Hổ Lang Chi Sư
Chương 67: Hễ là nam nhân thì ra trận!
Không gian vô cùng yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.Mạnh Hổ đột nhiên giơ tay chỉ vào bia liệt sĩ nằm ở phía Nam quảng trường, khí tụ Đan Điền hét lớn:- Có thấy tấm bia liệt sĩ kia hay không? Trên đó khắc đầy những cái tên, mỗi cái tên trên đó đều biểu thị cho một sinh mạng, cũng giống như tất cả các ngươi, những sinh mạng đó đã từng có thể suy nghĩ, đã từng có thể ăn uống, đã từng có thể khóc, có thể thét, có thể kêu gào!Thanh âm của Mạnh Hổ phát ra từ Đan Điền quay cuồng kích động trên khắp quảng trường, gần như mỗi mỗi tráng đinh đều nghe được thanh âm của hắn, không nhịn được phải quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm bia đá khổng lồ cao chừng mười trượng ở mé Nam quảng trường, trên đó khắc tên người chi chít.Thanh âm của Mạnh Hổ tiếp tục vang lên, vọng đến chín tầng mây, cho dù đứng ngoài quảng trường cũng có thể nghe rõ.- Thế nhưng lúc này, bọn họ chỉ còn là một cái tên lạnh lẽo vô hồn, không còn sức sống! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m-… Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã áp sát thành, có thể phá thành bất cứ lúc nào, có lẽ ngày mai, có lẽ ngày kia, nhiều nhất ba ngày, tên của chúng ta cũng sẽ được khắc lên tấm bia này! Bởi vì chúng ta là quân nhân, bảo vệ thành là sứ mạng thần thánh của chúng ta, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, chúng ta thà chết quyết không đầu hàng!- Thà chết không hàng!- Thà chết không hàng!- Thà chết không hàng!Bọn binh sĩ duy trì trật tự đứng ở bốn phía quảng trường vội vã vung cao trường mâu trong tay, gào thét theo Mạnh Hổ đến khàn cả giọng. Tiếng thét gào như long trời lở đất phá nát không trung, chấn động mười vạn tráng đinh trên quảng trường làm cho ai nấy đều biến sắc.Mạnh Hổ đột nhiên giơ cao tay phải, tiếng gào thét của bọn binh sĩ đột ngột im bặt như vừa bị một đao chém đứt.Mạnh Hổ hít thật sâu một hơi, lại tiếp tục thét to:- Chúng ta là quân nhân, chúng ta thà chết không hàng, còn các ngươi thì sao?-… Các ngươi có thể lựa chọn đầu hàng, khả năng tới hơn phân nửa là bọn giặc đế quốc Minh Nguyệt sẽ không giết các ngươi, nhưng vì vậy các ngươi phải trả một cái giá vô cùng đắt. Đất đai của các ngươi sẽ trở thành đất đai của người khác, tài sản của các ngươi sẽ trở thành tài sản của người khác, còn có vợ con của các ngươi…. cũng sẽ trở thành vợ con của bọn giặc đế quốc Minh Nguyệt!-… Kẻ chiến thắng sẽ cướp đoạt tất cả tài sản và vợ con của kẻ bại, cho tới bây giờ không cần lý do gì cả!-… Tất cả nam nhân của hành tỉnh Tây Bộ, nói cho ta biết, các ngươi có muốn đất đai của mình trở thành đất đai của người khác, tài sản của mình trở thành tài sản của người khác, vợ con của mình trở thành vợ con của bọn giặc đế quốc Minh Nguyệt hay không?- Không muốn!- Không muốn!- Không muốn!Mười vạn tráng đinh trên quảng trường đã bị những lời của Mạnh Hổ làm cho kích động, không nhịn được tình cảm trong lòng liền lớn tiếng gào thét cả lên. Tiếng gầm thật lớn vang thấu trời xanh, thậm chí ngay cả đài cao của phủ Tổng đốc cũng phải rung động nhẹ. La Đạo Nam đứng sau lưng Triệu Thanh Hạm theo bản năng lui lại hai bước, dường như lo lắng đài cao đột nhiên sụp đổ.Mạnh Hổ lại giơ cao tay phải, Đôn Tử lại thét lên lạc giọng:- Im lặng, im lặng….Tiếng gào thét như núi đổ sóng gầm từ từ bình lặng lại, rất nhanh quảng trường đã im phăng phắc.Mạnh Hổ rút chiến đao ra keng một tiếng, mũi đao sắc bén chỉ thẳng ra phía trước, lớn tiếng quát:- Tất cả các dũng sĩ vì muốn bảo vệ quê hương mà chiến đấu…hãy quỳ xuống!