Hỗ Trợ Vương Bài
Chương 14
Vì các thành viên còn lại của MAX trở lại đội nên gaming house vốn quạnh quẽ sau mùa Chung Kết Thế Giới cuối cùng cũng náo nhiệt hơn một chút. Nhưng đông thì đông, mấy ngày nay, đám thành viên của MAX lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, mãi sau mới nhận ra, Hàn Hựu luôn ra vẻ ta đây đã lâu rồi không hành hạ bọn họ.
“Tôi bảo này, gần đây 3U gặp vụ gì à?” Người đi rừng Sử Nỗ nghển cổ qua màn hình máy tính, liếc về phía bóng người trong góc không biết đang lọ mọ cái gì, nhịn không nổi mà kéo Lâm Nam lại hạ giọng hỏi.
Tuy bình thường luôn bị người này chì chiết liên tục to cả đầu, nhưng gần đây thì mất tăm mất hút, không hề chạy ra quấy nhiễu bọn họ nữa, thành ra khiến cả đám có chút không quen nổi.
Nghe Sử Nỗ hỏi, Lâm Nam thuận miệng đáp: “Tôi cũng chịu, hình như từ sau buổi họp thì bắt đầu như thế.”
Sử Nỗ lại khều khều cậu ta, chỉ Tô Vũ Kỳ cách đó không xa, nói: “Còn Rain thì sao? Bình thường thằng nhóc này lười train đến độ chạy mất dép, vẫn chưa đến ngày tập huấn chính thức mà, sao lại tích cực lượn lờ trong phòng huấn luyện thế này?”
Lâm Nam “Ồ” một tiếng, vẫn không thèm để ý nói: “Tôi cũng chịu tiếp, hình như từ sau buổi họp thì cũng bắt đầu như thế.”
Sử Nỗ bị cái kiểu trả lời có lệ của tên này chọc tức điên: “Cái này không biết, cái kia cũng không biết, thế rốt cuộc ông biết cái méo gì!”
Cuối cùng Lâm Nam cũng quay đầu lại nhìn vào màn hình máy tính của đối phương, hất mặt nhắc nhở: “Tôi chỉ biết nếu cậu tiếp tục hóng chuyện thế thì thể nào cũng bị Bùa Đỏ (1) đánh chết.”
(1) Bùa Đỏ (Bụi gai đỏ thành tinh): Một bùa lợi trong rừng, khi đánh chết sẽ hồi lại 20% máu tối đa, tăng tốc độ hồi máu, tăng sát thương của tướng và làm chậm lên đối thủ.
“Đậu má suýt quên!” Lúc này Sử Nỗ mới định thần quay lại nhìn màn hình, nhanh chóng thao tác bật chiêu W tăng giáp cho Jarvan IV còn một chút máu của mình, thoát khỏi thảm cảnh bị quái rừng đập chết trong gang tấc. Thoát chết ngay lúc chỉ mành treo chuông, cậu ta nhịn không được mà ôm tim: “Vẫn may vẫn may, tí nữa thì, mọe nó nguy hiểm vãi nhái, trận này là trận thăng cấp đó, không thể thua được!”
Lâm Nam nhìn tên kia nổi trận lôi đình thì khẽ cười, hỏi: “Trận thăng cấp thứ mấy rồi?”
Sử Nỗ thống khổ: “Tuột chuỗi ba lần rồi, đây là lần thứ tư đó!”
Lâm Nam mỉm cười: “Cần dual không?”
Đề nghị thơm như thế khiến hai mắt Sử Nỗ sáng bừng: “Đương nhiên là muốn rồi!”
“Để đánh xong trận này đi, tí nhớ gọi tôi.” Lâm Nam để lại một câu rồi cầm cốc nước đứng lên, chậm rãi đi tới góc ngồi của Hàn Hựu.
Tuy không thể hiện hứng thú ra ngoài, nhưng Sử Nỗ tự nhiên gợi chuyện khiến cậu ta vẫn không nén nổi chút tò mò trong lòng.
Khi Lâm Nam đi qua, màn hình máy tính của Hàn Hựu đang hiện thống kê cuối trận.
Đây là một trận dual, nhìn chỉ số áp đảo đã tưởng tượng ra cảnh team bên kia bị hành nát đến thế nào, nhưng điều đáng chú ý không phải là KDA kinh dị này, mà là tài khoản ID.
