Hồ Ly Truyện
Chương 15
Ta hấp háy đôi mắt lèm nhèm, nghiêng đầu về phía cửa sổ. Bầu trời cũng lèm nhèm như đôi mắt của ta.
Hôm nay ta dậy sớm.
Tiểu Cầm lấy nước cho ta rửa mặt. Ta hí hửng leo xuống giường, mặc quần áo rồi xông ra ngoài. Ra đến cửa, một tiếng thét the thé vang lên:
“Tiểu Trư Trư! Muội có mắt không hả!”
Lúc này ta đang ngã ngồi trên đất, bật đứng dậy xoa xoa cái mông đau, chống nạnh quát lại:
“Huynh mới không có mắt. Mới sáng sớm mò đến trước của phòng con gái làm gì hả?”
Ca ca song sinh Tiểu Diệp Diệp của ta xoa cái trán bị cửa đập, mặt tối lại:
“Bà bà bảo ta tới gọi muội đi ăn sáng.”
“Không cần.” Ta nghênh ngang nói, bước luôn ra ngoài.
Ca ca vừa định chặn lại thì đã bị Tiểu Cầm bế bổng lên. Nàng vừa kẹp đôi chân ngắn tủn đang giãy giụa của ca ca vừa nói:
“Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, để ta bế thiếu gia đi ăn sáng nhé. Tiểu thư đã ăn rồi.”
Vừa nói nàng vừa nháy mắt với ta. Ta cười thầm, nhóc con, ca ca làm sao đấu lại tiểu Cầm Thú vô địch của ta. Haha.
Nửa canh giờ sau đó, ta ngồi chồm hổm trên bờ tường, hết ngó trái lại ngó phải, lòng đầy hồi hộp. Nhác thấy vạt áo đen lướt qua, ta nhắm mắt nhảy xuống.
Thịch.
Ta rơi vào vòng tay êm ái đúng như mong đợi. Quá đắc ý, ta cười phá lên. Một ngón tay cốc lên đầu ta, tiếp theo đó là giọng nam trầm đục đầy trách cứ:
“Cô bé ngốc. Nhảy như thế sẽ gãy tay đấy!”
Ta ôm lấy cổ người mới đến, cười toe toét:
“Có Tĩnh Long ca ca ở đây, Tiểu Trư Trư làm sao mà gãy tay được!”
Người đó nói:
“Phải gọi là thúc thúc”.
Ta phồng má:
“Tiểu Cầm nói chỉ những người có râu mới phải gọi là thúc thúc thôi.”
Người đó nhăn trán đầy vẻ bất đắc dĩ. Sau đó ta được thả xuống đất, đứng chưa tới thắt lưng hắn. Ta chun mỏ, giơ hai tay lên: “Bế, Tiểu Trư Trư muốn ca ca bế cơ.”
“Muội đã sáu tuổi tuổi rồi.”
Ta chuyển sang chế độ “đôi mắt long lanh”:
“Bế, muội muốn được bế, Tĩnh Long ca ca…”
Ta cố ý kéo dài giọng, vì mỗi lần ta gọi như vậy, hắn không bao giờ chối từ ta bất cứ điều gì.
Tĩnh Long bế ta đi dạo phố, mua cho ta rất nhiều bánh kẹo ngon. Hắn hỏi:
“Ca ca Diệp Diệp có ăn hiếp muội không?”
“Không có.” Ta vừa ngồm ngoàm vừa nói. “Tiểu Cầm lúc nào cũng quấn lấy ca ca không buông, ca ca không có thời gian đi phá Tiểu Trư Trư đâu.”
Sau đó ta thấm mệt nên ngủ quên lúc nào không hay. Lúc ta tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, Tĩnh Long ngồi cạnh bên với ánh mắt dịu dàng. Ta kéo kéo tay áo của hắn, mơ hồ hỏi:
“Tĩnh Long ca ca, khi nào người quay lại chơi với Tiểu Trư?”
Hắn vén tóc cho ta, khẽ nói:
“Khi nào ca ca sắp đến sẽ bảo chuồn chuồn đến báo tin cho muội.”
“Không được.” Ta bướng bỉnh nói. “Tĩnh Long ca ca càng ngày càng ít tới thăm Tiểu Trư. Lúc Tiểu Trư còn nhỏ xíu, ngày nào người cũng tới. Nhưng dần dần là ba ngày, mười ngày, một tháng, ba tháng. Ca ca không còn thương Tiểu Trư nữa.”
Tĩnh Long thở dài, cúi người hôn lên trán ta. Sau đó ta không biết gì nữa.
Sáu năm trôi qua, Tĩnh Long ca ca chưa một lần tới thăm ta.
Tiểu Diệp buồn chán vẽ mấy vòng lên nền đá, đoạn quay sang hỏi ta bằng giọng vịt đực ồm ồm:
“Tiểu Trư, muội lại ngồi ngẩn người gì vậy?”
Ta nói:
“Muội đang cố gắng thu hết phong cảnh hùng vĩ này vào tầm mắt. Khi về muội có thể vẽ một bức tranh thật đẹp để tặng bà bà.”
Hai người bọn ta đang ngồi trên một mỏm đá lớn hướng về phía thung lũng bên dưới. Ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời khiến cho khung cảnh trước mắt đẹp đẽ không tả nổi. Mỏm đá này cách khá xa biệt viện nơi bọn ta đang ở. Không ai biết bọn ta chạy lên đây, vì Tiểu Diệp muốn tự mình tìm một phương thuốc quý làm quà mừng thọ cho bà bà. Ta nói:
“Ca ca, rơi xuống dưới thì sẽ thế nào? Có chết không?”
Tiểu Diệp hơi rùng mình, quát: “Muội nói vớ vẩn gì đó?” Đoạn làm điệu bộ trèo xuống.
Nhưng đường đi xuống núi không đơn giản như lúc đi lên. Hai người bọn ta bị lạc. Không biết lần thứ bao nhiêu, Tiểu Diệp vạch một sợi dây leo, hai má ướt nhẹp, giọng nói chắc nịch:
“Chắn chắn là hướng này. Chúng ta sắp xuống núi được rồi.”
Ta nhìn lên vầng trăng đã lên cao, giật giật tay áo ướt sũng mồ hôi của ca ca:
“Huynh có nghĩ chúng ta nên đốt lửa hay kiếm chỗ nào nghỉ ngơi không? Muội mệt và lạnh quá, trời lại tối nữa.”
Tiểu Diệp giương môi định mắng ta, nhưng ngay lúc đó tiếng sói tru vang lên. Bọn ta co rúm người. Ca ca ôm lấy ta, khẽ nói: “Đừng sợ.”
“Muội không sợ.”
Trong đầu ta thoáng qua hình ảnh người thanh niên áo đen, đôi mắt sáng ngời đang mỉm cười nhìn ta. Từ lúc ta hiểu chuyện, người đó vẫn luôn bên cạnh che chở, bầu bạn với ta, y như ca ca lúc này.
Không gian rơi vào tĩnh lặng, Tiểu Diệp hắng giọng nói:
“Tiểu Trư, ca nghĩ chúng ta vẫn nên tìm đường xuống núi thì hơn.”
“Được”.
Bọn ta lần mò trong bóng đêm, cố tìm đường thoát thân. Nhưng bỗng ta bước hụt vào khoảng không, cảm thấy toàn thân chao đảo rồi lăn nhào xuống dưới. Trời đất quay cuồng, ta nghe giọng ca ca thét gọi tên mình, nhưng chính ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đến lúc định thần lại, ta đã nằm bẹp trên nền đá cứng, toàn thân đau đớn rã rời, cũng không nhúc nhích nổi. Ta yếu ớt gọi ca ca, nhưng xung quanh chỉ có tiếng ếch nhái đầy ma quái.
Ta chỉ biết khóc thút thít vì tuyệt vọng.
Một bàn tay lạnh ngắt chợt chạm vào má ta, khiến toàn thân ta run rẩy. Tiếp đến giọng cười nhẹ vang lên:
“Cô bé ngốc, lần này thực sự gãy xương rồi.”
Cảm giác sung sướng tê rần lan ra khắp người ta như bông hoa héo khô đang được dòng suối mát dịu tưới lên. Lần này, toàn thân ta run rẩy vì vui sướng. Ta lắp bắp:
“Tĩnh… Tĩnh Long ca ca...”
Bàn tay của Tĩnh Long bắt đầu kiểm tra vết thương của ta. Càng ngày đau đớn trên toàn thân của ta càng giảm bớt. Một lúc sau ta đã ngồi dậy được. Ta ôm chầm lấy Tĩnh Long, khóc nức nở:
“Ca ca đi đâu suốt mấy năm qua vậy? Muội nhớ ca ca chết đi được. Hu hu!!!”
Tĩnh Long yên lặng không nói, chỉ nhè nhẹ vỗ lên lưng ta. Chúng ta ôm nhau như vậy suốt cả một đêm.
Sáng hôm sau, ta thức dậy trong căn phòng ấm áp của mình. Tiểu Cầm ngồi cạnh giường, siết chặt chiếc khăn ướt nhẹp, thấy ta tỉnh dậy thì cười méo xệch như đang khóc. Ta nghiêng đầu thì thấy Tiểu Diệp ngủ say cạnh bên ta, đầu còn quấn băng trắng rớm máu. Điều này khiến ta ngạc nhiên, vì từ lúc ba tuổi, hai anh em chúng ta đã ngủ riêng. Sau này ta mới biết, lúc mọi người tìm được ta, Tiểu Diệp cứ ôm riết lấy ta không buông, vì vậy đại phu đành băng bó cho hắn rồi để hắn lại trong phòng của ta.
Hôm nay ta dậy sớm.
Tiểu Cầm lấy nước cho ta rửa mặt. Ta hí hửng leo xuống giường, mặc quần áo rồi xông ra ngoài. Ra đến cửa, một tiếng thét the thé vang lên:
“Tiểu Trư Trư! Muội có mắt không hả!”
Lúc này ta đang ngã ngồi trên đất, bật đứng dậy xoa xoa cái mông đau, chống nạnh quát lại:
“Huynh mới không có mắt. Mới sáng sớm mò đến trước của phòng con gái làm gì hả?”
Ca ca song sinh Tiểu Diệp Diệp của ta xoa cái trán bị cửa đập, mặt tối lại:
“Bà bà bảo ta tới gọi muội đi ăn sáng.”
“Không cần.” Ta nghênh ngang nói, bước luôn ra ngoài.
Ca ca vừa định chặn lại thì đã bị Tiểu Cầm bế bổng lên. Nàng vừa kẹp đôi chân ngắn tủn đang giãy giụa của ca ca vừa nói:
“Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, để ta bế thiếu gia đi ăn sáng nhé. Tiểu thư đã ăn rồi.”
Vừa nói nàng vừa nháy mắt với ta. Ta cười thầm, nhóc con, ca ca làm sao đấu lại tiểu Cầm Thú vô địch của ta. Haha.
Nửa canh giờ sau đó, ta ngồi chồm hổm trên bờ tường, hết ngó trái lại ngó phải, lòng đầy hồi hộp. Nhác thấy vạt áo đen lướt qua, ta nhắm mắt nhảy xuống.
Thịch.
Ta rơi vào vòng tay êm ái đúng như mong đợi. Quá đắc ý, ta cười phá lên. Một ngón tay cốc lên đầu ta, tiếp theo đó là giọng nam trầm đục đầy trách cứ:
“Cô bé ngốc. Nhảy như thế sẽ gãy tay đấy!”
Ta ôm lấy cổ người mới đến, cười toe toét:
“Có Tĩnh Long ca ca ở đây, Tiểu Trư Trư làm sao mà gãy tay được!”
Người đó nói:
“Phải gọi là thúc thúc”.
Ta phồng má:
“Tiểu Cầm nói chỉ những người có râu mới phải gọi là thúc thúc thôi.”
Người đó nhăn trán đầy vẻ bất đắc dĩ. Sau đó ta được thả xuống đất, đứng chưa tới thắt lưng hắn. Ta chun mỏ, giơ hai tay lên: “Bế, Tiểu Trư Trư muốn ca ca bế cơ.”
“Muội đã sáu tuổi tuổi rồi.”
Ta chuyển sang chế độ “đôi mắt long lanh”:
“Bế, muội muốn được bế, Tĩnh Long ca ca…”
Ta cố ý kéo dài giọng, vì mỗi lần ta gọi như vậy, hắn không bao giờ chối từ ta bất cứ điều gì.
Tĩnh Long bế ta đi dạo phố, mua cho ta rất nhiều bánh kẹo ngon. Hắn hỏi:
“Ca ca Diệp Diệp có ăn hiếp muội không?”
“Không có.” Ta vừa ngồm ngoàm vừa nói. “Tiểu Cầm lúc nào cũng quấn lấy ca ca không buông, ca ca không có thời gian đi phá Tiểu Trư Trư đâu.”
Sau đó ta thấm mệt nên ngủ quên lúc nào không hay. Lúc ta tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, Tĩnh Long ngồi cạnh bên với ánh mắt dịu dàng. Ta kéo kéo tay áo của hắn, mơ hồ hỏi:
“Tĩnh Long ca ca, khi nào người quay lại chơi với Tiểu Trư?”
Hắn vén tóc cho ta, khẽ nói:
“Khi nào ca ca sắp đến sẽ bảo chuồn chuồn đến báo tin cho muội.”
“Không được.” Ta bướng bỉnh nói. “Tĩnh Long ca ca càng ngày càng ít tới thăm Tiểu Trư. Lúc Tiểu Trư còn nhỏ xíu, ngày nào người cũng tới. Nhưng dần dần là ba ngày, mười ngày, một tháng, ba tháng. Ca ca không còn thương Tiểu Trư nữa.”
Tĩnh Long thở dài, cúi người hôn lên trán ta. Sau đó ta không biết gì nữa.
Sáu năm trôi qua, Tĩnh Long ca ca chưa một lần tới thăm ta.
Tiểu Diệp buồn chán vẽ mấy vòng lên nền đá, đoạn quay sang hỏi ta bằng giọng vịt đực ồm ồm:
“Tiểu Trư, muội lại ngồi ngẩn người gì vậy?”
Ta nói:
“Muội đang cố gắng thu hết phong cảnh hùng vĩ này vào tầm mắt. Khi về muội có thể vẽ một bức tranh thật đẹp để tặng bà bà.”
Hai người bọn ta đang ngồi trên một mỏm đá lớn hướng về phía thung lũng bên dưới. Ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời khiến cho khung cảnh trước mắt đẹp đẽ không tả nổi. Mỏm đá này cách khá xa biệt viện nơi bọn ta đang ở. Không ai biết bọn ta chạy lên đây, vì Tiểu Diệp muốn tự mình tìm một phương thuốc quý làm quà mừng thọ cho bà bà. Ta nói:
“Ca ca, rơi xuống dưới thì sẽ thế nào? Có chết không?”
Tiểu Diệp hơi rùng mình, quát: “Muội nói vớ vẩn gì đó?” Đoạn làm điệu bộ trèo xuống.
Nhưng đường đi xuống núi không đơn giản như lúc đi lên. Hai người bọn ta bị lạc. Không biết lần thứ bao nhiêu, Tiểu Diệp vạch một sợi dây leo, hai má ướt nhẹp, giọng nói chắc nịch:
“Chắn chắn là hướng này. Chúng ta sắp xuống núi được rồi.”
Ta nhìn lên vầng trăng đã lên cao, giật giật tay áo ướt sũng mồ hôi của ca ca:
“Huynh có nghĩ chúng ta nên đốt lửa hay kiếm chỗ nào nghỉ ngơi không? Muội mệt và lạnh quá, trời lại tối nữa.”
Tiểu Diệp giương môi định mắng ta, nhưng ngay lúc đó tiếng sói tru vang lên. Bọn ta co rúm người. Ca ca ôm lấy ta, khẽ nói: “Đừng sợ.”
“Muội không sợ.”
Trong đầu ta thoáng qua hình ảnh người thanh niên áo đen, đôi mắt sáng ngời đang mỉm cười nhìn ta. Từ lúc ta hiểu chuyện, người đó vẫn luôn bên cạnh che chở, bầu bạn với ta, y như ca ca lúc này.
Không gian rơi vào tĩnh lặng, Tiểu Diệp hắng giọng nói:
“Tiểu Trư, ca nghĩ chúng ta vẫn nên tìm đường xuống núi thì hơn.”
“Được”.
Bọn ta lần mò trong bóng đêm, cố tìm đường thoát thân. Nhưng bỗng ta bước hụt vào khoảng không, cảm thấy toàn thân chao đảo rồi lăn nhào xuống dưới. Trời đất quay cuồng, ta nghe giọng ca ca thét gọi tên mình, nhưng chính ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đến lúc định thần lại, ta đã nằm bẹp trên nền đá cứng, toàn thân đau đớn rã rời, cũng không nhúc nhích nổi. Ta yếu ớt gọi ca ca, nhưng xung quanh chỉ có tiếng ếch nhái đầy ma quái.
Ta chỉ biết khóc thút thít vì tuyệt vọng.
Một bàn tay lạnh ngắt chợt chạm vào má ta, khiến toàn thân ta run rẩy. Tiếp đến giọng cười nhẹ vang lên:
“Cô bé ngốc, lần này thực sự gãy xương rồi.”
Cảm giác sung sướng tê rần lan ra khắp người ta như bông hoa héo khô đang được dòng suối mát dịu tưới lên. Lần này, toàn thân ta run rẩy vì vui sướng. Ta lắp bắp:
“Tĩnh… Tĩnh Long ca ca...”
Bàn tay của Tĩnh Long bắt đầu kiểm tra vết thương của ta. Càng ngày đau đớn trên toàn thân của ta càng giảm bớt. Một lúc sau ta đã ngồi dậy được. Ta ôm chầm lấy Tĩnh Long, khóc nức nở:
“Ca ca đi đâu suốt mấy năm qua vậy? Muội nhớ ca ca chết đi được. Hu hu!!!”
Tĩnh Long yên lặng không nói, chỉ nhè nhẹ vỗ lên lưng ta. Chúng ta ôm nhau như vậy suốt cả một đêm.
Sáng hôm sau, ta thức dậy trong căn phòng ấm áp của mình. Tiểu Cầm ngồi cạnh giường, siết chặt chiếc khăn ướt nhẹp, thấy ta tỉnh dậy thì cười méo xệch như đang khóc. Ta nghiêng đầu thì thấy Tiểu Diệp ngủ say cạnh bên ta, đầu còn quấn băng trắng rớm máu. Điều này khiến ta ngạc nhiên, vì từ lúc ba tuổi, hai anh em chúng ta đã ngủ riêng. Sau này ta mới biết, lúc mọi người tìm được ta, Tiểu Diệp cứ ôm riết lấy ta không buông, vì vậy đại phu đành băng bó cho hắn rồi để hắn lại trong phòng của ta.
Tác giả :
Tuyết Tâm