Hồ Nữ
Chương 94: Cá tinh xinh đẹp
Sau khi đưa Tuyết Hoa về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, Hạ Lăng Vân đi vào phòng của Thường Đức Thường Hưng nói: "Thường Đức, ngươi bắt cá làm cá chua ngọt, Thương Hưng, ngươi đến sườn núi hậu sơn bắt gà rừng làm gà hấp lá sen."
Cả hai món là đồ mặn đấy, trưởng lão không thích đồ ăn mặn đâu.
Thường Đức, Thường Hưng đi ra tò mò hỏi: "Trưởng lão, cô nương vừa rồi là Tuyết Hoa? Đây là đồ ăn làm cho nàng?"
Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, "Đúng vậy. Sau khi gặp được cơ duyên, nàng không chỉ tấn giai tới ngũ phẩm linh hồ, còn là một thiếu nữ hồ ly chưa biến hóa hoàn toàn." Vì vậy phiền não của hắn tăng lên không giới hạn.
Hắn dừng một chút, nghiêm túc nói: "Truyền thuyết hồ ly các ngươi cũng nghe qua không ít, về sau tự mình chú ý, tận lực đừng đối mặt với nàng." Ánh mắt hồ ly rất hút hồn người, dù Tuyết Hoa vô tâm nhưng vẫn mê hoặc được hai người bọn họ, mà xét về định lực thì hai người họ cũng không thể chống lại mị hoặc của nàng.
"Vâng, đệ tử nhất định không nhìn vào mặt Tuyết Hoa." Thường Đức tranh thủ thời gian nói. Tuyết Hoa bế quan hai mươi lăm năm từ nhị phẩm linh hồ tấn thăng thành tứ phẩm linh hồ, đã là thần tốc rồi mà ngắn ngủi hai ba tháng, nàng lại từ tứ phẩm linh hồ thăng thành ngũ phẩm linh hồ, tốc độ tu luyện này nghe mà rợn người.
"Cũng không phải là không thể nhìn." Hạ Lăng Vân có chút khổ não. Hắn không có khả năng ép tất cả nam đệ tử ở Thiên Linh Môn cúi mặt không nhìn Tuyết Hoa?
"Coi như là các ngươi huấn luyện định lực của bản thân." Hắn đành phải nói như thế, quay người về thư phòng.
Công pháp tu luyện thủy mộc song tu là pháp thuật đặc thù mà tu sĩ thượng cổ dùng, được khắc bên trên ngọc giản. Khối ngọc giản này sẽ phân theo tu vi cao thấp của người đọc mà sẽ có những pháp quyết tu luyện khác nhau. Hắn tu luyện tới tầng thứ tám, cho nên có thể thấy được pháp quyết tầng thứ chín.
Để tiện, hắn viết toàn bộ pháp quyết mình đã đọc xuống, để các đệ tử Thiên Linh Môn có thể đọc và tu luyện. Ngọc giản là công pháp tu luyện quan trọng nhất của Thiên Linh Môn, sẽ do hắn giữ, cho đến khi hắn tìm được người thích hợp thừa kế.
Sau khi mài mực, hắn cầm bút lông sói chăm chú viết. Vừa viết được mấy câu tâm pháp tầng thứ nhất, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về hướng này.
"Tiên Quân." Tuyết Hoa mặc một bộ y phục màu hồng phấn bước tới. Nàng không búi tóc mà chỉ dùng một sợi dây tùy tiện buộc mái tóc dài ra sau lưng. Rõ ràng toàn thân mộc mạc, không chút trang sức, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn toát ra một luồng hấp dẫn khiến hắn không nhịn được muốn tới vuốt ve gương mặt nàng.
Hạ Lăng Vân đưa mắt nhìn rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, từ trên không trung lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt nàng, nói: "Tuyết Hoa, đây là sách lúc trên đường tới đảo Hỏa Vân ta đã mua cho nàng. Nàng qua bên kia từ từ xem. Chữ nào không biết cứ ghi lại, chờ ta rảnh sẽ chỉ giúp nàng." Hắn tin tưởng ở bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, phụ thân của Tuyết Hoa cũng chỉ dạy nàng đọc sách viết chữ."
"Hả, à..." Tuyết Hoa thật sự buồn bực, sớm biết tìm hắn sẽ bị ép đọc sách, nàng sẽ không đến rồi.
"Tiên Quân, bên kia đang dựng nhà cho Thanh Viễn, ta muốn đi xem, thuận tiện nói chuyện với Uyển Trân." Nàng tranh thủ nói, rồi quay người muốn đi ra ngoài.
