Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!
Chương 13: Trang hoàng nhà cửa
Thượng Hảo Giai đứng trong phòng khách, nhìn một đám bạn vẻ mặt phờ phạc ở trên ghế salon, ngáp liên hồi nhưng mặt mày vẫn vui vẻ, tâm tình chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung ‘rắc rối phức tạp’...
Vú em Lý Vũ Hoán và thục nữ nhỏ Đa Hòa ngồi ở trên ghế salon, anh anh em em, liên tục đưa tình, yêu tới yêu đi, nị nị méo mó, tình chàng ý thiếp, như keo như sơn, dù sao cũng làm cho Thượng Hảo Giai thấy vô cùng hâm mộ vô cùng ghen tỵ. Trong lòng Thượng Hảo Giai đang buồn bực, nói thế nào thì Đa Hòa cũng được xem là một cô gái ngây thơ, nhưng từ sau khi ở chung một chỗ với tiểu tử Lý Vũ Hoàn, lại trở thành một nữ sĩ hào phòng chứ? Nói đến tình yêu của hai người kia cũng đúng là trời đất quỷ thần đều khiếp sợ, làm cho toàn trường trở nên ồn ào huyên náo, đều là bởi vì vú em này làm nũng với Đa Hòa, rồi bị những người khác trong trường học nhìn thấy, truyền ra bên ngoài, Thượng Hảo Giai nghe xong cũng có chút không dám tin, sát thủ mặt lạnh thoáng cái biến thành tiểu chính thái (bé trai) đáng yêu, thay đổi thật sự có chút.... dở ông dở thằng.
Điềm Điềm, Ngô Tiểu Phong bạn trai của Điềm Điềm, Tiêu Minh Tuấn và Vương Đào đang hành hung Ngải Khải, lấy chuyện này tới xoa dịu tinh thần mệt mỏi, mà Ngải Khải vừa mới vào nhà liền thuận tay đánh cho Thượng Hảo Giai và Tằng Nhã Nhu vài cái xem như tỉnh não, tẩy não, nâng cao tinh thần, trùng tu lại tế bào não và một loạt vận động khác. Chuyện này, theo Thượng Hảo Giai giải thích chính là như vậy, kỳ thật hai người Tiêu Minh Tuấn và Vương Đào thật sự cũng không muốn đánh tiểu nhân xấu xa Ngải Khải kia, nhưng bởi vì Điềm Điềm lôi kéo hai người bọn họ, cho nên bọn họ là bất đắc dĩ mới đi giúp Điềm Điềm thu thập tiểu nhân.
Tái hiện lại cảnh gốc: Ngải Khải vừa mới tiến vào phòng, liền đưa tay mạnh mẽ đánh về phía Thượng Hảo Giai và Tằng Nhã Nhu. Tằng Nhã Nhu bởi vì chưa tỉnh ngủ, có chút mờ mịt nhìn Ngải Khải, mà Thượng Hảo Giai mới phản ứng, chuẩn bị đánh lại Ngải Khải, đã có người phản ứng thần tốc, thân thủ mạnh mẽ, đạp Ngải Khải một cước, khóa vào ban công, bạn đoán không sai, đó chính là hai người Tiêu Minh Tuấn và Vương Đào.
Ngải Khải bị khóa ở ban công, mặt dày mày dạn cầu cứu Điềm Điềm vừa mới tiến vào cửa còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thuận tiện miêu tả quá trình xảy ra của chuyện này. Ngải Khải miêu tả xong, năm nỉ Điềm Điềm giúp đỡ hắn, Điềm Điềm nhếch một nụ cười, mở cửa ra, hét lớn với Ngải Khải: “Lão nương hận nhất bị cô lập, ông dám đùa giỡn hai bà ấy, là nói bộ dạng của tôi xấu xí sao?” Nói xong liền đánh Ngải Khải...
Tằng Nhã Nhu buộc mái tóc một cách qua loa, sau đó lười biếng quăn mình về phía sofa, không thèm chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm về vách tường trước mặt, ánh mắt mờ mịt, đầu óc không biết đang suy nghĩ cái gì. Bộ ngực sữa kia thấp thoáng dưới làn mỏng, cứ như ẩn như hiện, nhưng không nhiều lắm, theo thỉnh thoảng xoay người một cái, quần áo lại có chút điều chỉnh, vừa ẩn vừa lộ phong tình mông lung, càng thêm khiến cho Tằng Nhã Nhu phát ra một loại phong tình riêng.
Thượng Hảo Giai nhìn Tằng Nhã Nhu, môi hơi động lại hạ xuống, giống như muốn nói gì đó với cô rồi lại thôi. Cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của Tằng Nhã Nhu, ánh mắt không khỏi âm u, rơi vào trầm tư. Khi Thượng Hảo Giai phát hiện ra Tằng Nhã Nhu đã hồi phục lại tinh thần, là vì ánh mắt hai người va chạm đến cùng một chỗ. Thượng Hảo Giai có chút xấu hổ rời ánh mắt đi, quay đầu thay đổi một vẻ mặt khác, rút nụ cười đi, vui vẻ trò chuyện với mọi người.