Tài khoản này cũng không phải là ID clone mà Hàn Hựu sử dụng gần đây, nhưng Lâm Nam lại biết.
Vẫn nhớ mấy tháng trước Hàn Hựu đã từng tâm huyết dâng trào cày cho hai cái account mới, một cái là “Bí Mật Muốn Nói Với AD”, cái còn lại là “Tâm Tình Chỉ Kể Cho SP”. Vì hai cái ID này đặt cạnh nhau thực sự nghe sến chảy nước, lúc đó còn bị đám cùng team khinh bỉ, sau đó có lẽ Hàn Hựu cũng không có mấy hứng chơi nữa nên không dùng tới, vậy mà giờ không hiểu sao lại lôi ra.
Vừa hết trận, tài khoản cũng tăng từ level 29 lên 30. (Trong LOL, trước mùa 8 thì level 30 là cấp cuối)
Hóa ra mấy hôm nay bế quan ở ẩn là vì dốc lòng cày cái account này sao?
Lâm Nam có chút cạn lời: “Dạo này rảnh quá hóa điên hay sao mà chơi acc clone không biết mệt thế?”
“Hết hồn chim én!” Hàn Hựu không hề nhận ra bên cạnh mình có thêm một người từ lúc nào, suýt nữa giật mình bay ra khỏi ghế, quay đầu thì thấy Lâm Nam tiện tay kéo ghế ngồi xuống như thể không có chuyện gì xảy ra, bỗng tức giận lườm cậu ta, “Người hay ma mà đi đứng không có tiếng động gì thế hả? Tôi bị dọa cho trụy tim lăn ra chết thì cậu có chịu trách nhiệm không?”
Lâm Nam chỉ mỉm cười trước oán khí của tên kia: “Tiếng to mà, do cậu mải quá thì có.”
Tục ngữ luôn nói không ai đánh kẻ tươi cười, Lâm Nam chính là “kẻ tươi cười” trong truyền thuyết, dù chuyện gì xảy ra thì cũng luôn giữ thái độ ôn hòa cười híp mắt, khiến người ta tức đến độ đánh không được mà chửi cũng không xong. Nhưng chính người này khi lên sàn đấu lại đánh cho kẻ khác không còn sức mà chửi bới nữa. Hai nhân cách này khác biệt quá lớn, nhưng rất nhiều fan não tàn lại u mê chính sự tương phản này, dần dần liền gọi cậu ta bằng một cái tên hết sức uy phong, “Tu La mặt cười”.
Hàn Hựu nhìn bộ mặt cười cười dửng dưng của tên này một lúc lâu, không mặt dày đấu võ mồm tiếp nữa, nghiêm túc trả lời: “Tôi tập trung chứng tỏ tôi rất yêu cái nghề thể thao điện tử này, đây là ưu điểm của tôi, sao cậu có thể dùng nó làm cái cớ để tổn thương tôi như vậy chứ. Cậu phải biết tôi cũng rất mong manh íu đúi nha! Cậu ngẫm lại mà xem, hai năm nay cậu hù dọa tôi biết bao nhiêu lần, bộ không thấy lương tâm cắn rứt à?”
“…” Lâm Nam lập tức cắt lời hắn, bị bức cho vô thức nhận sai, “Rồi rồi, là tại tôi không tốt. Tôi biết lỗi rồi, tối nay viết bản kiểm điểm được chưa?”
“Good boy! Tôi cũng có phải man di mọi rợ dã man gì đâu, cậu chỉ cần thành tâm biết lỗi thì không cần viết bản kiểm điểm nữa ha.” Hàn Hựu rất hài lòng với thái độ sửa sai của hắn, xoay người tiếp tục lo việc của mình. Tiện tay di chuột đóng giao diện game, mở QQ ra nhập ID và mật khẩu.
“Ai mà to thế, lại để cậu đích thân luyện acc thế này?” Lâm Nam không nghĩ Hàn Hựu lại đưa tài khoản cho người khác, có chút tò mò hỏi thăm.
Cậu ta vốn nghĩ tên này vẫn còn dùng dằng với Trần Lư, nhưng liếc qua tên QQ lại thấy lạ hoắc, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra ai.
