Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 43: Vẽ mặt
Lúc này hơn mười giờ tối, là thời điểm mà Đêm Giai Nhân có nhiều khách nhất. Những người đến đây chơi bời phần lớn đều có máu mặt, nếu không có tiền thì cũng là có quyền, đám người đều có kiến thức rộng rãi, cơ bản đều biết Cao Danh Dương là ai.
Vì vậy khi đám người nghe thấy Hạ Thiên nói ra những lời vừa rồi thì cực kỳ chấn động, người này rõ ràng muốn hỏi Cao Danh Dương muốn chết thế nào sao? Tuy vừa rồi bọn họ thấy rõ một mình Hạ Thiên đánh hơn chục tên bảo vệ, đánh các nhân viên kia nằm đầy đất, nhưng bọn họ cũng không tin Hạ Thiên có thực lực động đến Cao Danh Dương.
Cao Danh Dương là ai? Là một trong Tứ thiếu gia Giang Hải, đều có liên hệ với hai nhà hắc bạch, còn tiểu tử kia thì không ai nhận ra, rõ ràng không phải đại nhân vật, hai người này có thể đánh đồng được sao?
Hạ Thiên nếu biết được ý nghĩ của những người kia thì sẽ tán thành ngay, không sai, Cao Danh Dương có thể đánh đồng với hắn sao?
Lầu một của Đêm Giai Nhân bây giờ cực kỳ yên tĩnh, không biết là kẻ nào đã tắt nhạc, mà mọi người cũng đang nhìn Cao Danh Dương, bọn họ muốn biết Cao Danh Dương có phản ứng gì.
- Hạ Thiên, mày muốn gì?
Cao Danh Dương dùng giọng nhàn nhạt hỏi, giọng điệu rất bình thản, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, Cao thiếu gia có phản ứng như vậy sao? Đáng lý ra Cao Danh Dương phải phất tay, sau đó sẽ xuất hiện một đám thanh niên áo đen tiến ra đánh cho tên tiểu tử bất kính kia một trận nên thân, sau đó ném ra khỏi hộp đêm mới đúng.
- Kẻ có ý với vợ tao thì chỉ có hai kết quả.
Hạ Thiên dùng tay kéo Tôn Hinh Hinh:
- Một là trở thành người chết, hai là biến thành thái giám, nhưng tối nay tâm tình của tao không tốt, vì vậy tao không cho mày cơ hội lựa chọn, tao sẽ quyết định thay cho mày, sẽ cho mày trở thành người chết.
Hạ Thiên có vẻ rất hời hợt, hoàn toàn không phối hợp với nội dung lời nói.
- Hạ Thiên, mày muốn giết tao sao?
Cao Danh Dương nở nụ cười:
- Chẳng lẽ mày không biết giết người làm phạm pháp à?
- Bốp.
Đáp lại câu hỏi của Cao Danh Dương là một cái tát vang dội, Hạ Thiên quỷ dị xuất hiện trước mặt đối phương, hắn vung tay để lại dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi trên mặt đối phương.
Tất cả mọi người lại khiếp sợ, người nào cũng nhìn dấu bàn tay trên mặt Cao Danh Dương, điều này...Thế đạo từ khi nào điên cuồng như vậy rồi? Có người dám tát vào mặt Cao Danh Dương sao?
Cao Danh Dương vuốt gò má đau rát, khoảnh khắc này hắn cảm thấy rất khó tin, hắn bị đánh, không ngờ lại bị đánh, bị đối phương cho một tát trước mặt biết bao nhiêu người.
Nổi giận, thật sự nổi giận.
Cao Danh Dương chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên thiêu đốt trong lồng ngực, hắn muốn xé xác tên khốn nạn kia ra thành ngàn mảnh, hắn muốn cho Hạ Thiên nếm đủ thập đại cực hình của thời Mãn Thanh.
- Lên, lên hết cho tao... ....
Cao Danh Dương hổn hển rống lên, hắn còn chưa nói dứt lời thì trước mắt đã lóe lên ánh sao.
- Bốp!
Lại một âm thanh trong trẻo vang lên, bên mặt còn lại của Cao Danh Dương cũng xuất hiện dấu bàn tay đỏ tươi.
- Mày có biết giết người là phạm pháp không?
- Bốp!
- Mày giết người còn ít sao?
- Bốp!
- Mày cho rằng mình là đệ nhất thiếu gia ở Giang Hải à?
- Con bà nó, dám bắt cóc nữ nhân của tao sao?
- Mày có biết ông là ai không?
- Ông mày đây là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ. Có biết vì sao tao có cái tên này không? Tao nói cho mày biết, ý nghĩa là dù xuân hạ thu đông thì tao vẫn là đệ nhất thiên hạ.
- Mày có biết tao định đánh chết mày thế nào không?
- Tao muốn tát cho mày chết.
- Bốp, bốp, bốp... ....
Mỗi khi Hạ Thiên nói ra một câu thì lại cho Cao Danh Dương một bạt tai, bốn phía cực kỳ tĩnh lặng, không kẻ nào dám tiến lên, bảo vệ đã nằm hết trên mặt đất, còn ai dám lên?
Tất cả mọi người chỉ còn biết nhìn gương mặt anh tuấn của Cao Danh Dương dần thay đổi, mặt sưng to như đầu heo, còn tràn đầy máu tươi, răng cũng mất đi vài cái.
- Tứ thiếu gia Giang Hải chó má, dám trêu chọc tao, lúc này tao sẽ cho mày biến thành Ngũ thiếu gia Giang Hải. Mày biết cái gì là Ngũ thiếu không, đó chính là thiếu đi tay chân và đầu.
Hạ Thiên lại đưa tay muốn tát Cao Danh Dương, nhưng đúng lúc này thì sau lưn vang lên tiếng kêu quen thuộc:
- Dừng tay.
Hạ Thiên quay đầu, hắn nhìn thấy cảnh sát tỷ tỷ đang đứng cách đó không xa, vì vậy mà vẫy vẫy tay cười hì hì nói:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị đến đây tìm tôi, đã đồng ý làm vợ tôi rồi sao?
- Lưu manh đáng chết, cậu câm miệng lại cho tôi.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, trong lòng thầm mắng đối phương một ngàn lần, tên khốn này đúng là đáng chết, vì sao mỗi lần gặp mặt đều nói ra một câu như vậy?
Lãnh Băng Băng quét mắt nhìn khắp bốn phía mà không khỏi nhíu mày:
- Chỗ này xảy ra chuyện gì?
- Lãnh...Đội trưởng Lãnh, tôi báo án, có người muốn giết tôi.
Một âm thanh mơ hồ chợt vang lên.
- Đội trưởng Lãnh, tôi là Cao Danh Dương.
Trong giọng nói của Cao Danh Dương có mang theo vài phần bi phẫn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên tràn đầy cừu hận.
- Cái gì? Anh nói mình là ai?
Lãnh Băng Băng nghe không rõ ràng, cũng có thể là khó thể tin.
- Đội trưởng Lãnh, đây là Cao thiếu gia, Cao Danh Dương!
Kiều Đông Hải cuối cùng cũng mở miệng nói một câu.
Lúc này Lãnh Băng Băng chợt ngây dại, tên đầu heo này là Cao Danh Dương sao? Là một Cao Danh Dương hào hoa phong nhã sao?
Không chỉ Lãnh Băng Băng cảm thấy khó tin, thậm chí đội cảnh sát hình sự theo chân nàng vào đây cũng khó thể tin. Kẻ nào có thể ngờ một người đường đường là Tứ thiếu gia Giang Hải lại bị đánh thành bộ dạng như vậy?
- Hạ Thiên, là cậu đánh người có phải không?
Lãnh Băng Băng lúc này mới có phản ứng, nàng quay đầu hỏi.
- Không sai.
Hạ Thiên sảng khoái thừa nhận, có quá nhiều người nhìn thấy, không thừa nhận cũng không được.
- Cậu thừa nhận là tốt, đi với tôi về đồn một chuyến.
Lãnh Băng Băng rất hài lòng vì câu trả lời thuyết phục của Hạ Thiên, sau đó nàng vung tay lên:
- Người đâu, áp tải cậu ta về.
- Đội trưởng, để tôi, để tôi.
Lý Bình trước đó đã có quan hệ với Hạ Thiên chợt xung phong tiến lên nhận việc:
- Hạ Thiên, đi thôi, tôi có xe.
Không đợi Hạ Thiên đáp lời, Lý Bình đã hạ giọng nói:
- Hạ Thiên, đi trước rồi nói sau, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu.
- Cám ơn Lý đại ca!
Hạ Thiên cười cười, hắn kéo theo Tôn Hinh Hinh rồi đi ra khỏi cửa Đêm Giai Nhân.
Mọi người cực kỳ thất vọng, cứ như vậy mà kết thúc sao? Bọn họ còn muốn được xem kịch hay.
Nhưng khi mọi người đang thất vọng thì Hạ Thiên đi đến cửa chợt khựng lại, hắn xoay người nhìn về phía Cao Danh Dương ở phương xa rồi nói:
- Đúng rồi, Cao Danh Dương, đã nói cho mày biết tao là thầy tướng số chưa nhỉ? Khi tao đánh mày thì cũng đã xem qua, theo tính toán của tao thì, ôi dào, không xong, mày không sống quá ba ngày. Vì vậy có gì ngon mày nên cố gắng ăn nhiều vào, cũng thuận tiện tìm người lo hậu sự.
Mọi người trở nên cực kỳ sợ hãi, uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn.
- Ôi, bây giờ cũng muộn rồi, đến đồn công an ngủ một giấc.
Khoảnh khắc khi Hạ Thiên xoay người thì búng ngón trỏ, một luồng khí lạnh phóng về phía Cao Danh Dương, sau đó chui vào trong cơ thể đối phương.
Mà khoảnh khắc này Cao Danh Dương đang cực kỳ tức giận cũng không cảm giác được thân thể mình có gì đó không đúng, hắn vẫn dùng ánh mắt hung hăng nhìn vào bóng lưng của Hạ Thiên. Kế hoạch tiếp theo của hắn chính là tống Hạ Thiên vào ngục, để đối phương trọn đời ở trong song sắt nhà giam.
- Ai là ông chủ nơi đây?
Lãnh Băng Băng quét ánh mắt nhìn hiện trường rối loạn, nàng nhíu mày hỏi.
- Đội trưởng Lãnh, là tôi, tôi là Chung Lực, là giám đốc hộp đêm Đêm Giai Nhân!
Chung Lực vội vàng tiến lên nói.
- Trước tiên anh nói rõ sự việc xảy ra ở đây cho tôi.
Lãnh Băng Băng nói, nàng còn chưa biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì, thực tế chỉ nhận được một cuộc điện thoại của cục trưởng mà thôi.
- Vâng.
Chung Lực gật đầu, ngay sau đó nói rõ sự việc.
- Anh nói những người đang nằm đây đều bị Hạ Thiên đánh đập, những thứ này đều là Hạ Thiên đập bể sao?
Dù Lãnh Băng Băng biết Hạ Thiên không an phận nhưng nghe xong cũng cảm thấy quái lạ.
- Cao thiếu gia, Cao thiếu gia, anh làm sao vậy?
Một giọng nói kinh hoàng chợt vang lên bên tai Lãnh Băng Băng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lãnh Băng Băng quay đầu thì nhìn thấy Cao Danh Dương đang nằm trong lòng một cô gái, đã bất tỉnh.
- Mau, mau đưa đến bệnh viện.
Lãnh Băng Băng vội vàng ra lệnh:
- Hai người đi cùng đến bệnh viện, những người khác ở lại đây lấy ghi chép.
Cao Danh Dương đột nhiên hôn mê làm cho hiện trường rối loạn, hầu như người nào cũng nhớ đến câu nói trước đó của Hạ Thiên, vì vậy cảm thấy không rét mà run. Chẳng lẽ Hạ Thiên là thầy tướng số? Cao thiếu gia thật sự không sống quá ba ngày?
Tối hôm nay là một đêm mất ngủ với khá nhiều người.
Phó chủ tịch thường vụ thành phố Giang Hải Cao Nhân đang nghe một vị cán bộ nữ tính cấp dưới báo cáo, cũng đang chuẩn bị tiến thêm một bước trong công tác trao đổi tình huống thì nhận được điện thoại của thư ký. Sau đó lão lập tức vứt bỏ công tác, vội vàng chạy đến bệnh viện Phụ Nhất của đại học Giang Hải.
Viện trưởng bệnh viện Phụ Nhất Hà Minh Chính đang ôm vợ ngủ êm ấm cũng bị một cuộc điện thoại làm cho bừng tỉnh, sau đó lão vội vàng rời khỏi giường và chạy đến bệnh viện. Mà cục trưởng cục công an Hoàng Hải Đào cũng phải tự mình xuất mã, tối đó kinh động rất nhiều người... ....
Mà Hạ Thiên kẻ khởi xướng ra tất cả lại thoải mái trải qua đêm nay, tuy hắn chờ ở đội cảnh sát hình sự cả đêm nhưng cũng không phải ở phòng thẩm vấn. Lý Bình cho Hạ Thiên mộ phòng nghỉ ngơi, sau đó Hạ Thiên vào phòng ôm Tôn Hinh Hinh ngủ một đêm. Tất nhiên hắn cũng không làm gì Tôn Hinh Hinh, chẳng qua chỉ thí nghiệm sự co dãn ở một vài bộ phận nào đó của đối phương mà thôi.
Sáng sớm, khi Hạ Thiên thức dậy thì Lãnh Băng Băng cả đêm không ngủ đã quay về đội cảnh sát hình sự, cùng quay về còn có cả cục trưởng Hoàng Hải Đào.
Cuối cùng Hạ Thiên cũng bị đưa đến phòng thẩm vấn, lần này chính cục trưởng Hoàng Hải Đào tự mình thẩm vấn, Lãnh Băng Băng chỉ đứng ở bên cạnh làm trợ thủ.
- Hạ Thiên, cậu làm gì với Cao Danh Dương?
Hoàng Hải Đào nói thẳng vào chủ đề.
- Không có gì, chỉ đánh hắn mười tám bạt tai.
Hạ Thiên ngáp một cái, bộ dạng còn có vẻ chưa tỉnh ngủ:
- Cục trưởng Hoàng, con của ông đã hết bệnh tâm thần chưa?
- Ầm!
Hoàng Hải Đào vỗ bàn:
- Hạ Thiên, cậu thành thật cho tôi, nói mau, cậu làm gì để Cao Danh Dương phải hôn mê bất tỉnh?
- Cao Danh Dương hôn mê bất tỉnh sao?
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Sao tôi không biết?
Tác giả :
Tâm Tại Lưu Lãng