Hồ Nữ
Chương 78: Nụ hôn ước hẹn
Hạ Lăng Vân khoác kiện trường bào màu lam đứng trong nội viện Thanh Lâm Quán, ngẩng đầu nhìn trăng sao, nỗi lòng giống như thủy triều.
Tuyết Hoa...
Trước kia hắn đã thấy nàng biến hóa, cũng đã nhìn qua thân thể nàng, nhưng lúc này đây, cảm giác của hắn hoàn toàn khác.
Loại tình cảm này... Hắn không biết diễn tả thế nào, nhưng có những xúc cảm ẩn dấu sau sự kinh ngạc.
Ngực của hắn còn lưu lại mùi thơm cơ thể nàng, cánh tay còn nhớ kĩ sự mềm mại của nàng.
Tuy rằng vẫn còn tai và đuôi hồ ly, nhưng trong nhận thức hắn, có lẽ Tuyết Hoa sắp tới tuổi cập kê rồi. Trong cuộc sống bình thường những thiếu nữ tới tuổi cập kê phải tìm nhà chồng để xuất giá, chắc mấy năm nữa cơ thể nàng sẽ bắt đầu trưởng thành.
Khi trưởng thành, động vật sẽ tìm đồng loại để giao phối duy trì nòi giống, kể cả đột phá tuổi thọ linh thú linh cầm tới thời điểm phát tình cũng sẽ có ham muốn giao phối mãnh liệt.
Có lẽ Tuyết Hoa sắp cần hồ ly đực rồi.
Hắn buồn bực nghĩ, lại nhớ nàng là hậu nhân của người và hồ, lúc hình thái hồ ly chắc sẽ chọn hồ ly, nhưng mà dựa theo sự chán ghét của Lệ Nhi đối với hồ ly Thanh Đồng, chủ động chọn Lâm Vân Phàm tu vi yếu hơn, hắn khẳng định Hạo Linh Tiên Tôn cũng giáo dục Lệ Nhi về việc chọn đối tượng là nhân loại.
Lệ Nhi được dạy dỗ như thế, Tuyết Hoa ở cạnh Tiên Tôn bao năm, nhất định cũng sẽ giống vậy. Nhưng Tuyết Hoa lúc là hồ ly, lúc là người, hình thái này rất khó xử.
Đại lục Ngũ Nguyên có truyền thuyết về tình yêu của tiên, yêu, với nhân loại, nhưng toàn bộ nhân vật trong truyền thuyết này đều là hình người.
Hạo Linh Tiên Tôn tiếp nhận mẫu thân Tuyết Hoa và Lệ Nhi, chắc chắn là sau khi bà ấy biến hóa.
Bây giờ Tuyết Hoa là tiêu chuẩn nửa người nửa hồ, vậy người nào có thể tiếp nhận nàng?
Thân thể nàng phát triển rất nhanh, lại không giống muội muội nàng, biến hóa hoàn toàn. Vậy phải làm sao?
Hạ Lăng Vân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, giống như đang giải một nan đề.
"Tiên Quân." Tuyết Hoa mặc cung trang hồng phấn chạy ra, vui vẻ nói: "Ta phát hiện thời gian biến về hình thái hồ ly rất ngắn. Có lẽ Hóa Hình Đan cũng có tác dụng rồi."
"Ta có thể bảo trì dáng vẻ người, tuy rằng vẫn còn tai và đuôi hồ ly." Nàng dò hỏi, "Người có vui không? Ta có tay rồi, có thể làm rất nhiều chuyện."
Hạ Lăng Vân nhìn nàng vui vẻ gương mặt ửng hồng dịu dàng hỏi, "Tuyết Hoa, ngươi thích Thanh Đồng không? Hắn rất mạnh, dáng vẻ cũng hoàn mĩ." Dù xét ở góc độ nào, Thanh Đồng cũng là một lựa chọn tốt.
"Không thích!" Tuyết Hoa chém đinh chặt sắt nói, "Ta chán ghét hắn."
"Tuyết Hoa, ngươi trưởng thành. Có lẽ sang năm, hoặc năm sau, ngươi sẽ giống Mị nhi cần hồ ly đực."
Hắn đưa tay ngăn cản nàng nói chuyện, rất lí trí giải thích: "Ngươi là con của người và hồ, nhưng chưa biến hóa hoàn toàn, cho nên người có đủ tư cách chỉ có Thanh Đồng." Hắn rất ghét Thanh Đồng, nhưng không thể không suy nghĩ cho nàng.
"Không cần!"
Chẳng lẽ hắn vẫn tìm kiếm hồ ly đực cho nàng? Tuyết Hoa nổi giận đùng đùng nói với hắn: "Ta là con của người và hồ, hồ ly đực và nam nhân cũng nằm trong lựa chọn của ta. Ta không chọn hồ ly, ta chọn chàng."
Nàng dứt khoát nói, "Ta luôn thích chàng, tuy cái gì cũng không biết, nhưng ta lựa chọn chàng. Phụ thân ta hiểu rõ ý nguyện của ta mới cho phép ta đi theo chàng, không phải lúc rời đi chàng cũng làm đại lễ với phụ thân sao. Ta hỏi rồi, Lâm Vân Phàm cũng bị yêu cầu như vậy đấy."
Nàng tiến lên ôm eo hắn, ngẩng mặt thâm tình nói: "Vì chàng nên ta mới liều mạng tu luyện, hi vọng sớm biến hóa, khiến chàng yêu thích ta."
Hạ Lăng Vân sống chín trăm năm, trải qua vô số mưa gió, lại chưa từng khiếp sợ như hôm nay. Từ đầu tới cuối hắn vẫn nghĩ bản thân sẽ tịch mịch, không ngờ quyết định thu nữ đệ tử Tuyết Hoa, thì nàng lại thổ lộ với hắn.
"Tiên Quân, ta thích người, người nhất định phải thích ta." Câu nói đó nàng đã nói rất nhiều lần rồi, hóa ra trí lực của nàng đã phát triển như thiếu nữ nhân loại, đã có lòng ái mộ với hắn.
Chẳng trách nàng lại thông minh hơn những linh sủng đã được tiếp nhận sự chỉ dạy của chủ nhân, lại còn tìm cách học ngự kiếm đi tìm hắn, học không xong thì ăn trộm chậu gỗ, vạc nước xuôi theo dòng chảy đi về hướng đông đuổi theo. Chẳng trách khi linh lực tu vi ngũ phẩm nàng lại gấp rút nghĩ cách biến hóa, lần biến hóa đầu tiên lại nhào tới hôn môi hắn, còn mạnh mẽ nói: "Ta thích người, người nhất định phải thích ta."
Thiếu nữ ngốc! Không, phải nói là nàng thông minh tuyệt đỉnh, có thể sử dụng nhuần nhuyễn bản năng của hồ ly.
Hạ Lăng Vân cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm trong ngực. Nàng đang lo lắng, lỗ tai hồ ly dựng thẳng run rẩy không ngừng, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn ngập mong chờ.
Đưa tay đẩy nhẹ nàng, hắn tỉnh táo nói: "Tuyết Hoa, nàng thả ta ra đã. Chuyện này, khiến ta không tưởng tượng nổi, ta..." Hắn cần phải nghĩ kĩ một chút.
Hắn thích nàng đó là điều không thể nghi ngờ, nếu không khi nàng bị hút vào Thái Hư Huyễn Cảnh hắn đã không đuổi theo, vứt bỏ sinh mệnh ra một bên.
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Chi chủ Hạo Linh Tiên Tôn đã tiến hành khảo nghiệm hắn về danh lợi, quyền lực, sắc dục, hắn nghĩ ông chỉ làm hết trách nhiệm của mình. Lúc Tiên Tôn giao Tuyết Hoa cho hắn, còn dùng ngôn ngữ lừa gạt hắn bảo hắn làm đại lễ, thật ra là thừa nhận hắn.
Trong Thái Nguyên Cung, hắn đần độn, u mê tự động hứa hẹn hôn ước rồi!
Hắn không có thê tử song tu bầu bạn, thực hiện hôn ước cũng không vấn đề. Nhưng hắn vẫn đối xử với nàng như phụ thân yêu thương nữ nhi, liệu giờ hắn có thể đối xử với nàng như là thê tử. Dù sao, trái tim của hắn cũng quá già rồi, ngoại trừ những trưởng bối bên cạnh, hắn coi tất cả mọi người bên ngoài là vãn bối, tuy rằng Tuyết Hoa đã được bảy ngàn tuổi, nhưng tâm nàng vẫn còn trẻ, non nớt.
"Tiên Quân, chàng không thích ta..." Thấy hắn do dự, nước mắt Tuyết Hoa rơi lã chã. Nàng cố gắng rất lâu, vì theo hắn mà rời khỏi phụ thân, cuối cùng lại không có được tình yêu mình muốn.
Nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, hai hàng nước mắt như ngọc châu trong suốt rơi trên gương mặt trắng nõn, Hạ Lăng Vân lập tức buông xuôi, lấy một chiếc khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
"Ngoan, Tuyết Hoa, đừng khóc. Không phải ta không thích nàng, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận..."
Hắn dừng một chút nói, "Ta luôn coi nàng là nữ nhi, không biết có thể đối xử với nàng như thê tử không?"
Nếu chuyện này truyền đi, tuy rằng vãn bối Thiên Linh Môn không dám loạn ngôn, nhưng tu sĩ bên ngoài nhất định sẽ cười hắn thanh tu gần ngàn năm, cuối cùng bị một tiểu hồ ly mê hoặc thần hồn điên đảo, quên mất phẩm hạnh.
"Tiên Quân, ta sẽ nhanh lớn lên, sẽ nhanh chóng trưởng thành." Tuyết Hoa vội vàng nói, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Đứa nhỏ cố chấp...
Hạ Lăng Vân thở dài một hơi nói: "Ta hiểu được. Có lẽ chúng ta nên thử xem." Hắn đưa ra hứa hẹn, hắn sẽ cố gắng chuyển đổi tình cảm của mình. Dù không thể, chỉ cần nàng muốn hắn yêu, hắn sẽ mãi yêu nàng, khiến nàng vĩnh viễn vui vẻ.
"Tiên Quân..." Nhận được lời hứa hẹn, Tuyết Hoa kích động bổ nhào vào lồng ngực hắn khóc nức nở. Rốt cuộc Tiên Quân cũng bị nàng làm cho cảm động, hứa hẹn yêu nàng. Tiên Quân là người có trách nhiệm, hắn hứa hẹn yêu thương nàng, nhất định sẽ vĩnh viễn ở cạnh yêu nàng.
Bị nàng nhảy vào trong ngực, Hạ Lăng Vân chần chừ một chút, một tay nắm bờ vai nàng một tay vuốt nhẹ lỗ tai nàng, dịu dàng nói: "Đừng khóc. Ta đưa nàng ra biển, ngắm mặt trời mọc." Hắn cần tỉnh táo.
"Vâng." Tuyết Hoa lập tức nói, nâng gương mặt còn đầy nước mắt tươi cười nhìn hắn.
Cứ ôm nhay bay tới bay lui thế này thật không ổn.
Hạ Lăng Vân lấy thanh kiếm Thủy Mộc Thanh Hoa ra, đẩy nhẹ nàng: "Tuyết Hoa, nàng dẫm lên, ta sẽ dạy nàng ngự kiếm." Thanh kiếm màu xanh trong suốt đang bay cách mặt đát chừng nửa mét.
Tuyết Hoa nghi ngờ hỏi: "Chàng không ôm ta bay?" Tuy nàng cũng muốn học ngự kiếm, nhưng theo tình hình bây giờ, nàng nghĩ không học cũng không sao cả.
"Tuyết Hoa, nàng bây giờ là thiếu nữ, trước mặt người khác phải đoan trang, lễ độ." Hạ Lăng Vân nói, "Đừng sợ, ta sẽ khống chế Thủy Mộc Thanh Hoa, không để nàng bị ngã."
Hắn đột nhiên nhớ đến, sao hôm qua không nghĩ tới việc để Tuyết Hoa dẫm lên pháp kiếm cùng phi hành? Rõ ràng Lệ Quân Hoa và Lâm Vân Phàm còn ngự kiếm phi.
Cứ thử xem vậy.
Tuyết Hoa nâng chân trần muốn giẫm lên. Hạ Lăng Vân thoáng nhìn nói: "Đợi một chút, giày của nàng đâu?" Hắn lập tức dùng ý niệm đẩy Thủy Mộc Thanh Hoa ra. Thủy Mộc Thanh Hoa không phải gỗ đào, mũi kiếm rất sắc bén, sợi lông chạm vào cũng bị đứt. Tuy rằng nàng dẫm lên thân kiếm, nhưng bàn chân cũng sẽ bị cứa.
"Ở trong phòng ngủ, ta quên đi." Tuyết Hoa lập tức nói, vội vàng chạy về phía phòng ngủ. Làn váy tung bay trong gió, lộ ra bắp chân trẵng nõn, cũng lộ ra đuôi hồ ly.
Nhìn bóng lưng nàng, Hạ Lăng Vân nhíu mày. Hắn cảm giác trước khi nàng biến hóa hoàn toàn, hắn không có cách nào sinh ra ham muốn thân thể với nàng, bởi vì hắn vô cùng truyền thống bảo thủ, mỗi lần nghe tu sĩ tà phái phóng đãng, giao hoan với yêu quái nửa người nửa thú, hắn cảm thấy những kẻ đó thật vô sỉ, không bằng cầm thú.
Khoảng cách nàng trưởng thành cũng không còn xa, nàng lại có huyết thống cao quý, phụ thân nàng cũng ban cho nhiều đan dược tốt, sẽ nhanh chóng tiến tới thất phẩm.
Có lẽ, Tuyết Hoa cần phải tu luyện Thanh Tâm Chú giống như những tu sĩ trẻ tuổi mới nhập môn, dùng ý chí vượt qua bản năng thân thể.
Có một số đệ tử trẻ tuổi, khí huyết phương cương, dễ dàng nghĩ ngợi lung tung, phải phục dụng đan dược để giảm bớt nhu cầu bản thân. Không biết nàng dùng những đan dược đó có hữu hiệu không, liệu có phát sinh tác dụng phụ?
Hạ Lăng Vân cảm thấy bắt đầu từ mùa xuân sang năm, hắn sẽ có rất nhiều phiền não rồi.
Tác giả có lời muốn nói:... Ta cảm thấy được tình cảm của Tiên Quân với tiểu hồ ly biến hóa chắc chắn là do sủng ái, từ trách nhiệm chuyển biến thành tình yêu, không vì sắc đẹp của nàng mà sinh ra ham muốn thể xác, trước dục sau yêu, không biết các bạn nghĩ thế nào?
Màn kịch nhỏ:
Mộng xuân không phải mình, Tuyết Hoa không vui... Nhưng Tiên Quân không có phản ứng gì với thiếu nữ trong giấc mộng, đối với mình mới có phản ứng, tiểu hồ ly rất là vui vẻ O(∩_∩)O~~
Tiểu hồ ly: Sư phụ, sư phụ~~ người đã nhìn toàn bộ cơ thể ta, phải chịu trách nhiệm (Cái đuôi lắc lư không ngừng).
Tuyết Hoa...
Trước kia hắn đã thấy nàng biến hóa, cũng đã nhìn qua thân thể nàng, nhưng lúc này đây, cảm giác của hắn hoàn toàn khác.
Loại tình cảm này... Hắn không biết diễn tả thế nào, nhưng có những xúc cảm ẩn dấu sau sự kinh ngạc.
Ngực của hắn còn lưu lại mùi thơm cơ thể nàng, cánh tay còn nhớ kĩ sự mềm mại của nàng.
Tuy rằng vẫn còn tai và đuôi hồ ly, nhưng trong nhận thức hắn, có lẽ Tuyết Hoa sắp tới tuổi cập kê rồi. Trong cuộc sống bình thường những thiếu nữ tới tuổi cập kê phải tìm nhà chồng để xuất giá, chắc mấy năm nữa cơ thể nàng sẽ bắt đầu trưởng thành.
Khi trưởng thành, động vật sẽ tìm đồng loại để giao phối duy trì nòi giống, kể cả đột phá tuổi thọ linh thú linh cầm tới thời điểm phát tình cũng sẽ có ham muốn giao phối mãnh liệt.
Có lẽ Tuyết Hoa sắp cần hồ ly đực rồi.
Hắn buồn bực nghĩ, lại nhớ nàng là hậu nhân của người và hồ, lúc hình thái hồ ly chắc sẽ chọn hồ ly, nhưng mà dựa theo sự chán ghét của Lệ Nhi đối với hồ ly Thanh Đồng, chủ động chọn Lâm Vân Phàm tu vi yếu hơn, hắn khẳng định Hạo Linh Tiên Tôn cũng giáo dục Lệ Nhi về việc chọn đối tượng là nhân loại.
Lệ Nhi được dạy dỗ như thế, Tuyết Hoa ở cạnh Tiên Tôn bao năm, nhất định cũng sẽ giống vậy. Nhưng Tuyết Hoa lúc là hồ ly, lúc là người, hình thái này rất khó xử.
Đại lục Ngũ Nguyên có truyền thuyết về tình yêu của tiên, yêu, với nhân loại, nhưng toàn bộ nhân vật trong truyền thuyết này đều là hình người.
Hạo Linh Tiên Tôn tiếp nhận mẫu thân Tuyết Hoa và Lệ Nhi, chắc chắn là sau khi bà ấy biến hóa.
Bây giờ Tuyết Hoa là tiêu chuẩn nửa người nửa hồ, vậy người nào có thể tiếp nhận nàng?
Thân thể nàng phát triển rất nhanh, lại không giống muội muội nàng, biến hóa hoàn toàn. Vậy phải làm sao?
Hạ Lăng Vân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, giống như đang giải một nan đề.
"Tiên Quân." Tuyết Hoa mặc cung trang hồng phấn chạy ra, vui vẻ nói: "Ta phát hiện thời gian biến về hình thái hồ ly rất ngắn. Có lẽ Hóa Hình Đan cũng có tác dụng rồi."
"Ta có thể bảo trì dáng vẻ người, tuy rằng vẫn còn tai và đuôi hồ ly." Nàng dò hỏi, "Người có vui không? Ta có tay rồi, có thể làm rất nhiều chuyện."
Hạ Lăng Vân nhìn nàng vui vẻ gương mặt ửng hồng dịu dàng hỏi, "Tuyết Hoa, ngươi thích Thanh Đồng không? Hắn rất mạnh, dáng vẻ cũng hoàn mĩ." Dù xét ở góc độ nào, Thanh Đồng cũng là một lựa chọn tốt.
"Không thích!" Tuyết Hoa chém đinh chặt sắt nói, "Ta chán ghét hắn."
"Tuyết Hoa, ngươi trưởng thành. Có lẽ sang năm, hoặc năm sau, ngươi sẽ giống Mị nhi cần hồ ly đực."
Hắn đưa tay ngăn cản nàng nói chuyện, rất lí trí giải thích: "Ngươi là con của người và hồ, nhưng chưa biến hóa hoàn toàn, cho nên người có đủ tư cách chỉ có Thanh Đồng." Hắn rất ghét Thanh Đồng, nhưng không thể không suy nghĩ cho nàng.
"Không cần!"
Chẳng lẽ hắn vẫn tìm kiếm hồ ly đực cho nàng? Tuyết Hoa nổi giận đùng đùng nói với hắn: "Ta là con của người và hồ, hồ ly đực và nam nhân cũng nằm trong lựa chọn của ta. Ta không chọn hồ ly, ta chọn chàng."
Nàng dứt khoát nói, "Ta luôn thích chàng, tuy cái gì cũng không biết, nhưng ta lựa chọn chàng. Phụ thân ta hiểu rõ ý nguyện của ta mới cho phép ta đi theo chàng, không phải lúc rời đi chàng cũng làm đại lễ với phụ thân sao. Ta hỏi rồi, Lâm Vân Phàm cũng bị yêu cầu như vậy đấy."
Nàng tiến lên ôm eo hắn, ngẩng mặt thâm tình nói: "Vì chàng nên ta mới liều mạng tu luyện, hi vọng sớm biến hóa, khiến chàng yêu thích ta."
Hạ Lăng Vân sống chín trăm năm, trải qua vô số mưa gió, lại chưa từng khiếp sợ như hôm nay. Từ đầu tới cuối hắn vẫn nghĩ bản thân sẽ tịch mịch, không ngờ quyết định thu nữ đệ tử Tuyết Hoa, thì nàng lại thổ lộ với hắn.
"Tiên Quân, ta thích người, người nhất định phải thích ta." Câu nói đó nàng đã nói rất nhiều lần rồi, hóa ra trí lực của nàng đã phát triển như thiếu nữ nhân loại, đã có lòng ái mộ với hắn.
Chẳng trách nàng lại thông minh hơn những linh sủng đã được tiếp nhận sự chỉ dạy của chủ nhân, lại còn tìm cách học ngự kiếm đi tìm hắn, học không xong thì ăn trộm chậu gỗ, vạc nước xuôi theo dòng chảy đi về hướng đông đuổi theo. Chẳng trách khi linh lực tu vi ngũ phẩm nàng lại gấp rút nghĩ cách biến hóa, lần biến hóa đầu tiên lại nhào tới hôn môi hắn, còn mạnh mẽ nói: "Ta thích người, người nhất định phải thích ta."
Thiếu nữ ngốc! Không, phải nói là nàng thông minh tuyệt đỉnh, có thể sử dụng nhuần nhuyễn bản năng của hồ ly.
Hạ Lăng Vân cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm trong ngực. Nàng đang lo lắng, lỗ tai hồ ly dựng thẳng run rẩy không ngừng, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn ngập mong chờ.
Đưa tay đẩy nhẹ nàng, hắn tỉnh táo nói: "Tuyết Hoa, nàng thả ta ra đã. Chuyện này, khiến ta không tưởng tượng nổi, ta..." Hắn cần phải nghĩ kĩ một chút.
Hắn thích nàng đó là điều không thể nghi ngờ, nếu không khi nàng bị hút vào Thái Hư Huyễn Cảnh hắn đã không đuổi theo, vứt bỏ sinh mệnh ra một bên.
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Chi chủ Hạo Linh Tiên Tôn đã tiến hành khảo nghiệm hắn về danh lợi, quyền lực, sắc dục, hắn nghĩ ông chỉ làm hết trách nhiệm của mình. Lúc Tiên Tôn giao Tuyết Hoa cho hắn, còn dùng ngôn ngữ lừa gạt hắn bảo hắn làm đại lễ, thật ra là thừa nhận hắn.
Trong Thái Nguyên Cung, hắn đần độn, u mê tự động hứa hẹn hôn ước rồi!
Hắn không có thê tử song tu bầu bạn, thực hiện hôn ước cũng không vấn đề. Nhưng hắn vẫn đối xử với nàng như phụ thân yêu thương nữ nhi, liệu giờ hắn có thể đối xử với nàng như là thê tử. Dù sao, trái tim của hắn cũng quá già rồi, ngoại trừ những trưởng bối bên cạnh, hắn coi tất cả mọi người bên ngoài là vãn bối, tuy rằng Tuyết Hoa đã được bảy ngàn tuổi, nhưng tâm nàng vẫn còn trẻ, non nớt.
"Tiên Quân, chàng không thích ta..." Thấy hắn do dự, nước mắt Tuyết Hoa rơi lã chã. Nàng cố gắng rất lâu, vì theo hắn mà rời khỏi phụ thân, cuối cùng lại không có được tình yêu mình muốn.
Nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, hai hàng nước mắt như ngọc châu trong suốt rơi trên gương mặt trắng nõn, Hạ Lăng Vân lập tức buông xuôi, lấy một chiếc khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
"Ngoan, Tuyết Hoa, đừng khóc. Không phải ta không thích nàng, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận..."
Hắn dừng một chút nói, "Ta luôn coi nàng là nữ nhi, không biết có thể đối xử với nàng như thê tử không?"
Nếu chuyện này truyền đi, tuy rằng vãn bối Thiên Linh Môn không dám loạn ngôn, nhưng tu sĩ bên ngoài nhất định sẽ cười hắn thanh tu gần ngàn năm, cuối cùng bị một tiểu hồ ly mê hoặc thần hồn điên đảo, quên mất phẩm hạnh.
"Tiên Quân, ta sẽ nhanh lớn lên, sẽ nhanh chóng trưởng thành." Tuyết Hoa vội vàng nói, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Đứa nhỏ cố chấp...
Hạ Lăng Vân thở dài một hơi nói: "Ta hiểu được. Có lẽ chúng ta nên thử xem." Hắn đưa ra hứa hẹn, hắn sẽ cố gắng chuyển đổi tình cảm của mình. Dù không thể, chỉ cần nàng muốn hắn yêu, hắn sẽ mãi yêu nàng, khiến nàng vĩnh viễn vui vẻ.
"Tiên Quân..." Nhận được lời hứa hẹn, Tuyết Hoa kích động bổ nhào vào lồng ngực hắn khóc nức nở. Rốt cuộc Tiên Quân cũng bị nàng làm cho cảm động, hứa hẹn yêu nàng. Tiên Quân là người có trách nhiệm, hắn hứa hẹn yêu thương nàng, nhất định sẽ vĩnh viễn ở cạnh yêu nàng.
Bị nàng nhảy vào trong ngực, Hạ Lăng Vân chần chừ một chút, một tay nắm bờ vai nàng một tay vuốt nhẹ lỗ tai nàng, dịu dàng nói: "Đừng khóc. Ta đưa nàng ra biển, ngắm mặt trời mọc." Hắn cần tỉnh táo.
"Vâng." Tuyết Hoa lập tức nói, nâng gương mặt còn đầy nước mắt tươi cười nhìn hắn.
Cứ ôm nhay bay tới bay lui thế này thật không ổn.
Hạ Lăng Vân lấy thanh kiếm Thủy Mộc Thanh Hoa ra, đẩy nhẹ nàng: "Tuyết Hoa, nàng dẫm lên, ta sẽ dạy nàng ngự kiếm." Thanh kiếm màu xanh trong suốt đang bay cách mặt đát chừng nửa mét.
Tuyết Hoa nghi ngờ hỏi: "Chàng không ôm ta bay?" Tuy nàng cũng muốn học ngự kiếm, nhưng theo tình hình bây giờ, nàng nghĩ không học cũng không sao cả.
"Tuyết Hoa, nàng bây giờ là thiếu nữ, trước mặt người khác phải đoan trang, lễ độ." Hạ Lăng Vân nói, "Đừng sợ, ta sẽ khống chế Thủy Mộc Thanh Hoa, không để nàng bị ngã."
Hắn đột nhiên nhớ đến, sao hôm qua không nghĩ tới việc để Tuyết Hoa dẫm lên pháp kiếm cùng phi hành? Rõ ràng Lệ Quân Hoa và Lâm Vân Phàm còn ngự kiếm phi.
Cứ thử xem vậy.
Tuyết Hoa nâng chân trần muốn giẫm lên. Hạ Lăng Vân thoáng nhìn nói: "Đợi một chút, giày của nàng đâu?" Hắn lập tức dùng ý niệm đẩy Thủy Mộc Thanh Hoa ra. Thủy Mộc Thanh Hoa không phải gỗ đào, mũi kiếm rất sắc bén, sợi lông chạm vào cũng bị đứt. Tuy rằng nàng dẫm lên thân kiếm, nhưng bàn chân cũng sẽ bị cứa.
"Ở trong phòng ngủ, ta quên đi." Tuyết Hoa lập tức nói, vội vàng chạy về phía phòng ngủ. Làn váy tung bay trong gió, lộ ra bắp chân trẵng nõn, cũng lộ ra đuôi hồ ly.
Nhìn bóng lưng nàng, Hạ Lăng Vân nhíu mày. Hắn cảm giác trước khi nàng biến hóa hoàn toàn, hắn không có cách nào sinh ra ham muốn thân thể với nàng, bởi vì hắn vô cùng truyền thống bảo thủ, mỗi lần nghe tu sĩ tà phái phóng đãng, giao hoan với yêu quái nửa người nửa thú, hắn cảm thấy những kẻ đó thật vô sỉ, không bằng cầm thú.
Khoảng cách nàng trưởng thành cũng không còn xa, nàng lại có huyết thống cao quý, phụ thân nàng cũng ban cho nhiều đan dược tốt, sẽ nhanh chóng tiến tới thất phẩm.
Có lẽ, Tuyết Hoa cần phải tu luyện Thanh Tâm Chú giống như những tu sĩ trẻ tuổi mới nhập môn, dùng ý chí vượt qua bản năng thân thể.
Có một số đệ tử trẻ tuổi, khí huyết phương cương, dễ dàng nghĩ ngợi lung tung, phải phục dụng đan dược để giảm bớt nhu cầu bản thân. Không biết nàng dùng những đan dược đó có hữu hiệu không, liệu có phát sinh tác dụng phụ?
Hạ Lăng Vân cảm thấy bắt đầu từ mùa xuân sang năm, hắn sẽ có rất nhiều phiền não rồi.
Tác giả có lời muốn nói:... Ta cảm thấy được tình cảm của Tiên Quân với tiểu hồ ly biến hóa chắc chắn là do sủng ái, từ trách nhiệm chuyển biến thành tình yêu, không vì sắc đẹp của nàng mà sinh ra ham muốn thể xác, trước dục sau yêu, không biết các bạn nghĩ thế nào?
Màn kịch nhỏ:
Mộng xuân không phải mình, Tuyết Hoa không vui... Nhưng Tiên Quân không có phản ứng gì với thiếu nữ trong giấc mộng, đối với mình mới có phản ứng, tiểu hồ ly rất là vui vẻ O(∩_∩)O~~
Tiểu hồ ly: Sư phụ, sư phụ~~ người đã nhìn toàn bộ cơ thể ta, phải chịu trách nhiệm (Cái đuôi lắc lư không ngừng).
Tác giả :
Dịch Ngũ