"Không cho phép đi." Hạ Lăng Vân lập tức nói. Nếu nàng qua đó, các đệ tử xây dựng phòng sẽ bị thất thần, khiến nhà dựng được xiêu xiêu vẹo vẹo thì sao.
Cảm giác giọng điệu của mình quá cứng ngắc, hắn lập tức nhẹ nhàng nói: "Tuyết hoa, bên Thanh Viễn nhiều việc bề bộn, nàng đừng đi quấy rầy bọn họ. Nếu nàng muốn nói chuyện với Uyển Trân, ta sẽ bảo Thường Đức hoặc Thường Hưng đi gọi Uyển Trân qua với nàng." Hắn càng hi vọng nàng vĩnh viễn chỉ xoay quanh hắn.
"Ta không thể đi chơi sao?" Tuyết Hoa mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, vẻ mặt buồn bã.
Hạ Lăng Vân bỏ bút lông sói xuống, cười nói: "Tuyết Hoa, dung mạo của nàng sẽ khiến những nam nhân kia thất hồn lạc phách. Thanh Viễn đang xây phòng ở, nàng đi, những... nam đệ tử kia nhất định bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không thể xây được nhà ở." Hắn hi vọng nàng vĩnh viễn đừng rời khỏi tầm mắt của mình.
Bất mãn của Tuyết Hoa lập tức không cánh mà bay, quay người trở lại nói: "Vậy ta không đi. Uyển Trân vẫn chưa quen với Thiên Linh Môn, có lẽ nàng muốn ở cùng một chỗ với Thanh Viễn." Tiên Quân đang trực tiếp khen ngợi dung mạo nàng đó.
Cầm sách đặt lên góc bàn, Hạ Lăng Vân nói: "Nàng không thích đọc sách phải không? Vậy cứ chơi quanh Vong Trần Cư là được. Pháp khí phụ thân nàng đưa nàng biết sử dụng hết rồi? Đi học cách sử dung, nhớ kĩ đừng sử dụng loại công kích quá mạnh." Lúc nàng gặp nguy hiểm, sử dụng pháp khí... ít nhất có thể bảo vệ mình.
"Vâng." Tuyết Hoa nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng.
Nàng đó, thật sự giống những đệ tử trẻ tuổi, ham chơi, không thích đọc sách.
Hạ Lăng Vân nhìn bóng lưng nàng mỉm cười lắc đầu, cầm bút lông tĩnh tâm, tiếp tục viết công pháp thủy mộc song tu thần công.
Tuyết Hoa đối mặt với hồ Nữ Thần, tay phải chạm nhẹ vào vòng tay Như Ý bên cổ tay trái, từ trên không lấy ra dây trói tiên.
Muội muội Lệ Nhi nói, phụ thân không muốn pháp khí đỉnh cấp người chế tạo bị cướp đi lạm dụng, nên lúc chế tạo đã cho sợi lông hồ ly của các nàng vào. Cũng có nghĩa, pháp khí trừ các nàng không ai có thể sử dụng, người khác dù cướp đi cũng không dùng được.
Lấy dây ra, đưa một ít linh khí vào trong. Dây kim hồng sắc lập tức dài ra, thành một dây lụa tầm ba bốn mét.
Cầm dây lụa dựa theo lời Lệ Nhi, dùng ý niệm điều khiển nó phi về phía trước. Dây lụa lập tức như vật sống nghe theo lời nàng "Vù" một cái bay về phía trước, hơn nữa càng ngày càng dài.
Cực hạn là ba mươi trượng!
Tuyết Hoa từng nghe Lệ Nhi nói qua, đợi đến lúc cảm nhận dây không thể kéo dài nữa, khẽ động tay, ra lệnh nó rút ngắn lại.
Sau khi dây thu lại tầm ba bốn mét, Tuyết Hoa vung tay. Dây trói tiên lập tức xoay quanh người nàng, tạo thành màn che, bảo hộ nàng không chút khe hở.
Dây trói tiên có thể vừa công vừa thủ. Công, dù cho bát phẩm tiên quân bị trói muốn thoát cũng khó khăn, thủ, bên ngoài dù lôi đình thiểm điện, nàng lông tóc cũng không bị tổn thương. Đây tuyệt đối là thần khí mà phụ thân làm theo yêu cầu của hai nữ nhi!
Hai tay vuốt vuốt dây trói tiên, đột nhiên nàng nghĩ, nếu nàng trói Hạ Lăng Vân thì sẽ như thế nào?
A, thật xấu hổ chết đi thôi, sao nàng có thể suy nghĩ tà ác như vậy?
Tuyết Hoa cảm thấy ngượng ngùng... hai tay ôm lấy mặt, sau đó cảm nhận gương mặt mình nóng lên.
