Hỏa Bạo Tình Nhân
Chương 5
Ngọ Duy Trung tức giận không thôi, lập tức rút đai lưng của Quý Lộng Xuân, cởi quần áo hắn ra. Quý Lộng Xuân ngay lập tức lõa lồ, hắn hung hăng một ngụm cắn vào vai y, tham tiến xuống khố nội, xuyên qua bộ vị u bí kia, trực tiếp lấy tay đưa vào trong cơ thể y.
“Đau…… đau quá!” Hắn cắn y đau quá, càng đừng nói ngón tay hắn thô lỗ tham tiến trong cơ thể y, ngay cả không chân chính thâm nhập cũng đủ làm cho y đau đớn.
Quý Lộng Xuân đau đến hút khí, y ở bên tai Ngọ Duy Trung thở dốc, đối với Ngọ Duy Trung mà nói lại giống như tiếng trời cao, làm cho hắn thiếu chút không khống chế được chính mình. Hắn hiện tại muốn làm chính là xé quần áo y, giang ra hai chân, xâm nhập vào mông y, ở bên trong hung ác co rúm làm y thét chói tai sau đó làm y ở trong lòng ngực hắn đặt đến cao trào hư nhuyễn.
Tưởng tượng y ở trong lòng ngực hắn đạt cao trào kiều nhuyễn, hắn lại càng không cho y bán thân, cho y ngu ngốc hầu hạ xú nam nhân khác.
“Ngươi hiểu không? Căn bản không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu! Nếu gặp phải kẻ xấu thì sao? Hắn trói chặt ngươi, đối với người làm không ít chuyện xấu đâu?” Ngọ Duy Trung khàn cả giọng điên cuồng hét lên.
Quý Lộng Xuân kiên cường thế nào rốt cuộc cũng quay mặt chỗ khác che dấu hốc mắt hơi hơi nhuốm sương.
Y không cam lòng yếu thế quay sang rống: “Bằng không ngươi muốn ta làm như thế nào? Nhà của ta cái gì cũng không có, không bán thân không lẽ đi tìm chết sao? Đệ đệ là tâm can bảo bối của ta, dù khổ sở cũng không thể để hắn khổ, huống hồ mọi chuyện đều vì ta, ta muốn xây học đường mời gặp phải chuyện này, làm hại đệ đệ theo ta cùng nhau chịu khổ……”
Ngọ Duy Trung tâm khẩu sôi trào, hắn sao lại kiên cường như vậy, đáng yêu như vậy? Hắn đem Quý Lộng Xuân kéo đến, giúp y sửa lại quần áo, còn đưa khăn tay cho y lau nước mắt.
Quý Lộng Xuân luống cuống tay chân, hai mắt sưng đỏ không còn dã man như lúc trước, có vẻ mảnh mai cực cừ làm Ngọ Duy Trung tâm nhân loạn khiêu, ánh mắt bắt đầu nhìn loạn, hắn phảng phất còn ngửi được trên người y thản nhiên thơm mát, thấy y thân hình xinh đẹp vô cùng ngón tay lại ngứa ngáy, hận không thể vuốt ve tiểu nhũ tiêm phấn nộn nộn đáng yêu.
“Đừng khóc, bên ngoài nguy hiểm, ta giúp ngươi không phải là được rồi sao? Ngươi khi nào có tiền trả lại ta cũng được.”
Quý Lộng Xuân oán hận đánh hắn hai cái: “Ta mới không khóc! Không không hề khóc, nam tử hán đại trượng phu không rơi nước mắt, gặp được chuyện chỉ có kiên cường đối mặt, nữ nhân mới khóc.”
Y tùy hứng thật đáng yêu! Ngọ Duy Trung một lòng nghe theo lời hắn, hai tay cũng tiện thể ôm bờ vai y ôn nhu an ủi.
“Hảo, ngươi không khóc, mũi không hồng, quầng mắt không thâm đen, cái gì cũng không có, đến, tiếp tục uống trà.”
Ngọ Duy Trung thay y thổi trà nóng, Quý Lộng Xuân cũng vừa vặn khóc xong thì khát, nhận lấy tiếp tục uống trà, cắn môi nhỏ giọng hỏi: “Ta còn nghĩ đến ngươi là người xấu, không thể tượng ngươi là người rất tốt.”
Hắn thay y trả nợ, cho dù số tiền ấy đối với gia nghiệp hắn to lớn không đáng để vào mắt nhưng đã làm vậy vẫn là một người tốt.
Nhưng Ngọ Duy Trung kỳ thật nội trong không yên, cố ý gài bẫy hại hại y, hắn là người xấu bất quá giờ phút này hắn ngốc đến tự nhận tội ác. Nhưng cũng may mắn Quý Lộng Xuân tìm đến hắn trước để thương lượng bằng không chờ y đi bán thân rồi chẳng phải chính mình hại y cả đời? Hắn độc ác cỡ nào cũng không muốn kết quả như vậy.
“Ta lớn lên giống người xấu lắm sao?” Ngọ Duy Trung nói một câu thật ra như là liếc mắt đưa tình.
“Bộ dạng không giống, khi nói chuyện mới giống.” Quý Lộng Xuân nói hai câu chính là lúc hai người mới quen biết đã xung đột.
Nhưng hiện tại hai người thân mật sóng vai ngồi cùng một nơi, chỉ nghe Ngọ Duy Trung tự đắc ý nói: “Ta biết ngươi khen ta bộ dạng anh ngốc tiêu sái, loại như ta mới là thanh niên anh tuấn khó tránh khỏi cậy tài khinh người, nói được điểm nghe xong không đúng.”
Quý Lộng Xuân cười lớn, người này thật không sợ xấu hổ! Hắn chính xác là bộ dạng anh tuấn cao ngất nhưng bộ dạng cho dù đẹp cũng không nói ra kiêu ngạo như vậy, làm như ai cũng như hắn không sợ mất mặt.
“Ai nói ngươi anh tuấn tiêu sái, dát vàng lên mặt của mình cũng không cảm thấy thẹn thùng.”
Quý Lộng Xuân vừa rồi mới khóc hiện tại lập tức tươi cười, hai má hồng hồng, khóe mắt cũng hồng hồng. Nói có bao đáng yêu mê người. Ngọ Duy Trung nội tâm tràn ngập sung sướng nói chuyện càng không đứng đắn, thật giống trêu đùa âu yếm nữ nhân vậy.
“Có cái gì xấu hổ chứ? Ngươi muốn bồi nam nhân ngủ hại ta cũng muốn ngủ cùng ngươi!”
Nếu là Quý Lộng Xuân của lúc trước nghe lời nói hạ lưu như vậy nhất định tức giận đến cả người phát run, dùng quyền cước chính nghĩa lúc trước đá cho long trời lỡ đất mới thôi.
Nhưng giờ phút này đại khái đã khóc xong thêm vào cửa ải khó khăn đều được Ngọ Duy Trung giúp y giải quyết, phải nói y không cảm kích Ngọ Duy Trung là giả, y trong lòng vừa thở dài nhẹ nhõm, cho nên hiện tại trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ai nói phải cùng ngươi ngủ? Ngươi thật không biết xấu hổ!” Quý Lộng Xuân âm thanh trở nên có chút hơn dỗi, như đang mang nhưng lại không có cảm giác bị mắng mà là ngọt ngào như mật.
Ngọ Duy Trung càng nói càng khó ngăn cản, khẩu khí như đường mật.
“Ta còn nghĩ, ai đưa tiền, ngươi bồi người đó ngủ!” Hắn nói chuyện Quý Lộng Xuân phải bán thân.
Quý Lộng Xuân mặt đỏ nói: “Ngươi còn nói lung tung, ta sẽ đánh ngươi.”
“Cho ngươi đánh.” Ngọ Duy Trung không đứng đắn cười nói, còn kéo tay hắn, hướng mặt mình đánh, đánh đến khi nào y vui vẻ mới thôi.
Quý Lộng Xuân không nghĩ hắn lại làm hành vi lưu manh, cười cũng không được, đánh cũng không đúng, rõ ràng vươn tay lên dùng sức nhéo Ngọ Duy Trung một phen. Ngọ Duy Trung ăn đau kêu lên, không nghĩ Quý Lộng Xuân thật sự nhéo, rất đau a. Mà Quý Lộng Xuân nhéo hắn xong thấy hắn kêu thảm thiết nhưng mặt mày hớn hở như đang cười.
Ngọ Duy Trung xoa xoa chỗ bị nhéo, hai má nóng lại đau, trong lòng lại ấm áp hơn hết. Hắn từ nhỏ có cá tính đại thiếu gia, trà đến tận tay, cơm đến tận miệng, chuyện không như ý chỉ có việc cha mẹ mất sớm. Lúc trước không ai dám mắng nặng hắn, nhéo hắn vậy, chẳng phải là muốn tìm chết? Nhưng lần này bị Quý Lộng Xuân nhéo một phen, lại thoải mái bật cười, ba mặt tuy đau nhưng trong lòng càng nhu tình.
“Đến lượt ta nhéo ngươi.”
“Mới…… mới không cần.”
Ngọ Duy Trung vừa làm thế nhéo hắn, Quý Lộng Xuân lập tức đứng lên bỏ chạy, Ngọ Duy Trung sao có thể cho y chuồn mất, hắn bắt được cánh tay y, hai người lăn vòng tròn trên mặt đất, một người tấn công một người trốn tránh, nháo một hồi cả hai đều nở nụ cười.
Cảm giác như thật lâu không có chơi đùa. Ngọ Duy Trung vì cha mẹ mất sớm tuổi còn trẻ đã phải gánh cả gia đình, phụ trách luôn cả buôn bán, còn phiền lòng vì đệ ngốc. Cho nên hắn sớm thề rằng không thể tùy hứng như đứa trẻ không hiểu chuyện. Mà Quý Lộng Xuân cũng vì cha mẹ mất sớm, trong nhà khố khổ bần cùng lại phải nuôi nấng đệ đệ duy nhất, tự nhiên cũng không thể như những đứa trẻ khác chơi đùa. Hai người vừa mới nháo một hồi cảm giác trở về thời thơ ấy, tâm tình không khỏi thoải mái lên.
Sợi tóc Quý Lộng Xuân rối loạn, khuôn mặt lên tinh thần hẳn, Ngọ Duy Trung tâm khẩu loạn khiêu. Hắn lôi kéo Quý Lộng Xuân đứng dậy, phát hiện tay Quý Lộng Xuân thô ráp, chắc là thời gian làm lao động tay chân, làm cho bàn tay y chỉ cầm sách đọc lại trở nên thô cứng như tay khổ công.
“Tay ngươi đều thô cứng……” Ngọ Duy Trung xoa nhẹ vài cái trong lòng bàn tay Quý Lộng Xuân, nhu nhu như vậy làm như sẽ biến lòng bàn tay thô ráp thành nhẵn nhũi.
“Tay chân nam nhân thô cứng có cái gì liên quan!” Quý Lộng Xuân hào sảng nói, nhanh rút tay về. Nghĩ thôi cũng hiểu Ngọ Duy Trung sờ qua hàng ngàn bàn tay non mịn ngón tay tinh tế nhỏ dài, còn tay mình thô như vậy hắn lấy làm lạ cũng bình thường.
Quý Lộng Xuân luôn chán ghét khuôn mặt nữ nhân của chính mình nhưng không biết vì sao, giờ phút này bắt đầu để ý tay mình không giống tay nữ nhân trắng mịn.
“Ta phải về.” Nếu không còn việc gì cũng nên về nhà, huống hồ Quý Lộng Xuân không nghĩ sẽ nói về đề tài bàn tay thô.
“Ta đưa ngươi về.” Ngọ Duy Trung có điểm lưu luyến.
Hắn sai người chuẩn bị kiệu đưa y về, Quý Lộng Xuân lại lắc đầu nói: “Thời tiết rất tốt, ta muốn đi bộ.”
Vì thế Ngọ Duy Trung cùng y bước chậm trở về, gió đêm thổi tới phi thường mát mẻ, lá cây trong đêm vang lên âm thanh lãng mạn “sàn sạt”.
Sóng vai đi trên đường, Quý Lộng Xuân nói một số việc khi ra ngoài học, Ngọ Duy Trung cũng đáp lời, nói một ít việc đã từng phát sinh trong khi buôn bán. Cho tới khi cả hai đều cười ha ha.
Đi đến khi dừng trước cửa Quý gia, Quý Lộng Xuân hướng Ngọ Duy Trung nói lời cảm tạ.
“Ngọ đại thiếu gia, hôm nay đa tạ ngươi, số tiền đó ta sẽ tìm cách trả lại ngươi.” Hai gò má y đỏ lên, “Còn có, cũng cảm tạ ngươi giúp ta không phải bán thân.”
Y như thế nào lại đáng yêu như vậy! Ngọ Duy Trung được y nói lời cảm tạ mặt chính mình cũng đỏ lên, hắn nguyên bản là muốn hại y, không biết làm sao cuối cùng trái lương tâm nên mới giúp y.
Bất quá Quý Lộng Xuân hướng hắn nói lời cảm tạ không sai, hơn nữa nhìn hai gò má trắng hồng phấn nộn lộ ra, ngón tay hắn không khỏi ngứa ngáy, nhớ tới bức tranh hai tiểu quả hồng kia, cảm thụ da thịt y có bao nhiêu hấp dẫn.
“Việc nhỏ không đáng nhắc, ngươi sớm đi nghỉ đi.” Ngọ Duy Trung lắc đầu tỏ vẻ không đem chút bạc kia để trong lòng, vươn tay lên nhu nhu vai Quý Lộng Xuân. Quý Lộng Xuân cũng xem hắn như bằng hữu bình thường mặc hắn nhu lộng thân thiết.
Trong ngực Ngọ Duy Trung một cỗ cảm giác kỳ lạ trỗi dậy. Hắn luôn vì xuẩn đệ mà lo lắng chịu đựng, lại thay đệ hắn thu dọn cục diện rối rắm, huống hồ hắn quản lý cả một phủ lớn như vậy, đầu óc không một khắc dừng lại, giờ phút này lại bình tĩnh đến kỳ dị, tuy rằng không biết là vì cái gì, lại cảm giác thật hoàn hảo.
“Ta phải đi rồi.”
“Ân…… Hảo.”
Cảm giác này thật kỳ lạ, tựa hồ không chỉ lướt qua trong cơ thể Ngọ Duy Trung mà cũng như kim châm chạy vào trong cơ thể Quý Lộng Xuân. Bọn họ thối lui từng bước, nói tái kiến, chính là Ngọ Duy Trung thả chậm cước bộ, mỗi khi đi vài bước hắn đều quay đầu lại phất tay.
Mà Quý Lộng Xuân đứng ở trước cửa, mãi cho đến khi thân ảnh hắn khuất xa mới hoảng hốt vào trong nhà.
Quý Lộng Xuân ban đêm khi tắm rửa nhịn không được nhìn vào bàn tay thô ráp của mình, trong lòng có chút ngập ngừng.
Cũng tới lúc bị báo ứng rồi, Ngọ Duy Trung sáng sơm ăn một ít cây củ cải cùng với chúc (cháo) thế nhưng cuồng tả (tiêu chảy) không ngừng, hắn ngồi ở nhà xí chồm hổm cả ngày, sau khi đi xong cũng bũn rũn tay chân. Đại phu đã tới, nhận ra là thuốc xổ, tác dụng không lớn, hắn chỉ đi đến đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngay cả ruột của kéo đi ra.
Ngọ Chí Hiếu nhìn đại ca mình không khỏi cảm thấy may mắn vì Quý Oánh Hạ dặn hắn không thể ăn cây củ cải, bằng không nhất định sẽ thảm giống Trung ca.
Bất quá A Hạ như thế nào lợi hại như vậy, biết chắc cây củ cải kia không ăn được?
Ngọ Chí Hiếu hoàn toàn không đem chuyện Quý Lộng Xuân làm cây củ cải cùng Trung ca tiêu chảy liên tưởng cùng một nơi.
Chờ tin tức này rơi vào chỗ Quý Lộng Xuân, đã là chuyện vài ngày sau. Quý Lộng Xuân cả sắc mặt trắng bệch, ở nhà mình hái chút thảo dược, vội vàng chạy đến Ngọ gia.
Ngọ Duy Trung mấy ngày nay mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi. Đại phu dặn hắn không được xuất môn, phải cẩn thận điều dưỡng thân thể mấy ngày, thân thể hắn so ra mấy ngày trước tốt hơn rất nhiều.
Quý Lộng Xuân tới Ngọ gia, Ngọ Duy Trung đã có thể ngồi trên giường, không cần chạy vào nhà xí nhưng hai mắt vẫn vô thần, một bộ dạng suy yếu có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, làm cho Quý Lộng Xuân hổ thẹn kém chút quỳ rạp xuống.
Đầu bếp làm chút thanh chúc (cháo trắng) cho hắn ăn sáng, giúp dạ dày hắn không khỏe có thể dùng chút cơm mà không quá mức dầu mỡ. Quý Lộng Xuân nội tâ có quỷ, liền tiếp nhận bát chúc, cũng không phải Diệu Tử hầu hã mà chính mình một muỗng uy hắn.
“Điều này sao có thể không biết xấu hổ, ngươi là khách nhân……” Ngọ Duy Trung từ chối một chút.
Nhưng Quý Lộng Xuân đến thăm hắn làm trong lòng hắn thật cao hứng. Từ lần trước Quý Lộng Xuân đến cho đến giờ hắn liền thường thường mạc danh kỳ diệu (không hiểu vì sao) nhớ tới Quý Lộng Xuân, loại tâm tình này chưa từng có hắn cũng biết vì sao mình lại như thế.
“Không…… không có quan hệ, ta uy ngươi.”
Quý Lộng Xuân cẩn thận đem chúc thổi nguội, uy đến miệng Ngọ Duy Trung. Ngọ Duy Trung vốn không muốn ăn gì, liên tiếp vài ngày không ăn uống không tốt, nhưng giờ phút này bởi vì là Quý Lộng Xuân uy cho hắn, tâm tình hắn hảo, bỗng nhiên cảm thấy đói bụng, một chén chúc rốt cuộc ăn hết.
Ăn xong thanh chúc, Quý Lộng Xuân còn giúp Ngọ Duy Trung nằm xuống giường, sau đó mượn trù phòng làm bát thảo dược, rồi mang đến nâng Ngọ Duy Trung dậy, uy hắn uống chén dược này xong sẽ hết tiêu chảy.
Uống thuốc xong, Ngọ Duy Trung lại buồn ngủ, tỉnh ngủ lại nhìn thấy Quý Lộng Xuân ngồi bên giường hắn, nhìn hắn ngủ, Quý Lộng Xuân vẫn là chiếu cố hắn.
Ngọ Duy Trung nói không nên tư vị trong lòng, như có điểm ngọt, có điểm mừng, hoặc như là vui sướng như bài sơn hải đảo quét sạch tâm luôn trống rỗng của hắn.
“Ngươi chiếu cố ta cả ngày, mệt mỏi đi.” Ngọ Duy Trung nói.
“Không, ta tuyệt đối không mệt.” Quý Lộng Xuân nói xong hốc mắt phiềm lệ, áy náy làm âm thanh y cũng run rẩy, y như thế nào có thể đối hắn là đại ân nhân lấy oán trả ơn? Lúc trước y căn bản không nghĩ đến tình thế lại nghiêm trọng như vậy.
“Phải…… là ta sai, ta cho thêm chút tả nghiệt vào cây củ cải, sau đó mang đến cho các ngươi. Ta không biết sẽ làm ngươi nghiêm trọng như vậy, ô ô…… ta rõ ràng chỉ cho thêm một chút mà thôi……”
Quý Lộng Xuân khóc đến lê hoa đái vũ, không ngừng nhận sai, nhiệt lệ rơi vào vạt áo trước ngực Ngọ Duy Trung, lại làm Ngọ Duy Trung ngực trứng đầy nhiệt khí. Hắn dùng sức kéo y vào trong lòng ngực, tâm hắn cực nóng, ngực cô hồ như miệng núi lửa bùng bổ.
Ngọ Duy Trung nhỏ giọng an ủi Quý Lộng Xuân: “Không quan hệ, cũng không phải là bệnh nạn gì, chỉ là đi ngoài vài ngày thôi, ta hiện tại không phải hảo rồi sao?”
Nếu là Ngọ Duy Trung trước kia, đã sớm giáo huấn Quý Lộng Xuân một trận, nhưng hắn hiện tại nói chuyện ôn nhu, bộ dạng thiện tâm như Bồ Tát, cùng lúc trước căn bản cách xa một trời một vực. Ngọ Duy Trung cũng không hiểu được, mình vì sao đối với y săn sóc, hắn xưa nay không giống người thiện lương mà?
Tám phần là ma đi……
Quý Lộng Xuân nghe Ngọ Duy Trung nói vậy còn run rẩy lợi hại hơn, mắt không ngừng trào lệ, bờ vai gầy như bị chặt đứt.
Xem ra y là áy náy đến cực điểm rồi. Ngọ Duy Trung dùng sức ôm y, khí lực to lớn làm cho Quý Lộng Xuân phát ra một tiếng.
Quý Lộng Xuân ngẩng đầu nhìn Ngọ Duy Trung, Ngọ Duy Trung ánh mắt cực nóng nhìn y, thấy y muốn quay đầu đi chỗ khác, lại hô hấp dồn dập.
“Lộng Xuân.” Ngọ Duy Trung giọng tên y.
Tên của y theo miệng của Ngọ Duy Trung thốt ra, như là mật ngọt, Quý Lộng Xuân toàn thân một trận run rẩy, trận run rẩy này cùng áy náy không có vấn đề gì còn làm cho hắn toàn thân lửa nóng.
“Duy, Duy Trung……” Gọi thật tự nhiên, Quý Lộng Xuân cũng gọi lại tên đối phương, hơn nữa âm điệu như vậy chính mình cũng chưa từng nghe qua, ngọt ngào lại xinh đẹp, như hướng đối phương mà cầu một vật vô cùng quan trọng vậy —- là tâm Ngọ Duy Trung.
Ngọ Duy Trung ngừng hô hấp, môi dần dần đi xuống, hơi thở cực nóng thổi hướng tới đôi môi kiều diễm hồng nhuận của Quý Lộng Xuân. Đôi môi hắn run rẩy muốn nói gì nhưng cũng không phát ra âm thanh nào, khát cầu này hắn chưa từng khao khát như vậy, cùng không hiểu được lý do.
Đôi môi hai người chậm rãi tiếp cận, lại tiếp cận, ngay khi chạm vào nhau trong nháy mắt, cửa phòng “Phanh” một tiếng bị mở ra.
“Trung ca, Trung ca! Nghe nói ca ca của A Hạ đến đây, A Hạ có hay không?”
Thô lỗ phá cửa phòng chạy vào, đúng là xuẩn ngưu Ngọ Chí Hiếu. Quý Lộng Xuân lập tức hoàn hồn, đẩy ngực Ngọ Duy Trung ra, cúi đầu, đôi môi vì không rõ khát cầu mà hơi hơi phát run, trái tim lại khó chịu.
“Di? Ca ca A Hạ như thế nào ở trên giường của Trung ca? Trung ca không phải đang cùng nữ nhân ngủ chứ?”
Quý Lộng Xuân sắc mặt đỏ bừng, lập tức lại hổ thẹn trắng bệch. Y vừa mới đang làm cái gì?
Chính mình như bị quỷ nhập hồn, đầu tiên là khóc như tiểu hài tử, toàn thân còn lâng lâng quái dị, cuối cùng thiếu chút nữa cùng Ngọ Duy Trung, hai nam tử hôn nhau. Y không phải ghét nhất bị nam nhân khác đem y trở thành nữ nhân sao? Hơn nữa Ngọ Duy Trung từ lâu đã nói qua, hắn đối nam sắc không hề hứng thú.
“Cùng nữ nhân ngủ?” Quý Lộng Xuân nguyên bản không hiểu Ngọ Chí Hiếu nói gì, nhưng nghi hoặc nghĩ lại một lần, lập tức lý giải.
Ngọ Duy Trung cũng không phải tiểu hài tữ ba tuổi, hắn có tài có thế, bộ dạng lại tuấn mỹ anh tuấn, mang cô nương về nhà qua đêm đương không phải là đại sự gì, huống chi hắn là thương nhân, cũng đã ở kỹ viện chơi bời qua, chính mình lúc trước cũng vì vậy mới nhờ hắn xem dùm bảng giá sao?
Quý Lộng Xuân chán ghét cắn môi. Giường sạch sẽ thoát chốc cảm thấy dơ bẩn. Ngọ Duy Trung không biết đã bao nhiêu cô nương xinh đẹp về nhà, trên giường này hôn nhau thân mật. Y vội vàng chuyển qua ghế, không tọa trên giường.
Vừa thấy Quý Lộng Xuân rời giường, Ngọ Duy Trung nhìn Ngọ Chí Hiếu như muốn giết chết hắn, xuẩn này thật biết chọn thời gian! Hắn cố nén hờn giận nói: “Ngươi còn nói chuyện lung tung, cẩn thận ta mang ngươi đến sài phòng, bỏ đói ngươi ba ngày ba đêm.”
Ngọ Chí Hiếu lập tức như tiểu nương tử không dám hé răng, qua một hồi mới nhỏ giọng hỏi: “A Hạ…… A Hạ có đến không?”
“Không có đến.” Ngọ Duy Trung trả lời. Xuẩn đệ này phá hủy việc tốt của hắn, Quý Lộng Xuân vừa rồi thần sắc mê muội, đôi môi diễm lệ đỏ mọng trước mắt, lại bị xuẩn đệ phá đi thời cơ tốt để hôn y.
“Nếu Ngọ đại thiếu gia không có việc, ta đây đi về trước. Còn có bao củ cải kia thỉnh phân phó hạ nhân bỏ đi.”
Quý Lộng Xuân trên mặt ửng hồng chưa lui, nhưng liếc mắt lên giường liền nhíu mày, nói chuyện nghiêm túc lại, không giống vừa rồi vừa thẹn thùng vừa cười tươi xinh đẹp. Nghĩ cũng biết đều là do xuẩn đệ làm ra, Quý Lộng Xuân là người thông minh, lập tức hiểu được cuộc sống quá khứ phóng đãng.
Hắn là đại nam nhân, huống hồ tiền muôn bạc vạn, anh tuấn tiêu sái, như thế nào không có phong lưu? Hắn cũng không phải bực y nghèo kiết hủ lậu. Nhưng Quý Lộng Xuân vừa rồi thẹn thùng đáng yêu, so với các nữ nhân trong quá khư đều hơn hẳn, Ngọ Duy Trung hận không thể đẩy ngã y, hôn lên môi y một nghìn lần, làm cho y hiểu được chuyện vừa phát sinh chính là khoát hoạt đích thật.
“Vậy ngươi trở về cẩn thận.”
“Ân, cáo từ.”
Quý Lộng Xuân cáo biệt, Ngọ Duy Trung chống đỡ thân thể suy yếu xuống giường, một đường tiễn y tới cửa.
Quý Lộng Xuân về nhà, Ngọ Duy Trung nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể cũng tốt chút, phía trước còn có các hạ nhân bẩm báo các sự vụ, rốt cục có thể bắt đầu động thủ xử lý.
“Đau…… đau quá!” Hắn cắn y đau quá, càng đừng nói ngón tay hắn thô lỗ tham tiến trong cơ thể y, ngay cả không chân chính thâm nhập cũng đủ làm cho y đau đớn.
Quý Lộng Xuân đau đến hút khí, y ở bên tai Ngọ Duy Trung thở dốc, đối với Ngọ Duy Trung mà nói lại giống như tiếng trời cao, làm cho hắn thiếu chút không khống chế được chính mình. Hắn hiện tại muốn làm chính là xé quần áo y, giang ra hai chân, xâm nhập vào mông y, ở bên trong hung ác co rúm làm y thét chói tai sau đó làm y ở trong lòng ngực hắn đặt đến cao trào hư nhuyễn.
Tưởng tượng y ở trong lòng ngực hắn đạt cao trào kiều nhuyễn, hắn lại càng không cho y bán thân, cho y ngu ngốc hầu hạ xú nam nhân khác.
“Ngươi hiểu không? Căn bản không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu! Nếu gặp phải kẻ xấu thì sao? Hắn trói chặt ngươi, đối với người làm không ít chuyện xấu đâu?” Ngọ Duy Trung khàn cả giọng điên cuồng hét lên.
Quý Lộng Xuân kiên cường thế nào rốt cuộc cũng quay mặt chỗ khác che dấu hốc mắt hơi hơi nhuốm sương.
Y không cam lòng yếu thế quay sang rống: “Bằng không ngươi muốn ta làm như thế nào? Nhà của ta cái gì cũng không có, không bán thân không lẽ đi tìm chết sao? Đệ đệ là tâm can bảo bối của ta, dù khổ sở cũng không thể để hắn khổ, huống hồ mọi chuyện đều vì ta, ta muốn xây học đường mời gặp phải chuyện này, làm hại đệ đệ theo ta cùng nhau chịu khổ……”
Ngọ Duy Trung tâm khẩu sôi trào, hắn sao lại kiên cường như vậy, đáng yêu như vậy? Hắn đem Quý Lộng Xuân kéo đến, giúp y sửa lại quần áo, còn đưa khăn tay cho y lau nước mắt.
Quý Lộng Xuân luống cuống tay chân, hai mắt sưng đỏ không còn dã man như lúc trước, có vẻ mảnh mai cực cừ làm Ngọ Duy Trung tâm nhân loạn khiêu, ánh mắt bắt đầu nhìn loạn, hắn phảng phất còn ngửi được trên người y thản nhiên thơm mát, thấy y thân hình xinh đẹp vô cùng ngón tay lại ngứa ngáy, hận không thể vuốt ve tiểu nhũ tiêm phấn nộn nộn đáng yêu.
“Đừng khóc, bên ngoài nguy hiểm, ta giúp ngươi không phải là được rồi sao? Ngươi khi nào có tiền trả lại ta cũng được.”
Quý Lộng Xuân oán hận đánh hắn hai cái: “Ta mới không khóc! Không không hề khóc, nam tử hán đại trượng phu không rơi nước mắt, gặp được chuyện chỉ có kiên cường đối mặt, nữ nhân mới khóc.”
Y tùy hứng thật đáng yêu! Ngọ Duy Trung một lòng nghe theo lời hắn, hai tay cũng tiện thể ôm bờ vai y ôn nhu an ủi.
“Hảo, ngươi không khóc, mũi không hồng, quầng mắt không thâm đen, cái gì cũng không có, đến, tiếp tục uống trà.”
Ngọ Duy Trung thay y thổi trà nóng, Quý Lộng Xuân cũng vừa vặn khóc xong thì khát, nhận lấy tiếp tục uống trà, cắn môi nhỏ giọng hỏi: “Ta còn nghĩ đến ngươi là người xấu, không thể tượng ngươi là người rất tốt.”
Hắn thay y trả nợ, cho dù số tiền ấy đối với gia nghiệp hắn to lớn không đáng để vào mắt nhưng đã làm vậy vẫn là một người tốt.
Nhưng Ngọ Duy Trung kỳ thật nội trong không yên, cố ý gài bẫy hại hại y, hắn là người xấu bất quá giờ phút này hắn ngốc đến tự nhận tội ác. Nhưng cũng may mắn Quý Lộng Xuân tìm đến hắn trước để thương lượng bằng không chờ y đi bán thân rồi chẳng phải chính mình hại y cả đời? Hắn độc ác cỡ nào cũng không muốn kết quả như vậy.
“Ta lớn lên giống người xấu lắm sao?” Ngọ Duy Trung nói một câu thật ra như là liếc mắt đưa tình.
“Bộ dạng không giống, khi nói chuyện mới giống.” Quý Lộng Xuân nói hai câu chính là lúc hai người mới quen biết đã xung đột.
Nhưng hiện tại hai người thân mật sóng vai ngồi cùng một nơi, chỉ nghe Ngọ Duy Trung tự đắc ý nói: “Ta biết ngươi khen ta bộ dạng anh ngốc tiêu sái, loại như ta mới là thanh niên anh tuấn khó tránh khỏi cậy tài khinh người, nói được điểm nghe xong không đúng.”
Quý Lộng Xuân cười lớn, người này thật không sợ xấu hổ! Hắn chính xác là bộ dạng anh tuấn cao ngất nhưng bộ dạng cho dù đẹp cũng không nói ra kiêu ngạo như vậy, làm như ai cũng như hắn không sợ mất mặt.
“Ai nói ngươi anh tuấn tiêu sái, dát vàng lên mặt của mình cũng không cảm thấy thẹn thùng.”
Quý Lộng Xuân vừa rồi mới khóc hiện tại lập tức tươi cười, hai má hồng hồng, khóe mắt cũng hồng hồng. Nói có bao đáng yêu mê người. Ngọ Duy Trung nội tâm tràn ngập sung sướng nói chuyện càng không đứng đắn, thật giống trêu đùa âu yếm nữ nhân vậy.
“Có cái gì xấu hổ chứ? Ngươi muốn bồi nam nhân ngủ hại ta cũng muốn ngủ cùng ngươi!”
Nếu là Quý Lộng Xuân của lúc trước nghe lời nói hạ lưu như vậy nhất định tức giận đến cả người phát run, dùng quyền cước chính nghĩa lúc trước đá cho long trời lỡ đất mới thôi.
Nhưng giờ phút này đại khái đã khóc xong thêm vào cửa ải khó khăn đều được Ngọ Duy Trung giúp y giải quyết, phải nói y không cảm kích Ngọ Duy Trung là giả, y trong lòng vừa thở dài nhẹ nhõm, cho nên hiện tại trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ai nói phải cùng ngươi ngủ? Ngươi thật không biết xấu hổ!” Quý Lộng Xuân âm thanh trở nên có chút hơn dỗi, như đang mang nhưng lại không có cảm giác bị mắng mà là ngọt ngào như mật.
Ngọ Duy Trung càng nói càng khó ngăn cản, khẩu khí như đường mật.
“Ta còn nghĩ, ai đưa tiền, ngươi bồi người đó ngủ!” Hắn nói chuyện Quý Lộng Xuân phải bán thân.
Quý Lộng Xuân mặt đỏ nói: “Ngươi còn nói lung tung, ta sẽ đánh ngươi.”
“Cho ngươi đánh.” Ngọ Duy Trung không đứng đắn cười nói, còn kéo tay hắn, hướng mặt mình đánh, đánh đến khi nào y vui vẻ mới thôi.
Quý Lộng Xuân không nghĩ hắn lại làm hành vi lưu manh, cười cũng không được, đánh cũng không đúng, rõ ràng vươn tay lên dùng sức nhéo Ngọ Duy Trung một phen. Ngọ Duy Trung ăn đau kêu lên, không nghĩ Quý Lộng Xuân thật sự nhéo, rất đau a. Mà Quý Lộng Xuân nhéo hắn xong thấy hắn kêu thảm thiết nhưng mặt mày hớn hở như đang cười.
Ngọ Duy Trung xoa xoa chỗ bị nhéo, hai má nóng lại đau, trong lòng lại ấm áp hơn hết. Hắn từ nhỏ có cá tính đại thiếu gia, trà đến tận tay, cơm đến tận miệng, chuyện không như ý chỉ có việc cha mẹ mất sớm. Lúc trước không ai dám mắng nặng hắn, nhéo hắn vậy, chẳng phải là muốn tìm chết? Nhưng lần này bị Quý Lộng Xuân nhéo một phen, lại thoải mái bật cười, ba mặt tuy đau nhưng trong lòng càng nhu tình.
“Đến lượt ta nhéo ngươi.”
“Mới…… mới không cần.”
Ngọ Duy Trung vừa làm thế nhéo hắn, Quý Lộng Xuân lập tức đứng lên bỏ chạy, Ngọ Duy Trung sao có thể cho y chuồn mất, hắn bắt được cánh tay y, hai người lăn vòng tròn trên mặt đất, một người tấn công một người trốn tránh, nháo một hồi cả hai đều nở nụ cười.
Cảm giác như thật lâu không có chơi đùa. Ngọ Duy Trung vì cha mẹ mất sớm tuổi còn trẻ đã phải gánh cả gia đình, phụ trách luôn cả buôn bán, còn phiền lòng vì đệ ngốc. Cho nên hắn sớm thề rằng không thể tùy hứng như đứa trẻ không hiểu chuyện. Mà Quý Lộng Xuân cũng vì cha mẹ mất sớm, trong nhà khố khổ bần cùng lại phải nuôi nấng đệ đệ duy nhất, tự nhiên cũng không thể như những đứa trẻ khác chơi đùa. Hai người vừa mới nháo một hồi cảm giác trở về thời thơ ấy, tâm tình không khỏi thoải mái lên.
Sợi tóc Quý Lộng Xuân rối loạn, khuôn mặt lên tinh thần hẳn, Ngọ Duy Trung tâm khẩu loạn khiêu. Hắn lôi kéo Quý Lộng Xuân đứng dậy, phát hiện tay Quý Lộng Xuân thô ráp, chắc là thời gian làm lao động tay chân, làm cho bàn tay y chỉ cầm sách đọc lại trở nên thô cứng như tay khổ công.
“Tay ngươi đều thô cứng……” Ngọ Duy Trung xoa nhẹ vài cái trong lòng bàn tay Quý Lộng Xuân, nhu nhu như vậy làm như sẽ biến lòng bàn tay thô ráp thành nhẵn nhũi.
“Tay chân nam nhân thô cứng có cái gì liên quan!” Quý Lộng Xuân hào sảng nói, nhanh rút tay về. Nghĩ thôi cũng hiểu Ngọ Duy Trung sờ qua hàng ngàn bàn tay non mịn ngón tay tinh tế nhỏ dài, còn tay mình thô như vậy hắn lấy làm lạ cũng bình thường.
Quý Lộng Xuân luôn chán ghét khuôn mặt nữ nhân của chính mình nhưng không biết vì sao, giờ phút này bắt đầu để ý tay mình không giống tay nữ nhân trắng mịn.
“Ta phải về.” Nếu không còn việc gì cũng nên về nhà, huống hồ Quý Lộng Xuân không nghĩ sẽ nói về đề tài bàn tay thô.
“Ta đưa ngươi về.” Ngọ Duy Trung có điểm lưu luyến.
Hắn sai người chuẩn bị kiệu đưa y về, Quý Lộng Xuân lại lắc đầu nói: “Thời tiết rất tốt, ta muốn đi bộ.”
Vì thế Ngọ Duy Trung cùng y bước chậm trở về, gió đêm thổi tới phi thường mát mẻ, lá cây trong đêm vang lên âm thanh lãng mạn “sàn sạt”.
Sóng vai đi trên đường, Quý Lộng Xuân nói một số việc khi ra ngoài học, Ngọ Duy Trung cũng đáp lời, nói một ít việc đã từng phát sinh trong khi buôn bán. Cho tới khi cả hai đều cười ha ha.
Đi đến khi dừng trước cửa Quý gia, Quý Lộng Xuân hướng Ngọ Duy Trung nói lời cảm tạ.
“Ngọ đại thiếu gia, hôm nay đa tạ ngươi, số tiền đó ta sẽ tìm cách trả lại ngươi.” Hai gò má y đỏ lên, “Còn có, cũng cảm tạ ngươi giúp ta không phải bán thân.”
Y như thế nào lại đáng yêu như vậy! Ngọ Duy Trung được y nói lời cảm tạ mặt chính mình cũng đỏ lên, hắn nguyên bản là muốn hại y, không biết làm sao cuối cùng trái lương tâm nên mới giúp y.
Bất quá Quý Lộng Xuân hướng hắn nói lời cảm tạ không sai, hơn nữa nhìn hai gò má trắng hồng phấn nộn lộ ra, ngón tay hắn không khỏi ngứa ngáy, nhớ tới bức tranh hai tiểu quả hồng kia, cảm thụ da thịt y có bao nhiêu hấp dẫn.
“Việc nhỏ không đáng nhắc, ngươi sớm đi nghỉ đi.” Ngọ Duy Trung lắc đầu tỏ vẻ không đem chút bạc kia để trong lòng, vươn tay lên nhu nhu vai Quý Lộng Xuân. Quý Lộng Xuân cũng xem hắn như bằng hữu bình thường mặc hắn nhu lộng thân thiết.
Trong ngực Ngọ Duy Trung một cỗ cảm giác kỳ lạ trỗi dậy. Hắn luôn vì xuẩn đệ mà lo lắng chịu đựng, lại thay đệ hắn thu dọn cục diện rối rắm, huống hồ hắn quản lý cả một phủ lớn như vậy, đầu óc không một khắc dừng lại, giờ phút này lại bình tĩnh đến kỳ dị, tuy rằng không biết là vì cái gì, lại cảm giác thật hoàn hảo.
“Ta phải đi rồi.”
“Ân…… Hảo.”
Cảm giác này thật kỳ lạ, tựa hồ không chỉ lướt qua trong cơ thể Ngọ Duy Trung mà cũng như kim châm chạy vào trong cơ thể Quý Lộng Xuân. Bọn họ thối lui từng bước, nói tái kiến, chính là Ngọ Duy Trung thả chậm cước bộ, mỗi khi đi vài bước hắn đều quay đầu lại phất tay.
Mà Quý Lộng Xuân đứng ở trước cửa, mãi cho đến khi thân ảnh hắn khuất xa mới hoảng hốt vào trong nhà.
Quý Lộng Xuân ban đêm khi tắm rửa nhịn không được nhìn vào bàn tay thô ráp của mình, trong lòng có chút ngập ngừng.
Cũng tới lúc bị báo ứng rồi, Ngọ Duy Trung sáng sơm ăn một ít cây củ cải cùng với chúc (cháo) thế nhưng cuồng tả (tiêu chảy) không ngừng, hắn ngồi ở nhà xí chồm hổm cả ngày, sau khi đi xong cũng bũn rũn tay chân. Đại phu đã tới, nhận ra là thuốc xổ, tác dụng không lớn, hắn chỉ đi đến đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngay cả ruột của kéo đi ra.
Ngọ Chí Hiếu nhìn đại ca mình không khỏi cảm thấy may mắn vì Quý Oánh Hạ dặn hắn không thể ăn cây củ cải, bằng không nhất định sẽ thảm giống Trung ca.
Bất quá A Hạ như thế nào lợi hại như vậy, biết chắc cây củ cải kia không ăn được?
Ngọ Chí Hiếu hoàn toàn không đem chuyện Quý Lộng Xuân làm cây củ cải cùng Trung ca tiêu chảy liên tưởng cùng một nơi.
Chờ tin tức này rơi vào chỗ Quý Lộng Xuân, đã là chuyện vài ngày sau. Quý Lộng Xuân cả sắc mặt trắng bệch, ở nhà mình hái chút thảo dược, vội vàng chạy đến Ngọ gia.
Ngọ Duy Trung mấy ngày nay mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi. Đại phu dặn hắn không được xuất môn, phải cẩn thận điều dưỡng thân thể mấy ngày, thân thể hắn so ra mấy ngày trước tốt hơn rất nhiều.
Quý Lộng Xuân tới Ngọ gia, Ngọ Duy Trung đã có thể ngồi trên giường, không cần chạy vào nhà xí nhưng hai mắt vẫn vô thần, một bộ dạng suy yếu có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, làm cho Quý Lộng Xuân hổ thẹn kém chút quỳ rạp xuống.
Đầu bếp làm chút thanh chúc (cháo trắng) cho hắn ăn sáng, giúp dạ dày hắn không khỏe có thể dùng chút cơm mà không quá mức dầu mỡ. Quý Lộng Xuân nội tâ có quỷ, liền tiếp nhận bát chúc, cũng không phải Diệu Tử hầu hã mà chính mình một muỗng uy hắn.
“Điều này sao có thể không biết xấu hổ, ngươi là khách nhân……” Ngọ Duy Trung từ chối một chút.
Nhưng Quý Lộng Xuân đến thăm hắn làm trong lòng hắn thật cao hứng. Từ lần trước Quý Lộng Xuân đến cho đến giờ hắn liền thường thường mạc danh kỳ diệu (không hiểu vì sao) nhớ tới Quý Lộng Xuân, loại tâm tình này chưa từng có hắn cũng biết vì sao mình lại như thế.
“Không…… không có quan hệ, ta uy ngươi.”
Quý Lộng Xuân cẩn thận đem chúc thổi nguội, uy đến miệng Ngọ Duy Trung. Ngọ Duy Trung vốn không muốn ăn gì, liên tiếp vài ngày không ăn uống không tốt, nhưng giờ phút này bởi vì là Quý Lộng Xuân uy cho hắn, tâm tình hắn hảo, bỗng nhiên cảm thấy đói bụng, một chén chúc rốt cuộc ăn hết.
Ăn xong thanh chúc, Quý Lộng Xuân còn giúp Ngọ Duy Trung nằm xuống giường, sau đó mượn trù phòng làm bát thảo dược, rồi mang đến nâng Ngọ Duy Trung dậy, uy hắn uống chén dược này xong sẽ hết tiêu chảy.
Uống thuốc xong, Ngọ Duy Trung lại buồn ngủ, tỉnh ngủ lại nhìn thấy Quý Lộng Xuân ngồi bên giường hắn, nhìn hắn ngủ, Quý Lộng Xuân vẫn là chiếu cố hắn.
Ngọ Duy Trung nói không nên tư vị trong lòng, như có điểm ngọt, có điểm mừng, hoặc như là vui sướng như bài sơn hải đảo quét sạch tâm luôn trống rỗng của hắn.
“Ngươi chiếu cố ta cả ngày, mệt mỏi đi.” Ngọ Duy Trung nói.
“Không, ta tuyệt đối không mệt.” Quý Lộng Xuân nói xong hốc mắt phiềm lệ, áy náy làm âm thanh y cũng run rẩy, y như thế nào có thể đối hắn là đại ân nhân lấy oán trả ơn? Lúc trước y căn bản không nghĩ đến tình thế lại nghiêm trọng như vậy.
“Phải…… là ta sai, ta cho thêm chút tả nghiệt vào cây củ cải, sau đó mang đến cho các ngươi. Ta không biết sẽ làm ngươi nghiêm trọng như vậy, ô ô…… ta rõ ràng chỉ cho thêm một chút mà thôi……”
Quý Lộng Xuân khóc đến lê hoa đái vũ, không ngừng nhận sai, nhiệt lệ rơi vào vạt áo trước ngực Ngọ Duy Trung, lại làm Ngọ Duy Trung ngực trứng đầy nhiệt khí. Hắn dùng sức kéo y vào trong lòng ngực, tâm hắn cực nóng, ngực cô hồ như miệng núi lửa bùng bổ.
Ngọ Duy Trung nhỏ giọng an ủi Quý Lộng Xuân: “Không quan hệ, cũng không phải là bệnh nạn gì, chỉ là đi ngoài vài ngày thôi, ta hiện tại không phải hảo rồi sao?”
Nếu là Ngọ Duy Trung trước kia, đã sớm giáo huấn Quý Lộng Xuân một trận, nhưng hắn hiện tại nói chuyện ôn nhu, bộ dạng thiện tâm như Bồ Tát, cùng lúc trước căn bản cách xa một trời một vực. Ngọ Duy Trung cũng không hiểu được, mình vì sao đối với y săn sóc, hắn xưa nay không giống người thiện lương mà?
Tám phần là ma đi……
Quý Lộng Xuân nghe Ngọ Duy Trung nói vậy còn run rẩy lợi hại hơn, mắt không ngừng trào lệ, bờ vai gầy như bị chặt đứt.
Xem ra y là áy náy đến cực điểm rồi. Ngọ Duy Trung dùng sức ôm y, khí lực to lớn làm cho Quý Lộng Xuân phát ra một tiếng.
Quý Lộng Xuân ngẩng đầu nhìn Ngọ Duy Trung, Ngọ Duy Trung ánh mắt cực nóng nhìn y, thấy y muốn quay đầu đi chỗ khác, lại hô hấp dồn dập.
“Lộng Xuân.” Ngọ Duy Trung giọng tên y.
Tên của y theo miệng của Ngọ Duy Trung thốt ra, như là mật ngọt, Quý Lộng Xuân toàn thân một trận run rẩy, trận run rẩy này cùng áy náy không có vấn đề gì còn làm cho hắn toàn thân lửa nóng.
“Duy, Duy Trung……” Gọi thật tự nhiên, Quý Lộng Xuân cũng gọi lại tên đối phương, hơn nữa âm điệu như vậy chính mình cũng chưa từng nghe qua, ngọt ngào lại xinh đẹp, như hướng đối phương mà cầu một vật vô cùng quan trọng vậy —- là tâm Ngọ Duy Trung.
Ngọ Duy Trung ngừng hô hấp, môi dần dần đi xuống, hơi thở cực nóng thổi hướng tới đôi môi kiều diễm hồng nhuận của Quý Lộng Xuân. Đôi môi hắn run rẩy muốn nói gì nhưng cũng không phát ra âm thanh nào, khát cầu này hắn chưa từng khao khát như vậy, cùng không hiểu được lý do.
Đôi môi hai người chậm rãi tiếp cận, lại tiếp cận, ngay khi chạm vào nhau trong nháy mắt, cửa phòng “Phanh” một tiếng bị mở ra.
“Trung ca, Trung ca! Nghe nói ca ca của A Hạ đến đây, A Hạ có hay không?”
Thô lỗ phá cửa phòng chạy vào, đúng là xuẩn ngưu Ngọ Chí Hiếu. Quý Lộng Xuân lập tức hoàn hồn, đẩy ngực Ngọ Duy Trung ra, cúi đầu, đôi môi vì không rõ khát cầu mà hơi hơi phát run, trái tim lại khó chịu.
“Di? Ca ca A Hạ như thế nào ở trên giường của Trung ca? Trung ca không phải đang cùng nữ nhân ngủ chứ?”
Quý Lộng Xuân sắc mặt đỏ bừng, lập tức lại hổ thẹn trắng bệch. Y vừa mới đang làm cái gì?
Chính mình như bị quỷ nhập hồn, đầu tiên là khóc như tiểu hài tử, toàn thân còn lâng lâng quái dị, cuối cùng thiếu chút nữa cùng Ngọ Duy Trung, hai nam tử hôn nhau. Y không phải ghét nhất bị nam nhân khác đem y trở thành nữ nhân sao? Hơn nữa Ngọ Duy Trung từ lâu đã nói qua, hắn đối nam sắc không hề hứng thú.
“Cùng nữ nhân ngủ?” Quý Lộng Xuân nguyên bản không hiểu Ngọ Chí Hiếu nói gì, nhưng nghi hoặc nghĩ lại một lần, lập tức lý giải.
Ngọ Duy Trung cũng không phải tiểu hài tữ ba tuổi, hắn có tài có thế, bộ dạng lại tuấn mỹ anh tuấn, mang cô nương về nhà qua đêm đương không phải là đại sự gì, huống chi hắn là thương nhân, cũng đã ở kỹ viện chơi bời qua, chính mình lúc trước cũng vì vậy mới nhờ hắn xem dùm bảng giá sao?
Quý Lộng Xuân chán ghét cắn môi. Giường sạch sẽ thoát chốc cảm thấy dơ bẩn. Ngọ Duy Trung không biết đã bao nhiêu cô nương xinh đẹp về nhà, trên giường này hôn nhau thân mật. Y vội vàng chuyển qua ghế, không tọa trên giường.
Vừa thấy Quý Lộng Xuân rời giường, Ngọ Duy Trung nhìn Ngọ Chí Hiếu như muốn giết chết hắn, xuẩn này thật biết chọn thời gian! Hắn cố nén hờn giận nói: “Ngươi còn nói chuyện lung tung, cẩn thận ta mang ngươi đến sài phòng, bỏ đói ngươi ba ngày ba đêm.”
Ngọ Chí Hiếu lập tức như tiểu nương tử không dám hé răng, qua một hồi mới nhỏ giọng hỏi: “A Hạ…… A Hạ có đến không?”
“Không có đến.” Ngọ Duy Trung trả lời. Xuẩn đệ này phá hủy việc tốt của hắn, Quý Lộng Xuân vừa rồi thần sắc mê muội, đôi môi diễm lệ đỏ mọng trước mắt, lại bị xuẩn đệ phá đi thời cơ tốt để hôn y.
“Nếu Ngọ đại thiếu gia không có việc, ta đây đi về trước. Còn có bao củ cải kia thỉnh phân phó hạ nhân bỏ đi.”
Quý Lộng Xuân trên mặt ửng hồng chưa lui, nhưng liếc mắt lên giường liền nhíu mày, nói chuyện nghiêm túc lại, không giống vừa rồi vừa thẹn thùng vừa cười tươi xinh đẹp. Nghĩ cũng biết đều là do xuẩn đệ làm ra, Quý Lộng Xuân là người thông minh, lập tức hiểu được cuộc sống quá khứ phóng đãng.
Hắn là đại nam nhân, huống hồ tiền muôn bạc vạn, anh tuấn tiêu sái, như thế nào không có phong lưu? Hắn cũng không phải bực y nghèo kiết hủ lậu. Nhưng Quý Lộng Xuân vừa rồi thẹn thùng đáng yêu, so với các nữ nhân trong quá khư đều hơn hẳn, Ngọ Duy Trung hận không thể đẩy ngã y, hôn lên môi y một nghìn lần, làm cho y hiểu được chuyện vừa phát sinh chính là khoát hoạt đích thật.
“Vậy ngươi trở về cẩn thận.”
“Ân, cáo từ.”
Quý Lộng Xuân cáo biệt, Ngọ Duy Trung chống đỡ thân thể suy yếu xuống giường, một đường tiễn y tới cửa.
Quý Lộng Xuân về nhà, Ngọ Duy Trung nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể cũng tốt chút, phía trước còn có các hạ nhân bẩm báo các sự vụ, rốt cục có thể bắt đầu động thủ xử lý.
Tác giả :
Lăng Báo Tư