Hồ Ly Biết Yêu
Chương 2: Ám hương phù động (1)
1. Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển; Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn. Hai câu thơ được trích trong bài thơ Sơn viên tiểu mai của nhà thơ Lâm Bô, đời Tống, Trung Quốc. Dịch nghĩa là: “Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn; Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn.”
Dạ Mị mang một thân bị đốt cháy bỏng về đến ma vực, khi được dìu đi vào thánh điện, cái miệng như chậu máu của Ma Vương há to hơn cả những lần trước. Không phải vì hắn không có định lực, tả hữu hộ pháp của hắn đều có nghìn năm công lực, đặc biệt là Tả hộ pháp Dạ Mị am hiểu nhất là đánh úp trong bóng đêm, đã đi theo hắn mấy trăm năm nay, dù yêu ma quỷ quái lợi hại đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng khiến y bị thương.
“Ngươi làm sao lại bị thương?” Ma Vương đợi vị Hoàng tử là động chủ của một trăm lẻ tám động lui ra rồi mới hỏi thăm Dạ Mị.
“Vương, là nam nhân đó.” Hắn cố gắng kiềm chế cơn đau nhức để có thể đứng vững.
“Là người đã ở cùng Tiểu Vân?”
“Vâng. Pháp lực của hắn rất cao, có thể sinh ra chân hỏa cực nóng.” Nếu để người khác biết chuyện người đã làm hắn bị thương từ đầu đến cuối chẳng thèm động một ngón tay thì e là bộ mặt già nghìn năm này chẳng có chỗ mà giấu.
“Hắn dám làm người của ta bị thương, rõ ràng là không để Ma Vương ta vào trong mắt.” Tiếng gào thét của Ma Vương khiến cả thánh điện bị rung lắc, dọa cho đám hộ vệ đứng canh ngoài cửa sợ hãi, phải ôm đầu đi tìm chỗ trốn. Quả nhiên, bọn họ đã thành công khi tránh được trận rung lắc tiếp theo do Ma Vương đập bàn gây ra.
“Vương, hắn tuyệt đối không phải người bình thường, vì thuộc hạ nhìn thấy trên người hắn có một thứ rất đặc biệt.” Dạ Mị thấp giọng nói.
“Thứ gì?”
“Hạo nhiên chính khí (2).”
2. Hạo nhiên chính khí: Khí chất cương trực, quang minh chính đại.
Bốn chữ này giống như ma chú, khiến cho Ma Vương đang tức giận đùng đùng, nộ khí ngút trời đột nhiên biến thành pho tượng, phải rất lâu sau hắn mới lấy lại được hồn phách. “Ý ngươi là… hắn có thể đã tu thành chính quả?”
“Cho dù đắc đạo hay chưa thì lửa chính là vật thánh, mà hắn lại có thể nắm trong tay như thường thì tuyệt đối không đơn giản. Vương, không phải thuộc ha vô năng, nhưng thuộc hạ nghĩ rằng: người không phạm ta, ta không phạm người.”
Ma Vương trầm mặc suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Phái người đi điều tra cho rõ ràng, xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
“Vâng.”
Sau khi Dạ Mị đã lui xuống, bàn tay của Ma Vương mới bắt đầu run rẩy.
Từ khi thống trị ma giới đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hồn phách của mình bị sợ hãi như thế này.
Từ trước đến giờ, bóng đêm của Dạ Mị luôn có thể bao phủ lên tất cả, hắn chính là thanh kiếm sắc bén nhất của ma giới. Vậy mà kẻ có thân phận bí ẩn kia lại dám tiếp cận nữ nhân của hắn, tiếp cận thanh kiếm lợi hại nhất của hắn và tỏ rõ là đang thị uy với hắn.
“Không! Không chỉ là ta, mà là cả ma giới này.” Hắn quay người nhìn bức tranh vẽ con thú lớn ở đằng sau, trầm ngâm. “Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Ngươi nói không sai, ma giới vẫn không tránh khỏi một kiếp nạn.”
Giữa đêm khuya tịch mịch, vắng vẻ.
Ánh trăng chiếu xuống một thi thể đã nhanh chóng khô quắt, nhưng tròng mắt lồi lên trên gương mặt vẫn trợn trừng đầy vẻ sợ hãi. Cái chết và linh hồn bị tiêu tan vẫn không thể xóa đi sự hoảng hốt và kinh sợ của y. Vậy trong tích tắc cuối cùng, y đã có cảm giác gì?
Tiểu Vân rón ra rón rén đi đến bên Tiểu Mai vừa mới hút hồn phách của người ta xong, đang tập trung luyện công, nói lớn: “Trả mạng cho ta!”
“Á!” Tiểu Mai bị dọa cho nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy nàng liền giận dữ nói: “Tiểu Vân chết tiệt, muốn dọa chết ta phải không!”
“Ai bảo tỷ hại chết vô số người!” Tiểu Vân lén liếc nhìn thi thể làm người ta sởn tóc gáy ở phía không xa, không khỏi rùng mình một cái.
Thời khắc này, nàng bắt đầu cảm thấy có chút may mắn vì nam nhân này không phải do nàng hại chết, nếu không sớm muộn gì nàng cũng bị ác mộng giày vò thôi.
“Dạo này muội lại làm gì thế?”
Nàng vừa nghĩ đến thứ pháp thuật có thể sinh lửa kia thì không kìm được niềm vui trong lòng. “Tiểu Mai, muội gặp được cứu tinh rồi, thấy muội may mắn không?”
“Muội lại điên rồi à?” Tiểu Mai không thèm để ý đến nàng, bước qua cái thi thể đang trừng mắt với nàng ra phía cửa động.
“Thật đấy, là nam nhân trăm năm khó gặp đó, y rất lợi hại, phải có ít nhất tám trăm năm công lực…”
“Tám trăm năm, thế có lợi hại bằng Ma Vương không?”
“Ta không biết.”
“Y đồng ý giúp muội chưa?” Lúc hỏi nàng, Tiểu Mai còn chẳng thèm quay đầu lại, rõ ràng cực kỳ coi thường sự ngây thơ của nàng.
“Chưa.”
“Vậy muội vui mừng cái nỗi gì? Ta thật không hiểu nổi muội ngu ngốc hay lạc quan nữa!”
“Con người y rất tốt, chắc chắn sẽ giúp ta, nếu không đánh lại thì bọn ta có thể liên thủ.”
Cuối cùng Tiểu Mai cũng quay người lại, thở dài một tiếng, giọng nói đầy vẻ khuyên nhủ: “Muội giúp ư? Có muội giúp, y chết nhanh hơn đấy. Ta nói này Tiểu Vân, muội vẫn nên đối mặt với hiện thực thì hơn.”
Hiện thực?
Tiểu Vân ngây ngốc nhìn bầu trời tối đen, nàng không ngu ngốc, nàng đương nhiên biết rõ cái gì là hiện thực, cái gì là số phận. Trong tương lai không xa, nàng chắc chắn sẽ phải bước lên tấm thảm còn đỏ hơn cả máu tươi kia để đi vào ma vực đáng sợ và u ám, nàng tự biết nàng không có đường chạy trốn.
Vậy thì, khi tất cả đã không thể thay đổi được, lựa chọn duy nhất của nàng là không nghĩ đến tương lai đáng sợ đó nữa, mà sẽ tận hưởng mỗi ngày được tự do tự tại, có thể làm được gì thì nàng sẽ cố gắng thử làm.
Những ngày vui vẻ vốn đã không nhiều nên nàng nhất định phải cười thật tươi.
Cứ nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nở nụ cười thật vui vẻ.
Nếu thế gian không có ánh dương, thì chí ít cũng có những ngôi sao khác.
Tiểu Mai không kìm được cắt đứt nụ cười ngây ngốc của nàng. “Được rồi, đừng có vui mừng quá sớm. Ta hỏi muội, người tốt đó bây giờ đang ở đâu?”
“Hứ! Thôi chết rồi! Ta quên hỏi. Nhưng không sao, ngày mai ta sẽ lên đường đi tìm y.” Nàng nghĩ lại, không đúng, chưa biết chừng y còn đi nhanh hơn nàng nữa. Ôi chao, nàng đánh vào đầu mình một cái thật đau, sao lại có thể quên hỏi chuyện này cơ chứ!
Qua mấy ngày khổ sở suy nghĩ, cuối cùng Tiểu Vân cũng nghĩ ra một cách hay mà nàng tự cho là độc nhất vô nhị.
Nàng đắp một đống lá vàng với cành khô thật to rồi đốt lửa. Sau đó, hai tay chống má, ngồi bên cạnh đống lửa kiên nhẫn chờ đợi…
Giữa mùa thu, khắp nơi đều là cỏ khô, gió lớn nổi lên, chỉ sau nháy mắt, cả rừng cây đã dần dần biến thành biển lửa. Kết quả này rõ ràng không phải là ý muốn ban đầu của kẻ đầu sỏ, vì khi nàng nhìn thấy bốn phía đầy chim bay thú chạy thì mới nghĩ đến việc mình vẫn đang ngây ngốc đứng trong biển lửa.
“Cứu tôi với! Mau dập lửa!” Giọng nói thê lương của nàng cuối cùng cũng được cất lên từ cái miệng mà sau nửa ngày không khép lại nổi kia.
Kêu cứu quả nhiên có tác dụng, một quầng sáng chói lóa bỗng xuất hiện. Khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ ánh hào quang đó thì một đôi tay đã nhấc bổng nàng lên, đưa nàng đến một nơi cách ngọn lửa khá xa. Cuối cùng, trận hỏa hoạn giống như dòng nước, nhanh chóng chảy đến chỗ ánh sáng vàng.
Đến tận khi khu rừng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, ánh hào quang mới hóa thành người mà nàng vẫn luôn muốn gặp.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Hiên kinh ngạc hỏi.
“Ta muốn tìm ngươi mà! Ta nghĩ ngươi là hỏa yêu, dùng lửa nhât định có thể gọi ngươi đến. Không ngờ lại có thể khiến ngươi đến thật.” Mặc dù cách của nàng có chút vấn đề nhưng sự thật chứng minh rằng đầu óc nàng cũng rất thông minh.
“Ồ, ta còn cho rằng ngươi cảm thấy sống đủ rồi, định dẫn theo những sinh linh trong khu rừng này cùng xuống hoàng tuyền.” Nhìn những loài động vật nhỏ vẫn chưa hoàn hồn đang chạy quanh bốn phía để tìm chỗ trú thân an toàn, y chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi tìm một hòn đá vẫn chưa bị thiêu cháy đen rồi ngồi xuống.
Tiểu Vân lập tức sán lại gần chỗ ngồi của y. “Ngươi đã chạy đi đâu vậy? Ta đã đi qua đi lại con đường này mấy lần rồi mà cũng không nhìn thấy ngươi.”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có chuyện rồi, ta muốn ngươi đưa ta đi cùng.”
“Đưa ngươi đi?” Hiên nghe thấy Tiểu Vân nói vậy thì trợn mắt há miệng, hồi lâu mới định thần lại. “Ngươi… muốn đi đâu?”
“Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể trốn Ma Vương là được.”
Hiên gật đầu rồi rơi vào trầm tư, cảm giác như đã hiểu được những câu chữ mà nàng dễ dàng thốt ra, lại giống như đang suy nghĩ về ý kiến của nàng.
“Có được không?”
“Không được.” Y kiên định trả lời, “Ở chốn phàm trần có biết bao nữ nhân vì một vị hoàng đế đã có ba nghìn giai nhân chốn hậu cung mà tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy, ngươi được làm Bát phu nhân của Ma Vương ở ma giới là một điều cực kỳ may mắn rồi.”
“May mắn?” Lòng nàng đột nhiên vô cùng đau đớn như bị lửa đốt, không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy lời nói mát của y vẫn chưa đủ “mát”.
“Ngươi không giúp ta thì thôi, hà tất phải chơi trò ném đá xuống giếng như vậy?”
“Vậy ngươi cho rằng ngươi muốn một nam nhân như thế nào?”
“Thực ra yêu cầu của ta rất thấp. Về tướng mạo thì ta không có yêu cầu gì, miễn cưỡng nhìn được là được rồi.” Nàng nghịch ngợm chớp mắt mấy cái rồi cười, nói tiếp: “Chỉ cần giống ngươi thì cũng tạm chấp nhận.”
“Tạm chấp nhận?”
Tiểu Vân thấy y bị đả kích đến nỗi mặt mày nhăn nhó thì mọi nỗi phiền muộn trong lòng đều tan biến như mây khói.
Ai bảo y không những không đồng cảm với số phận long đong, lận đận của một tiểu hồ ly, mà còn chế nhạo việc nàng phải thành thân với lão yêu quái là một chuyện may mắn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng tiểu nữ tử thì không đợi được lâu như vậy.
Hơn nữa, đả kích loài yêu quái tự coi mình là phi phàm cũng được coi là một chiến công đấy nhỉ!
Nghĩ đến những điều này, nàng không nhịn được cười, nói: “Đúng vậy, nhưng tính tình nhất định phải dịu dàng, lương thiện, biết thông cảm với người khác chứ tuyệt đối đừng có giống ngươi, lúc nào cũng tự coi mình hơn người, lại còn lạnh lùng vô tình.”
Sắc mặt y quả nhiên càng u ám hơn. “Xin ngươi mỗi khi nhắc đến người trong lòng thì đừng có công kích ta có được không hả?”
“Hi hi! Ta cứ thích nói thẳng nói thật như thế đấy, không giống một số người trong lời nói cũng phải ngấm ngầm hại người, ném đá giấu tay, chỉ tốt ở bề ngoài.” Tiểu Vân càng mắng càng vui, hóa ra mắng người khác lại sảng khoái như thế này. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao rất nhiều nữ tử phàm trần cứ thích đứng chống nạnh, mắng chửi cả mấy canh giờ vẫn chưa thôi.
Nhưng dường như đối phương không phối hợp với nàng, phản ứng của y hoàn toàn không giống như nàng dự liệu, không những không tức giận mà còn cười. “Nhưng đáng tiếc là, hồ ly tinh như ngươi, ta cũng không chấp nhận nổi.”
Nghe thấy câu này, nàng đột nhiên có ảo giác bị y đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Không biết là cảm giác gì, dường như là rất tức giận, nhưng lại không hẳn là tức giận, tóm lại là nàng cảm thấy trong lồng ngực đau đớn từng cơn, đau đến mức không thở nổi.
Nàng phải cố gắng hít sâu rất nhiều lần để kìm xuống cơn đau đớn trong tim nhưng không làm được, cuối cùng liền đứng dậy, nói lớn: “Ai cần ngươi chấp nhận ta, ai thèm ngươi chấp nhận? Xì, pháp lực cao cường thì ghê gớm lắm đấy? Ta nói cho ngươi biết, người phàm còn đáng yêu hơn ngươi gấp nghìn lần, vạn lần, ít ra bọn họ còn có máu, có thịt, có tình có nghĩa, đâu có giống đồ máu lạnh nhà ngươi! Hừ, ngươi cho rằng ta cần ngươi chấp nhận ta ư? Ta vốn không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cũng đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Nói xong, nàng không cho y có cơ hội phản bác đã lập tức chạy vào rừng cây.
Lần này, cuối cùng nàng không còn nhìn ngắm bóng lưng y rời đi nữa.
Điện Kim Loan, thiên giới.
Trên đại điện Kim Loan tĩnh mịch, Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương ngồi ngay ngắn ở chính giữa, lác đác mấy vị thần tiên cúi đầu đứng ở hai bên.
Vị đứng đầu tiên phía bên trái là Thái Thượng Đạo Quân với chòm râu màu hoa râm, đầu cúi xuống. Vị đứng thứ hai là Thái Bạch Kim Tinh với hai hàng lông mày nhíu chặt, không ngừng vuốt vuốt chòm râu dài của mình, trong miệng thầm niệm cái gì đó không ai nghe rõ. Vị đứng cuối cùng là Tử Vi Chân Quân, tay nắm chặt thanh trường kiếm, dáng vẻ bừng bừng sát khí.
Vị đứng đầu tiên ở hàng bên phải là Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát với cặp mắt khép hờ, dáng vẻ bình tâm tĩnh khí, miệng luôn niệm Phập pháp. Vị tiếp theo là Ngọc Thanh Chân Vương, trên gương mặt anh tuấn thoáng có vẻ giận dữ, cặp mắt sáng rực luôn quan sát thần sắc của Ngọc Đế. Vị đứng cuối cùng là Thái Ất Thiên Tôn với gương mặt không nhìn ra hỷ nộ ái ố, giống y như bức tượng thần của ông ta mà người trần thờ phụng, dáng vẻ lạnh lẽo, không hề nhúc nhích.
Ngọc Đế đang ngồi nghiêm chỉnh trên địa điện, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo của Vương Mẫu, lửa giận bốc lên bừng bừng.
“Nhìn xem chốn phàm trần đã biến thành cái gì rồi? Các ngài vẫn còn nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện. Cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ bị ma giới thống trị.”
Chúng thần tiên ở bên dưới đưa mắt nhìn nhau nhưng vẫn không có ai lên tiếng.
“Các ngài nhìn xem, dưới trần gian bây giờ, cô hồn du quỷ còn nhiều hơn cả con người, yêu ma quỷ quái còn nhiều hơn cả súc vật, vậy mà các ngài vẫn còn nói là không nhiều.”
Thái Bạch Kim Tinh thấy Ngọc Thanh Chân Vương đang nhìn mình thì thầm thở dài một tiếng, bước lên trước một bước, nói: “Khởi bẩm Ngọc Đế, mặc dù chúng thần có pháp lực vô biên, nhưng số người dù sao cũng có hạn. Ở dưới hạ giới, yêu ma nhiều vô số, chúng thần tiêu diệt một thì lại sinh ra mười.”
“Vậy thì các ngài không cần làm gì hết sao?” Ngọc Đé vừa nghe thấy vậy thì càng giận tím mặt.
Ngọc Thanh Chân Vương bước lên nói: “Xin Ngọc Đế bớt giận, thần chỉ cần san phẳng ma vực là được.”
Thái Thượng Đạo Quân cũng không chịu nổi việc Thái Bạch Kim Tinh cứ không ngừng liếc mình, liền lảo đảo bước lên trước, khom người, nói: “Lão tin rằng Ngọc Thanh Chân Vương pháp lực vô biên, nhưng yêu ma ở ma giới quá nhiều, chỉ một mình ngài làm sao tiêu diệt hết được.”
Ngọc Thanh Chân Vương cung tay, nói: “Vậy lão quân thấy sao?”
“Chi bằng chúng ta ban tước cho một vài vị thần tiên và thiên binh thiên tướng, bọn họ cũng có thể giúp chúng ta một tay.”
Ngọc Đế hài lòng gật đầu: “Có lý, chỉ là chuyện phong thần này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải cẩn thận, tránh để lại tai họa cho chúng sinh tam giới.” Nói ròi ngài quét mắt nhìn qua mấy vị thần tiên ở đó, hít một hơi thật sâu. “Ngọc Thanh Chân Vương, chuyện này giao cả cho ngươi.”
Khi kết thúc buổi chầu, Ngọc Đế như thường lệ lại lên lớp dạy bảo, rồi nếu không có chuyện gì nữa thì mấy vị thần tiên sẽ về cung điện của mình, chỉ còn Ngọc Thanh Chân Vương tinh thần hoảng hốt là còn loanh quanh ở trước Nam Thiên Môn.
Y đang định hạ phàm thì Thái Bạch Kim Tinh liền phất cây phất trần ngăn lại. “Lại đi gặp tiểu yêu tinh đó?”
“Ta cho rằng ngài vẫn đang nghĩ cách để phá cục diện lần trước nên không có thời gian rảnh để quan tâm đến những chuyện khác?”
“Ta thật không hiểu nổi, tiểu yêu tinh coi một người đầy tiên khí như ngài thành một con mọt sách thì thú vị ở chỗ nào chứ?” Thái Bạch Kim Tinh không ngừng vuốt râu, lắc lắc đầu.
Vừa nghĩ đến tiểu hồ ly ngốc nghếch đến đáng yêu đó, Ngọc Thanh Chân Vương lại không nhịn được cười. Nàng còn nói y hai mươi tuổi? Lúc đó y thực sự muốn hỏi nàng rằng: Tu hành ba trăm năm có phải là đã lãng phí dung mạo xinh đẹp của nàng không, sao mà đầu óc chẳng trưởng thành được chút nào thế? Làm gì có người phàm hai mươi tuổi nào có khí phách và trầm ổn như y, có trí tuệ và sự từng trải như y chứ? Y đã trải qua hơn ba nghìn năm bể dâu, đúng là uổng phí rồi.
Nhưng khiến y tức giận hơn cả là nàng còn coi y là “hỏa yêu”, từ này mà nàng cũng có thể nghĩ ra được, y có nôn ra máu cũng là đáng kiếp. Lửa là một thứ thần thánh như thế mà lại có thể biến thành yêu ư?
Còn nữa, y một thân cốt cách phi phàm, nhìn kiểu gì cũng nên nhận ra là thần tiên mới đúng, nàng coi y là thư sinh còn có thể chấp nhận được, chứ nhìn kiểu gì mà lại thành yêu quái chứ! May mà y có sự nhẫn nại hơn hẳn người phàm, tên tuổi lẫy lừng suýt thì bị nàng hủy hoại, vậy mà vẫn phải cười khen nàng: “Nhãn lực của ngươi rất tốt!”
Thái Bạch Kim Tinh nhìn thần sắc chợt vui chợt buồn của y, càng lắc đầu mạnh hơn.
“Mệt cho ngài là một Chân Vương mà còn đi dạy nàng ta cách quyến rũ người phàm, ngài thật sự chưa bị nàng ta hút mất hồn phách đấy chứ?”
“Ta chỉ trêu chọc nàng ta một chút cho vui thôi, nếu nàng ta thực sự dám sát nghiệt thì ta đã bắt nàng ta từ lâu rồi.” Ngọc Thanh Chân Vương lơ đễnh nói.
“Có ngài ngày ngày đến phá đám, nàng ta có thể sát nghiệt được mới là lạ.”
“Nếu là yêu tinh thì nhất định sẽ hại người sao?”
Sắc mặt y trầm xuống, mắt nhìn vạn vật dưới chốn phàm trần, hàng trăm nghìn năm nay, thần tiên và yêu ma đã bắt đầu như nước với lửa, giống như trời với đất xưa nay luôn có giới hạn không thể vượt qua.
Y từng cho rằng ma giới là một kiếp giới, không tội ác nào không làm và là nơi tụ tập của đám yêu ma nhẫn tâm không có tính người. Cho nên, đối với những loài yêu ma luôn tàn sát lẫn nhau đó, y chưa bao giờ để vào mắt.
Nhưng một giọt lệ đã mang đến cho y một sự rung động trước nay chưa từng có.
Khi y định không ngăn cản bàn tay chết chóc của Dạ Mị, để mặc hắn bóp chết tiểu yêu tinh đó thì ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, nàng lại không để ý tới bàn tay đang bóp chặt cổ mình mà hét lên bảo y hãy mau đi đi.
Thời khắc đó, y mới biết mình hoang tưởng, tự đại, lạnh lùng, vô tình đến mức nào. Yêu tinh còn có một chút tình người, vậy mà y ngay cả máu và nước mắt cũng không có. Nàng nói đúng, người phàm còn đáng yêu hơn y gấp trăm lần, vạn lần, ít ra họ còn có máu có thịt, có tình có nghĩa, không giống như y, lạnh lẽo vô tình.
Mặc dù không lâu trước đây nàng từng nói y đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa, nhưng hễ y nhắm mắt thì hình ảnh nàng tiểu hồ ly đáng yêu lại xuất hiện trước mắt, đôi tay nhỏ nhắn huơ qua huơ lại trước mặt y, miệng cười khanh khách không ngừng.
“Thái Bạch, ta hạ phàm có chút việc, khi nào quay lại sẽ hầu ngài đánh cờ.”
Khi y vừa định hạ phàm thì Thái Ất Thiên Tôn vội vàng bay tới, chặn trước đường đi của y. “Đợi đã!”
“Có chuyện gì mà Thiên Tôn phải vội vã như vậy?” Ngọc Thanh Chân Vương nghi hoặc hỏi.
Thái Ất Thiên Tôn lo lắng, phiền não hỏi: “Còn không phải vì hai nghịch đồ đó của ta sao, Ngọc Thanh có biết tung tích của bọn chúng không?”
“Mặc dù ta đã thăm dò ở ma vực mấy lần nhưng đều không có kết quả gì, Thiên Tôn cũng phải biết sức mạnh của kính nguyệt trản rồi đấy, ta thực sự không có cách nào thăm dò tình hình ở ma giới.”
“Ta không có ý thúc giục ngài, chỉ là ta… Haiz! Nghĩ đến đám yêu đồ này, ta thực sự… Nếu ngài tìm thấy bọn chúng thì có thể giao cho to xử lý không?”
Ngọc Thanh Chân Vương cười, gật đầu. “Sao thế? Hay là ngài vẫn không buông bỏ được?”
“Ôi! Ba đồ đệ của ta dạo này hành sự kỳ quái mà ta lại không hề để ý. Chỉ là đại đồ đệ từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, tâm tình, ý muốn của y ta hiểu rõ nhất, dù thế nào ta cũng không thể tin là y phản bội ta.”
Ngọc Thanh Chân Vương nghe đến hai chữ “phản bội” thì khẽ nhíu mày, thở dài, nói: “Phản bội, nghe thì tưởng là không có lý do nhưng há lại không có lý do thật sao? Ngài yên tâm, nếu gặp được chúng, ta nhất định sẽ không làm bọn chúng bị thương.”
“Đa tạ, đa tạ!”
Hiên vừa bay xuống phàm trần thì một tiếng hét hưng phấn suýt đâm thủng màng nhĩ của y. Giọng nàng vẫn trong trẻo như thế, vui vẻ như thế. “Này! Sao khéo quá vậy?”
“Đúng thế! Hôm nay ngươi hại được mấy người rồi?” Y quay người lại, mỉm cười hỏi. Mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng y vẫn thích nghe chính miệng nàng nói ra.
“Chẳng được người nào cả. Ta thực sự không hiểu, trước đây có nhiều người phàm đi qua con đường này lắm mà, sao bây giờ đến một bóng người cũng chẳng thấy thế nhỉ?”
“Ta nghe nói bọn họ đã sửa được một con đường lớn gần hơn, dễ đi hơn rồi.” Y cố ý làm ra vẻ thông cảm, thực ra từ lâu y đã hiển linh trong miếu, cảnh báo người phàm rằng con đường này có yêu ma hoành hành, tuyệt đối không nên đến gần. Chỉ có nàng tiểu yêu thích há miệng chờ sung này là chưa biết rõ chân tướng.
“Vậy tại sao ngươi còn đi trên con đường này?”
“Ta chỉ đến xem xem một số người đã hết giận chưa thôi.”
“Giận? Có sao?” Tiểu Vân cười bối rối. “Hi hi, dạo gần đây trí nhớ của ta không được tốt.”
Hiên nhìn thật kĩ tia sáng lóe lên trong mắt nàng. Trí nhớ không tốt? Y mà tin thì đúng là sống uổng mấy nghìn năm!
“Hình như có người nói không muốn nhìn thấy ta, ngươi có ấn tượng gì không?”
Ánh mắt Tiểu Vân lập tức lang thang giữa trời cao, rừng cây và cả con đường nhỏ kia nữa, miệng mập mờ nói: “Ồ, hình như có chút ấn tượng, không biết là ai đã nói.”
“Thật không? Thật tiếc là ta cũng không nghĩ ra.” Cuối cùng, vì vẻ đáng yêu của nàng mà y sẽ bỏ qua cho nàng một lần.
Nữ tử, hóa ra không phải tất cả đều thích tính toán chi li, so đo từng tí, hại y phải mất bao nhiêu thời gian để chuẩn bị mấy câu xin lỗi mà giờ lại không có đất dùng, xem ra đành phải giữ lại để sau này có cơ hội thì dùng vậy, còn về việc y lên kế hoạch đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc để chuộc lỗi thì giờ cũng không biết còn có giá trị gì không.
“Ngươi từng nghe nói mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn cực kỳ đẹp chưa?” Vừa nói ra câu này, tự y cũng cảm thấy lời mở đầu này thực sự có chút ngu ngốc, ngớ ngẩn. Với một yêu tinh suốt ngày chỉ tu luyện pháp thuật thì làm gì biết chuyện cảnh đẹp? Cũng chỉ có mấy vị thần tiên vô vị, nhàm chán như y với Thái Bạch Kim Tinh mới có thời gian ngắm nghía, ca ngợi cái vách núi dựng đứng, cao vút đó.
“Thật sao? Lúc nào có thời gian rảnh, ta nhất định phải đi xem.”
“Nếu không làm ảnh hưởng đến việc hại người của ngươi thì bây giờ ta có thể đưa ngươi đi.”
“Thật sao?” Dưới hàng lông mi đen dày, đôi mắt lấp lánh của nàng lóe sáng một cách khác thường, khiến người ta phải ngơ ngẩn. Hiên phải khó khăn lắm mới dời được ánh mắt đã bị nàng thu hút về phía trước. Y dắt tay nàng, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác dịu dàng mà tê dại từ bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng truyền tới.
Y bất thình lình buông tay, có chút tức giận, nói: “Ngươi dùng pháp thuật gì vậy?”
“Hả?” Nàng kinh ngạc nhìn tay mình, rồi lại nhìn y. “Pháp thuật gì?”
“Không có gì.” Y cau mày, có lẽ là do y nhầm thôi, sau đó lại dắt tay nàng bay lên Hoa Sơn.
“Oa, đẹp quá!” Tiểu Vân hưng phấn huơ huơ cánh tay còn lại, hét lên.
“Ngươi không biết bay ư?”
“Biết chứ! Nhưng ta bay không được cao. Xem ra sau này ta phải hút nhiều hồn phách một chút để nhanh chóng tăng thêm công lực mới được.”
“Ngươi có thể kìm hãm tâm tư muốn hại người không? Ta chỉ muốn đưa ngươi đi ngắm cảnh đẹp, hãy gột rửa sự dơ bẩn của ngươi đi, đừng nói cái kiểu giống như ta đang xúi giục ngươi đi hại người nữa.”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, ngươi đúng là nhiều lời!”
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã đứng trên đỉnh Hoa Sơn.
Bầu trời màu xanh biếc, một vài đám mây lững lờ bay qua, vách đá cao vạn trượng, mây mù dày đặc dần dần tản mát, gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, như mộng như ảo. Tiểu Vân ngây ngất trong cảnh đẹp, còn Hiên lại bất giác thất thần vì những sợi tóc đang bay bay của nàng.
“Còn bao lâu nữa thì ngươi mới lặn?” Tiểu Vân chỉ vào mặt trời, hét lớn hỏi.
“Khoảng mấy canh giờ nữa, ngươi nhẫn nại một chút đi!” Y thay mặt trời không biết nói chuyện trả lời câu chất vấn của nàng.
“Được.”
Y nhìn thấy nàng ngồi trên vách đá dựng đứng, đôi chân trần trắng mịn khẽ huơ huơ trong mây mù, mới phát hiện ra tiểu yêu tinh này từ trước đến nay không mang giày, chiếc váy dài trùm lên đôi chân thon dài, trắng nõn, mịn màng mà cân xứng.
Thời khắc này, y bắt đầu có chút tán thành những ràng buộc lễ giáo đối với nữ nhân ở chốn phàm trần. Tiểu Vân ăn mặc như thế này, đối với một thần tiên tu thân dưỡng tính, vô dục vô cầu là y thì chẳng nói làm gì, nhưng đối với những kẻ phàm phu tục tử thì e là hậu quả khó lường.
Tiểu Vân quay đầu, thấy y đang đứng cách xa mình cả “mười vạn tám nghìn dặm”, liền vẫy tay với y, vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình. “Nào, lại đây ngồi đi!”
“Không được, ta sợ sẽ ngã xuống mất.” Y lắc đầu, không phải sợ rơi xuống vực sâu vạn trượng, mà là sợ rơi vào cạm bẫy.
“Đúng là đồ nhát gan!” Sau khi nàng không hề nể nang chê bai y thì lại hỏi: “Bình thường ngươi hay làm gì? Không phải ngày ngày ở đây ngắm mặt trời lặn đấy chứ?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng để làm, chỉ đi dạo loanh quanh, thỉnh thoảng đánh cờ với một kẻ nghiện cờ, rồi thì nói chuyện phiếm mà thôi.”
“Đánh cờ?”
“Đúng vậy, ngươi biết đánh cờ không?”
“Biết chứ. Ta đánh cờ giỏi lắm đấy.”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, Hiên không khỏi hào hứng. “Vậy chúng ta so tài một ván đi!”
Sau khi Hiên phất tay một cái, từ một mỏm đá sắc nhọn liền biến thành một cái bàn bằng phẳng và hai cái ghế đá, trên bàn còn có một bàn cờ.
“Ngồi đi!” Y ngồi xuống một chiếc ghế đá, lịch sự chìa tay mời Tiểu Vân ngồi.
“Được thôi!” Chỉ sau chớp mắt, Tiểu Vân đã vọt tới, cầm lấy quân cờ trắng, quan sát hồi lâu rồi mới đặt xuống một ô vuông ở giữa bàn cờ, rồi còn như không hài lòng lắm với độ to nhỏ của ô vuông mà đưa tay xoa xoa hàng lông mày cong cong, mềm mại.
“Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ đợi đối thủ đi trước, quan sát tình hình rồi mới đi nước cờ của mình.” Y cười khổ nhìn quân cờ trắng ở giữa bàn cờ, một suy nghĩ muốn so ta vừa xuất hiện trong đầu lập tức bị quét sạch.
Tiểu Vân thoáng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, có chút bất mãn thu lại quân cờ vừa đặt xuống.
“Nhìn cho rõ nhé!” Y đặt quân cờ đang cầm trong tay xuống nơi giao nhau của ô vuông ở góc bàn cờ, mỉm cười nhìn Tiểu Vân đang bối rối, nói: “Mời!”
Trên đỉnh núi đầy mây khói lượn lờ, tiếng cười vang vọng khắp bầu trời, ngay cả cây tùng trăm năm tuổi cũng bị tiếng cười thu hút, không kìm được lén nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
“Này, sao ngươi lại cầm quân cờ của ta đi?” Nữ tử kinh ngạc hỏi.
“Quân này của ngươi bị quân ta bao vây rồi nên ta được mang đi, chẳng phải ngươi biết sao?”
“Cái đó đơn giản mà, ta đã nói rồi còn gì!”
…
“Đến lượt ta rồi, sao ngươi vẫn còn đi?” Nam tử không hiểu hỏi.
“Ngươi toàn chiếm mất vị trí của ta… Ngươi đi ít hơn một nước không được à?”
“Ngươi nói thế mà cũng được sao?”
“Ôi trời, đừng có keo kiệt như thế chứ!”
“Thôi được rồi, ngươi đi tiếp đi!”
…
“Đến lượt ngươi rồi, ngươi lại ngồi ngây ra đấy làm gì thế?” Nữ nhân sau khi dọn xong mấy quân cờ thì oán hận gọi đối thủ đang thất thần.
“Đến lượt ta rồi à? Ngươi không nói thì làm sao ta biết khi nào mới đến lượt ta đi?”
“Được rồi, được rồi, khi nào đến lượt ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Này, cờ của ta đâu rồi?”
“Ta ăn hết rồi.”
“Chuyện từ khi nào thế?”
“Thì từ lúc ngươi ngồi ngây ngốc ra đó.”
“Vậy thì ta còn đi cái gì nữa. Ta nhận thua.”
“Sao ngươi lại nhận thua sớm vậy! Xem ra tài đánh cờ của ngươi cũng chẳng ra làm sao. Nào, chơi tiếp một ván.”
Từ ngày được ngắm cảnh đẹp trên đỉnh Hoa Sơn đó, Tiểu Vân trở nên mê mẩn cảnh mặt trời lặn, mỗi ngày đều kiên trì chờ đợi thời khắc tia nắng cuối cùng biến mất khỏi thế gian.
Ánh tịch dương cuối ngày xuyên qua làn mây trắng nhuốm một màu đỏ thẫm xuống khắp trời đất vạn vật, thậm chí nhuốm đỏ cả con suối nhỏ bên cạnh nàng và cả quần áo mềm mại trên người nàng nữa.
“Đẹp quá!” Nàng cảm thán với ánh tịch dương xán lạn cuối cùng.
Mặc dù cảnh mặt trời lặn ở đây không thể sánh với ánh tịch dương màu đỏ máu trên đỉnh Hoa Sơn cao vạn trượng, những áng mây trắng giữa trời chiều cũng không phản chiếu ánh mặt trời tạo thành những màu sắc lấp lánh như trên đỉnh Hoa Sơn… nhưng mỗi ngày nàng chỉ cần được thưởng thức như thế này đã là mãn nguyện lắm rồi. Sự khác biệt một trời một vực đó không có cách nào để hóa giải, chỉ cần trong ký ức vẫn còn có thời khắc đẹp đẽ đó thì nàng đã không còn gì nuối tiếc.
Đáng tiếc, khi nàng đang chìm đắm trong cảnh chiều hôm, không biết từ lúc nào Ma Vương đã đứng trước mặt nàng, nói lớn: “Có gì đẹp đâu mà nàng lại nhìn say sưa như vậy?”
Tiểu Vân cố gắng bỏ qua tướng mạo không thể khen nổi của Ma Vương để tập trung nhìn bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ở phía sau lưng hắn.
“Tốt xấu gì ta cũng là Ma Vương, sao nàng lại không thể nể mặt ta một chút nhỉ?” Ma Vương vẫn không tự biết mình oán trách.
“Ta không tính toán so đo vơi sngafi vì đã làm hỏng cảnh đẹp này, ngài còn chưa mãn nguyện sao?” Cuối cùng Tiểu Vân cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu kháng nghị chuyện mình bị đối xử không công bằng, không thể diệt vong trong trầm mặc thì hãy bùng nổ trong trầm mặc vậy.
“Ta anh tuấn bất phàm, cường tráng uy vũ như thế này mà lại phá hỏng cảnh đẹp sao?”
“Ta xin ngài tự soi xuống suối nhìn lại mình xem rồi hãy tự khoa trương có được không?”
Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi, tên Hiên kia từ sáng đến tối tự nhận mình như thế nàng còn có thể chấp nhận được, chí ít người ta còn có chút vốn liếng để tự cho mình là bất phàm, chứ người đang đứng trước mặt nàng đây đã có lỗi với ma giới lắm rồi, còn không biết xấu hổ tự coi mình là anh tuấn siêu phàm.
Ngày hôm nay thế là đã bị cái miệng như chậu máu của hắn nuốt mất rồi, nàng cũng không thể tiếp tục nghĩ một đường nói một nẻo nữa.
Ma Vương nghiêm túc nhìn tướng mạo mình in bóng dưới suối, thấy hắn tự tán thưởng dáng vẻ của mình thì nàng biết hắn thực sự khoogn có quan niệm thẩm mỹ đúng đắn.
“Chẳng phải trước đây nàng nói ta rất anh tuấn bất phàm sao?”
“Nói gì thì nói ngài cũng là Vương, ta có thể nói ngài vô cùng xấu xí được sao?”
Ma Vương cười cợt nắm tay nàng, biểu cảm như hận vì hiểu nhau quá muộn, nói: “Nàng nói sớm một chút thì có phải tốt không, ta cho rằng nàng thích nên mới duy trì dáng vẻ này. Nàng nói xem, nàng thích dáng vẻ như thế nào, ta sẽ biến thành như vậy.”
“Ngài có thể biến sao?” Tiểu Vân kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được, ôi trời ơi, sao nàng lại không ngờ đến điều này cơ chứ!
“Đúng vậy, nàng muốn ta biến thành dáng vẻ như thế nào?”
Nàng một tay chống má, vừa say sưa thưởng thức ánh tịch dương vừa thản nhiên nói: “Một đôi mắt luôn mang theo ý cười, rạng rỡ như ánh dương ngày xuân, môi mỏng lúc nào cũng phải hơi cong lên, khi không cười cũng giống như đang mỉm cười, mặt hơi trắng, à không không, hay là hơi đỏ thì tốt hơn thì trông sẽ không lạnh lùng, gương mặt hơi góc cạnh, trong đó vẫn mang theo sự dịu dàng, mái tóc dài màu đen buộc cao gọn gàng, trông…”
Khi nàng hòi tỉnh lại từ trong ảo mộng thì lập tức bị người ở trước mặt dọa cho nhảy dựng lên.
“Ngươi là ai?”
“Ta ư? Ta là Ma Vương mà.”
“Sao ngài lại biến thành dáng vẻ như thế này?”
“Ta biến theo lời nàng nói.”
Tiểu Vân nghe thấy vậy thì nghiêm túc nhìn Ma Vương ở trước mặt nàng. Gương mặt không béo không gầy, vô cùng cân xứng, đôi mắt cũng đủ sáng, chỉ là không giống như ánh dương ngày xuân mà có chút giống mặt trời giữa trưa mùa hạ, xem ra quan niệm của Ma Vương về bốn mùa không được rõ ràng cho lắm, về đôi môi thì cũng có thể coi là chấp nhận được, sắc mặt thì đúng là hồng nhuận, có chút giống quả táo chín.
Nhìn chỉnh thể, mặc dù còn thiếu một chút mùi vị nhưng cảm giác đúng là có chút giống, đủ để coi là anh tuấn bất phàm.
“Nàng mãn nguyện không?”
“Cũng được.”
Khi nàng nhìn thấy Ma Vương cười, khóe môi y khẽ nhếch lên, không còn là một chậu máu đầy vẻ khoa trương nữa thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng khẽ lung lay một chút, nghĩ kĩ lại thì thấy có lẽ số phận nàng trong tương lai cũng không đến nỗi bi thương như tưởng tượng. Chí ít nàng có thể cả ngày đối mặt với gương mặt khiến nàng có chút hứng thú này.
“Vậy lần này nàng đã có thể đồng ý làm Bát phu nhân của ta chưa?”
Lại nữa rồi, Tiểu Vân xoa xoa cái đầu đau đớn như sắp bị nổ tung, thầm nghĩ: Đến khi nào pháp lực của hắn cao thâm đến mức có thể đổi được cái đầu ngu ngốc này thì tốt biết bao!
“Đợi đến khi ta thích ứng được với gương mặt này của ngài.” Nàng thực sự muốn thích nghi vơi sgwong mặt có nét giống nhưng cách tư duy lại hoàn toàn không giống này.
“Vậy hãy để ta hôn nàng một cái trước.” Nói xong, gương mặt mang theo ý cười mê hồn của hắn đã sáp đến, trong lúc Tiểu Vân còn đang thất thần thì hắn đã nhanh chóng hôn lên gò má ửng hồng của nàng một cái.
“Thơm quá!” Ma Vương không biết xấu hổ tuyên bố với thiên hạ, sau đó nụ cười mỉm treo bên khóe môi liền biến mất không còn dấu vết.
“Ngài…” Tiểu Vân móc khăn tay ra lau nước miếng còn dính trên gương mặt. Sao nàng vừa mới thất thần một cái đã bị hôn rồi, có khi bay ngày tới đều sẽ mơ thấy ác mộng. Đáng hận hơn là nàng không khỏi nghĩ đến nụ cười của Ma Vương khi nãy, khóe môi cong lên một cách thản nhiên, ưu nhã.
Giống! Nụ cười đó thực sự quá giống!
Không phải là đã động lòng với Hiên rồi đấy chứ? Nàng lập tức lắc lắc đầu để xua đi suy nghĩ đáng sợ đó. Không thể nào, chắc chắn là gần đây rảnh rỗi quá nên mới nghĩ ngợi lung tung, sinh ra ảo giác. Chắc chắn thế!
Đến khi gương mặt nàng dần dần hết ửng hồng, sự rung động trong lòng cũng lắng xuống, mới phát hiện ở phía không xa có một đôi mắt thâm trầm đang nhìn nàng không chớp.
“Hiên? Là ngươi sao?” Mặc dù mặt trời đã lặn nhưng sắc trời vẫn chưa tối hẳn, trong thứ ánh sáng mơ hồ đó, nàng vẫn có thể đoán ra được.
“Đúng vậy!” Y tới gần, nói bằng giọng giễu cợt. “Ngươi sẽ không nói ta ném đá xuống giếng chứ?”
“Gì cơ?”
“Nhìn hai người các ngươi liếc mắt đưa tình ngọt ngào thật đấy!” Giọng điệu nghe ra còn có chút chua chua.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ngọt ngào?”
“Cả hai mắt.”
Tiểu Vân tỏ vẻ thương tiếc tận đáy lòng: “Đáng tiếc cho đôi mắt sáng ngời như thế này, hóa ra là nhìn mọi thứ đều không rõ.”
“Ngươi thực sự sẽ không bằng lòng lấy hắn?”
Nàng không nói gì mà đi đến bên dòng suối, nhìn đám mây đang dần tan ra dưới nước và để lộ nụ cười động lòng người.
“Ngươi biết không, thời điểm ta được sinh ra cũng giống như lúc này, trên thế gian đã không còn ánh mặt trời, trăng sao thì không biết còn đang lưu lạc ở phương nào, trong bóng tối lờ mờ, mây không còn trắng tinh khiết mà lại vừa dày vừa ảm đạm che khuất cả bầu trời. Cho nên mẹ ta mới đặt tên cho ta là Mộ Vân. Ta không biết vì sao mẹ lại lựa chọn cái tên u ám như vậy, nhưng cuộc đời ta đã bắt đầu với hai chữ này.
Khi ta mới chỉ là một tiểu hồ ly, mẹ ta đã bị mũi tên của thợ săn bắn chết, máu của bà đã nhuộm đỏ cả bộ lông trắng như tuyết của ta. Cơ thể bà dần dần lạnh ngắt, chỉ có ánh mắt từ đầu chí cuối luôn bịn rịn, lưu luyến ở bên cạnh ta.
Trong băng tuyết ngập trời, ta dùng móng vuốt kéo cơ thể của mẹ, cảm giác lạnh như băng đó rất giống với nước suối này, có mùi vị của cái chết. Ta thực sự không muốn bỏ lại thi thể của mẹ, nhưng dù ta cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không nhanh hơn được bước chân truy đuổi của thợ săn, cuối cùng ta đành từ bỏ, bỏ lại mẹ ta, một mình trốn trong bụi cỏ, tận mắt nhìn thấy bọn họ mang thi thể của mẹ ta rời đi.
Từ đó, ta rất sợ cái chết, sợ chảy máu, sợ lạnh, ta cùng với Tiểu Mai tu luyện pháp thuật, hy vọng có thể tránh xa được cái chết. Không ngờ trên thế gian này còn có một thứ đáng sợ hơn tất thảy, đó chính là tuyệt vọng.
Cho dù ngươi một nghìn, một vạn lần không muốn thì cũng chỉ có thể chấp nhận, chỉ có thể cam chịu.
Ta không muốn thành thân với hắn, nhưng lại không có con đường nào khác có thể đi. Khi người phàm trần không thể lựa chọn, ít nhất họ còn có thể kết thúc sinh mệnh bi ai của mình, còn ta, cho dù tự vẫn thì linh hồn cũng không trốn thoát được bàn tay của Ma Vương. Sống là người của hắn, chết cũng là linh hồn của hắn…”
Nàng khóc trong lặng lẽ, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống suối, sau khi tan ra thành lớp lớp những rung động nhỏ thì dần biến mất trong làn nước.
“Ngươi đã từng trải qua cảm giác hối hận chưa? Ngươi đã từng nếm thử cảm giác bị trừng phạt chưa? Ba trăm năm nay, ta luôn mơ thấy một giấc mơ, rằng năm đó ta luôn canh chừng bên thi thể của mẹ, đợi thợ săn đến, một mũi tên giết chết ta. Sau đó, ta ngã xuống bên cạnh mẹ, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông màu trắng của bà… Đáng tiếc, tất cả không thể lựa chọn lại một lần nữa.”
Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn những đám mây đang lững lờ trôi phản chiếu bóng dưới dòng nước, lắng nghe âm thanh tự đáy lòng nàng, ánh mắt sáng rực dần dần trở nên ảm đạm. “Đúng vậy, nếu tất cả có thể lựa chọn lại một lần nữa thì thật tốt biết bao, như vậy ta thà rằng mình cũng bị một mũi tên bắn chết, như vậy thì sẽ không có hổ thẹn và hối hận…”
“Ngươi cũng bị thợ săn đáng sợ truy đuổi sao?”
“Phải nói là rất đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất không phải là mũi tên sắc bén kia, mà là lòng người nguội lạnh… Thôi không nhắc đến nữa, hay là nói đến chuyện của ngươi đi!”
“Ta luôn hận nhất khi bị người khác nói là ta ngu ngốc, nhưng ta biết trong mắt ngươi ta đúng là một kẻ ngu ngốc, thậm chí là ngớ ngẩn. Từ đầu đến cuối chẳng hút được hồn phách nào, còn ỷ lại vào ngươi cứu ta thoát khỏi bể khổ. Ngươi thông minh lắm có phải không? Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngoài chấp nhận ra thì ta còn có thể làm gì khác? Những cố gắng hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì ta đều đã làm rồi, kết quả chẳng phải vẫn như thế này sao? Cho nên, ta có bằng lòng thành thân với hắn không không quan trọng, quan trọng là, sớm muộn gì ta cũng sẽ là người của hắn…”
“Ta vốn cho rằng ngươi là người rất lạc quan, tiếng cười của ngươi luôn tràn ngập hạnh phúc.”
“Đúng là ta rất lạc quan, đã định làm áng mây cuối chiều, ta luôn muốn trước khi phiêu tán thì có thể bay lượn tự do tự tại.”
Y nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm, rồi đưa tay lau đi giọt lệ lăn trên má nàng, dịu dàng nói: “Tiểu Vân, mặc dù ta không thể đưa ngươi rời đi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để ngươi cảm thấy vui vẻ.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Nàng đứng dậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỉm cười với bầu trời tối đen.
“Ta đưa ngươi lên Hoa Sơn ngắm sao nhé!” Nói xong, y dắt tay nàng bay lên Hoa Sơn.
Dạ Mị mang một thân bị đốt cháy bỏng về đến ma vực, khi được dìu đi vào thánh điện, cái miệng như chậu máu của Ma Vương há to hơn cả những lần trước. Không phải vì hắn không có định lực, tả hữu hộ pháp của hắn đều có nghìn năm công lực, đặc biệt là Tả hộ pháp Dạ Mị am hiểu nhất là đánh úp trong bóng đêm, đã đi theo hắn mấy trăm năm nay, dù yêu ma quỷ quái lợi hại đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng khiến y bị thương.
“Ngươi làm sao lại bị thương?” Ma Vương đợi vị Hoàng tử là động chủ của một trăm lẻ tám động lui ra rồi mới hỏi thăm Dạ Mị.
“Vương, là nam nhân đó.” Hắn cố gắng kiềm chế cơn đau nhức để có thể đứng vững.
“Là người đã ở cùng Tiểu Vân?”
“Vâng. Pháp lực của hắn rất cao, có thể sinh ra chân hỏa cực nóng.” Nếu để người khác biết chuyện người đã làm hắn bị thương từ đầu đến cuối chẳng thèm động một ngón tay thì e là bộ mặt già nghìn năm này chẳng có chỗ mà giấu.
“Hắn dám làm người của ta bị thương, rõ ràng là không để Ma Vương ta vào trong mắt.” Tiếng gào thét của Ma Vương khiến cả thánh điện bị rung lắc, dọa cho đám hộ vệ đứng canh ngoài cửa sợ hãi, phải ôm đầu đi tìm chỗ trốn. Quả nhiên, bọn họ đã thành công khi tránh được trận rung lắc tiếp theo do Ma Vương đập bàn gây ra.
“Vương, hắn tuyệt đối không phải người bình thường, vì thuộc hạ nhìn thấy trên người hắn có một thứ rất đặc biệt.” Dạ Mị thấp giọng nói.
“Thứ gì?”
“Hạo nhiên chính khí (2).”
2. Hạo nhiên chính khí: Khí chất cương trực, quang minh chính đại.
Bốn chữ này giống như ma chú, khiến cho Ma Vương đang tức giận đùng đùng, nộ khí ngút trời đột nhiên biến thành pho tượng, phải rất lâu sau hắn mới lấy lại được hồn phách. “Ý ngươi là… hắn có thể đã tu thành chính quả?”
“Cho dù đắc đạo hay chưa thì lửa chính là vật thánh, mà hắn lại có thể nắm trong tay như thường thì tuyệt đối không đơn giản. Vương, không phải thuộc ha vô năng, nhưng thuộc hạ nghĩ rằng: người không phạm ta, ta không phạm người.”
Ma Vương trầm mặc suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Phái người đi điều tra cho rõ ràng, xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
“Vâng.”
Sau khi Dạ Mị đã lui xuống, bàn tay của Ma Vương mới bắt đầu run rẩy.
Từ khi thống trị ma giới đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hồn phách của mình bị sợ hãi như thế này.
Từ trước đến giờ, bóng đêm của Dạ Mị luôn có thể bao phủ lên tất cả, hắn chính là thanh kiếm sắc bén nhất của ma giới. Vậy mà kẻ có thân phận bí ẩn kia lại dám tiếp cận nữ nhân của hắn, tiếp cận thanh kiếm lợi hại nhất của hắn và tỏ rõ là đang thị uy với hắn.
“Không! Không chỉ là ta, mà là cả ma giới này.” Hắn quay người nhìn bức tranh vẽ con thú lớn ở đằng sau, trầm ngâm. “Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Ngươi nói không sai, ma giới vẫn không tránh khỏi một kiếp nạn.”
Giữa đêm khuya tịch mịch, vắng vẻ.
Ánh trăng chiếu xuống một thi thể đã nhanh chóng khô quắt, nhưng tròng mắt lồi lên trên gương mặt vẫn trợn trừng đầy vẻ sợ hãi. Cái chết và linh hồn bị tiêu tan vẫn không thể xóa đi sự hoảng hốt và kinh sợ của y. Vậy trong tích tắc cuối cùng, y đã có cảm giác gì?
Tiểu Vân rón ra rón rén đi đến bên Tiểu Mai vừa mới hút hồn phách của người ta xong, đang tập trung luyện công, nói lớn: “Trả mạng cho ta!”
“Á!” Tiểu Mai bị dọa cho nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy nàng liền giận dữ nói: “Tiểu Vân chết tiệt, muốn dọa chết ta phải không!”
“Ai bảo tỷ hại chết vô số người!” Tiểu Vân lén liếc nhìn thi thể làm người ta sởn tóc gáy ở phía không xa, không khỏi rùng mình một cái.
Thời khắc này, nàng bắt đầu cảm thấy có chút may mắn vì nam nhân này không phải do nàng hại chết, nếu không sớm muộn gì nàng cũng bị ác mộng giày vò thôi.
“Dạo này muội lại làm gì thế?”
Nàng vừa nghĩ đến thứ pháp thuật có thể sinh lửa kia thì không kìm được niềm vui trong lòng. “Tiểu Mai, muội gặp được cứu tinh rồi, thấy muội may mắn không?”
“Muội lại điên rồi à?” Tiểu Mai không thèm để ý đến nàng, bước qua cái thi thể đang trừng mắt với nàng ra phía cửa động.
“Thật đấy, là nam nhân trăm năm khó gặp đó, y rất lợi hại, phải có ít nhất tám trăm năm công lực…”
“Tám trăm năm, thế có lợi hại bằng Ma Vương không?”
“Ta không biết.”
“Y đồng ý giúp muội chưa?” Lúc hỏi nàng, Tiểu Mai còn chẳng thèm quay đầu lại, rõ ràng cực kỳ coi thường sự ngây thơ của nàng.
“Chưa.”
“Vậy muội vui mừng cái nỗi gì? Ta thật không hiểu nổi muội ngu ngốc hay lạc quan nữa!”
“Con người y rất tốt, chắc chắn sẽ giúp ta, nếu không đánh lại thì bọn ta có thể liên thủ.”
Cuối cùng Tiểu Mai cũng quay người lại, thở dài một tiếng, giọng nói đầy vẻ khuyên nhủ: “Muội giúp ư? Có muội giúp, y chết nhanh hơn đấy. Ta nói này Tiểu Vân, muội vẫn nên đối mặt với hiện thực thì hơn.”
Hiện thực?
Tiểu Vân ngây ngốc nhìn bầu trời tối đen, nàng không ngu ngốc, nàng đương nhiên biết rõ cái gì là hiện thực, cái gì là số phận. Trong tương lai không xa, nàng chắc chắn sẽ phải bước lên tấm thảm còn đỏ hơn cả máu tươi kia để đi vào ma vực đáng sợ và u ám, nàng tự biết nàng không có đường chạy trốn.
Vậy thì, khi tất cả đã không thể thay đổi được, lựa chọn duy nhất của nàng là không nghĩ đến tương lai đáng sợ đó nữa, mà sẽ tận hưởng mỗi ngày được tự do tự tại, có thể làm được gì thì nàng sẽ cố gắng thử làm.
Những ngày vui vẻ vốn đã không nhiều nên nàng nhất định phải cười thật tươi.
Cứ nghĩ như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, nở nụ cười thật vui vẻ.
Nếu thế gian không có ánh dương, thì chí ít cũng có những ngôi sao khác.
Tiểu Mai không kìm được cắt đứt nụ cười ngây ngốc của nàng. “Được rồi, đừng có vui mừng quá sớm. Ta hỏi muội, người tốt đó bây giờ đang ở đâu?”
“Hứ! Thôi chết rồi! Ta quên hỏi. Nhưng không sao, ngày mai ta sẽ lên đường đi tìm y.” Nàng nghĩ lại, không đúng, chưa biết chừng y còn đi nhanh hơn nàng nữa. Ôi chao, nàng đánh vào đầu mình một cái thật đau, sao lại có thể quên hỏi chuyện này cơ chứ!
Qua mấy ngày khổ sở suy nghĩ, cuối cùng Tiểu Vân cũng nghĩ ra một cách hay mà nàng tự cho là độc nhất vô nhị.
Nàng đắp một đống lá vàng với cành khô thật to rồi đốt lửa. Sau đó, hai tay chống má, ngồi bên cạnh đống lửa kiên nhẫn chờ đợi…
Giữa mùa thu, khắp nơi đều là cỏ khô, gió lớn nổi lên, chỉ sau nháy mắt, cả rừng cây đã dần dần biến thành biển lửa. Kết quả này rõ ràng không phải là ý muốn ban đầu của kẻ đầu sỏ, vì khi nàng nhìn thấy bốn phía đầy chim bay thú chạy thì mới nghĩ đến việc mình vẫn đang ngây ngốc đứng trong biển lửa.
“Cứu tôi với! Mau dập lửa!” Giọng nói thê lương của nàng cuối cùng cũng được cất lên từ cái miệng mà sau nửa ngày không khép lại nổi kia.
Kêu cứu quả nhiên có tác dụng, một quầng sáng chói lóa bỗng xuất hiện. Khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ ánh hào quang đó thì một đôi tay đã nhấc bổng nàng lên, đưa nàng đến một nơi cách ngọn lửa khá xa. Cuối cùng, trận hỏa hoạn giống như dòng nước, nhanh chóng chảy đến chỗ ánh sáng vàng.
Đến tận khi khu rừng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, ánh hào quang mới hóa thành người mà nàng vẫn luôn muốn gặp.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Hiên kinh ngạc hỏi.
“Ta muốn tìm ngươi mà! Ta nghĩ ngươi là hỏa yêu, dùng lửa nhât định có thể gọi ngươi đến. Không ngờ lại có thể khiến ngươi đến thật.” Mặc dù cách của nàng có chút vấn đề nhưng sự thật chứng minh rằng đầu óc nàng cũng rất thông minh.
“Ồ, ta còn cho rằng ngươi cảm thấy sống đủ rồi, định dẫn theo những sinh linh trong khu rừng này cùng xuống hoàng tuyền.” Nhìn những loài động vật nhỏ vẫn chưa hoàn hồn đang chạy quanh bốn phía để tìm chỗ trú thân an toàn, y chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi tìm một hòn đá vẫn chưa bị thiêu cháy đen rồi ngồi xuống.
Tiểu Vân lập tức sán lại gần chỗ ngồi của y. “Ngươi đã chạy đi đâu vậy? Ta đã đi qua đi lại con đường này mấy lần rồi mà cũng không nhìn thấy ngươi.”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có chuyện rồi, ta muốn ngươi đưa ta đi cùng.”
“Đưa ngươi đi?” Hiên nghe thấy Tiểu Vân nói vậy thì trợn mắt há miệng, hồi lâu mới định thần lại. “Ngươi… muốn đi đâu?”
“Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể trốn Ma Vương là được.”
Hiên gật đầu rồi rơi vào trầm tư, cảm giác như đã hiểu được những câu chữ mà nàng dễ dàng thốt ra, lại giống như đang suy nghĩ về ý kiến của nàng.
“Có được không?”
“Không được.” Y kiên định trả lời, “Ở chốn phàm trần có biết bao nữ nhân vì một vị hoàng đế đã có ba nghìn giai nhân chốn hậu cung mà tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy, ngươi được làm Bát phu nhân của Ma Vương ở ma giới là một điều cực kỳ may mắn rồi.”
“May mắn?” Lòng nàng đột nhiên vô cùng đau đớn như bị lửa đốt, không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy lời nói mát của y vẫn chưa đủ “mát”.
“Ngươi không giúp ta thì thôi, hà tất phải chơi trò ném đá xuống giếng như vậy?”
“Vậy ngươi cho rằng ngươi muốn một nam nhân như thế nào?”
“Thực ra yêu cầu của ta rất thấp. Về tướng mạo thì ta không có yêu cầu gì, miễn cưỡng nhìn được là được rồi.” Nàng nghịch ngợm chớp mắt mấy cái rồi cười, nói tiếp: “Chỉ cần giống ngươi thì cũng tạm chấp nhận.”
“Tạm chấp nhận?”
Tiểu Vân thấy y bị đả kích đến nỗi mặt mày nhăn nhó thì mọi nỗi phiền muộn trong lòng đều tan biến như mây khói.
Ai bảo y không những không đồng cảm với số phận long đong, lận đận của một tiểu hồ ly, mà còn chế nhạo việc nàng phải thành thân với lão yêu quái là một chuyện may mắn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng tiểu nữ tử thì không đợi được lâu như vậy.
Hơn nữa, đả kích loài yêu quái tự coi mình là phi phàm cũng được coi là một chiến công đấy nhỉ!
Nghĩ đến những điều này, nàng không nhịn được cười, nói: “Đúng vậy, nhưng tính tình nhất định phải dịu dàng, lương thiện, biết thông cảm với người khác chứ tuyệt đối đừng có giống ngươi, lúc nào cũng tự coi mình hơn người, lại còn lạnh lùng vô tình.”
Sắc mặt y quả nhiên càng u ám hơn. “Xin ngươi mỗi khi nhắc đến người trong lòng thì đừng có công kích ta có được không hả?”
“Hi hi! Ta cứ thích nói thẳng nói thật như thế đấy, không giống một số người trong lời nói cũng phải ngấm ngầm hại người, ném đá giấu tay, chỉ tốt ở bề ngoài.” Tiểu Vân càng mắng càng vui, hóa ra mắng người khác lại sảng khoái như thế này. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao rất nhiều nữ tử phàm trần cứ thích đứng chống nạnh, mắng chửi cả mấy canh giờ vẫn chưa thôi.
Nhưng dường như đối phương không phối hợp với nàng, phản ứng của y hoàn toàn không giống như nàng dự liệu, không những không tức giận mà còn cười. “Nhưng đáng tiếc là, hồ ly tinh như ngươi, ta cũng không chấp nhận nổi.”
Nghe thấy câu này, nàng đột nhiên có ảo giác bị y đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Không biết là cảm giác gì, dường như là rất tức giận, nhưng lại không hẳn là tức giận, tóm lại là nàng cảm thấy trong lồng ngực đau đớn từng cơn, đau đến mức không thở nổi.
Nàng phải cố gắng hít sâu rất nhiều lần để kìm xuống cơn đau đớn trong tim nhưng không làm được, cuối cùng liền đứng dậy, nói lớn: “Ai cần ngươi chấp nhận ta, ai thèm ngươi chấp nhận? Xì, pháp lực cao cường thì ghê gớm lắm đấy? Ta nói cho ngươi biết, người phàm còn đáng yêu hơn ngươi gấp nghìn lần, vạn lần, ít ra bọn họ còn có máu, có thịt, có tình có nghĩa, đâu có giống đồ máu lạnh nhà ngươi! Hừ, ngươi cho rằng ta cần ngươi chấp nhận ta ư? Ta vốn không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cũng đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Nói xong, nàng không cho y có cơ hội phản bác đã lập tức chạy vào rừng cây.
Lần này, cuối cùng nàng không còn nhìn ngắm bóng lưng y rời đi nữa.
Điện Kim Loan, thiên giới.
Trên đại điện Kim Loan tĩnh mịch, Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương ngồi ngay ngắn ở chính giữa, lác đác mấy vị thần tiên cúi đầu đứng ở hai bên.
Vị đứng đầu tiên phía bên trái là Thái Thượng Đạo Quân với chòm râu màu hoa râm, đầu cúi xuống. Vị đứng thứ hai là Thái Bạch Kim Tinh với hai hàng lông mày nhíu chặt, không ngừng vuốt vuốt chòm râu dài của mình, trong miệng thầm niệm cái gì đó không ai nghe rõ. Vị đứng cuối cùng là Tử Vi Chân Quân, tay nắm chặt thanh trường kiếm, dáng vẻ bừng bừng sát khí.
Vị đứng đầu tiên ở hàng bên phải là Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát với cặp mắt khép hờ, dáng vẻ bình tâm tĩnh khí, miệng luôn niệm Phập pháp. Vị tiếp theo là Ngọc Thanh Chân Vương, trên gương mặt anh tuấn thoáng có vẻ giận dữ, cặp mắt sáng rực luôn quan sát thần sắc của Ngọc Đế. Vị đứng cuối cùng là Thái Ất Thiên Tôn với gương mặt không nhìn ra hỷ nộ ái ố, giống y như bức tượng thần của ông ta mà người trần thờ phụng, dáng vẻ lạnh lẽo, không hề nhúc nhích.
Ngọc Đế đang ngồi nghiêm chỉnh trên địa điện, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo của Vương Mẫu, lửa giận bốc lên bừng bừng.
“Nhìn xem chốn phàm trần đã biến thành cái gì rồi? Các ngài vẫn còn nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện. Cứ thế này thì chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ bị ma giới thống trị.”
Chúng thần tiên ở bên dưới đưa mắt nhìn nhau nhưng vẫn không có ai lên tiếng.
“Các ngài nhìn xem, dưới trần gian bây giờ, cô hồn du quỷ còn nhiều hơn cả con người, yêu ma quỷ quái còn nhiều hơn cả súc vật, vậy mà các ngài vẫn còn nói là không nhiều.”
Thái Bạch Kim Tinh thấy Ngọc Thanh Chân Vương đang nhìn mình thì thầm thở dài một tiếng, bước lên trước một bước, nói: “Khởi bẩm Ngọc Đế, mặc dù chúng thần có pháp lực vô biên, nhưng số người dù sao cũng có hạn. Ở dưới hạ giới, yêu ma nhiều vô số, chúng thần tiêu diệt một thì lại sinh ra mười.”
“Vậy thì các ngài không cần làm gì hết sao?” Ngọc Đé vừa nghe thấy vậy thì càng giận tím mặt.
Ngọc Thanh Chân Vương bước lên nói: “Xin Ngọc Đế bớt giận, thần chỉ cần san phẳng ma vực là được.”
Thái Thượng Đạo Quân cũng không chịu nổi việc Thái Bạch Kim Tinh cứ không ngừng liếc mình, liền lảo đảo bước lên trước, khom người, nói: “Lão tin rằng Ngọc Thanh Chân Vương pháp lực vô biên, nhưng yêu ma ở ma giới quá nhiều, chỉ một mình ngài làm sao tiêu diệt hết được.”
Ngọc Thanh Chân Vương cung tay, nói: “Vậy lão quân thấy sao?”
“Chi bằng chúng ta ban tước cho một vài vị thần tiên và thiên binh thiên tướng, bọn họ cũng có thể giúp chúng ta một tay.”
Ngọc Đế hài lòng gật đầu: “Có lý, chỉ là chuyện phong thần này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải cẩn thận, tránh để lại tai họa cho chúng sinh tam giới.” Nói ròi ngài quét mắt nhìn qua mấy vị thần tiên ở đó, hít một hơi thật sâu. “Ngọc Thanh Chân Vương, chuyện này giao cả cho ngươi.”
Khi kết thúc buổi chầu, Ngọc Đế như thường lệ lại lên lớp dạy bảo, rồi nếu không có chuyện gì nữa thì mấy vị thần tiên sẽ về cung điện của mình, chỉ còn Ngọc Thanh Chân Vương tinh thần hoảng hốt là còn loanh quanh ở trước Nam Thiên Môn.
Y đang định hạ phàm thì Thái Bạch Kim Tinh liền phất cây phất trần ngăn lại. “Lại đi gặp tiểu yêu tinh đó?”
“Ta cho rằng ngài vẫn đang nghĩ cách để phá cục diện lần trước nên không có thời gian rảnh để quan tâm đến những chuyện khác?”
“Ta thật không hiểu nổi, tiểu yêu tinh coi một người đầy tiên khí như ngài thành một con mọt sách thì thú vị ở chỗ nào chứ?” Thái Bạch Kim Tinh không ngừng vuốt râu, lắc lắc đầu.
Vừa nghĩ đến tiểu hồ ly ngốc nghếch đến đáng yêu đó, Ngọc Thanh Chân Vương lại không nhịn được cười. Nàng còn nói y hai mươi tuổi? Lúc đó y thực sự muốn hỏi nàng rằng: Tu hành ba trăm năm có phải là đã lãng phí dung mạo xinh đẹp của nàng không, sao mà đầu óc chẳng trưởng thành được chút nào thế? Làm gì có người phàm hai mươi tuổi nào có khí phách và trầm ổn như y, có trí tuệ và sự từng trải như y chứ? Y đã trải qua hơn ba nghìn năm bể dâu, đúng là uổng phí rồi.
Nhưng khiến y tức giận hơn cả là nàng còn coi y là “hỏa yêu”, từ này mà nàng cũng có thể nghĩ ra được, y có nôn ra máu cũng là đáng kiếp. Lửa là một thứ thần thánh như thế mà lại có thể biến thành yêu ư?
Còn nữa, y một thân cốt cách phi phàm, nhìn kiểu gì cũng nên nhận ra là thần tiên mới đúng, nàng coi y là thư sinh còn có thể chấp nhận được, chứ nhìn kiểu gì mà lại thành yêu quái chứ! May mà y có sự nhẫn nại hơn hẳn người phàm, tên tuổi lẫy lừng suýt thì bị nàng hủy hoại, vậy mà vẫn phải cười khen nàng: “Nhãn lực của ngươi rất tốt!”
Thái Bạch Kim Tinh nhìn thần sắc chợt vui chợt buồn của y, càng lắc đầu mạnh hơn.
“Mệt cho ngài là một Chân Vương mà còn đi dạy nàng ta cách quyến rũ người phàm, ngài thật sự chưa bị nàng ta hút mất hồn phách đấy chứ?”
“Ta chỉ trêu chọc nàng ta một chút cho vui thôi, nếu nàng ta thực sự dám sát nghiệt thì ta đã bắt nàng ta từ lâu rồi.” Ngọc Thanh Chân Vương lơ đễnh nói.
“Có ngài ngày ngày đến phá đám, nàng ta có thể sát nghiệt được mới là lạ.”
“Nếu là yêu tinh thì nhất định sẽ hại người sao?”
Sắc mặt y trầm xuống, mắt nhìn vạn vật dưới chốn phàm trần, hàng trăm nghìn năm nay, thần tiên và yêu ma đã bắt đầu như nước với lửa, giống như trời với đất xưa nay luôn có giới hạn không thể vượt qua.
Y từng cho rằng ma giới là một kiếp giới, không tội ác nào không làm và là nơi tụ tập của đám yêu ma nhẫn tâm không có tính người. Cho nên, đối với những loài yêu ma luôn tàn sát lẫn nhau đó, y chưa bao giờ để vào mắt.
Nhưng một giọt lệ đã mang đến cho y một sự rung động trước nay chưa từng có.
Khi y định không ngăn cản bàn tay chết chóc của Dạ Mị, để mặc hắn bóp chết tiểu yêu tinh đó thì ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, nàng lại không để ý tới bàn tay đang bóp chặt cổ mình mà hét lên bảo y hãy mau đi đi.
Thời khắc đó, y mới biết mình hoang tưởng, tự đại, lạnh lùng, vô tình đến mức nào. Yêu tinh còn có một chút tình người, vậy mà y ngay cả máu và nước mắt cũng không có. Nàng nói đúng, người phàm còn đáng yêu hơn y gấp trăm lần, vạn lần, ít ra họ còn có máu có thịt, có tình có nghĩa, không giống như y, lạnh lẽo vô tình.
Mặc dù không lâu trước đây nàng từng nói y đừng có xuất hiện trước mặt nàng nữa, nhưng hễ y nhắm mắt thì hình ảnh nàng tiểu hồ ly đáng yêu lại xuất hiện trước mắt, đôi tay nhỏ nhắn huơ qua huơ lại trước mặt y, miệng cười khanh khách không ngừng.
“Thái Bạch, ta hạ phàm có chút việc, khi nào quay lại sẽ hầu ngài đánh cờ.”
Khi y vừa định hạ phàm thì Thái Ất Thiên Tôn vội vàng bay tới, chặn trước đường đi của y. “Đợi đã!”
“Có chuyện gì mà Thiên Tôn phải vội vã như vậy?” Ngọc Thanh Chân Vương nghi hoặc hỏi.
Thái Ất Thiên Tôn lo lắng, phiền não hỏi: “Còn không phải vì hai nghịch đồ đó của ta sao, Ngọc Thanh có biết tung tích của bọn chúng không?”
“Mặc dù ta đã thăm dò ở ma vực mấy lần nhưng đều không có kết quả gì, Thiên Tôn cũng phải biết sức mạnh của kính nguyệt trản rồi đấy, ta thực sự không có cách nào thăm dò tình hình ở ma giới.”
“Ta không có ý thúc giục ngài, chỉ là ta… Haiz! Nghĩ đến đám yêu đồ này, ta thực sự… Nếu ngài tìm thấy bọn chúng thì có thể giao cho to xử lý không?”
Ngọc Thanh Chân Vương cười, gật đầu. “Sao thế? Hay là ngài vẫn không buông bỏ được?”
“Ôi! Ba đồ đệ của ta dạo này hành sự kỳ quái mà ta lại không hề để ý. Chỉ là đại đồ đệ từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, tâm tình, ý muốn của y ta hiểu rõ nhất, dù thế nào ta cũng không thể tin là y phản bội ta.”
Ngọc Thanh Chân Vương nghe đến hai chữ “phản bội” thì khẽ nhíu mày, thở dài, nói: “Phản bội, nghe thì tưởng là không có lý do nhưng há lại không có lý do thật sao? Ngài yên tâm, nếu gặp được chúng, ta nhất định sẽ không làm bọn chúng bị thương.”
“Đa tạ, đa tạ!”
Hiên vừa bay xuống phàm trần thì một tiếng hét hưng phấn suýt đâm thủng màng nhĩ của y. Giọng nàng vẫn trong trẻo như thế, vui vẻ như thế. “Này! Sao khéo quá vậy?”
“Đúng thế! Hôm nay ngươi hại được mấy người rồi?” Y quay người lại, mỉm cười hỏi. Mặc dù biết rõ câu trả lời nhưng y vẫn thích nghe chính miệng nàng nói ra.
“Chẳng được người nào cả. Ta thực sự không hiểu, trước đây có nhiều người phàm đi qua con đường này lắm mà, sao bây giờ đến một bóng người cũng chẳng thấy thế nhỉ?”
“Ta nghe nói bọn họ đã sửa được một con đường lớn gần hơn, dễ đi hơn rồi.” Y cố ý làm ra vẻ thông cảm, thực ra từ lâu y đã hiển linh trong miếu, cảnh báo người phàm rằng con đường này có yêu ma hoành hành, tuyệt đối không nên đến gần. Chỉ có nàng tiểu yêu thích há miệng chờ sung này là chưa biết rõ chân tướng.
“Vậy tại sao ngươi còn đi trên con đường này?”
“Ta chỉ đến xem xem một số người đã hết giận chưa thôi.”
“Giận? Có sao?” Tiểu Vân cười bối rối. “Hi hi, dạo gần đây trí nhớ của ta không được tốt.”
Hiên nhìn thật kĩ tia sáng lóe lên trong mắt nàng. Trí nhớ không tốt? Y mà tin thì đúng là sống uổng mấy nghìn năm!
“Hình như có người nói không muốn nhìn thấy ta, ngươi có ấn tượng gì không?”
Ánh mắt Tiểu Vân lập tức lang thang giữa trời cao, rừng cây và cả con đường nhỏ kia nữa, miệng mập mờ nói: “Ồ, hình như có chút ấn tượng, không biết là ai đã nói.”
“Thật không? Thật tiếc là ta cũng không nghĩ ra.” Cuối cùng, vì vẻ đáng yêu của nàng mà y sẽ bỏ qua cho nàng một lần.
Nữ tử, hóa ra không phải tất cả đều thích tính toán chi li, so đo từng tí, hại y phải mất bao nhiêu thời gian để chuẩn bị mấy câu xin lỗi mà giờ lại không có đất dùng, xem ra đành phải giữ lại để sau này có cơ hội thì dùng vậy, còn về việc y lên kế hoạch đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc để chuộc lỗi thì giờ cũng không biết còn có giá trị gì không.
“Ngươi từng nghe nói mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn cực kỳ đẹp chưa?” Vừa nói ra câu này, tự y cũng cảm thấy lời mở đầu này thực sự có chút ngu ngốc, ngớ ngẩn. Với một yêu tinh suốt ngày chỉ tu luyện pháp thuật thì làm gì biết chuyện cảnh đẹp? Cũng chỉ có mấy vị thần tiên vô vị, nhàm chán như y với Thái Bạch Kim Tinh mới có thời gian ngắm nghía, ca ngợi cái vách núi dựng đứng, cao vút đó.
“Thật sao? Lúc nào có thời gian rảnh, ta nhất định phải đi xem.”
“Nếu không làm ảnh hưởng đến việc hại người của ngươi thì bây giờ ta có thể đưa ngươi đi.”
“Thật sao?” Dưới hàng lông mi đen dày, đôi mắt lấp lánh của nàng lóe sáng một cách khác thường, khiến người ta phải ngơ ngẩn. Hiên phải khó khăn lắm mới dời được ánh mắt đã bị nàng thu hút về phía trước. Y dắt tay nàng, đột nhiên cảm thấy có một cảm giác dịu dàng mà tê dại từ bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng truyền tới.
Y bất thình lình buông tay, có chút tức giận, nói: “Ngươi dùng pháp thuật gì vậy?”
“Hả?” Nàng kinh ngạc nhìn tay mình, rồi lại nhìn y. “Pháp thuật gì?”
“Không có gì.” Y cau mày, có lẽ là do y nhầm thôi, sau đó lại dắt tay nàng bay lên Hoa Sơn.
“Oa, đẹp quá!” Tiểu Vân hưng phấn huơ huơ cánh tay còn lại, hét lên.
“Ngươi không biết bay ư?”
“Biết chứ! Nhưng ta bay không được cao. Xem ra sau này ta phải hút nhiều hồn phách một chút để nhanh chóng tăng thêm công lực mới được.”
“Ngươi có thể kìm hãm tâm tư muốn hại người không? Ta chỉ muốn đưa ngươi đi ngắm cảnh đẹp, hãy gột rửa sự dơ bẩn của ngươi đi, đừng nói cái kiểu giống như ta đang xúi giục ngươi đi hại người nữa.”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, ngươi đúng là nhiều lời!”
Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã đứng trên đỉnh Hoa Sơn.
Bầu trời màu xanh biếc, một vài đám mây lững lờ bay qua, vách đá cao vạn trượng, mây mù dày đặc dần dần tản mát, gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, như mộng như ảo. Tiểu Vân ngây ngất trong cảnh đẹp, còn Hiên lại bất giác thất thần vì những sợi tóc đang bay bay của nàng.
“Còn bao lâu nữa thì ngươi mới lặn?” Tiểu Vân chỉ vào mặt trời, hét lớn hỏi.
“Khoảng mấy canh giờ nữa, ngươi nhẫn nại một chút đi!” Y thay mặt trời không biết nói chuyện trả lời câu chất vấn của nàng.
“Được.”
Y nhìn thấy nàng ngồi trên vách đá dựng đứng, đôi chân trần trắng mịn khẽ huơ huơ trong mây mù, mới phát hiện ra tiểu yêu tinh này từ trước đến nay không mang giày, chiếc váy dài trùm lên đôi chân thon dài, trắng nõn, mịn màng mà cân xứng.
Thời khắc này, y bắt đầu có chút tán thành những ràng buộc lễ giáo đối với nữ nhân ở chốn phàm trần. Tiểu Vân ăn mặc như thế này, đối với một thần tiên tu thân dưỡng tính, vô dục vô cầu là y thì chẳng nói làm gì, nhưng đối với những kẻ phàm phu tục tử thì e là hậu quả khó lường.
Tiểu Vân quay đầu, thấy y đang đứng cách xa mình cả “mười vạn tám nghìn dặm”, liền vẫy tay với y, vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình. “Nào, lại đây ngồi đi!”
“Không được, ta sợ sẽ ngã xuống mất.” Y lắc đầu, không phải sợ rơi xuống vực sâu vạn trượng, mà là sợ rơi vào cạm bẫy.
“Đúng là đồ nhát gan!” Sau khi nàng không hề nể nang chê bai y thì lại hỏi: “Bình thường ngươi hay làm gì? Không phải ngày ngày ở đây ngắm mặt trời lặn đấy chứ?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng để làm, chỉ đi dạo loanh quanh, thỉnh thoảng đánh cờ với một kẻ nghiện cờ, rồi thì nói chuyện phiếm mà thôi.”
“Đánh cờ?”
“Đúng vậy, ngươi biết đánh cờ không?”
“Biết chứ. Ta đánh cờ giỏi lắm đấy.”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, Hiên không khỏi hào hứng. “Vậy chúng ta so tài một ván đi!”
Sau khi Hiên phất tay một cái, từ một mỏm đá sắc nhọn liền biến thành một cái bàn bằng phẳng và hai cái ghế đá, trên bàn còn có một bàn cờ.
“Ngồi đi!” Y ngồi xuống một chiếc ghế đá, lịch sự chìa tay mời Tiểu Vân ngồi.
“Được thôi!” Chỉ sau chớp mắt, Tiểu Vân đã vọt tới, cầm lấy quân cờ trắng, quan sát hồi lâu rồi mới đặt xuống một ô vuông ở giữa bàn cờ, rồi còn như không hài lòng lắm với độ to nhỏ của ô vuông mà đưa tay xoa xoa hàng lông mày cong cong, mềm mại.
“Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ đợi đối thủ đi trước, quan sát tình hình rồi mới đi nước cờ của mình.” Y cười khổ nhìn quân cờ trắng ở giữa bàn cờ, một suy nghĩ muốn so ta vừa xuất hiện trong đầu lập tức bị quét sạch.
Tiểu Vân thoáng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, có chút bất mãn thu lại quân cờ vừa đặt xuống.
“Nhìn cho rõ nhé!” Y đặt quân cờ đang cầm trong tay xuống nơi giao nhau của ô vuông ở góc bàn cờ, mỉm cười nhìn Tiểu Vân đang bối rối, nói: “Mời!”
Trên đỉnh núi đầy mây khói lượn lờ, tiếng cười vang vọng khắp bầu trời, ngay cả cây tùng trăm năm tuổi cũng bị tiếng cười thu hút, không kìm được lén nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
“Này, sao ngươi lại cầm quân cờ của ta đi?” Nữ tử kinh ngạc hỏi.
“Quân này của ngươi bị quân ta bao vây rồi nên ta được mang đi, chẳng phải ngươi biết sao?”
“Cái đó đơn giản mà, ta đã nói rồi còn gì!”
…
“Đến lượt ta rồi, sao ngươi vẫn còn đi?” Nam tử không hiểu hỏi.
“Ngươi toàn chiếm mất vị trí của ta… Ngươi đi ít hơn một nước không được à?”
“Ngươi nói thế mà cũng được sao?”
“Ôi trời, đừng có keo kiệt như thế chứ!”
“Thôi được rồi, ngươi đi tiếp đi!”
…
“Đến lượt ngươi rồi, ngươi lại ngồi ngây ra đấy làm gì thế?” Nữ nhân sau khi dọn xong mấy quân cờ thì oán hận gọi đối thủ đang thất thần.
“Đến lượt ta rồi à? Ngươi không nói thì làm sao ta biết khi nào mới đến lượt ta đi?”
“Được rồi, được rồi, khi nào đến lượt ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Này, cờ của ta đâu rồi?”
“Ta ăn hết rồi.”
“Chuyện từ khi nào thế?”
“Thì từ lúc ngươi ngồi ngây ngốc ra đó.”
“Vậy thì ta còn đi cái gì nữa. Ta nhận thua.”
“Sao ngươi lại nhận thua sớm vậy! Xem ra tài đánh cờ của ngươi cũng chẳng ra làm sao. Nào, chơi tiếp một ván.”
Từ ngày được ngắm cảnh đẹp trên đỉnh Hoa Sơn đó, Tiểu Vân trở nên mê mẩn cảnh mặt trời lặn, mỗi ngày đều kiên trì chờ đợi thời khắc tia nắng cuối cùng biến mất khỏi thế gian.
Ánh tịch dương cuối ngày xuyên qua làn mây trắng nhuốm một màu đỏ thẫm xuống khắp trời đất vạn vật, thậm chí nhuốm đỏ cả con suối nhỏ bên cạnh nàng và cả quần áo mềm mại trên người nàng nữa.
“Đẹp quá!” Nàng cảm thán với ánh tịch dương xán lạn cuối cùng.
Mặc dù cảnh mặt trời lặn ở đây không thể sánh với ánh tịch dương màu đỏ máu trên đỉnh Hoa Sơn cao vạn trượng, những áng mây trắng giữa trời chiều cũng không phản chiếu ánh mặt trời tạo thành những màu sắc lấp lánh như trên đỉnh Hoa Sơn… nhưng mỗi ngày nàng chỉ cần được thưởng thức như thế này đã là mãn nguyện lắm rồi. Sự khác biệt một trời một vực đó không có cách nào để hóa giải, chỉ cần trong ký ức vẫn còn có thời khắc đẹp đẽ đó thì nàng đã không còn gì nuối tiếc.
Đáng tiếc, khi nàng đang chìm đắm trong cảnh chiều hôm, không biết từ lúc nào Ma Vương đã đứng trước mặt nàng, nói lớn: “Có gì đẹp đâu mà nàng lại nhìn say sưa như vậy?”
Tiểu Vân cố gắng bỏ qua tướng mạo không thể khen nổi của Ma Vương để tập trung nhìn bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ở phía sau lưng hắn.
“Tốt xấu gì ta cũng là Ma Vương, sao nàng lại không thể nể mặt ta một chút nhỉ?” Ma Vương vẫn không tự biết mình oán trách.
“Ta không tính toán so đo vơi sngafi vì đã làm hỏng cảnh đẹp này, ngài còn chưa mãn nguyện sao?” Cuối cùng Tiểu Vân cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu kháng nghị chuyện mình bị đối xử không công bằng, không thể diệt vong trong trầm mặc thì hãy bùng nổ trong trầm mặc vậy.
“Ta anh tuấn bất phàm, cường tráng uy vũ như thế này mà lại phá hỏng cảnh đẹp sao?”
“Ta xin ngài tự soi xuống suối nhìn lại mình xem rồi hãy tự khoa trương có được không?”
Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi, tên Hiên kia từ sáng đến tối tự nhận mình như thế nàng còn có thể chấp nhận được, chí ít người ta còn có chút vốn liếng để tự cho mình là bất phàm, chứ người đang đứng trước mặt nàng đây đã có lỗi với ma giới lắm rồi, còn không biết xấu hổ tự coi mình là anh tuấn siêu phàm.
Ngày hôm nay thế là đã bị cái miệng như chậu máu của hắn nuốt mất rồi, nàng cũng không thể tiếp tục nghĩ một đường nói một nẻo nữa.
Ma Vương nghiêm túc nhìn tướng mạo mình in bóng dưới suối, thấy hắn tự tán thưởng dáng vẻ của mình thì nàng biết hắn thực sự khoogn có quan niệm thẩm mỹ đúng đắn.
“Chẳng phải trước đây nàng nói ta rất anh tuấn bất phàm sao?”
“Nói gì thì nói ngài cũng là Vương, ta có thể nói ngài vô cùng xấu xí được sao?”
Ma Vương cười cợt nắm tay nàng, biểu cảm như hận vì hiểu nhau quá muộn, nói: “Nàng nói sớm một chút thì có phải tốt không, ta cho rằng nàng thích nên mới duy trì dáng vẻ này. Nàng nói xem, nàng thích dáng vẻ như thế nào, ta sẽ biến thành như vậy.”
“Ngài có thể biến sao?” Tiểu Vân kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được, ôi trời ơi, sao nàng lại không ngờ đến điều này cơ chứ!
“Đúng vậy, nàng muốn ta biến thành dáng vẻ như thế nào?”
Nàng một tay chống má, vừa say sưa thưởng thức ánh tịch dương vừa thản nhiên nói: “Một đôi mắt luôn mang theo ý cười, rạng rỡ như ánh dương ngày xuân, môi mỏng lúc nào cũng phải hơi cong lên, khi không cười cũng giống như đang mỉm cười, mặt hơi trắng, à không không, hay là hơi đỏ thì tốt hơn thì trông sẽ không lạnh lùng, gương mặt hơi góc cạnh, trong đó vẫn mang theo sự dịu dàng, mái tóc dài màu đen buộc cao gọn gàng, trông…”
Khi nàng hòi tỉnh lại từ trong ảo mộng thì lập tức bị người ở trước mặt dọa cho nhảy dựng lên.
“Ngươi là ai?”
“Ta ư? Ta là Ma Vương mà.”
“Sao ngài lại biến thành dáng vẻ như thế này?”
“Ta biến theo lời nàng nói.”
Tiểu Vân nghe thấy vậy thì nghiêm túc nhìn Ma Vương ở trước mặt nàng. Gương mặt không béo không gầy, vô cùng cân xứng, đôi mắt cũng đủ sáng, chỉ là không giống như ánh dương ngày xuân mà có chút giống mặt trời giữa trưa mùa hạ, xem ra quan niệm của Ma Vương về bốn mùa không được rõ ràng cho lắm, về đôi môi thì cũng có thể coi là chấp nhận được, sắc mặt thì đúng là hồng nhuận, có chút giống quả táo chín.
Nhìn chỉnh thể, mặc dù còn thiếu một chút mùi vị nhưng cảm giác đúng là có chút giống, đủ để coi là anh tuấn bất phàm.
“Nàng mãn nguyện không?”
“Cũng được.”
Khi nàng nhìn thấy Ma Vương cười, khóe môi y khẽ nhếch lên, không còn là một chậu máu đầy vẻ khoa trương nữa thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng cũng khẽ lung lay một chút, nghĩ kĩ lại thì thấy có lẽ số phận nàng trong tương lai cũng không đến nỗi bi thương như tưởng tượng. Chí ít nàng có thể cả ngày đối mặt với gương mặt khiến nàng có chút hứng thú này.
“Vậy lần này nàng đã có thể đồng ý làm Bát phu nhân của ta chưa?”
Lại nữa rồi, Tiểu Vân xoa xoa cái đầu đau đớn như sắp bị nổ tung, thầm nghĩ: Đến khi nào pháp lực của hắn cao thâm đến mức có thể đổi được cái đầu ngu ngốc này thì tốt biết bao!
“Đợi đến khi ta thích ứng được với gương mặt này của ngài.” Nàng thực sự muốn thích nghi vơi sgwong mặt có nét giống nhưng cách tư duy lại hoàn toàn không giống này.
“Vậy hãy để ta hôn nàng một cái trước.” Nói xong, gương mặt mang theo ý cười mê hồn của hắn đã sáp đến, trong lúc Tiểu Vân còn đang thất thần thì hắn đã nhanh chóng hôn lên gò má ửng hồng của nàng một cái.
“Thơm quá!” Ma Vương không biết xấu hổ tuyên bố với thiên hạ, sau đó nụ cười mỉm treo bên khóe môi liền biến mất không còn dấu vết.
“Ngài…” Tiểu Vân móc khăn tay ra lau nước miếng còn dính trên gương mặt. Sao nàng vừa mới thất thần một cái đã bị hôn rồi, có khi bay ngày tới đều sẽ mơ thấy ác mộng. Đáng hận hơn là nàng không khỏi nghĩ đến nụ cười của Ma Vương khi nãy, khóe môi cong lên một cách thản nhiên, ưu nhã.
Giống! Nụ cười đó thực sự quá giống!
Không phải là đã động lòng với Hiên rồi đấy chứ? Nàng lập tức lắc lắc đầu để xua đi suy nghĩ đáng sợ đó. Không thể nào, chắc chắn là gần đây rảnh rỗi quá nên mới nghĩ ngợi lung tung, sinh ra ảo giác. Chắc chắn thế!
Đến khi gương mặt nàng dần dần hết ửng hồng, sự rung động trong lòng cũng lắng xuống, mới phát hiện ở phía không xa có một đôi mắt thâm trầm đang nhìn nàng không chớp.
“Hiên? Là ngươi sao?” Mặc dù mặt trời đã lặn nhưng sắc trời vẫn chưa tối hẳn, trong thứ ánh sáng mơ hồ đó, nàng vẫn có thể đoán ra được.
“Đúng vậy!” Y tới gần, nói bằng giọng giễu cợt. “Ngươi sẽ không nói ta ném đá xuống giếng chứ?”
“Gì cơ?”
“Nhìn hai người các ngươi liếc mắt đưa tình ngọt ngào thật đấy!” Giọng điệu nghe ra còn có chút chua chua.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ngọt ngào?”
“Cả hai mắt.”
Tiểu Vân tỏ vẻ thương tiếc tận đáy lòng: “Đáng tiếc cho đôi mắt sáng ngời như thế này, hóa ra là nhìn mọi thứ đều không rõ.”
“Ngươi thực sự sẽ không bằng lòng lấy hắn?”
Nàng không nói gì mà đi đến bên dòng suối, nhìn đám mây đang dần tan ra dưới nước và để lộ nụ cười động lòng người.
“Ngươi biết không, thời điểm ta được sinh ra cũng giống như lúc này, trên thế gian đã không còn ánh mặt trời, trăng sao thì không biết còn đang lưu lạc ở phương nào, trong bóng tối lờ mờ, mây không còn trắng tinh khiết mà lại vừa dày vừa ảm đạm che khuất cả bầu trời. Cho nên mẹ ta mới đặt tên cho ta là Mộ Vân. Ta không biết vì sao mẹ lại lựa chọn cái tên u ám như vậy, nhưng cuộc đời ta đã bắt đầu với hai chữ này.
Khi ta mới chỉ là một tiểu hồ ly, mẹ ta đã bị mũi tên của thợ săn bắn chết, máu của bà đã nhuộm đỏ cả bộ lông trắng như tuyết của ta. Cơ thể bà dần dần lạnh ngắt, chỉ có ánh mắt từ đầu chí cuối luôn bịn rịn, lưu luyến ở bên cạnh ta.
Trong băng tuyết ngập trời, ta dùng móng vuốt kéo cơ thể của mẹ, cảm giác lạnh như băng đó rất giống với nước suối này, có mùi vị của cái chết. Ta thực sự không muốn bỏ lại thi thể của mẹ, nhưng dù ta cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không nhanh hơn được bước chân truy đuổi của thợ săn, cuối cùng ta đành từ bỏ, bỏ lại mẹ ta, một mình trốn trong bụi cỏ, tận mắt nhìn thấy bọn họ mang thi thể của mẹ ta rời đi.
Từ đó, ta rất sợ cái chết, sợ chảy máu, sợ lạnh, ta cùng với Tiểu Mai tu luyện pháp thuật, hy vọng có thể tránh xa được cái chết. Không ngờ trên thế gian này còn có một thứ đáng sợ hơn tất thảy, đó chính là tuyệt vọng.
Cho dù ngươi một nghìn, một vạn lần không muốn thì cũng chỉ có thể chấp nhận, chỉ có thể cam chịu.
Ta không muốn thành thân với hắn, nhưng lại không có con đường nào khác có thể đi. Khi người phàm trần không thể lựa chọn, ít nhất họ còn có thể kết thúc sinh mệnh bi ai của mình, còn ta, cho dù tự vẫn thì linh hồn cũng không trốn thoát được bàn tay của Ma Vương. Sống là người của hắn, chết cũng là linh hồn của hắn…”
Nàng khóc trong lặng lẽ, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống suối, sau khi tan ra thành lớp lớp những rung động nhỏ thì dần biến mất trong làn nước.
“Ngươi đã từng trải qua cảm giác hối hận chưa? Ngươi đã từng nếm thử cảm giác bị trừng phạt chưa? Ba trăm năm nay, ta luôn mơ thấy một giấc mơ, rằng năm đó ta luôn canh chừng bên thi thể của mẹ, đợi thợ săn đến, một mũi tên giết chết ta. Sau đó, ta ngã xuống bên cạnh mẹ, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông màu trắng của bà… Đáng tiếc, tất cả không thể lựa chọn lại một lần nữa.”
Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn những đám mây đang lững lờ trôi phản chiếu bóng dưới dòng nước, lắng nghe âm thanh tự đáy lòng nàng, ánh mắt sáng rực dần dần trở nên ảm đạm. “Đúng vậy, nếu tất cả có thể lựa chọn lại một lần nữa thì thật tốt biết bao, như vậy ta thà rằng mình cũng bị một mũi tên bắn chết, như vậy thì sẽ không có hổ thẹn và hối hận…”
“Ngươi cũng bị thợ săn đáng sợ truy đuổi sao?”
“Phải nói là rất đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất không phải là mũi tên sắc bén kia, mà là lòng người nguội lạnh… Thôi không nhắc đến nữa, hay là nói đến chuyện của ngươi đi!”
“Ta luôn hận nhất khi bị người khác nói là ta ngu ngốc, nhưng ta biết trong mắt ngươi ta đúng là một kẻ ngu ngốc, thậm chí là ngớ ngẩn. Từ đầu đến cuối chẳng hút được hồn phách nào, còn ỷ lại vào ngươi cứu ta thoát khỏi bể khổ. Ngươi thông minh lắm có phải không? Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngoài chấp nhận ra thì ta còn có thể làm gì khác? Những cố gắng hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì ta đều đã làm rồi, kết quả chẳng phải vẫn như thế này sao? Cho nên, ta có bằng lòng thành thân với hắn không không quan trọng, quan trọng là, sớm muộn gì ta cũng sẽ là người của hắn…”
“Ta vốn cho rằng ngươi là người rất lạc quan, tiếng cười của ngươi luôn tràn ngập hạnh phúc.”
“Đúng là ta rất lạc quan, đã định làm áng mây cuối chiều, ta luôn muốn trước khi phiêu tán thì có thể bay lượn tự do tự tại.”
Y nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm, rồi đưa tay lau đi giọt lệ lăn trên má nàng, dịu dàng nói: “Tiểu Vân, mặc dù ta không thể đưa ngươi rời đi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để ngươi cảm thấy vui vẻ.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Nàng đứng dậy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỉm cười với bầu trời tối đen.
“Ta đưa ngươi lên Hoa Sơn ngắm sao nhé!” Nói xong, y dắt tay nàng bay lên Hoa Sơn.
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm