Hồ Ly Hồ Đồ
Chương 4
Sau khi trải qua một đêm ‘Kinh khủng’ thì ánh dương cũng ló dạng, đại đội nhân mã bắt đầu thu xếp hành lí,chuẩn bị lên đường.
Đới Nhạc cùng Định Vân vương tử đều tận lực tránh xa đối phương,nên ngày hôm nay xem như là một buổi hiếm hoi không nghe được tiếng đấu khẩu của bọn họ .
“Ngày hôm nay sao lại an tĩnh như thế a? Rất kì lạ nga.”
Lý Cần thì thầm trong miệng.
“Không thích an tĩnh a, ta có thể cho ngươi kêu thảm thiết vài tiếng, ngươi muốn không?”
Đới Nhạc bắt đầu vận động các đốt ngón tay, vang lên tiếng rắc rắc.
“Sếp, con đường này nhỏ như vậy, hình như chưa có ai đặt chân đến, có đúng là nơi mà bản đồ đã hướng dẫn không?
“Không thử thì làm sao biết? Bức tranh trên bản đồ có lẽ cũng được mấy trăm tuổi rồi, thiên nhiên biến hóa hàng vạn hàng nghìn, địa mạo dĩ nhiên sẽ có thay đổi, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể thử thời vận thôi. Cha ta cũng dùng tấm bản đồ giống như vầy mà tìm được thần điện, chúng ta nhất định cũng có khả năng.”
Đới Nhạc nói rất chắc chắn.
“Sếp, ta tin tưởng ngươi!”
Đại đội nhân mã đi ở phía sau bọn họ, Định Vân vương tử vẫn ngồi trên cỗ kiệu:”Tiểu nhu, Cầu Cầu đâu? Nó đã chạy đi đâu rồi?”
“Vương tử, đừng lo lắng, Cầu Cầu chạy đến phía trước chơi, tiểu gia hỏa kia rất thông minh, sẽ không đi mất đâu.”
“Nga.”
“Vương tử, ngươi ngày hôm nay làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tiểu Nhu quan tâm hỏi.
“Không có a, ta rất tốt.”
Định Vân vội vã ngồi thẳng thắt lưng, nhưng đôi mắt phượng mê người vô ý thức lại dán chặt lên thân ảnh của nam nhân phía trước.
Tiểu Nhu ở trong cung đã nhiều năm, lợi hại nhất là quan sát giọng điệu và sắc mặt, nhìn thấy hắn như thế liền nổi lên lòng nghi ngờ: “Vương tử, tối hôm qua ngươi và Đới tiến sĩ…”
“Không được nhắc đến buổi tối hôm qua!”
Định Vân làm bộ rống giận để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
“Dạ, Tiểu Nhu không đề cập tới là được.”
Nhưng vương tử càng như vậy, Tiểu Nhu càng hoài nghi.
Đoàn người gian nan đi qua con đường nhỏ rậm rạp suốt cả một buổi sáng, Tiểu Nhu lo vương tử bị mệt mỏi, nên đề nghị dừng chân nơi râm mát để nghỉ ngơi và dùng cơm trưa.
Không ngờ Đới Nhạc lần này cũng không có ý muốn phản đối.
Vài tên thị vệ bắt đầu nhóm lửa nấu nước, vội vàng xử lý mấy con thỏ rừng đã săn được lúc sáng.
Không bao lâu, đã có ngay một nồi cháo hấp dẫn cùng canh thịt thỏ thơm ngon ngào ngạt.
“Oa, được đi cùng vương tử, thực sự quá hạnh phúc.”
Đưa chén canh lên mũi ngửi ngửi, Lý Cần lại một lần nữa cảm động không ngớt:”Loại gia vị này thật đặc biệt nga, ta chưa từng uống qua món canh ngon như vậy, ngươi nói có đúng không, sếp?”
“Thật sao? Không phải đều như nhau sao?”
Đới Nhạc không cho là đúng,chỉ nhún nhún vai.
Định Vân nghe vậy liền cười nhạo một tiếng: “Tiểu Lý, khẩu vị của ngươi cũng khá đó, không giống với con gấu kia, chỉ biết bụng đói ăn quàng.”
“Ngươi yên tâm, ta dù có đói thế nào cũng sẽ không ăn thịt hồ ly đâu.”
Đới Nhạc chỉ nói một câu mà có đến hai ý nghĩa.
“Hanh, bản vương dù chết cũng chả thèm ăn món thịt gấu vừa cứng, vừa bẩn thối đâu!”
Định Vân cũng không tỏ ra yếu kém,liền nhanh miệng phản kích.
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, trong không khí đầy mùi thuốc súng, tàn lửa bắn ra bốn phía ——
“Ấy ấy, Tiểu Nhu tỷ, ngươi còn chưa nói cho ta biết, món canh này đã bỏ thêm gia vị gì, thế nào lại thơm như vậy a?”
Lý Cần cố nỗ lực hóa giải bầu không khí giằng co kia.
“Nga, vương tử của chúng ta thích nhất là bạch tùng lộ. Thứ ngươi đang ăn chính là gia vị mà hoàng gia thường dùng,rất cao cấp đó nha.”
“Oa, bạch tùng lộ không phải rất quý sao? Không ngờ Lý Cần ta còn có cơ hội được ăn thức ăn của hoàng gia, ta thực sự có chết cũng không hối tiếc.”
Lý cần cảm động đến mức lệ ứa ra đầy mắt.
“Khóc cái gì mà khóc? Chả có tiền đồ.”
Đới Nhạc hung hăng thưởng cho hắn một cốc lên đầu.
“Ngươi sao lại bạo lực như thế a? Động một chút liền đánh người. Tiểu Lý, ngươi đừng sợ, mau đến đây, bản vương sẽ cho ngươi một chỗ dựa vững chắc!”
Định Vân vỗ vỗ bộ ngực để bảo chứng.
“Ngươi nói hay quá,bản thân còn lo không xong, bày đặt quản chuyện người khác. Đừng làm ta cười chết nha, ha ha.”
Đới Nhạc châm chọc cười lớn hai tiếng.
“Con gấu kia, ngươi nói cái gì?”
Định Vân nổi trận lôi đình: “Ngươi có gan thì lập lại lần nữa đi!”
“Ngươi làm gì được ta?”
Ngay khi hai người đang đấu võ mồm tưng bừng, hầu như sắp đứng lên để lao vào đánh nhau, Cầu Cầu đột nhiên vội vã chạy trở về ——
“Ngô chi, cô thu ——”
Cầu Cầu cắn quần của chủ nhân, cố gắng kéo hắn đi về phía trước.
“Cầu Cầu, nhẹ một chút, quần nào cũng bị ngươi cắn phá, ngươi muốn dẫn chủ nhân đi nơi nào a? Tiểu nhu!”
Định Vân chuyển hướng về phía thiếp thân thị nữ để cầu cứu.
Tiểu Nhu che miệng cười: “Cầu Cầu, ngươi mau dẫn ta đi, đừng làm phiền chủ nhân ngươi.”
Cầu Cầu lung lay đuôi,liền chạy ra phía bên ngoài, Tiểu Nhu cũng vừa cười vừa đuổi theo.
“Vương tử, Tiểu Bạch hồ của ngươi hình như có chuyện gì đó, rốt cuộc nó muốn dẫn ngươi đi xem cái gì?”
Lý Cần hiếu kỳ hỏi.
“Còn thắc mắc gì nữa, tám phần là nó phát xuân, gặp gỡ được ‘người’ tốt,nên muốn được gả đi.”
Đới Nhạc cũng không biết vì sao mình lại trở nên thích tranh cãi như thế.
Mọi người nghe y nói như vậy, một phen cười rộ lên.
“Im miệng cho bản vương!”
Định Vân nghe vậy thì rất tức giận, hận không đập cho tên xú nam nhân này một gậy!”
“Cầu Cầu của ta xuất thân danh môn vọng tộc, huyết thống cao quý, sao có thể tùy tiện nói gả là gả được? Ngươi không nên nói bậy, phá hủy danh tiếng của Cầu Cầu nhà ta.”
“Hanh, động vật đến thời điểm động dục thì còn biết gì đến vọng tộc hay suy tộc, thực sự là ngu ngốc.”
“Ngươi bảo ai ngu ngốc?”
“Ta bảo ngươi đó!”
Ngay khi hai người bắt đầu châm ngòi khai hỏa, Tiểu Nhu hô to gọi nhỏ chạy trở về.
“Vương tử, Đới tiến sĩ, tìm được rồi! Tìm được rồi!”
“Tìm được cái gì?”
Lý Cần khẩn trương hỏi.
“Tiêu ký ( kí hiệu),tiêu ký của thần mộc đã tìm được rồi!”
Đoàn người chạy nhanh theo Tiểu Nhu, dùng hai tay lần mò trên vách núi đá, lộ ra một hình vẽ khá lớn, đó là hình vẽ một cây đại thụ.
“Đúng là thiên thủ thần mộc rồi!”
Lý Cần hưng phấn mà hô to!
“Vấn đề là quanh đây không thấy kí hiệu nào giống như vậy nữa.”
Định Vân nghi hoặc hỏi.
Đới Nhạc không hổ là chuyên gia khảo cổ, kinh nghiệm chu đáo,y liền dùng tay tỉ mỉ vuốt ve lên hình vẽ.
“Hanh, toàn làm ra vẻ, ta nghĩ ngươi kiểm tra đến già,cái cây cũng không hiện ra đâu.”
Định Vân thấy vậy liền cười nhạt.
“Vương tử, ngươi không nên xem thường sếp của chúng ta, trực giác của y rất lợi hại.”
“Phải vậy không?”
Ngay khi Định Vân vương tử còn đang cười nhạt, Đới Nhạc đã phát hiện ra điều bí mật trên bức đồ đằng.
“Cây này có tám nhánh rẽ, mỗi nhánh lại có tám cành, tám nhân tám chính là sáu mươi tư, Lý Cần,đi dọc theo vách núi này khoảng sáu mươi tư thước đi.”
“Dạ.”
Lý Cần lập tức lấy cây thước cuộn tùy thân ra. Phải làm trợ lí cho các nhà các nhà khảo cổ, một thước cũng không được nhầm.
Lý Cần cẩn thận ước lượng khoảng cách: “Sếp, ta đo xong rồi, chính là ở đây.”
“Hảo.”
Đới Nhạc đi tới trước vách núi, kéo đám dây leo ra để kiểm tra, quả nhiên phát hiện lại có thêm một đồ đằng, bất quá tiêu ký này phi thường nhỏ bé, nếu như không đo đạc chính xác, tuyệt đối không thể phát hiện được.
Đới Nhạc hít sâu một hơi, vươn ngón tay ra,dùng sức nhấn một cái lên tiêu ký——
Ầm ầm —— ầm ầm ——
Một trận Âm hưởng thật lớn vang lên, tảng đá to nhất từ trên vách núi bỗng nhiên mở ra ——
Mọi người thấy cảnh này thì ngây ra như phỗng, nghẹn họng nhìn trân trối.
Định Vân vương tử nhìn đến mức tròng mắt suýt chút nữa đã rớt ra ngoài.
Cầu Cầu thì hưng phấn không thôi, chạy bên này nhảy bên kia, nhanh như chớp đã chạy vào bên trong hang núi ——
Định Vân lúc này mới phục hồi tinh thần:”Cầu Cầu, đừng chạy loạn! Bên trong nguy hiểm lắm!”
Tiểu Nhu vội kéo tay vương tử lại: “Không được, vương tử, ngươi không nên đi vào, bên trong có thể có nguy hiểm.”
Định Vân tuy cũng có điểm sợ hãi, nhưng lại lo lắng cho bảo bối sủng vật của hắn: “Thế nhưng Cầu Cầu —— ”
“Ta đi vào trước, các ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
Đới Nhạc cắt đứt lời nói của hắn, bắt đầu tiến vào bên trong.
Định Vân nhìn thấy thân ảnh của y tiêu thất trong hang núi nho nhỏ, chẳng hiểu vì sao nội tâm lại càng lo lắng, nhưng ngoài mồm sống chết không thể thừa nhận: “Hanh, đùa sao! Tiểu Nhu, chúng ta cũng đi vào, ai sợ ai a.”
“Vương tử, chúng ta nên chờ Đới tiến sĩ xác định không có nguy hiểm thì mới đi vào.”
“Ta đợi không được, ngươi không chịu đi thì bản vương tự đi!”
Định Vân bỏ tay nàng ra, chạy nhanh vào bên trong.
“Vương tử!”
Trời ạ, vương tử hôm nay sao lá gan đột nhiên trở nên lớn như vậy?
Tiểu Nhu quả thực rất lo lắng, lập tức hạ lệnh với thủ vệ: “Các ngươi mau đi bảo hộ vương tử! Không được để vương tử bị nguy hiểm!”
“Dạ!” Bọn thị vệ cũng lập tức chạy ào vào trong sơn động.
“Tiểu Nhu tỷ, đừng lo lắng. ”
Lý Cần vội vã trấn an: “Sếp của chúng ta sẽ không để vương tử bị nguy hiểm đâu. Mặt của y tuy lầm lì như vậy, giống như rất hung ác,nhưng kỳ thực y là một người vừa dũng cảm vừa có nghĩa khí.”
“Mong là như vậy. Chúng ta cũng mau đi thôi.”
“Hảo, Tiểu Nhu tỷ đi ở phía sau ta nè.”
Lý Cần khoác ba lô lên vai, mang theo một đống nữ nhân đi vào thế giới mù mịt bên trong——
Khe núi càng đi càng nhỏ,chỉ vừa đủ cho một người chui lọt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy một đường bầu trời mờ ảo.
Sơn đạo dường như có chiều dài vô tận, Định Vân vương tử đi theo sau lưng Đới Nhạc, con đường chật hẹp khiến hắn có cảm giác bị áp bách, rất không thoải mái, nhưng chẳng hiểu vì sao,chỉ cần nhìn thấy bóng lưng dày rộng của nam nhân, tâm sẽ chậm rãi yên ổn trở lại.
“Ê, gấu thúi, có thấy Cầu Cầu hay không?”
“Lo lắng cái gì, nó đang rất vui vẻ chạy phía trước.”
Định Vân nghe vậy liền thở dài một hơi: “Tiểu gia hỏa này, bình thường rõ ràng rất nhát gan, thế nào ngày hôm nay lại dám giành chạy vào trước, thực sự là không hiểu được.”
Đới Nhạc nghe vậy,trong lòng liền nổi lên nghi hoặc:”Ngươi nói bình thường nó điều không phải như vậy?”
“Đúng vậy, Cầu Cầu rất nhát gan.”
“Lẽ nào Tiểu Bạch hồ này đối với ‘ Cửu hồ thần điện’ có cảm ứng gì đó? Nếu không thì làm sao có thể tìm được đồ đằng thần mộc?”
Đới Nhạc nghi hoặc tự thì thầm trong miệng.
“Ngươi đang nói thầm cái gì a?”
“Nga, không có gì…”
“Ô chi ô kỷ ——”Cầu Cầu ở phía trước đột nhiên phát sinh tiếng kêu to hưng phấn——
Hai người liền tăng tốc đuổi theo ——
Ai cũng không nghĩ tới, cuối con đường chật hẹp lại phát ra ánh sáng rực rỡ, xuất hiện khung cảnh tuyệt mỹ như một bức tranh——
Dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua thảo nguyên xanh biếc, không xa còn có một thác nước mỹ lệ từ trên núi trút xuống, quả thực giống như là bồng lai tiên cảnh!
“Oa, thật là đẹp l!”
Thấy cảnh vật trước mặt,bọn họ đều hưng phấn mà phát sinh lời tán thưởng.
“Ân, đây đúng là cảnh sắc đẹp nhất mà bản vương tử từng xem qua.”
Định Vân nhịn không được mà say mê nhìn ngắm mỹ cảnh.
“Thái dương sắp hạ sơn rồi, tiến sĩ, chúng ta đêm nay có thể đóng trại ngay tại đây không?”
Tiểu Nhu thấy biểu tình của vương tử, lập tức đưa ra kiến nghị.
Đới Nhạc liếc mắt nhìn sang Định Vân: “Được rồi ”
“Thật tốt quá! Ngày hôm nay có thể tắm rồi!” Thị nữ hoan hô,liền chạy đến bên cạnh dòng suối nhỏ để chơi đùa.
Định Vân vương tử cũng rất muốn cùng hoan hô rồi chạy đến đó tắm. Hắn cả người vừa dính vừa hôi, mấy ngày nay thiếu nước, nên chỉ có thể dùng khăn lau người. Cuối cùng hắn đã vạch ra một kế hoạch, buổi tối chờ cho tên xú nam nhân kia ngủ say, hắn sẽ chạy đến thác nước, dưới ánh trăng mỹ lệ, hảo hảo tắm một phát.
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng sáng treo cao.
Định Vân vương tử cự tuyệt không cho thị vệ đi theo, một mình bước chậm về phía dòng suối nhỏ, lắng nghe âm thanh của thác nước mà đi đến.
Dọc theo đường đi có đủ loại màu sắc,bụi hoa tản mát ra mùi hương thơm nồng đậm,khiến một người ái hoa như vương tử lòng hơi bị say.
Định Vân nhìn thấy trong đó có một loại hoa thập phần diễm lệ, cánh hoa màu tím khiến hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú:”Di, loài hoa này lạ thật, hình như nó đang phát sáng dưới ánh trăng thì phải?”
Định Vân nhịn không được, khom người xuống thật sát để nhìn cho rõ.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên một bàn tay vươn ra,kéo thân người hắn về phía sau——
Định Vân giật mình, gương mặt dán vào trong ***g ngực của người kia——
“Loài hoa này không được chạm vào.”
Đới Nhạc ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.
Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai,thân thể lại bị nam nhân ôm vào trong ngực, Định Vân chẳng hiểu vì sao tim đột nhiên đập nhanh hơn, căn bản không nghe rõ y vừa nói cái gì.
Để con gấu thúi không phát hiện ra được dị trạng của mình, Định Vân quyết định triển khai phản kích, hung hăng đá y một cước.
“Ai u!” Đới Nhạc phát sinh một tiếng kêu thảm, đau đến nhảy dựng lên:”Ngươi làm cái quỷ gì vậy?”
“Hanh, ai kêu ngươi dám tự ý đụng chạm bản vương. Nếu như ở tại thánh quốc của chúng ta, ngươi đã sớm bị khép vào tử tội rồi.”
“Hảo, Đới Nhạc ta đúng là mắt bị mù nên mới có thể đi cứu ngươi,con hồ ly thối siêu cấp tự kỷ lại ngu ngốc không ai bằng! Xem như là ta không may!”
Đới Nhạc mắng hắn xong liền xoay người rời đi.
” Đứng lại cho bản vương! Ngươi dám lăng mạ ta? Ngươi là con gấu chết tiệt.”
Định Vân nuốt không trôi cơn giận này, liền đá vào mông y một cước ——
Đới Nhạc bị hắn tập kích bất ngờ nên hơi lảo đảo, chết tử tế không chết lại ngã vào bên cạnh bụi hoa màu tím kia ——
“Ha ha, đáng đời!”
Thấy nam nhân bị té ngã, Định Vân mới cảm thấy có chút hả hê,liền làm mặt quỷ mà trêu y, sau đó vỗ vỗ cái mông,tiêu sái bước đi.
Đến phía sau thác nước, vương tử bắt đầu cởi y phục, đi vào làn thanh thủy trong suốt.
“Ngô… Thật thoải mái nga…”
Định Vân rùng mình một cái.
Đứng ở thác nước, tỉ mỉ chà rửa sạch sẽ tất cả bụi bặm bám trên người, sơn tuyền lạnh lẽo khiến thời tiết nóng bức toàn bộ tiêu biến, cả người thật sảng khoái.
Ánh trăng tròn tròn phản chiếu lên mặt thủy đàm, nhìn nên thơ vô cùng, Định Vân vừa thích thú bơi lội trong hồ nước,vừa thưởng thức ánh trăng sáng.
“A, thực sự là quá lãng mạn…”
Vương tử hài lòng cười nhỏ,cảm thấy rất khoái hoạt!
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi,mảnh trăng tròn trong nước đột nhiên bị một người từ trên trời nhảy xuống, làm cho nát bấy.
Phù phù ——
Bọt nước văng khắp nơi, trên mặt vương tử cũng toàn là nước.
Định Vân dùng tay quệt đi bọt nước, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, nguyên lai cái con quái vật to lớn kia chính là Đới Nhạc.
Thấy tên xú nam nhân này đã phá hủy tất cả mỹ cảnh, vương tử quả thực sắp phát điên, liền đứng lên tặng cho y một trận quyền đấm cước đá!
“Ngươi là con gấu chết tiệt! Bản vương có mạo phạm gì ngươi sao? Sao ngươi cứ bám theo ta như âm hồn không tiêu tan a? Cút ngay cho bản vương! Không được làm dơ bẩn hồ tắm của bản vương!”
Định Vân đối với nam nhân vừa đánh vừa mắng, chỉ kém là chưa cắn y một ngụm, không ngờ nam nhân này từ trước đến nay khéo mồm khéo miệng,vậy mà lần này lại không nói ra một câu mỉa mai nào, trái lại còn ôn nhu nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn ——
“Ngươi thích đánh cứ đánh, ta cam tâm tình nguyện…”
Định Vân vương tử bị hành động bất ngờ của nam nhân làm cho sợ đến nỗi chỉ biết đứng tại chỗ mà há hốc mồm.
“Tuy ta thường hay đả kích ngươi…”
Nam nhân vẫn tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt: “Nhưng ta vẫn rất thích ngươi…”
Định Vân kinh ngạc đến mức nói lắp: “Gấu... Gấu thúi... Ngươi… Ngươi không phải vừa rồi bị té... đập đầu, nên bị ngốc đấy chứ?”
“Ta không có ngốc a. ”
Nam nhân nắm tay hắn lên,đặt ngay ngực của mình: “Ta vẫn rất thích ngươi. Không tin ngươi nhìn đi, tim ta đập thật nhanh.”
“Ngươi thích ta?”
Định Vân mở to hai mắt nhìn: “Thế nhưng ngươi đều đối với ta rất hung dữ a? Một điểm cũng nhìn không ra ngươi thích ta.”
“Bởi vì ta rất xấu hổ.”
Đới Nhạc đột nhiên ngại ngùng cúi đầu:”Ta cố ý làm cho ngươi chú ý.”
“Thì ra là thế a, ha ha…”
Định Vân kiêu ngạo mà ngửa mặt lên trời cười dài.
Hắn đã nói mà, trên đời này không ai có thể thoát khỏi lực hấp dẫn trí mạng của hắn. Con gấu thúi cũng không ngoại lệ, ha ha…
Định Vân vương tử từ khi gặp phải tên xú nam nhân này thì tôn nghiêm đã bị hao tổn rất nghiêm trọng, rốt cục thật cũng thu được sự bồi thường.
“Được rồi, tiểu mỹ nhân, thấy ngươi có ánh mắt tinh tế như thế, Ta sẽ chơi đùa với ngươi một chút.”
Định Vân ngả ngớn dùng một ngón tay nâng cằm của y lên.
Kỳ thực hắn chẳng thế nào ăn tươi được con gấu này.
Dù sao trước đây hắn chỉ thượng qua những niên thiếu xinh đẹp,cơ thể nhỏ nhắn không khác gì nữ nhân, còn một nam nhân cao lớn như vậy, hắn thật đúng là không có kinh nghiệm.
“Ta muốn hôn.”
Không ngờ nam nhân lại chủ động nói ra trước.
“Chúng ta cũng không cần hôn nhẹ đâu, trực tiếp nhảy đến bước thứ ba đi.”
“Bước ba?”
“Là như vầy.”
Định Vân cười cười cầm lấy tay của y, đưa vào trong nước, đặt lên tính khí của mình:”Hảo hảo hầu hạ bản vương đi, nếu như ta thấy thoải mái, tự nhiên sẽ làm cho tiểu hoa cúc của ngươi sảng khoái theo (=)))
“Tiểu hoa cúc? Có đúng là ở đây không?”
Nam nhân đột nhiên đưa tay ra phía sau cặp mông của vương tử mà tìm kiếm,sau đó vươn một ngón tay ấn vào huyệt khẩu của hắn.
“A a a ——” Định Vân sợ đến thét chói tai, vội vã đẩy y ra: “Con gấu chết tiệt! Muốn làm gì bản vương?”
“Là ngươi nói muốn cho tiểu hoa cúc sảng khoái a?”
Đới Nhạc khó hiểu nhìn hắn.
“Bản vương nói là ta sẽ làm cho tiểu hoa cúc của ngươi thích thú chứ không phải bảo ngươi làm ta.”
Định Vân vương tử giảng giải đến mức đầu lưỡi sắp thắt lại, thế nhưng con gấu thúi nghe hoài cũng không chịu hiểu.
“Thế nhưng ta thích ngươi, tự nhiên cũng thích tiểu hoa cúc của ngươi, vì thế ta muốn làm cho nó sảng khoái a!”
Đới Nhạc viền mắt rưng rưng, thương cảm nhìn hắn.
Định Vân nếu có ngu cũng nhìn ra y có điều không ổn:”Uy, Đới Nhạc, ngươi... Ngươi có khỏe không?”
“Ta tốt a, hồ ly tiên tử.”
Đới Nhạc lộ liễu bày ra bộ dáng tươi cười.
“Hồ ly tiên tử?!”
Định Vân nghe vậy thiếu chút nữa đã ngã vào trong nước: “Con gấu kia, ta không phải là hồ ly tiên tử! Ta là Định Vân vương tử ”
“Ngươi đã đổi tên khi nào vậy?” Đới Nhạc tỏ vẻ kinh ngạc.
Định Vân thiếu chút nữa đã thổ huyết:”Ngươi… con gấu thúi này, xong đời ngươi rồi, bây giờ đã biến thành con gấu ngu. Tám phần mười là do té ngã bị đập đầu xuống đất. Được rồi được rồi, chuyện này bản vương cũng có trách nhiệm, ta hảo tâm mang ngươi trở về.”
Định Vân kéo lấy cánh tay của nam nhân.
“Ta không về!”
Không ngờ Đới Nhạc đột nhiên làm nũng giống như tiểu hài tử, một tay ôm hắn vào trong lòng:”Ta thích ngươi, ta thích nhất hồ ly tiên tử mà!”
“Đã nói với ngươi rằng bản vương không phải hồ ly tiên tử, tai ngươi điếc sao?” Định Vân hung hăng tát cho y một cái.
“Ta mặc kệ, không biết đâu, không biết đâu! Ngươi chính là hồ ly tiên tử của ta!”
Nam nhân đột nhiên phát cuồng liền hôn lên khắp người hắn.
“Ngô —— Vương bát đản —— buông tay —— gấu chết ——”
Gương mặt trắng noãn của Định Vân bị nam nhân hôn đến mức vừa hồng vừa nhột, dáng dấp rất chật vật.
“Hanh ân… Hồ ly tiên tử… hương thật thơm a… Ta rất thích ngươi…”
Nam nhân vươn đầu lưỡi không ngừng liếm hôn lên cổ hắn, thậm chí trượt một đường đi xuống vùng ngực.
“A a —— không nên —— ngươi dám liếm nơi đó, bản vương sẽ giết ngươi —— a a —— nhưng —— ”
Vẫn bị liếm ….
Núm vú chưa từng bị ai chạm qua,đã bị nam nhân một ngụm nuốt vào, hung hăng hút liếm.
Không hiểu vì sao toàn thân lại cảm thấy cực kì thoải mái, rõ ràng hắn không muốn, nhưng lại nhịn không được mà phát sinh tiếng rên rỉ nhỏ giọt:”Ngô ân… ân ân… Chết tiệt… Buông ra… A a ”
Hai đầu nhũ thay phiên bị hút đến mức vừa đỏ vừa sưng, vậy mà nam nhân ghê tởm kia còn không chịu buông tha hắn, giống như tiểu hài tử đang vui đùa với món đồ chơi, lấy tay vừa nắn vừa nhéo, khiến cho Định Vân vương tử không chịu được nữa mà ngửa đầu rên rỉ ——
“Hi, hồ ly tiên tử,tiểu côn thịt của ngươi đang nhếch lên kìa.”
Cảm giác được thứ bên dưới của hắn có sự biến đổi, nam nhân cười hì hì,liền dùng tay nắm lấy.
Định Vân bị kích thích đến run rẩy toàn thân, nổi lên sự vui vẻ ngọt ngào,nhưng trong miệng vẫn nỗ lực chống chế: “Ghê tởm… Của bản vương chính là xúc xích lớn... không phải tiểu côn thịt…”
“Thế nhưng so với ta, thực sự rất nhỏ a.”
Đới Nhạc hảo tâm lấy ra tính khí thô lớn của mình, kề sát vào cái của hắn để so sánh.
“Trời ạ ——”
Cho dù là ở trong nước, Định Vân vẫn cảm nhận được thứ kia có trọng lượng kinh người:”Ngươi… Ngươi quả nhiên là gấu! Ngươi không phải người!”
“Hi, hồ ly tiên tử tức giận nhìn rất khả ái.”
Nam nhân phủng trụ gương mặt của hắn, kế tiếp liền hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.
“Ngô ngô —— không——” Định Vân mặc dù liều mạng né tránh nhưng vẫn bị cường hôn.
Nam nhân dùng đầu lưỡi cường ngạnh chen vào miệng của hắn, dùng lửa nóng *** cuốn lấy đầu lưỡi của đối phương, hung hăng liếm lộng từng ngóc ngách trong khoang miệng.
Chưa bao giờ trải qua một nụ hôn sâu và bá đạo như thế, nên Định Vân đã sớm thần trí mơ hồ, để mặc cho nam nhân thừa cơ lấn lướt.
Ngón tay giảo hoạt nhanh chóng chen vào cặp mông tròn trịa, tìm kiếm tiểu hoa cúc khả ái của hắn, nam nhân dùng đầu ngón tay lén lút ấn vào,trừu sáp liên tục tại huyệt khẩu nhợt nhạt——
“Hanh ân…” Nhờ nước bôi trơn, vương tử cũng không đau đớn lắm, chỉ là cảm thấy ở sâu trong cơ thể bị một loại cảm giác khó hiểu gây rối, khiến cho tim hắn đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng nặng…
Nam nhân thấy hắn không chống cự, thực tủy biết vị, bắt đầu dao động nhanh hơn, đầu ngón tay cứng rắn không ngừng đảo quanh tràng bích nóng ẩm, sự sảng khoái quỷ dị khiến Định Vân tự giác mở chân ra thật rộng ——
Khi nam nhân đang tham lam khoáy động ngón tay trong cơ thể của hắn, Định Vân rốt cục phát hiện có điều không thích hợp ——
Không nên ——
Hắn liều mạng giãy dụa cái mông không cho nam nhân thâm nhập sâu hơn, nhưng không ngờ làm vậy chính là tự chui đầu vào lưới.
Vì giãy giụa mà ngón tay của y vô tình đụng trúng yếu huyệt trong cơ thể hắn, Định Vân giống như bị điện giật, toàn thân một trận run rẩy ——
“Y a a a —— ”
Tính khí phía trước vì bị đụng chạm ma sát mà nhanh chóng bắn tinh…..
…..
….Cao trào qua đi khiến cả người hắn vô lực, ngã vào lòng của nam nhân——
“Hồ ly tiên tử, ngươi xem này. ”
Nam nhân kia sau khi tàn sát bừa bãi trong cơ thể của hắn, thì rút ngón tay của mình ra,lắc lắc trước mắt hắn: “Tiểu hoa cúc của ngươi hút mạnh quá,làm cho đầu ngón tay của ta sưng cả lên.”
“A a a —— tên biến thái này!”
Dường như cảm thấy khi dễ hắn như vậy cũng chưa đủ, y cười cười: “Bây giờ ta sẽ cắm đại bổng bổng vào nha.”
“Cái gì?!” Định Vân vốn đã xấu hổ muốn chết,bây giờ nghe y nói vậy càng sợ đến hồn phi phách tán!
Mẹ của ta ơi, nếu như để con gấu kia cắm đại kê kê cự phách vào trong,mông của bản vương sẽ nở hoa mất.
“Ta không muốn!”
Định Vân hung hăng đẩy nam nhân ra, chạy như điên lên bờ.
Nhưng vừa trải qua cao trào kịch liệt nên thân thể thực sự không có mấy tia sức lực, vương tử vừa chạy được hai bước, đã bị nam nhân từ phía sau bắt lấy ——
“Hồ ly tiên tử, đại bổng bổng của ta sưng đau quá, ta phải nhanh chóng cắm vào, không có thời gian chơi trốn tìm với ngươi đâu.”
Ô… Ai rảnh cùng ngươi chơi trốn tìm a? Bản vương là đang cố sức chạy trối chết đó,có biết không?!
Định Vân thực sự bị con gấu đần độn kia khiến cho dở khóc dở cười.
“Hồ ly tiên tử, tiểu hoa cúc của ngươi vì sao rút nhỏ lại rồi? Ban nãy rõ ràng ta đã nới rộng nó ra cơ mà?”
Đới Nhạc nghi hoặc hỏi.
Định Vân nghe vậy mới phát giác nam nhân đã bài khai cặp mông của hắn, không chút nào che giấu,cứ như vậy mà soi mói tiểu hoa cúc của hắn ——
“A a a —— không được nhìn! Nhìn nữa bản vương sẽ khoét tròng mắt của ngươi ra!”
“Hảo, không nhìn,không nhìn, hồ ly tiên tử xấu hổ a, hi, ta đây trực tiếp cắm vào là được rồi.”
“Cái gì?!” Định Vân trong lòng lạnh run,nhưng cái mông lại nóng lên ——
“Đừng—— không nên —— không nên —— ”
Mặc dù hắn cố sống cố chết giãy dụa,nhưng nam nhân kia cường tráng hơn hắn rất nhiều,y liền hung hăng đi vào ——
“Ô a a a —— ”
Hung khí thô lớn tiến quân thần tốc,vương tử tôn quý của thánh quốc cứ như vậy mà chảy ra những giọt máu trinh tiết, tại vùng hoang vu dã ngoại đã bị khai bao.
“Ô… Ô…” Đau đến cả người run rẩy, nhịn không được mà khóc lớn: “Ô… Con gấu thúi, con gấu ngu, bản vương phải bằm ngươi thành vạn đoạn… Đem thịt của ngươi cho cẩu ăn, đầu khớp xương thì vứt trên đường cái… cho thiên hạ dẫm đạp… Ô…”
“Hồ ly tiên tử, đừng khóc mà…”
Đới Nhạc không muốn thấy hắn đau đớn như vậy,vội vươn đầu lưỡi liếm hết lệ ngân trên mặt hắn: “Tuy rằng ngươi vì vui thích mà khóc, nhưng ta nhìn thấy cũng đau lòng lắm.”
“Cái gì vì vui mà khóc?! Con gấu ngu độn này, được tiện nghi còn khoe mã, bản vương giết ngươi!”
Định Vân chửi ầm lên.
“Úc úc —— hảo chặt hảo chặt ——” Đới Nhạc phút chốc ngửa đầu kêu to.
Nguyên lai khi vương tử tức giận, nội bích bất giác liền cắn chặt lại, thịt heo bổng to lớn của nam nhân được cái miệng nhỏ nhắn bao quanh, đương nhiên sảng khoái đến mức oa oa kêu rống.
“Phù phù… Hồ ly tiên tử chiêu này thực sự là quá lợi hại, ta thiếu chút nữa đã bị ngươi nuốt gọn nha.”
“Ngậm miệng lại! Bản vương nào có dùng chiêu gì, ngươi không nên nói bậy!”
Định Vân xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt.
“Nga, xin lỗi, thì ra hồ ly tiên tử có tài năng thiên phú a, thất kính thất kính.”
Định vân nghe vậy thiếu chút nữa đã đoạn khí ngất xỉu: “Ngươi dám nói thêm câu nữa, bản vương sẽ giết ngươi!”
“Hảo hảo, không nói không nói, ta biết hồ ly tiên tử muốn ta chuyên tâm vào việc chính. Tốt, không thành vấn đề.”
“Uy, chờ một chút, bản vương không phải có ý đó —— uy —— ”
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Muốn tận lực làm cho tiên tử thỏa mãn nên nam nhân đã hết sức ‘nghe lời’, bắt đầu luật động mạnh hơn, làm cho cự bổng nóng rực xỏ xuyên qua cúc huyệt mềm mại ——
“Nga nga —— thích muốn chết —— kỳ thực mỗi ngày nhìn thấy ngươi,ta đều rất muốn làm như vậy ——”
Nam nhân một bên điên cuồng đong đưa tấm lưng tráng kiện,một bên nói ra lời hạ lưu tới cực điểm: “Mỗi lần ngươi tức giận nhìn ta, ta đều rất muốn dùng thịt heo bổng hảo hảo quất lên cái mông *** đãng của ngươi!”
“Ô… Không được nói nữa… Y a a —— không nên cố sức như thế a… Ô…… Cái mông rách mất… Tha ta… Tha ta đi…”
Tư thế khó coi giống như một con cẩu quỳ trên mặt đất, bị nam nhân từ phía sau hung hăng cuồng thao đến choáng váng, hắn càng không ngừng rên rỉ khóc lóc van xin.
Đáng tiếc nam nhân không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của hắn, trái lại giật lấy mái tóc bạch kim của hắn, giống như kỵ mã đang cưỡi ngựa,ấn vào càng lúc càng sâu——
“A a a ——” cảm giác ruột đều bị tàn phá, rõ ràng đau nhức muốn chết, thế nhưng lại cảm thấy thật sảng khoái, giống như bão tố cuồng loạn, lén lút khuynh đảo toàn thân vị vương tử, khiến hắn bất tri bất giác mà đong đưa theo luật động của nam nhân, cái mông không ngừng vặn vẹo ——
“Úc úc nga —— thích quá… thích quá… Tiểu hồ quả nhiên lẳng lơ giống như ta nghĩ —— thích muốn chết —— ”
Nam nhân rút cự bổng ra tới tận cửa huyệt, sau đó lại hung hăng cắm vào,lặp đi lặp lại vài lần, vương tử đã bị thao đến quân lính tan rã, tính khí phía trước không ngừng chảy ra chất dịch trong suốt, thịt huyệt phía sau cũng phun ra một đại lượng *** dịch trộn lẫn với máu của hắn, dính đầy trên bụng của nam nhân ——
Thanh âm thở dốc không ngừng, cùng tiếng va chạm của thân thể, quanh quẩn tại bầu trời đêm, khiến cho hai con người đang điên cuồng *** càng thêm *** loạn phấn khởi ——
“A a —— thích muốn chết —— thích muốn chết —— ta sắp bắn —— ”
Vừa nghe thấy tiếng kêu của nam nhân, vương tử sợ hãi cả kinh, tỉnh táo trở lại, kinh khủng quay đầu kêu to: “Không được —— không nên bắn ở bên trong —— đừng —— ”
Nam nhân chợt thúc vào sâu tân bên trong, chết tử tế không chết lại đâm trúng điểm cực khoái trong thân thể khiến vương tử phát sinh thét chói tai mê loạn, thân thể một trận cường liệt run rẩy, rốt cục nhịn không được mà bắn ra một loạt dịch thể trắng đục ——
Tràng bích co rút kịch liệt hơn,hút chặt ấy phân thân của nam nhân, Đới Nhạc thân thể cũng run mạnh một cái,y ngẩng đầu kêu to,hạ thân bên dưới liền phun ra một lượng dịch thể nóng bỏng vào bên trong ——
Ô… Định Vân, ngươi đời này coi như xong rồi…
Không chỉ bị thao đến mức bắn tứ tung, còn bị nam nhân xuất ra trong cơ thể của mình, vương tử rốt cục nhịn không được, cảm thấy quá mức hổ thẹn mà rơi vào hôn mê——
Đới Nhạc cùng Định Vân vương tử đều tận lực tránh xa đối phương,nên ngày hôm nay xem như là một buổi hiếm hoi không nghe được tiếng đấu khẩu của bọn họ .
“Ngày hôm nay sao lại an tĩnh như thế a? Rất kì lạ nga.”
Lý Cần thì thầm trong miệng.
“Không thích an tĩnh a, ta có thể cho ngươi kêu thảm thiết vài tiếng, ngươi muốn không?”
Đới Nhạc bắt đầu vận động các đốt ngón tay, vang lên tiếng rắc rắc.
“Sếp, con đường này nhỏ như vậy, hình như chưa có ai đặt chân đến, có đúng là nơi mà bản đồ đã hướng dẫn không?
“Không thử thì làm sao biết? Bức tranh trên bản đồ có lẽ cũng được mấy trăm tuổi rồi, thiên nhiên biến hóa hàng vạn hàng nghìn, địa mạo dĩ nhiên sẽ có thay đổi, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể thử thời vận thôi. Cha ta cũng dùng tấm bản đồ giống như vầy mà tìm được thần điện, chúng ta nhất định cũng có khả năng.”
Đới Nhạc nói rất chắc chắn.
“Sếp, ta tin tưởng ngươi!”
Đại đội nhân mã đi ở phía sau bọn họ, Định Vân vương tử vẫn ngồi trên cỗ kiệu:”Tiểu nhu, Cầu Cầu đâu? Nó đã chạy đi đâu rồi?”
“Vương tử, đừng lo lắng, Cầu Cầu chạy đến phía trước chơi, tiểu gia hỏa kia rất thông minh, sẽ không đi mất đâu.”
“Nga.”
“Vương tử, ngươi ngày hôm nay làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tiểu Nhu quan tâm hỏi.
“Không có a, ta rất tốt.”
Định Vân vội vã ngồi thẳng thắt lưng, nhưng đôi mắt phượng mê người vô ý thức lại dán chặt lên thân ảnh của nam nhân phía trước.
Tiểu Nhu ở trong cung đã nhiều năm, lợi hại nhất là quan sát giọng điệu và sắc mặt, nhìn thấy hắn như thế liền nổi lên lòng nghi ngờ: “Vương tử, tối hôm qua ngươi và Đới tiến sĩ…”
“Không được nhắc đến buổi tối hôm qua!”
Định Vân làm bộ rống giận để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
“Dạ, Tiểu Nhu không đề cập tới là được.”
Nhưng vương tử càng như vậy, Tiểu Nhu càng hoài nghi.
Đoàn người gian nan đi qua con đường nhỏ rậm rạp suốt cả một buổi sáng, Tiểu Nhu lo vương tử bị mệt mỏi, nên đề nghị dừng chân nơi râm mát để nghỉ ngơi và dùng cơm trưa.
Không ngờ Đới Nhạc lần này cũng không có ý muốn phản đối.
Vài tên thị vệ bắt đầu nhóm lửa nấu nước, vội vàng xử lý mấy con thỏ rừng đã săn được lúc sáng.
Không bao lâu, đã có ngay một nồi cháo hấp dẫn cùng canh thịt thỏ thơm ngon ngào ngạt.
“Oa, được đi cùng vương tử, thực sự quá hạnh phúc.”
Đưa chén canh lên mũi ngửi ngửi, Lý Cần lại một lần nữa cảm động không ngớt:”Loại gia vị này thật đặc biệt nga, ta chưa từng uống qua món canh ngon như vậy, ngươi nói có đúng không, sếp?”
“Thật sao? Không phải đều như nhau sao?”
Đới Nhạc không cho là đúng,chỉ nhún nhún vai.
Định Vân nghe vậy liền cười nhạo một tiếng: “Tiểu Lý, khẩu vị của ngươi cũng khá đó, không giống với con gấu kia, chỉ biết bụng đói ăn quàng.”
“Ngươi yên tâm, ta dù có đói thế nào cũng sẽ không ăn thịt hồ ly đâu.”
Đới Nhạc chỉ nói một câu mà có đến hai ý nghĩa.
“Hanh, bản vương dù chết cũng chả thèm ăn món thịt gấu vừa cứng, vừa bẩn thối đâu!”
Định Vân cũng không tỏ ra yếu kém,liền nhanh miệng phản kích.
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, trong không khí đầy mùi thuốc súng, tàn lửa bắn ra bốn phía ——
“Ấy ấy, Tiểu Nhu tỷ, ngươi còn chưa nói cho ta biết, món canh này đã bỏ thêm gia vị gì, thế nào lại thơm như vậy a?”
Lý Cần cố nỗ lực hóa giải bầu không khí giằng co kia.
“Nga, vương tử của chúng ta thích nhất là bạch tùng lộ. Thứ ngươi đang ăn chính là gia vị mà hoàng gia thường dùng,rất cao cấp đó nha.”
“Oa, bạch tùng lộ không phải rất quý sao? Không ngờ Lý Cần ta còn có cơ hội được ăn thức ăn của hoàng gia, ta thực sự có chết cũng không hối tiếc.”
Lý cần cảm động đến mức lệ ứa ra đầy mắt.
“Khóc cái gì mà khóc? Chả có tiền đồ.”
Đới Nhạc hung hăng thưởng cho hắn một cốc lên đầu.
“Ngươi sao lại bạo lực như thế a? Động một chút liền đánh người. Tiểu Lý, ngươi đừng sợ, mau đến đây, bản vương sẽ cho ngươi một chỗ dựa vững chắc!”
Định Vân vỗ vỗ bộ ngực để bảo chứng.
“Ngươi nói hay quá,bản thân còn lo không xong, bày đặt quản chuyện người khác. Đừng làm ta cười chết nha, ha ha.”
Đới Nhạc châm chọc cười lớn hai tiếng.
“Con gấu kia, ngươi nói cái gì?”
Định Vân nổi trận lôi đình: “Ngươi có gan thì lập lại lần nữa đi!”
“Ngươi làm gì được ta?”
Ngay khi hai người đang đấu võ mồm tưng bừng, hầu như sắp đứng lên để lao vào đánh nhau, Cầu Cầu đột nhiên vội vã chạy trở về ——
“Ngô chi, cô thu ——”
Cầu Cầu cắn quần của chủ nhân, cố gắng kéo hắn đi về phía trước.
“Cầu Cầu, nhẹ một chút, quần nào cũng bị ngươi cắn phá, ngươi muốn dẫn chủ nhân đi nơi nào a? Tiểu nhu!”
Định Vân chuyển hướng về phía thiếp thân thị nữ để cầu cứu.
Tiểu Nhu che miệng cười: “Cầu Cầu, ngươi mau dẫn ta đi, đừng làm phiền chủ nhân ngươi.”
Cầu Cầu lung lay đuôi,liền chạy ra phía bên ngoài, Tiểu Nhu cũng vừa cười vừa đuổi theo.
“Vương tử, Tiểu Bạch hồ của ngươi hình như có chuyện gì đó, rốt cuộc nó muốn dẫn ngươi đi xem cái gì?”
Lý Cần hiếu kỳ hỏi.
“Còn thắc mắc gì nữa, tám phần là nó phát xuân, gặp gỡ được ‘người’ tốt,nên muốn được gả đi.”
Đới Nhạc cũng không biết vì sao mình lại trở nên thích tranh cãi như thế.
Mọi người nghe y nói như vậy, một phen cười rộ lên.
“Im miệng cho bản vương!”
Định Vân nghe vậy thì rất tức giận, hận không đập cho tên xú nam nhân này một gậy!”
“Cầu Cầu của ta xuất thân danh môn vọng tộc, huyết thống cao quý, sao có thể tùy tiện nói gả là gả được? Ngươi không nên nói bậy, phá hủy danh tiếng của Cầu Cầu nhà ta.”
“Hanh, động vật đến thời điểm động dục thì còn biết gì đến vọng tộc hay suy tộc, thực sự là ngu ngốc.”
“Ngươi bảo ai ngu ngốc?”
“Ta bảo ngươi đó!”
Ngay khi hai người bắt đầu châm ngòi khai hỏa, Tiểu Nhu hô to gọi nhỏ chạy trở về.
“Vương tử, Đới tiến sĩ, tìm được rồi! Tìm được rồi!”
“Tìm được cái gì?”
Lý Cần khẩn trương hỏi.
“Tiêu ký ( kí hiệu),tiêu ký của thần mộc đã tìm được rồi!”
Đoàn người chạy nhanh theo Tiểu Nhu, dùng hai tay lần mò trên vách núi đá, lộ ra một hình vẽ khá lớn, đó là hình vẽ một cây đại thụ.
“Đúng là thiên thủ thần mộc rồi!”
Lý Cần hưng phấn mà hô to!
“Vấn đề là quanh đây không thấy kí hiệu nào giống như vậy nữa.”
Định Vân nghi hoặc hỏi.
Đới Nhạc không hổ là chuyên gia khảo cổ, kinh nghiệm chu đáo,y liền dùng tay tỉ mỉ vuốt ve lên hình vẽ.
“Hanh, toàn làm ra vẻ, ta nghĩ ngươi kiểm tra đến già,cái cây cũng không hiện ra đâu.”
Định Vân thấy vậy liền cười nhạt.
“Vương tử, ngươi không nên xem thường sếp của chúng ta, trực giác của y rất lợi hại.”
“Phải vậy không?”
Ngay khi Định Vân vương tử còn đang cười nhạt, Đới Nhạc đã phát hiện ra điều bí mật trên bức đồ đằng.
“Cây này có tám nhánh rẽ, mỗi nhánh lại có tám cành, tám nhân tám chính là sáu mươi tư, Lý Cần,đi dọc theo vách núi này khoảng sáu mươi tư thước đi.”
“Dạ.”
Lý Cần lập tức lấy cây thước cuộn tùy thân ra. Phải làm trợ lí cho các nhà các nhà khảo cổ, một thước cũng không được nhầm.
Lý Cần cẩn thận ước lượng khoảng cách: “Sếp, ta đo xong rồi, chính là ở đây.”
“Hảo.”
Đới Nhạc đi tới trước vách núi, kéo đám dây leo ra để kiểm tra, quả nhiên phát hiện lại có thêm một đồ đằng, bất quá tiêu ký này phi thường nhỏ bé, nếu như không đo đạc chính xác, tuyệt đối không thể phát hiện được.
Đới Nhạc hít sâu một hơi, vươn ngón tay ra,dùng sức nhấn một cái lên tiêu ký——
Ầm ầm —— ầm ầm ——
Một trận Âm hưởng thật lớn vang lên, tảng đá to nhất từ trên vách núi bỗng nhiên mở ra ——
Mọi người thấy cảnh này thì ngây ra như phỗng, nghẹn họng nhìn trân trối.
Định Vân vương tử nhìn đến mức tròng mắt suýt chút nữa đã rớt ra ngoài.
Cầu Cầu thì hưng phấn không thôi, chạy bên này nhảy bên kia, nhanh như chớp đã chạy vào bên trong hang núi ——
Định Vân lúc này mới phục hồi tinh thần:”Cầu Cầu, đừng chạy loạn! Bên trong nguy hiểm lắm!”
Tiểu Nhu vội kéo tay vương tử lại: “Không được, vương tử, ngươi không nên đi vào, bên trong có thể có nguy hiểm.”
Định Vân tuy cũng có điểm sợ hãi, nhưng lại lo lắng cho bảo bối sủng vật của hắn: “Thế nhưng Cầu Cầu —— ”
“Ta đi vào trước, các ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
Đới Nhạc cắt đứt lời nói của hắn, bắt đầu tiến vào bên trong.
Định Vân nhìn thấy thân ảnh của y tiêu thất trong hang núi nho nhỏ, chẳng hiểu vì sao nội tâm lại càng lo lắng, nhưng ngoài mồm sống chết không thể thừa nhận: “Hanh, đùa sao! Tiểu Nhu, chúng ta cũng đi vào, ai sợ ai a.”
“Vương tử, chúng ta nên chờ Đới tiến sĩ xác định không có nguy hiểm thì mới đi vào.”
“Ta đợi không được, ngươi không chịu đi thì bản vương tự đi!”
Định Vân bỏ tay nàng ra, chạy nhanh vào bên trong.
“Vương tử!”
Trời ạ, vương tử hôm nay sao lá gan đột nhiên trở nên lớn như vậy?
Tiểu Nhu quả thực rất lo lắng, lập tức hạ lệnh với thủ vệ: “Các ngươi mau đi bảo hộ vương tử! Không được để vương tử bị nguy hiểm!”
“Dạ!” Bọn thị vệ cũng lập tức chạy ào vào trong sơn động.
“Tiểu Nhu tỷ, đừng lo lắng. ”
Lý Cần vội vã trấn an: “Sếp của chúng ta sẽ không để vương tử bị nguy hiểm đâu. Mặt của y tuy lầm lì như vậy, giống như rất hung ác,nhưng kỳ thực y là một người vừa dũng cảm vừa có nghĩa khí.”
“Mong là như vậy. Chúng ta cũng mau đi thôi.”
“Hảo, Tiểu Nhu tỷ đi ở phía sau ta nè.”
Lý Cần khoác ba lô lên vai, mang theo một đống nữ nhân đi vào thế giới mù mịt bên trong——
Khe núi càng đi càng nhỏ,chỉ vừa đủ cho một người chui lọt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy một đường bầu trời mờ ảo.
Sơn đạo dường như có chiều dài vô tận, Định Vân vương tử đi theo sau lưng Đới Nhạc, con đường chật hẹp khiến hắn có cảm giác bị áp bách, rất không thoải mái, nhưng chẳng hiểu vì sao,chỉ cần nhìn thấy bóng lưng dày rộng của nam nhân, tâm sẽ chậm rãi yên ổn trở lại.
“Ê, gấu thúi, có thấy Cầu Cầu hay không?”
“Lo lắng cái gì, nó đang rất vui vẻ chạy phía trước.”
Định Vân nghe vậy liền thở dài một hơi: “Tiểu gia hỏa này, bình thường rõ ràng rất nhát gan, thế nào ngày hôm nay lại dám giành chạy vào trước, thực sự là không hiểu được.”
Đới Nhạc nghe vậy,trong lòng liền nổi lên nghi hoặc:”Ngươi nói bình thường nó điều không phải như vậy?”
“Đúng vậy, Cầu Cầu rất nhát gan.”
“Lẽ nào Tiểu Bạch hồ này đối với ‘ Cửu hồ thần điện’ có cảm ứng gì đó? Nếu không thì làm sao có thể tìm được đồ đằng thần mộc?”
Đới Nhạc nghi hoặc tự thì thầm trong miệng.
“Ngươi đang nói thầm cái gì a?”
“Nga, không có gì…”
“Ô chi ô kỷ ——”Cầu Cầu ở phía trước đột nhiên phát sinh tiếng kêu to hưng phấn——
Hai người liền tăng tốc đuổi theo ——
Ai cũng không nghĩ tới, cuối con đường chật hẹp lại phát ra ánh sáng rực rỡ, xuất hiện khung cảnh tuyệt mỹ như một bức tranh——
Dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua thảo nguyên xanh biếc, không xa còn có một thác nước mỹ lệ từ trên núi trút xuống, quả thực giống như là bồng lai tiên cảnh!
“Oa, thật là đẹp l!”
Thấy cảnh vật trước mặt,bọn họ đều hưng phấn mà phát sinh lời tán thưởng.
“Ân, đây đúng là cảnh sắc đẹp nhất mà bản vương tử từng xem qua.”
Định Vân nhịn không được mà say mê nhìn ngắm mỹ cảnh.
“Thái dương sắp hạ sơn rồi, tiến sĩ, chúng ta đêm nay có thể đóng trại ngay tại đây không?”
Tiểu Nhu thấy biểu tình của vương tử, lập tức đưa ra kiến nghị.
Đới Nhạc liếc mắt nhìn sang Định Vân: “Được rồi ”
“Thật tốt quá! Ngày hôm nay có thể tắm rồi!” Thị nữ hoan hô,liền chạy đến bên cạnh dòng suối nhỏ để chơi đùa.
Định Vân vương tử cũng rất muốn cùng hoan hô rồi chạy đến đó tắm. Hắn cả người vừa dính vừa hôi, mấy ngày nay thiếu nước, nên chỉ có thể dùng khăn lau người. Cuối cùng hắn đã vạch ra một kế hoạch, buổi tối chờ cho tên xú nam nhân kia ngủ say, hắn sẽ chạy đến thác nước, dưới ánh trăng mỹ lệ, hảo hảo tắm một phát.
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng sáng treo cao.
Định Vân vương tử cự tuyệt không cho thị vệ đi theo, một mình bước chậm về phía dòng suối nhỏ, lắng nghe âm thanh của thác nước mà đi đến.
Dọc theo đường đi có đủ loại màu sắc,bụi hoa tản mát ra mùi hương thơm nồng đậm,khiến một người ái hoa như vương tử lòng hơi bị say.
Định Vân nhìn thấy trong đó có một loại hoa thập phần diễm lệ, cánh hoa màu tím khiến hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú:”Di, loài hoa này lạ thật, hình như nó đang phát sáng dưới ánh trăng thì phải?”
Định Vân nhịn không được, khom người xuống thật sát để nhìn cho rõ.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên một bàn tay vươn ra,kéo thân người hắn về phía sau——
Định Vân giật mình, gương mặt dán vào trong ***g ngực của người kia——
“Loài hoa này không được chạm vào.”
Đới Nhạc ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.
Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai,thân thể lại bị nam nhân ôm vào trong ngực, Định Vân chẳng hiểu vì sao tim đột nhiên đập nhanh hơn, căn bản không nghe rõ y vừa nói cái gì.
Để con gấu thúi không phát hiện ra được dị trạng của mình, Định Vân quyết định triển khai phản kích, hung hăng đá y một cước.
“Ai u!” Đới Nhạc phát sinh một tiếng kêu thảm, đau đến nhảy dựng lên:”Ngươi làm cái quỷ gì vậy?”
“Hanh, ai kêu ngươi dám tự ý đụng chạm bản vương. Nếu như ở tại thánh quốc của chúng ta, ngươi đã sớm bị khép vào tử tội rồi.”
“Hảo, Đới Nhạc ta đúng là mắt bị mù nên mới có thể đi cứu ngươi,con hồ ly thối siêu cấp tự kỷ lại ngu ngốc không ai bằng! Xem như là ta không may!”
Đới Nhạc mắng hắn xong liền xoay người rời đi.
” Đứng lại cho bản vương! Ngươi dám lăng mạ ta? Ngươi là con gấu chết tiệt.”
Định Vân nuốt không trôi cơn giận này, liền đá vào mông y một cước ——
Đới Nhạc bị hắn tập kích bất ngờ nên hơi lảo đảo, chết tử tế không chết lại ngã vào bên cạnh bụi hoa màu tím kia ——
“Ha ha, đáng đời!”
Thấy nam nhân bị té ngã, Định Vân mới cảm thấy có chút hả hê,liền làm mặt quỷ mà trêu y, sau đó vỗ vỗ cái mông,tiêu sái bước đi.
Đến phía sau thác nước, vương tử bắt đầu cởi y phục, đi vào làn thanh thủy trong suốt.
“Ngô… Thật thoải mái nga…”
Định Vân rùng mình một cái.
Đứng ở thác nước, tỉ mỉ chà rửa sạch sẽ tất cả bụi bặm bám trên người, sơn tuyền lạnh lẽo khiến thời tiết nóng bức toàn bộ tiêu biến, cả người thật sảng khoái.
Ánh trăng tròn tròn phản chiếu lên mặt thủy đàm, nhìn nên thơ vô cùng, Định Vân vừa thích thú bơi lội trong hồ nước,vừa thưởng thức ánh trăng sáng.
“A, thực sự là quá lãng mạn…”
Vương tử hài lòng cười nhỏ,cảm thấy rất khoái hoạt!
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi,mảnh trăng tròn trong nước đột nhiên bị một người từ trên trời nhảy xuống, làm cho nát bấy.
Phù phù ——
Bọt nước văng khắp nơi, trên mặt vương tử cũng toàn là nước.
Định Vân dùng tay quệt đi bọt nước, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, nguyên lai cái con quái vật to lớn kia chính là Đới Nhạc.
Thấy tên xú nam nhân này đã phá hủy tất cả mỹ cảnh, vương tử quả thực sắp phát điên, liền đứng lên tặng cho y một trận quyền đấm cước đá!
“Ngươi là con gấu chết tiệt! Bản vương có mạo phạm gì ngươi sao? Sao ngươi cứ bám theo ta như âm hồn không tiêu tan a? Cút ngay cho bản vương! Không được làm dơ bẩn hồ tắm của bản vương!”
Định Vân đối với nam nhân vừa đánh vừa mắng, chỉ kém là chưa cắn y một ngụm, không ngờ nam nhân này từ trước đến nay khéo mồm khéo miệng,vậy mà lần này lại không nói ra một câu mỉa mai nào, trái lại còn ôn nhu nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn ——
“Ngươi thích đánh cứ đánh, ta cam tâm tình nguyện…”
Định Vân vương tử bị hành động bất ngờ của nam nhân làm cho sợ đến nỗi chỉ biết đứng tại chỗ mà há hốc mồm.
“Tuy ta thường hay đả kích ngươi…”
Nam nhân vẫn tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt: “Nhưng ta vẫn rất thích ngươi…”
Định Vân kinh ngạc đến mức nói lắp: “Gấu... Gấu thúi... Ngươi… Ngươi không phải vừa rồi bị té... đập đầu, nên bị ngốc đấy chứ?”
“Ta không có ngốc a. ”
Nam nhân nắm tay hắn lên,đặt ngay ngực của mình: “Ta vẫn rất thích ngươi. Không tin ngươi nhìn đi, tim ta đập thật nhanh.”
“Ngươi thích ta?”
Định Vân mở to hai mắt nhìn: “Thế nhưng ngươi đều đối với ta rất hung dữ a? Một điểm cũng nhìn không ra ngươi thích ta.”
“Bởi vì ta rất xấu hổ.”
Đới Nhạc đột nhiên ngại ngùng cúi đầu:”Ta cố ý làm cho ngươi chú ý.”
“Thì ra là thế a, ha ha…”
Định Vân kiêu ngạo mà ngửa mặt lên trời cười dài.
Hắn đã nói mà, trên đời này không ai có thể thoát khỏi lực hấp dẫn trí mạng của hắn. Con gấu thúi cũng không ngoại lệ, ha ha…
Định Vân vương tử từ khi gặp phải tên xú nam nhân này thì tôn nghiêm đã bị hao tổn rất nghiêm trọng, rốt cục thật cũng thu được sự bồi thường.
“Được rồi, tiểu mỹ nhân, thấy ngươi có ánh mắt tinh tế như thế, Ta sẽ chơi đùa với ngươi một chút.”
Định Vân ngả ngớn dùng một ngón tay nâng cằm của y lên.
Kỳ thực hắn chẳng thế nào ăn tươi được con gấu này.
Dù sao trước đây hắn chỉ thượng qua những niên thiếu xinh đẹp,cơ thể nhỏ nhắn không khác gì nữ nhân, còn một nam nhân cao lớn như vậy, hắn thật đúng là không có kinh nghiệm.
“Ta muốn hôn.”
Không ngờ nam nhân lại chủ động nói ra trước.
“Chúng ta cũng không cần hôn nhẹ đâu, trực tiếp nhảy đến bước thứ ba đi.”
“Bước ba?”
“Là như vầy.”
Định Vân cười cười cầm lấy tay của y, đưa vào trong nước, đặt lên tính khí của mình:”Hảo hảo hầu hạ bản vương đi, nếu như ta thấy thoải mái, tự nhiên sẽ làm cho tiểu hoa cúc của ngươi sảng khoái theo (=)))
“Tiểu hoa cúc? Có đúng là ở đây không?”
Nam nhân đột nhiên đưa tay ra phía sau cặp mông của vương tử mà tìm kiếm,sau đó vươn một ngón tay ấn vào huyệt khẩu của hắn.
“A a a ——” Định Vân sợ đến thét chói tai, vội vã đẩy y ra: “Con gấu chết tiệt! Muốn làm gì bản vương?”
“Là ngươi nói muốn cho tiểu hoa cúc sảng khoái a?”
Đới Nhạc khó hiểu nhìn hắn.
“Bản vương nói là ta sẽ làm cho tiểu hoa cúc của ngươi thích thú chứ không phải bảo ngươi làm ta.”
Định Vân vương tử giảng giải đến mức đầu lưỡi sắp thắt lại, thế nhưng con gấu thúi nghe hoài cũng không chịu hiểu.
“Thế nhưng ta thích ngươi, tự nhiên cũng thích tiểu hoa cúc của ngươi, vì thế ta muốn làm cho nó sảng khoái a!”
Đới Nhạc viền mắt rưng rưng, thương cảm nhìn hắn.
Định Vân nếu có ngu cũng nhìn ra y có điều không ổn:”Uy, Đới Nhạc, ngươi... Ngươi có khỏe không?”
“Ta tốt a, hồ ly tiên tử.”
Đới Nhạc lộ liễu bày ra bộ dáng tươi cười.
“Hồ ly tiên tử?!”
Định Vân nghe vậy thiếu chút nữa đã ngã vào trong nước: “Con gấu kia, ta không phải là hồ ly tiên tử! Ta là Định Vân vương tử ”
“Ngươi đã đổi tên khi nào vậy?” Đới Nhạc tỏ vẻ kinh ngạc.
Định Vân thiếu chút nữa đã thổ huyết:”Ngươi… con gấu thúi này, xong đời ngươi rồi, bây giờ đã biến thành con gấu ngu. Tám phần mười là do té ngã bị đập đầu xuống đất. Được rồi được rồi, chuyện này bản vương cũng có trách nhiệm, ta hảo tâm mang ngươi trở về.”
Định Vân kéo lấy cánh tay của nam nhân.
“Ta không về!”
Không ngờ Đới Nhạc đột nhiên làm nũng giống như tiểu hài tử, một tay ôm hắn vào trong lòng:”Ta thích ngươi, ta thích nhất hồ ly tiên tử mà!”
“Đã nói với ngươi rằng bản vương không phải hồ ly tiên tử, tai ngươi điếc sao?” Định Vân hung hăng tát cho y một cái.
“Ta mặc kệ, không biết đâu, không biết đâu! Ngươi chính là hồ ly tiên tử của ta!”
Nam nhân đột nhiên phát cuồng liền hôn lên khắp người hắn.
“Ngô —— Vương bát đản —— buông tay —— gấu chết ——”
Gương mặt trắng noãn của Định Vân bị nam nhân hôn đến mức vừa hồng vừa nhột, dáng dấp rất chật vật.
“Hanh ân… Hồ ly tiên tử… hương thật thơm a… Ta rất thích ngươi…”
Nam nhân vươn đầu lưỡi không ngừng liếm hôn lên cổ hắn, thậm chí trượt một đường đi xuống vùng ngực.
“A a —— không nên —— ngươi dám liếm nơi đó, bản vương sẽ giết ngươi —— a a —— nhưng —— ”
Vẫn bị liếm ….
Núm vú chưa từng bị ai chạm qua,đã bị nam nhân một ngụm nuốt vào, hung hăng hút liếm.
Không hiểu vì sao toàn thân lại cảm thấy cực kì thoải mái, rõ ràng hắn không muốn, nhưng lại nhịn không được mà phát sinh tiếng rên rỉ nhỏ giọt:”Ngô ân… ân ân… Chết tiệt… Buông ra… A a ”
Hai đầu nhũ thay phiên bị hút đến mức vừa đỏ vừa sưng, vậy mà nam nhân ghê tởm kia còn không chịu buông tha hắn, giống như tiểu hài tử đang vui đùa với món đồ chơi, lấy tay vừa nắn vừa nhéo, khiến cho Định Vân vương tử không chịu được nữa mà ngửa đầu rên rỉ ——
“Hi, hồ ly tiên tử,tiểu côn thịt của ngươi đang nhếch lên kìa.”
Cảm giác được thứ bên dưới của hắn có sự biến đổi, nam nhân cười hì hì,liền dùng tay nắm lấy.
Định Vân bị kích thích đến run rẩy toàn thân, nổi lên sự vui vẻ ngọt ngào,nhưng trong miệng vẫn nỗ lực chống chế: “Ghê tởm… Của bản vương chính là xúc xích lớn... không phải tiểu côn thịt…”
“Thế nhưng so với ta, thực sự rất nhỏ a.”
Đới Nhạc hảo tâm lấy ra tính khí thô lớn của mình, kề sát vào cái của hắn để so sánh.
“Trời ạ ——”
Cho dù là ở trong nước, Định Vân vẫn cảm nhận được thứ kia có trọng lượng kinh người:”Ngươi… Ngươi quả nhiên là gấu! Ngươi không phải người!”
“Hi, hồ ly tiên tử tức giận nhìn rất khả ái.”
Nam nhân phủng trụ gương mặt của hắn, kế tiếp liền hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.
“Ngô ngô —— không——” Định Vân mặc dù liều mạng né tránh nhưng vẫn bị cường hôn.
Nam nhân dùng đầu lưỡi cường ngạnh chen vào miệng của hắn, dùng lửa nóng *** cuốn lấy đầu lưỡi của đối phương, hung hăng liếm lộng từng ngóc ngách trong khoang miệng.
Chưa bao giờ trải qua một nụ hôn sâu và bá đạo như thế, nên Định Vân đã sớm thần trí mơ hồ, để mặc cho nam nhân thừa cơ lấn lướt.
Ngón tay giảo hoạt nhanh chóng chen vào cặp mông tròn trịa, tìm kiếm tiểu hoa cúc khả ái của hắn, nam nhân dùng đầu ngón tay lén lút ấn vào,trừu sáp liên tục tại huyệt khẩu nhợt nhạt——
“Hanh ân…” Nhờ nước bôi trơn, vương tử cũng không đau đớn lắm, chỉ là cảm thấy ở sâu trong cơ thể bị một loại cảm giác khó hiểu gây rối, khiến cho tim hắn đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng nặng…
Nam nhân thấy hắn không chống cự, thực tủy biết vị, bắt đầu dao động nhanh hơn, đầu ngón tay cứng rắn không ngừng đảo quanh tràng bích nóng ẩm, sự sảng khoái quỷ dị khiến Định Vân tự giác mở chân ra thật rộng ——
Khi nam nhân đang tham lam khoáy động ngón tay trong cơ thể của hắn, Định Vân rốt cục phát hiện có điều không thích hợp ——
Không nên ——
Hắn liều mạng giãy dụa cái mông không cho nam nhân thâm nhập sâu hơn, nhưng không ngờ làm vậy chính là tự chui đầu vào lưới.
Vì giãy giụa mà ngón tay của y vô tình đụng trúng yếu huyệt trong cơ thể hắn, Định Vân giống như bị điện giật, toàn thân một trận run rẩy ——
“Y a a a —— ”
Tính khí phía trước vì bị đụng chạm ma sát mà nhanh chóng bắn tinh…..
…..
….Cao trào qua đi khiến cả người hắn vô lực, ngã vào lòng của nam nhân——
“Hồ ly tiên tử, ngươi xem này. ”
Nam nhân kia sau khi tàn sát bừa bãi trong cơ thể của hắn, thì rút ngón tay của mình ra,lắc lắc trước mắt hắn: “Tiểu hoa cúc của ngươi hút mạnh quá,làm cho đầu ngón tay của ta sưng cả lên.”
“A a a —— tên biến thái này!”
Dường như cảm thấy khi dễ hắn như vậy cũng chưa đủ, y cười cười: “Bây giờ ta sẽ cắm đại bổng bổng vào nha.”
“Cái gì?!” Định Vân vốn đã xấu hổ muốn chết,bây giờ nghe y nói vậy càng sợ đến hồn phi phách tán!
Mẹ của ta ơi, nếu như để con gấu kia cắm đại kê kê cự phách vào trong,mông của bản vương sẽ nở hoa mất.
“Ta không muốn!”
Định Vân hung hăng đẩy nam nhân ra, chạy như điên lên bờ.
Nhưng vừa trải qua cao trào kịch liệt nên thân thể thực sự không có mấy tia sức lực, vương tử vừa chạy được hai bước, đã bị nam nhân từ phía sau bắt lấy ——
“Hồ ly tiên tử, đại bổng bổng của ta sưng đau quá, ta phải nhanh chóng cắm vào, không có thời gian chơi trốn tìm với ngươi đâu.”
Ô… Ai rảnh cùng ngươi chơi trốn tìm a? Bản vương là đang cố sức chạy trối chết đó,có biết không?!
Định Vân thực sự bị con gấu đần độn kia khiến cho dở khóc dở cười.
“Hồ ly tiên tử, tiểu hoa cúc của ngươi vì sao rút nhỏ lại rồi? Ban nãy rõ ràng ta đã nới rộng nó ra cơ mà?”
Đới Nhạc nghi hoặc hỏi.
Định Vân nghe vậy mới phát giác nam nhân đã bài khai cặp mông của hắn, không chút nào che giấu,cứ như vậy mà soi mói tiểu hoa cúc của hắn ——
“A a a —— không được nhìn! Nhìn nữa bản vương sẽ khoét tròng mắt của ngươi ra!”
“Hảo, không nhìn,không nhìn, hồ ly tiên tử xấu hổ a, hi, ta đây trực tiếp cắm vào là được rồi.”
“Cái gì?!” Định Vân trong lòng lạnh run,nhưng cái mông lại nóng lên ——
“Đừng—— không nên —— không nên —— ”
Mặc dù hắn cố sống cố chết giãy dụa,nhưng nam nhân kia cường tráng hơn hắn rất nhiều,y liền hung hăng đi vào ——
“Ô a a a —— ”
Hung khí thô lớn tiến quân thần tốc,vương tử tôn quý của thánh quốc cứ như vậy mà chảy ra những giọt máu trinh tiết, tại vùng hoang vu dã ngoại đã bị khai bao.
“Ô… Ô…” Đau đến cả người run rẩy, nhịn không được mà khóc lớn: “Ô… Con gấu thúi, con gấu ngu, bản vương phải bằm ngươi thành vạn đoạn… Đem thịt của ngươi cho cẩu ăn, đầu khớp xương thì vứt trên đường cái… cho thiên hạ dẫm đạp… Ô…”
“Hồ ly tiên tử, đừng khóc mà…”
Đới Nhạc không muốn thấy hắn đau đớn như vậy,vội vươn đầu lưỡi liếm hết lệ ngân trên mặt hắn: “Tuy rằng ngươi vì vui thích mà khóc, nhưng ta nhìn thấy cũng đau lòng lắm.”
“Cái gì vì vui mà khóc?! Con gấu ngu độn này, được tiện nghi còn khoe mã, bản vương giết ngươi!”
Định Vân chửi ầm lên.
“Úc úc —— hảo chặt hảo chặt ——” Đới Nhạc phút chốc ngửa đầu kêu to.
Nguyên lai khi vương tử tức giận, nội bích bất giác liền cắn chặt lại, thịt heo bổng to lớn của nam nhân được cái miệng nhỏ nhắn bao quanh, đương nhiên sảng khoái đến mức oa oa kêu rống.
“Phù phù… Hồ ly tiên tử chiêu này thực sự là quá lợi hại, ta thiếu chút nữa đã bị ngươi nuốt gọn nha.”
“Ngậm miệng lại! Bản vương nào có dùng chiêu gì, ngươi không nên nói bậy!”
Định Vân xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt.
“Nga, xin lỗi, thì ra hồ ly tiên tử có tài năng thiên phú a, thất kính thất kính.”
Định vân nghe vậy thiếu chút nữa đã đoạn khí ngất xỉu: “Ngươi dám nói thêm câu nữa, bản vương sẽ giết ngươi!”
“Hảo hảo, không nói không nói, ta biết hồ ly tiên tử muốn ta chuyên tâm vào việc chính. Tốt, không thành vấn đề.”
“Uy, chờ một chút, bản vương không phải có ý đó —— uy —— ”
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Muốn tận lực làm cho tiên tử thỏa mãn nên nam nhân đã hết sức ‘nghe lời’, bắt đầu luật động mạnh hơn, làm cho cự bổng nóng rực xỏ xuyên qua cúc huyệt mềm mại ——
“Nga nga —— thích muốn chết —— kỳ thực mỗi ngày nhìn thấy ngươi,ta đều rất muốn làm như vậy ——”
Nam nhân một bên điên cuồng đong đưa tấm lưng tráng kiện,một bên nói ra lời hạ lưu tới cực điểm: “Mỗi lần ngươi tức giận nhìn ta, ta đều rất muốn dùng thịt heo bổng hảo hảo quất lên cái mông *** đãng của ngươi!”
“Ô… Không được nói nữa… Y a a —— không nên cố sức như thế a… Ô…… Cái mông rách mất… Tha ta… Tha ta đi…”
Tư thế khó coi giống như một con cẩu quỳ trên mặt đất, bị nam nhân từ phía sau hung hăng cuồng thao đến choáng váng, hắn càng không ngừng rên rỉ khóc lóc van xin.
Đáng tiếc nam nhân không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của hắn, trái lại giật lấy mái tóc bạch kim của hắn, giống như kỵ mã đang cưỡi ngựa,ấn vào càng lúc càng sâu——
“A a a ——” cảm giác ruột đều bị tàn phá, rõ ràng đau nhức muốn chết, thế nhưng lại cảm thấy thật sảng khoái, giống như bão tố cuồng loạn, lén lút khuynh đảo toàn thân vị vương tử, khiến hắn bất tri bất giác mà đong đưa theo luật động của nam nhân, cái mông không ngừng vặn vẹo ——
“Úc úc nga —— thích quá… thích quá… Tiểu hồ quả nhiên lẳng lơ giống như ta nghĩ —— thích muốn chết —— ”
Nam nhân rút cự bổng ra tới tận cửa huyệt, sau đó lại hung hăng cắm vào,lặp đi lặp lại vài lần, vương tử đã bị thao đến quân lính tan rã, tính khí phía trước không ngừng chảy ra chất dịch trong suốt, thịt huyệt phía sau cũng phun ra một đại lượng *** dịch trộn lẫn với máu của hắn, dính đầy trên bụng của nam nhân ——
Thanh âm thở dốc không ngừng, cùng tiếng va chạm của thân thể, quanh quẩn tại bầu trời đêm, khiến cho hai con người đang điên cuồng *** càng thêm *** loạn phấn khởi ——
“A a —— thích muốn chết —— thích muốn chết —— ta sắp bắn —— ”
Vừa nghe thấy tiếng kêu của nam nhân, vương tử sợ hãi cả kinh, tỉnh táo trở lại, kinh khủng quay đầu kêu to: “Không được —— không nên bắn ở bên trong —— đừng —— ”
Nam nhân chợt thúc vào sâu tân bên trong, chết tử tế không chết lại đâm trúng điểm cực khoái trong thân thể khiến vương tử phát sinh thét chói tai mê loạn, thân thể một trận cường liệt run rẩy, rốt cục nhịn không được mà bắn ra một loạt dịch thể trắng đục ——
Tràng bích co rút kịch liệt hơn,hút chặt ấy phân thân của nam nhân, Đới Nhạc thân thể cũng run mạnh một cái,y ngẩng đầu kêu to,hạ thân bên dưới liền phun ra một lượng dịch thể nóng bỏng vào bên trong ——
Ô… Định Vân, ngươi đời này coi như xong rồi…
Không chỉ bị thao đến mức bắn tứ tung, còn bị nam nhân xuất ra trong cơ thể của mình, vương tử rốt cục nhịn không được, cảm thấy quá mức hổ thẹn mà rơi vào hôn mê——
Tác giả :
Mê Dương