“Các đồng chí, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây, là vì có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người.”
Tằng Nhã Nhu dựa vào trên vai Vương Đào, nhắm mắt lại càu nhàu: “Được rồi được rồi, cậu có rắm thì mau nói đi, mình còn chưa tỉnh ngủ.” Đa Đa ngồi ở trong ngực vú em nhìn Tằng Nhã Nhu thầm nghĩ, xem ra tối hôm qua Tằng Nhã Nhu ở chỗ của Thượng Hảo Giai đã không có giấc ngủ ngon, đều là người huyết áp thấp, lúc ngủ dậy tính khí đều rất khó chịu, vài người trong đây, cũng chỉ có Tằng Nhã Nhu có thể khống chế được một chút.
Thượng Hảo Giai cứ xem như không có Tằng Nhã Nhu, tiếp tục a dua cười nói: “Được rồi, nếu mọi người muốn biết như vậy, tớ sẽ nói, sự tình là như thế này. Mình càng nhìn cái nhà này càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô đơn, tịch mịch, cho nên, trải qua nhiều ngày tự mình suy xét cẩn thận, mình quyết định chỉnh đốn lại nhà của một phen, tất cả hãy đi rửa mặt thay quần áo đi, tài liệu mình đều đã chuẩn bị tốt, tất cả hãy làm việc chăm chỉ cho mình.” Nói xong, Sau khi Thượng Hảo Giai tuyên bố, vung tay mạnh mẽ, ý bảo mọi người đi thay quần áo.
Tiêu Minh Tuấn rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì mà ngày hôm qua Thượng Hảo Giai sống chết cũng không cho mình xem, khăng khăng mời mình ở lại nhà của cô.
Mọi người không tự chủ được mở to hai mắt, chỉ vào chính mình hỏi. “Tụi mình?” Thấy Thượng Hảo Giai gật đầu, Điềm Điềm cầm đầu mọi người kéo dài giọng ồn ào. “Không phải chứ!”
Thượng Hảo Giai có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục gật đầu với mọi người, khẳng định: “Ừ. Đúng.”
Điềm Điềm lười nhát tức giận đến giậm chân, lập tức đứng lên kháng nghị với Thượng Hảo Giai: “Mẹ kiếp, dựa vào cái gì vậy?”
Thượng Hảo Giai cười âm hiểm hai tiếng, nhướng mày hỏi cô: “Dựa vào cái gì? Cậu vừa mới hỏi mình là dựa vào cái gì sao?”
Điềm Điềm vội vàng gật đầu tỏ ý xác nhận: “Đúng vậy.”
Thượng Hảo Giai tỏ vẻ chính trực, đường đường chính chính nói: “Dựa vào cái gì, dựa vào mình là bạn của các cậu.”
Một bên Tằng Nhã Nhu khinh bỉ cộng thêm coi rẻ xua tay với cô, nói: “Dừng lại dừng lại, bạn bè cũng không phải là người giúp việc theo giờ. Lý do này không được xác lập.”
Thượng Hảo Giai giả vờ ra vẻ đạo mạo thanh cao nói với cô: “Lời này coi như không thành lập, mình cũng chỉ là muốn đẩy mạnh tình hữu nghị của chúng ta thôi, nhiều năm tất cả mọi người đã không cùng nhau kề vai chiến đấu rồi. Từ khi những người không có lương tâm các cậu ra khỏi cổng trường, vì cố gắng phấn đấu tìm tòi học hỏi cách sinh tồn trong xã hội, mọi người cũng rất ít tụ tập ở một chỗ, cơ hội này rất khó có được. Mình nói với các cậu, các cậu cũng đừng đem mình trở thành con buôn, mình đây đã suy nghĩ tỉ mỉ, không phải người ta có nói? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, các cậu nói xem mình không có việc gì sao phải đem tiền này cống hiến cho người khác vậy, có tiền bạc để dành đi xoát một trận còn đã hơn.” Mấy người khác nghe Thượng Hảo Giai thao thao bất tuyệt, thật sự có chút muốn nhảy lên đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Được rồi, nói cho dễ nghe. Cậu là vì bào chữa cho hành vi đáng xấu hổ, áp bức công dân lương thiện như chúng mình. Tụi mình mặc kệ, tụi mình muốn vùng lên, tụi mình buồn ngủ. Các đồng chí, chúng ta không thể luôn như vậy, việc này nếu đưa vào một cấp độ mà nói, đây là lợi dụng và vũ nhục, lợi dụng tình cảm của chúng ta, vũ nhục tình hữu nghị của chúng ta.” Ngải Khải và Tiêu Minh Tuấn vội vàng khởi xướng ngôn luận, với âm mưu phản kháng.
