Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
Chương 54
Sáng hôm sau, người của chi đội và khoa giám định dấu vết cùng lên xe đi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa ở khu phía Bắc.
Suốt dọc đường, Tiết Bồng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ đều hăm hở phấn chấn như mọi lần, đã bắt đầu hóng hớt là nói mãi không ngớt, hơn nữa còn chuyển chủ đề nhanh vùn vụt.
Từ vụ án người mẫu ở thành phố Lịch đến vụ cưỡng hiếp giết người ở thành phố Xuân, rồi lại vòng về vụ săn bắn chim với vụ vứt xác ở khu bảo tồn thiên nhiên, còn có chuyện về tập đoàn tội phạm ma tuý lợi dụng thế hệ 10x ví dụ như cô nữ sinh Tôn Cần để phân tán ma tuý loại mới vân vân.
Tiết Bồng toàn chỉ nghe tai này lọt tai kia, hoàn toàn không để tâm, cũng chẳng hứng thú với phân tích của họ.
Mạnh Nghiêu Viễn lại chuyển chủ đề, không biết từ bao giờ lại đi nói về cái vụ ở Tổ Trại giam, y còn nói: “Đúng rồi, anh mày mới nghe được một chuyện, cái vụ ở tổ trại giam ấy, còn nhớ không? Lúc đó mình lôi được ra nguyên một đường dây ma tuý Quaalude ấy còn gì, những người có liên quan tới vụ án là Triệu Phong, Lý Đông Vân, còn một người nữa tên là Lưu Hiểu Lộ.”
Trình Phỉ đáp: “Nhớ. Triệu Phong và Lý Đông Vân là bạn cùng buồng giam, bọn họ đều nói là luôn lấy hàng ở chỗ Lưu Hiểu Lộ. Sao thế?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Ôi trời, vụ này đã được bên trại giam đề xuất khởi tố rồi, ai ngờ, Triệu Phong và Lưu Hiểu Lộ lại mời cùng một luật sư, hay ho chưa! Hơn nữa người này còn nổi lắm luôn ấy…”
Trình Phỉ ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Nổi hả? Ai vậy anh?”
Đến cả Tiết Bồng cũng vô thức quay mặt lại nhìn Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn hào hứng: “Hàn Cố.”
Hàn Cố?
Tiết Bồng lập tức nhíu mày.
“Hàn Cố?” Cùng lúc đó, Trình Phỉ cũng hỏi: “Ai vậy?”
Mạnh Nghiêu Viễn vỗ vào người cậu nói: “Hôm qua tay quản lý phác hoạ chân dung ra được ai?”
Trình Phỉ: “Hoắc Ung.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Hàn Cố chính là luật sư cố vấn riêng của tập đoàn Hoắc Thị. À, không phải, cũng không hoàn toàn nói thế được, anh ta còn từng biện hộ cho rất nhiều thằng giàu có bất nhân, nói chung là, toàn kiếm tiền dơ!”
“Thì ra là vậy!” Trình Phỉ lúc này mới ngộ ra.
Tiết Bồng lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, trong đầu xuất hiện dáng vẻ trước kia của Hàn Cố.
Hàn Cố quả thật đã thay đổi quá nhiều.
Còn nhớ sau khi Tiết Dịch bị hại, cô gặp Hàn Cố ở Cục Cảnh sát, lúc đó mắt hắn đỏ ngầu, rất buồn vì cái chết của Tiết Dịch, điều đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Tiết Bồng.
Sau đó Hàn Cố cũng có đến tang lễ của Tiết Dịch.
Lúc nhìn mặt người chết lần cuối, Hàn Cố đã đứng cạnh thi thể Tiết Dịch rất lâu.
Sau đó, có người đột nhiên đưa tới một vòng hoa đỏ rực, làm chấn động hết tất cả thân bằng quyến thuộc.
Tiết Bồng đang định chạy ra mắng cho người mang hoa tới một trận, nhưng mẹ Trương Vân Hoa vì quá sốc mà hôn mê tại chỗ, Tiết Bồng phải vội vã đỡ mẹ sang một bên nghỉ ngơi.
Tiếp đến, cô nhìn thấy Hàn Cố xông đến đầu tiên, đẩy người kia ngã lăn ra đất.
Hoắc Kiêu cũng đi tới, túm cổ áo người giao hoa đòi mang cho cảnh sát xử lý.
Cho đến khi người đó nói ra một cái tên: “Là… Là cậu Hoắc bảo tôi đưa tới!”
Nghĩ tới khuôn mặt kia của Hoắc Ung, ánh mắt Tiết Bồng dần lạnh buốt.
Lúc này, cô nghe thấy Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Đến rồi.”
Tiết Bồng thở dài, nhìn câu lạc bộ cưỡi ngựa đang gần ngay trước mắt bên ngoài cửa sổ, sau đó lại lạnh mặt đẩy cửa bước ra.
Sau khi xuống xe, Lục Nghiễm tập trung tất cả mọi người lại, dặn dò đơn giản mấy câu rồi nói: “Mong mọi người nhớ rõ, mục tiêu nhiệm vụ lần này của chúng ta là điều tra nguyên nhân cái chết của Trình Lập Huy, bao gồm cả mối liên quan giữa cậu ấy và ma tuý cũng như mối quan hệ với Lý Thành Kiệt, thêm vào đó thì thường ngày cậu ấy đã tiếp xúc với những người như thế nào trong câu lạc bộ này, làm việc cho ai. Còn nữa, chúng ta phải điều tra vụ án thật kín đáo, tránh lan truyền lung tung.”
Tất cả mọi người: “Vâng, đội phó Lục.”
Lục Nghiễm: “Được, xuất phát.”
Cả nhóm người nhanh chóng tiến vào câu lạc bộ cưỡi ngựa dưới sự chỉ đạo của Lục Nghiễm, lúc này là vừa qua mười giờ.
Đợt này gây ra không ít ồn ào, giờ này là giờ vàng, câu lạc bộ cưỡi ngựa đang đón đợt khách đầu tiên, có thương gia đã ra sân tập cưỡi ngựa rồi.
Người phụ trách là Vương Thao nhanh chóng chạy ra trao đổi tình hình, mong có thể khuyên can được.
Thế nhưng Lục Nghiễm chỉ đưa lệnh khám xét ra rồi nói theo quy tắc: “Tôi khuyên anh tốt nhất là hợp tác với công việc của chúng tôi, anh càng hợp tác thì tiến độ điều tra của chúng tôi sẽ càng nhanh, kháng hàng sẽ càng ít bị ảnh hưởng. Bây giờ, yêu cầu anh đưa chúng tôi đến ký túc xá và khu vực làm việc của Trình Lập Huy.”
Vương Thao không còn cách nào khác, chỉ đành cho nhân viên đưa đội của Lục Nghiễm vào trong, có đi lối dành cho nhân viên, tránh chạm mặt khách.
Tiếp đó, Vương Thao lập tức gọi điện thoại thông báo với quản lý khu khách vip, bảo hộ cố gắng xoa dịu khách, bên này có cảnh sát đột nhiên tới điều tra án, nếu không cẩn thận làm ảnh hưởng đến khách thì nhất định phải bịa một cách giải thích cho thật hợp lý.
Đến lúc tới khu ký túc xá, Lục Nghiễm đưa theo vài chuyên viên khám nghiệm vào quan sát tình hình bên trong ký túc xá của Trình Lập Huy trước rồi để kiểm nghiệm dấu vết vào.
Tiết Bồng vô cảm mặc quần áo bảo hộ, theo trình tự hệt như những lần trước vậy.
Ký túc xá của Trình Lập Huy không có gì kỳ lạ, bốn người một phòng, diện tích phòng không lớp, thậm chí có thể nói là ngột ngạt, đồ dùng cá nhân để rất lộn xộn, còn có mùi mì gói ăn thừa.
Giường và khu sinh hoạt của Trình Lập Huy là khu vực chính để thu thập chứng cứ, Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng phát hiện ra trong tủ có rất nhiều đồ hiệu, có cái còn chưa cắt mác.
Tiết Bồng đi vào toilet, cẩn thận tìm dấu chân trên sàn.
Nếu Trình Lập Huy có thói quen hút ma tuý, vậy thì nhất định cũng sẽ có dấu vết của ma tuý trong ký túc xá của cậu ấy, nhất là các nơi như bồn rửa tay, đa phần những con nghiện đều thích nấp trong toilet làm mấy chuyện như thế.
