Hổ Lang Truyền Thuyết
Chương 61
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi đã từng hỏi qua Lăng Nghị, sát thủ tới ám sát y có phải người một nhà hay không, nhưng Lôi Chấn lớn tiếng trách cứ y, bảo là dù cho đó có là người một nhà, thì y cũng phải toàn lực đối phó, Lôi Hồng Phi liền không hỏi nữa.
Nhưng Lăng Nghị cuối cùng vẫn nói cho y biết, sát thủ nếu không phải Quỷ Thu thì cũng là Fuuma, có thể Yamamoto Gan sẽ không thèm để ý đến quy định giang hồ, mời hai người họ tới, nếu một người ám sát không thành, thì người tiếp theo sẽ hạ thủ, vì vậy y cần phải cẩn trọng, nhưng bình thường không thể để lộ điều khác thường, cuộc sống vẫn như lúc trước, sinh hoạt, làm việc, tự mình huấn luyện.
Nghe được sát thủ là Quỷ Thu đại danh đỉnh đỉnh hoặc là Fuuma những năm gần đây đang nổi như cồn, Lôi Hồng Phi cũng không dám cho rằng hai tên sát thủ tay dính đầy máu tanh này lại là người một nhà của mình. Phương án hành động mà Lăng Nghị cho y cũng không quá phức tạp, chủ yếu là khi bị đâm thì “Giả chết” thế nào, còn về phần sát thủ lúc đó có thể cho thêm một chiêu trí mạng hay không, thì Lăng Nghị rất khẳng định mà nói, tuyệt không có tình huống này. Lôi Hồng Phi rất sùng bái Lăng Nghị, nên không hề nghi ngờ lời ông nói, tuy rằng ông không có nói qua phương án dự phòng, nhưng Lôi Hồng Phi tin tưởng sự tính toán của ông là không có sơ hở.
Lăng Tử Hàn đã mang tụi nhỏ về lại Mai Uyển, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều cho rằng rốt cục cậu cũng đã nghĩ thông suốt, quyết định hòa hảo với Vệ Thiên Vũ, vì vậy không có vội vã chạy tới thăm con nuôi mình nữa mà nhanh chóng để lại cho hai người họ không gian, từ từ chữa trị tình cảm. Từ khi biết sẽ có sát thủ tới, Lôi Hồng Phi càng không dám chạy tới Mai Uyển, chỉ sợ lúc đó tên Fuuma phát rồ, nếu lẫn vào Mai Uyển để ám sát mình, vạn nhất trong lúc loạn lại có sai lầm, lỡ làm tụi nhỏ bị thương, thì hối hận không kịp.
Từ đó đến nay, y vẫn tự mình đến tổng tham làm việc, vẫn không tiếp tục tăng ca, buổi tối đúng giờ về nhà, cuối tuần đến doanh trại đội Đột Kích Thiểm Điện ngoại thành mà tiến hành huấn luyện giao chiến, kêu một đám đội viên đột kích đến để bồi luyện, cường hóa thân thủ của chính mình, chuẩn bị đối mặt với sát thủ nổi danh quốc tế này.
Y không lo lắng, nhưng Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi lại lo đến chết đi được.
Lâm Tĩnh quay về nhà của mình, nhưng buổi tối lại chẳng đêm nào ngủ ngon giấc được, chỉ sợ sát thủ tiến vào, thừa dịp Lôi Hồng Phi ngủ say mà hạ thủ. Lúc trước hắn cùng Ninh Giác Phi đều cực kỳ tự tin với sự phòng ngự của bộ tư lệnh, nhưng hôm nay lại luôn lo sợ rằng có lỗ thủng gì đó mà mình chưa kịp nhận thấy, khiến cho sát thủ thừa cơ chen vào trong chỗ trống đó.
Cứ thế vài ngày, rốt cục Lâm Tĩnh gầy đi, nhưng sắc mặt lại không tái nhợt. Để bảo trì trạng thái tốt nhất, tùy thời chuẩn bị tình huống đột phát, hắn không chỉ chú ý ẩm thực, hơn nữa có lúc về vừa trở về nhà lập tức chạy tới sân luyện tập mới xây thêm trong bộ tư lệnh để tự mình huấn luyện. Tuy rằng ngủ không ngon khiến cho hắn gầy đi không ít, nhưng không vì thế mà trở nên yếu đuối, trái lại càng thêm xốc vác, nhìn qua tựa như một lưỡi dao sắc bén, phong duệ vô cùng.