"Mới tháng tư mà ngươi đã mơ mộng rồi."
Ai?
Tuyết Hoa lập tức cảnh giác.
"Là ta, ta ở phía nam thủy vực. Đến đây, ta chờ ngươi. Tới đây... Ta vẫn luôn đợi ngươi."
Giọng nói như thầm thì nỉ non vang trong đầu Tuyết Hoa, Tuyết Hoa chần chừ một chút, liền đi về phía nam. Nàng nhớ tới lời dặn của Hạ Lăng Vân ngày đầu tới Vong Trần Cư. Phía nam thủy vực có một cá chép tinh hơn hai nghìn năm, tuy không ăn thịt tu sĩ, nhưng sẽ công kích linh sủng vượt qua kết giới, linh sủng không cẩn thận sẽ bị nó ăn thịt.
Cá chép tinh này giống như là có phép thuật, lúc đó nàng suýt chút nữa bị nó mê hoặc đi qua, trở thành đồ ăn của nó.
Đi xem, thuận tiện...
Tuyết Hoa cầm dây trói tiên, trong lòng cười hắc hắc hắc.
Đi dọc theo hồ Nữ Thần về phía nam khoảng ba bốn mét, nàng nhìn thấy một người không rõ nam nữ ngâm mình trong nước.
Mái tóc dài ướt sũng màu xanh, nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt trứng ngỗng tuyệt mĩ, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn, hai gò má ửng hồng, giống như đánh phấn.
Nhìn xuyên qua hồ nước yên tĩnh, Tuyết Hoa thấy ngực hắn bằng phẳng, đường cong eo hoàn mĩ, còn có vẩy cả màu vàng kim từ dưới lưng tới tận đuôi.
Nó là nam, một con cá tinh.
Nó và nàng giống nhau, đều chưa biến hóa hoàn toàn. Hắn không phải là linh sủng của tu sĩ nhân loại, không có chủ nhân dạy dỗ, không có chủ nhân cho ăn các loại linh đan, sống 2000 năm cũng mới chỉ là cá tinh lục phẩm.(Tu sĩ không có năng lực đoán tu vi của người phẩm giai cao hơn, bây giờ Tuyết Hoa không phân biệt được tu vi của hắn nên đoán chừng cao hơn nàng, nhưng không thể đạt tới cảnh giới" "Tiên")
"Ngươi gọi ta?" Nàng tới gần hỏi, trong lòng tràn ngập cảnh giác và tò mò.
"Là ta. Ngươi xuống, ngươi xuống được không?" Hắn cầu xin, đôi mắt ngập nước nhìn nàng đầy mong chờ, giọng nói mềm mại rất êm tai.
"Ngươi muốn ăn thịt ta!" Tuyết Hoa lạnh lùng nói. Nàng còn lâu mới mắc mưu nó.
"Không ta không ăn ngươi. Bởi vì chủ nhân Ngọc Diệp nói cho ta biết ta không thể ăn sinh vật hình người, nếu không tu sĩ Thiên Linh Môn sẽ giết chết ta nấu canh cá."
Hắn chớp chớp mắt rụt rè nói: "Chủ nhân Ngọc Diệp rất mạnh, đời sau của nàng còn mạnh hơn, ta không dám vi phạm lời nàng." Bây giờ ở đường ranh giới nam bắc của hồ Nữ Thần có một vị Tiên Quân còn mạnh hơn chủ nhân Ngọc Diệp, hắn càng không dám ăn sủng vật mà người đó sủng ái.
"Chủ nhân Ngọc Diệp là ai?" Tuyết Hoa kinh ngạc hỏi. Hạ Lăng Vân nói đây là cá tinh 2000 năm được tiền bối ở Thiên Linh Môn nuôi dưỡng, là di sản tổ tiên, Thiên Linh Môn cứ nuôi thả không tổn thương nó.
"Chính là chủ nhân Ngọc Diệp." Cá tinh xinh đẹp thâm tình nói, "Nàng rất đẹp, dung mạo của ta bây giờ là dựa vào diện mạo của nàng mà biến thành. Lúc ta còn nhỏ, mỗi ngày nàng cho ta ăn, nói sẽ đợi ta lớn lên." Lời của hắn tràn ngập tưởng niệm.
"Thế nhưng mà chờ tới khi ta trưởng thành, nàng đã chết." Cá chép tinh ưu thương nói, cúi đầu xuống, không biết có phải nước trên tóc hắn rơi xuống mặt hồ không mà lúc này mặt nước bỗng xao động thành từng vòng.
Tuyết Hoa bình tĩnh nghe. Đây là giới tu tiên, tất cả sinh vật đều không ngừng tu luyện, nhưng nếu tu vi đình trệ không tăng tiến, sẽ già và chết.
"Nàng nói hi vọng ta có thể tu luyện thành tiên, nhưng mà kể tử khi tiểu đồ đệ của nàng cũng qua đời, đồ tử đồ tôn của nàng cũng không để ý, mặc ta tự sanh tự diệt." Cá tinh xinh đẹp ai oán nói, gương mặt tuyệt mĩ tinh xảo ủ rũ.
Tuyết Hoa đánh gãy lời ai oán của hắn, hỏi, "Nếu ngươi không ăn ta, ngươi gọi ta đến làm gì?"
"Ta... Muốn ngươi đến nhìn ta nha. Thủy vực này còn có một con cá thông minh như ta." Hắn nói xong, hai mắt sáng rỡ, gò má hồng đào càng ửng, bờ môi xinh đẹp kiều diễm ướt át, nói ra lời mê người.
Nhìn hắn? Cá tinh có trí tuệ cũng là việc hiếm, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện.
Tuyết Hoa im lặng nhìn, thấy hắn bắt đầu cấp tốc xoay tròn trong nước, hai tay đập mạnh nhảy lên khỏi mặt nước, đuôi cá vàng kim cũng quẫy lên, sau đó tạo một tư thế ưu mĩ mà rơi xuống hồ. Hồ nước xao động kịch liệt, bọt nước văng tung tóe, xiêm y vừa thay của Tuyết Hoa cũng bị ướt.
Hắn muốn làm gì? Muốn công kích nàng?
Tuyết Hoa cầm dây trói tiên nhìn hắn. Nếu hắn dám thương tổn nàng, nàng sẽ nấu con cá tinh này cho mọi người ở Vong Trần Cư tẩm bổ.
"Nhìn ta, ngươi nhìn ta rồi." Hắn vội vàng nói, thân thể vặn vẹo như con thủy xà trong mặt nước, nhảy lên cao hai mắt long lanh nhìn nàng đầy trông chờ.
Ào...ào, hồ nước xôn xao, vẻ mặt Tuyết Hoa hoang mang. Hắn muốn làm gì?
"Ah...." Bọt nước lại bị văng ra vì hắn nhảy xuống hồ, phát ra tiếng ùng ục, sau đó cái đuôi cá lại lập tức đong đưa.
Hắn muốn biểu diễn tiết mục cá chép vượt long môn cho nàng xem?
Gương mặt hắn rất đẹp, dáng người cũng tốt, thân người và đuôi cá dính liền cũng vô cùng tự nhiên hoàn mĩ.
Biểu diễn rất đặc sắc.
Tuyết Hoa nhìn, nở nụ cười, gần như là muốn vỗ tay.
Cá tinh xinh đẹp có vẻ mệt mỏi, mở rộng tay ngâm trong nước. Hắn thở gấp, phần eo phía dưới không biết lúc nào xuất hiện một dịch lỏng mờ mờ.
Chất lỏng này theo đuôi hắn lắc lư mà khuếch tán xung quanh, sau đó hòa lẫn vào trong hồ nước.
"Tuyết Hoa, tên ta là Thủy Ngọc, là Ngọc Diệp đại nhân đặt đấy." Cá tinh nói ra, "Về sau không có việc gì ngươi tới chơi với ta được không? Ta một mình rất cô đơn." Màu hồng trên gò má hắn cũng nhạt dần rồi.
Không đùa giỡn có thể nhìn.
Tuyết Hoa nói: "Thật ra chỉ cần ngươi không ăn linh sủng, sẽ có rất nhiều linh sủng ở Thiên Linh Môn nguyện ý tới chơi với ngươi." Nói xong nàng thi triển pháp thuật hệ thủy xua tan nước trên người mình, quay người chuẩn bị rời đi.
"Tuyết Hoa." Cá tinh Thủy Ngọc nói: "Thật ra ta cũng không ăn linh sủng của tu sĩ nhân loại, chỉ là chúng không qua phía nam hồ. Hơn nữa chúng không đáng yêu, ta không thích qua đó tìm chúng."
Bị một con cá tinh tán dương đáng yêu. Tuyết Hoa quả thật là
"Ngươi qua nha, cá bên này ngươi thích ăn lúc nào thì ăn." Cá tinh xinh đẹp cười nói, hai mắt lưu chuyển, cặp môi đỏ mọng ướt át.
Tuyết Hoa: = khẩu = Ngươi là cá chép tinh 2000 năm? Cá chép trong hồ Nữ Thần này có lẽ là tử tôn của ngươi? Ngươi để người khác tùy tiện ăn?
Thật khiến người ta không thể hiểu nổi giới tu tiên trên đại lục Ngũ Nguyên!
Cả hai món là đồ mặn đấy, trưởng lão không thích đồ ăn mặn đâu.
Thường Đức, Thường Hưng đi ra tò mò hỏi: "Trưởng lão, cô nương vừa rồi là Tuyết Hoa? Đây là đồ ăn làm cho nàng?"
Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, "Đúng vậy. Sau khi gặp được cơ duyên, nàng không chỉ tấn giai tới ngũ phẩm linh hồ, còn là một thiếu nữ hồ ly chưa biến hóa hoàn toàn." Vì vậy phiền não của hắn tăng lên không giới hạn.
Hắn dừng một chút, nghiêm túc nói: "Truyền thuyết hồ ly các ngươi cũng nghe qua không ít, về sau tự mình chú ý, tận lực đừng đối mặt với nàng." Ánh mắt hồ ly rất hút hồn người, dù Tuyết Hoa vô tâm nhưng vẫn mê hoặc được hai người bọn họ, mà xét về định lực thì hai người họ cũng không thể chống lại mị hoặc của nàng.
"Vâng, đệ tử nhất định không nhìn vào mặt Tuyết Hoa." Thường Đức tranh thủ thời gian nói. Tuyết Hoa bế quan hai mươi lăm năm từ nhị phẩm linh hồ tấn thăng thành tứ phẩm linh hồ, đã là thần tốc rồi mà ngắn ngủi hai ba tháng, nàng lại từ tứ phẩm linh hồ thăng thành ngũ phẩm linh hồ, tốc độ tu luyện này nghe mà rợn người.
"Cũng không phải là không thể nhìn." Hạ Lăng Vân có chút khổ não. Hắn không có khả năng ép tất cả nam đệ tử ở Thiên Linh Môn cúi mặt không nhìn Tuyết Hoa?
"Coi như là các ngươi huấn luyện định lực của bản thân." Hắn đành phải nói như thế, quay người về thư phòng.
Công pháp tu luyện thủy mộc song tu là pháp thuật đặc thù mà tu sĩ thượng cổ dùng, được khắc bên trên ngọc giản. Khối ngọc giản này sẽ phân theo tu vi cao thấp của người đọc mà sẽ có những pháp quyết tu luyện khác nhau. Hắn tu luyện tới tầng thứ tám, cho nên có thể thấy được pháp quyết tầng thứ chín.
Để tiện, hắn viết toàn bộ pháp quyết mình đã đọc xuống, để các đệ tử Thiên Linh Môn có thể đọc và tu luyện. Ngọc giản là công pháp tu luyện quan trọng nhất của Thiên Linh Môn, sẽ do hắn giữ, cho đến khi hắn tìm được người thích hợp thừa kế.
Sau khi mài mực, hắn cầm bút lông sói chăm chú viết. Vừa viết được mấy câu tâm pháp tầng thứ nhất, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về hướng này.
"Tiên Quân." Tuyết Hoa mặc một bộ y phục màu hồng phấn bước tới. Nàng không búi tóc mà chỉ dùng một sợi dây tùy tiện buộc mái tóc dài ra sau lưng. Rõ ràng toàn thân mộc mạc, không chút trang sức, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn toát ra một luồng hấp dẫn khiến hắn không nhịn được muốn tới vuốt ve gương mặt nàng.
Hạ Lăng Vân đưa mắt nhìn rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, từ trên không trung lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt nàng, nói: "Tuyết Hoa, đây là sách lúc trên đường tới đảo Hỏa Vân ta đã mua cho nàng. Nàng qua bên kia từ từ xem. Chữ nào không biết cứ ghi lại, chờ ta rảnh sẽ chỉ giúp nàng." Hắn tin tưởng ở bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, phụ thân của Tuyết Hoa cũng chỉ dạy nàng đọc sách viết chữ."
"Hả, à..." Tuyết Hoa thật sự buồn bực, sớm biết tìm hắn sẽ bị ép đọc sách, nàng sẽ không đến rồi.
"Tiên Quân, bên kia đang dựng nhà cho Thanh Viễn, ta muốn đi xem, thuận tiện nói chuyện với Uyển Trân." Nàng tranh thủ nói, rồi quay người muốn đi ra ngoài.
"Không cho phép đi." Hạ Lăng Vân lập tức nói. Nếu nàng qua đó, các đệ tử xây dựng phòng sẽ bị thất thần, khiến nhà dựng được xiêu xiêu vẹo vẹo thì sao.