- Hết thảy quỳ xuống!- Hết thảy quỳ xuống!- Hết thảy quỳ xuống!Bọn binh sĩ bốn phía quảng trường hưởng ứng hô theo, mười vạn tráng đinh trước tiên trợn mắt há mồm, sau đó vội vã quỳ rạp xuống.Trên đài phía sau Mạnh Hổ, La Đạo Nam không khỏi cau mày, nhỏ giọng nói:- Tên khốn kia muốn làm gì vậy? Hắn cho rằng hắn là ai?- Chủ tế đại nhân!Chiến Ưng đứng cạnh La Đạo Nam đột nhiên cất tiếng, giọng hắn có vẻ cảnh cáo:- Chớ có lên tiếng!La Đạo Nam buồn bực hừ một tiếng, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào nữa, bởi vì hắn cảm thấy trên thân thể Chiến Ưng toát ra một luồng sát khí, sát khí của quân nhân đế quốc. Hiển nhiên, những lời của Mạnh Hổ vừa rồi chẳng những đã làm cho binh sĩ của đế quốc duy trì trật tự ở bốn phía quảng trường có cảm tình nhiều hơn, thậm chí ngay cả Chiến Ưng cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận của mình về Mạnh Hổ.Chiến đao đang giương cao của Mạnh Hổ chậm rãi hạ xuống, hắn lớn tiếng quát:- Ta, Mạnh Hổ, lấy thân phận tướng quân sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn thuộc quân đoàn Tây Bộ tuyên bố…. Các ngươi đã chính thức trở thành binh sĩ của sư đoàn số Bốn! Từ lúc này trở đi, việc bảo vệ quê hương, bảo vệ thành trì, bảo vệ phụ nữ và trẻ con trở thành sứ mạng thần thánh của các ngươi! Không cần biết khó khăn hiểm trở đến mức nào, không cần biết sinh mạng bị đe doạ như thế nào, các ngươi trước sau phải trung thành với đế quốc, trung thành với bá tánh, đây là lời thề của các ngươi!Ngừng một chút, Mạnh Hổ thét to với giọng càng kích động hơn nữa:- Toàn thể tướng sĩ của sư đoàn số Bốn nghe cho rõ, đến lúc khai chiến, ai giết chết một tên địch sẽ được thưởng một mẫu đất, giết chết mười tên địch sẽ được thưởng mười mẫu đất lại còn được miễn tất cả các loại thuế, giết chết trăm tên địch sẽ được thưởng ngàn mẫu đất lại được sắc phong là thân sĩ!- Oa……..- Oa……..- Oa……..Mạnh Hổ vừa dứt lời, mười vạn tráng đinh trên quảng trường thoáng chốc hoan hô tở mở.Thậm chí ngay cả bọn lính duy trì trật tự ở bốn phía quảng trường cũng điên cuồng gào thét hưởng ứng theo. Nói cho cùng ai cũng có tư tâm, không ai muốn đi tìm chết mà nhường lại cơ hội sinh tồn cho kẻ khác. Muốn lập nên một cánh quân kiêu dũng thiện chiến, nhân cách mị lực và lực hiệu triệu của người chủ tướng lãnh đạo đương nhiên là quan trọng, nhưng phần thưởng thực tế cũng không thể thiếu!Thấy đám tráng đinh trên quảng trường ai nấy đều có bộ dạng điên cuồng, mặt Triệu Thanh Hạm không khỏi nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh nhìn Mạnh Hổ càng thêm ngập tràn vẻ ôn nhu. Nam nhân này quả thật không giống với bất cứ nam nhân nào khác, dường như càng đến giây phút nguy cấp, biểu hiện của hắn lại càng kinh tài tuyệt diễm hơn nữa, đây chính là một nam nhân vì thời thế loạn lạc mà sinh ra!Triệu Thanh Hạm đột nhiên phát hiện ra, nàng