Hộ Mỹ Cuồng Y
Chương 7: Bác sĩ Tô đến
Dịch: Sếu
“Có cấp cứu sao? Vừa vặn chỗ tôi có xe, chắc cùng một chỗ tôi đưa cô đi.” Trọng Hiểu Mạn lập tức nói.
Tô Tuệ Cầm gật đầu: “Vậy thì cám ơn, tôi từ xa tới, nếu như giờ gọi Taxi, ngược lại thấy mất rất nhiều thời gian."
Nói đoạn, bên ngoài một chiếc xe màu đen hướng các cô chạy vụt đến, rất nhanh sau đó, Đường Thiên cũng theo lên xe, ngồi vào ghế sau của xe Mercedes.
"Lão Hồ, đi đến Bệnh viện nhân dân lớn nhất của Thành phố Thiên Hải." Trọng Hiểu Mạn nói với tài xế lái xe.
Tài xế gật đầu đáp: “Dạ, Đại tiểu thư.” Hắn đạp cần ga, xe liền trực tiếp chạy ra ngoài.
“Đường Thiên, tại sao võ công của anh lại lợi hại như vậy?” Trọng Hiểu Mạn nhịn không được hỏi.
Đường Thiên đắc ý nói: “Đương nhiên lợi hại, tôi thật ra là truyền nhân kiệt xuất của Thiên Quỷ Tông."
“Thiên Quỷ Tông là cái gì? Chẳng lẽ hắn đang nói ông nội cô là Thiên Quỷ Tông sao?" Trọng Hiểu Mạn quay đầu hỏi Tô Tuệ Cầm.
Tô Tuệ Cầm lắc đầu: “Tôi cũng không biết, lúc tôi mười tuổi cũng chưa thấy qua hắn, về phần hắn hiểu được thứ gì, tôi cũng không rõ ràng lắm. Mà tên tiểu tử này là do ông nội tôi âm thầm gán ghép cho tôi, cũng không có hỏi ý kiến tôi một chút nào."
Cô đùng đùng nổi giận, hiển nhiên rất bất mãn việc ông nội nhét thứ vướng víu này cho mình, viết này thể hiện rõ ràng để cho cô làm bảo mẫu.
“Vậy ngươi đến Thành phố Thiên Hải để làm gì?” Trọng Hiểu Mạn hiếu kỳ nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên hồi đáp: “Tìm một món đồ.”
“Một món đồ? Là cái gì?” Trọng Hiểu Mạn càng thêm hiếu kỳ.
Đường Thiên ngẫm lại, nói: “Món đồ đó tên là Cửu Long ngọc bội, tôi là Thiên Quỷ Tông Trấn Phái Chi Bảo, bởi vì một số biến cố mà ngọc bội bị mất đi, tôi muốn đem nó về.”
“Cho nên anh mới tới thành phố Thiên Hải?” Trọng Hiểu Mạn nói.
Đường Thiên gật gật đầu: “Không sai, có tin tức nói nó xuất hiện tại thành phố Thiên Hải, cho nên tôi mới đến đây tìm kiếm.”
“Có tin tức? Không lẽ Thiên Quỷ Tông các ngươi có thế lực ở chỗ này sao?” Trọng Hiểu Mạn trong lòng hơi rung động, trong lời nói của thiếu niên này chắc hẳn xuất thân từ thế lực to lớn, vậy thì thật là khó lường.
Đường Thiên thần bí cười cười: “Chuyện đó là bí mật, không thể nói, nếu như cô thành vợ tôi, thì cũng không phải là không thể nói cho cô nghe."
Sắc lang này! Trọng Hiểu Mạn im lặng, nếu mình tiếp tục hỏi, muốn tìm hiểu bí mật đó, chẳng phải chính mình sẽ trở thành vợ hắn sao?
"Hừ, nhìn thấy gái đẹp thì muốn người ta làm vợ anh, quá vô sỉ." Tô Tuệ Cầm có chút cắn răng trừng Đường Thiên, không biết vì cái gì nhìn thấy Đường Thiên nói vậy, nội tâm của cô có chút vị chua.
Đường Thiên chững chạc đàng hoàng nói: “Đừng lo lắng, chị Tô cô thủy chung vẫn là vợ lớn của tôi, tôi không phải vô tình bạc nghĩa.”
Đồ mất nết, cái gì mà không bội tình bạc nghĩa, tôi và anh căn bản không có qua lại gì với nhau? Anh mà nói như vậy, người khác không hiểu sẽ tưởng tôi bị anh bỏ rơi, Tô Tuệ Cầm bị chọc giận tức gần chết, cô có cảm giác nếu tiếp tục nói chuyện này có phải hay không sẽ bị tức chết.
"Đã đến bệnh viện lớn nhất thành phố Thiên Hải rồi." Tài xế ngồi phía trước đột nhiên nói, thắng két một tiếng, xe Mercedes cũng dừng lại bên vệ đường.
Tô Tuệ Cầm gật đầu: “Hiểu Mạn cám ơn cô, đã đến rồi tôi phải đi thôi.” Nói xong, cô đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.
“Mỹ nhân xinh đẹp, lần sau gặp lại, rất nhanh tôi sẽ đến cửa để cầu hôn.” Đường Thiên cười hì hì nói với Trọng Hiểu Mạn.
Gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán của Tô Tuệ Cầm, đưa tay bắt lấy Đường Thiên: "Tên mất nết nhà anh, đi nhanh lên, còn muốn ở chỗ này quấy rối tình dục người ta sao?" Cô kéo Đường Thiên xuống xe.
"Được, vậy tôi sẽ đợi anh đến." Trong Hiểu Mạn mỉm cười, nói chuyện với loại thiếu niên ngang ngược này, cũng thật có ý tứ, tuy nhiên gả cho hắn là chuyện không thể nào, dù cho cô có đồng ý, thì gia tộc cô cũng không cho phép."
Nhìn thấy Đường Thiên cùng Tô Tuệ Cầm sau khi xuống xe, cô liền để tài xế trực tiếp lái xe rời đi, đôi mắt đẹp thoáng lộ ra một tia ưu sầu.
Mà lúc này, Đường Thiên cùng Tô Tuệ Cầm hai người cùng bước vào bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố Thiên Hải, nơi này không hổ là bệnh viên lớn nhất, diện tích rộng lớn, thiết bị chữa bệnh thì đầy đủ, mà số lượng bệnh nhân cũng rất là nhiều, nhộn nhịp, cơ hồ có cảm giác tất cả đều muốn nhồi vào bệnh viện này.
"Bác sĩ Tô, cô rốt cục cũng đến, chúng tôi chờ cô đã lâu rồi." Vừa vặn mới bước vào bệnh viện, viện trưởng Trương Văn đã chờ đợi tại cửa ra vào, dáng vẻ gấp gáp, đầu đầy mồ hôi.
Tô Tuệ Cầm nhất thời kinh hãi: “Viện trưởng Trương, làm sao ông lại đi ra đón tôi?” Người đàn ông trung niên này là Viện trưởng bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố Thiên Hải, quyền cao chức trọng, bình thường đều ngồi ở văn phòng, hoặc là đi ra nhận phỏng vấn gì đó, nhưng hiện tại làm thế nào lại đứng tại cửa bệnh viện, nếu vì chuyện Tô Tuệ Cầm đến, thì cái này thật sự là không thể tin được.
"Bác sĩ Tô, bệnh nhân lần này không phải là nhân vật tầm thường, mà là con gái của Thị Ủy Bí Thư thành phố Thiên Hải - Xương Triết Văn, hiện tại trên dưới toàn bộ khoa nhi của bệnh viện chúng ta đều bó tay, bây giờ chỉ còn có cô là cứu được đứa bé đó."
Viện trưởng Trương đầu đầy mồ hôi, lòng nóng như lửa đốt: “Nếu con gái của Bí thư Xương ở bệnh viện của chúng ta xảy ra vấn đề gì thì trên dưới bệnh viện sẽ thảm, bác sĩ Tô cô mau đến nhìn xem."
Nếu không phải vì lai lịch người bệnh này quá lớn, lớn đến mức ông cũng phải cúi đầu, thì ông đường đường là Viện Trưởng cũng sẽ không phải như tiểu đệ đứng ở cửa ra vào, chỉ vì đợi Tô Tuệ Cầm đến.
"Được, vậy tôi đi xem thử, đây rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Tô Tuệ Cầm không quan tâm bệnh nhân là thân phận gì, cô chỉ quan tâm tình huống bệnh của bệnh nhân mà thôi.
Viện trưởng Trương vừa đi vừa nói: "Không rõ ràng lắm, tựa hồ là bệnh cấp tính, nhưng bệnh viện chúng ta trên dưới vận dụng toàn bộ thiết bị, đều không kiểm tra ra đứa bé đó đến cùng là mắc bệnh gì.
Hiện tại toàn thân cô bé này đều đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy, nhiệt độ tăng chóng mặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng cho dù chúng ta sử dụng hết tất cả các biện pháp cũng không có khả quan, nếu như tiếp tục như vậy, mạng sống của cô bé kia có khả năng không sống được."
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cửa phòng bệnh cao cấp, lúc này không ít bác sĩ và y tá đều tụ tập ở đây, toàn bộ những người ở đây đều khá nổi tiếng toàn là Giáo sư - Bác sĩ, tựa hồ cũng bị kêu đến nơi này để cấp cứu.
Đứng bên cạnh, là một người đàn ông trung niên thần sắc nghiêm túc cùng một vị phu nhân ăn mặc hoa lệ thần sắc lo lắng đứng ở cạnh đó, bất đắc dĩ hai người họ chính là cha mẹ của đứa bé gái trong phòng bệnh, đồng thời cũng là Thị Ủy Bí thư thành phố Thiên Hải Xương Triết Văn và vợ.
"Bác sĩ Tô đến, mọi người nhanh nhường đường một chút." Có người kêu lên, lập tức một đám người tránh ra xa, để Tô Tuệ Cầm một mình bước đến, đi vào giường bệnh trước mặt."
Một nhóm giáo sư bác sĩ vẻ mặt cảm thấy xấu hổ, bởi vì đối với tình huống này bọn họ cũng bó tay, cuối cũng cũng chỉ có thể dựa vào Tô Tuệ Cầm.
Một nhóm Giáo sư - Bác sĩ thần sắc xấu hổ, bởi vì bọn hắn đối loại tình huống này cũng bó tay, sau cùng chỉ có thể dựa vào Tô Tuệ Cầm.
Thần sắc Tô Tuệ Cầm nghiêm túc, cô cũng không nói thêm gì, lập tức bước đến kiểm tra đứa bé gái nằm trên giường, kiểm tra tim, tỳ, phổi, thận và nhiều bộ phận khác nhau.
Kiểm tra gần nữa buổi, sắc mặt cô cũng bắt đầu biến đổi khó nhìn vô cùng: "Kì quái, thân thể đứa bé này cơ hồ không có tình huống gì đặc biệt, vì chuyện gì mà độ ấm của thân thể lại tăng cao như vậy, sắc mặc hoảng sợ, giống như đang chịu đừng cái gì đó cực kì kinh hãi, đến cho cùng đó là chuyện gì mới được chứ?" Hiển nhiên, cô đối với loại tình huống này cũng bó tay.
“Có cấp cứu sao? Vừa vặn chỗ tôi có xe, chắc cùng một chỗ tôi đưa cô đi.” Trọng Hiểu Mạn lập tức nói.
Tô Tuệ Cầm gật đầu: “Vậy thì cám ơn, tôi từ xa tới, nếu như giờ gọi Taxi, ngược lại thấy mất rất nhiều thời gian."
Nói đoạn, bên ngoài một chiếc xe màu đen hướng các cô chạy vụt đến, rất nhanh sau đó, Đường Thiên cũng theo lên xe, ngồi vào ghế sau của xe Mercedes.
"Lão Hồ, đi đến Bệnh viện nhân dân lớn nhất của Thành phố Thiên Hải." Trọng Hiểu Mạn nói với tài xế lái xe.
Tài xế gật đầu đáp: “Dạ, Đại tiểu thư.” Hắn đạp cần ga, xe liền trực tiếp chạy ra ngoài.
“Đường Thiên, tại sao võ công của anh lại lợi hại như vậy?” Trọng Hiểu Mạn nhịn không được hỏi.
Đường Thiên đắc ý nói: “Đương nhiên lợi hại, tôi thật ra là truyền nhân kiệt xuất của Thiên Quỷ Tông."
“Thiên Quỷ Tông là cái gì? Chẳng lẽ hắn đang nói ông nội cô là Thiên Quỷ Tông sao?" Trọng Hiểu Mạn quay đầu hỏi Tô Tuệ Cầm.
Tô Tuệ Cầm lắc đầu: “Tôi cũng không biết, lúc tôi mười tuổi cũng chưa thấy qua hắn, về phần hắn hiểu được thứ gì, tôi cũng không rõ ràng lắm. Mà tên tiểu tử này là do ông nội tôi âm thầm gán ghép cho tôi, cũng không có hỏi ý kiến tôi một chút nào."
Cô đùng đùng nổi giận, hiển nhiên rất bất mãn việc ông nội nhét thứ vướng víu này cho mình, viết này thể hiện rõ ràng để cho cô làm bảo mẫu.
“Vậy ngươi đến Thành phố Thiên Hải để làm gì?” Trọng Hiểu Mạn hiếu kỳ nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên hồi đáp: “Tìm một món đồ.”
“Một món đồ? Là cái gì?” Trọng Hiểu Mạn càng thêm hiếu kỳ.
Đường Thiên ngẫm lại, nói: “Món đồ đó tên là Cửu Long ngọc bội, tôi là Thiên Quỷ Tông Trấn Phái Chi Bảo, bởi vì một số biến cố mà ngọc bội bị mất đi, tôi muốn đem nó về.”
“Cho nên anh mới tới thành phố Thiên Hải?” Trọng Hiểu Mạn nói.
Đường Thiên gật gật đầu: “Không sai, có tin tức nói nó xuất hiện tại thành phố Thiên Hải, cho nên tôi mới đến đây tìm kiếm.”
“Có tin tức? Không lẽ Thiên Quỷ Tông các ngươi có thế lực ở chỗ này sao?” Trọng Hiểu Mạn trong lòng hơi rung động, trong lời nói của thiếu niên này chắc hẳn xuất thân từ thế lực to lớn, vậy thì thật là khó lường.
Đường Thiên thần bí cười cười: “Chuyện đó là bí mật, không thể nói, nếu như cô thành vợ tôi, thì cũng không phải là không thể nói cho cô nghe."
Sắc lang này! Trọng Hiểu Mạn im lặng, nếu mình tiếp tục hỏi, muốn tìm hiểu bí mật đó, chẳng phải chính mình sẽ trở thành vợ hắn sao?
"Hừ, nhìn thấy gái đẹp thì muốn người ta làm vợ anh, quá vô sỉ." Tô Tuệ Cầm có chút cắn răng trừng Đường Thiên, không biết vì cái gì nhìn thấy Đường Thiên nói vậy, nội tâm của cô có chút vị chua.
Đường Thiên chững chạc đàng hoàng nói: “Đừng lo lắng, chị Tô cô thủy chung vẫn là vợ lớn của tôi, tôi không phải vô tình bạc nghĩa.”
Đồ mất nết, cái gì mà không bội tình bạc nghĩa, tôi và anh căn bản không có qua lại gì với nhau? Anh mà nói như vậy, người khác không hiểu sẽ tưởng tôi bị anh bỏ rơi, Tô Tuệ Cầm bị chọc giận tức gần chết, cô có cảm giác nếu tiếp tục nói chuyện này có phải hay không sẽ bị tức chết.
"Đã đến bệnh viện lớn nhất thành phố Thiên Hải rồi." Tài xế ngồi phía trước đột nhiên nói, thắng két một tiếng, xe Mercedes cũng dừng lại bên vệ đường.
Tô Tuệ Cầm gật đầu: “Hiểu Mạn cám ơn cô, đã đến rồi tôi phải đi thôi.” Nói xong, cô đẩy cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe.
“Mỹ nhân xinh đẹp, lần sau gặp lại, rất nhanh tôi sẽ đến cửa để cầu hôn.” Đường Thiên cười hì hì nói với Trọng Hiểu Mạn.
Gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán của Tô Tuệ Cầm, đưa tay bắt lấy Đường Thiên: "Tên mất nết nhà anh, đi nhanh lên, còn muốn ở chỗ này quấy rối tình dục người ta sao?" Cô kéo Đường Thiên xuống xe.
"Được, vậy tôi sẽ đợi anh đến." Trong Hiểu Mạn mỉm cười, nói chuyện với loại thiếu niên ngang ngược này, cũng thật có ý tứ, tuy nhiên gả cho hắn là chuyện không thể nào, dù cho cô có đồng ý, thì gia tộc cô cũng không cho phép."
Nhìn thấy Đường Thiên cùng Tô Tuệ Cầm sau khi xuống xe, cô liền để tài xế trực tiếp lái xe rời đi, đôi mắt đẹp thoáng lộ ra một tia ưu sầu.
Mà lúc này, Đường Thiên cùng Tô Tuệ Cầm hai người cùng bước vào bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố Thiên Hải, nơi này không hổ là bệnh viên lớn nhất, diện tích rộng lớn, thiết bị chữa bệnh thì đầy đủ, mà số lượng bệnh nhân cũng rất là nhiều, nhộn nhịp, cơ hồ có cảm giác tất cả đều muốn nhồi vào bệnh viện này.
"Bác sĩ Tô, cô rốt cục cũng đến, chúng tôi chờ cô đã lâu rồi." Vừa vặn mới bước vào bệnh viện, viện trưởng Trương Văn đã chờ đợi tại cửa ra vào, dáng vẻ gấp gáp, đầu đầy mồ hôi.
Tô Tuệ Cầm nhất thời kinh hãi: “Viện trưởng Trương, làm sao ông lại đi ra đón tôi?” Người đàn ông trung niên này là Viện trưởng bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố Thiên Hải, quyền cao chức trọng, bình thường đều ngồi ở văn phòng, hoặc là đi ra nhận phỏng vấn gì đó, nhưng hiện tại làm thế nào lại đứng tại cửa bệnh viện, nếu vì chuyện Tô Tuệ Cầm đến, thì cái này thật sự là không thể tin được.
"Bác sĩ Tô, bệnh nhân lần này không phải là nhân vật tầm thường, mà là con gái của Thị Ủy Bí Thư thành phố Thiên Hải - Xương Triết Văn, hiện tại trên dưới toàn bộ khoa nhi của bệnh viện chúng ta đều bó tay, bây giờ chỉ còn có cô là cứu được đứa bé đó."
Viện trưởng Trương đầu đầy mồ hôi, lòng nóng như lửa đốt: “Nếu con gái của Bí thư Xương ở bệnh viện của chúng ta xảy ra vấn đề gì thì trên dưới bệnh viện sẽ thảm, bác sĩ Tô cô mau đến nhìn xem."
Nếu không phải vì lai lịch người bệnh này quá lớn, lớn đến mức ông cũng phải cúi đầu, thì ông đường đường là Viện Trưởng cũng sẽ không phải như tiểu đệ đứng ở cửa ra vào, chỉ vì đợi Tô Tuệ Cầm đến.
"Được, vậy tôi đi xem thử, đây rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Tô Tuệ Cầm không quan tâm bệnh nhân là thân phận gì, cô chỉ quan tâm tình huống bệnh của bệnh nhân mà thôi.
Viện trưởng Trương vừa đi vừa nói: "Không rõ ràng lắm, tựa hồ là bệnh cấp tính, nhưng bệnh viện chúng ta trên dưới vận dụng toàn bộ thiết bị, đều không kiểm tra ra đứa bé đó đến cùng là mắc bệnh gì.
Hiện tại toàn thân cô bé này đều đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy, nhiệt độ tăng chóng mặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng cho dù chúng ta sử dụng hết tất cả các biện pháp cũng không có khả quan, nếu như tiếp tục như vậy, mạng sống của cô bé kia có khả năng không sống được."
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cửa phòng bệnh cao cấp, lúc này không ít bác sĩ và y tá đều tụ tập ở đây, toàn bộ những người ở đây đều khá nổi tiếng toàn là Giáo sư - Bác sĩ, tựa hồ cũng bị kêu đến nơi này để cấp cứu.
Đứng bên cạnh, là một người đàn ông trung niên thần sắc nghiêm túc cùng một vị phu nhân ăn mặc hoa lệ thần sắc lo lắng đứng ở cạnh đó, bất đắc dĩ hai người họ chính là cha mẹ của đứa bé gái trong phòng bệnh, đồng thời cũng là Thị Ủy Bí thư thành phố Thiên Hải Xương Triết Văn và vợ.
"Bác sĩ Tô đến, mọi người nhanh nhường đường một chút." Có người kêu lên, lập tức một đám người tránh ra xa, để Tô Tuệ Cầm một mình bước đến, đi vào giường bệnh trước mặt."
Một nhóm giáo sư bác sĩ vẻ mặt cảm thấy xấu hổ, bởi vì đối với tình huống này bọn họ cũng bó tay, cuối cũng cũng chỉ có thể dựa vào Tô Tuệ Cầm.
Một nhóm Giáo sư - Bác sĩ thần sắc xấu hổ, bởi vì bọn hắn đối loại tình huống này cũng bó tay, sau cùng chỉ có thể dựa vào Tô Tuệ Cầm.
Thần sắc Tô Tuệ Cầm nghiêm túc, cô cũng không nói thêm gì, lập tức bước đến kiểm tra đứa bé gái nằm trên giường, kiểm tra tim, tỳ, phổi, thận và nhiều bộ phận khác nhau.
Kiểm tra gần nữa buổi, sắc mặt cô cũng bắt đầu biến đổi khó nhìn vô cùng: "Kì quái, thân thể đứa bé này cơ hồ không có tình huống gì đặc biệt, vì chuyện gì mà độ ấm của thân thể lại tăng cao như vậy, sắc mặc hoảng sợ, giống như đang chịu đừng cái gì đó cực kì kinh hãi, đến cho cùng đó là chuyện gì mới được chứ?" Hiển nhiên, cô đối với loại tình huống này cũng bó tay.
Tác giả :
Tinh Tế Ngân Hà