Hơn nữa dù có hút ma tuý trong phòng ngủ thì cuối cùng cũng sẽ đến toilet để rửa sạch dấu vết.
Tiết Bồng nhanh chóng phát hiện có ai đó đã đổ mì gói vào bồn cầu nhưng lại không dội nước, trong thùng rác cũng có kim tiêm bị vứt và chai nước biển nhỏ đã bị tách ra.
Vài phút sau, Lục Nghiễm bước vào, đứng bên cửa hỏi: “Sao thế, phát hiện ra gì sao?”
Tiết Bồng đang thu thập một nhóm dấu vân tay trên kính: “Tìm được ít mì bị đổ đi, vài công cụ tiêm chích ma tuý, còn tìm được một nhóm dấu chân đọng nước, nhìn hoa văn dưới đế không giống dép trong nhà lắm, giống kiểu ủng tác chiến kiểu số 19 ấy, hơn nữa kích cỡ cũng giống với Lý Thành Kiệt.”
Nói đến đây, Tiết Bồng lại chuyển chủ đề, chỉ vào cái khăn lông treo trên bồn rửa tay: “Nếu đúng là Lý Thành Kiệt đã tiêm ma tuý cho Trình Lập Huy, vậy thì chắc là hắn cũng từng rửa tay ở đây, có thể từng dùng cái khăn này.”
Lục Nghiễm sựng lại, cụp mắt không nói gì.
Chưa được bao lâu, Mạnh Nghiêu Viễn lại gọi Lục Nghiễm, đến lúc Lục Nghiễm đi tới trước, Mạnh Nghiêu Viễn mới nói: “Đội phó Lục, chúng tôi tìm được hai hộp mì gói, một hộp chỉ mới ăn được một nửa, hộp kia thì đã trống không rồi. Ngoài ra thì trên số quần áo này của Trình Lập Huy có một chút vết dịch nước bọt, vết nôn, còn có mùi cồn nữa. Nhưng mà chúng tôi không hề tìm thấy cồn hay ma tuý trong số các vật phẩm cá nhân của Trình Lập Huy.”
Đến lúc Hứa Trăn lấy lời khai của mấy người bạn cùng phòng xong mới quay vào nói: “Vì Trình Lập Huy không hề uống rượu được, thể chất của cậu ấy rất đặc biệt, uống một ly là gục ngay.”
Sau đó, Hứa Trăn lại nói với Lục Nghiễm, vào cuối tuần, mấy người bạn cùng phòng của Trình Lập Huy đều sẽ về nhà ở, thường chỉ có Trình Lập Huy ở lại đây, hôm nay họ tới sớm đi làm cũng chỉ về phòng thay đồ ở khu vực làm việc để thay đồ đi làm, chưa có về ký túc xá, vì thế không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Lục Nghiễm nghe xong không nói gì, chỉ nhăn nhó nhìn quanh ký túc xá, trong đầu nhanh chóng hiện lên một cảnh tượng.
Tối thứ Bảy, Trình Lập Huy đã mặc bộ quần áo được Mạnh Nghiêu Viễn tìm thấy, đưa mắt nhìn điện thoại, giờ đã là mười một giờ tối, cậu đang định đi ngủ.
Trong ký túc xá chỉ có một mình cậu.
Lúc này, có người gõ cửa.
Trình Lập Huy mở cửa ra, nhìn thấy Lý Thành Kiệt bèn mở cửa để gã ta vào.
Lý Thành Kiệt cần theo rượu, viện đại một cái cớ, bảo rằng ngột ngạt trong lòng, muốn tìm đến nói chuyện với Trình Lập Huy.
Hai người ngồi trước bàn.
Trình Lập Huy pha hai hộp mì, ăn cùng Lý Thành Kiệt.
Lý Thành Kiệt thấy thời cơ đã chín muồi, chuẩn bị ra tay.
Chỉ là trong phòng không có dấu vết vật lộn rõ rệt, ga giường của Trình Lập Huy cũng khá ngay ngắn, chỉ là có chút dấu vết như đã có người nằm, dù cho Lý Thành Kiệt có ra tay dứt khoát thế nào thì nếu gã ta muốn đánh thẳng trực diện với Trình Lập Huy thì chắc chắn Trình Lập Huy sẽ phải chống trả kịch liệt.
Lý Thành Kiệt cũng không ngốc nghếch gì, cách bỏ thuốc an thần gã ta đã làm với Vương Xuyên trước đó, đợi đến lúc Vương Xuyên hôn mê rồi mới tiêm ma tuý.
Vậy thì, rất có thể Lý Thành Kiệt đã động tay động chân vào gói mì, ví dụ như cho Phenobarbital vào bên trong.
Phenobarbital có tác dụng đẩy nhanh giấc ngủ và an thần, Trình Lập Huy ăn mì xong, thuốc cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Lúc này, Lý Thành Kiệt tiêm ma túy dạng mới LSD vào tĩnh mạch của cậu, sau đó cạy miệng cậu đổ rượu vào.
Một liều Phenobarbital nhất định chưa chắc đã chí mạng, rất nhiều ca tử vong do trúng độc Phenobarbital đều đa phần là tự sát, LSD thì cũng thế, thế nhưng khi kết hợp cả hai loại này lại với nhau, thêm vào tác dụng của cồn thì lại là chuyện khác.
Tất nhiên là Trình Lập Huy sẽ không chết ngay, cậu sẽ sinh ra ảo giác, chìm vào hôn mê vì tác dụng của ma tuý và cồn, còn sẽ bị ba thứ này làm kích thích trung khu thần kinh.
Sau đó vài tiếng, gan, thận, phổi và não đều sẽ lần lượt bị tổn hại, thậm chí là suy kiệt.
Lục Nghiễm còn nhớ, từng có người trúng độc Phenobarbital cấp tính đến tận mười lăm tiếng sau mới chết, chết vì suy hô hấp, thế nhưng anh không biết khi Phenobarbital gặp phải LSD, lại còn thêm cả cồn thì Trình Lập Huy phải mất bao lâu mới chấm dứt được đau khổ này.
Điều không còn gì phải bàn cãi chính là khoảng thời gian này đủ để Lý Thánh Kiệt thay đồ leo núi cho Trình Lập Huy, ngụy trang thành tự đến khu bảo tồn thiên nhiên để thám hiểm.
Sau đó lại để thêm chai rượu cho Trình Lập Huy, một người không hề biết uống rượu, cuối cùng bỏ Trình Lập Huy, chai rượu và ba lô vào túi.
Trước khi rời đi, Lý Thành Kiệt còn vào toilet rửa tay, tiện tay đổ mì gói của Trình Lập Huy vào bồn cầu rồi vứt ống tiêm và chai thuốc vào thùng rác, sau đó vác túi đựng Trình Lập Huy rồi rời khỏi câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Chỉ là Lý Thành Kiệt vác theo cái túi to như thế rời đi, chắc chắn phải bị camera quay lại.
Lục Nghiễm nghĩ đến đây, bèn quay người ra cửa.
Lúc này, Trương Xuân Dương đã về nhưng sắc mặt không được tốt lắm, nhỏ giọng báo cáo: “Đội phó Lục, không lấy được camera tối thứ Bảy, nhân viên nói lúc đó camera bị trục trặc, tới sáng hôm sau mới có người tới sửa.”
Lục Nghiễm lại rất thản nhiên: “Ồ, trùng hợp thế.”
Có một số việc ngoài ý muốn lại dường như đã nằm trong dự tính.
Tiếp đến, Phương Húc cũng về: “Đội phó Lục, tôi đã hỏi khắp nơi rồi, Lý Thành Kiệt dùng căn cước giả, người ở đây đều gọi hắn là Lý Phong, hơn nữa thường ngày hắn đều đội nón đeo khẩu trang, phụ trách dọn dẹp và cho ngựa ăn ở trong chuồng ngựa, bình thường cũng ít khi tiếp xúc với ai, vì thế rất nhiều nhân viên có ấn tượng rất mờ nhạt về dáng vẻ của hắn.”
Lục Nghiễm hỏi: “Vậy thường ngày Trình Lập Huy với Lý Thành Kiệt có qua lại gì không?”
