Hổ Lang Truyền Thuyết
Chương 95
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lâm Tĩnh suốt đêm không ngủ, luôn phải khẩn trương mà làm việc. Ngay khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng sau đỉnh núi, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi bộ tác chiến, Lâm Tĩnh vẫn còn đang ngồi trên bàn làm việc.
Hắn nãy giờ vẫn không hề có biểu tình gì, nhưng những thuộc hạ theo hắn nhiều năm liền có thể cảm giác được dưới sự băng lãnh đó của hắn đang che giấu lửa giận, đôi môi hơi nhếch kiềm nén cơn giận. Vào thời điểm này, ai đi tới đều chính là làm bia đỡ đạn, không ai không ai dám tự cao tự đại dám tới khuyên bảo vị quan chỉ huy cấp cao này, chỉ có thể cận thận mà tận lực trốn đi, nhất là tránh xa cái tên đầu sỏ đã gây nên mọi chuyện thích rước lấy họa kia ra, để tránh bản thân cũng gặp tai họa.
Vì vậy, ngay khi Lôi Hồng Phi bưng khay đồ ăn đi từ nhà bếp ra, thì không có bất kì ai tiến lên hỗ trợ. Chờ cho y bước vào trong bộ tác chiên rồi, thì bên trong chỉ còn lại một mình Lâm Tĩnh, không khí lạnh tới mức như ở vùng Bắc cực chứ không phải là nhiệt độ cao bình thường ở vùng núi Trung Á nữa rồi.
Lôi Hồng Phi sửng sốt một chút, phát triển tinh thần da mặt dày, dũng cảm đi tới bên cạnh Lâm Tĩnh, đặt khay đồ ăn lên bàn, nhỏ giọng nói: “Lão Lâm, trước ăn chút gì đó rồi hãy làm việc tiếp.”
Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn y một cái, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén mà lướt qua người y. Lôi Hồng Phi cười haha, che giấu khuôn mặt đầy mồ hôi, ân cần mà đưa khăn ướt lên: “Trước lau mặt cái đã, cậu bận suốt cả đêm rồi, mệt lắm không?”
Lâm Tĩnh nhìn khăn mặt mà y đưa tới trước mặt, vẫn không hé răng. Hắn chưa từng tiếp nhận mấy cái viên kẹo bọc đường thế này (sự nịnh nọt), muốn dùng cách này để khiến hắn mềm lòng à, nằm mơ đi?
Lôi Hồng Phi rất hiểu tính cách của hắn, lập tức nghiêm trang nói: “Cậu cứ ăn cơm trước đi, tâm tình khỏe rồi mới mắng tôi được mà phải không, tôi nhất định nghiêm túc tiếp thu ý kiến, hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn (có lỗi thì sửa, không lỗi thì sẽ cố gắng thêm nữa).”
Lâm Tĩnh nghe câu cuối, trong lòng lửa giận càng bừng lên, đứng lên, đi ra ngoài. Đến giờ vẫn không chịu nhận sai, quả thực buồn cười!
Lôi Hồng Phi lập tức tiến lên ngăn cản: “Đừng mà, Lão Lâm, chúng ta là mâu thuẫn nội bộ, giải quyết nội bộ đi mà, đừng nháo ra tận bên ngoài, để các quân sĩ ở ngoài thấy không tốt lắm đâu.”
“Anh …” Lâm Tĩnh căm tức nhìn y. “Anh còn biết nếu để cho quân sĩ bên ngoài thấy sẽ không tốt hay sao, vậy lúc anh không xin chỉ thị của tôi đã chạy ra ngoài tới tuyến đầu, sao không sợ quân sĩ nhìn thấy sẽ không tốt đi? Đúng, thân phận của anh cao hơn tôi, anh có thể không cần phục tùng mệnh lệnh của tôi, không cần nghe theo chỉ huy của tôi, vậy tôi sẽ tặng anh vị trí hiện tại của tôi, tôi hôm nay chạy ra tiền tuyến, anh đến nhận chức tổng chỉ huy này đi.”
“Không được.” Lôi Hồng Phi không chút nghĩ ngợi, kiên quyết cự tuyệt, sau đó khẩu khí biến đổi, lại bắt đầu nịnh hót, hảo ngôn trấn an, “Lão Lâm, lần này là tôi sai, chỉ là lúc đó quả thực cảm thấy buồn chán, nên mới chạy ra tham chiến. Cậu chỉ huy ở đây, bọn họ chiến đấu ở ngoài, cậu nói tôi thì phải làm gì đây? Cũng không thể cứ đứng một bên nhìn mãi được mà phải không. Vốn dĩ tôi cũng chỉ đứng ở bên trong dùng súng bắn thôi, giết chết mấy tên cũng được, thế nhưng lại khoảng trống, vừa lúc lại có thể chạy ngay tới chỗ bọn Adam, nên tôi mới kích động. Ý định ban đầu của tôi cũng chỉ vì muốn phân ưu cùng cậu mà tôi, nhưng lại không thể làm nhiễu sự chỉ huy của cậu, vậy chỉ có thể chạy ra ngoài phát huy sở trường chính của mình, cậu nói đúng không?” Nói xong, y giơ tay phải mình lên, phát huy một chút biểu thị đó chính là sở trường của y.
Lâm Tĩnh một quyền đánh vào tay của y, lớn tiếng trách: “Sở trường của anh không phải là cái này! Lẽ nào ngoại trừ việc đánh đấm ra anh không còn gì khác hay sao? Hiện tại anh không phải quân sĩ, mà là tướng quân!”
“Đúng, cậu nói đúng!” Lôi Hồng Phi nỗ lực dàn xếp ổn thoả, “Lão Lâm, tôi không có ý khác, chỉ là lúc đó nhịn không được mà thôi. Cậu biết mà, Adam … tên khốn đó là một trong những thủ phạm đã hãm hại Giác Phi, nếu như cứ để cho gã vô thanh vô tức mà bị đánh chết như thế, tôi thật không cam lòng. Tôi … biết mình làm vậy là sai rồi, xin lỗi, đã khiến cho cậu phải lo lắng.”
Cơn giận trong lòng của Lâm Tĩnh chợt bị tạt nước lạnh, ánh mắt sắc bén thu lại, hạ mi mắt, ngồi xuống ghế, giữa trán thể hiện sự ủ rũ.
Lôi Hồng Phi đau lòng vô cùng, lập tức bước tới, lấy chõ bánh bao hấp nhỏ cùng chén cháo thịt trứng muối đặt trước mặt hắn, lại dùng khăn ướt ấm áp cầm trong tay vì hắn lau mặt cùng lau tay.
Lâm Tĩnh vẫn trầm mặc, nhưng không có khước từ, giương mắt nhìn món ăn trước mặt cùng vài bữa ăn sáng thanh đạm, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, không có chút khẩu vị nào. Bộ đội đặc chủng tác chiến, người người đều biết cuộc sống này của họ như liếm máu trên lưỡi dao, nhảy múa trên mũi dao, nguy hiểm chính là thường ngày. Hắn tận mắt nhìn thấy Lôi Hồng Phi xông vào chỗ nguy hiểm, mà bản thân lại không thể rời khỏi vị trí công tác của mình. Nếu như Lôi Hồng Phi ở ngay trước mặt hắn mà có chuyện gì xảy ra … Hắn căn bản không dám tưởng tượng thêm nữa. Thấy Lôi Hồng Phi khỏe mạnh trở về, vui vẻ mà xuất hiện trước mặt hắn, một Dã Lang luôn luôn cảm thấy không hề sợ hãi trước bất kì chuyện gì chợt cảm thấy sợ hãi.