Cảm giác giọng điệu của mình quá cứng ngắc, hắn lập tức nhẹ nhàng nói: "Tuyết hoa, bên Thanh Viễn nhiều việc bề bộn, nàng đừng đi quấy rầy bọn họ. Nếu nàng muốn nói chuyện với Uyển Trân, ta sẽ bảo Thường Đức hoặc Thường Hưng đi gọi Uyển Trân qua với nàng." Hắn càng hi vọng nàng vĩnh viễn chỉ xoay quanh hắn.
"Ta không thể đi chơi sao?" Tuyết Hoa mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, vẻ mặt buồn bã.
Hạ Lăng Vân bỏ bút lông sói xuống, cười nói: "Tuyết Hoa, dung mạo của nàng sẽ khiến những nam nhân kia thất hồn lạc phách. Thanh Viễn đang xây phòng ở, nàng đi, những... nam đệ tử kia nhất định bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không thể xây được nhà ở." Hắn hi vọng nàng vĩnh viễn đừng rời khỏi tầm mắt của mình.
Bất mãn của Tuyết Hoa lập tức không cánh mà bay, quay người trở lại nói: "Vậy ta không đi. Uyển Trân vẫn chưa quen với Thiên Linh Môn, có lẽ nàng muốn ở cùng một chỗ với Thanh Viễn." Tiên Quân đang trực tiếp khen ngợi dung mạo nàng đó.
Cầm sách đặt lên góc bàn, Hạ Lăng Vân nói: "Nàng không thích đọc sách phải không? Vậy cứ chơi quanh Vong Trần Cư là được. Pháp khí phụ thân nàng đưa nàng biết sử dụng hết rồi? Đi học cách sử dung, nhớ kĩ đừng sử dụng loại công kích quá mạnh." Lúc nàng gặp nguy hiểm, sử dụng pháp khí... ít nhất có thể bảo vệ mình.
"Vâng." Tuyết Hoa nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng.
Nàng đó, thật sự giống những đệ tử trẻ tuổi, ham chơi, không thích đọc sách.
Hạ Lăng Vân nhìn bóng lưng nàng mỉm cười lắc đầu, cầm bút lông tĩnh tâm, tiếp tục viết công pháp thủy mộc song tu thần công.
Tuyết Hoa đối mặt với hồ Nữ Thần, tay phải chạm nhẹ vào vòng tay Như Ý bên cổ tay trái, từ trên không lấy ra dây trói tiên.
Muội muội Lệ Nhi nói, phụ thân không muốn pháp khí đỉnh cấp người chế tạo bị cướp đi lạm dụng, nên lúc chế tạo đã cho sợi lông hồ ly của các nàng vào. Cũng có nghĩa, pháp khí trừ các nàng không ai có thể sử dụng, người khác dù cướp đi cũng không dùng được.
Lấy dây ra, đưa một ít linh khí vào trong. Dây kim hồng sắc lập tức dài ra, thành một dây lụa tầm ba bốn mét.
Cầm dây lụa dựa theo lời Lệ Nhi, dùng ý niệm điều khiển nó phi về phía trước. Dây lụa lập tức như vật sống nghe theo lời nàng "Vù" một cái bay về phía trước, hơn nữa càng ngày càng dài.
Cực hạn là ba mươi trượng!
Tuyết Hoa từng nghe Lệ Nhi nói qua, đợi đến lúc cảm nhận dây không thể kéo dài nữa, khẽ động tay, ra lệnh nó rút ngắn lại.
Sau khi dây thu lại tầm ba bốn mét, Tuyết Hoa vung tay. Dây trói tiên lập tức xoay quanh người nàng, tạo thành màn che, bảo hộ nàng không chút khe hở.
Dây trói tiên có thể vừa công vừa thủ. Công, dù cho bát phẩm tiên quân bị trói muốn thoát cũng khó khăn, thủ, bên ngoài dù lôi đình thiểm điện, nàng lông tóc cũng không bị tổn thương. Đây tuyệt đối là thần khí mà phụ thân làm theo yêu cầu của hai nữ nhi!
Hai tay vuốt vuốt dây trói tiên, đột nhiên nàng nghĩ, nếu nàng trói Hạ Lăng Vân thì sẽ như thế nào?
A, thật xấu hổ chết đi thôi, sao nàng có thể suy nghĩ tà ác như vậy?
Tuyết Hoa cảm thấy ngượng ngùng... hai tay ôm lấy mặt, sau đó cảm nhận gương mặt mình nóng lên.
"Mới tháng tư mà ngươi đã mơ mộng rồi."
Ai?
Tuyết Hoa lập tức cảnh giác.
"Là ta, ta ở phía nam thủy vực. Đến đây, ta chờ ngươi. Tới đây... Ta vẫn luôn đợi ngươi."
Giọng nói như thầm thì nỉ non vang trong đầu Tuyết Hoa, Tuyết Hoa chần chừ một chút, liền đi về phía nam. Nàng nhớ tới lời dặn của Hạ Lăng Vân ngày đầu tới Vong Trần Cư. Phía nam thủy vực có một cá chép tinh hơn hai nghìn năm, tuy không ăn thịt tu sĩ, nhưng sẽ công kích linh sủng vượt qua kết giới, linh sủng không cẩn thận sẽ bị nó ăn thịt.
Cá chép tinh này giống như là có phép thuật, lúc đó nàng suýt chút nữa bị nó mê hoặc đi qua, trở thành đồ ăn của nó.
Đi xem, thuận tiện...
Tuyết Hoa cầm dây trói tiên, trong lòng cười hắc hắc hắc.
Đi dọc theo hồ Nữ Thần về phía nam khoảng ba bốn mét, nàng nhìn thấy một người không rõ nam nữ ngâm mình trong nước.
Mái tóc dài ướt sũng màu xanh, nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt trứng ngỗng tuyệt mĩ, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn, hai gò má ửng hồng, giống như đánh phấn.
Nhìn xuyên qua hồ nước yên tĩnh, Tuyết Hoa thấy ngực hắn bằng phẳng, đường cong eo hoàn mĩ, còn có vẩy cả màu vàng kim từ dưới lưng tới tận đuôi.
Nó là nam, một con cá tinh.
Nó và nàng giống nhau, đều chưa biến hóa hoàn toàn. Hắn không phải là linh sủng của tu sĩ nhân loại, không có chủ nhân dạy dỗ, không có chủ nhân cho ăn các loại linh đan, sống 2000 năm cũng mới chỉ là cá tinh lục phẩm.(Tu sĩ không có năng lực đoán tu vi của người phẩm giai cao hơn, bây giờ Tuyết Hoa không phân biệt được tu vi của hắn nên đoán chừng cao hơn nàng, nhưng không thể đạt tới cảnh giới" "Tiên")
"Ngươi gọi ta?" Nàng tới gần hỏi, trong lòng tràn ngập cảnh giác và tò mò.
"Là ta. Ngươi xuống, ngươi xuống được không?" Hắn cầu xin, đôi mắt ngập nước nhìn nàng đầy mong chờ, giọng nói mềm mại rất êm tai.
"Ngươi muốn ăn thịt ta!" Tuyết Hoa lạnh lùng nói. Nàng còn lâu mới mắc mưu nó.
"Không ta không ăn ngươi. Bởi vì chủ nhân Ngọc Diệp nói cho ta biết ta không thể ăn sinh vật hình người, nếu không tu sĩ Thiên Linh Môn sẽ giết chết ta nấu canh cá."
Hắn chớp chớp mắt rụt rè nói: "Chủ nhân Ngọc Diệp rất mạnh, đời sau của nàng còn mạnh hơn, ta không dám vi phạm lời nàng." Bây giờ ở đường ranh giới nam bắc của hồ Nữ Thần có một vị Tiên Quân còn mạnh hơn chủ nhân Ngọc Diệp, hắn càng không dám ăn sủng vật mà người đó sủng ái.
"Chủ nhân Ngọc Diệp là ai?" Tuyết Hoa kinh ngạc hỏi. Hạ Lăng Vân nói đây là cá tinh 2000 năm được tiền bối ở Thiên Linh Môn nuôi dưỡng, là di sản tổ tiên, Thiên Linh Môn cứ nuôi thả không tổn thương nó.
"Chính là chủ nhân Ngọc Diệp." Cá tinh xinh đẹp thâm tình nói, "Nàng rất đẹp, dung mạo của ta bây giờ là dựa vào diện mạo của nàng mà biến thành. Lúc ta còn nhỏ, mỗi ngày nàng cho ta ăn, nói sẽ đợi ta lớn lên." Lời của hắn tràn ngập tưởng niệm.
"Thế nhưng mà chờ tới khi ta trưởng thành, nàng đã chết." Cá chép tinh ưu thương nói, cúi đầu xuống, không biết có phải nước trên tóc hắn rơi xuống mặt hồ không mà lúc này mặt nước bỗng xao động thành từng vòng.
Tuyết Hoa bình tĩnh nghe. Đây là giới tu tiên, tất cả sinh vật đều không ngừng tu luyện, nhưng nếu tu vi đình trệ không tăng tiến, sẽ già và chết.