Ninh Giác Phi cũng giống như hắn, ngoại trừ công tác ra, trong sinh hoạt cũng bình thường như trước, không để cho người khác nhìn ra chỗ khác biệt gì, bình thường lúc rảnh rỗi cũng chạy đi huấn luyện, đem mình rèn luyện càng thêm sắc bén.
Dưới sự lôi kéo của bọn họ, toàn bộ bộ tư lệnh đều dậy lên một làn sóng tự huấn luyện, khiến cho Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều cảm thấy vui vẻ. Dưới bầu không khí này, sát thủ chắc chắn cũng có chút cố kỵ, chỉ sợ không dám ẩn mình vào trong đây mà ra tay đâu.
Liên tục nửa tháng, Lôi Hồng Phi luôn luôn mơ hồ cảm thấy có người theo dõi chính mình, thế nhưng sử dụng kỹ thuật phản theo dõi chắc chắn, lại không phát hiện được người theo dõi, điều này khiến cho tâm trạng của y có chút nặng nề.
Fuuma xuất thân từ Nhật Bản, mang thuật Ninja, hành động quỷ dị; ‘Linh Quỷ Song Sát’ quần anh tụ hội, thần bí khó lường. Tuy rằng y chưa từng tham gia vào các vụ án dính tới bọn họ, cũng chưa từng giao thủ với bọn họ lần nào, nhưng cực kỳ tự tin vào mình, hơn nữa trước đó Lăng Nghị cũng đã báo qua trước tin tình báo cho y, đã chuẩn bị tốt, nhưng địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, luôn luôn có chỗ nơi khó mà đề phòng. Y không sợ chết, nhưng sợ kế hoạch của Lăng Nghị thất bại, khiến ảnh hưởng đến sự an toàn của thủ tướng.
Lại trôi qua thêm một ngày đêm, ngoại trừ có một lần có hacker mạnh mẽ tiến công hệ thống internet của bộ quốc phòng ra, sau đó mò tới cổng bộ tác chiến tổng tham, thì không còn phát sinh ra sự kiện gì khác thường nữa. Trong lòng Lôi Hồng Phi phiền muộn, trước giờ chỉ có ngàn năm làm trộm, đâu ai phòng trộm được ngàn năm? Cũng may Lăng Nghị có nói qua, trong vòng hai tháng, lão già Yamamoto Gan kia nhất định ra tay, vì vậy y cũng không phải chờ quá lâu.
Từ khi Vệ Thiên Vũ lắp đặt hệ thống quản chế sinh mạng, thân thể của bọn họ đều rất tốt, vì vậy chưa từng nhận qua cảnh báo, chạng vạng hôm nay, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều đang công tác trong văn phòng của mình, đồng hồ đeo tay trên cổ tay đồng thời rung động, hệ thống quản chế sinh mạng trong nhà Lôi Hồng Phi nhận thấy được y đang trong tình trạng “Mất máu quá nhiều, huyết áp đã giảm tới giá trị nguy hiểm”, vì vậy phát sinh cảnh báo cho bọn họ biết.
Trong lòng Lâm Tĩnh chấn động, ngay cả trình tự máy tắt hoàn toàn như bình thường cũng không có thời gian chờ, chỉ đơn giản rút ngay nguồn điện, lập tức nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Văn phòng hắn nằm ở lầu ba, nhưng hắn lại không đi thang lầu, mà trực tiếp mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Chung quanh tòa nhà có một vườn hoa, ngoại trừ hoa cỏ ra, còn có rất nhiều tùng bách, Lâm Tĩnh vừa vào trong văn phòng mình thì đã cẩn thận khảo sát địa hình ngoài cửa sổ rồi, đây là dùng để dự trù trước, vừa đến bệ cửa sổ liền nhảy ra phía ngoài, dùng tay bắt được một cành cây tùng, bám vào từng cành theo thân cây mà nhảy xuống đất, chạy tới nhà của Lôi Hồng Phi.
