Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 6-3: Vương nói ngoại truyện
Editor: Jesse Tran
Tôi tên là Vương Thuyết. Tôi muốn nhấn mạnh một lần nữa, cái chữ này đọc là “Thuyết”.
Mỗi lần bước vào hoàn cảnh mới, quen thêm một người mới, tôi luôn phải nhấn mạnh vài lần.
Đã hỏi cha, tôi có thể đổi tên hay không. Luôn phải giải thích cái tên này, thật sự rất phiền.
Cha nhìn tôi, thở dài, nếu như con không muốn cái tên này, thì con phải đổi thành Vương Tư Sấm.
Tôi nhìn nét chữ của từ “Sấm” một chút, thật rối rắm, thôi bỏ đi.
Xét đến cùng, đều tại trong nhà có một bà mẹ vô cùng cổ quái. Cha mẹ tôi từ cấp hai đã bắt đầu hẹn hò qua lại, nghe nói từ ngày đầu tiên hai người họ hẹn hò, bà mẹ cổ quái của tôi đã bắt đầu tra tự điển nghĩ tên cho tôi.
Đã từng trải qua một đống tên như "Bích Lạc" "Lưu Phương" đại loại là mấy kiểu tên não tàn như trong ngôn tình, có thể khiến cha tôi chấp nhận chính là “Tư Sấm”.
Ý là, có thể nắm giữ tương lai của mình.
Tôi không cảm thấy cái tên này tốt hơn bao nhiêu, nhưng so với cái thể loại tên ảo mộng như "Bích Lạc", ừm ~ cha, cha đã cứu vớt con.
Ở trong nhà, cha dung túng mẹ tôi một cách không thể nào tưởng tượng nổi.
Ví dụ như, đồ dùng trong nhà một năm có thể thay đổi phong cách vài ba lần, ví dụ như, áo ngủ phải thống nhất, nếu như chỉ là thống nhất, tôi có thể chấp nhận, nhưng lúc ngủ bắt tôi mặc hán phục, tôi cảm thấy, có chút không bình thường.
Chỉ là theo cách nói của cha tôi, cái đó, gọi là yêu thương. Chắc chắn sẽ có một người phụ nữ, co dù cô ấy có làm cái gì, con vẫn cảm thấy những hành động đó rất bình thường, rất đáng yêu, cùng cười với cô ấy, khiến cô ấy vui vẻ, chính là một loại hạnh phúc.
Tôi nhìn người cha tưởng như bình thường của tôi, tôi cảm thấy rằng, thật ra thì, bố tôi cũng biến thái. Không thích bình thường lại thích tự ngược mình.
Tôi không cảm nhận được, tối đi ngủ mặc hán phục, có cái gì gọi là hạnh phúc. Tôi cũng không cảm thấy mỗi sáng sớm cõng một người rời giường đánh răng, có cái gì gọi là vui sướng.
Tôi thấy mỗi sáng sớm, thời điểm cha tôi nghiêm túc cõng bà mẹ cổ quái của tôi đi đánh răng, tôi cảm thấy, không có gì trên thế giới này mà tôi không thích ứng được.
Dần dần, trái tim của tôi càng ngày càng kiên cường.
Tôi hi vọng một chuyện, cả đời này, tôi không muốn cưới một người giống như mẹ tôi, sẽ không cần phải mặc hán phục ngủ nữa, lại càng không muốn mang bộ mặt miễn cưỡng, coi việc tự ngược bản thân mình là việc hạnh phúc.
Tôi tên là Vương Thuyết. Tôi muốn nhấn mạnh một lần nữa, cái chữ này đọc là “Thuyết”.
Mỗi lần bước vào hoàn cảnh mới, quen thêm một người mới, tôi luôn phải nhấn mạnh vài lần.
Đã hỏi cha, tôi có thể đổi tên hay không. Luôn phải giải thích cái tên này, thật sự rất phiền.
Cha nhìn tôi, thở dài, nếu như con không muốn cái tên này, thì con phải đổi thành Vương Tư Sấm.
Tôi nhìn nét chữ của từ “Sấm” một chút, thật rối rắm, thôi bỏ đi.
Xét đến cùng, đều tại trong nhà có một bà mẹ vô cùng cổ quái. Cha mẹ tôi từ cấp hai đã bắt đầu hẹn hò qua lại, nghe nói từ ngày đầu tiên hai người họ hẹn hò, bà mẹ cổ quái của tôi đã bắt đầu tra tự điển nghĩ tên cho tôi.
Đã từng trải qua một đống tên như "Bích Lạc" "Lưu Phương" đại loại là mấy kiểu tên não tàn như trong ngôn tình, có thể khiến cha tôi chấp nhận chính là “Tư Sấm”.
Ý là, có thể nắm giữ tương lai của mình.
Tôi không cảm thấy cái tên này tốt hơn bao nhiêu, nhưng so với cái thể loại tên ảo mộng như "Bích Lạc", ừm ~ cha, cha đã cứu vớt con.
Ở trong nhà, cha dung túng mẹ tôi một cách không thể nào tưởng tượng nổi.
Ví dụ như, đồ dùng trong nhà một năm có thể thay đổi phong cách vài ba lần, ví dụ như, áo ngủ phải thống nhất, nếu như chỉ là thống nhất, tôi có thể chấp nhận, nhưng lúc ngủ bắt tôi mặc hán phục, tôi cảm thấy, có chút không bình thường.
Chỉ là theo cách nói của cha tôi, cái đó, gọi là yêu thương. Chắc chắn sẽ có một người phụ nữ, co dù cô ấy có làm cái gì, con vẫn cảm thấy những hành động đó rất bình thường, rất đáng yêu, cùng cười với cô ấy, khiến cô ấy vui vẻ, chính là một loại hạnh phúc.
Tôi nhìn người cha tưởng như bình thường của tôi, tôi cảm thấy rằng, thật ra thì, bố tôi cũng biến thái. Không thích bình thường lại thích tự ngược mình.
Tôi không cảm nhận được, tối đi ngủ mặc hán phục, có cái gì gọi là hạnh phúc. Tôi cũng không cảm thấy mỗi sáng sớm cõng một người rời giường đánh răng, có cái gì gọi là vui sướng.
Tôi thấy mỗi sáng sớm, thời điểm cha tôi nghiêm túc cõng bà mẹ cổ quái của tôi đi đánh răng, tôi cảm thấy, không có gì trên thế giới này mà tôi không thích ứng được.
Dần dần, trái tim của tôi càng ngày càng kiên cường.
Tôi hi vọng một chuyện, cả đời này, tôi không muốn cưới một người giống như mẹ tôi, sẽ không cần phải mặc hán phục ngủ nữa, lại càng không muốn mang bộ mặt miễn cưỡng, coi việc tự ngược bản thân mình là việc hạnh phúc.
Tác giả :
Bát Mặc Đào Tử