“Không cần, chúng ta không cần, bọn mình muốn có nhân quyền, bọn mình muốn tự do. Các đồng bào, mọi người nên đồng tâm hiệp lực đối kháng. Nơi nào có áp bức, nơi đó liền có phản kháng. Lấy dũng khí của các cậu ra, nào, hô theo mình. Chúng ta muốn tự do, chúng ta muốn nhân quyền, chúng ta muốn phản kháng, đả đảo con buôn Thượng Hảo Giai.” Tiêu Minh Tuấn không sợ chết tiếp tục dẫn đầu tạo phản.
“Đúng, chúng ta muốn nhân quyền, chúng ta muốn tự do, phản kháng áp bức, đả đảo Thượng Hảo Giai.” Mọi người gào khóc kêu to.
“Các cậu xác định?” Thượng Hảo Giai uy hiếp nói.
“Đúng. Đả đảo Thượng Hảo Giai. Cự tuyệt áp bức, đưa mình nhân quyền, đưa mình tự do. Nhân quyền muôn năm.” Coi như không có cô, mọi người tiếp tục hắng giọng rống to.
“Được, được, được rồi, vậy hôm nay chúng ta liền nói thẳng đi. Đa Hòa, cậu đi học đại học dì cả tới, là ai không để ý đến ánh nhìn phỉ nhổ của thầy giáo và sinh viên nam cùng lớp chịu nhục chạy khắp phòng xin băng vệ sinh cho cậu? Ngải Khải, cậu liền thì càng không cần nói, lần trước cậu nói chính mình sống một mình cô đơn dễ dàng dẫn đến trưởng thành không tốt, là ai không từ chối vất vả bôn ba giúp cậu giải thoát cuộc sống độc thân? A? Kết quả là rất không dễ dàng mới tìm được một nữ sinh bằng lòng gặp gỡ ăn một bữa cơm với cậu, cậu vừa thấy người ta bộ dáng khó coi, từ lúc ngồi xuống ghế, liền đưa lên ngón tay của mình gặm gặm, lại quay về phía người ta chảy nước miếng cười ngây ngô. Sợ tới mức con gái nhà người ta gặp riêng mình, vừa khóc vừa nháo. Nói mình giới thiệu người đần độn cho cô ấy, cố ý làm cô ấy mất mặt. Cậu lại vẫn đi theo than thở với mình, ai bảo cô ấy khó coi. Dù có kém như thế nào đi nữa cũng có thể giống như Lưu Gia Ninh sao? Cậu thử soi gương xem, cậu là Lương Triều Vĩ sao? Ừ? Nói a.” Thượng Hảo Giai nhảy lên cao ba mét, quả thực là sắp nhảy dựng lên quở trách rồi.
“Cho dù mình không đúng, nhưng cũng không thể cứ quen người như vậy, nửa đêm nhìn thấy có thể bị dọa chết. Hơn nữa về sau cái gì cũng không được.” Ngải Khải cúi đầu vẻ mặt giống như oán phụ, ủy khuất nói.
“Đúng, sao có thể như thế. Về sau cậu lại mặt dày mày dạn xin mình lại an bài một người khác, con gái nhà người ta là ai a? Đội trưởng đội văn nghệ của trường mình, cho dù là thời kỳ trưởng thành mọc chút mụn. Nếu không phải là mình có quan hệ tốt với người ta, người ta cũng không bằng lòng gặp cậu đâu. Cậu là con khỉ gì mà lúc bắt đầu biểu hiện còn tốt, về sau lúc mang thức ăn lên thì ngoài cười nhưng trong không cười gắp rau vào bát cho người ta, mình còn nghĩ con khỉ cậu rất lịch sự . Hôm sau con gái nhà người ta vừa gặp mình liền khóc, cả nửa ngày cậu chỉ toàn gắp củ lạc vào trong bát của người ta, cậu còn cãi được không? Hả? Cậu lại vẫn đi theo mình lầm bầm lầu bầu, nói cái gì là cũng phải giống Gia Linh, cậu có thể
nhận rõ hiện thực hay không?. Sau khi trưởng thành con gái nhà người ta đã không còn mụn, một đống người đi theo truy mộng, cậu lại vẫn bịa đặt cô gái kia vốn là bị cậu quăng. Cậu muốn có mặt mũi hả?? Hả?” Nhắc tới việc này, Thượng Hảo Giai hận không thể cởi dép lê dưới chân, đánh hai nhát vào cái mồm rộng của cậu ta.
“không thể như vậy, các cậu sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy. Nhìn mình xem, mình không có.” Ngô Hiểu Phong bạn trai của Điềm Điềm vội vàng gió chiều nào thì theo chiều ấy đứng lên đi đến bên cạnh Thượng Hảo Giai, đặt một tay lên bả vai Thượng Hảo Giai, một tay chỉ vào những người khác.
Ngô Hiểu Phong là người nóng tính, một sắc lang, về sau không biết như thế nào lại ở chung một chỗ với Điềm Điềm, từ lúc Thượng Hảo Giai trở về đến bây giờ cũng chưa từng lộ mặt, hôm nay thế nhưng cũng xuất hiện rồi.
Thượng Hảo Giai xoay người nhằm vào mông của Ngô Hiểu Phong đạp một cước, Ngô Hiểu Phong bị đạp nằm trên mặt đất, xoay người giống như là bị nhận lấy tất cả ủy khuất nhìn Thượng Hảo Giai một tay chống hông một tay chỉ vào mình chửi ầm lên. “Cút ngay, cậu còn dám nói mình không tồi? Lần trước cậu nha bị tiêu chảy, không có toilet nam, là ai giúp cậu trông cửa? Hả? Bảo mình im lặng không nói, bác gái trông cửa biết việc này, tới bảo mình đi vào mời cậu đi ra, thế nhưng cậu lại giữ cổ họng giả làm nhân yêu (gay), nói mình đem giấy đi, không cho cậu đi ra. Hại mình bị bác gái trông cửa dạy bảo một trận, Chủ nhiệm Kim Cương mà tôi vẫn thầm mến cũng không không biết xấu hổ, vỗ vỗ bờ vai của mình, quay đầu rời đi. Cậu có biết
về sau thầy giáo lớp mình nói với tớ cái gì không? nói rằng chuyện đã truyền khắp trường, tất cả giáo viên đều hỏi bà ấy chuyện này, Tống soái lại vẫn đi đến chỗ bà ấy kể khổ, gọi điện thoại cho mẹ mình, bảo mẹ mình mang mình đi khám bác sĩ. Cậu nói cậu xem sao có thể súc sinh như vậy nha?”
“Còn có cậu, vú em.” Thượng Hảo Giai mắng đến vui vẻ xoay người về phía vú em đang ngồi cười.
“Chị, chị tốt của mình, đại tiểu thư của mình, cậu nói đi. Mình quét tường hay là lau kính? Cậu phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ cúc cung tận tụy chết cũng không hối.” Vú em lập tức bày ra vẻ mặt tiểu nhân, chạy đến bên cạnh Thượng Hảo Giai nịnh hót nói. Thấy nghiệp lớn sắp thành, Thượng Hảo Giai vỗ vỗ bả vai vú em, quay đầu âm hiểm nhìn những người còn lại nói: “Ừ, tốt tốt. Lúc này mới ngoan, các cậu à? Là tiếp tục phản kháng hay ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Đảng?”
Tiêu Minh Tuấn lập tức đứng lên, hét lớn: “nói đùa. Lão tử luôn luôn là thanh niên yêu nước, từ nhỏ đã được thầy giáo đã bảo rằng phải biết nghe theo Đảng, nghe theo sự sắp xếp của Đảng! Cậu phân phó đi. Mình nhất định sẽ đầu rơi máu chảy cống hiến cho quốc gia. Cậu chỉ cần nhìn là được rồi.”
Thượng Hảo Giai bày tỏ sự khen ngợi với Tiêu Minh Tuấn, gật gật đầu, nói: “Ừ. Tốt, mình đại diện cho Đảng khen ngợi lòng trung thành của cậu. Đứa bé ngoan. Đến đây, đi thay quần áo chuẩn bị quét tường.”
Tiêu Minh Tuấn làm một động tác chào tiêu chuẩn, lớn tiếng nói: “yes, sir!”
Thượng Hảo Giai cố làm ra vẻ, nói với Tiêu Minh Tuấn: “không cần nói tiếng anh ở trước mặt mình, ok?”
Mọi người lập tức đứng lên, làm một bộ dáng thề sống chết trung thành với Thượng Hảo Giai nói: “Tụi mình cũng vậy, tụi mình cũng vậy. Cậu phân phó đi. Chúng mình nhất định sẽ lấy thái độ nghiêm túc, thành quả hoàn mỹ báo đáp cậu.”
“Ngoan~~ các bé ngoan đi thay quần áo đi, chờ mình phân chia nhiệm vụ.” Thượng Hảo Giai vội vàng thay đổi sắc mặt, biến thành dì trông trẻ thiện lương và dịu dàng.
Mọi người có trật tự học theo động tác chào của Tiêu Minh Tuấn, “ok.” Dưới sự áp bách của Thượng Hảo Giai, mọi người rống to.
Lúc mọi người đi chuẩn bị, người thu mua đồ dùng gia đình dẫn theo sáu người đàn ông vạm vỡ tiến vào, kiểm kê đồ mà Thượng Hảo Giai không cần. Thượng Hảo Giai ngọt ngào gọi người đàn ông dẫn đầu một tiếng anh trai, người đàn ông kia liền dẫn những người còn lại đem tất cả này nọ của cô chuyển vào phòng chứa đồ.
Đợi đến khi tất cả mọi người đầu đội mũ giấy đi ra ngoài, nhà cửa đã không còn cái gì rồi.
Vú em Lý Vũ Hoán và thục nữ nhỏ Đa Hòa ngồi ở trên ghế salon, anh anh em em, liên tục đưa tình, yêu tới yêu đi, nị nị méo mó, tình chàng ý thiếp, như keo như sơn, dù sao cũng làm cho Thượng Hảo Giai thấy vô cùng hâm mộ vô cùng ghen tỵ. Trong lòng Thượng Hảo Giai đang buồn bực, nói thế nào thì Đa Hòa cũng được xem là một cô gái ngây thơ, nhưng từ sau khi ở chung một chỗ với tiểu tử Lý Vũ Hoàn, lại trở thành một nữ sĩ hào phòng chứ? Nói đến tình yêu của hai người kia cũng đúng là trời đất quỷ thần đều khiếp sợ, làm cho toàn trường trở nên ồn ào huyên náo, đều là bởi vì vú em này làm nũng với Đa Hòa, rồi bị những người khác trong trường học nhìn thấy, truyền ra bên ngoài, Thượng Hảo Giai nghe xong cũng có chút không dám tin, sát thủ mặt lạnh thoáng cái biến thành tiểu chính thái (bé trai) đáng yêu, thay đổi thật sự có chút.... dở ông dở thằng.
Điềm Điềm, Ngô Tiểu Phong bạn trai của Điềm Điềm, Tiêu Minh Tuấn và Vương Đào đang hành hung Ngải Khải, lấy chuyện này tới xoa dịu tinh thần mệt mỏi, mà Ngải Khải vừa mới vào nhà liền thuận tay đánh cho Thượng Hảo Giai và Tằng Nhã Nhu vài cái xem như tỉnh não, tẩy não, nâng cao tinh thần, trùng tu lại tế bào não và một loạt vận động khác. Chuyện này, theo Thượng Hảo Giai giải thích chính là như vậy, kỳ thật hai người Tiêu Minh Tuấn và Vương Đào thật sự cũng không muốn đánh tiểu nhân xấu xa Ngải Khải kia, nhưng bởi vì Điềm Điềm lôi kéo hai người bọn họ, cho nên bọn họ là bất đắc dĩ mới đi giúp Điềm Điềm thu thập tiểu nhân.
Tái hiện lại cảnh gốc: Ngải Khải vừa mới tiến vào phòng, liền đưa tay mạnh mẽ đánh về phía Thượng Hảo Giai và Tằng Nhã Nhu. Tằng Nhã Nhu bởi vì chưa tỉnh ngủ, có chút mờ mịt nhìn Ngải Khải, mà Thượng Hảo Giai mới phản ứng, chuẩn bị đánh lại Ngải Khải, đã có người phản ứng thần tốc, thân thủ mạnh mẽ, đạp Ngải Khải một cước, khóa vào ban công, bạn đoán không sai, đó chính là hai người Tiêu Minh Tuấn và Vương Đào.
Ngải Khải bị khóa ở ban công, mặt dày mày dạn cầu cứu Điềm Điềm vừa mới tiến vào cửa còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thuận tiện miêu tả quá trình xảy ra của chuyện này. Ngải Khải miêu tả xong, năm nỉ Điềm Điềm giúp đỡ hắn, Điềm Điềm nhếch một nụ cười, mở cửa ra, hét lớn với Ngải Khải: “Lão nương hận nhất bị cô lập, ông dám đùa giỡn hai bà ấy, là nói bộ dạng của tôi xấu xí sao?” Nói xong liền đánh Ngải Khải...
Tằng Nhã Nhu buộc mái tóc một cách qua loa, sau đó lười biếng quăn mình về phía sofa, không thèm chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm về vách tường trước mặt, ánh mắt mờ mịt, đầu óc không biết đang suy nghĩ cái gì. Bộ ngực sữa kia thấp thoáng dưới làn mỏng, cứ như ẩn như hiện, nhưng không nhiều lắm, theo thỉnh thoảng xoay người một cái, quần áo lại có chút điều chỉnh, vừa ẩn vừa lộ phong tình mông lung, càng thêm khiến cho Tằng Nhã Nhu phát ra một loại phong tình riêng.
Thượng Hảo Giai nhìn Tằng Nhã Nhu, môi hơi động lại hạ xuống, giống như muốn nói gì đó với cô rồi lại thôi. Cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của Tằng Nhã Nhu, ánh mắt không khỏi âm u, rơi vào trầm tư. Khi Thượng Hảo Giai phát hiện ra Tằng Nhã Nhu đã hồi phục lại tinh thần, là vì ánh mắt hai người va chạm đến cùng một chỗ. Thượng Hảo Giai có chút xấu hổ rời ánh mắt đi, quay đầu thay đổi một vẻ mặt khác, rút nụ cười đi, vui vẻ trò chuyện với mọi người.
“Các đồng chí, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây, là vì có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người.”
Tằng Nhã Nhu dựa vào trên vai Vương Đào, nhắm mắt lại càu nhàu: “Được rồi được rồi, cậu có rắm thì mau nói đi, mình còn chưa tỉnh ngủ.” Đa Đa ngồi ở trong ngực vú em nhìn Tằng Nhã Nhu thầm nghĩ, xem ra tối hôm qua Tằng Nhã Nhu ở chỗ của Thượng Hảo Giai đã không có giấc ngủ ngon, đều là người huyết áp thấp, lúc ngủ dậy tính khí đều rất khó chịu, vài người trong đây, cũng chỉ có Tằng Nhã Nhu có thể khống chế được một chút.
Thượng Hảo Giai cứ xem như không có Tằng Nhã Nhu, tiếp tục a dua cười nói: “Được rồi, nếu mọi người muốn biết như vậy, tớ sẽ nói, sự tình là như thế này. Mình càng nhìn cái nhà này càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô đơn, tịch mịch, cho nên, trải qua nhiều ngày tự mình suy xét cẩn thận, mình quyết định chỉnh đốn lại nhà của một phen, tất cả hãy đi rửa mặt thay quần áo đi, tài liệu mình đều đã chuẩn bị tốt, tất cả hãy làm việc chăm chỉ cho mình.” Nói xong, Sau khi Thượng Hảo Giai tuyên bố, vung tay mạnh mẽ, ý bảo mọi người đi thay quần áo.
Tiêu Minh Tuấn rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì mà ngày hôm qua Thượng Hảo Giai sống chết cũng không cho mình xem, khăng khăng mời mình ở lại nhà của cô.
Mọi người không tự chủ được mở to hai mắt, chỉ vào chính mình hỏi. “Tụi mình?” Thấy Thượng Hảo Giai gật đầu, Điềm Điềm cầm đầu mọi người kéo dài giọng ồn ào. “Không phải chứ!”
Thượng Hảo Giai có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục gật đầu với mọi người, khẳng định: “Ừ. Đúng.”
Điềm Điềm lười nhát tức giận đến giậm chân, lập tức đứng lên kháng nghị với Thượng Hảo Giai: “Mẹ kiếp, dựa vào cái gì vậy?”
Thượng Hảo Giai cười âm hiểm hai tiếng, nhướng mày hỏi cô: “Dựa vào cái gì? Cậu vừa mới hỏi mình là dựa vào cái gì sao?”
Điềm Điềm vội vàng gật đầu tỏ ý xác nhận: “Đúng vậy.”
Thượng Hảo Giai tỏ vẻ chính trực, đường đường chính chính nói: “Dựa vào cái gì, dựa vào mình là bạn của các cậu.”
Một bên Tằng Nhã Nhu khinh bỉ cộng thêm coi rẻ xua tay với cô, nói: “Dừng lại dừng lại, bạn bè cũng không phải là người giúp việc theo giờ. Lý do này không được xác lập.”
Thượng Hảo Giai giả vờ ra vẻ đạo mạo thanh cao nói với cô: “Lời này coi như không thành lập, mình cũng chỉ là muốn đẩy mạnh tình hữu nghị của chúng ta thôi, nhiều năm tất cả mọi người đã không cùng nhau kề vai chiến đấu rồi. Từ khi những người không có lương tâm các cậu ra khỏi cổng trường, vì cố gắng phấn đấu tìm tòi học hỏi cách sinh tồn trong xã hội, mọi người cũng rất ít tụ tập ở một chỗ, cơ hội này rất khó có được. Mình nói với các cậu, các cậu cũng đừng đem mình trở thành con buôn, mình đây đã suy nghĩ tỉ mỉ, không phải người ta có nói? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, các cậu nói xem mình không có việc gì sao phải đem tiền này cống hiến cho người khác vậy, có tiền bạc để dành đi xoát một trận còn đã hơn.” Mấy người khác nghe Thượng Hảo Giai thao thao bất tuyệt, thật sự có chút muốn nhảy lên đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Được rồi, nói cho dễ nghe. Cậu là vì bào chữa cho hành vi đáng xấu hổ, áp bức công dân lương thiện như chúng mình. Tụi mình mặc kệ, tụi mình muốn vùng lên, tụi mình buồn ngủ. Các đồng chí, chúng ta không thể luôn như vậy, việc này nếu đưa vào một cấp độ mà nói, đây là lợi dụng và vũ nhục, lợi dụng tình cảm của chúng ta, vũ nhục tình hữu nghị của chúng ta.” Ngải Khải và Tiêu Minh Tuấn vội vàng khởi xướng ngôn luận, với âm mưu phản kháng.
“Không cần, chúng ta không cần, bọn mình muốn có nhân quyền, bọn mình muốn tự do. Các đồng bào, mọi người nên đồng tâm hiệp lực đối kháng. Nơi nào có áp bức, nơi đó liền có phản kháng. Lấy dũng khí của các cậu ra, nào, hô theo mình. Chúng ta muốn tự do, chúng ta muốn nhân quyền, chúng ta muốn phản kháng, đả đảo con buôn Thượng Hảo Giai.” Tiêu Minh Tuấn không sợ chết tiếp tục dẫn đầu tạo phản.
“Đúng, chúng ta muốn nhân quyền, chúng ta muốn tự do, phản kháng áp bức, đả đảo Thượng Hảo Giai.” Mọi người gào khóc kêu to.
“Các cậu xác định?” Thượng Hảo Giai uy hiếp nói.
“Đúng. Đả đảo Thượng Hảo Giai. Cự tuyệt áp bức, đưa mình nhân quyền, đưa mình tự do. Nhân quyền muôn năm.” Coi như không có cô, mọi người tiếp tục hắng giọng rống to.
“Được, được, được rồi, vậy hôm nay chúng ta liền nói thẳng đi. Đa Hòa, cậu đi học đại học dì cả tới, là ai không để ý đến ánh nhìn phỉ nhổ của thầy giáo và sinh viên nam cùng lớp chịu nhục chạy khắp phòng xin băng vệ sinh cho cậu? Ngải Khải, cậu liền thì càng không cần nói, lần trước cậu nói chính mình sống một mình cô đơn dễ dàng dẫn đến trưởng thành không tốt, là ai không từ chối vất vả bôn ba giúp cậu giải thoát cuộc sống độc thân? A? Kết quả là rất không dễ dàng mới tìm được một nữ sinh bằng lòng gặp gỡ ăn một bữa cơm với cậu, cậu vừa thấy người ta bộ dáng khó coi, từ lúc ngồi xuống ghế, liền đưa lên ngón tay của mình gặm gặm, lại quay về phía người ta chảy nước miếng cười ngây ngô. Sợ tới mức con gái nhà người ta gặp riêng mình, vừa khóc vừa nháo. Nói mình giới thiệu người đần độn cho cô ấy, cố ý làm cô ấy mất mặt. Cậu lại vẫn đi theo than thở với mình, ai bảo cô ấy khó coi. Dù có kém như thế nào đi nữa cũng có thể giống như Lưu Gia Ninh sao? Cậu thử soi gương xem, cậu là Lương Triều Vĩ sao? Ừ? Nói a.” Thượng Hảo Giai nhảy lên cao ba mét, quả thực là sắp nhảy dựng lên quở trách rồi.
“Cho dù mình không đúng, nhưng cũng không thể cứ quen người như vậy, nửa đêm nhìn thấy có thể bị dọa chết. Hơn nữa về sau cái gì cũng không được.” Ngải Khải cúi đầu vẻ mặt giống như oán phụ, ủy khuất nói.
“Đúng, sao có thể như thế. Về sau cậu lại mặt dày mày dạn xin mình lại an bài một người khác, con gái nhà người ta là ai a? Đội trưởng đội văn nghệ của trường mình, cho dù là thời kỳ trưởng thành mọc chút mụn. Nếu không phải là mình có quan hệ tốt với người ta, người ta cũng không bằng lòng gặp cậu đâu. Cậu là con khỉ gì mà lúc bắt đầu biểu hiện còn tốt, về sau lúc mang thức ăn lên thì ngoài cười nhưng trong không cười gắp rau vào bát cho người ta, mình còn nghĩ con khỉ cậu rất lịch sự . Hôm sau con gái nhà người ta vừa gặp mình liền khóc, cả nửa ngày cậu chỉ toàn gắp củ lạc vào trong bát của người ta, cậu còn cãi được không? Hả? Cậu lại vẫn đi theo mình lầm bầm lầu bầu, nói cái gì là cũng phải giống Gia Linh, cậu có thể
nhận rõ hiện thực hay không?. Sau khi trưởng thành con gái nhà người ta đã không còn mụn, một đống người đi theo truy mộng, cậu lại vẫn bịa đặt cô gái kia vốn là bị cậu quăng. Cậu muốn có mặt mũi hả?? Hả?” Nhắc tới việc này, Thượng Hảo Giai hận không thể cởi dép lê dưới chân, đánh hai nhát vào cái mồm rộng của cậu ta.
“không thể như vậy, các cậu sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy. Nhìn mình xem, mình không có.” Ngô Hiểu Phong bạn trai của Điềm Điềm vội vàng gió chiều nào thì theo chiều ấy đứng lên đi đến bên cạnh Thượng Hảo Giai, đặt một tay lên bả vai Thượng Hảo Giai, một tay chỉ vào những người khác.
Ngô Hiểu Phong là người nóng tính, một sắc lang, về sau không biết như thế nào lại ở chung một chỗ với Điềm Điềm, từ lúc Thượng Hảo Giai trở về đến bây giờ cũng chưa từng lộ mặt, hôm nay thế nhưng cũng xuất hiện rồi.
Thượng Hảo Giai xoay người nhằm vào mông của Ngô Hiểu Phong đạp một cước, Ngô Hiểu Phong bị đạp nằm trên mặt đất, xoay người giống như là bị nhận lấy tất cả ủy khuất nhìn Thượng Hảo Giai một tay chống hông một tay chỉ vào mình chửi ầm lên. “Cút ngay, cậu còn dám nói mình không tồi? Lần trước cậu nha bị tiêu chảy, không có toilet nam, là ai giúp cậu trông cửa? Hả? Bảo mình im lặng không nói, bác gái trông cửa biết việc này, tới bảo mình đi vào mời cậu đi ra, thế nhưng cậu lại giữ cổ họng giả làm nhân yêu (gay), nói mình đem giấy đi, không cho cậu đi ra. Hại mình bị bác gái trông cửa dạy bảo một trận, Chủ nhiệm Kim Cương mà tôi vẫn thầm mến cũng không không biết xấu hổ, vỗ vỗ bờ vai của mình, quay đầu rời đi. Cậu có biết
về sau thầy giáo lớp mình nói với tớ cái gì không? nói rằng chuyện đã truyền khắp trường, tất cả giáo viên đều hỏi bà ấy chuyện này, Tống soái lại vẫn đi đến chỗ bà ấy kể khổ, gọi điện thoại cho mẹ mình, bảo mẹ mình mang mình đi khám bác sĩ. Cậu nói cậu xem sao có thể súc sinh như vậy nha?”
“Còn có cậu, vú em.” Thượng Hảo Giai mắng đến vui vẻ xoay người về phía vú em đang ngồi cười.
“Chị, chị tốt của mình, đại tiểu thư của mình, cậu nói đi. Mình quét tường hay là lau kính? Cậu phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ cúc cung tận tụy chết cũng không hối.” Vú em lập tức bày ra vẻ mặt tiểu nhân, chạy đến bên cạnh Thượng Hảo Giai nịnh hót nói. Thấy nghiệp lớn sắp thành, Thượng Hảo Giai vỗ vỗ bả vai vú em, quay đầu âm hiểm nhìn những người còn lại nói: “Ừ, tốt tốt. Lúc này mới ngoan, các cậu à? Là tiếp tục phản kháng hay ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Đảng?”
Tiêu Minh Tuấn lập tức đứng lên, hét lớn: “nói đùa. Lão tử luôn luôn là thanh niên yêu nước, từ nhỏ đã được thầy giáo đã bảo rằng phải biết nghe theo Đảng, nghe theo sự sắp xếp của Đảng! Cậu phân phó đi. Mình nhất định sẽ đầu rơi máu chảy cống hiến cho quốc gia. Cậu chỉ cần nhìn là được rồi.”
Thượng Hảo Giai bày tỏ sự khen ngợi với Tiêu Minh Tuấn, gật gật đầu, nói: “Ừ. Tốt, mình đại diện cho Đảng khen ngợi lòng trung thành của cậu. Đứa bé ngoan. Đến đây, đi thay quần áo chuẩn bị quét tường.”
Tiêu Minh Tuấn làm một động tác chào tiêu chuẩn, lớn tiếng nói: “yes, sir!”
Thượng Hảo Giai cố làm ra vẻ, nói với Tiêu Minh Tuấn: “không cần nói tiếng anh ở trước mặt mình, ok?”
Mọi người lập tức đứng lên, làm một bộ dáng thề sống chết trung thành với Thượng Hảo Giai nói: “Tụi mình cũng vậy, tụi mình cũng vậy. Cậu phân phó đi. Chúng mình nhất định sẽ lấy thái độ nghiêm túc, thành quả hoàn mỹ báo đáp cậu.”
“Ngoan~~ các bé ngoan đi thay quần áo đi, chờ mình phân chia nhiệm vụ.” Thượng Hảo Giai vội vàng thay đổi sắc mặt, biến thành dì trông trẻ thiện lương và dịu dàng.
Mọi người có trật tự học theo động tác chào của Tiêu Minh Tuấn, “ok.” Dưới sự áp bách của Thượng Hảo Giai, mọi người rống to.
Lúc mọi người đi chuẩn bị, người thu mua đồ dùng gia đình dẫn theo sáu người đàn ông vạm vỡ tiến vào, kiểm kê đồ mà Thượng Hảo Giai không cần. Thượng Hảo Giai ngọt ngào gọi người đàn ông dẫn đầu một tiếng anh trai, người đàn ông kia liền dẫn những người còn lại đem tất cả này nọ của cô chuyển vào phòng chứa đồ.
Đợi đến khi tất cả mọi người đầu đội mũ giấy đi ra ngoài, nhà cửa đã không còn cái gì rồi.
Tác giả :
Tiểu Quyến Rũ