Hồ Ly Truyền Kỳ
Chương 63 63 Hoả Tượng
"Mặc Lâm đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?" Kiến Nguyệt một bên ăn thịt cá sấu nướng, có chút tanh, lạt nhạt, một bên nghe ngóng mọi người, cảm thán nói, mắt long lanh ngưỡng mộ y.
"Đúng thế." Mặc Lâm lấy ra một mầm cây đang phát sáng.
Nghe nói loại cây này mọc giữa đầm lầy sâu, xung quanh đều là những quái vật đầm lầy không xác định, thêm rất nhiều ma thú lởn vởn, mà loại cây này lại nhất định chỉ mọc một cây.
"Nơi dễ thấy hơn là đổ về phía Bắc, ngươi xem như gặp may vì chưa ai tranh giành." Cố Nghiên Hi cũng cảm thán nói, liếc về Kiến Nguyệt, may mà nàng không phải nhận nhiệm vụ này, nếu không có thể coi như hai trăm con cá sấu đầu đàn đồng loạt tấn công.
"Nhiệm vụ của Nguyệt cô nương là gì thế?" Mặc Lâm cất nhánh cây đi, quay ra hỏi nàng.
"Là ngà voi của Hoả Tượng." Nàng lấy viên ngọc ra cho y xem.
"Hoả Tượng tính khí nóng nảy, hay tấn công bừa người khác, vẫn nên cẩn thận." Mặc Lâm trả viên ngọc lại, còn bổ sung thêm một câu.
"Của Nghệ Anh là gì thế?" Kiến Nguyệt nhìn về phía đối phương, thấy nàng ở một bên cắm cúi ăn.
"Ta sao? Là quả Kim Ma."
"Quả Kim Ma là gì?"
"Là loại quả ăn vào bách bệnh đều khỏi, vì thế giá đắt như muốn lên trên trời, nhiều người vì nó mà nổi lòng tham đến sẵn sàng làm việc xấu, nên bị đặt tên là Kim Ma."
"Ồ." Kiến Nguyệt gãi mũi, nghe giải thích cũng đủ biết nó bao nhiêu hiếm, bao nhiêu gian nan để lấy.
"Í, nghe nói nơi quả Kim Ma mọc thường ở gần ven bờ sông suối, chúng ta cũng tương đối thuận đường đấy." Cố Nghiên Hi đột nhiên nói.
"Phải, nhưng là suối nước độc." Mặc Lâm nhàn nhạt nói.
"Vậy đêm nay chúng ta sớm nghỉ ngơi, để ngày mai tính tiếp." Kiến Nguyệt vội đề nghị.
Đêm ấy mọi người đều đã ngủ say, bóng cây khẽ lay động, có đôi mắt sáng đầy sát ý đang nhìn chằm chằm vào người đang nằm nghiêng kia.
Giết.
Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt đang chìm trong giấc ngủ nông, chợt bừng tỉnh.
Thấy sắc trời đã tờ mờ sáng, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, vươn vai ngồi dậy.
Nàng thấy mọi người vẫn đang say ngủ, cũng không nỡ làm phiền, đành lén lút đi ra bên ngoài động, lại thấy có người ở trước cửa động, giật mình suýt nữa thì hét lên.
"Ngươi dậy sớm thế?" Kiến Nguyệt thì thầm nói, vỗ ngực, nàng ngủ không ngon nên mới tỉnh giấc, nào ngờ đối phương còn dậy sớm hơn mình.
"Tại hạ đã quen rồi, cô nương định đi đâu sao?"
"Ta muốn đi rửa mặt."
Kiến Nguyệt đi đến hồ nước cách đó không xa.
Lúc hai người trở về, thấy những người khác đều đã tỉnh dậy, trông ai cũng mơ mơ màng màng, mắt thậm chí còn có chút sưng.
Tú Nghệ Anh lúc tỉnh lại thấy nơi ngủ của cả hai đều trống vắng, nàng đi ra ngoài liền bắt gặp bọn họ đang đứng ở hang động nói chuyện gì đó, Kiến Nguyệt còn đang cười vui vẻ.
"Các ngươi dậy sớm thế." Cố Nghiên Hi ngáp dài một cái, duỗi eo vặn lưng.
"Không ngủ được, vì việc chưa hoàn thành." Kiến Nguyệt nghe giọng điệu còn ngái ngủ của cô, buồn cười nói.
"Vậy ngươi đi nướng thịt đi, ta rửa mặt xong sẽ trở lên.
Chúng ta lên đường." Cố Nghiên Hi gật đầu đồng cảm, cô năm đó cũng bồn chồn không kém.
"Tại hạ là thuỷ hệ, để tại hạ giúp cô nương bắt Hoả Tượng." Mặc Lâm vừa châm lửa vừa nói, ánh lửa hắt lên mặt y, khiến trở nên có nhiệt độ hơn so với thường ngày.
Tú Nghệ Anh hơi bĩu môi.
"Vậy đa tạ rồi.
Bất quá ta thấy nhiệm vụ của Nghệ Anh so với ta gian nan hơn, ngươi vẫn nên giúp nàng trước." Kiến Nguyệt không ngờ đối phương chủ động giúp mình, nhưng liếc nhìn bóng lưng của Tú Nghệ Anh, mang suy nghĩ khác.
"Không sao, chúng ta cùng một đội, giúp đỡ lẫn nhau có gì lạ." Mặc Lâm vẫn lạnh nhạt nói.
"Cũng được."
Sáu người ăn xong, thấy trời cũng đã sáng, tuy là hơi nhiều mây, mọi người đang định làm theo kế hoạch, đột nhiên một nam tử trong đội mở lời, "Ta cảm thấy thời gian có hạn, ngoài ta và Mặc công tử, còn lại những người khác đều chưa hoàn thành nhiệm vụ, nếu cứ giúp từng người hoàn thành thì quá lâu.
Chi bằng chúng ta chia ra, nhiệm vụ của Yêu cô nương chỉ đơn giản là lấy ngà voi, bắt tạm một con ấu lạc đàn là được, còn lại chia ra giúp Tú tiểu thư, phải hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng để dành thời gian để tìm lối ra mới đúng."
Nữ tử bên cạnh gật đầu tán thành, "Đúng, nhiệm vụ của ta cũng gian nan không kém a."
Kiến Nguyệt thấy bọn họ nói có lý, cũng không thể phản bác, đành nói, "Vậy ta cùng sư tỷ đi làm việc của ta, các ngươi làm việc của ngươi đi."
"Để tại hạ đi cùng cô nương."
Kiến Nguyệt nhìn về phía y, mỉm cười, "Có sư tỷ ở đây ta sẽ không việc gì đâu, ngươi vẫn nên giúp hai cô nương còn lại đi, của các nàng khó khăn hơn nhiều."
Mặc Lâm không nói gì, Tú Nghệ Anh liền xen vào, "Đúng thế, nếu chúng ta hoàn thành nhanh chóng, sẽ quay lại giúp Nguyệt Nguyệt."
Mặc Lâm liếc nhìn sắc trời, ước tính trong lòng, "Vậy được, trong thời gian đó cô nương đợi chúng ta, rất nhanh sẽ trở về."
"Các ngươi biết tung tích của quả Kim Ma rồi sao?" Kiến Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
"Hư hừ, đúng thế." Tú Nghệ Anh biến ra một quyển sách dày cộm, vỗ vỗ lên, tiếng kêu thùng thùng, "Đây là sách về thực vật do phụ thân tặng ta, nó ghi rất rõ về các loại cây cối, hoa quả trên Thánh Toạ đại lục, bao gồm cả vị trí tìm thấy."
Kiến Nguyệt nhìn quyển sách bọc bằng da thú, mắt đều sáng lên, tò mò muốn xem nội dung bên trong, Tú Nghệ Anh thấy nàng thích thú nhìn, có chút thắc mắc vì sao thân làm công chúa mà lại trông như gái quê lên, cái gì cũng không biết, vì thế đắc ý nói, "Nguyệt Nguyệt nếu như thích, ta cho ngươi mượn một thời gian."
Kiến Nguyệt thấy sách là cười híp mắt, thấy nàng nói thế, cảm kích quay sang nói, "Thật sao? Phụ thân ngươi sẽ không giận chứ."
"Chỉ cần không ai nói, phụ thân ta làm sao biết mà trách phạt." Tú Nghệ Anh cười nói.
"Đa tạ rồi, cũng không sớm nữa, các ngươi mau đi rồi trở lại." Kiến Nguyệt cảm động nói.
Đợi bốn người rời đi xa, Kiến Nguyệt mới đứng dậy phủi váy, Cố Nghiên Hi thấy nàng muốn đi, chứ không đợi họ như đã bàn, thắc mắc hỏi, "Vì sao lại để hắn ta đi a? Không phải là hệ thuỷ sao."
"Để y đi cùng, có người nhất định sẽ đòi đi theo, nếu cả nhóm vì thế mà chậm trễ thì ta cũng ăn năn lắm." Kiến Nguyệt cười nói.
"Thế thì lỗi đâu ở chỗ ngươi." Cố Nghiên Hi làu bàu.
"Được rồi, sư tỷ đừng tức giận." Kiến Nguyệt cười an ủi cô.
"Ta chỗ nào tức giận, đây là chuyện của ngươi." Cố Nghiên Hi liếc xéo một cái.
"Ngươi vừa nãy vì sao lại muốn tách chúng ta ra?" Tú Nghệ Anh thấy mình đã đi xa nàng, kéo nam tử kia vào một bên hỏi.
"Tiểu thư, nàng có sư tỷ bảo kê thì chúng ta cần gì phải lo.
Hơn nữa bản thân nàng vô dụng, căn bản chỉ dựa dẫm vào người khác, mà hết lần này đến lần khác may mắn qua ải, tại hạ thấy nàng căn bản không xứng đáng chung hàng với tiểu thư, chi bằng để tự sinh tự diệt, bị loại thì càng tốt."
"Ngươi thật là, không được nói những lời ác ý thế." Tú Nghệ Anh khẽ cau mày, nhéo tai hắn một cái.
"Đừng lề mề nữa, đi mau lên." Mặc Lâm ôm kiếm nhìn hai người đang xì xầm, thiếu kiên nhẫn nói.
"Tiểu thư người xem, tại hạ còn cố tình để Mặc công tử ở bên người." Hắn ôm một bên tai, nịnh nọt.
Tú Nghệ Anh khinh thường liếc hắn một cái, không nói gì nữa, lạnh lùng đi về phía trước.
"Hôm qua chúng ta đụng phải huyệt sào của cá sấu vằn, theo ta dự đoán, đàn cá sấu này sẽ tụ tập ở nơi dễ bắt gặp các loài khác, đợi có con vật nào dính bẫy liền vồ lên." Kiến Nguyệt vừa đi vừa nói, hướng về phía bờ suối hôm qua.
"Ngươi đối với thế giới động vật rất có hứng thú sao? Vì sao ta không hề nghĩ đến mấy thứ này." Cố Nghiên Hi bị nàng nói phục, không phản đối gì mà đi theo.
Hai người trở lại bờ suối đang chảy xiết, đi men theo một hồi, Cố Nghiên Hi liền bắt lấy tay nàng, kéo vào bụi cây bên cạnh.
"Có tiếng động."
Kiến Nguyệt cũng vểnh tai lên nghe, đúng là có tiếng bước chân rầm rộ, nếu như là người thì cũng phải là một đội quân hùng hậu, trong lòng liền có phán đoán.
Rất nhanh, mặt đất bắt đầu rung lắc như có động đất nhẹ, lá cây rơi ào ạt xuống đầu các nàng.
"Ta không hy vọng có con sâu nào trên đầu." Cố Nghiên Hi bực mình nói.
"Suỵt." Kiến Nguyệt nghe tiếng bước chân ngày càng gần, để tay lên miệng ra dấu hiệu im lặng.
Nàng thông qua khe lá nhìn về đằng trước, thấy những bóng hình khổng lồ.
"Là Hoả Tượng phải không?" Kiến Nguyệt đè thấp âm thanh xuống hết mức có thể.
Trước mặt các nàng chính là một đàn voi khủng lồ có màu nâu đỏ, mắt chúng đỏ au, hơi thở nặng nề, nhìn một chút cũng không thấy thân thiện như đàn voi bình thường.
Trước cái vòi to bằng thân cây chính là ngà voi dài ngoằng trắng sứ, đồng tử của nàng hơi giãn ra, thứ này nàng làm sao ôm về.
Đàn Hoả Tượng lại gần bờ suối, hưng phấn nghịch nước, lấy vòi đập xuống nước, khiến nước như sóng biển mà bắn tung toé khắp nơi, đàn cá ở dưới bị doạ đến thi nhau bơi tránh xa chúng.
"Kiến Nguyệt." Cố Nghiên Hi nhìn có khoảng năm con, lại nhìn ra tít sau cùng, huých nàng một cái.
Kiến Nguyệt bám theo ánh mắt của cô, nhìn về hướng đằng xa, thấy một con voi con đã mọc ngà đang rụt rè ở đằng sau, hoàn toàn khác biệt với đàn voi điên khùng này.
Nàng hiểu ý của cô, nhưng con voi con kia cứ một mực bám dính lấy mẹ nó, một chút cũng không chịu tách rời, có dở hơi thì mới lao lên lúc này.
"Chúng ta bám theo chúng, nhân lúc chúng ngủ quên thì bắt con non lại rồi nhanh chóng cưa một mẩu ngà." Cố Nghiên Hi nói.
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, tim đập bình bịch, nếu ở thời đại của nàng, hành vi này chính là lâm tặc, các nàng là đang đi săn bắt động vật trái phép a.
Đàn Hoả Tượng quẫy đạp một lúc, uống nước cũng đã no nê, liền có ý định rời đi.
Các nàng thấy thế, cũng lén lút bám theo, nhưng vẫn chưa tìm ra kẽ hở.
"Không phải voi ngủ rất ít sao?" Kiến Nguyệt chợt hỏi.
Cố Nghiên Hi liếc nàng một cái, người này có hứng thú về tập tính loài voi hay sao chuyện gì cũng rõ, thì thầm nói, "Đúng, nhưng ma thú đều có một điểm chung là chúng hay trong trạng thái dưỡng thần, một phần là không giống chúng ta biết chuyển hoá linh lực, nên mới thường xuyên mệt mỏi."
Cả hai lén lút bám theo, thấy bọn nó đi đến đến một bãi đầm lầy, trong đó có rất nhiều Hoả Tượng khác, mấy con đồng thời bước đi khiến mặt đất rung chuyển, một cành cây rơi vào đầu Cố Nghiên Hi.
"Voi vốn rất hiền lành, chúng thường không quá ý thức về bảo vệ lãnh thổ, lại rất thích sống hoà hợp." Kiến Nguyệt áp tay lên má, ăn năn nói.
"Nghiêm túc đi, đây là ma thú, không phải động vật thường.
Chúng ta cũng chỉ đi trộm một mẩu sừng, đâu phải giết cả đàn." Cố Nghiên Hi thấy nàng lúc này còn nói vớ vẩn, huých mạnh một cái nhắc nhở, hơ, đến lúc chúng nổi điên phun lửa đến cháy rừng, xem ngươi còn nói được thế không.
Thể loại Cửu Vĩ gì thế này, nàng không phải xuất thân từ động vật săn mồi sao.
Quả đúng như lời của Cố Nghiên Hi, các nàng chờ đợi một canh giờ, đã thấy đàn Hoả Tượng bất động, con voi non đang nằm xuống một bên nhắm mắt.
"Chúng ngủ rồi."
"Vì sao ngươi biết?"
"Voi trưởng thành sẽ ngủ đứng, nên có người lầm tưởng là chúng vẫn còn thức, nhưng mà có con nào còn thức lại đứng yên như tượng sao?" Kiến Nguyệt chỉ vào một con voi đang nhắm mắt.
Cố Nghiên Hi không kìm được mà cảm thán, có lẽ đây là cách Cửu Vĩ săn mồi, bằng cách quan sát từng cử chỉ nhất động, đợi con mồi lơ là sẽ lao lên.
Hai người cố gắng đợi một lúc, xác định toàn bộ đều đã ngủ, nhìn về phía con voi non đang nằm ở một góc, lén lút lại gần.
"Hai người làm gì thế?" Một giọng nói non nớt vang lên.
Kiến Nguyệt giật bắn mình, vội quay đầu lại, mặt đều đơ cứng lại, vỗ nhẹ đồng đội bên cạnh.
"Yên nào, ta không muốn nghe ngươi nói về tập tính đàn voi nữa." Cố Nghiên Hi xua tay, mắt dính chặt vào con voi đang ngủ kia.
Đối phương lại vỗ vai cô.
Cố Nghiên Hi tức giận quay về phía nàng, "Ngươi muốn làm gì...!éc."
Cố Nghiên Hi cũng phản ứng như nàng, ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn thứ ở trước mặt mình, ấp úng nói, "Hoả...!Tượng..."
Con voi con kia thấy hai người ngơ ngác nhìn mình, vui vẻ đung đưa cái vòi, "Hai ngươi là đến tìm chúng ta chơi sao?"
Kiến Nguyệt bị nó cuốn lấy eo, lúng búng trong miệng nói, "Ờ, đúng thế..."
"Hi hi, ta biết mà." Hoả Tượng thấy nàng nói thế, vui mừng giậm chân.
"Suỵt." Kiến Nguyệt thấy nó kích động, vội giữ nó lại, liếc ra đằng sau, thấy đàn Hoả Tượng kia không bị nó đánh thức, thở phào nhẹ nhõm.
"Đi, chúng ta chơi ném bùn nhé." Hoả Tượng vui vẻ nói, mắt đều cong lại hình bán nguyệt.
"Hả, không được." Kiến Nguyệt không hiểu rõ tình hình, dở khóc dở cười.
Chúng ta là đến trộm ngà của các ngươi đó, ngươi còn có tâm trạng chơi đùa sao.
"Kiến Nguyệt, ngươi nói chuyện với ai thế?" Cố Nghiên Hi ban đầu có chút hoảng, nhưng thấy có con tự nộp mình ở đây rồi, trong đầu liền nảy ra suy tính khác, khẽ liếc về phía nàng ra hiệu, lại thấy Kiến Nguyệt đầu gỗ đang lảm nhảm một mình.
"Với nó a." Kiến Nguyệt cũng kinh ngạc thắc mắc, chỉ vào con voi, chẳng lẽ cô không nghe thấy.
"Vớ vẩn, từ nãy đến giờ ta còn chẳng thấy nó kêu."
"Hả?" Kiến Nguyệt không hiểu, nó rõ ràng còn vừa đứng ở trước mặt nàng nói chuyện.
"Mẫu thân, ở đây có hai con người đến chơi." Con Hoả Tượng con đột nhiên giơ cao vòi, vẫy vẫy như người vẫy tay.
Hai người nhìn thấy động tác của nó, dự cảm bất lành, chầm chậm quay đầu lại, thầm nghĩ, nguy rồi.
Cảnh tượng trước mặt các nàng là một đàn Hoả Tượng đang đỏ mắt nhìn về đây, cái vòi còn phì mạnh, phun ra khói, có lẽ sắp phun lửa.
Kiến Nguyệt khẽ run rẩy, nàng cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang tăng cao.
"Các ngươi định làm gì chúng ta?" Một con voi đứng đầu nói.
"Ơ, hả? Chúng ta chỉ là đi ngang qua thôi.
Không, không muốn đánh thức các ngươi." Kiến Nguyệt gãi đầu nói bừa, cảm giác mồ hôi sau lưng đã thấm ướt cả y phục.
Cố Nghiên Hi tuy không hiểu chuyện gì, nhưng nghe thấy nàng nói, cũng vội nói đại hùa theo, còn hơn chịu chết, "Đúng, đúng."
"Nói dối, các ngươi là đến săn ngà của chúng ta." Hoả Tượng rú ầm lên, các con khác cũng kêu lên, dậm chân bình bịch, khiến cho trời đất rung chuyển, lá cây rụng như mưa trút xuống.
Kiến Nguyệt thấy đàm phán bất thành, bản năng nắm chặt lấy Tiểu Bạc, sẵn sàng nghênh chiến, đột nhiên tầm mắt lại bị che khuất mất.
"Con muốn làm gì? Mau trở lại đây." Con Hoả Tượng đứng đầu vội nói.
"Mẫu thân không được làm hại các nàng, họ là đến chơi với chúng ta." Con Hoả Tượng che chắn cho Kiến Nguyệt nói.
"Vớ vẩn, con không biết lòng người có bao nhiêu thâm độc đâu.
Chúng giả vờ hiền lành tiếp cận, cũng chỉ để bắt chúng ta diễn kịch cho chúng xem." Hoả Tượng tức giận thở phì phò nói.
"Nhưng tổ mẫu đã nói, nếu một người nghe hiểu chúng ta, nghĩa là một người sẽ không làm hại chúng ta." Hoả Tượng non ương bướng nói.
Con Hoả Tượng mẹ không ngờ nó sẽ nói thế, nhất thời ngây dại, sau đó lại tức giận nói tiếp, "Mau tránh ra."
Cố Nghiên Hi mặc dù không hiểu gì, muốn rút kiếm động thủ trước, lại bị Kiến Nguyệt như gió như chớp cướp lấy mất thanh kiếm, kinh ngạc nói, "Ngươi làm gì thế?"
Kiến Nguyệt cũng đem Tiểu Bạc ra khỏi bên hông, vứt trước mặt Hoả Tượng mẹ.
Đàn Hoả Tượng còn tưởng nàng muốn công kích, nên không ngờ đến hành động này, nghi hoặc hỏi, "Ngươi làm gì?"
Kiến Nguyệt vứt cả dao găm trên người, giơ cả hai bàn tay lên trời, nhìn thẳng vào con đứng đầu, "Chúng ta không có vũ khí, căn bản sẽ không thể làm hại các ngươi."
"Ngươi muốn chứng minh thứ gì? Cho rằng chúng ta sẽ đơn thuần tin sao?" Hoả Tượng tuy không hiểu hành động này, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, nếu không phải vì nhi tử đang ở bên nàng, nó sớm đã lao đến tấn công.
"Mẫu thân..." Con Hoả Tượng con thấy động tác của nàng, trong lòng vui vẻ.
"Chuyện gì ồn ào thế?" Bỗng một âm thanh già dặn cất lên, chân hạ xuống chỗ nào, chỗ đó xuất hiện một cái hố.
Đàn Hoả Tượng đang túm tụm lại, nghe thấy tiếng động liền vội vàng tránh né.
Cố Nghiên Hi há to miệng, khẽ lùi lại, theo bản năng sờ đến bên eo, lại nhận ra đã có người đoạt mất vũ khí của cô, thầm mắng chửi đối phương đần độn.
Kiến Nguyệt nhìn thân hình to gấp đôi đàn voi ở đây, cũng không kìm được mà run rẩy, đừng nói phun lửa, nó chỉ cần nhấc chân lên dẫm cũng khiến nàng bẹp dí như con kiến.
"Ngoại tổ mẫu." Con Hoả Tượng con vui vẻ nhảy nhót, cái vòi vẫy liên tục.
"Thủ lĩnh, ở đây xuất hiện hai con người lén lút, muốn làm hại chúng ta."
Con Hoả Tượng đầu đàn nghe thấy thế, mắt liền liếc về phía các nàng, hơi thở có phần nặng nề, có lẽ là bởi vì quá già, "Hai người này?"
Kiến Nguyệt và Cố Nghiên Hi bị nó nhìn, bản năng lùi lại, tư thế phòng bị.
"Không phải đâu ngoại tổ mẫu.
Các nàng là đến tìm chúng ta chơi."
"Ồ, vậy hài nhi nói ta nghe, chỗ nào giống đến tìm chúng ta chơi?"
"Các nàng ngồi xem chúng ta ngủ, dĩ nhiên là muốn đợi đến khi chúng ta tỉnh rồi sẽ chơi."
Kiến Nguyệt bị nó đổi đen thay trắng, có chút chột dạ, hoá ra nó đã quan sát các nàng từ rất lâu.
"Hơn nữa, ngoại tổ mẫu nói, người nghe hiểu lời của chúng ta thì sẽ là người tốt." Hoả Tượng con vui vẻ nói.
"Hửm?" Con đầu đàn nghe thấy thế, mắt chuyển liên tục ở cả hai, "Là ai nghe hiểu lời của ta nói?"
"Là nàng." Hoả Tượng non dùng vòi đẩy Kiến Nguyệt lên.
Kiến Nguyệt bị đẩy lên trước, cả đàn Hoả Tượng đều đổ dồn ánh mắt lên người, khiến lông tơ của nàng đều dựng đứng lên, ấp úng nói, "Là ta."
Lúc này Kiến Nguyệt mới nhìn rõ Hoả Tượng đầu đàn, da nó nhăn nheo, hiển nhiên là đã lớn tuổi, cái ngà khổng lồ kia đang chọc hẳn vào cái vòi của nó, phần thịt đo đỏ lồi ra.
"Ngươi thực sự nghe hiểu chúng ta?" Hoả Tượng đầu đàn tiến lại gần, mặt đất liền rung nhẹ.
"Đúng thế." Kiến Nguyệt mắt dính chặt vào cái ngà đâm vào cái vòi kia, còn nhìn rõ cả phần thịt đỏ ở bên trong, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
"Ngươi là muốn đến đây chơi với chúng ta như hài tử nói?"
Kiến Nguyệt mắt hơi đảo, cân nhắc một lúc, mới mở miệng nói, "Ta đi khắp nhân gian để chữa bệnh, thần rừng ở đây nói với ta có một con Hoả Tượng bị thương, đau khổ hết ngày này qua ngày khác, nên quyết định đến tìm nó một phen."
Cố Nghiên Hi mém chút nữa cắn lưỡi, bịa như thật, liếc mắt nhìn nàng, lại nhìn con voi khổng lồ kia, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Đàn Hoả Tượng nghe nàng nói thế, quay sang nhìn nhau hoang mang, con Hoả Tượng non vui vẻ dùng vòi chạm vào nàng, "Ngoại tổ mẫu của ta đang bị đau, ngươi có thể giúp bà không?"
"Này." Con Hoả Tượng mẹ vội nhắc nhở.
Con Hoả Tượng đầu đàn nghe thấy thế, liền bật cười, tiếng cười vang dội khắp nơi, "Được, được."
"Ngà của ta đã quá dài, đến nỗi khiến cơ thể ta nặng nề, di chuyển khó khăn, bây giờ lại còn đâm vào vòi của ta, ngươi nói xem làm thế nào để trị?"
"Việc này, nhưng ngươi phải chịu phối hợp với ta." Kiến Nguyệt nghe thấy thế, chứng tỏ mình nói trúng trọng tâm, thầm vui mừng.
"Ngươi cứ nói xem."
"Ta sẽ chỉ cắt phần ngà đâm vào thịt của ngươi, sau đó gắp nó ra, thời gian dài vết thương sẽ tự lành."
Đàn voi nghe thấy thế, muốn can ngăn, lại bị Hoả Tượng đầu đàn ngăn lại, "Nếu ngươi không chữa được bệnh của ta, thì đừng trách lửa vì sao lại nóng."
"Được."
Cố Nghiên Hi không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Kiến Nguyệt nói muốn trị thương cho con đầu đàn, hơn nữa thái độ của đàn voi cũng đã dịu lại, đành phối hợp theo nàng.
"Kiến Nguyệt, chúng ta làm gì?"
"Sư tỷ giúp ta cắt phần đầu ngà voi ra, phần còn lại ta sẽ lo liệu."
Kiến Nguyệt cho đàn voi đi lấy nước sạch trở về, sau đó nàng lấy ra một bình sứ, trong đó là thuốc đã được chế thành nước mà nàng đã chuẩn bị, lại lấy ra một cái ống tiêm, đã đến lúc sử dụng thứ này rồi.
"Đây là thứ gì thế?" Cố Nghiên Hi kinh ngạc hỏi.
"Sẽ nói cho sư tỷ biết sau." Kiến Nguyệt ước lượng dung tích, mò mẫn người con voi nay đã nằm xuống.
"Ngươi định làm gì?" Một con Hoả Tượng thấy nàng đem thứ kì lạ chọc lên da thủ lĩnh, trừng to mắt, đề phòng nói.
"Ta giúp bà ấy đỡ đau."
Con đầu đàn mắt díu lại, rất nhanh đã ngủ đi mất.
Đến khi nó tỉnh lại, thấy tất cả đang xúm lại nhìn nó, lại thấy vòi có chút tê buốt, "Chuyện gì xảy ra thế? Ta làm sao đã ngủ rồi."
"Ngoại tổ mẫu, nàng đã trị thương cho người." Con voi non vui vẻ, lấy vòi của mình nhẹ nhàng cuốn lấy vòi nó.
Con đầu đàn gian nan đứng lên, liếc xuống, thấy hai bên ngà vẫn còn nguyên, nhưng có một bên đã bị cụt phần đầu, mà vết thương trên vòi đã bị bịp lại.
Kiến Nguyệt cầm mẩu ngà voi lên, cười nói, "Ta đã lấy ra được rồi, từ nay ngươi sẽ không bị đau nữa."
Nó đưa vòi lại gần hít hít, xác nhận mùi hương của mình, cái đuôi liền vẫy, "Ngươi đã không thất hứa."
"Tất nhiên, nhưng vì ngươi đã nghi ngờ ta, khiến tinh thần ta bị tổn thất, các ngươi phải đền bù."
"Haha, ngươi muốn gì." Nó bật cười híp mắt nói.
"Cho ta cái ngà thừa này." Kiến Nguyệt thấy nó cũng đoán được ý định mình, thành thật nói.
"Rõ ràng mục đích ngươi đến đây để săn ngà của chúng ta.
Nhưng ta không hiểu, con người các ngươi lấy thứ này để làm gì? Các ngươi lẽ nào không có răng hay sao mà phải đi kiếm của loài khác?" Nó khinh bỉ nhìn nàng một cái, nhưng vẫn có thiện cảm với người trước mặt, động vật rất đơn thuần, hại nó là người xấu, giúp nó là người tốt, bất kể lý do nào đi chăng nữa.
"Ta cũng không biết." Kiến Nguyệt gãi đầu, nhìn ngà voi ở trong tay, trông chẳng có gì đặc biệt, nàng chưa nhìn thấy ai dùng ngà voi mà bất tử cả, sống lâu thì cũng là do mệnh sống lâu.
"Hừ, ngươi còn muốn thứ gì nữa không?" Nó bĩu môi nhìn nàng.
"Không, à, các ngươi có thấy có thứ gì kì lạ không." Kiến Nguyệt nhớ ra điều quan trọng nhất, vội hỏi.
"Kì lạ? Là thứ gì?"
"Chẳng hạn như một cái thứ gì đó giống như một cái cửa, hoặc là khung cửa." Kiến Nguyệt nói đại.
"Có lẽ là không."
Kiến Nguyệt thấy nó nói thế, cũng không ngoài dự liệu, vui vẻ cất ngà voi vào trong túi, nhiệm vụ coi như là xong, định xoay người rời đi, lại bị cản lại.
"Ngươi không muốn chơi với ta sao?" Con voi non long lanh nhìn nàng.
Kiến Nguyệt tròn mắt nhìn nó, sau đó mỉm cười, hạ mi xuống, hiền từ vuốt ve nó, "Vậy khi nào ta đến chơi với ngươi được không? Bằng hữu ta cũng đang đợi ta."
"Không được, không cho ngươi đi."
"Ta cho ngươi thứ này được không?" Kiến Nguyệt lấy từ trong bọc một nhánh cỏ, là thảo dược dùng để bổ huyết, đem cho động vật ăn cũng rất tốt.
"Oa." Con non kia sáng mắt nhìn ngọn cỏ trong tay nàng, mùi hương thoang thoảng bốc lên, khiến cho nó cảm giác thèm thuồng, liền há miệng ra, để nàng bỏ vào trong.
"Ngon không? Giờ chúng ta phải đi rồi, ngươi đã ăn của ta, xem như là đền bù." Kiến Nguyệt xoa cái đầu của nó, vui vẻ nói.
Con non nghe thấy nàng nói, có chút hối hận, mình đã nỡ ăn mất rồi, nhưng cũng không muốn thả nàng đi.
Nó từ nhỏ đối với nhân loại đã rất hiếu kỳ, nhưng mẫu thân nói nhân loại rất nguy hiểm, luôn muốn rình rập để hại bọn nó.
"Hài nhi, không nên ích kỷ như thế." Con đầu đàn lại gần, dùng vòi vuốt đầu nó.
Con non thấy ngoại tổ mẫu nói thế, ủ rũ tránh sang một bên, ánh mắt đáng thương nhìn nàng.
Kiến Nguyệt thấy bộ dạng uỷ khuất của nó, có chút buồn cười, nàng nhưng là bị một con voi quyến luyến, xoa nhẹ cái vòi nói, "Đừng buồn, nếu có dịp ta sẽ đến tìm ngươi, chỉ sợ lúc đó ngươi không thèm chơi với ta."
"Ta sẽ không."
"Được, quân tử nhất ngôn.
Vậy ngươi phải nghe lời mẫu thân và ngoại tổ mẫu, không phải con người nào cũng sẽ hiền lành muốn chơi với ngươi, nhưng cũng không có nghĩa tất cả con người sẽ làm hại ngươi, đã biết chưa?" Kiến Nguyệt mủi lòng, nhắc nhở nó, cũng là tự nói với chính mình.
"Đã biết." Con voi cụp tai xuống, quấn lấy eo thon của nàng.
"Ta đi đây." Kiến Nguyệt vẫy tay với nó, đi về phía Cố Nghiên Hi nhận lấy vũ khí, lại tiếp tục quay đầu vẫy tay tạm biệt.
"Khảo hạch đều bị ngươi giảm độ khó xuống rồi." Cố Nghiên Hi thấy đàn Hoả Tượng quyến luyến nàng, buồn cười nói.
Cô cũng đã lớn chừng này, nhưng chưa nhìn thấy ma thú nào sẽ bày tỏ tình cảm thân thiết đến thế này.
Kiến Nguyệt nghe cô nói, cũng bật cười, mới ban đầu còn định một màn giết chóc, kết quả lại là hoà bình hữu nghị, nói, "Có lẽ những thứ xấu xa như lời kể không thực sự như thế, chỉ là do chúng muốn bảo vệ bản thân mà thôi."
"Được, người chiến thắng nói gì cũng đúng."
"Ngoại tổ mẫu, người xem, đúng là người hiểu tiếng của chúng ta thì sẽ là người tốt." Con Hoả Tượng non vui vẻ nói.
Hoả Tượng đầu đàn không nói gì, chỉ nhìn về phía các nàng rời đi, không tự chủ mà lấy vòi quấn lấy cái ngà cụt đoạn đầu.
Nó năm xưa vì để an ủi hài tử mà bịa đại ra một câu chuyện, nào ngờ sẽ thực sự có người hiểu tiếng nói của nó..