"Nàng nói hi vọng ta có thể tu luyện thành tiên, nhưng mà kể tử khi tiểu đồ đệ của nàng cũng qua đời, đồ tử đồ tôn của nàng cũng không để ý, mặc ta tự sanh tự diệt." Cá tinh xinh đẹp ai oán nói, gương mặt tuyệt mĩ tinh xảo ủ rũ.
Tuyết Hoa đánh gãy lời ai oán của hắn, hỏi, "Nếu ngươi không ăn ta, ngươi gọi ta đến làm gì?"
"Ta... Muốn ngươi đến nhìn ta nha. Thủy vực này còn có một con cá thông minh như ta." Hắn nói xong, hai mắt sáng rỡ, gò má hồng đào càng ửng, bờ môi xinh đẹp kiều diễm ướt át, nói ra lời mê người.
Nhìn hắn? Cá tinh có trí tuệ cũng là việc hiếm, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện.
Tuyết Hoa im lặng nhìn, thấy hắn bắt đầu cấp tốc xoay tròn trong nước, hai tay đập mạnh nhảy lên khỏi mặt nước, đuôi cá vàng kim cũng quẫy lên, sau đó tạo một tư thế ưu mĩ mà rơi xuống hồ. Hồ nước xao động kịch liệt, bọt nước văng tung tóe, xiêm y vừa thay của Tuyết Hoa cũng bị ướt.
Hắn muốn làm gì? Muốn công kích nàng?
Tuyết Hoa cầm dây trói tiên nhìn hắn. Nếu hắn dám thương tổn nàng, nàng sẽ nấu con cá tinh này cho mọi người ở Vong Trần Cư tẩm bổ.
"Nhìn ta, ngươi nhìn ta rồi." Hắn vội vàng nói, thân thể vặn vẹo như con thủy xà trong mặt nước, nhảy lên cao hai mắt long lanh nhìn nàng đầy trông chờ.
Ào...ào, hồ nước xôn xao, vẻ mặt Tuyết Hoa hoang mang. Hắn muốn làm gì?
"Ah...." Bọt nước lại bị văng ra vì hắn nhảy xuống hồ, phát ra tiếng ùng ục, sau đó cái đuôi cá lại lập tức đong đưa.
Hắn muốn biểu diễn tiết mục cá chép vượt long môn cho nàng xem?
Gương mặt hắn rất đẹp, dáng người cũng tốt, thân người và đuôi cá dính liền cũng vô cùng tự nhiên hoàn mĩ.
Biểu diễn rất đặc sắc.
Tuyết Hoa nhìn, nở nụ cười, gần như là muốn vỗ tay.
Cá tinh xinh đẹp có vẻ mệt mỏi, mở rộng tay ngâm trong nước. Hắn thở gấp, phần eo phía dưới không biết lúc nào xuất hiện một dịch lỏng mờ mờ.
Chất lỏng này theo đuôi hắn lắc lư mà khuếch tán xung quanh, sau đó hòa lẫn vào trong hồ nước.
"Tuyết Hoa, tên ta là Thủy Ngọc, là Ngọc Diệp đại nhân đặt đấy." Cá tinh nói ra, "Về sau không có việc gì ngươi tới chơi với ta được không? Ta một mình rất cô đơn." Màu hồng trên gò má hắn cũng nhạt dần rồi.
Không đùa giỡn có thể nhìn.
Tuyết Hoa nói: "Thật ra chỉ cần ngươi không ăn linh sủng, sẽ có rất nhiều linh sủng ở Thiên Linh Môn nguyện ý tới chơi với ngươi." Nói xong nàng thi triển pháp thuật hệ thủy xua tan nước trên người mình, quay người chuẩn bị rời đi.
"Tuyết Hoa." Cá tinh Thủy Ngọc nói: "Thật ra ta cũng không ăn linh sủng của tu sĩ nhân loại, chỉ là chúng không qua phía nam hồ. Hơn nữa chúng không đáng yêu, ta không thích qua đó tìm chúng."
Bị một con cá tinh tán dương đáng yêu. Tuyết Hoa quả thật là
"Ngươi qua nha, cá bên này ngươi thích ăn lúc nào thì ăn." Cá tinh xinh đẹp cười nói, hai mắt lưu chuyển, cặp môi đỏ mọng ướt át.
Tuyết Hoa: = khẩu = Ngươi là cá chép tinh 2000 năm? Cá chép trong hồ Nữ Thần này có lẽ là tử tôn của ngươi? Ngươi để người khác tùy tiện ăn?
Thật khiến người ta không thể hiểu nổi giới tu tiên trên đại lục Ngũ Nguyên!
Tác giả :
Dịch Ngũ