Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
Chương 190 Quyển Kết (Phần cuối) - Chương 46
Silly Talk lại nhanh chóng đăng tải tiếp một bài đăng lên mạng, nội dung cũng chỉ là tiếp tục vạch trần tội ác của nhà họ Hoắc.
Lần này Tiết Bồng nhìn thấy cũng chẳng dao động gì.
Cư dân mạng vẫn thảo luận cuồng nhiệt như bình thường, rất nhiều người bất bình không thôi, chất vấn rằng sao người tốt lại không được kết cục tốt, người ác lại có thể trèo lên cao tới thế, ăn bánh bao tẩm máu người, hưởng đủ vinh hoa.
Cũng có người nói, đó là bởi vì người tốt có giới hạn, người ác không có, người ác mới có thể nhất thời chiếm thế thượng phong, chèn ép người tốt.
Còn có một số người gắn thẻ cả Weibo của các ban ngành chính phủ, hỏi quan chức rằng lần này có thật sự sẽ trị tội không, đừng giảm nhẹ tội, đừng có làm hời hợt, qua mắt người dân.
Bởi trước đó đã có quá nhiều chuyện, chỉ có nửa trên mà không có kết quả, còn có một số chuyện hai ba năm sau mới có kết quả phán quyết, hơn nữa người dân vẫn cảm thấy không vừa lòng.
Cứ như thế, trung tâm cuộc thảo luận là nhà họ Hoắc tiếp tục gây sốt ba ngày.
Trong ba ngày này, Hoắc Đình Diệu vẫn duy trì hình tượng thành thật để nhận khoan hồng ở Cục Cảnh sát, ở một bên khác, Hoắc Kiêu cung cấp xong lời khai, bèn về tập đoàn Hoắc Thị lo liệu đại cuộc.
Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoắc Thị mở họp hai ngày liên tiếp, bàn về vấn đề sống chết tiếp tới của tập đoàn, còn bàn về nguy cơ từ hành vi phạm tội của Hoắc Đình Diệu.
Trang mạng của tập đoàn Hoắc Thị đã sớm đăng thông báo bãi bỏ chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của Hoắc Đình Diệu, đồng thời bằng lòng hợp tác với cảnh sát tích cực điều tra, những lãnh đạo cấp cao và cổ đông khác cũng đang âm thầm tính toán cho người kế nhiệm và mình chọn.
Những tay lãnh đạo và cổ đông này đều theo lên từ thời Hoắc Đình Diệu, tất nhiên cũng chẳng phải dạng vừa, họ hiểu quy tắc cá lớn nuốt cá bé, người thua sẽ bị giẫm dưới chân, chỉ kẻ thắng cuộc mới có thể sửa đổi lịch sử.
Hoắc Đình Diệu đổ xuống, những người bên dưới đương nhiên là cũng muốn phản pháo, đám “người kỳ cựu” này ai ai cũng xảo trá, mưu sâu kế rộng, sẽ chẳng ai coi Hoắc Kiêu ra gì, dù anh ta có giỏi giang cỡ nào, xét về kinh nghiệm và tuổi tác, họ vẫn thấy Hoắc Kiêu quá non nớt.
Hoắc Ung tham gia cả hai cuộc họp, từ đầu tới cuối vẫn mỉm cười, dù đám già ôn dịch này có chọc ngoáy nhà họ Hoắc, thút thít chuyện Hoắc Đình Diệu trước mặt anh ta, có người thì vờ làm người tốt, mang tư cách cha chú ra bảo sẽ “giúp” giúp cha con họ quản lý Hoắc Thị thật tốt, còn nói là sắp tới không phải lo quá, bảo anh ta chỉ cần đợi tiền lãi mỗi năm là được.
Đối mặt với những chiêu trò này, Hoắc Kiêu vẫn không tỏ thái độ, chỉ nhìn đám già gân này hát tuồng.
Mặt khác, ở Chi đội Hình sự.
Lục Nghiễm vừa họp với Phan Chấn Sinh và những người khác xong, nhận chỉ thị của cấp trên, yêu cầu cảnh sát hình sự và cảnh sát kinh tế kết hợp với Viện Kiểm sát, điều tra nhắm vào hành vi phạm tội của tập đoàn Hoắc Thị.
Về đến phòng làm việc, Lục Nghiễm suy nghĩ rất lâu, bên bàn anh là hồ sơ về cổ đông và lãnh đạo cấp cao của Hoắc Thị, anh lật xe từng trang, chỉ sắp xếp được có chút manh mối.
Ngay hôm qua, Lục Nghiễm còn nhận được điện thoại Tần Bác Thành gọi đến từ phòng làm việc, ông nói mình đã nhận được phê chuẩn của tỉnh, lần này sẽ chi viện mạnh cho việc điều tra triệt để tập đoàn Hoắc Thị.
Cũng có nghĩa là dù chuyện có ầm ĩ, cũng không cần chỉ làm vừa tới là ngưng.
Lục Nghiễm chống đầu, lại ngồi thêm một lúc, sau đó anh ra khỏi phòng làm việc, gọi người đưa Hàn Cố tới.
Hàn Cố bị giam trong phòng tạm giam mấy ngày nay, hắn khai hết mọi chuyện có thể, vật chứng cũng đầy đủ, theo lý mà nói thì đã không còn gì để khai nữa, chỉ đợi sắp tới khép tội thôi.
Bởi khi Hàn Cố lại bị đưa tới hỏi chuyện, lại còn đưa tới phòng truy hỏi, những người trong tổ chuyên án đều kinh ngạc.
Đến cả chính Hàn Cố cũng ngạc nhiên lúc bước vào.
Thẩm vấn là việc nhắm vào nghi phạm hoặc bị cáo, còn truy hỏi thường là để ghi lại chứng cứ, lời chứng của nhân chứng, nạn nhân hoặc người biết chuyện.
Cũng có nghĩa là lần này Hàn Cố nằm ở vế sau.
Lục nghiễm đã ở trong phòng, cạnh bên có vài tệp hồ sơ, thấy Hàn Cố được đưa tới, anh chỉ ngước mắt, chỉ vào cái ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Đợi Hàn Cố ngồi xuống, Lục Nghiễm lại nói: “Mở còng cho anh ta.”
Phương Húc làm theo, sau đó đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh Lục Nghiễm.
Lúc này, Lục Nghiễm mới nói: “Hoắc Đình Diệu đã gánh hết trách nhiệm vụ Thường Trí Bác làm nổ chết Phùng Tề Chính, ông ta còn cung cấp chứng cứ. Vì thế, chúng tôi đã thả Hoắc Kiêu ra, mấy ngày nay anh ta đang lo liệu đại cuộc ở Hoắc Thị.”
Hàn Cố bưng ly nước trước mặt lên uống một ngụm, nhấm nháp ngụ ý trong lời của Lục Nghiễm: “Đội phó Lục muốn hỏi tôi có thể cung cấp chứng cứ phạm tội khác của Hoắc Kiêu, tốt nhất là chứng cứ xác thực đúng không?”
Cho đến bây giờ, vụ Hoắc Ung bị bắt cóc năm mười sáu tuổi đã trôi qua mười năm, vật chứng đã mất hết, nhân chứng chỉ còn có mình Lưu Cát Dũng.
Nhưng chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Lưu Cát Dũng thì rất khó khép tội Hoắc Kiêu, huống hồ gì Hoắc Ung và Thẩm Chí Bân đều đã chết, Lưu Cát Dũng lại không nhìn thấy mặt những người ra tay khác vào thời điểm đó, những người đó cũng không chủ động đứng ra, phía cảnh sát không có đủ chứng cứ, rất khó khởi tố.
Ngoài vụ án của Phùng Tề Chính và Hoắc Ung, những vụ khác có dính tới Hoắc Kiêu càng khó điều tra hơn, nếu chỉ là vài vụ nhỏ, dính líu với chút trách nhiệm hình sự thì với năng lực của mình, Hoắc Kiêu có thể sẽ được xử nhẹ tội.
Vì thế Lục Nghiễm đã cân nhắc, nếu biết rõ sẽ được nhẹ tội mà họ còn bỏ ra quá nhiều nhân lực để loanh quanh mãi thì cuối cùng cũng chỉ sấm to mưa nhỏ, không chỉ mất đi cái uy mà còn khiến phần tử tội phạm điên loạn hơn.
Lục Nghiễm cười nói: “Anh đi theo Hoắc Kiêu mười năm, lại còn là luật sư, chắc chắn là anh biết tội nào sẽ nặng hơn. Tôi nghĩ anh cũng không mong nhìn thấy thành phố có thêm một Hoắc Đình Diệu, thêm vài nạn nhân như Tiết Dịch nữa.”
Nhắc đến Tiết Dịch, vẻ mặt của Hàn Cố bỗng chốc thay đổi, hắn nghiến răng, thở dài nói: “Anh không cần khích tôi, dù anh không hỏi, mấy ngày nữa tôi cũng chủ động khai ra.”
Lục Nghiễm nhướng mày: “Ồ, tại sao lại phải qua mấy ngày nữa?”
Hàn Cố uống thêm ngụm nước: “Mười năm nay tôi không chỉ có một số hiểu biết nhất định về Hoắc Kiêu, mà còn có tiếp xúc với phân chia bè phái và công việc của tập đoàn Hoắc Thị. Kiểu doanh nghiệp tư nhân như Hoắc Thị sẽ không dễ để Viện Kiểm sát và cảnh sát kinh tế thật sự moi móc ra được vấn đề, huống hồ gì đám cổ đông kia toàn là lọc lừa xảo trá, đấm đá lục đục nhau, sơ hở chất đống. Hiện giờ Hoắc Đình Diệu đã bị bắt, các cổ đông chắc chắn sẽ bắt đầu rục rịch, sẽ bắt tay nhau tiến cử chủ tịch mới, thừa cơ đá Hoắc Kiêu ra một bên. Đến lúc đó, Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ hành động.”
“Thì ra anh đang đợi chuyện này.”
Lục Nghiễm nói rồi, bèn cầm vài tệp hồ sơ đi tới chỗ Hàn Cố, bày vài tấm ảnh ra trước mặt hắn, đó chính là ảnh của ba cổ đông trong tập đoàn Hoắc Thị, lần lượt là Vương Sùng, Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương.
Hàn Cố liếc nhìn ba tấm hình rồi bật cười: “Xem ra đội phó Lục đã chuẩn bị sẵn rồi, tổng cộng có mười cổ đông có tư cách tham gia cuộc họp hội đồng, ba người anh đưa ra chính là những người có quyền lực tập trung nhất.”
Lục Nghiễm đứng bên bàn, nhịp vào tấm hình: “Anh nói Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ hành động, thế thì ba người này chính là mục tiêu quan tâm chính của chúng ta. Thế nào, bắt đầu được chưa?”
Hàn Cố gật đầu, nhìn về ảnh Vương Sùng: “Vương Sùng theo Hoắc Đình Diệu lâu nhất, lúc Phó Thị trưởng tiền nhiệm thành phố Giang còn giữ chức, Hoắc Đình Diệu và Vương Sùng đã cùng kết nối mối quan hệ này. Tuy Hoắc Kiêu không tham gia, nhưng Hoắc Đình Diệu đã chọn cậu ta làm người thừa kế, thế thì sẽ giao cho cậu ta những mấu chốt của các cổ đông lớn, Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ lợi dụng những chuyện này.”
Nói đến đây, Hàn Cố lại nhìn về phía hai tấm ảnh còn lại: “Mối quan hệ của Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương ngoài mặt cũng ổn, anh em ngọt xớt, thực tế thì ai cũng có âm mưu, Trương Dương còn từng bẫy Trần Cẩm Tuyền, âm thầm giở trò làm ông ta mất rất nhiều tiền. Đến giờ Trần Cẩm Tuyền còn nghĩ là do Hoắc Đình Diệu làm. Tôi nghĩ Hoắc Kiêu cũng sẽ lợi dụng luôn chuyện này.”
Sau đó, Lục Nghiễm lại hỏi tiếp vài vấn đề mấu chốt, Hàn Cố trả lời hết từng câu.
Cuộc hỏi đáp kéo dài trong vòng một tiếng, cho đến khi manh mối về ba cổ đông xuất hiện rõ, Lục Nghiễm mới bỗng chuyển chủ đề: “Hai ngày trước, Phương Tử Oánh đã tới khai báo tình hình. Cô ta thừa nhận cái chết của Tiết Dịch là một cái bẫy, cuối cùng cô ta đã lựa chọn giúp Tiết Dịch giải thoát. Nhưng cô ta đã vì vậy mà ngồi tù mười năm, tội danh là cố ý giết người, chúng tôi truy cứu tiếp cũng không có ý nghĩa nữa.”
Hàn Cố ngạc nhiên thấy rõ, một chốc sau mới hỏi: “Chỉ thế thôi sao? Cô ấy không nhắc tới gì khác sao?”
Lục Nghiễm khựng lại, vừa suy nghĩ gì đó vừa quan sát vẻ mặt của Hàn Cố, cho đến khi xác định Hàn Cố không đang diễn kịch, anh mới hỏi lại: “Cô ta nên đề cập tới chuyện gì sao?”
“Tôi cũng không rõ chi tiết.” Hàn Cố lắc đầu nói: “Nhưng tôi biết trước khi chết, Tiết Dịch từng giao chứng cứ có liên quan tới Hoắc Đình Diệu và một bí mật cho Phương Tử Oánh. So với Phương Tử Oánh thì tôi ở ngoài sáng, rất dễ lộ tẩy, lại còn nguy hiểm hơn, vì thế cô ấy mới giao cho Phương Tử Oánh, như thế cũng sẽ không có ai nghi ngờ cô ta, dù gì thì cô ta là hung thủ đã giết Tiết Dịch. Hơn nữa Phương Tử Oánh nhút nhát yếu ớt, đến cả Hoắc Kiêu cũng sẽ không dễ dàng tin rằng cô ta lại nắm giữ thứ quan trọng như vậy, lại còn có thể im hơi lặng tiếng suốt mười năm.”
Lục Nghiễm ngạc nhiên một chốc rồi hỏi: “Rốt cuộc đó là gì? Anh có nghĩ ra được đại khái gì không?”
Hàn Cố nói: “Chắc là có liên quan tới mấy lần Tiết Dịch tham gia tiệc với Hoắc Đình Diệu. Theo hiểu biết của tôi về Tiết Dịch, lần đầu tiên đi thì chắc cô ấy còn chưa nghĩ đến việc chuẩn bị gì, nhưng những lần sau chắc chắn sẽ hành động. Những người từng đến bữa tiệc đó thì tôi đoán là… không thể thiếu Phó Thị trưởng tiền nhiệm và Vương Sùng.”
Cùng lúc đó, Tiết Bồng cũng tới nhà Phương Tử Oánh ở khu phía Bắc.
Căn hộ này là do Phương Tử Oánh thuê, cô ta vốn không có ý định ở lại thành phố Giang lâu dài, chỉ thuê có một năm, không bày trí nội thất, chỉ đặt một vài vật dụng hằng ngày.
Tiết Bồng quan sát vòng quanh, bỗng nhớ tới lần đầu tiên đi gặp Phương Tử Oánh vào năm ngoái.
Khi đó Phương Tử Oánh còn đang chịu án, người vừa gầy vừa tàn tạ, dường như chịu đựng sự bắt nạt của bạn tù trong thời gian quá dài, chịu phải áp lực tâm lý quá lớn, ngoài mặt thì là do Trần Lăng cứ luôn nhắm vào Phương Tử Oánh, hơn nữa còn là do Hàn Cố gợi ý.
Phương Tử Oánh pha một bình trà, bưng tới trước mặt Tiết Bồng.
Lần trước, họ đã hứa trước trong nhà hàng, đợi đến ngày Hoắc Đình Diệu sa lưới, Phương Tử Oánh sẽ nói hết tất cả cho Tiết Bồng nghe.
Sáng nay, Tiết Bồng đã nhận được điện thoại của Phương Tử Oánh.
Trông Phương Tử Oánh bây giờ rất thản nhiên, thong thả hơn trước một chút, tuy vẫn yếu ớt mảnh mai như vậy, nhưng cũng không rụt rè nhút nhát như trong ấn tượng của Tiết Bồng nữa.
Tiết Bồng đón lấy tách trà, ngồi đó nhìn cô ta, một lúc sau mới hỏi: “Xích mích của cô với Trần Lăng trong tù trước kia, kể cả việc chị ta bắt nạt cô mọi lúc, hai người còn đánh nhau trước mặt người khác đều là diễn hết đúng không?”
Phương Tử Oánh gật đầu.
Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy sau đó cô bỗng dưng nắm lấy tôi bảo chị tôi không phải do cô giết, hung thủ là kẻ khác, cũng là một phần kế hoạch của các người đúng không?”
Phương Tử Oánh lắc đầu: “Trước đó tôi hoàn toàn không ngờ là Tổ Trại giam lại gọi các cô đến hiện trường. Khi đó tôi nghĩ trận này là để thu hút sự chú ý của cảnh sát, hơn nữa còn có liên quan đến cái chết của Tiết Dịch, vì thế lúc nhìn thấy cô, tôi bỗng lóe lên suy nghĩ… lúc đó thậm chí tôi còn thấy quá khích, muốn nói hết tất cả cho cô biết.”
Tiết Bồng hít sâu một hơi, cụp mắt hỏi: “Vậy hôm nay cô gọi tôi tới, có phải là đã chuẩn bị kể tôi nghe hết tất cả mọi chuyện không?”
Phương Tử Oánh không trả lời mà, còn hơi lo lắng hỏi: “Lần này có phải là Hoắc Đình Diệu không chạy thoát được nữa đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Tiết Bồng khẳng định: “Lần này chính phủ đã đứng ra, tuyệt đối không vô trách nhiệm đâu, cô cũng thấy Weibo của bên quan chức rồi đấy, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Phương Tử Oánh nghĩ ngợi một lúc: “Hôm nay tôi đã xem thử trang mạng của tập đoàn Hoắc Thị, họ nói đã bãi bỏ chức vụ chủ tịch của Hoắc Đình Diệu, còn nói là mấy ngày nữa sẽ gọi phóng viên tới họp, Hoắc Kiêu sẽ đứng ra lên tiếng với mọi người. Ý có phải là Hoắc Kiêu đã được thả ra rồi không? Sao anh ta lại không bị gì?”
Tiết Bồng không trả lời, tất nhiên là không thể nói Phương Tử Oánh nghe tiến triển điều tra bây giờ.
Phương Tử Oánh quan sát vẻ mặt của Tiết Bồng rồi thử hỏi dò: “Trước đó tôi có nghe Hàn Cố phân tích, anh ta nói với con người của hai cha con nhà họ Hoắc, chắc chắn họ sẽ dồn trách nhiệm lên một người, chừa lại một người để lo liệu. Nếu thế thì hiện giờ Hoắc Kiêu chính là “kẻ may mắn sống sót” đó.”
Tiết Bồng thở dài: “Dù lần này anh ta có thể thoát, cảnh sát chúng tôi cũng sẽ theo dõi anh ta chặt chẽ, chỉ cần anh ta tiếp tục phạm pháp thì chắc chắn sẽ chạy không thoát.”
Phương Tử Oánh cụp mắt, bỗng dưng lại nói: “Lúc trước Tiết Dịch cũng từng nói câu này.”
Tiết Bồng sững người, không trả lời.
Phương Tử Oánh cười: “Lúc đó chị ấy nói với tôi, Hoắc Kiêu không phải người biết an phận, anh ta là do một tay Hoắc Đình Diệu đào tạo nên, không giống chị ấy, không biết quay đầu là bờ, vì thế sau này anh ta chắc chắn sẽ tiếp tục phạm pháp, không chạy thoát đâu.”
Nói rồi, Phương Tử Oánh nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng, mang ra một tệp hồ sơ.
Phương Tử Oánh: “Tôi đã giấu thứ này mười năm, trước khi chết Tiết Dịch đã giao cho tôi đấy, đến Hàn Cố còn không có.”
Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào cái túi, mấy giây sau mới hỏi: “Là gì vậy…”
Phương Tử Oánh đưa cái túi cho cô: “Tiết Dịch nói ngoài chuyện bắt cóc Hoắc Ung, trước khi thành niên, Hoắc Kiêu còn phạm phải một số tội khác nữa… Tiết Dịch cũng có tham gia. Lúc đó chị ấy đã để lại chứng cứ này, đều ở trong này cả.”
Tiết Bồng cầm lấy, hít sâu một hơi, cô run rẩy mở cái túi, bên trong là một số hình ảnh, một xấp hồ sơ tư liệu nhân vật, còn có một cái USB.
Tiết Bồng lật nhanh, im lặng rất lâu, đầu óc cô rối loạn, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Trong hồ sơ nhân vật này, ngoài vài người đàn ông ra, còn lại tất cả đều là phụ nữ, trong số những người đàn ông này còn có một người Tiết Bồng có biết, đó chính là một trong số nhân chứng trong vụ án Trần Mạt Sinh, Tống Kim.
Những người đàn ông này trông cũng trạc tuổi Tống Kim, mười năm trước đều là người vị thành niên, tư liệu nhân vật mười năm trước này cũng đã viết rất rõ, họ cũng dẫn mối mại dâm như Tống Kim.
Tiết Bồng còn nhớ, Tống Kim từng ngồi tù vì tổ chức mại dâm, do là người vị thành niên nên được xử khá nhẹ.
Khi đó Lục Nghiễm còn có kể cô biết, bảo rằng có một số tập đoàn mại dâm chuyên tìm những người vị thành niên như Tống Kim, có người mù luật, lớn gan, hơn nữa toàn là đám đầu đường xó chợ không nghề ngỗng gì, dùng để khống chế những cô gái bán hoa ở bên dưới.
Hơn nữa mối liên hệ giữa cấp trên và cấp dưới cũng được khống chế nghiêm ngặt, có người bên dưới không hề biết đàn anh đàn chị mình là ai, có người dù bị bắt cũng không dám khai ra đường dây bên trên để bảo toàn tính mạng, như thế còn có thể có được một khoản tiền “an ủi” lớn, vả lại chỉ ngồi tù có vài năm.
Tống Kim đã phải trả giá vì hành vi của mình, sau khi ra tù cũng không tái phạm, hơn nữa phân cục phụ trách điều tra mười năm trước còn không tìm ra được đường dây bên trên Tống Kim, hiện giờ càng mù mờ hơn.
Nếu không nhờ Phương Tử Oánh đột nhiên mang ra số tư liệu này, chắc tập đoàn mại dâm có liên quan tới Tống Kim đã như đá chìm xuống biển rồi, đương nhiên là Tiết Bồng không ngờ những tư liệu này lại là do Tiết Dịch giao cho cô ta.
Quan trọng nhất là Phương Tử Oánh vừa mới nói…
Tiết Bồng trừng mắt nhìn Phương Tử Oánh, hơi khó tin hỏi: “Cô vừa mới nói, ngoài việc bắt cóc Hoắc Ung, Hoắc Kiêu còn phạm tội khác, chị tôi cũng có tham gia vào… ý là chỉ chuyện này sao?”
Phương Tử Oánh khẽ gật đầu: “Tiết Dịch nói Hoắc Kiêu thường sắm vai hình tượng hoàn hảo, anh ta cũng chán lắm rồi, lén làm chút chuyện mang lại “cảm giác mạnh”, coi mấy chuyện này như thú vui tiêu khiển. Sau đó Tiết Dịch tình cờ phát hiện, Hoắc Kiêu sợ Tiết Dịch báo cảnh sát, còn thử giải thích với chị ấy, thử phủi bỏ liên can, nhưng Tiết Dịch không làm thế, để lấy được lòng tin của Hoắc Kiêu, chị ấy còn giúp anh ta làm một số giao dịch. Vì vậy mà Hoắc Kiêu nhìn Tiết Dịch bằng con mắt khác, dần dần để chị ấy tiếp xúc tới trung tâm của tổ chức, lúc đó chị ấy mới lấy được những thứ này.”
“Trong USB có một địa chỉ trang mạng ở nước ngoài, còn có tài khoản và mật khẩu. Trên trang mạng này có rất nhiều đoạn phim khiêu dâm, có một số là của những cô gái bán hoa và khách khi đó, đến giờ vẫn còn trên trang mạng cho người xem trả phí rồi xem. Nhưng mà Hoắc Kiêu rất cẩn thận trong chuyện này, anh ta chưa từng đích thân xuất hiện, luôn liên lạc nặc danh với đàn em bên dưới. Nhưng có lúc anh ta lại thấy cuộc sống nhàm chán, muốn tìm chút cảm giác mạnh, cũng sẽ đến quán bar, sàn nhảy, quán karaoke để tìm mục tiêu, rồi lại thông báo cho đàn em làm việc. Tiết Dịch nói tuy là không làm gì lớn, nhưng Hoắc Kiêu cũng lên kế hoạch cẩn thận, nhắm vào những nhóm khách hàng khác nhau để chọn những cô gái bán hoa khác nhau, vì thế tố chất nào cũng có.”
Phương Tử Oánh nói rất chậm rãi, thuật lại cũng chi tiết.
Tiết Bồng từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, chỉ càng nghe càng thấy nặng nề.
Cô nghĩ trước đó trong lúc thẩm vấn Hàn Cố, giây phút “kỳ lạ” mà cô nắm bắt được không phải là cảm nhận sai lầm, cũng không phải do cô nghĩ sâu xa.
Đúng là Hàn Cố đã giấu một vài chuyện, một vài hành vi phạm tội mà Tiết Dịch tham gia.
Đúng thế, muốn nắm được Hoắc Kiêu trong chuyện tình cảm, sao có thể chỉ đơn giản vì một chuyện của Hoắc Ung thôi cơ cứ, trước và sau đó chắc chắn phải có chuyện khác để lót nền, củng cố, giống như tổ chức mại dâm Hoắc Kiêu bày ra cho vui thời niên thiếu vậy.
Sau đó, Tiết Bồng lại nghe Phương Tử Oánh kể tiếp, vào lúc việc kinh doanh này của Hoắc Kiêu càng lúc càng lớn, bản thân anh ta cũng hết hứng, hơn nữa không thể lún sâu hơn.
Vả lại những chuyện này chẳng là gì so với chuyện làm ăn của tập đoàn Hoắc Thị trong tương lai, tốt nhất là ngưng kịp thời, không để lại hậu hoạn.
Vào lúc này, Tiết Dịch gợi ý cho Hoắc Kiêu, bảo anh ta chọn ra vài người nổi trội rồi giữ lại, đào tạo lâu dài về kiến thức, khí chất và giáo dục, sắp tới ắt hẳn sẽ cần dùng tới “mỹ nhân kế” trên thương trường.
Hoắc Kiêu đã nghe theo gợi ý của Tiết Dịch, còn nhờ Tiết Dịch chọn giúp.
Tiết Dịch đã chọn ra năm cô gái bán hoa.
Nghe đến đây, Tiết Bồng cùng vừa lật đúng tới phía sau hồ sơ, nhìn thấy thông tin của năm cô gái, bốn người trong số đó cô đều không quen, nhưng người cuối cùng cô có chút ấn tượng, mấy năm trước còn từng thấy trên tivi, đó là một diễn viên, diễn được vài bộ phim truyền hình, nổi lên rồi đột nhiên mất tăm.
Phương Tử Oánh nói: “Cô diễn viên này vẫn chưa có chồng, nhưng trước đây tôi có nghe vài nguồn tin lá cải, bảo rằng cô ta rất thân thiết với một cổ đông lớn của Hoắc Thị. Tôi cũng không biết có thật không, cũng chưa hỏi Hàn Cố.”
Tiết Bồng không trả lời, chỉ gập hồ sơ lại, cất vào trong túi, suy nghĩ rằng rất có khả năng là cổ đông của Hoắc Thị.
Chiêu “mỹ nhân kế” không lạ gì, có một số người kinh doanh thật sự sẽ đào tạo vài cô gái như thế, chuyên để “tặng”, dù là quan chức chính phủ hay là cộng sự hợp tác, cần gì thì mang tới tặng.
Chỉ là nghĩ tới chuyện món quà này là do Tiết Dịch chọn, Tiết Dịch cũng từng có ý đồ tiếp cận Hoắc Đình Diệu mà lầm đường lạc lối, Tiết Bồng bỗng thấy khó chịu hơn bao giờ hết, cũng lóe lên một linh cảm không tốt…
Tiết Bồng thở dài, đợi cảm xúc hồi phục lại một chút mới hỏi: “Có chuyện này cô có thể trả lời thật cho tôi biết không?”
Phương Tử Oánh: “Cô hỏi đi.”
Tiết Bồng: “Hàn Cố nói chị tôi từng tham gia vài buổi tiệc riêng tư với Hoắc Đình Diệu, anh ta không biết trong bữa tiệc có những ai, giao dịch những gì, chỉ đoán là Tiết Dịch đã nghe được một số chuyện trong bữa tiệc. Tôi nghĩ với tính cách chị ấy, đã có thể để lại những chứng cứ này của Hoắc Kiêu, thế thì cũng sẽ nghĩ cách để lại những thứ mình thấy trong bữa tiệc. Có phải chị ấy cũng đã giao cho cô rồi không?”
Phương Tử Oánh kinh ngạc rồi cũng gật đầu: “Nhưng mà để những thứ đó không bị người ngoài phát hiện, để bảo vệ an toàn cho tôi, chị ấy đã lưu hết số đó vào đám mây dữ liệu lâu rồi, nhưng lại không cho tôi biết tài khoản và mật khẩu, chỉ nói nếu có một ngày, Hoắc Đình Diệu sa lưới thì nói chuyện này cho cảnh sát biết.”
Nói rồi, Phương Tử Oánh nhanh chóng viết ra một địa chỉ mạng.
Tiết Bồng nói: “Tài khoản với mật khẩu thì sao?”
Phương Tử Oánh nói: “Chị ấy nói chỉ cần cô nhớ kỹ lại, chắc chắn sẽ đoán ra.”
Cô chắc chắn sẽ đoán ra?
Tiết Bồng vô thức nhíu mày, thoạt đầu cô không hiểu, nhưng lại nhanh chóng nhớ tới Tiết Dịch có thói quen dùng tên viết tắt và ngày sinh của Tiết Ích Đông làm tên tài khoản, mật mà là sinh nhật của cô và Trương Vân Hoa.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói: “Được, về đến tôi sẽ thử.”
Sau đó lại hỏi: “Cô có còn gì khác muốn nói với tôi không? Cuối cùng chị ấy chắc chắn đã nói với cô rất nhiều chuyện…”
Phương Tử Oánh tránh mắt đi, có vẻ như có gì muốn nói nhưng lại muốn né tránh.
Tiết Bồng vẫn cứ nhìn cô ta chăm chăm.
Cho đến khi Phương Tử Oánh bỗng nói: “Thật ra khoảng thời gian trước, Hoắc Kiêu có liên lạc với tôi. Ngoài mặt thì anh ta nói mình nhớ Tiết Dịch, cũng hỏi như cô vậy. Nhưng tôi biết, thứ anh ta thật sự muốn biết là thứ khác, anh ta nghĩ tôi là người cuối cùng gặp Tiết Dịch, tôi còn giúp Tiết Dịch kết thúc mạng sống của chị ấy, thế thì Tiết Dịch chắc chắn sẽ rất tin tưởng tôi, có lẽ trước khi chết, chị ấy đã giao cho tôi một số thứ quan trọng.”
“Thật ra anh ta cũng chỉ lo Tiết Dịch nói tôi biết những gì anh ta đã làm thôi.” Phương Tử Oánh cười tự giễu: “Tôi cứ vờ vô tội như trước, vờ không biết gì hết. Tiết Dịch cũng từng nói với tôi, sau này Hoắc Kiêu có lẽ sẽ diễn tình sâu nghĩa nặng trước mặt tôi, lợi dụng chỉ ấy làm khiên tình cảm, giả tạo lấy lòng tôi. Nếu thật sự có ngày đó, tôi nhất định không được lung lay, không thể tin tưởng người này, bởi một khi tôi lấy thứ đó ra, tôi sẽ không sống nổi nữa, thế thì Tiết Dịch cũng sẽ chết vô ích.”
Tiết Bồng chỉ yên lặng lắng nghe, cô nhìn vào mặt Phương Tử Oánh, nhìn ánh nắng rọi vào từ cửa sổ và nét mặt bình thản của cô ta, chỉ có đôi môi là hơi mím lại, để lộ chút cảm xúc.
Tiết Bồng chậm rãi gật đầu: “Cô vẫn chưa trả lời thẳng thừng cho tôi biết. Rốt cuộc chị tôi đã nói gì sau cùng với cô?”
Phương Tử Oánh nghẹn lại, giọng nói hơi vội vã: “Chỉ bao đấy thôi.”
Tiết Bồng lại không tin: “Cô không nói thật.”
Phương Tử Oánh, thở sâu từng chút.
Một lúc sau, Phương Tử Oánh mở mắt nói: “Tôi đã giao địa chỉ trang mạng cho cô rồi, tài khoản và mật mã có thể cô sẽ nhớ ra. Nhưng tôi nghĩ, thứ trong đó chắc chỉ toàn là chứng cứ Hoắc Đình Diệu phạm pháp, bây giờ ông ta đã sa lưới rồi, không thoát được nữa, vậy thì dù không có những chứng cứ này, kết cục của ông ta cũng vẫn thế thôi.”
Đến lúc này, Tiết Bồng cuối cùng mới hiểu ý Phương Tử Oánh: “Ý cô là cô không mong tôi xem những thứ Tiết Dịch đăng ư? Tại sao?”
Phương Tử Oánh không trả lời.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, cả hai cô gái tuy vẫn ngồi đối diện nhau nhưng không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Tiết Bồng mới lên tiếng: “Tôi biết năm đó chị ấy đã cứu cô, cô làm những chuyện này là để báo đáp, cô cũng thật sự coi chị ấy là bạn.”
Tiết Bồng trông có vẻ không chút gợn sóng, nhưng giọng thì lại hơi run rẩy, giống như đang kìm nén gì đó.
Câu nói này cũng đã đâm thẳng vào lòng Phương Tử Oánh.
Phương Tử Oánh cúi gằm mặt, hai mắt cũng đỏ hoe.
Nếu vào nửa năm trước, Tiết Bồng đương nhiên sẽ không tin có một ngày cô sẽ hiểu Phương Tử Oánh tới vậy, còn có thể ngồi xuống mà thổ lộ tiếng lòng của nhau, nói về người chị mà cô yêu thương nhất với một người ngoài.
Tiết Bồng nhẹ giọng: “Chị ấy từng làm sai một số chuyện, có chuyện rất kinh khủng, cô lại rõ chân tướng hơn tôi nhiều, cô sợ đứa em là tôi không cách nào tha thứ cho chị ấy. Thay vì như thế, chi bằng không biết thì tốt hơn, đúng chứ?”
Phương Tử Oánh không trả lời, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Cô ta rất khó chịu, nhưng cũng rất thoải mái.
Tiết Bồng quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào khiến cô không mở nổi mắt, cô nheo mắt nói: “Dù cô không nói, tôi cũng có thể nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tôi là cảnh sát, tôi nghe thấy, nhìn thấy nhiều vụ án hơn cô, tôi biết cái gọi là tiệc riêng tư đó sẽ có những người thế nào, hơn nữa còn dính dáng tới một số quan chức, ví dụ như Phó Thị trưởng tiền nhiệm của thành phố Giang. Bảy năm trước ông ta rớt đài là vì tham ô hối lộ, chuyện như thế sao mà thiếu phần của nhà họ Hoắc được?”
“Tuy ban đầu, chị tôi không biết Hoắc Đình Diệu là hung thủ hại chết bố chúng tôi, nhưng Hoắc Đình Diệu lại sớm biết chị tôi là ai rồi, như thế mà ông ta vẫn tiếp cận chị tôi, thế chỉ có nước là vì lợi dụng mà thôi, tuyệt đối sẽ không tin tưởng chị ấy. Nhưng vì chị tôi rất thông minh, trẻ trung, xinh đẹp, có tài, lại còn hiểu luật, nếu mới mười mấy tuổi đã bắt đầu đào tạo, tương lai chắc chắn sẽ thành một “món quà” rất đáng giá. Hoắc Đình Diệu muốn rẽ sang chính trị, chỉ dùng tiền thôi là chưa đủ, còn phải có người nữa.”
“Thật ra ban đầu Hoắc Đình Diệu cũng không cần ra tay với chị tôi, ông ta hoàn toàn có thể chọn con cờ khác. Tôi đoán với kinh nghiệm của Hoắc Đình Diệu, ông ta chắc chắn sẽ nhận thấy Hoắc Kiêu đối xử với chị tôi không giống những cô gái khác, cũng nhận thấy chị tôi không phải hạng xoàng, ông ta không muốn Hoắc Kiêu lún sâu vào vũng lầy của con gái Tiết Ích Đông, vì thế mới đi bước này, đồng thời còn có thể mượn đó dạy dỗ Hoắc Kiêu, để anh ta hiểu phụ nữ đều như nhau, chị tôi chỉ tiếp cận anh ta vì tiền, hoàn toàn không đáng để trả giá.”
“Nhưng nhìn lại thì chị tôi là người giỏi giang, vừa đẹp lại vừa gan dạ, tôi nghĩ rất nhiều người đàn ông đều sẽ động lòng, không chỉ Hoắc Đình Diệu, Hoắc Kiêu, có lẽ còn bao gồm cả một số người trong bữa tiệc riêng đó nữa. Chính bữa tiệc đó đã khiến chị ấy nhìn thấy một số thứ kinh khủng, cũng chính cha con nhà họ Hoắc và đám người đó đã khiến chị ấy bị dồn vào đường cùng, không thể không dùng cái chết để bày binh bố trận, dùng cái chết để đổi lại bình yên cho chúng tôi. Nhưng mối thù của bố chúng tôi vẫn phải tiếp tục được trả…”
“Chị ấy rất may mắn khi gặp được cô và Hàn Cố vào lúc đó. Tôi tin là chị ấy chắc chắn đã đối xử rất chân thành với hai người, hai người cũng thật lòng với chị ấy, tình cảm như thế gần như không thể gặp được trong thế giới người trưởng thành, nhiều người còn cả đời vẫn không trải nghiệm được. Nhưng mười năm rồi, đứa em như tôi chưa từng làm được gì cho chị ấy cả…”
Tiết Bồng nói rất chậm, còn dừng lại mấy lần, giống như có gì nghẹn lại ở cổ họng.
Phương Tử Oánh vẫn cúi thấp đầu, bờ vai run rẩy, kìm nén tiếng khóc.
Tiết Bồng vẫn không nhìn cô ta, cũng không dò hỏi nữa, phản ứng của Phương Tử Oánh đã chứng tỏ cô đoán đúng cả rồi.
Trong giai đoạn cuối cùng của sinh mạng, Tiết Dịch chắc chắn rất hối hận, tự trách, cũng đã nhìn thấu tất cả.
Khi đó cô ấy còn quá trẻ, tầm mắt và kinh nghiệm khiến cô ấy không chơi lại tên cáo già như Hoắc Đình Diệu, nhưng cô ấy cũng rất thông minh, khiến cô ấy có năng lực đi vào vòng xoáy quyền lực.
Cô ấy giẫm vào vũng bùn, không dứt ra được, nhưng cô ấy lại rất tỉnh táo, lúc nhận thức được mình không thể chạy thoát, bèn lựa chọn cách thức cực đoan nhất, nhưng cũng là tốt nhất để bảo vệ an toàn cho người nhà và bạn bè.
Nếu một người còn không sợ cả cái chết, thế thì chẳng có chuyện gì làm khó được họ nữa.
Hơn nữa nếu khi đó Tiết Dịch không tiếp cận Hoắc Kiêu, tiếp cận Hoắc Đình Diệu, thì có lẽ chân tướng về cái chết của Tiết Ích Đông sẽ mãi mãi không có ngày sáng tỏ.
Cho dù có một ngày nhà họ Hoắc sụp đổ, chuyện này cũng chưa chắc có thể được đào bới ra, có thể chứng cứ sẽ mất đi theo thời gian, mãi mãi không có cơ hội lật lại vụ án.
Cũng có thể là họ Hoắc sẽ không sụp đổ.
Dù gì những chuyện có dính dáng trước kia cũng đều là do Thường Trí Bác, Hàn Cố và cách thành viên trong tổ chức ST bắt tay nhau thực hiện sau khi Tiết Dịch chết.
Không có cái chết của Tiết Dịch thì sẽ không có sau này.
Lời tác giả:
1. Tiết Dịch có tự sát hay không?
Không, ở Trung Quốc, trường hợp này gọi là cố ý giết người, không phải tự sát, cũng không phải trợ giúp tự sát.
2. Về Tiết Dịch (Tiết Dịch có hành động quá khích so với tuổi hay không, sao không đợi đến lúc trưởng thành hơn,…)
Theo trình tự, Tiết Dịch đã tiếp cận Hoắc Kiêu để trèo lên cao, sau đó bị Hoắc Đình Diệu dùng Tiết Ích Đông làm mồi nhử, tiếp cận cô ấy. Sau khi Tiết Dịch không thể rút lui được nửa, cô ấy mới vô tình biết được Hoắc Đình Diệu là người giết Tiết Ích Đông. Nếu Tiết Dịch sớm biết hung thủ là ai, cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý theo Hoắc Đình Diệu, duy trì được mối quan hệ với Hoắc Kiêu là đã khá ổn rồi.
Hoắc Kiêu biết được chuyện của Tiết Dịch và Hoắc Đình Diệu, không thể chịu nổi sỉ nhục, chắc chắn sẽ nói cho Hoắc Đình Diệu biết là Tiết Dịch đã biết chuyện, thế thì Tiết Dịch chắc chắn sẽ bị giết.
Dù là muốn báo thù hay là muốn có được quyền thế bằng thủ đoạn tiêu cực thì cũng không thể đợi được đến khi tư tưởng, trí tuệ và năng lực đã trưởng thành, dù trưởng thành thì thực lực cũng có chênh lệch, nguy cơ vẫn cao, vẫn là con kiến trong mắt kẻ thù, trưởng thành không phải bùa hộ thân.
Trường hợp này không thể so sánh với Cố Dao, bởi Cố Dao đã có sẵn địa vị, nếu cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ bé thì đã chết lâu rồi, thông minh mấy cũng vô ích.
Hơn nữa cơ hội không phải lúc nào cũng có, bây giờ có cơ hội, bạn lại không nắm bắt, để lỡ là sẽ mất luôn. Mà trước khi kết quả xuất hiện, bạn sẽ không biết đằng sau cơ hội này là những gì, cũng như con mèo của Schrodinger, nếu không mở hộp, sao biết được mèo còn sống hay chết, tỷ lệ là 50:50.
Ở đây, Tiết Dịch đã dùng cái chết để phá trận này.
Lời người dịch:
Thật ra thì sau khi nghĩ lại, cá nhân mình thấy những chuyện Tiết Dịch làm không có gì là đáng kinh ngạc chỉ vì độ tuổi của cô ấy hết, tất nhiên là gác chuyện sai đúng sang một bên, nhưng thế hệ bọn mình và sau này có nhiều người đều chín chắn sớm lắm. Mình không biết thế hệ trước thì sao, nhưng bản thân mình thì đã sớm nhận thấy được nhiều chuyện mà nói ra sẽ khiến người lớn ngỡ ngàng ngay từ cấp Hai và sớm hơn cả vậy rồi. Giáo dục từ gia đình cũng chiếm phần quan trọng trong việc này, gia đình đừng nên nghĩ con nít không biết này, không biết nọ rồi lại nói những thứ không hay, những suy nghĩ kinh khủng trước mặt con em mình, người lớn hay con nít gì thì cũng biết suy nghĩ cả thôi. Quay lại với Tiết Dịch, có thể cô ấy có mẹ và em, có thể mọi người sẽ nghĩ cô ấy còn đòi gì nữa, nhưng mà sự thiếu vắng (hoặc thiếu vắng giáo dục) từ bố hoặc mẹ cũng có thể gây khiếm khuyết về mặt tâm lý của đứa trẻ, ảnh hưởng đến tính cách và nhân cách của đứa trẻ… và sức ảnh hưởng đó lớn hơn bạn nghĩ đấy.
Lần này Tiết Bồng nhìn thấy cũng chẳng dao động gì.
Cư dân mạng vẫn thảo luận cuồng nhiệt như bình thường, rất nhiều người bất bình không thôi, chất vấn rằng sao người tốt lại không được kết cục tốt, người ác lại có thể trèo lên cao tới thế, ăn bánh bao tẩm máu người, hưởng đủ vinh hoa.
Cũng có người nói, đó là bởi vì người tốt có giới hạn, người ác không có, người ác mới có thể nhất thời chiếm thế thượng phong, chèn ép người tốt.
Còn có một số người gắn thẻ cả Weibo của các ban ngành chính phủ, hỏi quan chức rằng lần này có thật sự sẽ trị tội không, đừng giảm nhẹ tội, đừng có làm hời hợt, qua mắt người dân.
Bởi trước đó đã có quá nhiều chuyện, chỉ có nửa trên mà không có kết quả, còn có một số chuyện hai ba năm sau mới có kết quả phán quyết, hơn nữa người dân vẫn cảm thấy không vừa lòng.
Cứ như thế, trung tâm cuộc thảo luận là nhà họ Hoắc tiếp tục gây sốt ba ngày.
Trong ba ngày này, Hoắc Đình Diệu vẫn duy trì hình tượng thành thật để nhận khoan hồng ở Cục Cảnh sát, ở một bên khác, Hoắc Kiêu cung cấp xong lời khai, bèn về tập đoàn Hoắc Thị lo liệu đại cuộc.
Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoắc Thị mở họp hai ngày liên tiếp, bàn về vấn đề sống chết tiếp tới của tập đoàn, còn bàn về nguy cơ từ hành vi phạm tội của Hoắc Đình Diệu.
Trang mạng của tập đoàn Hoắc Thị đã sớm đăng thông báo bãi bỏ chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của Hoắc Đình Diệu, đồng thời bằng lòng hợp tác với cảnh sát tích cực điều tra, những lãnh đạo cấp cao và cổ đông khác cũng đang âm thầm tính toán cho người kế nhiệm và mình chọn.
Những tay lãnh đạo và cổ đông này đều theo lên từ thời Hoắc Đình Diệu, tất nhiên cũng chẳng phải dạng vừa, họ hiểu quy tắc cá lớn nuốt cá bé, người thua sẽ bị giẫm dưới chân, chỉ kẻ thắng cuộc mới có thể sửa đổi lịch sử.
Hoắc Đình Diệu đổ xuống, những người bên dưới đương nhiên là cũng muốn phản pháo, đám “người kỳ cựu” này ai ai cũng xảo trá, mưu sâu kế rộng, sẽ chẳng ai coi Hoắc Kiêu ra gì, dù anh ta có giỏi giang cỡ nào, xét về kinh nghiệm và tuổi tác, họ vẫn thấy Hoắc Kiêu quá non nớt.
Hoắc Ung tham gia cả hai cuộc họp, từ đầu tới cuối vẫn mỉm cười, dù đám già ôn dịch này có chọc ngoáy nhà họ Hoắc, thút thít chuyện Hoắc Đình Diệu trước mặt anh ta, có người thì vờ làm người tốt, mang tư cách cha chú ra bảo sẽ “giúp” giúp cha con họ quản lý Hoắc Thị thật tốt, còn nói là sắp tới không phải lo quá, bảo anh ta chỉ cần đợi tiền lãi mỗi năm là được.
Đối mặt với những chiêu trò này, Hoắc Kiêu vẫn không tỏ thái độ, chỉ nhìn đám già gân này hát tuồng.
Mặt khác, ở Chi đội Hình sự.
Lục Nghiễm vừa họp với Phan Chấn Sinh và những người khác xong, nhận chỉ thị của cấp trên, yêu cầu cảnh sát hình sự và cảnh sát kinh tế kết hợp với Viện Kiểm sát, điều tra nhắm vào hành vi phạm tội của tập đoàn Hoắc Thị.
Về đến phòng làm việc, Lục Nghiễm suy nghĩ rất lâu, bên bàn anh là hồ sơ về cổ đông và lãnh đạo cấp cao của Hoắc Thị, anh lật xe từng trang, chỉ sắp xếp được có chút manh mối.
Ngay hôm qua, Lục Nghiễm còn nhận được điện thoại Tần Bác Thành gọi đến từ phòng làm việc, ông nói mình đã nhận được phê chuẩn của tỉnh, lần này sẽ chi viện mạnh cho việc điều tra triệt để tập đoàn Hoắc Thị.
Cũng có nghĩa là dù chuyện có ầm ĩ, cũng không cần chỉ làm vừa tới là ngưng.
Lục Nghiễm chống đầu, lại ngồi thêm một lúc, sau đó anh ra khỏi phòng làm việc, gọi người đưa Hàn Cố tới.
Hàn Cố bị giam trong phòng tạm giam mấy ngày nay, hắn khai hết mọi chuyện có thể, vật chứng cũng đầy đủ, theo lý mà nói thì đã không còn gì để khai nữa, chỉ đợi sắp tới khép tội thôi.
Bởi khi Hàn Cố lại bị đưa tới hỏi chuyện, lại còn đưa tới phòng truy hỏi, những người trong tổ chuyên án đều kinh ngạc.
Đến cả chính Hàn Cố cũng ngạc nhiên lúc bước vào.
Thẩm vấn là việc nhắm vào nghi phạm hoặc bị cáo, còn truy hỏi thường là để ghi lại chứng cứ, lời chứng của nhân chứng, nạn nhân hoặc người biết chuyện.
Cũng có nghĩa là lần này Hàn Cố nằm ở vế sau.
Lục nghiễm đã ở trong phòng, cạnh bên có vài tệp hồ sơ, thấy Hàn Cố được đưa tới, anh chỉ ngước mắt, chỉ vào cái ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Đợi Hàn Cố ngồi xuống, Lục Nghiễm lại nói: “Mở còng cho anh ta.”
Phương Húc làm theo, sau đó đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh Lục Nghiễm.
Lúc này, Lục Nghiễm mới nói: “Hoắc Đình Diệu đã gánh hết trách nhiệm vụ Thường Trí Bác làm nổ chết Phùng Tề Chính, ông ta còn cung cấp chứng cứ. Vì thế, chúng tôi đã thả Hoắc Kiêu ra, mấy ngày nay anh ta đang lo liệu đại cuộc ở Hoắc Thị.”
Hàn Cố bưng ly nước trước mặt lên uống một ngụm, nhấm nháp ngụ ý trong lời của Lục Nghiễm: “Đội phó Lục muốn hỏi tôi có thể cung cấp chứng cứ phạm tội khác của Hoắc Kiêu, tốt nhất là chứng cứ xác thực đúng không?”
Cho đến bây giờ, vụ Hoắc Ung bị bắt cóc năm mười sáu tuổi đã trôi qua mười năm, vật chứng đã mất hết, nhân chứng chỉ còn có mình Lưu Cát Dũng.
Nhưng chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Lưu Cát Dũng thì rất khó khép tội Hoắc Kiêu, huống hồ gì Hoắc Ung và Thẩm Chí Bân đều đã chết, Lưu Cát Dũng lại không nhìn thấy mặt những người ra tay khác vào thời điểm đó, những người đó cũng không chủ động đứng ra, phía cảnh sát không có đủ chứng cứ, rất khó khởi tố.
Ngoài vụ án của Phùng Tề Chính và Hoắc Ung, những vụ khác có dính tới Hoắc Kiêu càng khó điều tra hơn, nếu chỉ là vài vụ nhỏ, dính líu với chút trách nhiệm hình sự thì với năng lực của mình, Hoắc Kiêu có thể sẽ được xử nhẹ tội.
Vì thế Lục Nghiễm đã cân nhắc, nếu biết rõ sẽ được nhẹ tội mà họ còn bỏ ra quá nhiều nhân lực để loanh quanh mãi thì cuối cùng cũng chỉ sấm to mưa nhỏ, không chỉ mất đi cái uy mà còn khiến phần tử tội phạm điên loạn hơn.
Lục Nghiễm cười nói: “Anh đi theo Hoắc Kiêu mười năm, lại còn là luật sư, chắc chắn là anh biết tội nào sẽ nặng hơn. Tôi nghĩ anh cũng không mong nhìn thấy thành phố có thêm một Hoắc Đình Diệu, thêm vài nạn nhân như Tiết Dịch nữa.”
Nhắc đến Tiết Dịch, vẻ mặt của Hàn Cố bỗng chốc thay đổi, hắn nghiến răng, thở dài nói: “Anh không cần khích tôi, dù anh không hỏi, mấy ngày nữa tôi cũng chủ động khai ra.”
Lục Nghiễm nhướng mày: “Ồ, tại sao lại phải qua mấy ngày nữa?”
Hàn Cố uống thêm ngụm nước: “Mười năm nay tôi không chỉ có một số hiểu biết nhất định về Hoắc Kiêu, mà còn có tiếp xúc với phân chia bè phái và công việc của tập đoàn Hoắc Thị. Kiểu doanh nghiệp tư nhân như Hoắc Thị sẽ không dễ để Viện Kiểm sát và cảnh sát kinh tế thật sự moi móc ra được vấn đề, huống hồ gì đám cổ đông kia toàn là lọc lừa xảo trá, đấm đá lục đục nhau, sơ hở chất đống. Hiện giờ Hoắc Đình Diệu đã bị bắt, các cổ đông chắc chắn sẽ bắt đầu rục rịch, sẽ bắt tay nhau tiến cử chủ tịch mới, thừa cơ đá Hoắc Kiêu ra một bên. Đến lúc đó, Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ hành động.”
“Thì ra anh đang đợi chuyện này.”
Lục Nghiễm nói rồi, bèn cầm vài tệp hồ sơ đi tới chỗ Hàn Cố, bày vài tấm ảnh ra trước mặt hắn, đó chính là ảnh của ba cổ đông trong tập đoàn Hoắc Thị, lần lượt là Vương Sùng, Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương.
Hàn Cố liếc nhìn ba tấm hình rồi bật cười: “Xem ra đội phó Lục đã chuẩn bị sẵn rồi, tổng cộng có mười cổ đông có tư cách tham gia cuộc họp hội đồng, ba người anh đưa ra chính là những người có quyền lực tập trung nhất.”
Lục Nghiễm đứng bên bàn, nhịp vào tấm hình: “Anh nói Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ hành động, thế thì ba người này chính là mục tiêu quan tâm chính của chúng ta. Thế nào, bắt đầu được chưa?”
Hàn Cố gật đầu, nhìn về ảnh Vương Sùng: “Vương Sùng theo Hoắc Đình Diệu lâu nhất, lúc Phó Thị trưởng tiền nhiệm thành phố Giang còn giữ chức, Hoắc Đình Diệu và Vương Sùng đã cùng kết nối mối quan hệ này. Tuy Hoắc Kiêu không tham gia, nhưng Hoắc Đình Diệu đã chọn cậu ta làm người thừa kế, thế thì sẽ giao cho cậu ta những mấu chốt của các cổ đông lớn, Hoắc Kiêu chắc chắn sẽ lợi dụng những chuyện này.”
Nói đến đây, Hàn Cố lại nhìn về phía hai tấm ảnh còn lại: “Mối quan hệ của Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương ngoài mặt cũng ổn, anh em ngọt xớt, thực tế thì ai cũng có âm mưu, Trương Dương còn từng bẫy Trần Cẩm Tuyền, âm thầm giở trò làm ông ta mất rất nhiều tiền. Đến giờ Trần Cẩm Tuyền còn nghĩ là do Hoắc Đình Diệu làm. Tôi nghĩ Hoắc Kiêu cũng sẽ lợi dụng luôn chuyện này.”
Sau đó, Lục Nghiễm lại hỏi tiếp vài vấn đề mấu chốt, Hàn Cố trả lời hết từng câu.
Cuộc hỏi đáp kéo dài trong vòng một tiếng, cho đến khi manh mối về ba cổ đông xuất hiện rõ, Lục Nghiễm mới bỗng chuyển chủ đề: “Hai ngày trước, Phương Tử Oánh đã tới khai báo tình hình. Cô ta thừa nhận cái chết của Tiết Dịch là một cái bẫy, cuối cùng cô ta đã lựa chọn giúp Tiết Dịch giải thoát. Nhưng cô ta đã vì vậy mà ngồi tù mười năm, tội danh là cố ý giết người, chúng tôi truy cứu tiếp cũng không có ý nghĩa nữa.”
Hàn Cố ngạc nhiên thấy rõ, một chốc sau mới hỏi: “Chỉ thế thôi sao? Cô ấy không nhắc tới gì khác sao?”
Lục Nghiễm khựng lại, vừa suy nghĩ gì đó vừa quan sát vẻ mặt của Hàn Cố, cho đến khi xác định Hàn Cố không đang diễn kịch, anh mới hỏi lại: “Cô ta nên đề cập tới chuyện gì sao?”
“Tôi cũng không rõ chi tiết.” Hàn Cố lắc đầu nói: “Nhưng tôi biết trước khi chết, Tiết Dịch từng giao chứng cứ có liên quan tới Hoắc Đình Diệu và một bí mật cho Phương Tử Oánh. So với Phương Tử Oánh thì tôi ở ngoài sáng, rất dễ lộ tẩy, lại còn nguy hiểm hơn, vì thế cô ấy mới giao cho Phương Tử Oánh, như thế cũng sẽ không có ai nghi ngờ cô ta, dù gì thì cô ta là hung thủ đã giết Tiết Dịch. Hơn nữa Phương Tử Oánh nhút nhát yếu ớt, đến cả Hoắc Kiêu cũng sẽ không dễ dàng tin rằng cô ta lại nắm giữ thứ quan trọng như vậy, lại còn có thể im hơi lặng tiếng suốt mười năm.”
Lục Nghiễm ngạc nhiên một chốc rồi hỏi: “Rốt cuộc đó là gì? Anh có nghĩ ra được đại khái gì không?”
Hàn Cố nói: “Chắc là có liên quan tới mấy lần Tiết Dịch tham gia tiệc với Hoắc Đình Diệu. Theo hiểu biết của tôi về Tiết Dịch, lần đầu tiên đi thì chắc cô ấy còn chưa nghĩ đến việc chuẩn bị gì, nhưng những lần sau chắc chắn sẽ hành động. Những người từng đến bữa tiệc đó thì tôi đoán là… không thể thiếu Phó Thị trưởng tiền nhiệm và Vương Sùng.”
Cùng lúc đó, Tiết Bồng cũng tới nhà Phương Tử Oánh ở khu phía Bắc.
Căn hộ này là do Phương Tử Oánh thuê, cô ta vốn không có ý định ở lại thành phố Giang lâu dài, chỉ thuê có một năm, không bày trí nội thất, chỉ đặt một vài vật dụng hằng ngày.
Tiết Bồng quan sát vòng quanh, bỗng nhớ tới lần đầu tiên đi gặp Phương Tử Oánh vào năm ngoái.
Khi đó Phương Tử Oánh còn đang chịu án, người vừa gầy vừa tàn tạ, dường như chịu đựng sự bắt nạt của bạn tù trong thời gian quá dài, chịu phải áp lực tâm lý quá lớn, ngoài mặt thì là do Trần Lăng cứ luôn nhắm vào Phương Tử Oánh, hơn nữa còn là do Hàn Cố gợi ý.
Phương Tử Oánh pha một bình trà, bưng tới trước mặt Tiết Bồng.
Lần trước, họ đã hứa trước trong nhà hàng, đợi đến ngày Hoắc Đình Diệu sa lưới, Phương Tử Oánh sẽ nói hết tất cả cho Tiết Bồng nghe.
Sáng nay, Tiết Bồng đã nhận được điện thoại của Phương Tử Oánh.
Trông Phương Tử Oánh bây giờ rất thản nhiên, thong thả hơn trước một chút, tuy vẫn yếu ớt mảnh mai như vậy, nhưng cũng không rụt rè nhút nhát như trong ấn tượng của Tiết Bồng nữa.
Tiết Bồng đón lấy tách trà, ngồi đó nhìn cô ta, một lúc sau mới hỏi: “Xích mích của cô với Trần Lăng trong tù trước kia, kể cả việc chị ta bắt nạt cô mọi lúc, hai người còn đánh nhau trước mặt người khác đều là diễn hết đúng không?”
Phương Tử Oánh gật đầu.
Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy sau đó cô bỗng dưng nắm lấy tôi bảo chị tôi không phải do cô giết, hung thủ là kẻ khác, cũng là một phần kế hoạch của các người đúng không?”
Phương Tử Oánh lắc đầu: “Trước đó tôi hoàn toàn không ngờ là Tổ Trại giam lại gọi các cô đến hiện trường. Khi đó tôi nghĩ trận này là để thu hút sự chú ý của cảnh sát, hơn nữa còn có liên quan đến cái chết của Tiết Dịch, vì thế lúc nhìn thấy cô, tôi bỗng lóe lên suy nghĩ… lúc đó thậm chí tôi còn thấy quá khích, muốn nói hết tất cả cho cô biết.”
Tiết Bồng hít sâu một hơi, cụp mắt hỏi: “Vậy hôm nay cô gọi tôi tới, có phải là đã chuẩn bị kể tôi nghe hết tất cả mọi chuyện không?”
Phương Tử Oánh không trả lời mà, còn hơi lo lắng hỏi: “Lần này có phải là Hoắc Đình Diệu không chạy thoát được nữa đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Tiết Bồng khẳng định: “Lần này chính phủ đã đứng ra, tuyệt đối không vô trách nhiệm đâu, cô cũng thấy Weibo của bên quan chức rồi đấy, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Phương Tử Oánh nghĩ ngợi một lúc: “Hôm nay tôi đã xem thử trang mạng của tập đoàn Hoắc Thị, họ nói đã bãi bỏ chức vụ chủ tịch của Hoắc Đình Diệu, còn nói là mấy ngày nữa sẽ gọi phóng viên tới họp, Hoắc Kiêu sẽ đứng ra lên tiếng với mọi người. Ý có phải là Hoắc Kiêu đã được thả ra rồi không? Sao anh ta lại không bị gì?”
Tiết Bồng không trả lời, tất nhiên là không thể nói Phương Tử Oánh nghe tiến triển điều tra bây giờ.
Phương Tử Oánh quan sát vẻ mặt của Tiết Bồng rồi thử hỏi dò: “Trước đó tôi có nghe Hàn Cố phân tích, anh ta nói với con người của hai cha con nhà họ Hoắc, chắc chắn họ sẽ dồn trách nhiệm lên một người, chừa lại một người để lo liệu. Nếu thế thì hiện giờ Hoắc Kiêu chính là “kẻ may mắn sống sót” đó.”
Tiết Bồng thở dài: “Dù lần này anh ta có thể thoát, cảnh sát chúng tôi cũng sẽ theo dõi anh ta chặt chẽ, chỉ cần anh ta tiếp tục phạm pháp thì chắc chắn sẽ chạy không thoát.”
Phương Tử Oánh cụp mắt, bỗng dưng lại nói: “Lúc trước Tiết Dịch cũng từng nói câu này.”
Tiết Bồng sững người, không trả lời.
Phương Tử Oánh cười: “Lúc đó chị ấy nói với tôi, Hoắc Kiêu không phải người biết an phận, anh ta là do một tay Hoắc Đình Diệu đào tạo nên, không giống chị ấy, không biết quay đầu là bờ, vì thế sau này anh ta chắc chắn sẽ tiếp tục phạm pháp, không chạy thoát đâu.”
Nói rồi, Phương Tử Oánh nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng, mang ra một tệp hồ sơ.
Phương Tử Oánh: “Tôi đã giấu thứ này mười năm, trước khi chết Tiết Dịch đã giao cho tôi đấy, đến Hàn Cố còn không có.”
Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào cái túi, mấy giây sau mới hỏi: “Là gì vậy…”
Phương Tử Oánh đưa cái túi cho cô: “Tiết Dịch nói ngoài chuyện bắt cóc Hoắc Ung, trước khi thành niên, Hoắc Kiêu còn phạm phải một số tội khác nữa… Tiết Dịch cũng có tham gia. Lúc đó chị ấy đã để lại chứng cứ này, đều ở trong này cả.”
Tiết Bồng cầm lấy, hít sâu một hơi, cô run rẩy mở cái túi, bên trong là một số hình ảnh, một xấp hồ sơ tư liệu nhân vật, còn có một cái USB.
Tiết Bồng lật nhanh, im lặng rất lâu, đầu óc cô rối loạn, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Trong hồ sơ nhân vật này, ngoài vài người đàn ông ra, còn lại tất cả đều là phụ nữ, trong số những người đàn ông này còn có một người Tiết Bồng có biết, đó chính là một trong số nhân chứng trong vụ án Trần Mạt Sinh, Tống Kim.
Những người đàn ông này trông cũng trạc tuổi Tống Kim, mười năm trước đều là người vị thành niên, tư liệu nhân vật mười năm trước này cũng đã viết rất rõ, họ cũng dẫn mối mại dâm như Tống Kim.
Tiết Bồng còn nhớ, Tống Kim từng ngồi tù vì tổ chức mại dâm, do là người vị thành niên nên được xử khá nhẹ.
Khi đó Lục Nghiễm còn có kể cô biết, bảo rằng có một số tập đoàn mại dâm chuyên tìm những người vị thành niên như Tống Kim, có người mù luật, lớn gan, hơn nữa toàn là đám đầu đường xó chợ không nghề ngỗng gì, dùng để khống chế những cô gái bán hoa ở bên dưới.
Hơn nữa mối liên hệ giữa cấp trên và cấp dưới cũng được khống chế nghiêm ngặt, có người bên dưới không hề biết đàn anh đàn chị mình là ai, có người dù bị bắt cũng không dám khai ra đường dây bên trên để bảo toàn tính mạng, như thế còn có thể có được một khoản tiền “an ủi” lớn, vả lại chỉ ngồi tù có vài năm.
Tống Kim đã phải trả giá vì hành vi của mình, sau khi ra tù cũng không tái phạm, hơn nữa phân cục phụ trách điều tra mười năm trước còn không tìm ra được đường dây bên trên Tống Kim, hiện giờ càng mù mờ hơn.
Nếu không nhờ Phương Tử Oánh đột nhiên mang ra số tư liệu này, chắc tập đoàn mại dâm có liên quan tới Tống Kim đã như đá chìm xuống biển rồi, đương nhiên là Tiết Bồng không ngờ những tư liệu này lại là do Tiết Dịch giao cho cô ta.
Quan trọng nhất là Phương Tử Oánh vừa mới nói…
Tiết Bồng trừng mắt nhìn Phương Tử Oánh, hơi khó tin hỏi: “Cô vừa mới nói, ngoài việc bắt cóc Hoắc Ung, Hoắc Kiêu còn phạm tội khác, chị tôi cũng có tham gia vào… ý là chỉ chuyện này sao?”
Phương Tử Oánh khẽ gật đầu: “Tiết Dịch nói Hoắc Kiêu thường sắm vai hình tượng hoàn hảo, anh ta cũng chán lắm rồi, lén làm chút chuyện mang lại “cảm giác mạnh”, coi mấy chuyện này như thú vui tiêu khiển. Sau đó Tiết Dịch tình cờ phát hiện, Hoắc Kiêu sợ Tiết Dịch báo cảnh sát, còn thử giải thích với chị ấy, thử phủi bỏ liên can, nhưng Tiết Dịch không làm thế, để lấy được lòng tin của Hoắc Kiêu, chị ấy còn giúp anh ta làm một số giao dịch. Vì vậy mà Hoắc Kiêu nhìn Tiết Dịch bằng con mắt khác, dần dần để chị ấy tiếp xúc tới trung tâm của tổ chức, lúc đó chị ấy mới lấy được những thứ này.”
“Trong USB có một địa chỉ trang mạng ở nước ngoài, còn có tài khoản và mật khẩu. Trên trang mạng này có rất nhiều đoạn phim khiêu dâm, có một số là của những cô gái bán hoa và khách khi đó, đến giờ vẫn còn trên trang mạng cho người xem trả phí rồi xem. Nhưng mà Hoắc Kiêu rất cẩn thận trong chuyện này, anh ta chưa từng đích thân xuất hiện, luôn liên lạc nặc danh với đàn em bên dưới. Nhưng có lúc anh ta lại thấy cuộc sống nhàm chán, muốn tìm chút cảm giác mạnh, cũng sẽ đến quán bar, sàn nhảy, quán karaoke để tìm mục tiêu, rồi lại thông báo cho đàn em làm việc. Tiết Dịch nói tuy là không làm gì lớn, nhưng Hoắc Kiêu cũng lên kế hoạch cẩn thận, nhắm vào những nhóm khách hàng khác nhau để chọn những cô gái bán hoa khác nhau, vì thế tố chất nào cũng có.”
Phương Tử Oánh nói rất chậm rãi, thuật lại cũng chi tiết.
Tiết Bồng từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, chỉ càng nghe càng thấy nặng nề.
Cô nghĩ trước đó trong lúc thẩm vấn Hàn Cố, giây phút “kỳ lạ” mà cô nắm bắt được không phải là cảm nhận sai lầm, cũng không phải do cô nghĩ sâu xa.
Đúng là Hàn Cố đã giấu một vài chuyện, một vài hành vi phạm tội mà Tiết Dịch tham gia.
Đúng thế, muốn nắm được Hoắc Kiêu trong chuyện tình cảm, sao có thể chỉ đơn giản vì một chuyện của Hoắc Ung thôi cơ cứ, trước và sau đó chắc chắn phải có chuyện khác để lót nền, củng cố, giống như tổ chức mại dâm Hoắc Kiêu bày ra cho vui thời niên thiếu vậy.
Sau đó, Tiết Bồng lại nghe Phương Tử Oánh kể tiếp, vào lúc việc kinh doanh này của Hoắc Kiêu càng lúc càng lớn, bản thân anh ta cũng hết hứng, hơn nữa không thể lún sâu hơn.
Vả lại những chuyện này chẳng là gì so với chuyện làm ăn của tập đoàn Hoắc Thị trong tương lai, tốt nhất là ngưng kịp thời, không để lại hậu hoạn.
Vào lúc này, Tiết Dịch gợi ý cho Hoắc Kiêu, bảo anh ta chọn ra vài người nổi trội rồi giữ lại, đào tạo lâu dài về kiến thức, khí chất và giáo dục, sắp tới ắt hẳn sẽ cần dùng tới “mỹ nhân kế” trên thương trường.
Hoắc Kiêu đã nghe theo gợi ý của Tiết Dịch, còn nhờ Tiết Dịch chọn giúp.
Tiết Dịch đã chọn ra năm cô gái bán hoa.
Nghe đến đây, Tiết Bồng cùng vừa lật đúng tới phía sau hồ sơ, nhìn thấy thông tin của năm cô gái, bốn người trong số đó cô đều không quen, nhưng người cuối cùng cô có chút ấn tượng, mấy năm trước còn từng thấy trên tivi, đó là một diễn viên, diễn được vài bộ phim truyền hình, nổi lên rồi đột nhiên mất tăm.
Phương Tử Oánh nói: “Cô diễn viên này vẫn chưa có chồng, nhưng trước đây tôi có nghe vài nguồn tin lá cải, bảo rằng cô ta rất thân thiết với một cổ đông lớn của Hoắc Thị. Tôi cũng không biết có thật không, cũng chưa hỏi Hàn Cố.”
Tiết Bồng không trả lời, chỉ gập hồ sơ lại, cất vào trong túi, suy nghĩ rằng rất có khả năng là cổ đông của Hoắc Thị.
Chiêu “mỹ nhân kế” không lạ gì, có một số người kinh doanh thật sự sẽ đào tạo vài cô gái như thế, chuyên để “tặng”, dù là quan chức chính phủ hay là cộng sự hợp tác, cần gì thì mang tới tặng.
Chỉ là nghĩ tới chuyện món quà này là do Tiết Dịch chọn, Tiết Dịch cũng từng có ý đồ tiếp cận Hoắc Đình Diệu mà lầm đường lạc lối, Tiết Bồng bỗng thấy khó chịu hơn bao giờ hết, cũng lóe lên một linh cảm không tốt…
Tiết Bồng thở dài, đợi cảm xúc hồi phục lại một chút mới hỏi: “Có chuyện này cô có thể trả lời thật cho tôi biết không?”
Phương Tử Oánh: “Cô hỏi đi.”
Tiết Bồng: “Hàn Cố nói chị tôi từng tham gia vài buổi tiệc riêng tư với Hoắc Đình Diệu, anh ta không biết trong bữa tiệc có những ai, giao dịch những gì, chỉ đoán là Tiết Dịch đã nghe được một số chuyện trong bữa tiệc. Tôi nghĩ với tính cách chị ấy, đã có thể để lại những chứng cứ này của Hoắc Kiêu, thế thì cũng sẽ nghĩ cách để lại những thứ mình thấy trong bữa tiệc. Có phải chị ấy cũng đã giao cho cô rồi không?”
Phương Tử Oánh kinh ngạc rồi cũng gật đầu: “Nhưng mà để những thứ đó không bị người ngoài phát hiện, để bảo vệ an toàn cho tôi, chị ấy đã lưu hết số đó vào đám mây dữ liệu lâu rồi, nhưng lại không cho tôi biết tài khoản và mật khẩu, chỉ nói nếu có một ngày, Hoắc Đình Diệu sa lưới thì nói chuyện này cho cảnh sát biết.”
Nói rồi, Phương Tử Oánh nhanh chóng viết ra một địa chỉ mạng.
Tiết Bồng nói: “Tài khoản với mật khẩu thì sao?”
Phương Tử Oánh nói: “Chị ấy nói chỉ cần cô nhớ kỹ lại, chắc chắn sẽ đoán ra.”
Cô chắc chắn sẽ đoán ra?
Tiết Bồng vô thức nhíu mày, thoạt đầu cô không hiểu, nhưng lại nhanh chóng nhớ tới Tiết Dịch có thói quen dùng tên viết tắt và ngày sinh của Tiết Ích Đông làm tên tài khoản, mật mà là sinh nhật của cô và Trương Vân Hoa.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nói: “Được, về đến tôi sẽ thử.”
Sau đó lại hỏi: “Cô có còn gì khác muốn nói với tôi không? Cuối cùng chị ấy chắc chắn đã nói với cô rất nhiều chuyện…”
Phương Tử Oánh tránh mắt đi, có vẻ như có gì muốn nói nhưng lại muốn né tránh.
Tiết Bồng vẫn cứ nhìn cô ta chăm chăm.
Cho đến khi Phương Tử Oánh bỗng nói: “Thật ra khoảng thời gian trước, Hoắc Kiêu có liên lạc với tôi. Ngoài mặt thì anh ta nói mình nhớ Tiết Dịch, cũng hỏi như cô vậy. Nhưng tôi biết, thứ anh ta thật sự muốn biết là thứ khác, anh ta nghĩ tôi là người cuối cùng gặp Tiết Dịch, tôi còn giúp Tiết Dịch kết thúc mạng sống của chị ấy, thế thì Tiết Dịch chắc chắn sẽ rất tin tưởng tôi, có lẽ trước khi chết, chị ấy đã giao cho tôi một số thứ quan trọng.”
“Thật ra anh ta cũng chỉ lo Tiết Dịch nói tôi biết những gì anh ta đã làm thôi.” Phương Tử Oánh cười tự giễu: “Tôi cứ vờ vô tội như trước, vờ không biết gì hết. Tiết Dịch cũng từng nói với tôi, sau này Hoắc Kiêu có lẽ sẽ diễn tình sâu nghĩa nặng trước mặt tôi, lợi dụng chỉ ấy làm khiên tình cảm, giả tạo lấy lòng tôi. Nếu thật sự có ngày đó, tôi nhất định không được lung lay, không thể tin tưởng người này, bởi một khi tôi lấy thứ đó ra, tôi sẽ không sống nổi nữa, thế thì Tiết Dịch cũng sẽ chết vô ích.”
Tiết Bồng chỉ yên lặng lắng nghe, cô nhìn vào mặt Phương Tử Oánh, nhìn ánh nắng rọi vào từ cửa sổ và nét mặt bình thản của cô ta, chỉ có đôi môi là hơi mím lại, để lộ chút cảm xúc.
Tiết Bồng chậm rãi gật đầu: “Cô vẫn chưa trả lời thẳng thừng cho tôi biết. Rốt cuộc chị tôi đã nói gì sau cùng với cô?”
Phương Tử Oánh nghẹn lại, giọng nói hơi vội vã: “Chỉ bao đấy thôi.”
Tiết Bồng lại không tin: “Cô không nói thật.”
Phương Tử Oánh, thở sâu từng chút.
Một lúc sau, Phương Tử Oánh mở mắt nói: “Tôi đã giao địa chỉ trang mạng cho cô rồi, tài khoản và mật mã có thể cô sẽ nhớ ra. Nhưng tôi nghĩ, thứ trong đó chắc chỉ toàn là chứng cứ Hoắc Đình Diệu phạm pháp, bây giờ ông ta đã sa lưới rồi, không thoát được nữa, vậy thì dù không có những chứng cứ này, kết cục của ông ta cũng vẫn thế thôi.”
Đến lúc này, Tiết Bồng cuối cùng mới hiểu ý Phương Tử Oánh: “Ý cô là cô không mong tôi xem những thứ Tiết Dịch đăng ư? Tại sao?”
Phương Tử Oánh không trả lời.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, cả hai cô gái tuy vẫn ngồi đối diện nhau nhưng không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Tiết Bồng mới lên tiếng: “Tôi biết năm đó chị ấy đã cứu cô, cô làm những chuyện này là để báo đáp, cô cũng thật sự coi chị ấy là bạn.”
Tiết Bồng trông có vẻ không chút gợn sóng, nhưng giọng thì lại hơi run rẩy, giống như đang kìm nén gì đó.
Câu nói này cũng đã đâm thẳng vào lòng Phương Tử Oánh.
Phương Tử Oánh cúi gằm mặt, hai mắt cũng đỏ hoe.
Nếu vào nửa năm trước, Tiết Bồng đương nhiên sẽ không tin có một ngày cô sẽ hiểu Phương Tử Oánh tới vậy, còn có thể ngồi xuống mà thổ lộ tiếng lòng của nhau, nói về người chị mà cô yêu thương nhất với một người ngoài.
Tiết Bồng nhẹ giọng: “Chị ấy từng làm sai một số chuyện, có chuyện rất kinh khủng, cô lại rõ chân tướng hơn tôi nhiều, cô sợ đứa em là tôi không cách nào tha thứ cho chị ấy. Thay vì như thế, chi bằng không biết thì tốt hơn, đúng chứ?”
Phương Tử Oánh không trả lời, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Cô ta rất khó chịu, nhưng cũng rất thoải mái.
Tiết Bồng quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào khiến cô không mở nổi mắt, cô nheo mắt nói: “Dù cô không nói, tôi cũng có thể nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tôi là cảnh sát, tôi nghe thấy, nhìn thấy nhiều vụ án hơn cô, tôi biết cái gọi là tiệc riêng tư đó sẽ có những người thế nào, hơn nữa còn dính dáng tới một số quan chức, ví dụ như Phó Thị trưởng tiền nhiệm của thành phố Giang. Bảy năm trước ông ta rớt đài là vì tham ô hối lộ, chuyện như thế sao mà thiếu phần của nhà họ Hoắc được?”
“Tuy ban đầu, chị tôi không biết Hoắc Đình Diệu là hung thủ hại chết bố chúng tôi, nhưng Hoắc Đình Diệu lại sớm biết chị tôi là ai rồi, như thế mà ông ta vẫn tiếp cận chị tôi, thế chỉ có nước là vì lợi dụng mà thôi, tuyệt đối sẽ không tin tưởng chị ấy. Nhưng vì chị tôi rất thông minh, trẻ trung, xinh đẹp, có tài, lại còn hiểu luật, nếu mới mười mấy tuổi đã bắt đầu đào tạo, tương lai chắc chắn sẽ thành một “món quà” rất đáng giá. Hoắc Đình Diệu muốn rẽ sang chính trị, chỉ dùng tiền thôi là chưa đủ, còn phải có người nữa.”
“Thật ra ban đầu Hoắc Đình Diệu cũng không cần ra tay với chị tôi, ông ta hoàn toàn có thể chọn con cờ khác. Tôi đoán với kinh nghiệm của Hoắc Đình Diệu, ông ta chắc chắn sẽ nhận thấy Hoắc Kiêu đối xử với chị tôi không giống những cô gái khác, cũng nhận thấy chị tôi không phải hạng xoàng, ông ta không muốn Hoắc Kiêu lún sâu vào vũng lầy của con gái Tiết Ích Đông, vì thế mới đi bước này, đồng thời còn có thể mượn đó dạy dỗ Hoắc Kiêu, để anh ta hiểu phụ nữ đều như nhau, chị tôi chỉ tiếp cận anh ta vì tiền, hoàn toàn không đáng để trả giá.”
“Nhưng nhìn lại thì chị tôi là người giỏi giang, vừa đẹp lại vừa gan dạ, tôi nghĩ rất nhiều người đàn ông đều sẽ động lòng, không chỉ Hoắc Đình Diệu, Hoắc Kiêu, có lẽ còn bao gồm cả một số người trong bữa tiệc riêng đó nữa. Chính bữa tiệc đó đã khiến chị ấy nhìn thấy một số thứ kinh khủng, cũng chính cha con nhà họ Hoắc và đám người đó đã khiến chị ấy bị dồn vào đường cùng, không thể không dùng cái chết để bày binh bố trận, dùng cái chết để đổi lại bình yên cho chúng tôi. Nhưng mối thù của bố chúng tôi vẫn phải tiếp tục được trả…”
“Chị ấy rất may mắn khi gặp được cô và Hàn Cố vào lúc đó. Tôi tin là chị ấy chắc chắn đã đối xử rất chân thành với hai người, hai người cũng thật lòng với chị ấy, tình cảm như thế gần như không thể gặp được trong thế giới người trưởng thành, nhiều người còn cả đời vẫn không trải nghiệm được. Nhưng mười năm rồi, đứa em như tôi chưa từng làm được gì cho chị ấy cả…”
Tiết Bồng nói rất chậm, còn dừng lại mấy lần, giống như có gì nghẹn lại ở cổ họng.
Phương Tử Oánh vẫn cúi thấp đầu, bờ vai run rẩy, kìm nén tiếng khóc.
Tiết Bồng vẫn không nhìn cô ta, cũng không dò hỏi nữa, phản ứng của Phương Tử Oánh đã chứng tỏ cô đoán đúng cả rồi.
Trong giai đoạn cuối cùng của sinh mạng, Tiết Dịch chắc chắn rất hối hận, tự trách, cũng đã nhìn thấu tất cả.
Khi đó cô ấy còn quá trẻ, tầm mắt và kinh nghiệm khiến cô ấy không chơi lại tên cáo già như Hoắc Đình Diệu, nhưng cô ấy cũng rất thông minh, khiến cô ấy có năng lực đi vào vòng xoáy quyền lực.
Cô ấy giẫm vào vũng bùn, không dứt ra được, nhưng cô ấy lại rất tỉnh táo, lúc nhận thức được mình không thể chạy thoát, bèn lựa chọn cách thức cực đoan nhất, nhưng cũng là tốt nhất để bảo vệ an toàn cho người nhà và bạn bè.
Nếu một người còn không sợ cả cái chết, thế thì chẳng có chuyện gì làm khó được họ nữa.
Hơn nữa nếu khi đó Tiết Dịch không tiếp cận Hoắc Kiêu, tiếp cận Hoắc Đình Diệu, thì có lẽ chân tướng về cái chết của Tiết Ích Đông sẽ mãi mãi không có ngày sáng tỏ.
Cho dù có một ngày nhà họ Hoắc sụp đổ, chuyện này cũng chưa chắc có thể được đào bới ra, có thể chứng cứ sẽ mất đi theo thời gian, mãi mãi không có cơ hội lật lại vụ án.
Cũng có thể là họ Hoắc sẽ không sụp đổ.
Dù gì những chuyện có dính dáng trước kia cũng đều là do Thường Trí Bác, Hàn Cố và cách thành viên trong tổ chức ST bắt tay nhau thực hiện sau khi Tiết Dịch chết.
Không có cái chết của Tiết Dịch thì sẽ không có sau này.
Lời tác giả:
1. Tiết Dịch có tự sát hay không?
Không, ở Trung Quốc, trường hợp này gọi là cố ý giết người, không phải tự sát, cũng không phải trợ giúp tự sát.
2. Về Tiết Dịch (Tiết Dịch có hành động quá khích so với tuổi hay không, sao không đợi đến lúc trưởng thành hơn,…)
Theo trình tự, Tiết Dịch đã tiếp cận Hoắc Kiêu để trèo lên cao, sau đó bị Hoắc Đình Diệu dùng Tiết Ích Đông làm mồi nhử, tiếp cận cô ấy. Sau khi Tiết Dịch không thể rút lui được nửa, cô ấy mới vô tình biết được Hoắc Đình Diệu là người giết Tiết Ích Đông. Nếu Tiết Dịch sớm biết hung thủ là ai, cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý theo Hoắc Đình Diệu, duy trì được mối quan hệ với Hoắc Kiêu là đã khá ổn rồi.
Hoắc Kiêu biết được chuyện của Tiết Dịch và Hoắc Đình Diệu, không thể chịu nổi sỉ nhục, chắc chắn sẽ nói cho Hoắc Đình Diệu biết là Tiết Dịch đã biết chuyện, thế thì Tiết Dịch chắc chắn sẽ bị giết.
Dù là muốn báo thù hay là muốn có được quyền thế bằng thủ đoạn tiêu cực thì cũng không thể đợi được đến khi tư tưởng, trí tuệ và năng lực đã trưởng thành, dù trưởng thành thì thực lực cũng có chênh lệch, nguy cơ vẫn cao, vẫn là con kiến trong mắt kẻ thù, trưởng thành không phải bùa hộ thân.
Trường hợp này không thể so sánh với Cố Dao, bởi Cố Dao đã có sẵn địa vị, nếu cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ bé thì đã chết lâu rồi, thông minh mấy cũng vô ích.
Hơn nữa cơ hội không phải lúc nào cũng có, bây giờ có cơ hội, bạn lại không nắm bắt, để lỡ là sẽ mất luôn. Mà trước khi kết quả xuất hiện, bạn sẽ không biết đằng sau cơ hội này là những gì, cũng như con mèo của Schrodinger, nếu không mở hộp, sao biết được mèo còn sống hay chết, tỷ lệ là 50:50.
Ở đây, Tiết Dịch đã dùng cái chết để phá trận này.
Lời người dịch:
Thật ra thì sau khi nghĩ lại, cá nhân mình thấy những chuyện Tiết Dịch làm không có gì là đáng kinh ngạc chỉ vì độ tuổi của cô ấy hết, tất nhiên là gác chuyện sai đúng sang một bên, nhưng thế hệ bọn mình và sau này có nhiều người đều chín chắn sớm lắm. Mình không biết thế hệ trước thì sao, nhưng bản thân mình thì đã sớm nhận thấy được nhiều chuyện mà nói ra sẽ khiến người lớn ngỡ ngàng ngay từ cấp Hai và sớm hơn cả vậy rồi. Giáo dục từ gia đình cũng chiếm phần quan trọng trong việc này, gia đình đừng nên nghĩ con nít không biết này, không biết nọ rồi lại nói những thứ không hay, những suy nghĩ kinh khủng trước mặt con em mình, người lớn hay con nít gì thì cũng biết suy nghĩ cả thôi. Quay lại với Tiết Dịch, có thể cô ấy có mẹ và em, có thể mọi người sẽ nghĩ cô ấy còn đòi gì nữa, nhưng mà sự thiếu vắng (hoặc thiếu vắng giáo dục) từ bố hoặc mẹ cũng có thể gây khiếm khuyết về mặt tâm lý của đứa trẻ, ảnh hưởng đến tính cách và nhân cách của đứa trẻ… và sức ảnh hưởng đó lớn hơn bạn nghĩ đấy.
Tác giả :
Dư San San