bắt đầu hơi thích bộ dạng khẳng khái phong trần của Mạnh Hổ.Triệu Thanh Hạm còn đang say đắm, đột nhiên thanh âm không hài lòng vang lên từ phía sau.La Đạo Nam tiến lên hai bước, giận dữ gào thét:- Mạnh Hổ, ngươi cho rằng mình là ai? Hoàng đế bệ hạ? Tổng đốc các hạ? Hay là chủ tế đại nhân? Theo luật pháp của đế quốc, chỉ có quý tộc từ Bá tước trở lên cùng với nhân viên thần chức từ chủ tế áo đỏ trở lên mới có quyền sắc phong thân sĩ, nhưng ngươi là cái gì? Ngươi bất quá chỉ là một tên sư đoàn trưởng nho nhỏ, ngươi có quyền gì mà sắc phong thân sĩ?Mạnh Hổ căn bản không thèm để ý đến những lời lải nhải như tiếng ruồi muỗi vo ve bên tai của La Đạo Nam, chiến đao trong tay đột nhiên vung lên, lớn tiếng gào thét:- Đứng lên, tất cả đứng lên, đến kho quân giới lấy vũ khí và áo giáp, sau đó hãy chiến đấu cho đáng mặt nam nhi, chém rơi thủ cấp của giặc đế quốc Minh Nguyệt đổi lấy phần thưởng của các ngươi, ha ha ha…Đám tráng đinh trên quảng trường vốn đang quỳ rạp vội vã đứng dậy, vừa hò hét vừa đổ xô về hướng kho quân giới ở phía Tây thành.Thấy Mạnh Hổ không thèm để ý đến mình, La Đạo Nam còn đang nổi giận, muốn tiến lên cãi nhau, Triệu Thanh Hạm đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn La Đạo Nam:- Chủ tế đại nhân, chủ ý sắc phong những tướng sĩ có công là thân sĩ chính là chủ ý của ta, chủ tế đại nhân thấy có gì không phải sao?- Chuyện này…La Đạo Nam nghe vậy cứng họng, hơi ngượng ngùng:- Quý nữ đại nhân dĩ nhiên là có quyền này…--------------Ngoài thành Tây Lăng, trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.Nghiêm Đĩnh vội vã bước tới cạnh chiến xa của Tư Đồ Duệ, cung kính bẩm báo:- Tổng đốc đại nhân, tất cả đều đã chuẩn bị xong.- Ừ!Tư Đồ Duệ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:- Vậy bắt đầu đi.Nghiêm Đĩnh đột nhiên quay đầu lại, vẫy tay ra hiệu với tên quân truyền lệnh đứng sau chiến xa. Tên quân truyền lệnh lập tức đứng thẳng người, giơ lá cờ hai mặt hình tam giác trong tay lên ra sức vẫy vẫy, mười mấy khoái mã trong quân tứ tán đi khắp nơi. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng thét dài của tên quân truyền lệnh đã vang dậy không trung:- Tổng đốc đại nhân hạ lệnh, bắt đầu tiến công….Tiếng kèn hiệu ngân dài lại thêm tiếng trống trận hùng hồn thoáng chốc vang rền khắp không trung.Bọn binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi dưới đất vội vã đứng dậy, bọn quan quân vội vàng đi tới đội ngũ của mình, bắt đầu lớn tiếng quát tháo bọn binh sĩ dưới tay. Đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt vốn đang yên tĩnh bắt đầu náo động hẳn lên, tiếng binh khí và áo giáp va chạm vào nhau, tiếng chiến mã hí dài cùng với tiếng bước chân hỗn loạn thoáng chốc hoà lẫn với nhau vô cùng ầm ĩ, không khí khẩn trương trước khi đại chiến rất nhanh tràn ngập khắp nơi.Phía sau đội hình của đế quốc Minh Nguyệt đột nhiên vang lên từng hồi kèn hiệu chói tai, theo nhịp điệu của tiếng kèn, một cái tháp gỗ đen sì từ từ dựng đứng lên giữa đội hình, sau đó được vô số dây thừng kềm giữ, bắt đầu chậm rãi tiến thẳng về thành Tây Lăng phía trước. Còn có vô số quân của đế quốc Minh Nguyệt đông như kiến, vây quanh bốn phía tháp gỗ đen sì kia.
Tác giả :
Tịch Mịch Kiếm Khách