Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 10-8
Diêu Nhiếp hoàn toàn tê liệt nằm bẹp trên lưng Nhai Xế, động cũng không muốn động, huống chi tên yêu tăng này nếu thật sự có cách trị bọn họ, thì lão đã trực tiếp ra tay rồi, cần gì phải uy hiếp bọn họ nữa. Còn bảo là có tóc của anh, tất cả chỉ là ** trò lừa đảo mà thôi.
Phản ứng của Nhai Xế càng trực tiếp hơn, hướng về phía đối phương gầm lên một tiếng rung trời, sau đó từ miệng phun ra bảo kiếm, sẵn sàng xông lên chém cho lão một nhát bất cứ lúc nào.
Nhà sư thấy bọn họ không bị lừa, liền lấy tràng hạt ra bắt đầu niệm chú, trong chớp mắt trong tay lão xuất hiện một miếng da trâu màu nâu, lão vung tay lên, ném miếng da trâu lên trời. Miếng da trâu trên không trung không ngừng xoay tròn mở rộng, khi nó đến đỉnh đầu của bọn Diêu Nhiếp thì đã có kích thước bằng nửa căn nhà rồi.
Nạp Tạp vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh, đột nhiên đẩy ngã A Tán, hô to một tiếng: “Chạy mau! Đó là Da trâu Hàng!”
A Tán rốt cuộc ngộ ra, thì ra đứa học trò mà mình tâm đắc nhất lại là tên phản đồ, vẻ mặt lão dữ tợn, hai mắt âm trầm độc ác: “Nạp Tạp, là con thả chúng ra sao?!”
Nạp Tạp ôm chặt lấy cánh tay A Tán, ngăn cản lão làm phép: “Thầy, con xin thầy buông tha cho họ đi.”
A Tán nhìn thoáng qua Nạp Tạp, rốt cuộc phát hiện ra má lúm đồng tiền ở dưới mí mắt của y đã biến mất: “Con dùng Tình hàng với nó sao?!”
Nạp Tạp gật đầu, cầu xin: “Vâng, trái tim con đã thuộc về anh ấy rồi. Thầy, xin người hãy bỏ qua cho anh ấy đi.”
A Tán lại dời tầm mắt đến trên người Diêu Nhiếp: “Nó không trúng Hàng. Trái tim nó không thuộc về con.” Câu nói này cũng không phải để lừa y, Nạp Tạp hiểu được, tuy y đã xuất Tình hàng ra, nhưng người kia cũng không trúng Hàng đầu, cũng không hề yêu mình. Nhưng đây là lần đầu tiên, cũng là tình yêu duy nhất cả đời này của y, y không thể để cho anh ta chết được.
“Đúng là không tiền đồ! Mau buông ta ra! Con kế thừa y bát* của ta, rồi sẽ trở thành một Hàng đầu sư pháp lực cao cường, muốn loại nam nữ nào mà chẳng có? Vì một thằng đàn ông, mà con phản bội ta sao?” Nói xong, miệng lão lại bắt đầu niệm chú. Nạp Tạp đột nhiên lăn lộn bên cạnh, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bụng giống như quả bóng, rất nhanh đã phình to lên.
* Đời đời truyền đạo cho nhau gọi là y bát
Diêu Nhiếp và Nhai Xế đều đã nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, vốn Nhai Xế muốn để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, rồi nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng Diêu Nhiếp lại xin hắn trợ giúp, Nhai Xế rất rất không nguyện ý, tại sao hắn phải giúp kẻ đang tơ tưởng đến bạn đời của hắn chứ?!
Diêu Nhiếp thấy Nhai Xế không muốn giúp đỡ, liền ra sức khởi động thân thể, định tự mình xuất trận.
Nhai Xế không còn cách nào khác, đành giận dữ quát một tiếng: “Nằm xuống!” Tâm không cam lòng không nguyện ngậm bảo kiếm xông lên. Đúng lúc này lại có một chiếc xe mô tô lao vút qua, ngay lập tức lao thẳng về phía nhà sư kia. Nhanh như chớp, tai nạn giao thông xảy ra quá đột ngột.
“Á! Đâm vào người ta rồi! Tôi đã bảo là đừng chạy nhanh quá rồi mà.” Tam Vô trách cứ.
“Không chết được đâu.” Daniel nhìn phía trước, thấy có một nhà sư mặc áo cà sa bị gã đâm trúng văng ra tận ba mét, thế nhưng chỉ ôm bụng rên rỉ, thoạt nhìn cũng không bị thương tích gì.
Chú ngữ bị bỏ dở, bụng của Nạp Tạp dần dần xẹp xuống. Tuy không rõ Tam Vô với gã tóc đỏ ngoại quốc tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Nhưng mà bọn họ xuất hiện thật sự quá đúng lúc, Diêu Nhiếp chớp lấy thời cơ hô to: “Tên nhà sư kia là kẻ xấu, đạo trưởng mau xử lão đi!”
Daniel không lập tức ra tay, dù sao gã cũng là cảnh sát, nếu trước tiên không có bằng chứng chính xác chứng minh nhà sư kia phạm tội, thì gã không thể tùy tiện ra tay được. Tam Vô lại không để ý nhiều đến vậy, lấy Kiếm đồng tiền (thanh kiếm kết bằng tiền xu) đốt một lá bùa: “Tà khí thật dữ dội! Nhận của bổn đạo trưởng một kiếm đi!” Nói xong, vung kiếm chém đến. Nhà sư kia có tà khí mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì.
Daniel thấy người yêu xuất chiêu, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, dù sao thì đây cũng là cơ hội vô cùng tốt để trưc tiếp phô bày thực lực của mình. Gã bước xuống xe, hướng lên trời tru dài một tiếng, nửa người trên trần trụi của gã bắt đầu mọc lông rậm rạp, mặt của gã cũng biến thành mặt sói. Đợi biến thân xong, gã rút thanh đao lớn trên lưng ra, phối hợp với Tam Vô tạo thành gọng kiềm, đánh úp vào mục tiêu.
Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng hiểu được tại sao gã ngoại quốc này luôn luôn để trần nửa thân trên, nếu mặc y phục, có bao nhiêu cũng không đủ để gã xé rách; anh cũng đã hiểu được tại sao lần trước Daniel và Tam Vô đến nhà bọn họ, Nhai Xế lại nói trong nhà có mùi chó thối, thì ra gã ngoại quốc này là người sói… Tuy sói với chó rất khác nhau.
A Tán dù sao cũng đã tu luyện tà thuật nhiều năm, cũng không phải là đèn tiết kiệm dầu, trốn đông trốn tây, trốn trái trốn phải, còn có thể nhân cơ hội niệm chú, gọi đến một đám Ti la bình.
Ti la bình, có hai loại, một loại luyện Phi đầu hàng không thành công, là những Hàng đầu sư chỉ có đầu với ruột và dạ dày mà thôi; còn một loại khác chính là những Tiểu quỷ được Hàng đầu sư nuôi, chúng cũng chỉ có đầu với dạ dày và ruột, nhưng lại được gọi là “Nhân đầu phụ đỗ đồng thần**”.
**Đứa trẻ thần thánh có đầu dính (gắn liền) với bụng
A Tán gọi ra “Nhân đầu phụ đỗ đồng thần” do chính lão nuôi, lũ quỷ trẻ con này không giống với Cổ mạn đồng (hồ sơ 2), lực sát thương và tà khí của chúng lớn hơn Cổ mạn đồng rất nhiều. Nó có răng nanh sắc bén, chuyên hút máu và tủy não của người sống hay động vật.
Tam Vô chưa từng thấy thứ này lần nào, đề phòng lui về sau. Daniel chém một nhát, đám Ti la bình lại há mồm cắn vào lưỡi đao, hai bên nhất thời giằng co. A Tán nhân cơ hội chạy trốn, Tam Vô đuổi theo.
Nhai Xế cũng không đem đám quỷ con kia để vào mắt, đừng nói là quỷ con, cho dù là Vua Quỷ nhào ra hắn cũng xử đẹp hết. Hắn dặn Diêu Nhiếp ôm chặt mình, miệng ngậm bảo kiếm nhảy lên. Lưỡi kiếm lóe lên, Ti la bình đã bị chém thành hai nửa, phát ra một tiếng kêu vô cùng thê lương, sau đó hóa thành một đám bụi đen, tan thành mây khói.
Nhai Xế và Daniel liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lại đuổi theo hướng Tam Vô vừa chạy đi.
……………………………………………….
A Tán bị thương khắp người, hành động bất tiện, thật ra cũng không chạy được xa lắm, lúc sau bọn họ đã đuổi kịp.
“Này! Để tôi xông lên trước!”
“Bé yêu, em nghỉ ngơi chút đi, cứ để đó cho anh!”
Nhai Xế căn bản là lười cùng bọn họ cãi cọ, trực tiếp xông đến.
Ba người cùng xông lên, nhưng vẫn chưa kịp ra tay, thì nhà sư đã giống như nổi điên mà ôm đầu gào thét, nhìn kỹ lại, thì thấy máu tươi đỏ sẫm chảy ra từ bảy lỗ trên người lão. Ba người đều ngừng tay hai mặt nhìn nhau, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Không đến một giây sau, nhà sư tê liệt ngã xuống đất co giật vài cái, rồi hoàn toàn bất động. Tam Vô bước lên xem xét, lại bị dọa sợ, một đám nhện đang bò ra từ mắt, mũi, miệng của nhà sư.
“Đây là cái quỷ gì?” Diêu Nhiếp tò mò muốn bước lên hóng, lại bị Nhai xế ngăn lại.
“Đó là Cổ. Là Cổ của nước các anh đó.” Nạp Tạp ôm bụng bước lên trước.
“Cổ? Miêu Cương, cái loại ở Tương Tây á?” Diêu Nhiếp nhớ rõ có một kỳ Khám phá khoa học, bọn họ có làm một chuyên đề về Cổ. Lúc ấy “chuyên gia” của bọn họ đã giải thích đó là một loại vi khuẩn gây bệnh độc hại.
Nạp Tạp gật đầu: “Thầy có một người yêu, là ngưới nước các anh. Nghe nói bà ta luyện Cổ.”
Diêu Nhiếp gật đầu: “Cậu không sao chứ?” Dù sao người ta cũng cứu mình, cần phải quan tâm một chút mới đúng.
Nạp Tạp lắc lắc đầu: “Thầy đã chết, Da trâu hàng đã tự hóa giải rồi.”
Thứ vừa nãy khiến cho bụng người ta trương phình lên, chính là Da trâu hàng sao?
Tam Vô giờ nhớ đến việc chính: “Đúng rồi, mọi người có thấy một kẻ nhìn rất tởm, béo như con lợn đi qua đây không?”
Nạp Tạp hỏi: “Anh nói tên người Malaysia kia á?”
Hai mắt Tam Vô sáng lên: “Đúng rồi, cậu thấy hắn à?!”
“Ông ta là sư ở chùa, các người đi theo tôi.” Nạp Tạp dẫn đường, đưa bọn họ quay lại ngôi chùa.
…………………………………………………….
Tam Vô, Daniel hợp tác với cảnh sát Thái Lan, triệt phá bắt giữ tổ chức chuyên sử dụng Thuật Hàng đầu để mê hoặc dụ dỗ phụ nữ, buôn bán phụ nữ qua biên giới, ép buộc mại dâm. Thủ lĩnh của tổ chức là một nhà sư, đã tử vong một cách bí ẩn. Cảnh sát giải quyết hơn một trăm cô gái bị lừa bán từ Trung Quốc, đưa các cô về nước.
“Thật kỳ lạ, sao lại không thấy người phụ nữ tên A Hà kia nhỉ?” Tam Vô kiểm tra danh sách các cô gái được giải cứu, phát hiện ra thiếu một người.
“Chả biết nữa, có lẽ tự trốn thoát rồi cũng nên.” Daniel chẳng hề để tâm, lập tức thay thành vẻ mặt tươi cười đề nghị: “À này. Ngày mai mới về nước, chẳng phải em bảo chưa được đi tham quan Thái Lan sao? Chúng ta đêm nay ra ngoài hẹn hò đi…”
Câu trả lời của Tam Vô chính là tiếng đóng sầm cửa, để lại Daniel vẻ mặt ảo não đứng ngoài.
…………………………………..
Ngồi trên máy bay, Diêu Nhiếp có chút u sầu: “Anh nói cậu Nạp Tạp kia sau này phải làm sao bây giờ?” Y đã dùng Tình hàng, sau này không thể thích người khác nữa. Mà mình lại không thể ào đáp trả lại tình cảm của y, ai bảo trong lòng mình đã sớm có tên “chó săn nhỏ” bên cạnh này rồi.
Nhai Xế hừ lạnh: “Y gieo gió gặt bảo.” Nếu y không dùng Hàng đầu, thì đã không rơi vào kết cục này?
Diêu Nhiếp lại thở dài: “Haizzzz, tiếc quá đi, lúc ấy không mang camera theo.” Đạo sĩ Trung Quốc đại chiến Hàng đầu sư Thái Lan, chiêu câu khách quá tuyệt mà.
Nhai Xế bất ngờ nói: “Ta lấy điện thoại di động quay lại rồi.” Nói xong cố ý liếc mắt nhìn Diêu Nhiếp một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: thấy ta lợi hại không? Còn không mau khích lệ ta đi?
Diêu Nhiếp mừng rỡ, ôm cổ Nhai Xế hô to: “Tiểu Thất, em yêu anh chết mất!”
………………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
** rút, đêm nay vậy mà lại lôi ra đây trước==
Bị các đồng chí đánh nguyên một ngày, đánh đến mức, tôi sinh ra khoái cảm ~ đến đây đi, đánh tôi mãnh liệt hơn chút nữa đi ~~~~
Nhã Miệt Điệp ~ Nhất Khố u ~~~~
Được rồi… Sau này ở Ngoại truyện lấy hình thức hồi ức mà thêm vào chút xôi thịt đi, dù sao cũng có đồng chí không thích nhân thú mà, hơn nữa dù sao Ngoại truyện cũng bị khóa, không nên bất ngờ.
Chương tiếp theo sẽ là một câu chuyện mới, lão Tứ và giáo sư Trần giáo thụ đến cướp hết hào quang đi.
Phản ứng của Nhai Xế càng trực tiếp hơn, hướng về phía đối phương gầm lên một tiếng rung trời, sau đó từ miệng phun ra bảo kiếm, sẵn sàng xông lên chém cho lão một nhát bất cứ lúc nào.
Nhà sư thấy bọn họ không bị lừa, liền lấy tràng hạt ra bắt đầu niệm chú, trong chớp mắt trong tay lão xuất hiện một miếng da trâu màu nâu, lão vung tay lên, ném miếng da trâu lên trời. Miếng da trâu trên không trung không ngừng xoay tròn mở rộng, khi nó đến đỉnh đầu của bọn Diêu Nhiếp thì đã có kích thước bằng nửa căn nhà rồi.
Nạp Tạp vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh, đột nhiên đẩy ngã A Tán, hô to một tiếng: “Chạy mau! Đó là Da trâu Hàng!”
A Tán rốt cuộc ngộ ra, thì ra đứa học trò mà mình tâm đắc nhất lại là tên phản đồ, vẻ mặt lão dữ tợn, hai mắt âm trầm độc ác: “Nạp Tạp, là con thả chúng ra sao?!”
Nạp Tạp ôm chặt lấy cánh tay A Tán, ngăn cản lão làm phép: “Thầy, con xin thầy buông tha cho họ đi.”
A Tán nhìn thoáng qua Nạp Tạp, rốt cuộc phát hiện ra má lúm đồng tiền ở dưới mí mắt của y đã biến mất: “Con dùng Tình hàng với nó sao?!”
Nạp Tạp gật đầu, cầu xin: “Vâng, trái tim con đã thuộc về anh ấy rồi. Thầy, xin người hãy bỏ qua cho anh ấy đi.”
A Tán lại dời tầm mắt đến trên người Diêu Nhiếp: “Nó không trúng Hàng. Trái tim nó không thuộc về con.” Câu nói này cũng không phải để lừa y, Nạp Tạp hiểu được, tuy y đã xuất Tình hàng ra, nhưng người kia cũng không trúng Hàng đầu, cũng không hề yêu mình. Nhưng đây là lần đầu tiên, cũng là tình yêu duy nhất cả đời này của y, y không thể để cho anh ta chết được.
“Đúng là không tiền đồ! Mau buông ta ra! Con kế thừa y bát* của ta, rồi sẽ trở thành một Hàng đầu sư pháp lực cao cường, muốn loại nam nữ nào mà chẳng có? Vì một thằng đàn ông, mà con phản bội ta sao?” Nói xong, miệng lão lại bắt đầu niệm chú. Nạp Tạp đột nhiên lăn lộn bên cạnh, miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bụng giống như quả bóng, rất nhanh đã phình to lên.
* Đời đời truyền đạo cho nhau gọi là y bát
Diêu Nhiếp và Nhai Xế đều đã nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, vốn Nhai Xế muốn để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, rồi nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng Diêu Nhiếp lại xin hắn trợ giúp, Nhai Xế rất rất không nguyện ý, tại sao hắn phải giúp kẻ đang tơ tưởng đến bạn đời của hắn chứ?!
Diêu Nhiếp thấy Nhai Xế không muốn giúp đỡ, liền ra sức khởi động thân thể, định tự mình xuất trận.
Nhai Xế không còn cách nào khác, đành giận dữ quát một tiếng: “Nằm xuống!” Tâm không cam lòng không nguyện ngậm bảo kiếm xông lên. Đúng lúc này lại có một chiếc xe mô tô lao vút qua, ngay lập tức lao thẳng về phía nhà sư kia. Nhanh như chớp, tai nạn giao thông xảy ra quá đột ngột.
“Á! Đâm vào người ta rồi! Tôi đã bảo là đừng chạy nhanh quá rồi mà.” Tam Vô trách cứ.
“Không chết được đâu.” Daniel nhìn phía trước, thấy có một nhà sư mặc áo cà sa bị gã đâm trúng văng ra tận ba mét, thế nhưng chỉ ôm bụng rên rỉ, thoạt nhìn cũng không bị thương tích gì.
Chú ngữ bị bỏ dở, bụng của Nạp Tạp dần dần xẹp xuống. Tuy không rõ Tam Vô với gã tóc đỏ ngoại quốc tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Nhưng mà bọn họ xuất hiện thật sự quá đúng lúc, Diêu Nhiếp chớp lấy thời cơ hô to: “Tên nhà sư kia là kẻ xấu, đạo trưởng mau xử lão đi!”
Daniel không lập tức ra tay, dù sao gã cũng là cảnh sát, nếu trước tiên không có bằng chứng chính xác chứng minh nhà sư kia phạm tội, thì gã không thể tùy tiện ra tay được. Tam Vô lại không để ý nhiều đến vậy, lấy Kiếm đồng tiền (thanh kiếm kết bằng tiền xu) đốt một lá bùa: “Tà khí thật dữ dội! Nhận của bổn đạo trưởng một kiếm đi!” Nói xong, vung kiếm chém đến. Nhà sư kia có tà khí mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì.
Daniel thấy người yêu xuất chiêu, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, dù sao thì đây cũng là cơ hội vô cùng tốt để trưc tiếp phô bày thực lực của mình. Gã bước xuống xe, hướng lên trời tru dài một tiếng, nửa người trên trần trụi của gã bắt đầu mọc lông rậm rạp, mặt của gã cũng biến thành mặt sói. Đợi biến thân xong, gã rút thanh đao lớn trên lưng ra, phối hợp với Tam Vô tạo thành gọng kiềm, đánh úp vào mục tiêu.
Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng hiểu được tại sao gã ngoại quốc này luôn luôn để trần nửa thân trên, nếu mặc y phục, có bao nhiêu cũng không đủ để gã xé rách; anh cũng đã hiểu được tại sao lần trước Daniel và Tam Vô đến nhà bọn họ, Nhai Xế lại nói trong nhà có mùi chó thối, thì ra gã ngoại quốc này là người sói… Tuy sói với chó rất khác nhau.
A Tán dù sao cũng đã tu luyện tà thuật nhiều năm, cũng không phải là đèn tiết kiệm dầu, trốn đông trốn tây, trốn trái trốn phải, còn có thể nhân cơ hội niệm chú, gọi đến một đám Ti la bình.
Ti la bình, có hai loại, một loại luyện Phi đầu hàng không thành công, là những Hàng đầu sư chỉ có đầu với ruột và dạ dày mà thôi; còn một loại khác chính là những Tiểu quỷ được Hàng đầu sư nuôi, chúng cũng chỉ có đầu với dạ dày và ruột, nhưng lại được gọi là “Nhân đầu phụ đỗ đồng thần**”.
**Đứa trẻ thần thánh có đầu dính (gắn liền) với bụng
A Tán gọi ra “Nhân đầu phụ đỗ đồng thần” do chính lão nuôi, lũ quỷ trẻ con này không giống với Cổ mạn đồng (hồ sơ 2), lực sát thương và tà khí của chúng lớn hơn Cổ mạn đồng rất nhiều. Nó có răng nanh sắc bén, chuyên hút máu và tủy não của người sống hay động vật.
Tam Vô chưa từng thấy thứ này lần nào, đề phòng lui về sau. Daniel chém một nhát, đám Ti la bình lại há mồm cắn vào lưỡi đao, hai bên nhất thời giằng co. A Tán nhân cơ hội chạy trốn, Tam Vô đuổi theo.
Nhai Xế cũng không đem đám quỷ con kia để vào mắt, đừng nói là quỷ con, cho dù là Vua Quỷ nhào ra hắn cũng xử đẹp hết. Hắn dặn Diêu Nhiếp ôm chặt mình, miệng ngậm bảo kiếm nhảy lên. Lưỡi kiếm lóe lên, Ti la bình đã bị chém thành hai nửa, phát ra một tiếng kêu vô cùng thê lương, sau đó hóa thành một đám bụi đen, tan thành mây khói.
Nhai Xế và Daniel liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lại đuổi theo hướng Tam Vô vừa chạy đi.
……………………………………………….
A Tán bị thương khắp người, hành động bất tiện, thật ra cũng không chạy được xa lắm, lúc sau bọn họ đã đuổi kịp.
“Này! Để tôi xông lên trước!”
“Bé yêu, em nghỉ ngơi chút đi, cứ để đó cho anh!”
Nhai Xế căn bản là lười cùng bọn họ cãi cọ, trực tiếp xông đến.
Ba người cùng xông lên, nhưng vẫn chưa kịp ra tay, thì nhà sư đã giống như nổi điên mà ôm đầu gào thét, nhìn kỹ lại, thì thấy máu tươi đỏ sẫm chảy ra từ bảy lỗ trên người lão. Ba người đều ngừng tay hai mặt nhìn nhau, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Không đến một giây sau, nhà sư tê liệt ngã xuống đất co giật vài cái, rồi hoàn toàn bất động. Tam Vô bước lên xem xét, lại bị dọa sợ, một đám nhện đang bò ra từ mắt, mũi, miệng của nhà sư.
“Đây là cái quỷ gì?” Diêu Nhiếp tò mò muốn bước lên hóng, lại bị Nhai xế ngăn lại.
“Đó là Cổ. Là Cổ của nước các anh đó.” Nạp Tạp ôm bụng bước lên trước.
“Cổ? Miêu Cương, cái loại ở Tương Tây á?” Diêu Nhiếp nhớ rõ có một kỳ Khám phá khoa học, bọn họ có làm một chuyên đề về Cổ. Lúc ấy “chuyên gia” của bọn họ đã giải thích đó là một loại vi khuẩn gây bệnh độc hại.
Nạp Tạp gật đầu: “Thầy có một người yêu, là ngưới nước các anh. Nghe nói bà ta luyện Cổ.”
Diêu Nhiếp gật đầu: “Cậu không sao chứ?” Dù sao người ta cũng cứu mình, cần phải quan tâm một chút mới đúng.
Nạp Tạp lắc lắc đầu: “Thầy đã chết, Da trâu hàng đã tự hóa giải rồi.”
Thứ vừa nãy khiến cho bụng người ta trương phình lên, chính là Da trâu hàng sao?
Tam Vô giờ nhớ đến việc chính: “Đúng rồi, mọi người có thấy một kẻ nhìn rất tởm, béo như con lợn đi qua đây không?”
Nạp Tạp hỏi: “Anh nói tên người Malaysia kia á?”
Hai mắt Tam Vô sáng lên: “Đúng rồi, cậu thấy hắn à?!”
“Ông ta là sư ở chùa, các người đi theo tôi.” Nạp Tạp dẫn đường, đưa bọn họ quay lại ngôi chùa.
…………………………………………………….
Tam Vô, Daniel hợp tác với cảnh sát Thái Lan, triệt phá bắt giữ tổ chức chuyên sử dụng Thuật Hàng đầu để mê hoặc dụ dỗ phụ nữ, buôn bán phụ nữ qua biên giới, ép buộc mại dâm. Thủ lĩnh của tổ chức là một nhà sư, đã tử vong một cách bí ẩn. Cảnh sát giải quyết hơn một trăm cô gái bị lừa bán từ Trung Quốc, đưa các cô về nước.
“Thật kỳ lạ, sao lại không thấy người phụ nữ tên A Hà kia nhỉ?” Tam Vô kiểm tra danh sách các cô gái được giải cứu, phát hiện ra thiếu một người.
“Chả biết nữa, có lẽ tự trốn thoát rồi cũng nên.” Daniel chẳng hề để tâm, lập tức thay thành vẻ mặt tươi cười đề nghị: “À này. Ngày mai mới về nước, chẳng phải em bảo chưa được đi tham quan Thái Lan sao? Chúng ta đêm nay ra ngoài hẹn hò đi…”
Câu trả lời của Tam Vô chính là tiếng đóng sầm cửa, để lại Daniel vẻ mặt ảo não đứng ngoài.
…………………………………..
Ngồi trên máy bay, Diêu Nhiếp có chút u sầu: “Anh nói cậu Nạp Tạp kia sau này phải làm sao bây giờ?” Y đã dùng Tình hàng, sau này không thể thích người khác nữa. Mà mình lại không thể ào đáp trả lại tình cảm của y, ai bảo trong lòng mình đã sớm có tên “chó săn nhỏ” bên cạnh này rồi.
Nhai Xế hừ lạnh: “Y gieo gió gặt bảo.” Nếu y không dùng Hàng đầu, thì đã không rơi vào kết cục này?
Diêu Nhiếp lại thở dài: “Haizzzz, tiếc quá đi, lúc ấy không mang camera theo.” Đạo sĩ Trung Quốc đại chiến Hàng đầu sư Thái Lan, chiêu câu khách quá tuyệt mà.
Nhai Xế bất ngờ nói: “Ta lấy điện thoại di động quay lại rồi.” Nói xong cố ý liếc mắt nhìn Diêu Nhiếp một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: thấy ta lợi hại không? Còn không mau khích lệ ta đi?
Diêu Nhiếp mừng rỡ, ôm cổ Nhai Xế hô to: “Tiểu Thất, em yêu anh chết mất!”
………………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
** rút, đêm nay vậy mà lại lôi ra đây trước==
Bị các đồng chí đánh nguyên một ngày, đánh đến mức, tôi sinh ra khoái cảm ~ đến đây đi, đánh tôi mãnh liệt hơn chút nữa đi ~~~~
Nhã Miệt Điệp ~ Nhất Khố u ~~~~
Được rồi… Sau này ở Ngoại truyện lấy hình thức hồi ức mà thêm vào chút xôi thịt đi, dù sao cũng có đồng chí không thích nhân thú mà, hơn nữa dù sao Ngoại truyện cũng bị khóa, không nên bất ngờ.
Chương tiếp theo sẽ là một câu chuyện mới, lão Tứ và giáo sư Trần giáo thụ đến cướp hết hào quang đi.
Tác giả :
Hồng Y Quả