Hàn Hựu bỗng nhiên bị hỏi đến, bỗng kéo Lâm Nam lại cười tà mị. Vươn tay khoác vai tên bạn xuống, ghé vào tai thì thầm: “Tôi có thể nói cho cậu, nhưng trước khi thời cơ chín muồi thì cậu tuyệt đối không được hở ra cho quản lý Tống. Phải hứa chắc, giữ bí mật hiểu không!”
Lâm Nam bị khơi dậy bản tính tò mò, gật đầu đáp: “Được, tôi hứa.”
Hàn Hựu cười tỏa nắng, chỉ vào ID trên màn hình, sau đó lại tự chỉ vào mình, nhăn nhở cười: “Đây, là đồ đệ tôi mới thu. Đồ đệ chân truyền cậu hiểu không? Là kiểu đồ đệ chính chuyên bái sư nhập môn nghiêm túc đó!”
“Chắc là, cũng hiểu?” Việc Hàn Hựu thu đồ đệ quả thực khiến Lâm Nam có chút bất ngờ, cậu ta kinh ngạc một lúc, rồi nhớ đến cái ID kia, rối rắm hỏi, “Vậy là, đồ đệ gì đó của cậu… chắc không phải chơi SP chứ?”
“Thông minh.” Hàn Hựu hào phóng khen Lâm Nam, mở lại game đăng nhập vào account của mình, khoe khoang nhìn cậu ta, cười nói, “Tôi chơi SP, cậu ấy chơi AD, thấy ID của bọn tôi hợp không?”
Nhìn vào giao diện game, quả nhiên có một cái tài khoản combo.
Một là “Bí Mật Muốn Nói Với AD”, một là “Tâm Tình Chỉ Kể Cho SP”, có thể nói là hợp không thể hợp hơn.
Nhưng mà… tuy nghe Hàn Hựu nói thì thấy là chuyện rất đương nhiên, nhưng chẳng hiểu vì sao vẫn thấy là lạ.
Lâm Nam trầm mặc nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng chịu không nổi phải chửi một câu: “Đù, cậu định luyện một thằng ADC cần bảo mẫu hả?”
Dù vô tình hay cố ý, hình như Hàn Hựu không nắm được trọng tâm của câu nói này, cười rõ đắc ý: “Sao nào, ghê chưa!”
“…” Lâm Nam không biết phải nói gì, “Ờ thì ghê.”
Hết chương 14.
“Tôi bảo này, gần đây 3U gặp vụ gì à?” Người đi rừng Sử Nỗ nghển cổ qua màn hình máy tính, liếc về phía bóng người trong góc không biết đang lọ mọ cái gì, nhịn không nổi mà kéo Lâm Nam lại hạ giọng hỏi.
Tuy bình thường luôn bị người này chì chiết liên tục to cả đầu, nhưng gần đây thì mất tăm mất hút, không hề chạy ra quấy nhiễu bọn họ nữa, thành ra khiến cả đám có chút không quen nổi.
Nghe Sử Nỗ hỏi, Lâm Nam thuận miệng đáp: “Tôi cũng chịu, hình như từ sau buổi họp thì bắt đầu như thế.”
Sử Nỗ lại khều khều cậu ta, chỉ Tô Vũ Kỳ cách đó không xa, nói: “Còn Rain thì sao? Bình thường thằng nhóc này lười train đến độ chạy mất dép, vẫn chưa đến ngày tập huấn chính thức mà, sao lại tích cực lượn lờ trong phòng huấn luyện thế này?”
Lâm Nam “Ồ” một tiếng, vẫn không thèm để ý nói: “Tôi cũng chịu tiếp, hình như từ sau buổi họp thì cũng bắt đầu như thế.”
Sử Nỗ bị cái kiểu trả lời có lệ của tên này chọc tức điên: “Cái này không biết, cái kia cũng không biết, thế rốt cuộc ông biết cái méo gì!”
Cuối cùng Lâm Nam cũng quay đầu lại nhìn vào màn hình máy tính của đối phương, hất mặt nhắc nhở: “Tôi chỉ biết nếu cậu tiếp tục hóng chuyện thế thì thể nào cũng bị Bùa Đỏ (1) đánh chết.”
(1) Bùa Đỏ (Bụi gai đỏ thành tinh): Một bùa lợi trong rừng, khi đánh chết sẽ hồi lại 20% máu tối đa, tăng tốc độ hồi máu, tăng sát thương của tướng và làm chậm lên đối thủ.
“Đậu má suýt quên!” Lúc này Sử Nỗ mới định thần quay lại nhìn màn hình, nhanh chóng thao tác bật chiêu W tăng giáp cho Jarvan IV còn một chút máu của mình, thoát khỏi thảm cảnh bị quái rừng đập chết trong gang tấc. Thoát chết ngay lúc chỉ mành treo chuông, cậu ta nhịn không được mà ôm tim: “Vẫn may vẫn may, tí nữa thì, mọe nó nguy hiểm vãi nhái, trận này là trận thăng cấp đó, không thể thua được!”
Lâm Nam nhìn tên kia nổi trận lôi đình thì khẽ cười, hỏi: “Trận thăng cấp thứ mấy rồi?”
Sử Nỗ thống khổ: “Tuột chuỗi ba lần rồi, đây là lần thứ tư đó!”
Lâm Nam mỉm cười: “Cần dual không?”
Đề nghị thơm như thế khiến hai mắt Sử Nỗ sáng bừng: “Đương nhiên là muốn rồi!”
“Để đánh xong trận này đi, tí nhớ gọi tôi.” Lâm Nam để lại một câu rồi cầm cốc nước đứng lên, chậm rãi đi tới góc ngồi của Hàn Hựu.
Tuy không thể hiện hứng thú ra ngoài, nhưng Sử Nỗ tự nhiên gợi chuyện khiến cậu ta vẫn không nén nổi chút tò mò trong lòng.
Khi Lâm Nam đi qua, màn hình máy tính của Hàn Hựu đang hiện thống kê cuối trận.
Đây là một trận dual, nhìn chỉ số áp đảo đã tưởng tượng ra cảnh team bên kia bị hành nát đến thế nào, nhưng điều đáng chú ý không phải là KDA kinh dị này, mà là tài khoản ID.
Tài khoản này cũng không phải là ID clone mà Hàn Hựu sử dụng gần đây, nhưng Lâm Nam lại biết.
Vẫn nhớ mấy tháng trước Hàn Hựu đã từng tâm huyết dâng trào cày cho hai cái account mới, một cái là “Bí Mật Muốn Nói Với AD”, cái còn lại là “Tâm Tình Chỉ Kể Cho SP”. Vì hai cái ID này đặt cạnh nhau thực sự nghe sến chảy nước, lúc đó còn bị đám cùng team khinh bỉ, sau đó có lẽ Hàn Hựu cũng không có mấy hứng chơi nữa nên không dùng tới, vậy mà giờ không hiểu sao lại lôi ra.
Vừa hết trận, tài khoản cũng tăng từ level 29 lên 30. (Trong LOL, trước mùa 8 thì level 30 là cấp cuối)
Hóa ra mấy hôm nay bế quan ở ẩn là vì dốc lòng cày cái account này sao?
Lâm Nam có chút cạn lời: “Dạo này rảnh quá hóa điên hay sao mà chơi acc clone không biết mệt thế?”
“Hết hồn chim én!” Hàn Hựu không hề nhận ra bên cạnh mình có thêm một người từ lúc nào, suýt nữa giật mình bay ra khỏi ghế, quay đầu thì thấy Lâm Nam tiện tay kéo ghế ngồi xuống như thể không có chuyện gì xảy ra, bỗng tức giận lườm cậu ta, “Người hay ma mà đi đứng không có tiếng động gì thế hả? Tôi bị dọa cho trụy tim lăn ra chết thì cậu có chịu trách nhiệm không?”
Lâm Nam chỉ mỉm cười trước oán khí của tên kia: “Tiếng to mà, do cậu mải quá thì có.”
Tục ngữ luôn nói không ai đánh kẻ tươi cười, Lâm Nam chính là “kẻ tươi cười” trong truyền thuyết, dù chuyện gì xảy ra thì cũng luôn giữ thái độ ôn hòa cười híp mắt, khiến người ta tức đến độ đánh không được mà chửi cũng không xong. Nhưng chính người này khi lên sàn đấu lại đánh cho kẻ khác không còn sức mà chửi bới nữa. Hai nhân cách này khác biệt quá lớn, nhưng rất nhiều fan não tàn lại u mê chính sự tương phản này, dần dần liền gọi cậu ta bằng một cái tên hết sức uy phong, “Tu La mặt cười”.
