Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 302: Co dãn rất tốt
- Cậu ấy đưa đến phiền phức gì?
Lãnh Băng Băng vội vàng hỏi, tuy Hạ Thiên thường hay đưa đến phiền toái nhưng trực giác nói cho nàng biết sự việc lần này là không nhỏ, nếu không thì chẳng thể nào ép cục trưởng công an tỉnh phải tự mình ra tay.
Hào Đồ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nửa giờ trước con trai của bí thư tỉnh ủy là Lâm Tử Hào được người nào đó đưa về nhà, hình như cậu ta bị kích thích rất mạnh, thần trí mơ hồ không thể thanh tỉnh. Nhưng dù người ta hỏi gì hay nói gì, từ đầu đến cuối hắn chỉ nói một câu.
Hào Đồ nói đến đây thì ngừng lại một chút, Lãnh Băng Băng lại truy vấn:
- Anh ta nói gì?
- Cậu ta chỉ nói, Hạ Thiên muốn giết tôi, Hạ Thiên muốn giết tôi... ....
Giọng nói của Hào Đồ có chút trầm thấp:
- Bí thư Lâm tự mình điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi điều tra rõ vụ này... ....
Lãnh Băng Băng cảm thấy có chút không ổn, nàng vội hỏi:
- Cục trưởng Hào, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hạ Thiên sao?
- Căn cứ vào điều tra sơ bộ thì Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân đến tòa nhà Hải Giang, Diệp Mộng Vân nói sau khi khi rời khỏi Hải Giang thì Lâm Tử Hào muốn đi vệ sinh, cuối cùng không thấy tăm hơi. Trước đó Lâm Tử Hào lại có xung đột với Hạ Thiên trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, vì vậy Hạ Thiên có thể bị hiềm nghi.
Hào Đồ nói thẳng với Lãnh Băng Băng, lão không có ý đồ che giấu.
Lãnh Băng Băng khẽ thở phào:
- Cục trưởng Hào, dựa theo những gì anh nói, có phải bây giờ chưa có chứng cứ để chứng minh sự việc có liên quan đến Hạ Thiên?
- Ngoài lời nói của Lâm Tử Hào thì hình như không còn chứng cứ trực tiếp nào khác.
Hào Đồ trả lời:
- Tiểu Lãnh à, khi còn ở huyện Lâm Giang thì Hạ Thiên có ơn cứu mạng với chúng ta, vì vậy tôi cũng không hy vọng chuyện này có liên quan đến cậu ấy. Nhưng bí thư Lâm tự mình điện thoại ép tôi lập án và bắt người, tôi cũng gặp phải áp lực rất lớn. Bây giờ tôi còn chưa chính thức lập án, chỉ muốn biết tình huống cụ thể, để xem có tình tiết gì không, nếu không cần lập án thì quá tốt.
- Cục trưởng Hào, đầu óc của Lâm Tử Hào có vấn đề, lời của anh ta cũng không được xem là chứng cứ, dù anh lập án chắc chắn cũng không tìm được gì.
Lãnh Băng Băng suy nghĩ rồi nói:
- Hơn nữa, anh vừa nói nửa giờ trước Lâm Tử Hào được một người nào đó đưa về nhà, tôi khẳng định đó không phải là Hạ Thiên, vì khi đó cậu ấy đang ở nhà tôi.
- Có việc này sao?
Hào Đồ có chút kinh ngạc.
- Cục trưởng Hào, sao tôi phải lừa gạt anh? Tôi có một đứa em họ vừa đến Giang Hải, lúc đó Hạ Thiên đang ở nhà tôi tiếp đón bọn họ, có nhiều người làm chứng.
Lãnh Băng Băng nói.
Hào Đồ ở bên kia trở nên trầm ngâm, một lát sau lão mới nói:
- Tiểu Lãnh, cô đã nói vậy thì tôi sẽ không tìm Hạ Thiên, tôi tin cô, cũng tin cô nói đúng. Nếu việc này chỉ căn cứ vào lời nói của Lâm Tử Hào thì khó thể xem là chứng cứ, còn bí thư Lâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải thích.
- Cám ơn cục trưởng Hào!
Lãnh Băng Băng vội vàng nói.
- Cám ơn cái gì, không có cô và Hạ Thiên thì lão già như tôi đã hóa thành tro ở Lâm Giang. Nếu chứng cứ nói rõ Hạ Thiên có tội thì tôi cũng chỉ biết chấp pháp công bằng, nhưng nếu không có chứng cứ thì tôi cũng không vu oan người khác.
Hào Đồ cười ha hả:
- Được rồi, cứ như vậy, tôi còn phải gặp bí thư Lâm.