Ở bên văn phòng quan tư lệnh, ngoài cửa sổ Ninh Giác Phi không có đại thụ, không thể giống như Lâm Tĩnh trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống được. Hắn vội vã rút nguồn cắm máy tính, như luồng gió, dọc theo tay vịn thang lầu mà trượt xuống dưới, nhanh chóng tới được lầu một, nhảy ra cửa, khiến cho quan binh ven đường giật nảy mình.
Văn phòng Lâm Tĩnh so với Ninh Giác Phi thì gần khu nhà ở hơn, mà hắn lại dùng đường tắt, nên tất nhiên là nhanh hơn Ninh Giác Phi. Hắn chạy vội tới trước cửa nhà Lôi Hồng Phi, mặc dù có cái chìa khóa, nhưng hắn không dám đi cửa chính vào, mà leo lên lầu hai, từ cửa sổ nhảy vào phòng ngủ.
Lầu trên lầu dưới đều rất an tĩnh, đồng hồ đeo tay cổ tay hắn lại liên tiếp mà phát sinh chấn động không ngớt, hiển nhiên trạng huống Lôi Hồng Phi đang duy trì liên tục chuyển biến xấu, điều này khiến cho hắn vô cùng lo lắng.
Hắn kiềm chế tâm tình lo lắng của mình, rút súng ra, vô thanh vô tức mà mở cửa phòng ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó khom người đi ra, núp ở góc chết tránh làn đạn để nhìn xuống dưới.
Cái bàn ở lầu 1 có chút lệch vị trí, nhưng cũng không có ngã xuống, cũng không phát ra tiếng vang. Lôi Hồng Phi nghiêng người nửa quỳ trên mặt đất, chung quanh người toàn là máu, y như hiện trường án mạng.
Lâm Tĩnh cũng không thể bảo trì sự cẩn thận, liền đứng dậy chạy xuống thang lầu, nhanh chóng lớn tiếng kêu: “Lão Lôi, lão Lôi, anh … không có việc gì chứ?” Lòng của hắn loạn cực kỳ, đưa tay sờ cổ động mạch của Lôi Hồng Phi, ngón tay run nhè nhẹ, thấy lạnh lẽo.
Lúc Lôi Hồng Phi ngã xuống có dùng tay phải kèm chặt động mạch, máu tươi từ khe hỡ tay y không ngừng phun ra, nhiễm ướt thân thể cũng sàn nhà chung quanh. Tay trái của y bị đè ở dưới người, tay phải không phải là thịt da thật, mà cổ lại bị che kín, Lâm Tĩnh không thể tìm được mạch đập của y, cũng không dám đưa tay kéo tay y ra hoặc di chuyển người y, nhất thời phát ngốc ở đó, không biết làm thế nào.
Ninh Giác Phi cũng không có đi cửa chính, mà từ phía sau nhảy lên lầu hai, vào phòng đọc sách của Lôi Hồng Phi, sau đó lặng lẽ đi ra.
Thấy tình cảnh dưới lầu, hắn giật mình, lập tức nhảy vọt qua lan can, từ lầu hai nhảy xuống, lo lắng hỏi: “Lão Lâm, lão Lôi thế nào?”
Lâm Tĩnh quay đầu nhìn hắn, thì thào mà nói: “Tôi không biết, tôi không cách nào kiểm tra mạch cho y được.”
Ninh Giác Phi vài bước xông lên, cẩn thận quan sát sắc mặt trắng bệch của Lôi Hồng Phi, trong lòng cũng khẩn trương vô cùng. Suy tư một chút, hắn liền quyết định: “Mặc kệ Lão Lôi có bị thương thật hay không, chúng ta cứ theo kế hoạch mà tiến hành đi.”
Sắc mặt Lâm Tĩnh rất khó nhìn, nhưng cố gắng nỗ lực bảo trì tâm tình đang hỗn loạn của mình. Hắn hít sâu 1 hơi, cầm lấy điện thoại mà gọi cho bộ bảo vệ, trầm giọng nói: “Lôi tướng quân bị ám sát, lập tức phong tỏa rồi lục soát toàn bộ bộ tư lệnh.”
