Hồ Sơ Chuyện Lạ
Chương 10-3
Hết lòng hết dạ yêu người ấy, nhưng thì ra tất cả chỉ là một trò lừa, như thiêu thân lao đầu vào lửa, vẫn cam tâm tình nguyện chịu đựng, cho đến khi bị đốt thành tro tàn mới giật mình nhận ra, thì ra mình bị thiêu cháy trong chính ngọn lửa này.
………………………………………………………
Không biết có phải là do ngày Tết đến chùa xin đổi vận, hay là do ngày mồng một đầu tháng đốt hương trầm, mà dạo này vận may kéo đến ầm ầm, nói tóm lại là thời của Diêu Nhiếp đã đến rồi.
Ngày đó Diêu Nhiếp bỗng nổi hứng tò mò, lên mạng tìm hiểu về tiểu thuyết của Tô Mã Lệ, phát hiện ra lần đăng bài mới nhất của cô ta lại là cuối tuần trước! Nhớ kỹ lại, thì đó đúng là cái hôm mà máy tính trong phòng sách của cô ta đột nhiên tự bật lên.
Lưng Diêu Nhiếp bỗng dưng phát lạnh, nữ quỷ này cũng có đạo đức nghề nghiệp quá đi, chết rồi còn sợ không kịp đăng bài?!
Trong đêm khuya vắng vẻ, lại nhìn thấy chuyện kì quái như vậy, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Diêu Nhiếp giật cả mình.
Phim ma đều như thế cả mà, giờ này mà còn gọi điện thoại đến thì nhất định có vấn đề, Diêu Nhiếp khẽ rụt lại một chút, nhưng khi nhìn về phía Nhai Xế đang ngồi trên ghế sa lon xem phim ngoài kia, cảm giác sợ hãi liền tan biến. Anh cầm điện thoại lên nghe, thì ra là sếp lớn của đài truyền hình gọi đến, báo cho anh biết một tin vô cùng tốt, anh rốt cuộc đã được đài truyền hình rã đông rồi.
Vài ngày sau khi anh quay lại đài truyền hình mới biết được, thì ra là sau khi anh đi, nữ MC thay thế anh dẫn chương trình quá mức rập khuôn máy móc, tuy rằng bộ dạng cảnh đẹp ý vui, nhưng đáng tiếc lại thiếu mất cái loại thần thần bí bí, phong cách cố ra vẻ mờ ám bí ẩn của Diêu Nhiếp, nên không thể hấp dẫn người xem, khuấy động không khí được. Huống chi Diêu Nhiếp còn là một trong những biên tập của chương trình, gần sáu mươi phần trăm chủ đề đều do anh bày ra cả. Từ khi anh rời khỏi tổ chuyên mục, lãnh đạo đã cải cách lại nhóm, “Khám phá khoa học” tiến hành thay đổi rất lớn, chuyên đề thảo luận cũng cải biến sang hướng khác, mang tính nghiên cứu nhiều hơn, càng ngày càng nghiêm túc.
Tuy trước kia khán giả thường xuyên vừa xem chương trình vừa mắng hố hàng rồi*, nhưng đến khi chương trình thật sự đi theo con đường nghiên cứu học tập, thì bọn họ lại hô to gọi nhỏ bảo là chịu không nổi, nhàm chán quá đi! Giống như một tách cà phê bị mất đi hương vị, nhạt nhẽo vô vị. Mới có một, hai tháng thôi, mà xếp hạng của “Khám phá khoa học” đã liên tục giảm xuống, nháy mắt toàn bộ chương trình từ hạng nhất của ban khoa giáo, đã rớt xuống hạng 3 từ dưới tính lên.
Nhà sản xuất chương trình xét thấy cứ để mọi việc ngày càng đi xuống thế này cũng không phải là cách, tiền ông ta đầu tư vào rất có thể sẽ tan thành bọt nước. Cho nên liền vội vội vàng vàng thảo luận với tổng biên tập và đạo diễn, hay là rã đông cho Diêu Nhiếp, rồi mời anh xuống núi đi.
Kết quả là, Diêu pháp sư làm chưa được bao lâu, liền hạ top, hồi phục thân phận MC.
Biết được nguyên nhân mình được mời về, Diêu Nhiếp đắc ý, kiêu ngạo, làm bộ làm tịch. Không phải muốn đóng băng anh đây sao? Bây giờ lại vội vàng cầu anh rời núi cứu thế, nghĩ Diêu Nhiếp anh là ai chứ, gọi liền đến, đuổi liền đi sao?
“Ô, anh Diêu đã trở lại đấy à, uống trà uống trà đi.” Nhân viên sân khấu nhìn xa trông rộng, thấy Diêu Nhiếp đã quay về làm MC, xem ra lại được săn đón lại rồi, nơi này của đài truyền hình cũng được xem như là một nửa giới nghệ sĩ, theo hồng thải bạch** là chuyện đương nhiên.
Ngay cả đạo diễn mấy tháng trước còn nhe răng trợn mắt với anh, thẳng thừng, quyết liệt đuổi anh ra khỏi studio cũng mặt dày bước lên nịnh bợ lấy lòng: “Tiểu Diêu à, cậu trở về thật sự là quá tốt rồi. Chúng tôi mong chờ hết tuần này sang tuần khác hết tháng này sang tháng khác mới mong chờ được cậu quay lại đó. Thế nào, bây giờ có thể bắt tay vào làm việc luôn được chứ? Tôi thấy sau khi cậu được nghỉ ngơi một thời gian, trạng thái cũng tốt hẳn lên, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Diêu Nhiếp cầm lấy tách trà lên nhấp một ngụm, không có ý kiến gì. Đến khi đạo diễn bắt đầu nóng nảy, trên mũi cũng đã ứa mồ hôi, anh mới nói: “Có thể thì có thể đấy, nhưng mà tôi muốn quay ngoại cảnh.”
“Chuyện này thì…” Đạo diễn hơi do dự, ông mời Diêu Nhiếp quay lại là để cứu cánh. Nếu Diêu Nhiếp quay ngoại cảnh, thì ít nhất cũng phải mất một tuần, vậy thì ngày anh dẫn chương trình lại phải lùi lại thêm một tuần nữa.
Diêu Nhiếp biết đạo diễn đang băn khoăn điều gì, nói luôn: “Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ ghi hình trước chương trình trong một tuần để các ngài lưu lại mà.”
Đạo diễn nghe xong, hỉ thượng mi sao*** gật đầu như giã tỏi: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tổ chuyên mục phê duyệt, lần này chuẩn bị đi đến đâu đấy?”
“Tôi muốn ra nước ngoài.” Diêu Nhiếp tiếp tục nhấp một ngụm trà như ông già.
“Ra nước ngoài!” Sắc mặt đạo diễn lại thay đổi. Diêu Nhiếp quay ngoại cảnh là chuyện bình thường, dù sao anh cũng là một trong những biên kịch của tổ chuyên mục, thích tự thân vận động tìm đề tài mới lạ. Trước đây đều chỉ ở phạm vi trong nước tìm đề tài, vậy mà lần này lại muốn ra nước ngoài? Đây thật sự là vô cùng phiền phức, chẳng những phải làm thị thực..bla..bla.., đau đầu nhất vẫn là vấn đề tài chính…
Diêu Nhiếp thấy đạo diễn lộ ra vẻ mặt khó khăn, liền đặt tách trà lên bàn: “Nếu không thì, tôi đành phải chờ thêm một thời gian nữa mới bắt đầu lại vậy?”
Đạo diễn cắn răng, bất đắc dĩ hệt như một đứa trẻ non nớt trước sói già: “Thôi được rồi! Muốn ra nước ngoài thì ra nước ngoài! Cậu muốn đi đâu?”
Diêu Nhiếp cười đắc ý: “Thái Lan chứ đâu!”
…………………………………….
Bãi biễn đầy nắng vàng rực rỡ, những hàng dừa bóng mát, biển xanh cát trắng, trời xanh như ngọc, vốn khi nghe nói đến nơi cần tiếp viện là Thái Lan, Tam Vô đã từng ảo tưởng như vậy. Đáng tiếc, khi cậu vừa bước xuống máy bay, liền hiểu được, có rất nhiều rất nhiều chuyện không giống như mình tưởng, cái gọi là giấc mơ chính là để bị phá vỡ.
Những người khác đều kể rằng đi cùng đoàn đến Thái Lan du lịch, vừa xuống máy bay một phát đã có một em chuyển giới xinh đẹp bước đến tiếp khách rồi, nào là chụp ảnh, rồi ôm, rồi sờ sờ… v.. v.. cũng chẳng phải Tam Vô có ý đồ gì với họ, đơn giản chỉ là tò mò mà thôi, cậu lớn như vậy rồi mà vẫn chưa được thấy người chuyển giới bao giờ, dù gì đó cũng là đặc sản Thái lan mà, đã đến tận đây rồi mà không tìm hiểu thì chẳng phải là quá lãng phí sao?
Đáng tiếc mọi chuyện lại không như mong đợi, cậu quên mất mình đến đây để làm nhiệm vụ, chứ không phải là khách du lịch. Hơn nữa bây giờ đã là 10 đêm rồi, làm gì còn em chuyển giới xinh đẹp nào nữa? Ngay cả đồng nghiệp mà cảnh sát địa phương cử đến đón cũng chẳng thấy đâu. Cậu chỉ có thể ủ rũ theo sát những du khách khác ra khỏi sân bay.
Đợi khoảng một giờ, vẫn không có ai đến đón. Tam Vô không biết người bản địa, cũng sẽ không biết tiếng Thái, đành bất đắc dĩ gọi cho Daniel cầu cứu. Chỉ là cái gã ngoại quốc chết tiệt kia, bình thường không muốn thấy gã, gã lại chết sống quấn quít lấy mình, vậy mà bây giờ có việc cần gã giúp, lại chẳng thèm nghe điện thoại của mình?! Tam Vô nổi trận lôi đình, gập điện thoại lại. Nhưng dù sao cậu cũng là người có học, không dám tạo khẩu nghiệp (theo Phật giáo, tội lỗi do miệng lưỡi gây nên), đành phải đem mấy lời mắng chửi đã vọt lên tận miệng nuốt vào trong bụng.
Lại đợi thêm một giờ nữa, đồng nghiệp mới chậm rãi đến đón, rồi không ngừng giải thích, nói là đột nhiên gặp phải nhiệm vụ khẩn cấp nên đến muộn. Còn có thể làm gì bây giờ? Tuy rằng không có em chuyển giới xinh đẹp tiếp đón, còn phải đứng hứng gió rét ở sân bay hơn hai giờ liền. Nhưng người ta là bởi vì công việc mà đến chậm, cũng không thể trách được. Tam Vô chỉ có thể đem oán khí tích tụ được đều tính cả trên người Daniel. Đều tại gã hết á, muốn trợ giúp cái quái gì chứ?! Cậu đến trợ giúp, lại không tự mình đến đón! Gọi điện thoại cho gã bảo đến đón mình, vậy mà dám không nhận điện thoại?! Chim to ơi chim to (lâu rồi mới nghe em í gọi anh Daniel bằng cái tên này), đừng để tôi gặp anh!
Tục ngữ nói: ban ngày không nên gọi người, ban đêm không nên rủa quỷ. Tuy Daniel không phải quỷ, cùng lắm thì chỉ có thể là quỷ dương (quỷ ngoại quốc), nhưng khi xe chạy qua trung tâm thành phố, Tam Vô lại nhìn thấy cái mặt dâm đãng đáng ghét của gã Daniel kia dưới ánh đèn mờ nhạt.
“Dừng xe!” Tam Vô vội gọi bảo lái xe dừng xe lại.
Đồng nhiệp cảnh sát Thái Lan đến đón cậu nhìn cậu khó hiểu: “Sao thế?”
Tam Vô không trả lời, cậu mở cửa xe lao ra. Cậu vừa mới nhìn thấy một gã bộ dạng rất giống gã ngoại quốc chết tiệt kia, bên cạnh là một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt, vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ làm việc buôn bán thể xác ở lầu xanh. (trong qt là kỵ lâu)
Tam Vô chạy đến dưới lầu, lại bị một gã trẻ tuổi ngăn lại, nói tiếng Thái bô bô cũng chẳng biết là nói cái gì. Tam Vô sốt ruột, không thèm đếm xỉa đến, một tay lấy đẩy gã ra: “Ông đây không thèm đếm xỉa đến mày!”
Đối phương lập tức thay bằng một tràng tiếng Trung rất nặng: “Quý khách đừng nóng vội, bây giờ đang đầy ngập khách, không có cô gái nào rảnh rỗi cả, quý khách cố đợi một chút đi.” Thì ra gã nghĩ Tam Vô là khách đang vội tìm gái.
Tam Vô vừa vội vừa thẹn, mạt mũi đỏ bừng, không thèm quan tâm mà chạy lên. Cậu tung một cước đá văng cửa lớn, xông vào tìm kiếm ở tất cả các phòng, sau khi đánh tan mấy đôi “Dã uyên ương” xong, cuối cùng đành vô công mà phản.
Bị người phá đám, chủ của nơi này dẫn theo vài tên vệ sĩ hung thần ác sát xông đến, muốn tìm Tam Vô tính sổ. Cuối cùng vẫn là nhờ vị đồng nghiệp kia đưa thẻ cảnh viên ra, mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi.
“Ngài Ngô, ngài đang làm cái gì vậy hả?!” Đối phương chút bực mình, hôm nay nước các người đưa cái tên động kinh này đến làm gì, mới đến đã gây chuyện rồi.
“Rất xin lỗi, đã gây rắc rối cho anh rồi. Chỉ là tôi vừa nhìn thấy một người bạn đi lên đấy mà thôi.” Tam Vô cũng biết mình quá kích động, cúi đầu giải thích.
Đối phương có chút kinh ngạc: “Ngài là nói cái kẻ mới mang theo một cô gái lên đấy sao?”
“Đúng vậy.” Tam Vô không ngờ hắn cũng nhìn thấy.
“Tên kia là ma cô đó.”
Tam Vô nghi ngờ: “Ma cô là cái gì?”
…………………………………….
*Trong qt là " hãm hại phụ thân "
**Theo hồng thải bạch: nổi tiếng, đang lên thì được săn đón. Tàn lụi thì bị đào thải.
***Hỉ thượng mi sao: vui sướng đến tận đuôi chân mày…
“Ma cô* chính là mấy kẻ hay dẫn (móc nối) gái đến cho khách làng chơi đó, nhưng đồng thời chúng nó cũng là cái loại tiểu bạch kiểm được đàn bà bao dưỡng.”
* Là những kẻ chuyên kiếm sống bằng nghề đi dẫn gái cho khách làng chơi.
Trên mặt viên cảnh sát có chút khinh miệt: “Cái tên lúc nãy là người nước láng giềng, không phải tôi kỳ thị quốc gia gì đâu, nhưng mà đàn ông ở nước đó thật là vô dụng mà, hết ăn lại nằm, không chịu tự thân vận động dốc sức ra làm ăn gì cả, chỉ muốn đi vào con đường sai trái thôi.”
Y còn chưa nói xong, đã bị Tam Vô ngắt lời: “Đợi chút!” Cậu chỉ vừa mới nắm được trọng điểm của câu nói kia: “Anh nói người lúc nãy là người nước láng giềng sao?” Nhưng bề ngoài của chim to rõ ràng là người Châu Âu da trắng mà, sao có thể nhìn thành người Đông Nam Á được chứ?
Đối phương không biết Tam Vô đang nghĩ gì, nên tiếp tục giải thích: Ừ, hắn là tên ma cô nổi tiếng ở khu này đó, gái trong tay hắn cứ gọi là thay đổi xoành xoạch hết cô này đến cô khác. Nhìn bộ dạng của hắn kìa, có khác gì con lợn đâu chứ, cũng chả biết mấy bà mấy cô coi trọng điểm gì ở hắn nữa, người nào cũng một lòng một dạ với hắn cả.” Y ngẫm nghĩ một chút, có chút thần bí nói thầm vào tai Tam Vô: “Nghe nói là bọn chúng biết tà thuật, hạ bùa ngãi lên người mấy cô gái, nên bọn họ mới có thể cam tâm tình nguyện bán thân xác để nuôi mấy kẻ vô dụng này!”
Tam Vô còn đang cân nhắc xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, căn bản không để tâm đến mấy câu nói của y. Viên cảnh sát này còn có thể nhận ra được tên kia là ma cô nổi tiếng ở đây, chắc không phải là nhìn lầm người đâu, chẳng lẽ hai người bọn họ thấy không phải cùng một người?
“Tên ma cô mà anh thấy, có phải là tên vừa mới lên lầu xanh không?” Tam Vô xác định lại.
Đúng vậy, sao đấy?” Đối phương chả hiểu mô tê gì.
“Chính là tôi nhìn thấy lại là đồng nghiệp của tôi, hơn nữa gã là người châu Âu, không phải là người nước láng giềng của nước anh đâu. Hơn nữa bộ dạng của gã cũng không tệ lắm, không giống lợn chút nào cả…” Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng đúng là bộ dạng gã ngoại quốc chết tiệt kia rất nổi bật.
Đối phương trợn trừng mắt: “Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?!”
……………………………………..
“Mình đã sớm muốn đến Thái Lan du lịch rồi, Yà hú~ bãi biển đầy nắng anh đến đây ~” Diêu Nhiếp đem hành lý ném vào ngăn tủ, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại hoan hô luôn mồm. Đây là du lịch bằng công quỹ nha, sướng quá đi!
Đáng tiếc tâm trạng sung sướng của anh không duy trì được bao lâu, ngay khi nhìn thấy Nhai Xế dùng ánh mắt kén chọn để đánh giá căn phòng, rồi mới vừa lòng ngồi xuống giường: “Ừm, chỉ mỗi cái giường là được thôi. Đủ lớn, rất thuận tiện!”
Diêu Nhiếp biết thừa cái câu “Rất thuận tiện!” của Nhai Xế là có ý gì, anh thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên: “Cái gì mà thuận với chả tiện?! Mắc mớ gì đến cậu?! Phòng của cậu ở bên cạnh kìa!”
Bởi vì Diêu Nhiếp bị đóng băng ở nhà, nên Nhai Xế cũng chả muốn đến đài truyền hình làm gì, hắn đâu có kiên nhẫn mà hạ mình đi làm nhiếp ảnh gia cái gì chứ? Nên liền dứt khoát bỏ việc ngồi ngốc ở nhà làm trạch long cho khỏe. Diêu Nhiếp quay về làm MC, Nhai Xế đã phản đối ngay từ đầu, ai biết được tên trêu hoa ghẹo nguyệt này có câu thêm đứa fan nào nữa không chứ?
Nhưng mà thái độ của Diêu Nhiếp rất kiên quyết, quay về tổ chuyên mục “Khám phá khoa học” vẫn luôn là nguyện vọng của anh, bây giờ có cơ hội, nên dù có nói gì đi chăng nữa anh cũng sẽ quay về!
Hai người chiến tranh lạnh mấy ngày, cuối cùng Nhai Xế bị chiến thuật thờ ơ phớt lờ, không thèm để ý, không cơm không nước chờ sẵn của đối phương đánh bại. Thôi quên đi, đàn ông mà, đối xử với bà xã của mình cũng nên khoan dung một chút, cứ nhượng bộ anh trước đi đã. Nhưng mà, hắn lại yêu cầu phải đi theo Diêu Nhiếp mọi lúc mọi nơi.
Diêu Nhiếp đương nhiên cũng không dám một thân một mình đi ra ngoài, phải biết cái thể chất của anh bây giờ, đi đến đâu cũng đụng quỷ hết á. Nói không chừng mới tách khỏi Nhai Xế có một phút thôi, đã bị yêu ma quỷ quái ăn mất tiêu rồi! Cho nên, anh lợi dụng đặc quyền, dựa vào quan hệ, một lần nữa đem Nhai Xế nhét vào tổ chuyên mục.
Nhai Xế vươn một tay đè anh lại: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, làm gì có chuyện chia phòng ngủ chứ?” Nói xong, không để cho Diêu Nhiếp cãi lại, đã cúi người chặn cái miệng của Diêu Nhiếp lại.
Ai với cậu là vợ chồng hả?! Ai là vợ hả?! Ông đây là đàn ông đó! Diêu Nhiếp kháng nghị đầy mình chưa kịp trút ra ngoài, đã bị môi lưỡi của đối phương chặn lại. Nhai Xế bây giờ đã khác xưa, cùng Diêu nhiếp “trao đổi” lâu dài cộng thêm tự mình mò mẫm, đã khiến cho công lực môi lưỡi càng ngày càng tăng, hắn tự học thành tài, hôn cho đến khi cả người Diêu Nhiếp như nhũn ra, ý định kháng nghị trong đầu bị vứt lên chín tầng mây.
Vốn hai người đang hôn nồng nhiệt khó tách rời, Diêu Nhiếp say mê chìm đắm trong nụ hôn, hai mắt mờ sương… Đột nhiên, hai mắt Diêu Nhiếp mở trừng trừng nhìn ngoài cửa sổ, miệng run lên, cắn phải đầu lưỡi của Nhai Xế.
Nhai Xế nghĩ anh đã **, miệng càng thêm dùng sức, không ngờ lại bị Diêu Nhiếp đẩy ra, cái gì **, cái gì ý loạn tình mê, cái gì thần hồn điên đảo đều tỉnh táo lại toàn bộ. Nhai Xế bất mãn lườm nhìn người yêu một cái, lại phát hiện hai mắt đối phương cứ nhìn đăm đăm về một hướng, răng va vào nhau lập cập, trên trán cũng đổ mồ hôi. Hắn nháy mắt từ tức giận biến thành lo lắng.
“Em bị làm sao vậy?”
“Có, có quỷ!” Diêu Nhiếp nép vào người Nhai Xế, chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Vừa nãy trong lúc đang hôn nồng nhiệt, tuy rằng anh cũng chìm đắm trong đó, hơn nữa mặt của Nhai Xế lại che mất một bên mắt của anh. Nhưng trong thoáng chốc, khóe mắt lướt qua, anh lại nhìn thấy một cái mặt xanh lè, anh nhất thời như bị dột nước lạnh vào người, bừng tỉnh. Nhìn kỹ lại lần nữa, đó là một cái đầu người đang phiêu đãng trên không trung, trên gương mặt xanh tím, một đôi mắt đang nhìn trừng trừng như sắp vọt ra khỏi hốc mắt, ánh mắt ngoan độc nhìn hai người chằm chằm…
Long tử điện hạ tức giận rồi nha, quỷ?! Còn có thứ quỷ không sợ lão tử sao? Ta thật muốn nhìn thử xem, là cái thứ quỷ gì dám quấy rầy chuyện tốt của lão tử! Hắn sải bước, hai ba bước đã chạy đến trước cửa sổ, “Bùm” một tiếng mở cửa sổ thủy tinh ra, một phen túm lấy đầu người kia, ra sức giật lấy. Trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ngăn lại: “Ôi chao! Đừng đừng đừng! Đạo cụ này đắt tiền lắm đó!”
Giọng nói đó rất quen, Diêu Nhiếp đã hợp tác với người này nhiều năm như vậy, sao có thể không nhận ra đó là giọng nói của quản lí bộ phận đạo cụ chứ? Anh sải bước dài chạy nhanh đến, giật lấy cái đầu người vừa thấy trong tay Nhai Xế, quỷ cái gì chứ? Đơn giản chỉ là một cái mô hình nhựa được tô màu đội tóc giả lên mà thôi, chẳng qua trên cổ có buộc một vòng dây câu, từ phòng trên lầu thả xuống.
“Khám phá khoa học” tuy rằng được đưa ra dưới vỏ bọc chương trình khoa học, nhưng mà mỗi lần mở màn đều sẽ làm giống như phim ma vậy, dọa người ta sợ chết khiếp, đến cuối chương trình, lại dùng một vài lập luận rõ vớ vẩn để giải thích, làm bạn hố hàng sợ chết khiếp. Cho nên, trong quá trình quay chương trình, việc chế tạo một ít đạo cụ để thêm chút không khí là không thể thiếu.
Thậm chí, đội ngũ nhân viên quay ngoại cảnh còn có thêm một khoản kinh phí đặc biệt, dùng vào việc gì à? Dùng để thuê diễn viên quần chúng! Chương trình khoa học mà lại cần diễn viên quần chúng để làm gì vậy? Diêu MC sẽ nói cho bạn biết, có tác dụng thần kì.
Ví dụ như giả thần giả quỷ nè, rồi còn giả vờ là nhân chứng, thậm chí đôi lúc còn từ sơn trại xuống thành chuyên gia của một trường đại học abc xyz nào đó nữa. Bạn xem có đúng là tác dụng thần kì không?
Tim gan của Diêu Nhiếp bị dọa sợ cuối cùng bình ổn lại một chút, anh ló đầu ra ngoài cửa sổ, hướng lên trên lầu tức giận mắng quản lý bộ phận đạo cụ vài câu: “XXX, muốn hù chết ông hả?!”
Đối phương ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Không ngờ cái này cũng có thể dọa được cậu, tôi nhớ rõ trước đây cậu can đảm lắm mà.”
Diêu Nhiếp âm thầm chảy nước mắt, bây giờ khác xưa rồi, lúc trước anh có tin ma quỷ có thật đâu chứ?
…………………………………………
Tổ chuyên mục chỉ chấp nhận cho Diêu Nhiếp một tuần để quay ngoại cảnh, cho nên ngay buổi tối hôm vừa đến nơi, bọn họ đã bắt đầu quay chương trình cho kịp tiến độ. Hết thảy mọi việc tiến hành coi như thuận lợi, dù sao thì giả thần giả quỷ bọn họ cũng làm quen tay lành nghề rồi.
Nhưng vừa quay được một nửa, thì nhân hữu tam cấp (con người có ba việc gấp), Diêu Nhiếp chạy vội đi tìm WC. May mà địa điểm quay phim không xa khách sạn lắm, anh liền chạy về phòng mình để giải quyết. Nhai Xế cầm PSP chơi đến đất trời u ám, đang đến đoạn gay cấn. Dù sao nơi này cũng không xa khách sạn lắm, có thể nhìn thấy phòng bọn họ rất rõ, hơn nữa nếu Diêu Nhiếp xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể cảm nhận được. Không cần phải đi theo.
Diêu MC không ngờ đến, mình “Mãi tiểu khai đại” (mua nhỏ chi (tiêu) nhiều), ngồi trên bồn cầu mới vừa sảng khoái xong, vừa xả nước, đang định đứng lên. Thì đột nhiên, anh cảm thấy trong nhà vệ sinh thổi tới một cơn gió lạnh, giống như có một bàn tay đang lén lút vuốt ve mông của anh…
Anh vội đứng lên nhìn xuống bồn cầu, làm gì có bàn tay nào đâu? Xem ra là do mình tự tưởng tượng rồi, Diêu Nhiếp tự cười mình trông gà hoá cuốc.
Lúc rửa tay, anh ngẩng đầu soi gương muốn sửa sang lại dáng vẻ một chút, không ngờ lại nhìn thấy trong gương hình ảnh phản chiếu của một cái đầu người đang lơ lửng giữa không trung ngoài cửa sổ…
“Được thôi! Lại đây dọa tôi nữa đi!” Diêu Nhiếp lúc này đây hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, xông thẳng đến cửa sổ bên cạnh giường, một phen túm lấy đầu tóc của người nọ. Nhưng lập tức liền phát hiện đôi mắt trên khuôn mặt của người nọ lại có thể chuyển động, hướng về phía anh u ám nhìn chằm chằm, miệng nhe ra răng nanh sắc bén như thú dữ. Mà trên cổ, dù nhìn thế nào đi nữa, Diêu Nhiếp cũng không thể tìm thấy được dây câu…
………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Mọi người khỏe chứ, tôi là hòm lưu trữ số 112 của Hồng Quả Quả, bởi vì hôm nay Hồng Quả Quả phải đi họp, buổi tối còn có bữa tiệc, cho nên hôm nay cử tôi đến đón khách. Nhưng lúc cô ấy trở về sẽ trả lời bình luận của mọi người, tôi sẽ thông báo lại cho cô ấy, yên tâm đi.
Có một cựu ngôi sao đã vắng bóng, đêm nay chúng ta bắt đầu cúi chào đi ~~
Nhai Xế: Ừm, ta rất hài lòng với phân đoạn diễn hôm nay hôm nay, đương nhiên, nếu có cảnh giường chiếu thì càng tốt.
Diêu Nhiếp: Vì sao… Chẳng lẽ tác dụng của tôi chính là không ngừng bị quỷ dọa sao? Còn có diễn viên này xui xẻo hơn tôi không chứ?!
………………………………………………………
Không biết có phải là do ngày Tết đến chùa xin đổi vận, hay là do ngày mồng một đầu tháng đốt hương trầm, mà dạo này vận may kéo đến ầm ầm, nói tóm lại là thời của Diêu Nhiếp đã đến rồi.
Ngày đó Diêu Nhiếp bỗng nổi hứng tò mò, lên mạng tìm hiểu về tiểu thuyết của Tô Mã Lệ, phát hiện ra lần đăng bài mới nhất của cô ta lại là cuối tuần trước! Nhớ kỹ lại, thì đó đúng là cái hôm mà máy tính trong phòng sách của cô ta đột nhiên tự bật lên.
Lưng Diêu Nhiếp bỗng dưng phát lạnh, nữ quỷ này cũng có đạo đức nghề nghiệp quá đi, chết rồi còn sợ không kịp đăng bài?!
Trong đêm khuya vắng vẻ, lại nhìn thấy chuyện kì quái như vậy, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Diêu Nhiếp giật cả mình.
Phim ma đều như thế cả mà, giờ này mà còn gọi điện thoại đến thì nhất định có vấn đề, Diêu Nhiếp khẽ rụt lại một chút, nhưng khi nhìn về phía Nhai Xế đang ngồi trên ghế sa lon xem phim ngoài kia, cảm giác sợ hãi liền tan biến. Anh cầm điện thoại lên nghe, thì ra là sếp lớn của đài truyền hình gọi đến, báo cho anh biết một tin vô cùng tốt, anh rốt cuộc đã được đài truyền hình rã đông rồi.
Vài ngày sau khi anh quay lại đài truyền hình mới biết được, thì ra là sau khi anh đi, nữ MC thay thế anh dẫn chương trình quá mức rập khuôn máy móc, tuy rằng bộ dạng cảnh đẹp ý vui, nhưng đáng tiếc lại thiếu mất cái loại thần thần bí bí, phong cách cố ra vẻ mờ ám bí ẩn của Diêu Nhiếp, nên không thể hấp dẫn người xem, khuấy động không khí được. Huống chi Diêu Nhiếp còn là một trong những biên tập của chương trình, gần sáu mươi phần trăm chủ đề đều do anh bày ra cả. Từ khi anh rời khỏi tổ chuyên mục, lãnh đạo đã cải cách lại nhóm, “Khám phá khoa học” tiến hành thay đổi rất lớn, chuyên đề thảo luận cũng cải biến sang hướng khác, mang tính nghiên cứu nhiều hơn, càng ngày càng nghiêm túc.
Tuy trước kia khán giả thường xuyên vừa xem chương trình vừa mắng hố hàng rồi*, nhưng đến khi chương trình thật sự đi theo con đường nghiên cứu học tập, thì bọn họ lại hô to gọi nhỏ bảo là chịu không nổi, nhàm chán quá đi! Giống như một tách cà phê bị mất đi hương vị, nhạt nhẽo vô vị. Mới có một, hai tháng thôi, mà xếp hạng của “Khám phá khoa học” đã liên tục giảm xuống, nháy mắt toàn bộ chương trình từ hạng nhất của ban khoa giáo, đã rớt xuống hạng 3 từ dưới tính lên.
Nhà sản xuất chương trình xét thấy cứ để mọi việc ngày càng đi xuống thế này cũng không phải là cách, tiền ông ta đầu tư vào rất có thể sẽ tan thành bọt nước. Cho nên liền vội vội vàng vàng thảo luận với tổng biên tập và đạo diễn, hay là rã đông cho Diêu Nhiếp, rồi mời anh xuống núi đi.
Kết quả là, Diêu pháp sư làm chưa được bao lâu, liền hạ top, hồi phục thân phận MC.
Biết được nguyên nhân mình được mời về, Diêu Nhiếp đắc ý, kiêu ngạo, làm bộ làm tịch. Không phải muốn đóng băng anh đây sao? Bây giờ lại vội vàng cầu anh rời núi cứu thế, nghĩ Diêu Nhiếp anh là ai chứ, gọi liền đến, đuổi liền đi sao?
“Ô, anh Diêu đã trở lại đấy à, uống trà uống trà đi.” Nhân viên sân khấu nhìn xa trông rộng, thấy Diêu Nhiếp đã quay về làm MC, xem ra lại được săn đón lại rồi, nơi này của đài truyền hình cũng được xem như là một nửa giới nghệ sĩ, theo hồng thải bạch** là chuyện đương nhiên.
Ngay cả đạo diễn mấy tháng trước còn nhe răng trợn mắt với anh, thẳng thừng, quyết liệt đuổi anh ra khỏi studio cũng mặt dày bước lên nịnh bợ lấy lòng: “Tiểu Diêu à, cậu trở về thật sự là quá tốt rồi. Chúng tôi mong chờ hết tuần này sang tuần khác hết tháng này sang tháng khác mới mong chờ được cậu quay lại đó. Thế nào, bây giờ có thể bắt tay vào làm việc luôn được chứ? Tôi thấy sau khi cậu được nghỉ ngơi một thời gian, trạng thái cũng tốt hẳn lên, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Diêu Nhiếp cầm lấy tách trà lên nhấp một ngụm, không có ý kiến gì. Đến khi đạo diễn bắt đầu nóng nảy, trên mũi cũng đã ứa mồ hôi, anh mới nói: “Có thể thì có thể đấy, nhưng mà tôi muốn quay ngoại cảnh.”
“Chuyện này thì…” Đạo diễn hơi do dự, ông mời Diêu Nhiếp quay lại là để cứu cánh. Nếu Diêu Nhiếp quay ngoại cảnh, thì ít nhất cũng phải mất một tuần, vậy thì ngày anh dẫn chương trình lại phải lùi lại thêm một tuần nữa.
Diêu Nhiếp biết đạo diễn đang băn khoăn điều gì, nói luôn: “Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ ghi hình trước chương trình trong một tuần để các ngài lưu lại mà.”
Đạo diễn nghe xong, hỉ thượng mi sao*** gật đầu như giã tỏi: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tổ chuyên mục phê duyệt, lần này chuẩn bị đi đến đâu đấy?”
“Tôi muốn ra nước ngoài.” Diêu Nhiếp tiếp tục nhấp một ngụm trà như ông già.
“Ra nước ngoài!” Sắc mặt đạo diễn lại thay đổi. Diêu Nhiếp quay ngoại cảnh là chuyện bình thường, dù sao anh cũng là một trong những biên kịch của tổ chuyên mục, thích tự thân vận động tìm đề tài mới lạ. Trước đây đều chỉ ở phạm vi trong nước tìm đề tài, vậy mà lần này lại muốn ra nước ngoài? Đây thật sự là vô cùng phiền phức, chẳng những phải làm thị thực..bla..bla.., đau đầu nhất vẫn là vấn đề tài chính…
Diêu Nhiếp thấy đạo diễn lộ ra vẻ mặt khó khăn, liền đặt tách trà lên bàn: “Nếu không thì, tôi đành phải chờ thêm một thời gian nữa mới bắt đầu lại vậy?”
Đạo diễn cắn răng, bất đắc dĩ hệt như một đứa trẻ non nớt trước sói già: “Thôi được rồi! Muốn ra nước ngoài thì ra nước ngoài! Cậu muốn đi đâu?”
Diêu Nhiếp cười đắc ý: “Thái Lan chứ đâu!”
…………………………………….
Bãi biễn đầy nắng vàng rực rỡ, những hàng dừa bóng mát, biển xanh cát trắng, trời xanh như ngọc, vốn khi nghe nói đến nơi cần tiếp viện là Thái Lan, Tam Vô đã từng ảo tưởng như vậy. Đáng tiếc, khi cậu vừa bước xuống máy bay, liền hiểu được, có rất nhiều rất nhiều chuyện không giống như mình tưởng, cái gọi là giấc mơ chính là để bị phá vỡ.
Những người khác đều kể rằng đi cùng đoàn đến Thái Lan du lịch, vừa xuống máy bay một phát đã có một em chuyển giới xinh đẹp bước đến tiếp khách rồi, nào là chụp ảnh, rồi ôm, rồi sờ sờ… v.. v.. cũng chẳng phải Tam Vô có ý đồ gì với họ, đơn giản chỉ là tò mò mà thôi, cậu lớn như vậy rồi mà vẫn chưa được thấy người chuyển giới bao giờ, dù gì đó cũng là đặc sản Thái lan mà, đã đến tận đây rồi mà không tìm hiểu thì chẳng phải là quá lãng phí sao?
Đáng tiếc mọi chuyện lại không như mong đợi, cậu quên mất mình đến đây để làm nhiệm vụ, chứ không phải là khách du lịch. Hơn nữa bây giờ đã là 10 đêm rồi, làm gì còn em chuyển giới xinh đẹp nào nữa? Ngay cả đồng nghiệp mà cảnh sát địa phương cử đến đón cũng chẳng thấy đâu. Cậu chỉ có thể ủ rũ theo sát những du khách khác ra khỏi sân bay.
Đợi khoảng một giờ, vẫn không có ai đến đón. Tam Vô không biết người bản địa, cũng sẽ không biết tiếng Thái, đành bất đắc dĩ gọi cho Daniel cầu cứu. Chỉ là cái gã ngoại quốc chết tiệt kia, bình thường không muốn thấy gã, gã lại chết sống quấn quít lấy mình, vậy mà bây giờ có việc cần gã giúp, lại chẳng thèm nghe điện thoại của mình?! Tam Vô nổi trận lôi đình, gập điện thoại lại. Nhưng dù sao cậu cũng là người có học, không dám tạo khẩu nghiệp (theo Phật giáo, tội lỗi do miệng lưỡi gây nên), đành phải đem mấy lời mắng chửi đã vọt lên tận miệng nuốt vào trong bụng.
Lại đợi thêm một giờ nữa, đồng nghiệp mới chậm rãi đến đón, rồi không ngừng giải thích, nói là đột nhiên gặp phải nhiệm vụ khẩn cấp nên đến muộn. Còn có thể làm gì bây giờ? Tuy rằng không có em chuyển giới xinh đẹp tiếp đón, còn phải đứng hứng gió rét ở sân bay hơn hai giờ liền. Nhưng người ta là bởi vì công việc mà đến chậm, cũng không thể trách được. Tam Vô chỉ có thể đem oán khí tích tụ được đều tính cả trên người Daniel. Đều tại gã hết á, muốn trợ giúp cái quái gì chứ?! Cậu đến trợ giúp, lại không tự mình đến đón! Gọi điện thoại cho gã bảo đến đón mình, vậy mà dám không nhận điện thoại?! Chim to ơi chim to (lâu rồi mới nghe em í gọi anh Daniel bằng cái tên này), đừng để tôi gặp anh!
Tục ngữ nói: ban ngày không nên gọi người, ban đêm không nên rủa quỷ. Tuy Daniel không phải quỷ, cùng lắm thì chỉ có thể là quỷ dương (quỷ ngoại quốc), nhưng khi xe chạy qua trung tâm thành phố, Tam Vô lại nhìn thấy cái mặt dâm đãng đáng ghét của gã Daniel kia dưới ánh đèn mờ nhạt.
“Dừng xe!” Tam Vô vội gọi bảo lái xe dừng xe lại.
Đồng nhiệp cảnh sát Thái Lan đến đón cậu nhìn cậu khó hiểu: “Sao thế?”
Tam Vô không trả lời, cậu mở cửa xe lao ra. Cậu vừa mới nhìn thấy một gã bộ dạng rất giống gã ngoại quốc chết tiệt kia, bên cạnh là một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt, vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ làm việc buôn bán thể xác ở lầu xanh. (trong qt là kỵ lâu)
Tam Vô chạy đến dưới lầu, lại bị một gã trẻ tuổi ngăn lại, nói tiếng Thái bô bô cũng chẳng biết là nói cái gì. Tam Vô sốt ruột, không thèm đếm xỉa đến, một tay lấy đẩy gã ra: “Ông đây không thèm đếm xỉa đến mày!”
Đối phương lập tức thay bằng một tràng tiếng Trung rất nặng: “Quý khách đừng nóng vội, bây giờ đang đầy ngập khách, không có cô gái nào rảnh rỗi cả, quý khách cố đợi một chút đi.” Thì ra gã nghĩ Tam Vô là khách đang vội tìm gái.
Tam Vô vừa vội vừa thẹn, mạt mũi đỏ bừng, không thèm quan tâm mà chạy lên. Cậu tung một cước đá văng cửa lớn, xông vào tìm kiếm ở tất cả các phòng, sau khi đánh tan mấy đôi “Dã uyên ương” xong, cuối cùng đành vô công mà phản.
Bị người phá đám, chủ của nơi này dẫn theo vài tên vệ sĩ hung thần ác sát xông đến, muốn tìm Tam Vô tính sổ. Cuối cùng vẫn là nhờ vị đồng nghiệp kia đưa thẻ cảnh viên ra, mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi.
“Ngài Ngô, ngài đang làm cái gì vậy hả?!” Đối phương chút bực mình, hôm nay nước các người đưa cái tên động kinh này đến làm gì, mới đến đã gây chuyện rồi.
“Rất xin lỗi, đã gây rắc rối cho anh rồi. Chỉ là tôi vừa nhìn thấy một người bạn đi lên đấy mà thôi.” Tam Vô cũng biết mình quá kích động, cúi đầu giải thích.
Đối phương có chút kinh ngạc: “Ngài là nói cái kẻ mới mang theo một cô gái lên đấy sao?”
“Đúng vậy.” Tam Vô không ngờ hắn cũng nhìn thấy.
“Tên kia là ma cô đó.”
Tam Vô nghi ngờ: “Ma cô là cái gì?”
…………………………………….
*Trong qt là " hãm hại phụ thân "
**Theo hồng thải bạch: nổi tiếng, đang lên thì được săn đón. Tàn lụi thì bị đào thải.
***Hỉ thượng mi sao: vui sướng đến tận đuôi chân mày…
“Ma cô* chính là mấy kẻ hay dẫn (móc nối) gái đến cho khách làng chơi đó, nhưng đồng thời chúng nó cũng là cái loại tiểu bạch kiểm được đàn bà bao dưỡng.”
* Là những kẻ chuyên kiếm sống bằng nghề đi dẫn gái cho khách làng chơi.
Trên mặt viên cảnh sát có chút khinh miệt: “Cái tên lúc nãy là người nước láng giềng, không phải tôi kỳ thị quốc gia gì đâu, nhưng mà đàn ông ở nước đó thật là vô dụng mà, hết ăn lại nằm, không chịu tự thân vận động dốc sức ra làm ăn gì cả, chỉ muốn đi vào con đường sai trái thôi.”
Y còn chưa nói xong, đã bị Tam Vô ngắt lời: “Đợi chút!” Cậu chỉ vừa mới nắm được trọng điểm của câu nói kia: “Anh nói người lúc nãy là người nước láng giềng sao?” Nhưng bề ngoài của chim to rõ ràng là người Châu Âu da trắng mà, sao có thể nhìn thành người Đông Nam Á được chứ?
Đối phương không biết Tam Vô đang nghĩ gì, nên tiếp tục giải thích: Ừ, hắn là tên ma cô nổi tiếng ở khu này đó, gái trong tay hắn cứ gọi là thay đổi xoành xoạch hết cô này đến cô khác. Nhìn bộ dạng của hắn kìa, có khác gì con lợn đâu chứ, cũng chả biết mấy bà mấy cô coi trọng điểm gì ở hắn nữa, người nào cũng một lòng một dạ với hắn cả.” Y ngẫm nghĩ một chút, có chút thần bí nói thầm vào tai Tam Vô: “Nghe nói là bọn chúng biết tà thuật, hạ bùa ngãi lên người mấy cô gái, nên bọn họ mới có thể cam tâm tình nguyện bán thân xác để nuôi mấy kẻ vô dụng này!”
Tam Vô còn đang cân nhắc xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, căn bản không để tâm đến mấy câu nói của y. Viên cảnh sát này còn có thể nhận ra được tên kia là ma cô nổi tiếng ở đây, chắc không phải là nhìn lầm người đâu, chẳng lẽ hai người bọn họ thấy không phải cùng một người?
“Tên ma cô mà anh thấy, có phải là tên vừa mới lên lầu xanh không?” Tam Vô xác định lại.
Đúng vậy, sao đấy?” Đối phương chả hiểu mô tê gì.
“Chính là tôi nhìn thấy lại là đồng nghiệp của tôi, hơn nữa gã là người châu Âu, không phải là người nước láng giềng của nước anh đâu. Hơn nữa bộ dạng của gã cũng không tệ lắm, không giống lợn chút nào cả…” Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng đúng là bộ dạng gã ngoại quốc chết tiệt kia rất nổi bật.
Đối phương trợn trừng mắt: “Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?!”
……………………………………..
“Mình đã sớm muốn đến Thái Lan du lịch rồi, Yà hú~ bãi biển đầy nắng anh đến đây ~” Diêu Nhiếp đem hành lý ném vào ngăn tủ, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại hoan hô luôn mồm. Đây là du lịch bằng công quỹ nha, sướng quá đi!
Đáng tiếc tâm trạng sung sướng của anh không duy trì được bao lâu, ngay khi nhìn thấy Nhai Xế dùng ánh mắt kén chọn để đánh giá căn phòng, rồi mới vừa lòng ngồi xuống giường: “Ừm, chỉ mỗi cái giường là được thôi. Đủ lớn, rất thuận tiện!”
Diêu Nhiếp biết thừa cái câu “Rất thuận tiện!” của Nhai Xế là có ý gì, anh thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên: “Cái gì mà thuận với chả tiện?! Mắc mớ gì đến cậu?! Phòng của cậu ở bên cạnh kìa!”
Bởi vì Diêu Nhiếp bị đóng băng ở nhà, nên Nhai Xế cũng chả muốn đến đài truyền hình làm gì, hắn đâu có kiên nhẫn mà hạ mình đi làm nhiếp ảnh gia cái gì chứ? Nên liền dứt khoát bỏ việc ngồi ngốc ở nhà làm trạch long cho khỏe. Diêu Nhiếp quay về làm MC, Nhai Xế đã phản đối ngay từ đầu, ai biết được tên trêu hoa ghẹo nguyệt này có câu thêm đứa fan nào nữa không chứ?
Nhưng mà thái độ của Diêu Nhiếp rất kiên quyết, quay về tổ chuyên mục “Khám phá khoa học” vẫn luôn là nguyện vọng của anh, bây giờ có cơ hội, nên dù có nói gì đi chăng nữa anh cũng sẽ quay về!
Hai người chiến tranh lạnh mấy ngày, cuối cùng Nhai Xế bị chiến thuật thờ ơ phớt lờ, không thèm để ý, không cơm không nước chờ sẵn của đối phương đánh bại. Thôi quên đi, đàn ông mà, đối xử với bà xã của mình cũng nên khoan dung một chút, cứ nhượng bộ anh trước đi đã. Nhưng mà, hắn lại yêu cầu phải đi theo Diêu Nhiếp mọi lúc mọi nơi.
Diêu Nhiếp đương nhiên cũng không dám một thân một mình đi ra ngoài, phải biết cái thể chất của anh bây giờ, đi đến đâu cũng đụng quỷ hết á. Nói không chừng mới tách khỏi Nhai Xế có một phút thôi, đã bị yêu ma quỷ quái ăn mất tiêu rồi! Cho nên, anh lợi dụng đặc quyền, dựa vào quan hệ, một lần nữa đem Nhai Xế nhét vào tổ chuyên mục.
Nhai Xế vươn một tay đè anh lại: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, làm gì có chuyện chia phòng ngủ chứ?” Nói xong, không để cho Diêu Nhiếp cãi lại, đã cúi người chặn cái miệng của Diêu Nhiếp lại.
Ai với cậu là vợ chồng hả?! Ai là vợ hả?! Ông đây là đàn ông đó! Diêu Nhiếp kháng nghị đầy mình chưa kịp trút ra ngoài, đã bị môi lưỡi của đối phương chặn lại. Nhai Xế bây giờ đã khác xưa, cùng Diêu nhiếp “trao đổi” lâu dài cộng thêm tự mình mò mẫm, đã khiến cho công lực môi lưỡi càng ngày càng tăng, hắn tự học thành tài, hôn cho đến khi cả người Diêu Nhiếp như nhũn ra, ý định kháng nghị trong đầu bị vứt lên chín tầng mây.
Vốn hai người đang hôn nồng nhiệt khó tách rời, Diêu Nhiếp say mê chìm đắm trong nụ hôn, hai mắt mờ sương… Đột nhiên, hai mắt Diêu Nhiếp mở trừng trừng nhìn ngoài cửa sổ, miệng run lên, cắn phải đầu lưỡi của Nhai Xế.
Nhai Xế nghĩ anh đã **, miệng càng thêm dùng sức, không ngờ lại bị Diêu Nhiếp đẩy ra, cái gì **, cái gì ý loạn tình mê, cái gì thần hồn điên đảo đều tỉnh táo lại toàn bộ. Nhai Xế bất mãn lườm nhìn người yêu một cái, lại phát hiện hai mắt đối phương cứ nhìn đăm đăm về một hướng, răng va vào nhau lập cập, trên trán cũng đổ mồ hôi. Hắn nháy mắt từ tức giận biến thành lo lắng.
“Em bị làm sao vậy?”
“Có, có quỷ!” Diêu Nhiếp nép vào người Nhai Xế, chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Vừa nãy trong lúc đang hôn nồng nhiệt, tuy rằng anh cũng chìm đắm trong đó, hơn nữa mặt của Nhai Xế lại che mất một bên mắt của anh. Nhưng trong thoáng chốc, khóe mắt lướt qua, anh lại nhìn thấy một cái mặt xanh lè, anh nhất thời như bị dột nước lạnh vào người, bừng tỉnh. Nhìn kỹ lại lần nữa, đó là một cái đầu người đang phiêu đãng trên không trung, trên gương mặt xanh tím, một đôi mắt đang nhìn trừng trừng như sắp vọt ra khỏi hốc mắt, ánh mắt ngoan độc nhìn hai người chằm chằm…
Long tử điện hạ tức giận rồi nha, quỷ?! Còn có thứ quỷ không sợ lão tử sao? Ta thật muốn nhìn thử xem, là cái thứ quỷ gì dám quấy rầy chuyện tốt của lão tử! Hắn sải bước, hai ba bước đã chạy đến trước cửa sổ, “Bùm” một tiếng mở cửa sổ thủy tinh ra, một phen túm lấy đầu người kia, ra sức giật lấy. Trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ngăn lại: “Ôi chao! Đừng đừng đừng! Đạo cụ này đắt tiền lắm đó!”
Giọng nói đó rất quen, Diêu Nhiếp đã hợp tác với người này nhiều năm như vậy, sao có thể không nhận ra đó là giọng nói của quản lí bộ phận đạo cụ chứ? Anh sải bước dài chạy nhanh đến, giật lấy cái đầu người vừa thấy trong tay Nhai Xế, quỷ cái gì chứ? Đơn giản chỉ là một cái mô hình nhựa được tô màu đội tóc giả lên mà thôi, chẳng qua trên cổ có buộc một vòng dây câu, từ phòng trên lầu thả xuống.
“Khám phá khoa học” tuy rằng được đưa ra dưới vỏ bọc chương trình khoa học, nhưng mà mỗi lần mở màn đều sẽ làm giống như phim ma vậy, dọa người ta sợ chết khiếp, đến cuối chương trình, lại dùng một vài lập luận rõ vớ vẩn để giải thích, làm bạn hố hàng sợ chết khiếp. Cho nên, trong quá trình quay chương trình, việc chế tạo một ít đạo cụ để thêm chút không khí là không thể thiếu.
Thậm chí, đội ngũ nhân viên quay ngoại cảnh còn có thêm một khoản kinh phí đặc biệt, dùng vào việc gì à? Dùng để thuê diễn viên quần chúng! Chương trình khoa học mà lại cần diễn viên quần chúng để làm gì vậy? Diêu MC sẽ nói cho bạn biết, có tác dụng thần kì.
Ví dụ như giả thần giả quỷ nè, rồi còn giả vờ là nhân chứng, thậm chí đôi lúc còn từ sơn trại xuống thành chuyên gia của một trường đại học abc xyz nào đó nữa. Bạn xem có đúng là tác dụng thần kì không?
Tim gan của Diêu Nhiếp bị dọa sợ cuối cùng bình ổn lại một chút, anh ló đầu ra ngoài cửa sổ, hướng lên trên lầu tức giận mắng quản lý bộ phận đạo cụ vài câu: “XXX, muốn hù chết ông hả?!”
Đối phương ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Không ngờ cái này cũng có thể dọa được cậu, tôi nhớ rõ trước đây cậu can đảm lắm mà.”
Diêu Nhiếp âm thầm chảy nước mắt, bây giờ khác xưa rồi, lúc trước anh có tin ma quỷ có thật đâu chứ?
…………………………………………
Tổ chuyên mục chỉ chấp nhận cho Diêu Nhiếp một tuần để quay ngoại cảnh, cho nên ngay buổi tối hôm vừa đến nơi, bọn họ đã bắt đầu quay chương trình cho kịp tiến độ. Hết thảy mọi việc tiến hành coi như thuận lợi, dù sao thì giả thần giả quỷ bọn họ cũng làm quen tay lành nghề rồi.
Nhưng vừa quay được một nửa, thì nhân hữu tam cấp (con người có ba việc gấp), Diêu Nhiếp chạy vội đi tìm WC. May mà địa điểm quay phim không xa khách sạn lắm, anh liền chạy về phòng mình để giải quyết. Nhai Xế cầm PSP chơi đến đất trời u ám, đang đến đoạn gay cấn. Dù sao nơi này cũng không xa khách sạn lắm, có thể nhìn thấy phòng bọn họ rất rõ, hơn nữa nếu Diêu Nhiếp xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể cảm nhận được. Không cần phải đi theo.
Diêu MC không ngờ đến, mình “Mãi tiểu khai đại” (mua nhỏ chi (tiêu) nhiều), ngồi trên bồn cầu mới vừa sảng khoái xong, vừa xả nước, đang định đứng lên. Thì đột nhiên, anh cảm thấy trong nhà vệ sinh thổi tới một cơn gió lạnh, giống như có một bàn tay đang lén lút vuốt ve mông của anh…
Anh vội đứng lên nhìn xuống bồn cầu, làm gì có bàn tay nào đâu? Xem ra là do mình tự tưởng tượng rồi, Diêu Nhiếp tự cười mình trông gà hoá cuốc.
Lúc rửa tay, anh ngẩng đầu soi gương muốn sửa sang lại dáng vẻ một chút, không ngờ lại nhìn thấy trong gương hình ảnh phản chiếu của một cái đầu người đang lơ lửng giữa không trung ngoài cửa sổ…
“Được thôi! Lại đây dọa tôi nữa đi!” Diêu Nhiếp lúc này đây hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, xông thẳng đến cửa sổ bên cạnh giường, một phen túm lấy đầu tóc của người nọ. Nhưng lập tức liền phát hiện đôi mắt trên khuôn mặt của người nọ lại có thể chuyển động, hướng về phía anh u ám nhìn chằm chằm, miệng nhe ra răng nanh sắc bén như thú dữ. Mà trên cổ, dù nhìn thế nào đi nữa, Diêu Nhiếp cũng không thể tìm thấy được dây câu…
………………………………..
Suy nghĩ của tác giả:
Mọi người khỏe chứ, tôi là hòm lưu trữ số 112 của Hồng Quả Quả, bởi vì hôm nay Hồng Quả Quả phải đi họp, buổi tối còn có bữa tiệc, cho nên hôm nay cử tôi đến đón khách. Nhưng lúc cô ấy trở về sẽ trả lời bình luận của mọi người, tôi sẽ thông báo lại cho cô ấy, yên tâm đi.
Có một cựu ngôi sao đã vắng bóng, đêm nay chúng ta bắt đầu cúi chào đi ~~
Nhai Xế: Ừm, ta rất hài lòng với phân đoạn diễn hôm nay hôm nay, đương nhiên, nếu có cảnh giường chiếu thì càng tốt.
Diêu Nhiếp: Vì sao… Chẳng lẽ tác dụng của tôi chính là không ngừng bị quỷ dọa sao? Còn có diễn viên này xui xẻo hơn tôi không chứ?!
Tác giả :
Hồng Y Quả