- Vâng, cục trưởng Hào, tạm biệt.
Lãnh Băng Băng rất hài lòng với kết quả này.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Cậu làm gì với Lâm Tử Hào?
- Không có gì.
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng:
- Tôi chỉ ném anh ta từ trên sân thượng tòa nhà Hải Giang xuống đất thôi.
- Cậu... ....
Lãnh Băng Băng nhìn bộ dạng của Hạ Thiên, nàng muốn đánh hắn một trận, cái gì là ném người từ sân thượng tòa nhà Hải Giang xuống đất? Như vậy thì đối phương còn sống được sao?
Lãnh Băng Băng nghĩ như vậy rồi cảm thấy không đúng, sao Lâm Tử Hào còn sống?
- Cậu ném Lâm Tử Hào xuống thật sao?
Lãnh Băng Băng lại hỏi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Tên này dám gây khó dễ cho tôi, vì vậy tôi chuẩn bị ném hắn xuống.
- Vậy sao hắn còn sống?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cũng hiểu tên ngu Lâm Tử Hào không nên cho còn sống sao? Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi ném xuống không biết có tên khốn nào cứu hắn. Tôi cũng không ngờ tên Lâm Tử Hào kia lại nhát gan như vậy, rõ ràng sợ đến mức choáng váng.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, choáng váng cái gì? Người bị ném xuống từ độ cao như vậy, sợ rằng không ai không choáng váng, thậm chí còn có người trực tiếp bị dọa chết.
Lúc này Lãnh Băng Băng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà Lâm Tử Hào bây giờ đã ngây ngốc, nếu Lâm Tử Hào không bị dọa ngây ngốc, Hạ Thiên sẽ càng phiền toái.
Ý nghĩ này đột nhiên làm Lãnh Băng Băng kinh hoàng, khi nào thì một người luôn ghét ác như cừu lại giải vây giúp tội phạm như vậy?
Khi cục trưởng Hào điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nàng biết ngay chuyện này có hơn phân nửa liên quan trực tiếp đến Hạ Thiên, nhưng nàng cũng nghĩ biện pháp che giấu cho hắn. Bây giờ hạ thiên chính miệng thừa nhận đã ném Lâm Tử Hào ra khỏi tòa nhà Hải Giang, Lãnh Băng Băng cũng không có ý nghĩ bắt hắn lại, vô tình trái tim chính nghĩa của nàng dần biến mất không thấy.
- Thì ra mình cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Trong lòng Lãnh Băng Băng bùng lên cảm giác nói không nên lời, cho tới nay nàng luôn tự cho rằng mình đối xử công bằng với tất cả phần tử tội phạm, nhưn bây giờ nàng mới hiểu ra, khi có chuyên liên quan đến người đàn ông của mình, nàng cũng giống như đa số những người phụ nữ khác, cũng biết bao che.
Có lẽ lúc này điều an ủi duy nhất cho Lãnh Băng Băng chính là Lâm Tử Hào không phải loại người tốt đẹp gì, loại người này trở nên ngây ngốc cũng coi như là trừng phạt đúng tội.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nghĩ gì thế?
Khi thấy Lãnh Băng Băng không nói gì, Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi.
Lãnh Băng Băng tỉnh táo trở lại, nàng liếc Hạ Thiên, giong nói vô tình trở nên dịu dàng:
- Không có gì, tôi còn có việc trong cục, cậu về trước đi.
- Cảnh sát tỷ tỷ, gạt người không phải tốt, bây giờ rõ ràng chị không có việc gì.
Hạ Thiên cũng không muốn đi.
- Vì có cậu ở đây nên không cách nào làm việc được. Nguồn:
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng cảm thấy không nên dịu dàng với loại người này, vì nếu mình dịu giọng thì đối phương được một tấc sẽ tiến lên một thước.
- Như vậy à, vậy thì được, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị hôn tôi một cái, tôi sẽ đi ngay.
Hạ Thiên chỉ vào mặt mình.
Lãnh Băng Băng có chút tức giận, bản tính của lưu manh này chưa chết sao? Mỗi ngày đều nghĩ đến vấn đề này sao?
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng liều chết không bỏ qua của Hạ Thiên thì Lãnh Băng Băng cũng biết, nếu nàng không hôn hắn, sợ rằng hắn sẽ tiếp tục quấn lấy mình.
Hôn thì hôn, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Lãnh Băng Băng nghĩ như vậy, nàng đưa đôi môi anh đào khêu gợi về phía gò má Hạ Thiên.
Nhưng Lãnh Băng Băng cũng lập tức phát hiện Hạ Thiên giở chiêu cũ, nàng hôn đến không phải là gò má, là đôi môi của hắn.
Hạ Thiên tham lam mút mờ bôi của Lãnh Băng Băng, môi của nàng không giống như tên, tuyệt đối không lạnh, lại rất ấm áp. Hắn càng cảm thấy hưng phấn vì bây giờ Lãnh Băng Băng rất biết cách phối hợp, ngay sau đó hắn đã đột phá qua hàm răng của nàng, đã bắt đến đầu lưỡi thơm tho.
Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, Lãnh Băng Băng đã có kinh nghiệm hôn môi, nàng cũng bắt đầu đáp trả. Hạ Thiên thì nhanh chóng phát huy tác phong được một tấc lấn một thước của mình, hắn dùng một tay ôm vòng eo của Lãnh Băng Băng, một tay kia đưa lên cặp mông khủng bố của nàng.
- Ư... ....
Khi cặp mông lần đầu tiên bị người ta tập kích, Lãnh Băng Băng vô thức rên rỉ, sau đó nàng dùng một tay đẩy Hạ Thiên ra, gương mặt đỏ bừng bừng, nàng trợn mắt nhìn hắn:
- Bây giờ đi được chưa?
Hạ Thiên dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn cặp mông của Lãnh Băng Băng, mông của cảnh sát tỷ tỷ co dãn quá tốt nhưng mới cảm thụ được trong khoảnh khắc, vừa mới sờ vào đã bị đẩy ra.
Nhưng chuyện này cũng không có vấn đề, sau này còn nhiều cơ hội sờ mó, ngày nào đó hắn sẽ được sờ bóp đầy đủ tất cả bộ vị trên cơ thể cảnh sát tỷ tỷ. Bây giờ cảnh sát tỷ tỷ đã cho hắn hôn và bóp mông, nếu tiến thêm bước nữa thì "thơm" rồi.
Hạ Thiên nghĩ vậy mà cảm thấy rất vui sướng, hắn nở nụ cười sáng lạn với Lãnh Băng Băng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, lần sau tôi sẽ đến tìm chị.
Lúc rời đi Hạ Thiên còn có thêm một ý nghĩ, lần sau phải sờ bóp lâu thêm một chút.
Khi thấy Hạ Thiên ra ngoài thì Lãnh Băng Băng đóng ngay cửa phòng lại, sau đó nàng thở phào một hơi. Nếu cứ tiếp tục để hắn ở lại thì sợ rằng nàng sẽ không biết còn đồng ý yêu cầu quá phận gì của đối phương.
... ....
Hạ Thiên vừa thành công chiếm lĩnh "cứ điểm" quan trọng của cảnh sát tỷ tỷ, tất nhiên tâm tình của hắn tương đối tốt. Lúc này hắn sung sướng quay về biệt thự Kiều Tiểu Kiều, ngay sau đó lại buồn bực. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn phát hiện trong phòng có một đống người đẹp đang ăn Kiều quả.
Rõ ràng đây là Tiểu Kiều tự mình chia xẻ, Liễu Mộng ăn rất vui vẻ, Mộc Hàm cũng ăn say sưa, Liễu Vân Mạn cũng không biết xuất hiện ở đây từ khi nào.
- Tiểu Mạn, cháu thấy cô cô tốt không, có món ăn ngon thì gọi cháu tới, sau này nếu cháu có chuyện gì hay thì phải gọi cô cô nhé?
Liễu Mộng vừa ăn vừa nói với Liễu Vân Mạn, thì ra nàng là người gọi Liễu Vân Mạn đến đây.
Tất nhiên Hạ Thiên khó hiểu không phải vì các nàng ăn trái câu, đây là vợ hắn, đồ đạc của hắn chính là mua cho các bà vợ ăn. Vấn đề là ngoài cácb bà vợ thì còn có Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi và Triệu Thanh Thanh, các nàng không phải vợ hắn, dựa vào tư cách gì ăn sạch trái cây hắn mua?
Hạ Thiên đang muốn nói gì đó thì Triệu Thanh Thanh đã thấy hắn, nàng nói:
- Này, sư phụ, anh về rồi sao? Mau đến ăn đi, đồ tốt đấy, rất ngon, tôi ăn mười mấy quả rồi.
- Này, đây là anh mua cho vợ ăn, em không được ăn.
Hạ Thiên tức giận nói, nha đầu này ăn mười mấy trái, sao không no chết?
Triệu Thanh Thanh cười hì hì với Hạ Thiên:
- Sư phụ, tôi không ngại làm vợ bé của anh.
Tác giả :
Tâm Tại Lưu Lãng