Ninh Giác Phi cũng đồng thời cầm điện thoại gọi cho tổng y viện lục quân: “Chỗ chúng tôi có người bị thương nặng, tính mạng đang nguy hiểm …”
Beta: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi đã từng hỏi qua Lăng Nghị, sát thủ tới ám sát y có phải người một nhà hay không, nhưng Lôi Chấn lớn tiếng trách cứ y, bảo là dù cho đó có là người một nhà, thì y cũng phải toàn lực đối phó, Lôi Hồng Phi liền không hỏi nữa.
Nhưng Lăng Nghị cuối cùng vẫn nói cho y biết, sát thủ nếu không phải Quỷ Thu thì cũng là Fuuma, có thể Yamamoto Gan sẽ không thèm để ý đến quy định giang hồ, mời hai người họ tới, nếu một người ám sát không thành, thì người tiếp theo sẽ hạ thủ, vì vậy y cần phải cẩn trọng, nhưng bình thường không thể để lộ điều khác thường, cuộc sống vẫn như lúc trước, sinh hoạt, làm việc, tự mình huấn luyện.
Nghe được sát thủ là Quỷ Thu đại danh đỉnh đỉnh hoặc là Fuuma những năm gần đây đang nổi như cồn, Lôi Hồng Phi cũng không dám cho rằng hai tên sát thủ tay dính đầy máu tanh này lại là người một nhà của mình. Phương án hành động mà Lăng Nghị cho y cũng không quá phức tạp, chủ yếu là khi bị đâm thì “Giả chết” thế nào, còn về phần sát thủ lúc đó có thể cho thêm một chiêu trí mạng hay không, thì Lăng Nghị rất khẳng định mà nói, tuyệt không có tình huống này. Lôi Hồng Phi rất sùng bái Lăng Nghị, nên không hề nghi ngờ lời ông nói, tuy rằng ông không có nói qua phương án dự phòng, nhưng Lôi Hồng Phi tin tưởng sự tính toán của ông là không có sơ hở.
Lăng Tử Hàn đã mang tụi nhỏ về lại Mai Uyển, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều cho rằng rốt cục cậu cũng đã nghĩ thông suốt, quyết định hòa hảo với Vệ Thiên Vũ, vì vậy không có vội vã chạy tới thăm con nuôi mình nữa mà nhanh chóng để lại cho hai người họ không gian, từ từ chữa trị tình cảm. Từ khi biết sẽ có sát thủ tới, Lôi Hồng Phi càng không dám chạy tới Mai Uyển, chỉ sợ lúc đó tên Fuuma phát rồ, nếu lẫn vào Mai Uyển để ám sát mình, vạn nhất trong lúc loạn lại có sai lầm, lỡ làm tụi nhỏ bị thương, thì hối hận không kịp.
Từ đó đến nay, y vẫn tự mình đến tổng tham làm việc, vẫn không tiếp tục tăng ca, buổi tối đúng giờ về nhà, cuối tuần đến doanh trại đội Đột Kích Thiểm Điện ngoại thành mà tiến hành huấn luyện giao chiến, kêu một đám đội viên đột kích đến để bồi luyện, cường hóa thân thủ của chính mình, chuẩn bị đối mặt với sát thủ nổi danh quốc tế này.
Y không lo lắng, nhưng Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi lại lo đến chết đi được.
Lâm Tĩnh quay về nhà của mình, nhưng buổi tối lại chẳng đêm nào ngủ ngon giấc được, chỉ sợ sát thủ tiến vào, thừa dịp Lôi Hồng Phi ngủ say mà hạ thủ. Lúc trước hắn cùng Ninh Giác Phi đều cực kỳ tự tin với sự phòng ngự của bộ tư lệnh, nhưng hôm nay lại luôn lo sợ rằng có lỗ thủng gì đó mà mình chưa kịp nhận thấy, khiến cho sát thủ thừa cơ chen vào trong chỗ trống đó.
Cứ thế vài ngày, rốt cục Lâm Tĩnh gầy đi, nhưng sắc mặt lại không tái nhợt. Để bảo trì trạng thái tốt nhất, tùy thời chuẩn bị tình huống đột phát, hắn không chỉ chú ý ẩm thực, hơn nữa có lúc về vừa trở về nhà lập tức chạy tới sân luyện tập mới xây thêm trong bộ tư lệnh để tự mình huấn luyện. Tuy rằng ngủ không ngon khiến cho hắn gầy đi không ít, nhưng không vì thế mà trở nên yếu đuối, trái lại càng thêm xốc vác, nhìn qua tựa như một lưỡi dao sắc bén, phong duệ vô cùng.
Ninh Giác Phi cũng giống như hắn, ngoại trừ công tác ra, trong sinh hoạt cũng bình thường như trước, không để cho người khác nhìn ra chỗ khác biệt gì, bình thường lúc rảnh rỗi cũng chạy đi huấn luyện, đem mình rèn luyện càng thêm sắc bén.
Dưới sự lôi kéo của bọn họ, toàn bộ bộ tư lệnh đều dậy lên một làn sóng tự huấn luyện, khiến cho Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều cảm thấy vui vẻ. Dưới bầu không khí này, sát thủ chắc chắn cũng có chút cố kỵ, chỉ sợ không dám ẩn mình vào trong đây mà ra tay đâu.
Liên tục nửa tháng, Lôi Hồng Phi luôn luôn mơ hồ cảm thấy có người theo dõi chính mình, thế nhưng sử dụng kỹ thuật phản theo dõi chắc chắn, lại không phát hiện được người theo dõi, điều này khiến cho tâm trạng của y có chút nặng nề.
Fuuma xuất thân từ Nhật Bản, mang thuật Ninja, hành động quỷ dị; ‘Linh Quỷ Song Sát’ quần anh tụ hội, thần bí khó lường. Tuy rằng y chưa từng tham gia vào các vụ án dính tới bọn họ, cũng chưa từng giao thủ với bọn họ lần nào, nhưng cực kỳ tự tin vào mình, hơn nữa trước đó Lăng Nghị cũng đã báo qua trước tin tình báo cho y, đã chuẩn bị tốt, nhưng địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, luôn luôn có chỗ nơi khó mà đề phòng. Y không sợ chết, nhưng sợ kế hoạch của Lăng Nghị thất bại, khiến ảnh hưởng đến sự an toàn của thủ tướng.
Lại trôi qua thêm một ngày đêm, ngoại trừ có một lần có hacker mạnh mẽ tiến công hệ thống internet của bộ quốc phòng ra, sau đó mò tới cổng bộ tác chiến tổng tham, thì không còn phát sinh ra sự kiện gì khác thường nữa. Trong lòng Lôi Hồng Phi phiền muộn, trước giờ chỉ có ngàn năm làm trộm, đâu ai phòng trộm được ngàn năm? Cũng may Lăng Nghị có nói qua, trong vòng hai tháng, lão già Yamamoto Gan kia nhất định ra tay, vì vậy y cũng không phải chờ quá lâu.
Từ khi Vệ Thiên Vũ lắp đặt hệ thống quản chế sinh mạng, thân thể của bọn họ đều rất tốt, vì vậy chưa từng nhận qua cảnh báo, chạng vạng hôm nay, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều đang công tác trong văn phòng của mình, đồng hồ đeo tay trên cổ tay đồng thời rung động, hệ thống quản chế sinh mạng trong nhà Lôi Hồng Phi nhận thấy được y đang trong tình trạng “Mất máu quá nhiều, huyết áp đã giảm tới giá trị nguy hiểm”, vì vậy phát sinh cảnh báo cho bọn họ biết.
Trong lòng Lâm Tĩnh chấn động, ngay cả trình tự máy tắt hoàn toàn như bình thường cũng không có thời gian chờ, chỉ đơn giản rút ngay nguồn điện, lập tức nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Văn phòng hắn nằm ở lầu ba, nhưng hắn lại không đi thang lầu, mà trực tiếp mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Chung quanh tòa nhà có một vườn hoa, ngoại trừ hoa cỏ ra, còn có rất nhiều tùng bách, Lâm Tĩnh vừa vào trong văn phòng mình thì đã cẩn thận khảo sát địa hình ngoài cửa sổ rồi, đây là dùng để dự trù trước, vừa đến bệ cửa sổ liền nhảy ra phía ngoài, dùng tay bắt được một cành cây tùng, bám vào từng cành theo thân cây mà nhảy xuống đất, chạy tới nhà của Lôi Hồng Phi.