Lôi Hồng Phi thả khăn mặt, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Lão Lâm, tuy rằng tôi lỗ mãng, nhưng trong lòng cũng biết rõ, sẽ không thể tùy tiện mà đi liều chết đâu. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, với thân phận của tôi, cũng xác thực không thể tùy tiện mà xông vào nguy hiểm được, nhưng chúng ta đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, khi cần ra chiến trường, tôi cũng không thể do dự mà, phải không? Cậu yên tâm, tôi đảm bảo sau này tôi sẽ đứng yên ở trong bộ chỉ huy, nếu muốn ra ngoài, nhất định sẽ xin chỉ thị của cậu, sau khi cậu đồng ý mới hành động, được không? Nào nào, ăn chút gì đi, người là thiết, cơm là cương đó, cậu mệt suốt 1 đêm rồi, không ăn sao chịu nổi?” Nói xong, lập tức đưa chén cháo tới trước mặt hắn, ra bộ dáng cậu mà không ăn là tôi đút đó.
Lâm Tĩnh nghe y nãy giờ cứ một mực xin lỗi rồi hứa hẹn, tâm tình cũng bình phục được 1 chút. Hắn đưa tay cầm lấy cái chén, uống một ngụm cháo. Mùi vị thanh đạm của cháo trượt qua cổ họng, đánh thức vị giác cùng khẩu vị của hắn, hắn mới cầm lấy đũa, ghim một cái bánh bao, cắn 1 miếng lớn, sau đó nhẹ giọng nói: “Vị cũng được.”
Lôi Hồng Phi thụ sủng nhược kinh, nụ cười đầy mặt mà lấy một cái chén lớn đặt ở trên khay bưng qua, lấy lòng mà đưa tới trước mặt hắn: “Tôi còn làm hoành thánh gà xé nè, cậu nếm thử đi.”
Cháo trứng muối thịt tất nhiên là theo vị của Quảng Đông, bánh bao cũng là khẩu vị Giang Nam chính tông, mà hoành thánh gà xé lại là dựa theo cách làm truyền thống của khu Tây Bắc, Lâm Tĩnh ăn cũng cảm thấy thích. Các món có rau xào, khoai tây sợi xào tiêu, đậu hũ hoa hồng, hắn ăn sạch bánh bao, cháo cùng hoành thánh, ngay cả miếng nước cũng không còn.
Lôi Hồng Phi nhận được sự cổ vũ lớn lao, vui mừng tới mặt mày rạng rỡ, chờ hắn ăn xong, lại ân cần đưa lên khăn mặt, thân thiết mà nói: “Lúc này cũng không còn chuyện gì lớn, cậu đi nghỉ 1 chút đi. Trưa nay muốn ăn gì, tôi đi làm cho cậu?”
“Tôi không mệt.” Ngày hôm qua lúc chạng vạng Lâm Tĩnh có ngủ mấy tiếng rồi, tuy rằng đã trải qua một đêm khá khẩn trương, nhưng cũng không cảm thấy uể oải gì nhiều. Hắn cầm lấy khăn lạnh lau mặt 1 chút, thần thanh khí sảng nhìn Lôi Hồng Phi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Chiến đấu còn chưa kết thúc đâu, Thành Thước báo rằng y đã tìm thấy tung tích của tên cao thủ máy vi tính đã hỗ trợ cho bọn phân tử khủng bố rồi, đang tiến hành xác định, tôi còn đang chờ bắt người đây này.”
Lôi Hồng Phi vừa mừng vừa sợ: “Thật à? Vậy thật tốt quá. Cái tên đã hỗ trợ cho bọn tổ chức khủng bố này cũng là tội ác tày trời, nhất định phải bắt bằng được, báo thù cho Giác Phi.”
“Ừ, đó là tất nhiên.” Tâm tình Lâm Tĩnh cũng giống y, vì vậy không dong dài nữa, phất tay với y. “Anh đi ngủ 1 chút đi, có tinh thần rồi mới giải quyết được rắc rối sắp tới.”
Lôi Hồng Phi thấy hắn nói xong liền xoay người, hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa tan hết, liền trơ mặt ra phát thệ, lại ngoan ngoãn mà bảo đảm, lúc này mới thu dọn chén đĩa, mỉm cười bưng khay chạy ra ngoài.
Beta: Kaori0kawa
Lâm Tĩnh suốt đêm không ngủ, luôn phải khẩn trương mà làm việc. Ngay khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng sau đỉnh núi, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi bộ tác chiến, Lâm Tĩnh vẫn còn đang ngồi trên bàn làm việc.
Hắn nãy giờ vẫn không hề có biểu tình gì, nhưng những thuộc hạ theo hắn nhiều năm liền có thể cảm giác được dưới sự băng lãnh đó của hắn đang che giấu lửa giận, đôi môi hơi nhếch kiềm nén cơn giận. Vào thời điểm này, ai đi tới đều chính là làm bia đỡ đạn, không ai không ai dám tự cao tự đại dám tới khuyên bảo vị quan chỉ huy cấp cao này, chỉ có thể cận thận mà tận lực trốn đi, nhất là tránh xa cái tên đầu sỏ đã gây nên mọi chuyện thích rước lấy họa kia ra, để tránh bản thân cũng gặp tai họa.
Vì vậy, ngay khi Lôi Hồng Phi bưng khay đồ ăn đi từ nhà bếp ra, thì không có bất kì ai tiến lên hỗ trợ. Chờ cho y bước vào trong bộ tác chiên rồi, thì bên trong chỉ còn lại một mình Lâm Tĩnh, không khí lạnh tới mức như ở vùng Bắc cực chứ không phải là nhiệt độ cao bình thường ở vùng núi Trung Á nữa rồi.
Lôi Hồng Phi sửng sốt một chút, phát triển tinh thần da mặt dày, dũng cảm đi tới bên cạnh Lâm Tĩnh, đặt khay đồ ăn lên bàn, nhỏ giọng nói: “Lão Lâm, trước ăn chút gì đó rồi hãy làm việc tiếp.”
Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn y một cái, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén mà lướt qua người y. Lôi Hồng Phi cười haha, che giấu khuôn mặt đầy mồ hôi, ân cần mà đưa khăn ướt lên: “Trước lau mặt cái đã, cậu bận suốt cả đêm rồi, mệt lắm không?”
Lâm Tĩnh nhìn khăn mặt mà y đưa tới trước mặt, vẫn không hé răng. Hắn chưa từng tiếp nhận mấy cái viên kẹo bọc đường thế này (sự nịnh nọt), muốn dùng cách này để khiến hắn mềm lòng à, nằm mơ đi?
Lôi Hồng Phi rất hiểu tính cách của hắn, lập tức nghiêm trang nói: “Cậu cứ ăn cơm trước đi, tâm tình khỏe rồi mới mắng tôi được mà phải không, tôi nhất định nghiêm túc tiếp thu ý kiến, hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn (có lỗi thì sửa, không lỗi thì sẽ cố gắng thêm nữa).”
Lâm Tĩnh nghe câu cuối, trong lòng lửa giận càng bừng lên, đứng lên, đi ra ngoài. Đến giờ vẫn không chịu nhận sai, quả thực buồn cười!
Lôi Hồng Phi lập tức tiến lên ngăn cản: “Đừng mà, Lão Lâm, chúng ta là mâu thuẫn nội bộ, giải quyết nội bộ đi mà, đừng nháo ra tận bên ngoài, để các quân sĩ ở ngoài thấy không tốt lắm đâu.”
“Anh …” Lâm Tĩnh căm tức nhìn y. “Anh còn biết nếu để cho quân sĩ bên ngoài thấy sẽ không tốt hay sao, vậy lúc anh không xin chỉ thị của tôi đã chạy ra ngoài tới tuyến đầu, sao không sợ quân sĩ nhìn thấy sẽ không tốt đi? Đúng, thân phận của anh cao hơn tôi, anh có thể không cần phục tùng mệnh lệnh của tôi, không cần nghe theo chỉ huy của tôi, vậy tôi sẽ tặng anh vị trí hiện tại của tôi, tôi hôm nay chạy ra tiền tuyến, anh đến nhận chức tổng chỉ huy này đi.”
“Không được.” Lôi Hồng Phi không chút nghĩ ngợi, kiên quyết cự tuyệt, sau đó khẩu khí biến đổi, lại bắt đầu nịnh hót, hảo ngôn trấn an, “Lão Lâm, lần này là tôi sai, chỉ là lúc đó quả thực cảm thấy buồn chán, nên mới chạy ra tham chiến. Cậu chỉ huy ở đây, bọn họ chiến đấu ở ngoài, cậu nói tôi thì phải làm gì đây? Cũng không thể cứ đứng một bên nhìn mãi được mà phải không. Vốn dĩ tôi cũng chỉ đứng ở bên trong dùng súng bắn thôi, giết chết mấy tên cũng được, thế nhưng lại khoảng trống, vừa lúc lại có thể chạy ngay tới chỗ bọn Adam, nên tôi mới kích động. Ý định ban đầu của tôi cũng chỉ vì muốn phân ưu cùng cậu mà tôi, nhưng lại không thể làm nhiễu sự chỉ huy của cậu, vậy chỉ có thể chạy ra ngoài phát huy sở trường chính của mình, cậu nói đúng không?” Nói xong, y giơ tay phải mình lên, phát huy một chút biểu thị đó chính là sở trường của y.
Lâm Tĩnh một quyền đánh vào tay của y, lớn tiếng trách: “Sở trường của anh không phải là cái này! Lẽ nào ngoại trừ việc đánh đấm ra anh không còn gì khác hay sao? Hiện tại anh không phải quân sĩ, mà là tướng quân!”
“Đúng, cậu nói đúng!” Lôi Hồng Phi nỗ lực dàn xếp ổn thoả, “Lão Lâm, tôi không có ý khác, chỉ là lúc đó nhịn không được mà thôi. Cậu biết mà, Adam … tên khốn đó là một trong những thủ phạm đã hãm hại Giác Phi, nếu như cứ để cho gã vô thanh vô tức mà bị đánh chết như thế, tôi thật không cam lòng. Tôi … biết mình làm vậy là sai rồi, xin lỗi, đã khiến cho cậu phải lo lắng.”
Cơn giận trong lòng của Lâm Tĩnh chợt bị tạt nước lạnh, ánh mắt sắc bén thu lại, hạ mi mắt, ngồi xuống ghế, giữa trán thể hiện sự ủ rũ.
Lôi Hồng Phi đau lòng vô cùng, lập tức bước tới, lấy chõ bánh bao hấp nhỏ cùng chén cháo thịt trứng muối đặt trước mặt hắn, lại dùng khăn ướt ấm áp cầm trong tay vì hắn lau mặt cùng lau tay.
Lâm Tĩnh vẫn trầm mặc, nhưng không có khước từ, giương mắt nhìn món ăn trước mặt cùng vài bữa ăn sáng thanh đạm, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, không có chút khẩu vị nào. Bộ đội đặc chủng tác chiến, người người đều biết cuộc sống này của họ như liếm máu trên lưỡi dao, nhảy múa trên mũi dao, nguy hiểm chính là thường ngày. Hắn tận mắt nhìn thấy Lôi Hồng Phi xông vào chỗ nguy hiểm, mà bản thân lại không thể rời khỏi vị trí công tác của mình. Nếu như Lôi Hồng Phi ở ngay trước mặt hắn mà có chuyện gì xảy ra … Hắn căn bản không dám tưởng tượng thêm nữa. Thấy Lôi Hồng Phi khỏe mạnh trở về, vui vẻ mà xuất hiện trước mặt hắn, một Dã Lang luôn luôn cảm thấy không hề sợ hãi trước bất kì chuyện gì chợt cảm thấy sợ hãi.
Lôi Hồng Phi thả khăn mặt, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Lão Lâm, tuy rằng tôi lỗ mãng, nhưng trong lòng cũng biết rõ, sẽ không thể tùy tiện mà đi liều chết đâu. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, với thân phận của tôi, cũng xác thực không thể tùy tiện mà xông vào nguy hiểm được, nhưng chúng ta đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, khi cần ra chiến trường, tôi cũng không thể do dự mà, phải không? Cậu yên tâm, tôi đảm bảo sau này tôi sẽ đứng yên ở trong bộ chỉ huy, nếu muốn ra ngoài, nhất định sẽ xin chỉ thị của cậu, sau khi cậu đồng ý mới hành động, được không? Nào nào, ăn chút gì đi, người là thiết, cơm là cương đó, cậu mệt suốt 1 đêm rồi, không ăn sao chịu nổi?” Nói xong, lập tức đưa chén cháo tới trước mặt hắn, ra bộ dáng cậu mà không ăn là tôi đút đó.
Lâm Tĩnh nghe y nãy giờ cứ một mực xin lỗi rồi hứa hẹn, tâm tình cũng bình phục được 1 chút. Hắn đưa tay cầm lấy cái chén, uống một ngụm cháo. Mùi vị thanh đạm của cháo trượt qua cổ họng, đánh thức vị giác cùng khẩu vị của hắn, hắn mới cầm lấy đũa, ghim một cái bánh bao, cắn 1 miếng lớn, sau đó nhẹ giọng nói: “Vị cũng được.”
Lôi Hồng Phi thụ sủng nhược kinh, nụ cười đầy mặt mà lấy một cái chén lớn đặt ở trên khay bưng qua, lấy lòng mà đưa tới trước mặt hắn: “Tôi còn làm hoành thánh gà xé nè, cậu nếm thử đi.”
Cháo trứng muối thịt tất nhiên là theo vị của Quảng Đông, bánh bao cũng là khẩu vị Giang Nam chính tông, mà hoành thánh gà xé lại là dựa theo cách làm truyền thống của khu Tây Bắc, Lâm Tĩnh ăn cũng cảm thấy thích. Các món có rau xào, khoai tây sợi xào tiêu, đậu hũ hoa hồng, hắn ăn sạch bánh bao, cháo cùng hoành thánh, ngay cả miếng nước cũng không còn.
Lôi Hồng Phi nhận được sự cổ vũ lớn lao, vui mừng tới mặt mày rạng rỡ, chờ hắn ăn xong, lại ân cần đưa lên khăn mặt, thân thiết mà nói: “Lúc này cũng không còn chuyện gì lớn, cậu đi nghỉ 1 chút đi. Trưa nay muốn ăn gì, tôi đi làm cho cậu?”
“Tôi không mệt.” Ngày hôm qua lúc chạng vạng Lâm Tĩnh có ngủ mấy tiếng rồi, tuy rằng đã trải qua một đêm khá khẩn trương, nhưng cũng không cảm thấy uể oải gì nhiều. Hắn cầm lấy khăn lạnh lau mặt 1 chút, thần thanh khí sảng nhìn Lôi Hồng Phi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Chiến đấu còn chưa kết thúc đâu, Thành Thước báo rằng y đã tìm thấy tung tích của tên cao thủ máy vi tính đã hỗ trợ cho bọn phân tử khủng bố rồi, đang tiến hành xác định, tôi còn đang chờ bắt người đây này.”
Lôi Hồng Phi vừa mừng vừa sợ: “Thật à? Vậy thật tốt quá. Cái tên đã hỗ trợ cho bọn tổ chức khủng bố này cũng là tội ác tày trời, nhất định phải bắt bằng được, báo thù cho Giác Phi.”
“Ừ, đó là tất nhiên.” Tâm tình Lâm Tĩnh cũng giống y, vì vậy không dong dài nữa, phất tay với y. “Anh đi ngủ 1 chút đi, có tinh thần rồi mới giải quyết được rắc rối sắp tới.”
Lôi Hồng Phi thấy hắn nói xong liền xoay người, hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa tan hết, liền trơ mặt ra phát thệ, lại ngoan ngoãn mà bảo đảm, lúc này mới thu dọn chén đĩa, mỉm cười bưng khay chạy ra ngoài.
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết