Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
Chương 13
– Lần này lại muốn hại ai?
Lục Nghiễm ngẩn người, không phản bác lại, chỉ là ánh mắt cũng không tránh né, anh cứ đứng đó nhìn vào Tiết Bồng.
Nếu một năm trước mà nghe thấy câu này, có khi sẽ còn có chút phản ứng, có lẽ sẽ giải thích hoặc tránh né, thế nhưng đã một năm qua đi, trong lòng anh có nhiều thứ sớm đã thông suốt, có vài nút thắt cũng đã đến lúc phải tháo giải.
Cuộc đời con người không thể lúc nào cũng cứ sống mà so đo với chính mình, trốn khỏi sự việc, không trốn khỏi chính mình, chi bằng cứ giải quyết theo cách của mình.
Im lặng vài giây sau, Lục Nghiễm nhỏ giọng: “Cái chết của Vương Xuyên khiến anh rất bất ngờ, lúc còn sống anh ta là tình báo trong đường dây của anh, anh vẫn luôn âm thầm liên lạc với anh ta, không phải vì vụ án bên chống ma tuý, chỉ là anh muốn điều tra chuyện một năm trước. Mấy tháng trước anh vô tình có được chút manh mối, khiến anh nảy sinh nghi ngờ về sự việc đó, anh chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi.”
Với tính cách của Tiết Bồng thì lúc này hẳn là nên đáp trả.
Thế nhưng lần này, cô lại không hề dao động cảm xúc, chỉ nói: “Làm rõ được rồi thì đã sao? Người rời đi rồi có về lại được không? Anh chỉ muốn khiến mình được an ủi hơn thôi, kết quả có thể sẽ còn liên luỵ đến nhiều người hơn.”
“Không chỉ vì chính anh.” Lục Nghiễm tiếp lời rồi mím môi nói: “Cũng là vì em nữa.”
Vì cô sao?
Tiết Bồng bỗng chốc ngẩn người.
Nhưng cô lại nhanh chóng tránh mắt đi: “Anh nói thì dễ nghe lắm.”
Tiết Bồng quay ngoắt ra cửa.
Lục Nghiễm đi theo mấy bước, nói với theo cô: “Anh nghe nói một năm nay em rất chú tâm vào y pháp độc chất nhưng đó là công việc của pháp y. Em là chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết, sao lại nhúng tay vào?”
Tiết Bồng lại đứng lại, nhìn chăm chăm vào cánh cửa không nhúc nhích.
Lục Nghiễm đi đến cạnh cô, nhìn góc nghiêng của cô rồi lại nói: “Em nói đúng, có nhiều chuyện dù có làm rõ cũng chẳng thay đổi được gì. Chân lý này tuy đơn giản nhưng có mấy ai làm được? Em làm không được, anh cũng không làm được, anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn kết quả như thế nào nhưng anh không thể kiềm được mà không tiếp tục tìm hiểu.”
Không thể kiềm được mà không tiếp tục tìm hiểu, cứ như cô của một năm nay vậy, rõ là biết dù có nghiên cứu nhuần nhuyễn được chuyên môn y pháp độc chất thì có nhiều chuyện cũng vẫn không thay đổi, biết thì biết đấy nhưng không cách nào khống chế mình không tìm hiểu.
Tiết Bồng yên lặng một lát rồi quay đầu lại.
Hai người cách nhau một bước chân, ở rất gần nhau, có thể ngửi thấy mùi trên người nhau.
Tiết Bồng nhẹ nhàng nói: “Nhưng người trong đường dây của anh đã bị hại rồi, anh còn làm thế nào được.”
Lục Nghiễm: “Manh mối này không hề bị đứt đoạn hoàn toàn, dù thật sự đã đứt đoạn, anh vẫn sẽ đi tìm những manh mối khác.”
Một lúc sau, Tiết Bồng dường như đã bật cười, khác lạ là không phải cười lạnh.
Đã một năm rồi, đây là lần đầu tiên Lục Nghiễm nhìn thấy.
Tiết Bồng mấp máy môi như định nói gì đó nhưng cô lại không nói ra, nhanh chóng kéo cửa bước đi.Tiết Bồng lơ đãng đi về văn phòng khoa, ngồi trước bàn làm việc ngơ ngẩn một hồi.
Trong dầu cô hơi hỗn loạn, bỗng chốc có rất nhiều suy nghĩ ùa tới, còn có rất nhiều hồi ức được lật lại, chúng hoà lẫn vào nhau, khiến người ta rất bức bối.
Vào thời điểm này, trong khoa kiểm nghiệm dấu vết không có ai, Mạnh Nghiêu Viễn và Phùng Mông đã đi ăn đêm, ăn xong còn phải về tăng ca.
Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự tăng ca là chuyện thường tình, ác quỷ tăng ca nổi tiếng nhất chính là Tiết Bồng, cứ như ngoài công việc và chuyên môn thì chẳng còn sở thích tiêu khiển nào khác, tới phim điện ảnh, phim truyền hình mà cũng không xem, điện thoại cũng chỉ dùng để liên lạc, tuy có đăng ký tài khoản Wechat nhưng cũng chỉ dùng để xem tin tức.
Thế nhưng người trong Khoa kiểm nghiệm dấu vết đều biết trước giờ Tiết Bồng mắc chứng mất ngủ, dù ngủ được cũng rất hay nằm mơ, rất khó chìm vào giấc ngủ sâu, lâu ngày dài tháng cũng chẳng còn khát khao với giấc ngủ nữa, trừ khi cạn sạch tinh thần với năng lượng mới ngủ được mấy tiếng.
Tiết Bồng ngẩn ngơ giây lát là lại đứng dậy, chuẩn bị kiếm việc làm.
Cô nghĩ ngợi một lúc, nhanh chóng tìm lại mớ vật chứng “không liên quan” được đưa tới từ phòng số bảy, kiểm tra tới lui từng món một.
Thật ra lúc chiều họ đã lọc sơ qua rồi.
Dù là vụ án thế nào thì trước khi kiểm tra giám định đều phải tiến hành sàng lọc vật chứng trước, có vài món liên quan đến vụ án sẽ được kiểm tra cụ thể hơn, những món không liên quan thì tạm thời để ở một bên, đợi có kết quả giám định rồi sẽ trả về cho người nhà.
Đương nhiên là việc sàng lọc này cũng không tuyệt đối, có lúc vật chứng họ cho là có liên quan lại bị cho là vô hiệu vì vô vàn nguyên nhân khi bước vào giai đoạn lập án khởi tố, còn có lúc vật chứng trông như không liên quan lại được phát hiện ra tác dụng trong quá trình vụ án được tái hiện lại.
Lần này họ mang về rất nhiều vật chứng từ phòng số bảy, bao gồm tất cả đồ vật của cả năm nữ tù tính luôn Trần Lăng, chỉ riêng vật chứng không liên quan đã được chia thành ba thùng lớn.