Ở bên văn phòng quan tư lệnh, ngoài cửa sổ Ninh Giác Phi không có đại thụ, không thể giống như Lâm Tĩnh trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống được. Hắn vội vã rút nguồn cắm máy tính, như luồng gió, dọc theo tay vịn thang lầu mà trượt xuống dưới, nhanh chóng tới được lầu một, nhảy ra cửa, khiến cho quan binh ven đường giật nảy mình.
Văn phòng Lâm Tĩnh so với Ninh Giác Phi thì gần khu nhà ở hơn, mà hắn lại dùng đường tắt, nên tất nhiên là nhanh hơn Ninh Giác Phi. Hắn chạy vội tới trước cửa nhà Lôi Hồng Phi, mặc dù có cái chìa khóa, nhưng hắn không dám đi cửa chính vào, mà leo lên lầu hai, từ cửa sổ nhảy vào phòng ngủ.
Lầu trên lầu dưới đều rất an tĩnh, đồng hồ đeo tay cổ tay hắn lại liên tiếp mà phát sinh chấn động không ngớt, hiển nhiên trạng huống Lôi Hồng Phi đang duy trì liên tục chuyển biến xấu, điều này khiến cho hắn vô cùng lo lắng.
Hắn kiềm chế tâm tình lo lắng của mình, rút súng ra, vô thanh vô tức mà mở cửa phòng ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó khom người đi ra, núp ở góc chết tránh làn đạn để nhìn xuống dưới.
Cái bàn ở lầu 1 có chút lệch vị trí, nhưng cũng không có ngã xuống, cũng không phát ra tiếng vang. Lôi Hồng Phi nghiêng người nửa quỳ trên mặt đất, chung quanh người toàn là máu, y như hiện trường án mạng.
Lâm Tĩnh cũng không thể bảo trì sự cẩn thận, liền đứng dậy chạy xuống thang lầu, nhanh chóng lớn tiếng kêu: “Lão Lôi, lão Lôi, anh … không có việc gì chứ?” Lòng của hắn loạn cực kỳ, đưa tay sờ cổ động mạch của Lôi Hồng Phi, ngón tay run nhè nhẹ, thấy lạnh lẽo.
Lúc Lôi Hồng Phi ngã xuống có dùng tay phải kèm chặt động mạch, máu tươi từ khe hỡ tay y không ngừng phun ra, nhiễm ướt thân thể cũng sàn nhà chung quanh. Tay trái của y bị đè ở dưới người, tay phải không phải là thịt da thật, mà cổ lại bị che kín, Lâm Tĩnh không thể tìm được mạch đập của y, cũng không dám đưa tay kéo tay y ra hoặc di chuyển người y, nhất thời phát ngốc ở đó, không biết làm thế nào.
Ninh Giác Phi cũng không có đi cửa chính, mà từ phía sau nhảy lên lầu hai, vào phòng đọc sách của Lôi Hồng Phi, sau đó lặng lẽ đi ra.
Thấy tình cảnh dưới lầu, hắn giật mình, lập tức nhảy vọt qua lan can, từ lầu hai nhảy xuống, lo lắng hỏi: “Lão Lâm, lão Lôi thế nào?”
Lâm Tĩnh quay đầu nhìn hắn, thì thào mà nói: “Tôi không biết, tôi không cách nào kiểm tra mạch cho y được.”
Ninh Giác Phi vài bước xông lên, cẩn thận quan sát sắc mặt trắng bệch của Lôi Hồng Phi, trong lòng cũng khẩn trương vô cùng. Suy tư một chút, hắn liền quyết định: “Mặc kệ Lão Lôi có bị thương thật hay không, chúng ta cứ theo kế hoạch mà tiến hành đi.”
Sắc mặt Lâm Tĩnh rất khó nhìn, nhưng cố gắng nỗ lực bảo trì tâm tình đang hỗn loạn của mình. Hắn hít sâu 1 hơi, cầm lấy điện thoại mà gọi cho bộ bảo vệ, trầm giọng nói: “Lôi tướng quân bị ám sát, lập tức phong tỏa rồi lục soát toàn bộ bộ tư lệnh.”
Ninh Giác Phi cũng đồng thời cầm điện thoại gọi cho tổng y viện lục quân: “Chỗ chúng tôi có người bị thương nặng, tính mạng đang nguy hiểm …”
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết