Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 95: Ba tháng
Thổ Ti đường cách lối vào Diệu Âm cốc không xa.
Tương truyền xưa kia Long Vương Long Nhất dùng hai nắm tay thép chống đỡ cả yêu giới. Hôm nay nhân tộc A Nhất dùng sức lực của một người canh giữ hẻm núi của Diệu Âm cốc.
Gió đông rít gào qua hẻm núi chỉ thổi tung được vạt áo, khó làm dịu đi hận ý mãnh liệt trong lòng hắn.
Hắn không muốn giết người. Cho dù là lúc dấn thân ở Mê Trì địa ngục, hắn vẫn cố gắng mạnh mẽ giữ vững ý thức, không đoạt tính mạng địch nhân.
Lúc này cũng vậy, A Nhất đang cố kiềm chế ngọn lửa giận kia. May mắn cho đám binh lính ở phía xa, sau 150 năm tu luyện bên trong Huyết giới, ý chí của hắn đã được tôi luyện thành huyền thiết vạn năm.
Ai dám nói thiếu niên này yếu ớt? Thử hỏi cả thế gian, có mấy ai mạnh mẽ được như hắn.
Như lúc Bồ Đề tự bị công phá, cho dù là các La Hán luôn nói câu "vô tâm!" cũng phải nổi cơn thịnh nộ, giết đến đỏ mắt.
A Nhất rống to, tiếng hét như sấm vang vọng bên trong hẻm núi. Tiếng hét ai oán muốn hỏi đám người đó tại sao lại phá tổ ấm của hắn.
Người trẻ tuổi hít vào một hơi sâu, thở ra làn khói trắng. Một quyền mang hết oán hận của hắn làm vách núi cao vời vợi rung động. Từng vết nứt như mạng nhện lan nhanh như chớp. Một quyền lại một quyền khiến núi đá nứt toác. Vách núi bên phải còn chưa kịp sụp đổ thì A Nhất đã tung cước đạp mạnh vào vách núi bên trái. Mặt đất cứng cáp dưới chân trụ không chống cự nổi áp lực liền chấn động, lún sâu đến mắt cá chân.
Đá sập, lấp kín hẻm núi nên gió cũng ngừng rít gào.
Phải phá lối vào, lòng hắn đau như cắt.
A Nhất nhớ rất rõ lần đầu khi Tịch Diệt Đạo tổ dẫn hắn về tông môn. Khi nhìn thấy hẻm núi này, hắn đã bị khí thế của thiên nhiên làm cho choáng ngợp. Mãi mãi hắn đều sẽ không quên cảm giác hôm đó.
Thanh niên cởi bỏ y phục lộ ra cơ thể gầy gò nhưng cơ bắp rõ ràng, rút sợi dây cột tóc đỏ chót trên đầu. Búi tóc củ tỏi xõa tung xuống, vài sợi lòa xòa trước trán che đi đôi mắt vô thần.
Người trẻ tuổi nhẹ dạ và cố chấp thế nhưng lại không ngu dốt. Binh lính phàm nhân không có thủ đoạn để lập tức xuất hiện ở nơi này ngay khi mùa oán hồn vừa khởi động, nhất định là phải có thủ đoạn của tiên nhân giúp đỡ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. A Nhất tính toán rằng kẻ địch đã có kế sách để đối phó với hắn.
Nắm chặt đôi bàn tay trống rỗng, hắn hối hận vì đã không mang Cửu U Thất Sát Nha bên mình.
- Không sao! Tiên nhân không thể vào đây!
Nghĩ như vậy, trong lòng A Nhất an tâm hơn hẳn. Hắn nhảy lên cao, treo người trên vách núi, ngón tay bấu sâu vào đá.
- Ta là núi! Ta là...
Thiên Âm chi hồn thức giấc, làn da của A Nhất trở nên sần sùi, màu sắc cũng đổi thành màu nâu xám y hệt màu của núi đá.
…
Trên mảnh đất khô cằn bên ngoài hẻm núi, đám binh lính nhìn thấy lối vào sụp đổ liền dừng lại.
Vị nguyên soái trẻ tuổi, Hầu Diễn quay trở lại bên cạnh một cỗ chiến xa nhìn như đầu lâu của một con yêu thú.
- Bẩm báo công chúa, lối vào đã bị phá nát.
Lãnh Vân Khanh đã được căn dặn về sự hiện diện của một con chó giữ nhà ở Âm Ảnh tông, thế nên nàng không mấy bất ngờ.
- Không sao! Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian! Mau sai binh lính phá đá.
Cũng may binh lính tấn công là của Lưu Ly. Nếu như là Đại Tề thì Hỏa Diễm pháo đã nhanh phá nát đá núi cản đường.