Phương Húc nói: “À, nhân viên bên chuồng ngựa có nói, Trình Lập Huy thường tới chuồng ngựa tìm Lý Thành Kiệt, nhưng mà lần nào họ cũng chỉ rù rỉ nói chuyện với nhau, tránh mặt người khác, dường như bí mật lắm.”
Lục Nghiễm nhanh chóng đi vào phòng nói với Phùng Mông: “Trưởng khoa Phùng, ở đây thế nào rồi ạ, cháu cần hai người đi cùng để thu thập chứng cứ trong ký túc xá Lý Thành Kiệt.”
Phùng Mông trả lời: “Vậy được, trò Mạnh, trò với Tiết Bồng đi đi.”
Chưa tới mười phút, họ đã đến ký túc xá của “Lý Phong”, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng bắt đầu công việc của mình.
So với ký túc xá của Trình Lập Huy, ký túc xá của Lý Thành Kiệt thoáng đãng hơn nhiều, một mình gã ta ở một phòng, thế nhưng đồ dùng trong phòng rất ít, trong tủ cũng chẳng có bao nhiêu bộ quần áo, dường như có ý định bốc hơi bất cứ lúc nào.
Tiết Bồng tìm được một đôi ủng tác chiến dính bùn và một bộ đồ tác chiến cùng loại rất bẩn trong tủ, bỏ riêng chúng vào túi vật chứng.
Mạnh Nghiêu Viễn cũng tìm được bột ma tuý đã được dọn dẹp trong ngăn kéo, bột đã ngấm vào các đường vân gỗ, rất khó dọn sạch sẽ.
Lục Nghiễm đứng ở cửa, không nói tiếng nào nhìn căn phòng mà Lý Thành Kiệt từng ở.
“Mùi người” trong phòng rất nhạt nhoà, thậm chí có thể nói là lạnh tanh, nếu anh đoán không sai, Lý Thành Kiệt chắc đã “bốc hơi giữa thế gian” rồi, sau khi vứt xác xong, gã ta không về lại nữa.
Vật chứng tìm được trong hai căn ký túc xá hoàn toàn có thể liên kết Lý Thành Kiệt với cái chết của Trình Lập Huy, chỉ là Lý Thành Kiệt biến mất thế này, việc tìm kiếm người phía trên liên lạc với gã ta lại trở thành một chuyện khó.
Chủ yếu là đều không tìm thấy điện thoại trong cả hai căn ký túc xá, ghi chép cuộc gọi của công ty viễn thông đã trở thành điểm đột phá duy nhất.
Lần này, Lục Nghiễm đăm chiêu suy nghĩ rất lâu, cho đến lúc Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn thu thập xong chứng cứ, Tiết Bồng mới đi tới nói: “Về cơ bản đã hoàn thành thu thập xong khu ký túc xá, tiếp đến là khu vực làm việc. Tôi muốn tới chuồng ngựa xem thử.”
Lục Nghiễm khựng lại rồi nhanh chóng hiểu ra: “Đúng rồi nhỉ, với trạng thái sinh hoạt của Lý Thành Kiệt, chắc hắn không có bạn bè gì, chỉ có nói chuyện khá nhiều với Trình Lập Huy, lại còn giết cậu ấy. Có lẽ chỉ có mấy con ngựa đó mới có thể khiến Lý Thành Kiệt buông lỏng đề phòng.”
Tiết Bồng: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Điện thoại bây giờ quá nhiều chức năng, không chỉ theo dõi thói quen sử dụng của người dùng mà còn chỉ dẫn, can thiệp, thậm chí là giám sát người dùng, kiểu người như Lý Thành Kiệt chắc khả năng cao sẽ dùng điện thoại kiểu cũ, cũng không có thói quen nghịch điện thoại, càng không dễ tin vào các sản phẩm công nghệ nhanh chóng tiện lợi. Thế nhưng trước mặt động vật mà mình tin tưởng lại sẽ để lại một số manh mối không chừng.”
Lục Nghiễm đáp: “Được, vậy mang theo một bồ đồ làm việc của Lý Thành Kiệt qua đó nữa, để “đám bạn” hắn ngửi thử.”
Lúc Lục Nghiễm và Tiết Bồng đến chuồng ngựa, đã có nhân viên đứng sẵn bên trong, biết ba người đến lấy chứng cứ điều tra thì cũng hợp tác, nhanh chóng chỉ vào con ngựa giống quý mà Lý Thành Kiệt phụ trách coi sóc hằng ngày.
Nhân viên giới thiệu sơ qua, giống ngựa này là ngựa thuần chủng, là giống ngựa chạy nhanh nhất thế giới, kết cấu cơ thể cũng chuẩn nhất, bộc lộ tài năng tại rất nhiều cuộc đua ngựa và các sự kiện cưỡi ngựa.
Tiết Bồng không hiểu về ngựa, cũng không biết giá cả ra sao, thế nhưng con ngựa trắng trước mắt không kết cấu cơ thể rất nho nhã, cũng có thể cảm nhận được huyết thống của nó.
Tiết Bồng hỏi: “Nó tên gì thế?”
Nhân viên nói: “Sark, là ngựa của giám đốc Hoắc tập đoàn Hoắc Thị.”
Là là Hoắc Ung?
Tiết Bồng và Lục Nghiễm nhìn nhau, cô lấy ra quần áo của Lý Thành Kiệt, đưa tới trước mặt con ngựa thuần huyết.
Tiết Bồng vừa tới gần, Sark đã bắt đầu phản ứng, ngoảnh đầu sang bên này.
Tiết Bồng lại thử tới gần nó mấy bước, trông Sark không hề ghét bỏ, lại còn hếch hếch mũi ngửi mùi rồi kêu lên mấy tiếng với Tiết Bồng.
Nhưng Tiết Bồng vẫn thận trọng hỏi: “Tôi phải làm thế nào mới có thể tới gần nó, tôi cần lấy ít lông ngựa.”
Người nhân viên có chút khó xử: “Nếu thường xuyên cho nó ăn, tốt với nó thì nó mới không ghét. Nhưng mà hôm nay Sark đã ăn rồi, chúng tôi đều có yêu cầu rất khắt khe, mỗi ngày mỗi bữa ăn bao nhiêu…”
“Thế à.” Tiết Bồng vô cảm lùi về mấy bước nói: “Vậy phiền anh có thể nào giúp tôi bứt vài sợi lông không, chúng tôi cần lấy làm vật chứng.”
“Được, phiền cô đợi một chút.”
Nhân viên nhanh chóng đồng ý rồi đi tới gần Sark, vuốt lông cho Sark, Sark cũng cạ đầu vào người nhân viên, còn tựa đầu lên vai người đó.
Thế nhưng lúc nhân viên chuẩn bị bứt lông ngựa, lại có giọng nói vọng tới từ ngoài cửa: “Lấy lông ngựa của tôi thì phải hỏi ý kiến tôi trước chứ nhỉ?”
Mọi người quay đầu sang, người đi tới lúc này còn ai ngoài Hoắc Ung được chứ.
Mặt mũi của Hoắc Ung cũng không có thay đổi gì nhiều, đôi mắt dài xếch lên, da dẻ có chút nhợt nhạt, người vừa cao vừa gầy, biểu cảm không chút thiện chí, nhất là đôi mắt kia, trông rất dữ tợn.
Tiết Bồng vẫn đang đeo khẩu trang, cô chỉ liếc nhìn Hoắc Ung, không nói gì.
Lục Nghiễm lịch sự nhoẻn miệng nói: “Chắc cậu đây là giám đốc Hoắc đúng chứ. Chúng tôi tới từ Cục Cảnh sát thành phố, hôm nay đến đây để thu thập chứng cứ, cần ngựa của cậu hợp tác, mong cậu hiểu cho.”
“Cục Cảnh sát thành phố sao?” Hoắc Ung nheo mắt nhìn Lục Nghiễm hỏi: “Có lệnh khám xét không?”
“Có.”
“Điều tra vụ án nào thế, có liên quan tới ngựa của tôi không?”
“Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, không thể tiết lộ.”
“À, thế sao, vậy tôi cũng không cho mượn ngựa đâu, mời anh chị đi cho.”
Hai người nói qua nói lại, đến nước này, nụ cười trên khuôn mặt Lục Nghiễm cũng biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: “Mong cậu hợp tác, đừng cản trở chúng tôi điều tra.”
Hoắc Ung cười lạnh hỏi: “Anh là ai vậy, dám nói chuyện với tôi như thế à?”
Lục Nghiễm thờ ơ trả lời: “Tôi họ Lục, tên Lục Nghiễm, đội phó Chi đội Hình sự, nếu cậu Hoắc có gì không đồng tình hay có ý kiến gì thì có thể phản ánh lên cấp trên của tôi bất cứ lúc nào.”
Nói đến đây, Lục Nghiễm nghiêng đầu, ra hiệu cho Tiết Bồng: “Lấy chứng cứ đi.”
Tiết Bồng nhìn anh, sau đó quay người nói với nhân viên: “Mong anh hợp tác.”
Cùng lúc đó, Hoắc Ung nói: “Không muốn làm việc nữa à?”
Nhân viên lập tức biến sắc, tự dưng lại bị kẹt giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Tiết Bồng lại liếc nhìn Hoắc Ung rồi cầm nhíp và ống nghiệm, đi đến trước mặt nhân viên, nhìn chằm chằm vào vị trí ngay vai anh ta.
Sau đó, dưới cái nhìn của Lục Nghiễm và Hoắc Ung, cô gắp lấy vài sợi lông trắng trên vai người nhân viên cho vào túi rồi bỏ vào thùng đựng.
Tiết Bồng bình thản: “Xong rồi.”
Hoắc Ung nhìn thấy thì bắt đầu nổi cáu: “Con ngựa này là tài sản của tôi, từng cọng lông trên người nó đều thuộc về tôi, các người không xin phép, chưa được sự đồng ý của tôi mà đã lấy ngay trước mặt tôi, như thế gọi là trộm.”
Hoắc Ung vừa nói vừa ép tới trước mấy bước.
Lục Nghiễm chắn ngang trước mặt y, cản đường nói: “Cậu Hoắc, chúng tôi có đầy đủ thủ tục, việc thu thập chứng cứ là hoàn toàn hợp pháp.”
Hoắc Ung nói: “Tôi nghe nói phạm vi khám xét của các người là khu vực ký túc xá nhân viên và nơi làm việc, trong đó có bao gồm cả ngựa của tôi à?”
Vừa nói xong, Hoắc Ung lại nhìn nhân viên nói: “Dắt Sark lại đây, bây giờ tôi phải đưa nó đi hít thở không khí tươi mới.”
Nhân viên vội vã nghe lời, nhanh chóng tháo dây cho Sark, dắt nó ra cửa.
Hoắc Ung đi ngang qua Lục Nghiễm và Tiết Bồng, dừng lại nói: “Tôi chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này.”
Đến lúc Hoắc Ung dắt Sark đi khỏi, Tiết Bồng cũng quay sang nói với Lục Nghiễm: “Xem ra Cục thành phố sắp nhận được đơn từ luật sư rồi, cậu ta chắc chắn sẽ kiện anh.”
Lục Nghiễm dừng một chút rồi lại cười: “Chứ không phải kiện hai đứa mình à?”
Tiết Bồng: “Tôi có nói tôi tên gì đâu.”
Vừa nói xong, Tiết Bồng lại đi thẳng tới chỗ dây buộc Sark, cẩn thận bắt đầu tìm kiếm trong đống cỏ khô bên dưới.
Lục Nghiễm tựa vào cái cọc, một lúc sau mới hỏi: “Phát hiện ra gì chưa?”
Giọng Tiết Bồng hết sức không vui: “Phân ngựa, dính hết cả bàn chân đây này.”
Lục Nghiễm khẽ cười thành tiếng.
Một hồi sau, Tiết Bồng bước ra, trên người vẫn còn dính cỏ khô, cô xác thùng đồ bằng một tay, tay kia gỡ ra.
Lục Nghiễm cũng cong mắt cười rồi đưa tay nhặt giúp cô, đến lúc nhặt xong cọng rơm cuối cùng trên tóc cô mới cụp mắt bảo: “Được rồi.”
“Đợi một lát.”
Tiết Bồng cũng ngước mắt nhìn anh, mắt cong cong bật cười, tiếp đó lại lấy từ trong túi ra một túi vật chứng, bên trong còn có một cái điện thoại.
Lục Nghiễm thoáng sững người rồi hai mắt lại lập tức sáng rỡ: “Tìm được trong đống cỏ à?”
“Ừm.”
“Chắc là Lý Thành Kiệt bỏ trong đó.”
“Có thể là vậy.”
Tiết Bồng bỏ vật chứng vào trong thùng, đậy lại, đứng dậy nói: “Chắc là hắn cũng đã dự đoán được ngày chết của mình không còn xa nữa nên mới để lại một cái. So với người thì động vật đúng là đáng tin hơn.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Đến lúc ra khỏi chuồng ngựa, chuẩn bị về lại ký túc xá, ai ngờ lúc này sau lưng lại có một giọng nói: “Đợi một lát.”
Hai người quay lại nhìn, người đi tới chính là Hàn Cố.
Hàn Cố mặc đồ cưỡi ngựa, không giống với dáng vẻ áo vest thẳng thớm thường ngày lắm, hắn đi nhanh tới trước mặt Lục Nghiễm, khẽ cười: “Làm phiền đội phó Lục, chuyện là thế này, cậu Hoắc Ung, thân chủ của tôi có nhờ tôi xác nhận với anh một chuyện. Cho hỏi, có phải ban nãy đội phó Lục chưa được sự đồng ý của thân chủ tôi mà đã để chuyên viên kỹ thuật hình sự lấy lông của ngựa cậu ấy nuôi đúng không?”
Hàn Cố nói năng rất lịch sự, thậm chí không có chút chống đối nào.
Lục Nghiễm gật gù nói: “À, tôi còn tưởng chuyện gì mà lại phiền tới luật sư Hàn. Tôi muốn chỉnh lại một chút, chúng tôi lấy chứng cứ với đầy đủ thủ tục, tuyệt đối là làm việc theo đúng quy tắc, cậu Hoắc Ung, thân chủ của anh thì lại định cản trở chúng tôi.”
Hàn Cố: “Con ngựa đó thuộc tài sản cá nhân của cậu Hoắc, nếu đội phó Lục không có cách nào chứng minh Sark có liên quan trực tiếp tới án mạng bên anh đang điều tra thì cậu Hoắc có quyền phản đối.”
“Sao luật sư Hàn lại biết chúng tôi đang điều tra án mạng?” Lục Nghiễm cùng cười: “Tin tức nhạy bén thế.”
“Tôi cũng chỉ vừa mới nghe nói, một nhân viên phụ trách chăm sóc Sark hằng ngày đã gặp phải sự cố, chẳng lẽ không phải chuyện này đã khiến đội phó Lục cất công chạy tới đây sao? Xin phép hỏi đội phó Lúc, rốt cuộc là bên anh có chứng cứ gì chứng minh ngựa của cậu Hoắc có liên quan trực tiếp đến người chết không?”
Lục Nghiễm vừa định trả lời, Tiết Bồng lại xen vào: “Lông ngựa là do tôi lấy đấy.”
Hàn Cố sững sờ, lúc này mới để ý đến Tiết Bồng, vừa nãy cô bị Lục Nghiễm chặn mất hết nửa người, lại còn đeo khẩu trang, hắn còn tưởng là chuyên viên kỹ thuật hình sự lạ mặt nào.
Tiết Bồng đi tới nói: “Thế nhưng tôi không cần được sự đồng ý của Hoắc Ung, bởi vì tôi không lấy lông ngựa trên người con ngựa đó, mà là lấy từ trên vai nhân viên. Không lẽ người nhân viên đó cũng là tài sản cá nhân của Hoắc Ung à?”
Hàn Cố gật gù rồi cười: “Nếu là vậy thì là do tôi hiểu lầm mất rồi. Xin lỗi.”
Hàn Cố vừa nói vừa quay đi.
Tiết Bồng nói với theo: “Sức mạnh của đồng tiền thần kỳ thật đấy.”
Hàn Cố dừng lại, nghiêng người sang, hắn biết Tiết Bồng đang nói mình.
“Giờ anh thành chó giữ nhà mất rồi còn đâu.” Tiết Bồng không quá lớn tiếng nhưng đủ để hắn nghe thấy: “Tôi tò mò ghê, anh có từng thay Hoắc Ung gửi vòng hoa đỏ đến đám tang của người nào đó không, có từng bị đánh bao giờ chưa?”
Suốt dọc đường, Tiết Bồng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ đều hăm hở phấn chấn như mọi lần, đã bắt đầu hóng hớt là nói mãi không ngớt, hơn nữa còn chuyển chủ đề nhanh vùn vụt.
Từ vụ án người mẫu ở thành phố Lịch đến vụ cưỡng hiếp giết người ở thành phố Xuân, rồi lại vòng về vụ săn bắn chim với vụ vứt xác ở khu bảo tồn thiên nhiên, còn có chuyện về tập đoàn tội phạm ma tuý lợi dụng thế hệ 10x ví dụ như cô nữ sinh Tôn Cần để phân tán ma tuý loại mới vân vân.
Tiết Bồng toàn chỉ nghe tai này lọt tai kia, hoàn toàn không để tâm, cũng chẳng hứng thú với phân tích của họ.
Mạnh Nghiêu Viễn lại chuyển chủ đề, không biết từ bao giờ lại đi nói về cái vụ ở Tổ Trại giam, y còn nói: “Đúng rồi, anh mày mới nghe được một chuyện, cái vụ ở tổ trại giam ấy, còn nhớ không? Lúc đó mình lôi được ra nguyên một đường dây ma tuý Quaalude ấy còn gì, những người có liên quan tới vụ án là Triệu Phong, Lý Đông Vân, còn một người nữa tên là Lưu Hiểu Lộ.”
Trình Phỉ đáp: “Nhớ. Triệu Phong và Lý Đông Vân là bạn cùng buồng giam, bọn họ đều nói là luôn lấy hàng ở chỗ Lưu Hiểu Lộ. Sao thế?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Ôi trời, vụ này đã được bên trại giam đề xuất khởi tố rồi, ai ngờ, Triệu Phong và Lưu Hiểu Lộ lại mời cùng một luật sư, hay ho chưa! Hơn nữa người này còn nổi lắm luôn ấy…”
Trình Phỉ ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Nổi hả? Ai vậy anh?”
Đến cả Tiết Bồng cũng vô thức quay mặt lại nhìn Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn hào hứng: “Hàn Cố.”
Hàn Cố?
Tiết Bồng lập tức nhíu mày.
“Hàn Cố?” Cùng lúc đó, Trình Phỉ cũng hỏi: “Ai vậy?”
Mạnh Nghiêu Viễn vỗ vào người cậu nói: “Hôm qua tay quản lý phác hoạ chân dung ra được ai?”
Trình Phỉ: “Hoắc Ung.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Hàn Cố chính là luật sư cố vấn riêng của tập đoàn Hoắc Thị. À, không phải, cũng không hoàn toàn nói thế được, anh ta còn từng biện hộ cho rất nhiều thằng giàu có bất nhân, nói chung là, toàn kiếm tiền dơ!”
“Thì ra là vậy!” Trình Phỉ lúc này mới ngộ ra.
Tiết Bồng lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, trong đầu xuất hiện dáng vẻ trước kia của Hàn Cố.
Hàn Cố quả thật đã thay đổi quá nhiều.
Còn nhớ sau khi Tiết Dịch bị hại, cô gặp Hàn Cố ở Cục Cảnh sát, lúc đó mắt hắn đỏ ngầu, rất buồn vì cái chết của Tiết Dịch, điều đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Tiết Bồng.
Sau đó Hàn Cố cũng có đến tang lễ của Tiết Dịch.
Lúc nhìn mặt người chết lần cuối, Hàn Cố đã đứng cạnh thi thể Tiết Dịch rất lâu.
Sau đó, có người đột nhiên đưa tới một vòng hoa đỏ rực, làm chấn động hết tất cả thân bằng quyến thuộc.
Tiết Bồng đang định chạy ra mắng cho người mang hoa tới một trận, nhưng mẹ Trương Vân Hoa vì quá sốc mà hôn mê tại chỗ, Tiết Bồng phải vội vã đỡ mẹ sang một bên nghỉ ngơi.
Tiếp đến, cô nhìn thấy Hàn Cố xông đến đầu tiên, đẩy người kia ngã lăn ra đất.
Hoắc Kiêu cũng đi tới, túm cổ áo người giao hoa đòi mang cho cảnh sát xử lý.
Cho đến khi người đó nói ra một cái tên: “Là… Là cậu Hoắc bảo tôi đưa tới!”
Nghĩ tới khuôn mặt kia của Hoắc Ung, ánh mắt Tiết Bồng dần lạnh buốt.
Lúc này, cô nghe thấy Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Đến rồi.”
Tiết Bồng thở dài, nhìn câu lạc bộ cưỡi ngựa đang gần ngay trước mắt bên ngoài cửa sổ, sau đó lại lạnh mặt đẩy cửa bước ra.
Sau khi xuống xe, Lục Nghiễm tập trung tất cả mọi người lại, dặn dò đơn giản mấy câu rồi nói: “Mong mọi người nhớ rõ, mục tiêu nhiệm vụ lần này của chúng ta là điều tra nguyên nhân cái chết của Trình Lập Huy, bao gồm cả mối liên quan giữa cậu ấy và ma tuý cũng như mối quan hệ với Lý Thành Kiệt, thêm vào đó thì thường ngày cậu ấy đã tiếp xúc với những người như thế nào trong câu lạc bộ này, làm việc cho ai. Còn nữa, chúng ta phải điều tra vụ án thật kín đáo, tránh lan truyền lung tung.”
Tất cả mọi người: “Vâng, đội phó Lục.”
Lục Nghiễm: “Được, xuất phát.”
Cả nhóm người nhanh chóng tiến vào câu lạc bộ cưỡi ngựa dưới sự chỉ đạo của Lục Nghiễm, lúc này là vừa qua mười giờ.
Đợt này gây ra không ít ồn ào, giờ này là giờ vàng, câu lạc bộ cưỡi ngựa đang đón đợt khách đầu tiên, có thương gia đã ra sân tập cưỡi ngựa rồi.
Người phụ trách là Vương Thao nhanh chóng chạy ra trao đổi tình hình, mong có thể khuyên can được.
Thế nhưng Lục Nghiễm chỉ đưa lệnh khám xét ra rồi nói theo quy tắc: “Tôi khuyên anh tốt nhất là hợp tác với công việc của chúng tôi, anh càng hợp tác thì tiến độ điều tra của chúng tôi sẽ càng nhanh, kháng hàng sẽ càng ít bị ảnh hưởng. Bây giờ, yêu cầu anh đưa chúng tôi đến ký túc xá và khu vực làm việc của Trình Lập Huy.”
Vương Thao không còn cách nào khác, chỉ đành cho nhân viên đưa đội của Lục Nghiễm vào trong, có đi lối dành cho nhân viên, tránh chạm mặt khách.
Tiếp đó, Vương Thao lập tức gọi điện thoại thông báo với quản lý khu khách vip, bảo hộ cố gắng xoa dịu khách, bên này có cảnh sát đột nhiên tới điều tra án, nếu không cẩn thận làm ảnh hưởng đến khách thì nhất định phải bịa một cách giải thích cho thật hợp lý.
Đến lúc tới khu ký túc xá, Lục Nghiễm đưa theo vài chuyên viên khám nghiệm vào quan sát tình hình bên trong ký túc xá của Trình Lập Huy trước rồi để kiểm nghiệm dấu vết vào.
Tiết Bồng vô cảm mặc quần áo bảo hộ, theo trình tự hệt như những lần trước vậy.
Ký túc xá của Trình Lập Huy không có gì kỳ lạ, bốn người một phòng, diện tích phòng không lớp, thậm chí có thể nói là ngột ngạt, đồ dùng cá nhân để rất lộn xộn, còn có mùi mì gói ăn thừa.
Giường và khu sinh hoạt của Trình Lập Huy là khu vực chính để thu thập chứng cứ, Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng phát hiện ra trong tủ có rất nhiều đồ hiệu, có cái còn chưa cắt mác.
Tiết Bồng đi vào toilet, cẩn thận tìm dấu chân trên sàn.
Nếu Trình Lập Huy có thói quen hút ma tuý, vậy thì nhất định cũng sẽ có dấu vết của ma tuý trong ký túc xá của cậu ấy, nhất là các nơi như bồn rửa tay, đa phần những con nghiện đều thích nấp trong toilet làm mấy chuyện như thế.
Hơn nữa dù có hút ma tuý trong phòng ngủ thì cuối cùng cũng sẽ đến toilet để rửa sạch dấu vết.
Tiết Bồng nhanh chóng phát hiện có ai đó đã đổ mì gói vào bồn cầu nhưng lại không dội nước, trong thùng rác cũng có kim tiêm bị vứt và chai nước biển nhỏ đã bị tách ra.
Vài phút sau, Lục Nghiễm bước vào, đứng bên cửa hỏi: “Sao thế, phát hiện ra gì sao?”
Tiết Bồng đang thu thập một nhóm dấu vân tay trên kính: “Tìm được ít mì bị đổ đi, vài công cụ tiêm chích ma tuý, còn tìm được một nhóm dấu chân đọng nước, nhìn hoa văn dưới đế không giống dép trong nhà lắm, giống kiểu ủng tác chiến kiểu số 19 ấy, hơn nữa kích cỡ cũng giống với Lý Thành Kiệt.”
Nói đến đây, Tiết Bồng lại chuyển chủ đề, chỉ vào cái khăn lông treo trên bồn rửa tay: “Nếu đúng là Lý Thành Kiệt đã tiêm ma tuý cho Trình Lập Huy, vậy thì chắc là hắn cũng từng rửa tay ở đây, có thể từng dùng cái khăn này.”
Lục Nghiễm sựng lại, cụp mắt không nói gì.
Chưa được bao lâu, Mạnh Nghiêu Viễn lại gọi Lục Nghiễm, đến lúc Lục Nghiễm đi tới trước, Mạnh Nghiêu Viễn mới nói: “Đội phó Lục, chúng tôi tìm được hai hộp mì gói, một hộp chỉ mới ăn được một nửa, hộp kia thì đã trống không rồi. Ngoài ra thì trên số quần áo này của Trình Lập Huy có một chút vết dịch nước bọt, vết nôn, còn có mùi cồn nữa. Nhưng mà chúng tôi không hề tìm thấy cồn hay ma tuý trong số các vật phẩm cá nhân của Trình Lập Huy.”
Đến lúc Hứa Trăn lấy lời khai của mấy người bạn cùng phòng xong mới quay vào nói: “Vì Trình Lập Huy không hề uống rượu được, thể chất của cậu ấy rất đặc biệt, uống một ly là gục ngay.”
Sau đó, Hứa Trăn lại nói với Lục Nghiễm, vào cuối tuần, mấy người bạn cùng phòng của Trình Lập Huy đều sẽ về nhà ở, thường chỉ có Trình Lập Huy ở lại đây, hôm nay họ tới sớm đi làm cũng chỉ về phòng thay đồ ở khu vực làm việc để thay đồ đi làm, chưa có về ký túc xá, vì thế không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Lục Nghiễm nghe xong không nói gì, chỉ nhăn nhó nhìn quanh ký túc xá, trong đầu nhanh chóng hiện lên một cảnh tượng.
Tối thứ Bảy, Trình Lập Huy đã mặc bộ quần áo được Mạnh Nghiêu Viễn tìm thấy, đưa mắt nhìn điện thoại, giờ đã là mười một giờ tối, cậu đang định đi ngủ.
Trong ký túc xá chỉ có một mình cậu.
Lúc này, có người gõ cửa.
Trình Lập Huy mở cửa ra, nhìn thấy Lý Thành Kiệt bèn mở cửa để gã ta vào.
Lý Thành Kiệt cần theo rượu, viện đại một cái cớ, bảo rằng ngột ngạt trong lòng, muốn tìm đến nói chuyện với Trình Lập Huy.
Hai người ngồi trước bàn.
Trình Lập Huy pha hai hộp mì, ăn cùng Lý Thành Kiệt.
Lý Thành Kiệt thấy thời cơ đã chín muồi, chuẩn bị ra tay.
Chỉ là trong phòng không có dấu vết vật lộn rõ rệt, ga giường của Trình Lập Huy cũng khá ngay ngắn, chỉ là có chút dấu vết như đã có người nằm, dù cho Lý Thành Kiệt có ra tay dứt khoát thế nào thì nếu gã ta muốn đánh thẳng trực diện với Trình Lập Huy thì chắc chắn Trình Lập Huy sẽ phải chống trả kịch liệt.
Lý Thành Kiệt cũng không ngốc nghếch gì, cách bỏ thuốc an thần gã ta đã làm với Vương Xuyên trước đó, đợi đến lúc Vương Xuyên hôn mê rồi mới tiêm ma tuý.
Vậy thì, rất có thể Lý Thành Kiệt đã động tay động chân vào gói mì, ví dụ như cho Phenobarbital vào bên trong.
Phenobarbital có tác dụng đẩy nhanh giấc ngủ và an thần, Trình Lập Huy ăn mì xong, thuốc cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Lúc này, Lý Thành Kiệt tiêm ma túy dạng mới LSD vào tĩnh mạch của cậu, sau đó cạy miệng cậu đổ rượu vào.
Một liều Phenobarbital nhất định chưa chắc đã chí mạng, rất nhiều ca tử vong do trúng độc Phenobarbital đều đa phần là tự sát, LSD thì cũng thế, thế nhưng khi kết hợp cả hai loại này lại với nhau, thêm vào tác dụng của cồn thì lại là chuyện khác.
Tất nhiên là Trình Lập Huy sẽ không chết ngay, cậu sẽ sinh ra ảo giác, chìm vào hôn mê vì tác dụng của ma tuý và cồn, còn sẽ bị ba thứ này làm kích thích trung khu thần kinh.
Sau đó vài tiếng, gan, thận, phổi và não đều sẽ lần lượt bị tổn hại, thậm chí là suy kiệt.
Lục Nghiễm còn nhớ, từng có người trúng độc Phenobarbital cấp tính đến tận mười lăm tiếng sau mới chết, chết vì suy hô hấp, thế nhưng anh không biết khi Phenobarbital gặp phải LSD, lại còn thêm cả cồn thì Trình Lập Huy phải mất bao lâu mới chấm dứt được đau khổ này.
Điều không còn gì phải bàn cãi chính là khoảng thời gian này đủ để Lý Thánh Kiệt thay đồ leo núi cho Trình Lập Huy, ngụy trang thành tự đến khu bảo tồn thiên nhiên để thám hiểm.
Sau đó lại để thêm chai rượu cho Trình Lập Huy, một người không hề biết uống rượu, cuối cùng bỏ Trình Lập Huy, chai rượu và ba lô vào túi.
Trước khi rời đi, Lý Thành Kiệt còn vào toilet rửa tay, tiện tay đổ mì gói của Trình Lập Huy vào bồn cầu rồi vứt ống tiêm và chai thuốc vào thùng rác, sau đó vác túi đựng Trình Lập Huy rồi rời khỏi câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Chỉ là Lý Thành Kiệt vác theo cái túi to như thế rời đi, chắc chắn phải bị camera quay lại.
Lục Nghiễm nghĩ đến đây, bèn quay người ra cửa.
Lúc này, Trương Xuân Dương đã về nhưng sắc mặt không được tốt lắm, nhỏ giọng báo cáo: “Đội phó Lục, không lấy được camera tối thứ Bảy, nhân viên nói lúc đó camera bị trục trặc, tới sáng hôm sau mới có người tới sửa.”
Lục Nghiễm lại rất thản nhiên: “Ồ, trùng hợp thế.”
Có một số việc ngoài ý muốn lại dường như đã nằm trong dự tính.
Tiếp đến, Phương Húc cũng về: “Đội phó Lục, tôi đã hỏi khắp nơi rồi, Lý Thành Kiệt dùng căn cước giả, người ở đây đều gọi hắn là Lý Phong, hơn nữa thường ngày hắn đều đội nón đeo khẩu trang, phụ trách dọn dẹp và cho ngựa ăn ở trong chuồng ngựa, bình thường cũng ít khi tiếp xúc với ai, vì thế rất nhiều nhân viên có ấn tượng rất mờ nhạt về dáng vẻ của hắn.”
Lục Nghiễm hỏi: “Vậy thường ngày Trình Lập Huy với Lý Thành Kiệt có qua lại gì không?”
Phương Húc nói: “À, nhân viên bên chuồng ngựa có nói, Trình Lập Huy thường tới chuồng ngựa tìm Lý Thành Kiệt, nhưng mà lần nào họ cũng chỉ rù rỉ nói chuyện với nhau, tránh mặt người khác, dường như bí mật lắm.”
Lục Nghiễm nhanh chóng đi vào phòng nói với Phùng Mông: “Trưởng khoa Phùng, ở đây thế nào rồi ạ, cháu cần hai người đi cùng để thu thập chứng cứ trong ký túc xá Lý Thành Kiệt.”
Phùng Mông trả lời: “Vậy được, trò Mạnh, trò với Tiết Bồng đi đi.”
Chưa tới mười phút, họ đã đến ký túc xá của “Lý Phong”, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng bắt đầu công việc của mình.
So với ký túc xá của Trình Lập Huy, ký túc xá của Lý Thành Kiệt thoáng đãng hơn nhiều, một mình gã ta ở một phòng, thế nhưng đồ dùng trong phòng rất ít, trong tủ cũng chẳng có bao nhiêu bộ quần áo, dường như có ý định bốc hơi bất cứ lúc nào.
Tiết Bồng tìm được một đôi ủng tác chiến dính bùn và một bộ đồ tác chiến cùng loại rất bẩn trong tủ, bỏ riêng chúng vào túi vật chứng.
Mạnh Nghiêu Viễn cũng tìm được bột ma tuý đã được dọn dẹp trong ngăn kéo, bột đã ngấm vào các đường vân gỗ, rất khó dọn sạch sẽ.
Lục Nghiễm đứng ở cửa, không nói tiếng nào nhìn căn phòng mà Lý Thành Kiệt từng ở.
“Mùi người” trong phòng rất nhạt nhoà, thậm chí có thể nói là lạnh tanh, nếu anh đoán không sai, Lý Thành Kiệt chắc đã “bốc hơi giữa thế gian” rồi, sau khi vứt xác xong, gã ta không về lại nữa.
Vật chứng tìm được trong hai căn ký túc xá hoàn toàn có thể liên kết Lý Thành Kiệt với cái chết của Trình Lập Huy, chỉ là Lý Thành Kiệt biến mất thế này, việc tìm kiếm người phía trên liên lạc với gã ta lại trở thành một chuyện khó.
Chủ yếu là đều không tìm thấy điện thoại trong cả hai căn ký túc xá, ghi chép cuộc gọi của công ty viễn thông đã trở thành điểm đột phá duy nhất.
Lần này, Lục Nghiễm đăm chiêu suy nghĩ rất lâu, cho đến lúc Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn thu thập xong chứng cứ, Tiết Bồng mới đi tới nói: “Về cơ bản đã hoàn thành thu thập xong khu ký túc xá, tiếp đến là khu vực làm việc. Tôi muốn tới chuồng ngựa xem thử.”
Lục Nghiễm khựng lại rồi nhanh chóng hiểu ra: “Đúng rồi nhỉ, với trạng thái sinh hoạt của Lý Thành Kiệt, chắc hắn không có bạn bè gì, chỉ có nói chuyện khá nhiều với Trình Lập Huy, lại còn giết cậu ấy. Có lẽ chỉ có mấy con ngựa đó mới có thể khiến Lý Thành Kiệt buông lỏng đề phòng.”
Tiết Bồng: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Điện thoại bây giờ quá nhiều chức năng, không chỉ theo dõi thói quen sử dụng của người dùng mà còn chỉ dẫn, can thiệp, thậm chí là giám sát người dùng, kiểu người như Lý Thành Kiệt chắc khả năng cao sẽ dùng điện thoại kiểu cũ, cũng không có thói quen nghịch điện thoại, càng không dễ tin vào các sản phẩm công nghệ nhanh chóng tiện lợi. Thế nhưng trước mặt động vật mà mình tin tưởng lại sẽ để lại một số manh mối không chừng.”
Lục Nghiễm đáp: “Được, vậy mang theo một bồ đồ làm việc của Lý Thành Kiệt qua đó nữa, để “đám bạn” hắn ngửi thử.”
Lúc Lục Nghiễm và Tiết Bồng đến chuồng ngựa, đã có nhân viên đứng sẵn bên trong, biết ba người đến lấy chứng cứ điều tra thì cũng hợp tác, nhanh chóng chỉ vào con ngựa giống quý mà Lý Thành Kiệt phụ trách coi sóc hằng ngày.
Nhân viên giới thiệu sơ qua, giống ngựa này là ngựa thuần chủng, là giống ngựa chạy nhanh nhất thế giới, kết cấu cơ thể cũng chuẩn nhất, bộc lộ tài năng tại rất nhiều cuộc đua ngựa và các sự kiện cưỡi ngựa.
Tiết Bồng không hiểu về ngựa, cũng không biết giá cả ra sao, thế nhưng con ngựa trắng trước mắt không kết cấu cơ thể rất nho nhã, cũng có thể cảm nhận được huyết thống của nó.
Tiết Bồng hỏi: “Nó tên gì thế?”
Nhân viên nói: “Sark, là ngựa của giám đốc Hoắc tập đoàn Hoắc Thị.”
Là là Hoắc Ung?
Tiết Bồng và Lục Nghiễm nhìn nhau, cô lấy ra quần áo của Lý Thành Kiệt, đưa tới trước mặt con ngựa thuần huyết.
Tiết Bồng vừa tới gần, Sark đã bắt đầu phản ứng, ngoảnh đầu sang bên này.
Tiết Bồng lại thử tới gần nó mấy bước, trông Sark không hề ghét bỏ, lại còn hếch hếch mũi ngửi mùi rồi kêu lên mấy tiếng với Tiết Bồng.
Nhưng Tiết Bồng vẫn thận trọng hỏi: “Tôi phải làm thế nào mới có thể tới gần nó, tôi cần lấy ít lông ngựa.”
Người nhân viên có chút khó xử: “Nếu thường xuyên cho nó ăn, tốt với nó thì nó mới không ghét. Nhưng mà hôm nay Sark đã ăn rồi, chúng tôi đều có yêu cầu rất khắt khe, mỗi ngày mỗi bữa ăn bao nhiêu…”
“Thế à.” Tiết Bồng vô cảm lùi về mấy bước nói: “Vậy phiền anh có thể nào giúp tôi bứt vài sợi lông không, chúng tôi cần lấy làm vật chứng.”
“Được, phiền cô đợi một chút.”
Nhân viên nhanh chóng đồng ý rồi đi tới gần Sark, vuốt lông cho Sark, Sark cũng cạ đầu vào người nhân viên, còn tựa đầu lên vai người đó.
Thế nhưng lúc nhân viên chuẩn bị bứt lông ngựa, lại có giọng nói vọng tới từ ngoài cửa: “Lấy lông ngựa của tôi thì phải hỏi ý kiến tôi trước chứ nhỉ?”
Mọi người quay đầu sang, người đi tới lúc này còn ai ngoài Hoắc Ung được chứ.
Mặt mũi của Hoắc Ung cũng không có thay đổi gì nhiều, đôi mắt dài xếch lên, da dẻ có chút nhợt nhạt, người vừa cao vừa gầy, biểu cảm không chút thiện chí, nhất là đôi mắt kia, trông rất dữ tợn.
Tiết Bồng vẫn đang đeo khẩu trang, cô chỉ liếc nhìn Hoắc Ung, không nói gì.
Lục Nghiễm lịch sự nhoẻn miệng nói: “Chắc cậu đây là giám đốc Hoắc đúng chứ. Chúng tôi tới từ Cục Cảnh sát thành phố, hôm nay đến đây để thu thập chứng cứ, cần ngựa của cậu hợp tác, mong cậu hiểu cho.”
“Cục Cảnh sát thành phố sao?” Hoắc Ung nheo mắt nhìn Lục Nghiễm hỏi: “Có lệnh khám xét không?”
“Có.”
“Điều tra vụ án nào thế, có liên quan tới ngựa của tôi không?”
“Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, không thể tiết lộ.”
“À, thế sao, vậy tôi cũng không cho mượn ngựa đâu, mời anh chị đi cho.”
Hai người nói qua nói lại, đến nước này, nụ cười trên khuôn mặt Lục Nghiễm cũng biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng cứng rắn hơn: “Mong cậu hợp tác, đừng cản trở chúng tôi điều tra.”
Hoắc Ung cười lạnh hỏi: “Anh là ai vậy, dám nói chuyện với tôi như thế à?”
Lục Nghiễm thờ ơ trả lời: “Tôi họ Lục, tên Lục Nghiễm, đội phó Chi đội Hình sự, nếu cậu Hoắc có gì không đồng tình hay có ý kiến gì thì có thể phản ánh lên cấp trên của tôi bất cứ lúc nào.”
Nói đến đây, Lục Nghiễm nghiêng đầu, ra hiệu cho Tiết Bồng: “Lấy chứng cứ đi.”
Tiết Bồng nhìn anh, sau đó quay người nói với nhân viên: “Mong anh hợp tác.”
Cùng lúc đó, Hoắc Ung nói: “Không muốn làm việc nữa à?”
Nhân viên lập tức biến sắc, tự dưng lại bị kẹt giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Tiết Bồng lại liếc nhìn Hoắc Ung rồi cầm nhíp và ống nghiệm, đi đến trước mặt nhân viên, nhìn chằm chằm vào vị trí ngay vai anh ta.
Sau đó, dưới cái nhìn của Lục Nghiễm và Hoắc Ung, cô gắp lấy vài sợi lông trắng trên vai người nhân viên cho vào túi rồi bỏ vào thùng đựng.
Tiết Bồng bình thản: “Xong rồi.”
Hoắc Ung nhìn thấy thì bắt đầu nổi cáu: “Con ngựa này là tài sản của tôi, từng cọng lông trên người nó đều thuộc về tôi, các người không xin phép, chưa được sự đồng ý của tôi mà đã lấy ngay trước mặt tôi, như thế gọi là trộm.”
Hoắc Ung vừa nói vừa ép tới trước mấy bước.
Lục Nghiễm chắn ngang trước mặt y, cản đường nói: “Cậu Hoắc, chúng tôi có đầy đủ thủ tục, việc thu thập chứng cứ là hoàn toàn hợp pháp.”
Hoắc Ung nói: “Tôi nghe nói phạm vi khám xét của các người là khu vực ký túc xá nhân viên và nơi làm việc, trong đó có bao gồm cả ngựa của tôi à?”
Vừa nói xong, Hoắc Ung lại nhìn nhân viên nói: “Dắt Sark lại đây, bây giờ tôi phải đưa nó đi hít thở không khí tươi mới.”
Nhân viên vội vã nghe lời, nhanh chóng tháo dây cho Sark, dắt nó ra cửa.
Hoắc Ung đi ngang qua Lục Nghiễm và Tiết Bồng, dừng lại nói: “Tôi chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này.”
Đến lúc Hoắc Ung dắt Sark đi khỏi, Tiết Bồng cũng quay sang nói với Lục Nghiễm: “Xem ra Cục thành phố sắp nhận được đơn từ luật sư rồi, cậu ta chắc chắn sẽ kiện anh.”
Lục Nghiễm dừng một chút rồi lại cười: “Chứ không phải kiện hai đứa mình à?”
Tiết Bồng: “Tôi có nói tôi tên gì đâu.”
Vừa nói xong, Tiết Bồng lại đi thẳng tới chỗ dây buộc Sark, cẩn thận bắt đầu tìm kiếm trong đống cỏ khô bên dưới.
Lục Nghiễm tựa vào cái cọc, một lúc sau mới hỏi: “Phát hiện ra gì chưa?”
Giọng Tiết Bồng hết sức không vui: “Phân ngựa, dính hết cả bàn chân đây này.”
Lục Nghiễm khẽ cười thành tiếng.
Một hồi sau, Tiết Bồng bước ra, trên người vẫn còn dính cỏ khô, cô xác thùng đồ bằng một tay, tay kia gỡ ra.
Lục Nghiễm cũng cong mắt cười rồi đưa tay nhặt giúp cô, đến lúc nhặt xong cọng rơm cuối cùng trên tóc cô mới cụp mắt bảo: “Được rồi.”
“Đợi một lát.”
Tiết Bồng cũng ngước mắt nhìn anh, mắt cong cong bật cười, tiếp đó lại lấy từ trong túi ra một túi vật chứng, bên trong còn có một cái điện thoại.
Lục Nghiễm thoáng sững người rồi hai mắt lại lập tức sáng rỡ: “Tìm được trong đống cỏ à?”
“Ừm.”
“Chắc là Lý Thành Kiệt bỏ trong đó.”
“Có thể là vậy.”
Tiết Bồng bỏ vật chứng vào trong thùng, đậy lại, đứng dậy nói: “Chắc là hắn cũng đã dự đoán được ngày chết của mình không còn xa nữa nên mới để lại một cái. So với người thì động vật đúng là đáng tin hơn.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Đến lúc ra khỏi chuồng ngựa, chuẩn bị về lại ký túc xá, ai ngờ lúc này sau lưng lại có một giọng nói: “Đợi một lát.”
Hai người quay lại nhìn, người đi tới chính là Hàn Cố.
Hàn Cố mặc đồ cưỡi ngựa, không giống với dáng vẻ áo vest thẳng thớm thường ngày lắm, hắn đi nhanh tới trước mặt Lục Nghiễm, khẽ cười: “Làm phiền đội phó Lục, chuyện là thế này, cậu Hoắc Ung, thân chủ của tôi có nhờ tôi xác nhận với anh một chuyện. Cho hỏi, có phải ban nãy đội phó Lục chưa được sự đồng ý của thân chủ tôi mà đã để chuyên viên kỹ thuật hình sự lấy lông của ngựa cậu ấy nuôi đúng không?”
Hàn Cố nói năng rất lịch sự, thậm chí không có chút chống đối nào.
Lục Nghiễm gật gù nói: “À, tôi còn tưởng chuyện gì mà lại phiền tới luật sư Hàn. Tôi muốn chỉnh lại một chút, chúng tôi lấy chứng cứ với đầy đủ thủ tục, tuyệt đối là làm việc theo đúng quy tắc, cậu Hoắc Ung, thân chủ của anh thì lại định cản trở chúng tôi.”
Hàn Cố: “Con ngựa đó thuộc tài sản cá nhân của cậu Hoắc, nếu đội phó Lục không có cách nào chứng minh Sark có liên quan trực tiếp tới án mạng bên anh đang điều tra thì cậu Hoắc có quyền phản đối.”
“Sao luật sư Hàn lại biết chúng tôi đang điều tra án mạng?” Lục Nghiễm cùng cười: “Tin tức nhạy bén thế.”
“Tôi cũng chỉ vừa mới nghe nói, một nhân viên phụ trách chăm sóc Sark hằng ngày đã gặp phải sự cố, chẳng lẽ không phải chuyện này đã khiến đội phó Lục cất công chạy tới đây sao? Xin phép hỏi đội phó Lúc, rốt cuộc là bên anh có chứng cứ gì chứng minh ngựa của cậu Hoắc có liên quan trực tiếp đến người chết không?”
Lục Nghiễm vừa định trả lời, Tiết Bồng lại xen vào: “Lông ngựa là do tôi lấy đấy.”
Hàn Cố sững sờ, lúc này mới để ý đến Tiết Bồng, vừa nãy cô bị Lục Nghiễm chặn mất hết nửa người, lại còn đeo khẩu trang, hắn còn tưởng là chuyên viên kỹ thuật hình sự lạ mặt nào.
Tiết Bồng đi tới nói: “Thế nhưng tôi không cần được sự đồng ý của Hoắc Ung, bởi vì tôi không lấy lông ngựa trên người con ngựa đó, mà là lấy từ trên vai nhân viên. Không lẽ người nhân viên đó cũng là tài sản cá nhân của Hoắc Ung à?”
Hàn Cố gật gù rồi cười: “Nếu là vậy thì là do tôi hiểu lầm mất rồi. Xin lỗi.”
Hàn Cố vừa nói vừa quay đi.
Tiết Bồng nói với theo: “Sức mạnh của đồng tiền thần kỳ thật đấy.”
Hàn Cố dừng lại, nghiêng người sang, hắn biết Tiết Bồng đang nói mình.
“Giờ anh thành chó giữ nhà mất rồi còn đâu.” Tiết Bồng không quá lớn tiếng nhưng đủ để hắn nghe thấy: “Tôi tò mò ghê, anh có từng thay Hoắc Ung gửi vòng hoa đỏ đến đám tang của người nào đó không, có từng bị đánh bao giờ chưa?”
Tác giả :
Dư San San