Tiết Bồng nhìn sơ qua, có vật chứng chỉ cần lướt mắt là có thể để ở một bên, ví dụ như sữa dưỡng ẩm, ít nhất thì trong giai đoạn này không có liên hệ trực tiếp đến vụ án.
Tiết Bồng chọn lọc một lúc, cuối cùng còn lại ba món khiến cô do dự, khi lần đầu tiên sàng lọc cô cũng đã muốn giữ lại những thứ này.
Ba món đồ vật lần lượt là một chai nước, một quyển sổ ghi chép vẫn còn trống không và một tờ ghi chép khám bệnh.
Thật ra nhìn vào giám định nguyên nhân tử vong thì vụ án này hết sức đơn giản, dù là hiện trường vụ án hay là buổi khám nghiệm tử thi chiều nay về cơ bản đều có thể xác định Trần Lăng đã tự thắt cổ chết, dấu hiệu hoàn toàn không phù hợp với khả năng bị giết.
Trừ khi thử ra được chứng cứ then chốt đủ để thay đổi tình tiết án trong quá trình y pháp độc chất, hoặc là nếu tìm ra được manh mối nào khác thì vụ án này có lẽ sẽ thay đổi.
Tiết Bồng đã làm kiểm nghiệm dấu vết mấy năm, cũng từng thấy không ít hiện trường vụ án, tham gia nhiều buổi giám định án tử vong đặc biệt, càng đã từng nghe không ít câu chuyện phía sau các vụ án, vụ án như của Trần Lăng nếu là lúc trước sẽ hoàn toàn không khiến cô đặc biệt chú ý đến nhưng lần này cũng không biết vì sao.
Lý trí nói với cô vụ án này rất đơn giản, chỉ là tự sát, nhiều lắm thì cũng chỉ có người xúi giục tự sát nhưng về cảm xúc cô lại cứ thấy thiếu mất gì đó.
Có lẽ là vì trong miệng Trần Lăng có giấu một mẩu giấy, còn khâu miệng lưỡi lại với nhau.
Hoặc cũng có lẽ là vì phía trại giam đã huy động lực lượng.
Đến câu nói ban sáng của Lục Nghiễm bây giờ cũng tự dưng lơ lửng trong đầu Tiết Bồng.
Lục Nghiễm hỏi cô làm thế nào để chứng minh rằng ai đó đã bị xúi giục tự sát? Nếu người xúi giục chơi trò này một cách logic thì kỹ thuật vật chứng sẽ phải giám định như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng thở dài, sau đó bắt đầu kiểm tra ba món vật chứng “không liên quan”.
Đầu tiên là một chai nước, cái chai là loại chai nước suối cỡ nhỏ thông thường, bên trong đổ đầy khoảng bảy phần, có một ít tạp chất.
Lúc chiều đã kiểm tra chất nước, kiểm tra cả điện dẫn và độc chất, chứng thực được là hết sức bình thường, là nước hồ chưa từng chưng cất, khử trùng hay lọc.
Chỉ là sao Trần Lăng lại phải lấy một chai nước hồ?
Sau đó là quyển sổ bỏ trắng.
Tiết Bồng lật quyển sổ tìm kiếm từng trang một, không hề phát hiện ra bất cứ bút tích nào, trong đó có một trang đã bị xé, để lại một chút lông giấy bên rìa.
Vào lúc sẩm tối, Mạnh Nghiêu Viễn đã đối chiếu lông giấy bên rìa cuốn sổ với mảnh giấy tìm được trong miệng Trần Lăng, đã chứng thực là được xé xuống từ cùng một quyển sổ.
Tiết Bồng lại cầm quyển sổ lên lật mấy trang, đến mấy trang cuối, cô mới chú ý tới một trang trong số đó dường như có dấu vết từng đặt bút, đầu bút đè lại qua trang giấy, chỉ có một câu.
Tiết Bồng cầm quyển sổ lên, chọn góc sáng định xem thử bút tích bên trên nhưng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được hai chữ hình như là “chó đói”.
Chó đói?
Ý gì chứ? Đang chỉ con chó hay là một ai đó?
Tiết Bồng nhíu mày nhìn chăm chăm lúc lâu, tiếp đó đặt quyển sổ sang một bên rồi lại cầm lên món đồ cuối cùng là một ghi chép khám bệnh.
Tờ ghi chép này có từ nửa năm trước, khi Trần Lăng được tại ngoại khám bệnh, phía trên viết rõ thông tin cơ bản của người bệnh, thời gian, tình trạng bệnh, còn có cả thuốc do bác sĩ kê toa.
Cũng chính là lần khám tại ngoại này đã xác định được chứng loét dạ dày của Trần Lăng đã biến chứng sang ung thư.
Bệnh dạ dày thường không được chú ý trong quan niệm của người Trung Quốc, vì thế đa phần bệnh nhân ung thư dạ dày khi được xác nhận bệnh thì về cơ bản đã vào thời kỳ giữa hoặc cuối, mà dạ dày lại là cơ quan tiêu hoá chủ yếu nhất của cơ thể, tất cả thức ăn, nước, thuốc đều phải tiêu hoá thông qua nó, sau khi tiêu hoá lại vận chuyển đến các cơ quan khác trong cơ thể, tế bào ung thư cũng sẽ di căn theo quá trình này.
Lúc Trần Lăng được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư dạ dày thì đã lan rộng tới tuyến dịch lympha rồi.
Rõ là Trần Lăng hiểu rất rõ bệnh tình của mình, chẳng qua là vì còn đang ở trong tù, tạm thời vẫn chưa thể làm phẫu thuật và hoá trị, chỉ đành tiếp tục trị liệu.
Chẳng lẽ nữa năm chữa trị này không những không cải thiện bệnh tình mà ngược lại còn đau đớn hơn nên mới chọn cách tự sát sao?
Tiết Bồng vừa nghĩ đến đây thì Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn cũng vừa về.
Hai người bước vào thấy Tiết Bồng đang ngơ ngẩn trước bàn thí nghiệm, mấy món vật chứng được bày ra trước mặt, không cần phải hỏi, nhìn sơ là biết Tiết Bồng lại đang kiểm tra lần nữa.
Phùng Mông cười, ông đã quá quen với chuyện này, quay về bàn cầm ly uống một ngụm trà.
Mạnh Nghiêu Viễn xích thẳng tới cạnh Tiết Bồng chống tay bên mép bàn hỏi: “Có phát hiện mới hả?”
Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không chắc nữa. Chỉ là thấy hơi là lạ.”
Phùng Mông đặt ly xuống: “Trước giờ con luôn kỹ tính, nói thử xem sao.”
Tiết Bồng đặt ba món đồ ra trước mặt, nói về từng món: “Chai nước này không chứa nước suối cũng không chứa nước tự mang mà là nước hồ. Trần Lăng định làm gì với cái này, tự uống sao?”
Mạnh Nghiêu Viễn tiếp: “Không thể nào, còn chưa lọc nữa, uống vào chắc chắn đau bụng.”
Tiết Bồng lại hỏi tiếp: “Vậy thì chai nước này lấy từ đâu ra?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Chắc là lúc bạn bè tới thăm đưa cho cô ta.”
Tiết Bồng: “Tới thăm để đưa một chai nước hồ hả?”
Mạnh Nghiêu Viễn không nói tiếp.
Dù chai nước là do ai đưa Trần Lăng thì đều rất kỳ lạ.
Trần Lăng đã không còn người thân, dù có ai tới thăm tù thì cũng chỉ có thể là bạn bè hoặc người có thủ tục được trại giam chấp nhận nhưng dù là ai đi nữa, vì sao lại phải đưa cho Trần Lăng một chai nước?
Tiết Bồng lại cầm quyển sổ lên, đưa dấu vết cô đã huệch qua cho Mạnh Nghiêu Viễn: “À, còn có cái này. Ông kiểm nghiệm văn kiện giỏi nhất, tôi phát hiện một hàng chữ, giao cho ông đó.”
Mạnh Nghiêu Viễn đón lấy xem xét rồi nói: “À cái này hả, hồi chiều tôi có kiểm tra rồi, cô ta viết là…”
Mạnh Nghiêu Viễn vừa nói vừa tìm một quyển sổ từ bên bàn làm việc của mình, lật ra cho Tiết Bồng xem.
“Kẻ tham lam nhận nghiệp như chó đói.”
Tiết Bồng nhìn chăm chăm mấy giây, vẫn chưa hiểu được: “Ý là thế nào?”
Lúc này Phùng Mông đáp lời: “Đại khái là người tham lam sẽ gặp báo ứng.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Nhưng mà hiện tại không có liên quan đến vụ án. Có khi cô ta viết câu này cho người khác, có lẽ là viết cho chính mình, hơn nữa viết xong cũng xé đi rồi.”
Tiết Bồng lại trầm ngâm nhìn bệnh án, vốn định bàn luận về bệnh án nhưng lại thôi.
Thật ra tờ bệnh án này cũng không có gì đáng nói, bệnh án là thật, việc Trần Lăng mắc bệnh cũng là thật, ghi chú khám bệnh và toa thuốc cũng không có vấn đề gì, dù so sánh thế nào nó cũng đều là một ghi chép khám bệnh thông thường, tác dụng duy nhất là để họ biết được bệnh loét dạ dày của Trần Lăng đã biến chứng thành ung thư.
Mà điều này thì sau khi khám nghiệm tử thi, các thành viên cũng đã kiểm tra cắt lớp các tổ chức nội tạng và có được chứng thực. Sau nửa năm duy trì trị liệu, bệnh tình của Trần Lăng không hề cải thiện rõ rệt, mỗi ngày đều bị cơn đau dày vò.
Tiết Bồng nhanh chóng dọn lại ba món đồ vào thùng, mày vẫn đang nhíu lại.
Phùng Mông nhìn thấy nói: “Tuy mấy món này không có quan hệ trực tiếp với vụ án nhưng vẫn có thể viết vào văn kiện đính kèm, có khi có thể giúp đỡ bên phía đội phó Lục ghép nối được câu chuyện lúc còn sống của Trần Lăng.”
Tiết Bồng ngước mắt, cuối cùng cũng mỉm cười: “Vâng.”
Một chốc sau, Tiết Bồng lại nói: “Vậy tiếp đến chỉ còn đợi kết quả bên y pháp độc chất nữa rồi.”
Chỉ là vừa nói xong, điện thoại trên bàn làm việc của Phùng Mông lại reng lên.
Phùng Mông nhấc máy, sắc mặt nhanh chóng trở nên nặng nề.
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn nhìn nhau rồi cùng nhìn Phùng Mông chăm chăm.
Cho đến khi Phùng Mông nghe điện thoại xong rồi nói: “Phía y pháp độc chất đã có kết quả, họ đang viết báo cáo, bảo là tiết lộ cho chúng ta biết trước.”
Tiết Bồng: “Thế nào rồi ạ?”
Phùng Mông: “Xét nghiệm được một lượng lớn Quaalude trong máu Trần Lăng, suy đoán thời gian dung nạp đã hơn ba tháng.”
Quaalude?
Không phải là ma túy dạng mới mà Mạnh Nghiêu Viễn tìm được trong số vật dụng cá nhân của nữ tù Lý Đông Vân sao?
Quaalude hay còn gọi là Methaqualone, có hiệu quả an thần, thuộc nhóm dược phẩm được quản lý nghiêm ngặt, sau khi sử dụng cơ thể sẽ bắt đầu ngứa ngáy, cơ thịt buông lỏng, mất thăng bằng chức năng vận động sinh ra cảm giác buồn ngủ và vui vẻ, cảm giác chủ quan cũng sẽ thay đổi.
Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Trần Lăng mắc chứng viêm dạ dày nghiêm trọng, có lúc tới nửa đêm còn đau, có lẽ cô ta đã mất hết niềm tin với bệnh tình của mình nên mới cùi không sợ lở, âm thầm sử dụng Quaalude để mỗi đêm được ngủ ngon chăng? Nếu thời hạn dung nạp đã hơn ba tháng thì đã thành nghiện rồi.”
Nhưng vấn đề là có phải là sau khi sử dụng Quaalude, Trần Lăng đã thắt cổ trước khi đi vào giấc ngủ không, lợi dụng cảm giác Quaalude mang tới để giảm bớt đau đớn cho nghẹt thở sao?
Hay là sau khi Trần Lăng sử dụng Quaalude rồi chìm vào giấc ngủ, có người đã vòng dây thừng lên cổ cô ta, mượn đó ngụy trang thành tự sát?
Nếu đã sử dụng Quaalude, vậy thì cho dù mưu sát ngụy trang thành tự sát, trước khi chết Trần Lăng cũng không thể vùng vẫy quyết liệt, vậy thì cũng sẽ không có tiếp xúc cơ thể quá nhiều với hung thủ, dấu vết để lại trên người cũng sẽ khá ít.
Xem ra để chứng thực được điểm này, còn phải kiểm tra kỹ hơn dấu vết trên dây thừng, còn có cả dấu tay và dấu vân tay trên miệng lưỡi của Trần Lăng, qua đó xác định rốt cuộc Trần Lăng đã tự thực hiện hay là có ai đã làm.
Phùng Mông nói: “Còn có một chỗ rất thú vị, bên phía y pháp độc chất không chỉ xét nghiệm ra được Quaalude trong người Trần Lăng mà còn tìm được thành phần tương đồng trong cả máu và nước tiểu của cả bốn người trong cùng phòng ký túc xá, chỉ có cái là nồng độ rất thấp. Suy đoán là buổi tối trước khi xảy ra vụ án, bốn người đã cùng lúc dung nạp Quaalude.”
Lần này cả Tiết Bồng lẫn Mạnh Nghiêu Viễn đều im lặng.
Phùng Mông lên tiếng lần nữa: “Dù thế nào thì cái chết của Trần Lăng ngoài mặt trông có vẻ đơn giản nhưng lại dính líu đến một đường dây ma tuý, có lẽ đây mới là lý do phía trại giam phải nhờ hỗ trợ.”
Đêm nay, Tiết Bồng chỉ ngủ có ba tiếng, không những còn phải viết báo cáo vụ án Trần Lăng mà còn phải kiểm nghiệm vật chứng vụ Vương Xuyên, thêm việc Lục Nghiễm lại xách thêm cái áo tới, đợi sau khi cô kiểm tra xong báo cáo vụ Trần Lăng thì đã mệt tới mở mắt không lên, lăn ra bàn lim dim lúc nào không hay.
Tiết Bồng ngủ không yên chút nào, tuy ý thức đang say giấc nhưng não lại không chịu nghỉ ngơi, nửa giấc đầu còn đang tiêu hoá thông tin hỗn tạp, tất cả mọi thứ trải qua ban sáng lại tái hiện lại trong giấc mộng.
Nửa giấc sau, giấc mơ thay đổi, Tiết Bồng lại lần nữa nhìn thấy Tiết Dịch.
Tiết Dịch ngồi tựa bên bờ tường trên sân thượng tòa nhà dạy học của trường Trung học số mười sáu khu Bắc, trên người còn cắm con dao đó, quần áo thấm đẫm phần nhiều máu, chỉ có một lượng nhỏ chảy ra ngoài.
Khuôn mặt Tiết Dịch trắng toát, màu môi tím tái, mí mắt khẽ hé, lộ ra nửa đồng tử nhạt màu.
Tiết Bồng biết rất rõ sau khi con người chết, mọi thứ sẽ lần lượt biến mất, máu ngừng chảy, cơ bắp toàn thân sẽ bắt đầu rệu rã, sau đó lại sẽ bắt đầu co rút, đến mí mắt cũng vậy, nhất là ba tiếng sau khi chết, do cơ mắt cứng lại nên sẽ xuất hiện hiện tượng hé mắt.
Thế nhưng dù là như vậy, khi Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đã mất đi màu sắc của Tiết Dịch, trong lòng vẫn sẽ thấy khó chịu, cô biết đây là hiện tượng thông thường nhưng lại nói với mình rằng có lẽ đây cũng là “chết không nhắm mắt”.
Tiết Bồng tiến về trước, đưa tay đắp lên mi mắt Tiết Dịch, muốn giúp chị mình khép mắt lại.
Nhưng Tiết Bồng vừa rời tay, chưa được bao lâu, mắt của Tiết Dịch lại mở ra.
Tiết Bồng thở dài, lại đưa tay lên lần nữa.
Vào lúc này, cơ thể Tiết Dịch lại nhỏm phắt dậy, hai tay cô lạnh băng, sức tay cực lớn, dùng sức nắm lấy vai Tiết Bồng kêu rằng: “Không phải là Phương Tử Oánh giết chị! Không phải cô ta!”
Tiết Bồng chấn động, tức khắc kinh hoàng tỉnh lại từ giấc mộng.
Cô vẫn đang ườn trên bàn, bỗng chốc khiếp đảm chưa định hình được, một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện trên cổ, tim đánh thụp liên hồi, mặt cắt không còn một giọt máu.
Tiết Bồng nhìn xung quanh, Mạnh Nghiêu Viễn đang ngủ ngon trên sofa, Phùng Mông không có ở đây, chắc là đã về ký túc xá.
Tiết Bồng ngồi dậy, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát rồi lại sờ vào mồ hôi trên cổ, nhắm mắt điều chỉnh lại nhịp thở cho đến khi bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên Tiết Bồng nhìn thấy một Tiết Dịch như thế trong giấc mơ, trước đây tuy là cũng sẽ mơ thấy Tiết Dịch nhưng đa phần đều là giọng nói nụ cười khi còn sống của cô, có lúc sẽ mơ thấy cảnh hôm cô bị hại, thậm chí còn từng mơ thấy cảnh tượng Phương Tử Oánh cầm dao dùng sức đâm vào bụng cô.
Mỗi Tiết Dịch trong những giấc mơ đó đều tồn tại với hình tượng nạn nhân dịu dàng đằm thắm.
Tiết Bồng thở dài một hơi, chống bàn đứng dậy, cô nghĩ thầm, có lẽ đây chỉ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, chỉ là lời nói ban sáng của Phương Tử Oánh ảnh hưởng tới giấc mơ mà thôi.
Tiết Bồng đến toilet rửa mặt trước, ngẩn ngơ cầm điện thoại và phiếu ăn đi thang máy xuống lầu, thất thểu đi vào nhà ăn.
Trong miệng cô hơi đăng đắng, không phải đói gì lắm nhưng lần trước lúc vào nhà ăn đã là chiều tối hôm qua, sau đó lại uống cà phê, đồ ăn tiêu hoá rất nhanh, sớm đã thấy đói, sáng nay lại có việc phải làm, dù không muốn ăn cách mấy cũng phải lấp đầy bụng đã.
Lúc này nhà ăn rất vắng người, chỉ có hai đồng nghiệp mặc đồng phục ngồi ở ngay góc, chắc là cũng tăng ca đêm, mặt mũi rất mệt mỏi.
Tiết Bồng đi đến trước cửa sổ, cô lấy một phần cháo, một cái bánh mì hấp, lại gọi thêm thịt bò tẩm gia vị với ít rau rồi bưng mâm tìm một bàn ngồi xuống.
Lúc này, lại có thêm một người đi vào nhà ăn.
Tiết Bồng vô ý ngước mắt rồi lại sững người.
Là Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm nhìn thấy Tiết Bồng cũng hơi ngạc nhiên, lúc đi ngang qua bàn của cô chỉ khẽ gật đầu, không có ý định làm phiền, tiếp đó bèn đi đến khung gọi món.
Tiết Bồng quay đầu nhìn theo, dáng người Lục Nghiễm cao lớn, đứng đó che mất cả nguyên khung cửa, còn loáng thoáng nghe được giọng anh.
Tiết Bồng vẫn cứ giữ tư thế đang xoay người, đợi Lục Nghiễm bưng mâm quay lại cô vẫn chưa nhúc nhích, nhìn anh chằm chằm như không có gì xảy ra.
Lục Nghiễm ngập ngừng một lát rồi vẫn đi về phía cô, đứng yên trước bàn hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Tiết Bồng chậm rãi chớp mắt nói: “Anh đứng cao như vậy, tôi phải ngửa cổ lên nhìn anh.”
Lục Nghiễm há hốc, “ồ” một tiếng rồi ngồi xuống đối diện cô.
Lục Nghiễm ngẩn người, không phản bác lại, chỉ là ánh mắt cũng không tránh né, anh cứ đứng đó nhìn vào Tiết Bồng.
Nếu một năm trước mà nghe thấy câu này, có khi sẽ còn có chút phản ứng, có lẽ sẽ giải thích hoặc tránh né, thế nhưng đã một năm qua đi, trong lòng anh có nhiều thứ sớm đã thông suốt, có vài nút thắt cũng đã đến lúc phải tháo giải.
Cuộc đời con người không thể lúc nào cũng cứ sống mà so đo với chính mình, trốn khỏi sự việc, không trốn khỏi chính mình, chi bằng cứ giải quyết theo cách của mình.
Im lặng vài giây sau, Lục Nghiễm nhỏ giọng: “Cái chết của Vương Xuyên khiến anh rất bất ngờ, lúc còn sống anh ta là tình báo trong đường dây của anh, anh vẫn luôn âm thầm liên lạc với anh ta, không phải vì vụ án bên chống ma tuý, chỉ là anh muốn điều tra chuyện một năm trước. Mấy tháng trước anh vô tình có được chút manh mối, khiến anh nảy sinh nghi ngờ về sự việc đó, anh chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi.”
Với tính cách của Tiết Bồng thì lúc này hẳn là nên đáp trả.
Thế nhưng lần này, cô lại không hề dao động cảm xúc, chỉ nói: “Làm rõ được rồi thì đã sao? Người rời đi rồi có về lại được không? Anh chỉ muốn khiến mình được an ủi hơn thôi, kết quả có thể sẽ còn liên luỵ đến nhiều người hơn.”
“Không chỉ vì chính anh.” Lục Nghiễm tiếp lời rồi mím môi nói: “Cũng là vì em nữa.”
Vì cô sao?
Tiết Bồng bỗng chốc ngẩn người.
Nhưng cô lại nhanh chóng tránh mắt đi: “Anh nói thì dễ nghe lắm.”
Tiết Bồng quay ngoắt ra cửa.
Lục Nghiễm đi theo mấy bước, nói với theo cô: “Anh nghe nói một năm nay em rất chú tâm vào y pháp độc chất nhưng đó là công việc của pháp y. Em là chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết, sao lại nhúng tay vào?”
Tiết Bồng lại đứng lại, nhìn chăm chăm vào cánh cửa không nhúc nhích.
Lục Nghiễm đi đến cạnh cô, nhìn góc nghiêng của cô rồi lại nói: “Em nói đúng, có nhiều chuyện dù có làm rõ cũng chẳng thay đổi được gì. Chân lý này tuy đơn giản nhưng có mấy ai làm được? Em làm không được, anh cũng không làm được, anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn kết quả như thế nào nhưng anh không thể kiềm được mà không tiếp tục tìm hiểu.”
Không thể kiềm được mà không tiếp tục tìm hiểu, cứ như cô của một năm nay vậy, rõ là biết dù có nghiên cứu nhuần nhuyễn được chuyên môn y pháp độc chất thì có nhiều chuyện cũng vẫn không thay đổi, biết thì biết đấy nhưng không cách nào khống chế mình không tìm hiểu.
Tiết Bồng yên lặng một lát rồi quay đầu lại.
Hai người cách nhau một bước chân, ở rất gần nhau, có thể ngửi thấy mùi trên người nhau.
Tiết Bồng nhẹ nhàng nói: “Nhưng người trong đường dây của anh đã bị hại rồi, anh còn làm thế nào được.”
Lục Nghiễm: “Manh mối này không hề bị đứt đoạn hoàn toàn, dù thật sự đã đứt đoạn, anh vẫn sẽ đi tìm những manh mối khác.”
Một lúc sau, Tiết Bồng dường như đã bật cười, khác lạ là không phải cười lạnh.
Đã một năm rồi, đây là lần đầu tiên Lục Nghiễm nhìn thấy.
Tiết Bồng mấp máy môi như định nói gì đó nhưng cô lại không nói ra, nhanh chóng kéo cửa bước đi.Tiết Bồng lơ đãng đi về văn phòng khoa, ngồi trước bàn làm việc ngơ ngẩn một hồi.
Trong dầu cô hơi hỗn loạn, bỗng chốc có rất nhiều suy nghĩ ùa tới, còn có rất nhiều hồi ức được lật lại, chúng hoà lẫn vào nhau, khiến người ta rất bức bối.
Vào thời điểm này, trong khoa kiểm nghiệm dấu vết không có ai, Mạnh Nghiêu Viễn và Phùng Mông đã đi ăn đêm, ăn xong còn phải về tăng ca.
Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật Hình sự tăng ca là chuyện thường tình, ác quỷ tăng ca nổi tiếng nhất chính là Tiết Bồng, cứ như ngoài công việc và chuyên môn thì chẳng còn sở thích tiêu khiển nào khác, tới phim điện ảnh, phim truyền hình mà cũng không xem, điện thoại cũng chỉ dùng để liên lạc, tuy có đăng ký tài khoản Wechat nhưng cũng chỉ dùng để xem tin tức.
Thế nhưng người trong Khoa kiểm nghiệm dấu vết đều biết trước giờ Tiết Bồng mắc chứng mất ngủ, dù ngủ được cũng rất hay nằm mơ, rất khó chìm vào giấc ngủ sâu, lâu ngày dài tháng cũng chẳng còn khát khao với giấc ngủ nữa, trừ khi cạn sạch tinh thần với năng lượng mới ngủ được mấy tiếng.
Tiết Bồng ngẩn ngơ giây lát là lại đứng dậy, chuẩn bị kiếm việc làm.
Cô nghĩ ngợi một lúc, nhanh chóng tìm lại mớ vật chứng “không liên quan” được đưa tới từ phòng số bảy, kiểm tra tới lui từng món một.
Thật ra lúc chiều họ đã lọc sơ qua rồi.
Dù là vụ án thế nào thì trước khi kiểm tra giám định đều phải tiến hành sàng lọc vật chứng trước, có vài món liên quan đến vụ án sẽ được kiểm tra cụ thể hơn, những món không liên quan thì tạm thời để ở một bên, đợi có kết quả giám định rồi sẽ trả về cho người nhà.
Đương nhiên là việc sàng lọc này cũng không tuyệt đối, có lúc vật chứng họ cho là có liên quan lại bị cho là vô hiệu vì vô vàn nguyên nhân khi bước vào giai đoạn lập án khởi tố, còn có lúc vật chứng trông như không liên quan lại được phát hiện ra tác dụng trong quá trình vụ án được tái hiện lại.
Lần này họ mang về rất nhiều vật chứng từ phòng số bảy, bao gồm tất cả đồ vật của cả năm nữ tù tính luôn Trần Lăng, chỉ riêng vật chứng không liên quan đã được chia thành ba thùng lớn.
Tiết Bồng nhìn sơ qua, có vật chứng chỉ cần lướt mắt là có thể để ở một bên, ví dụ như sữa dưỡng ẩm, ít nhất thì trong giai đoạn này không có liên hệ trực tiếp đến vụ án.
Tiết Bồng chọn lọc một lúc, cuối cùng còn lại ba món khiến cô do dự, khi lần đầu tiên sàng lọc cô cũng đã muốn giữ lại những thứ này.
Ba món đồ vật lần lượt là một chai nước, một quyển sổ ghi chép vẫn còn trống không và một tờ ghi chép khám bệnh.
Thật ra nhìn vào giám định nguyên nhân tử vong thì vụ án này hết sức đơn giản, dù là hiện trường vụ án hay là buổi khám nghiệm tử thi chiều nay về cơ bản đều có thể xác định Trần Lăng đã tự thắt cổ chết, dấu hiệu hoàn toàn không phù hợp với khả năng bị giết.
Trừ khi thử ra được chứng cứ then chốt đủ để thay đổi tình tiết án trong quá trình y pháp độc chất, hoặc là nếu tìm ra được manh mối nào khác thì vụ án này có lẽ sẽ thay đổi.
Tiết Bồng đã làm kiểm nghiệm dấu vết mấy năm, cũng từng thấy không ít hiện trường vụ án, tham gia nhiều buổi giám định án tử vong đặc biệt, càng đã từng nghe không ít câu chuyện phía sau các vụ án, vụ án như của Trần Lăng nếu là lúc trước sẽ hoàn toàn không khiến cô đặc biệt chú ý đến nhưng lần này cũng không biết vì sao.
Lý trí nói với cô vụ án này rất đơn giản, chỉ là tự sát, nhiều lắm thì cũng chỉ có người xúi giục tự sát nhưng về cảm xúc cô lại cứ thấy thiếu mất gì đó.
Có lẽ là vì trong miệng Trần Lăng có giấu một mẩu giấy, còn khâu miệng lưỡi lại với nhau.
Hoặc cũng có lẽ là vì phía trại giam đã huy động lực lượng.
Đến câu nói ban sáng của Lục Nghiễm bây giờ cũng tự dưng lơ lửng trong đầu Tiết Bồng.
Lục Nghiễm hỏi cô làm thế nào để chứng minh rằng ai đó đã bị xúi giục tự sát? Nếu người xúi giục chơi trò này một cách logic thì kỹ thuật vật chứng sẽ phải giám định như thế nào?
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng thở dài, sau đó bắt đầu kiểm tra ba món vật chứng “không liên quan”.
Đầu tiên là một chai nước, cái chai là loại chai nước suối cỡ nhỏ thông thường, bên trong đổ đầy khoảng bảy phần, có một ít tạp chất.
Lúc chiều đã kiểm tra chất nước, kiểm tra cả điện dẫn và độc chất, chứng thực được là hết sức bình thường, là nước hồ chưa từng chưng cất, khử trùng hay lọc.
Chỉ là sao Trần Lăng lại phải lấy một chai nước hồ?
Sau đó là quyển sổ bỏ trắng.
Tiết Bồng lật quyển sổ tìm kiếm từng trang một, không hề phát hiện ra bất cứ bút tích nào, trong đó có một trang đã bị xé, để lại một chút lông giấy bên rìa.
Vào lúc sẩm tối, Mạnh Nghiêu Viễn đã đối chiếu lông giấy bên rìa cuốn sổ với mảnh giấy tìm được trong miệng Trần Lăng, đã chứng thực là được xé xuống từ cùng một quyển sổ.
Tiết Bồng lại cầm quyển sổ lên lật mấy trang, đến mấy trang cuối, cô mới chú ý tới một trang trong số đó dường như có dấu vết từng đặt bút, đầu bút đè lại qua trang giấy, chỉ có một câu.
Tiết Bồng cầm quyển sổ lên, chọn góc sáng định xem thử bút tích bên trên nhưng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được hai chữ hình như là “chó đói”.
Chó đói?
Ý gì chứ? Đang chỉ con chó hay là một ai đó?
Tiết Bồng nhíu mày nhìn chăm chăm lúc lâu, tiếp đó đặt quyển sổ sang một bên rồi lại cầm lên món đồ cuối cùng là một ghi chép khám bệnh.
Tờ ghi chép này có từ nửa năm trước, khi Trần Lăng được tại ngoại khám bệnh, phía trên viết rõ thông tin cơ bản của người bệnh, thời gian, tình trạng bệnh, còn có cả thuốc do bác sĩ kê toa.
Cũng chính là lần khám tại ngoại này đã xác định được chứng loét dạ dày của Trần Lăng đã biến chứng sang ung thư.
Bệnh dạ dày thường không được chú ý trong quan niệm của người Trung Quốc, vì thế đa phần bệnh nhân ung thư dạ dày khi được xác nhận bệnh thì về cơ bản đã vào thời kỳ giữa hoặc cuối, mà dạ dày lại là cơ quan tiêu hoá chủ yếu nhất của cơ thể, tất cả thức ăn, nước, thuốc đều phải tiêu hoá thông qua nó, sau khi tiêu hoá lại vận chuyển đến các cơ quan khác trong cơ thể, tế bào ung thư cũng sẽ di căn theo quá trình này.
Lúc Trần Lăng được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư dạ dày thì đã lan rộng tới tuyến dịch lympha rồi.
Rõ là Trần Lăng hiểu rất rõ bệnh tình của mình, chẳng qua là vì còn đang ở trong tù, tạm thời vẫn chưa thể làm phẫu thuật và hoá trị, chỉ đành tiếp tục trị liệu.
Chẳng lẽ nữa năm chữa trị này không những không cải thiện bệnh tình mà ngược lại còn đau đớn hơn nên mới chọn cách tự sát sao?
Tiết Bồng vừa nghĩ đến đây thì Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn cũng vừa về.
Hai người bước vào thấy Tiết Bồng đang ngơ ngẩn trước bàn thí nghiệm, mấy món vật chứng được bày ra trước mặt, không cần phải hỏi, nhìn sơ là biết Tiết Bồng lại đang kiểm tra lần nữa.
Phùng Mông cười, ông đã quá quen với chuyện này, quay về bàn cầm ly uống một ngụm trà.
Mạnh Nghiêu Viễn xích thẳng tới cạnh Tiết Bồng chống tay bên mép bàn hỏi: “Có phát hiện mới hả?”
Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không chắc nữa. Chỉ là thấy hơi là lạ.”
Phùng Mông đặt ly xuống: “Trước giờ con luôn kỹ tính, nói thử xem sao.”
Tiết Bồng đặt ba món đồ ra trước mặt, nói về từng món: “Chai nước này không chứa nước suối cũng không chứa nước tự mang mà là nước hồ. Trần Lăng định làm gì với cái này, tự uống sao?”
Mạnh Nghiêu Viễn tiếp: “Không thể nào, còn chưa lọc nữa, uống vào chắc chắn đau bụng.”
Tiết Bồng lại hỏi tiếp: “Vậy thì chai nước này lấy từ đâu ra?”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Chắc là lúc bạn bè tới thăm đưa cho cô ta.”
Tiết Bồng: “Tới thăm để đưa một chai nước hồ hả?”
Mạnh Nghiêu Viễn không nói tiếp.
Dù chai nước là do ai đưa Trần Lăng thì đều rất kỳ lạ.
Trần Lăng đã không còn người thân, dù có ai tới thăm tù thì cũng chỉ có thể là bạn bè hoặc người có thủ tục được trại giam chấp nhận nhưng dù là ai đi nữa, vì sao lại phải đưa cho Trần Lăng một chai nước?
Tiết Bồng lại cầm quyển sổ lên, đưa dấu vết cô đã huệch qua cho Mạnh Nghiêu Viễn: “À, còn có cái này. Ông kiểm nghiệm văn kiện giỏi nhất, tôi phát hiện một hàng chữ, giao cho ông đó.”
Mạnh Nghiêu Viễn đón lấy xem xét rồi nói: “À cái này hả, hồi chiều tôi có kiểm tra rồi, cô ta viết là…”
Mạnh Nghiêu Viễn vừa nói vừa tìm một quyển sổ từ bên bàn làm việc của mình, lật ra cho Tiết Bồng xem.
“Kẻ tham lam nhận nghiệp như chó đói.”
Tiết Bồng nhìn chăm chăm mấy giây, vẫn chưa hiểu được: “Ý là thế nào?”
Lúc này Phùng Mông đáp lời: “Đại khái là người tham lam sẽ gặp báo ứng.”
Mạnh Nghiêu Viễn: “Nhưng mà hiện tại không có liên quan đến vụ án. Có khi cô ta viết câu này cho người khác, có lẽ là viết cho chính mình, hơn nữa viết xong cũng xé đi rồi.”
Tiết Bồng lại trầm ngâm nhìn bệnh án, vốn định bàn luận về bệnh án nhưng lại thôi.
Thật ra tờ bệnh án này cũng không có gì đáng nói, bệnh án là thật, việc Trần Lăng mắc bệnh cũng là thật, ghi chú khám bệnh và toa thuốc cũng không có vấn đề gì, dù so sánh thế nào nó cũng đều là một ghi chép khám bệnh thông thường, tác dụng duy nhất là để họ biết được bệnh loét dạ dày của Trần Lăng đã biến chứng thành ung thư.
Mà điều này thì sau khi khám nghiệm tử thi, các thành viên cũng đã kiểm tra cắt lớp các tổ chức nội tạng và có được chứng thực. Sau nửa năm duy trì trị liệu, bệnh tình của Trần Lăng không hề cải thiện rõ rệt, mỗi ngày đều bị cơn đau dày vò.
Tiết Bồng nhanh chóng dọn lại ba món đồ vào thùng, mày vẫn đang nhíu lại.
Phùng Mông nhìn thấy nói: “Tuy mấy món này không có quan hệ trực tiếp với vụ án nhưng vẫn có thể viết vào văn kiện đính kèm, có khi có thể giúp đỡ bên phía đội phó Lục ghép nối được câu chuyện lúc còn sống của Trần Lăng.”
Tiết Bồng ngước mắt, cuối cùng cũng mỉm cười: “Vâng.”
Một chốc sau, Tiết Bồng lại nói: “Vậy tiếp đến chỉ còn đợi kết quả bên y pháp độc chất nữa rồi.”
Chỉ là vừa nói xong, điện thoại trên bàn làm việc của Phùng Mông lại reng lên.
Phùng Mông nhấc máy, sắc mặt nhanh chóng trở nên nặng nề.
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn nhìn nhau rồi cùng nhìn Phùng Mông chăm chăm.
Cho đến khi Phùng Mông nghe điện thoại xong rồi nói: “Phía y pháp độc chất đã có kết quả, họ đang viết báo cáo, bảo là tiết lộ cho chúng ta biết trước.”
Tiết Bồng: “Thế nào rồi ạ?”
Phùng Mông: “Xét nghiệm được một lượng lớn Quaalude trong máu Trần Lăng, suy đoán thời gian dung nạp đã hơn ba tháng.”
Quaalude?
Không phải là ma túy dạng mới mà Mạnh Nghiêu Viễn tìm được trong số vật dụng cá nhân của nữ tù Lý Đông Vân sao?
Quaalude hay còn gọi là Methaqualone, có hiệu quả an thần, thuộc nhóm dược phẩm được quản lý nghiêm ngặt, sau khi sử dụng cơ thể sẽ bắt đầu ngứa ngáy, cơ thịt buông lỏng, mất thăng bằng chức năng vận động sinh ra cảm giác buồn ngủ và vui vẻ, cảm giác chủ quan cũng sẽ thay đổi.
Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Trần Lăng mắc chứng viêm dạ dày nghiêm trọng, có lúc tới nửa đêm còn đau, có lẽ cô ta đã mất hết niềm tin với bệnh tình của mình nên mới cùi không sợ lở, âm thầm sử dụng Quaalude để mỗi đêm được ngủ ngon chăng? Nếu thời hạn dung nạp đã hơn ba tháng thì đã thành nghiện rồi.”
Nhưng vấn đề là có phải là sau khi sử dụng Quaalude, Trần Lăng đã thắt cổ trước khi đi vào giấc ngủ không, lợi dụng cảm giác Quaalude mang tới để giảm bớt đau đớn cho nghẹt thở sao?
Hay là sau khi Trần Lăng sử dụng Quaalude rồi chìm vào giấc ngủ, có người đã vòng dây thừng lên cổ cô ta, mượn đó ngụy trang thành tự sát?
Nếu đã sử dụng Quaalude, vậy thì cho dù mưu sát ngụy trang thành tự sát, trước khi chết Trần Lăng cũng không thể vùng vẫy quyết liệt, vậy thì cũng sẽ không có tiếp xúc cơ thể quá nhiều với hung thủ, dấu vết để lại trên người cũng sẽ khá ít.
Xem ra để chứng thực được điểm này, còn phải kiểm tra kỹ hơn dấu vết trên dây thừng, còn có cả dấu tay và dấu vân tay trên miệng lưỡi của Trần Lăng, qua đó xác định rốt cuộc Trần Lăng đã tự thực hiện hay là có ai đã làm.
Phùng Mông nói: “Còn có một chỗ rất thú vị, bên phía y pháp độc chất không chỉ xét nghiệm ra được Quaalude trong người Trần Lăng mà còn tìm được thành phần tương đồng trong cả máu và nước tiểu của cả bốn người trong cùng phòng ký túc xá, chỉ có cái là nồng độ rất thấp. Suy đoán là buổi tối trước khi xảy ra vụ án, bốn người đã cùng lúc dung nạp Quaalude.”
Lần này cả Tiết Bồng lẫn Mạnh Nghiêu Viễn đều im lặng.
Phùng Mông lên tiếng lần nữa: “Dù thế nào thì cái chết của Trần Lăng ngoài mặt trông có vẻ đơn giản nhưng lại dính líu đến một đường dây ma tuý, có lẽ đây mới là lý do phía trại giam phải nhờ hỗ trợ.”
Đêm nay, Tiết Bồng chỉ ngủ có ba tiếng, không những còn phải viết báo cáo vụ án Trần Lăng mà còn phải kiểm nghiệm vật chứng vụ Vương Xuyên, thêm việc Lục Nghiễm lại xách thêm cái áo tới, đợi sau khi cô kiểm tra xong báo cáo vụ Trần Lăng thì đã mệt tới mở mắt không lên, lăn ra bàn lim dim lúc nào không hay.
Tiết Bồng ngủ không yên chút nào, tuy ý thức đang say giấc nhưng não lại không chịu nghỉ ngơi, nửa giấc đầu còn đang tiêu hoá thông tin hỗn tạp, tất cả mọi thứ trải qua ban sáng lại tái hiện lại trong giấc mộng.
Nửa giấc sau, giấc mơ thay đổi, Tiết Bồng lại lần nữa nhìn thấy Tiết Dịch.
Tiết Dịch ngồi tựa bên bờ tường trên sân thượng tòa nhà dạy học của trường Trung học số mười sáu khu Bắc, trên người còn cắm con dao đó, quần áo thấm đẫm phần nhiều máu, chỉ có một lượng nhỏ chảy ra ngoài.
Khuôn mặt Tiết Dịch trắng toát, màu môi tím tái, mí mắt khẽ hé, lộ ra nửa đồng tử nhạt màu.
Tiết Bồng biết rất rõ sau khi con người chết, mọi thứ sẽ lần lượt biến mất, máu ngừng chảy, cơ bắp toàn thân sẽ bắt đầu rệu rã, sau đó lại sẽ bắt đầu co rút, đến mí mắt cũng vậy, nhất là ba tiếng sau khi chết, do cơ mắt cứng lại nên sẽ xuất hiện hiện tượng hé mắt.
Thế nhưng dù là như vậy, khi Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đã mất đi màu sắc của Tiết Dịch, trong lòng vẫn sẽ thấy khó chịu, cô biết đây là hiện tượng thông thường nhưng lại nói với mình rằng có lẽ đây cũng là “chết không nhắm mắt”.
Tiết Bồng tiến về trước, đưa tay đắp lên mi mắt Tiết Dịch, muốn giúp chị mình khép mắt lại.
Nhưng Tiết Bồng vừa rời tay, chưa được bao lâu, mắt của Tiết Dịch lại mở ra.
Tiết Bồng thở dài, lại đưa tay lên lần nữa.
Vào lúc này, cơ thể Tiết Dịch lại nhỏm phắt dậy, hai tay cô lạnh băng, sức tay cực lớn, dùng sức nắm lấy vai Tiết Bồng kêu rằng: “Không phải là Phương Tử Oánh giết chị! Không phải cô ta!”
Tiết Bồng chấn động, tức khắc kinh hoàng tỉnh lại từ giấc mộng.
Cô vẫn đang ườn trên bàn, bỗng chốc khiếp đảm chưa định hình được, một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện trên cổ, tim đánh thụp liên hồi, mặt cắt không còn một giọt máu.
Tiết Bồng nhìn xung quanh, Mạnh Nghiêu Viễn đang ngủ ngon trên sofa, Phùng Mông không có ở đây, chắc là đã về ký túc xá.
Tiết Bồng ngồi dậy, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát rồi lại sờ vào mồ hôi trên cổ, nhắm mắt điều chỉnh lại nhịp thở cho đến khi bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên Tiết Bồng nhìn thấy một Tiết Dịch như thế trong giấc mơ, trước đây tuy là cũng sẽ mơ thấy Tiết Dịch nhưng đa phần đều là giọng nói nụ cười khi còn sống của cô, có lúc sẽ mơ thấy cảnh hôm cô bị hại, thậm chí còn từng mơ thấy cảnh tượng Phương Tử Oánh cầm dao dùng sức đâm vào bụng cô.
Mỗi Tiết Dịch trong những giấc mơ đó đều tồn tại với hình tượng nạn nhân dịu dàng đằm thắm.
Tiết Bồng thở dài một hơi, chống bàn đứng dậy, cô nghĩ thầm, có lẽ đây chỉ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, chỉ là lời nói ban sáng của Phương Tử Oánh ảnh hưởng tới giấc mơ mà thôi.
Tiết Bồng đến toilet rửa mặt trước, ngẩn ngơ cầm điện thoại và phiếu ăn đi thang máy xuống lầu, thất thểu đi vào nhà ăn.
Trong miệng cô hơi đăng đắng, không phải đói gì lắm nhưng lần trước lúc vào nhà ăn đã là chiều tối hôm qua, sau đó lại uống cà phê, đồ ăn tiêu hoá rất nhanh, sớm đã thấy đói, sáng nay lại có việc phải làm, dù không muốn ăn cách mấy cũng phải lấp đầy bụng đã.
Lúc này nhà ăn rất vắng người, chỉ có hai đồng nghiệp mặc đồng phục ngồi ở ngay góc, chắc là cũng tăng ca đêm, mặt mũi rất mệt mỏi.
Tiết Bồng đi đến trước cửa sổ, cô lấy một phần cháo, một cái bánh mì hấp, lại gọi thêm thịt bò tẩm gia vị với ít rau rồi bưng mâm tìm một bàn ngồi xuống.
Lúc này, lại có thêm một người đi vào nhà ăn.
Tiết Bồng vô ý ngước mắt rồi lại sững người.
Là Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm nhìn thấy Tiết Bồng cũng hơi ngạc nhiên, lúc đi ngang qua bàn của cô chỉ khẽ gật đầu, không có ý định làm phiền, tiếp đó bèn đi đến khung gọi món.
Tiết Bồng quay đầu nhìn theo, dáng người Lục Nghiễm cao lớn, đứng đó che mất cả nguyên khung cửa, còn loáng thoáng nghe được giọng anh.
Tiết Bồng vẫn cứ giữ tư thế đang xoay người, đợi Lục Nghiễm bưng mâm quay lại cô vẫn chưa nhúc nhích, nhìn anh chằm chằm như không có gì xảy ra.
Lục Nghiễm ngập ngừng một lát rồi vẫn đi về phía cô, đứng yên trước bàn hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Tiết Bồng chậm rãi chớp mắt nói: “Anh đứng cao như vậy, tôi phải ngửa cổ lên nhìn anh.”
Lục Nghiễm há hốc, “ồ” một tiếng rồi ngồi xuống đối diện cô.
Tác giả :
Dư San San