Hàn Hựu nhìn bộ mặt cười cười dửng dưng của tên này một lúc lâu, không mặt dày đấu võ mồm tiếp nữa, nghiêm túc trả lời: “Tôi tập trung chứng tỏ tôi rất yêu cái nghề thể thao điện tử này, đây là ưu điểm của tôi, sao cậu có thể dùng nó làm cái cớ để tổn thương tôi như vậy chứ. Cậu phải biết tôi cũng rất mong manh íu đúi nha! Cậu ngẫm lại mà xem, hai năm nay cậu hù dọa tôi biết bao nhiêu lần, bộ không thấy lương tâm cắn rứt à?”
“…” Lâm Nam lập tức cắt lời hắn, bị bức cho vô thức nhận sai, “Rồi rồi, là tại tôi không tốt. Tôi biết lỗi rồi, tối nay viết bản kiểm điểm được chưa?”
“Good boy! Tôi cũng có phải man di mọi rợ dã man gì đâu, cậu chỉ cần thành tâm biết lỗi thì không cần viết bản kiểm điểm nữa ha.” Hàn Hựu rất hài lòng với thái độ sửa sai của hắn, xoay người tiếp tục lo việc của mình. Tiện tay di chuột đóng giao diện game, mở QQ ra nhập ID và mật khẩu.
“Ai mà to thế, lại để cậu đích thân luyện acc thế này?” Lâm Nam không nghĩ Hàn Hựu lại đưa tài khoản cho người khác, có chút tò mò hỏi thăm.
Cậu ta vốn nghĩ tên này vẫn còn dùng dằng với Trần Lư, nhưng liếc qua tên QQ lại thấy lạ hoắc, nghĩ mãi vẫn không nhớ ra ai.
Hàn Hựu bỗng nhiên bị hỏi đến, bỗng kéo Lâm Nam lại cười tà mị. Vươn tay khoác vai tên bạn xuống, ghé vào tai thì thầm: “Tôi có thể nói cho cậu, nhưng trước khi thời cơ chín muồi thì cậu tuyệt đối không được hở ra cho quản lý Tống. Phải hứa chắc, giữ bí mật hiểu không!”
Lâm Nam bị khơi dậy bản tính tò mò, gật đầu đáp: “Được, tôi hứa.”
Hàn Hựu cười tỏa nắng, chỉ vào ID trên màn hình, sau đó lại tự chỉ vào mình, nhăn nhở cười: “Đây, là đồ đệ tôi mới thu. Đồ đệ chân truyền cậu hiểu không? Là kiểu đồ đệ chính chuyên bái sư nhập môn nghiêm túc đó!”
“Chắc là, cũng hiểu?” Việc Hàn Hựu thu đồ đệ quả thực khiến Lâm Nam có chút bất ngờ, cậu ta kinh ngạc một lúc, rồi nhớ đến cái ID kia, rối rắm hỏi, “Vậy là, đồ đệ gì đó của cậu… chắc không phải chơi SP chứ?”
“Thông minh.” Hàn Hựu hào phóng khen Lâm Nam, mở lại game đăng nhập vào account của mình, khoe khoang nhìn cậu ta, cười nói, “Tôi chơi SP, cậu ấy chơi AD, thấy ID của bọn tôi hợp không?”
Nhìn vào giao diện game, quả nhiên có một cái tài khoản combo.
Một là “Bí Mật Muốn Nói Với AD”, một là “Tâm Tình Chỉ Kể Cho SP”, có thể nói là hợp không thể hợp hơn.
Nhưng mà… tuy nghe Hàn Hựu nói thì thấy là chuyện rất đương nhiên, nhưng chẳng hiểu vì sao vẫn thấy là lạ.
Lâm Nam trầm mặc nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng chịu không nổi phải chửi một câu: “Đù, cậu định luyện một thằng ADC cần bảo mẫu hả?”
Dù vô tình hay cố ý, hình như Hàn Hựu không nắm được trọng tâm của câu nói này, cười rõ đắc ý: “Sao nào, ghê chưa!”
“…” Lâm Nam không biết phải nói gì, “Ờ thì ghê.”
Hết chương 14.
Tác giả :
Thanh Mai Tương