…
Ngay lúc này, ở trên Bình Long thảo nguyên bên ngoài Tây châu, các tu sĩ lần lượt đến rồi lần lượt rời đi. Đó là chưa kể đến những vị lão tổ đang ẩn mình chờ đợi, không xuất đầu lộ diện.
Bất chợt hai đôi bàn tay to lớn xé mở hư không, một con cự thú một mắt thò đầu ra ngoài, nở nụ cười dữ tợn coi như chào hỏi đám tu sĩ bé nhỏ đang sợ mất mật ở dưới rồi lại rời đi. Thế nhưng mùi tử thi thối rữa từ miệng của quái thú vẫn còn vương lại, làm một vài tên tu sĩ đến xem náo nhiệt nôn mửa không ngớt.
Một đám tán tu ẩn mình trong bìa rừng phía Nam của bình nguyên đang tụ tập bàn tán:
- Đó chẳng phải là cự thú chiến tranh của Ý Linh môn sao?
- Thật không ngờ ngay cả đám thuần thú sư đó cũng có hứng thú với Thiên Âm chi hồn.
- Vậy là đạo hữu không biết rồi! Tương truyền lúc Thiên Nguyên tông vừa xuất hiện, Ý Linh môn đã dẫn theo gần như tất cả yêu thú trong tông môn đến để chèn ép. Cũng vì bảo vệ Thiên Nguyên tông mà Âm Ảnh tông đã kết thù với bọn họ. Nghe đâu đánh đến hôn thiên ám địa!
- Đúng! Đúng! Lần đó nếu không phải có Bồ Đề tự đứng ra thì Ý Linh môn cũng chẳng dễ dàng bỏ qua như vậy.
- Nhưng mà vì sao Ý Linh môn lại quan tâm đến Thiên Nguyên tông như vậy? Bọn họ ở tận cực bắc của Bắc Câu Lư châu kia mà.
Mọi người đang suy ngẫm thì có lão nhân lên tiếng:
- Kì thật chuyện này không ai biết rõ! Nhưng mà lúc trước có lời đồn rằng Thiên Nguyên tông vốn không phải khởi nguồn từ Huyền Không đại lục. Nghe đâu…
Chợt một tên tu sĩ lớn tiếng cắt ngang làm lão nhân nhíu mày.
- Các ngươi nhìn kìa! Là tiên thuyền của Kinh Hồng môn.
Ở trên trời cao, năm chiếc tiên thuyền lộng lẫy từ xa hướng lại; xung quanh là bạch hạc bay lượn. Hương thơm nhàn nhạt tựa thiên nữ rải hoa nhanh chóng đẩy lùi mùi hôi thối ban nãy.
- Các vị tiên tử của Kinh Hồng môn sao cũng lặn lội đường xa đến nơi này? Chẳng lẽ bọn họ cũng có hứng thú với Thiên Âm chi hồn sao?
- Chắc không đâu! Bọn họ ghét cay ghét đắng hồn thuật…
Lão nhân tiên phong đạo cốt cười cợt:
- Lúc trước lão phu nghe nói Hỏa Dung chân nhân và Tứ Đế từng đột nhập Kinh Hồng môn để rình xem đệ tử tắm, chắc hẳn là vì chuyện này đi.
Cả đám người gật gù, dẫu sao thì việc Kinh Hồng môn vô cùng coi trọng danh tiết người người đều biết đến.
- Lát nữa nếu người của Thất Tâm môn cũng xuất hiện thì có chuyện hay để xem rồi.
- Đúng! Đúng! Cơ hội có thể đoạt được Thiên Âm chi hồn, nếu Thất Tâm môn không đến thì mặt trời mọc ở phía Tây.
Lão nhân cười, vuốt chòm râu bạc trắng rồi nói:
- Lão phu thì nghĩ rằng bọn họ đã đến từ sớm, sợ rằng đang lẩn trốn ngay bên trong đám người chúng ta nữa kìa.
Lời nói ma mị của lão nhân làm cả đám người phá lên cười. Nhưng mà, không được bao lâu thì tiếng cười chợt tắt lịm. Một đám tu sĩ trở nên vô thần, không nói năng gì nữa, máy móc đi theo lão nhân vào sâu trong rừng.
Tương truyền xưa kia Long Vương Long Nhất dùng hai nắm tay thép chống đỡ cả yêu giới. Hôm nay nhân tộc A Nhất dùng sức lực của một người canh giữ hẻm núi của Diệu Âm cốc.
Gió đông rít gào qua hẻm núi chỉ thổi tung được vạt áo, khó làm dịu đi hận ý mãnh liệt trong lòng hắn.
Hắn không muốn giết người. Cho dù là lúc dấn thân ở Mê Trì địa ngục, hắn vẫn cố gắng mạnh mẽ giữ vững ý thức, không đoạt tính mạng địch nhân.
Lúc này cũng vậy, A Nhất đang cố kiềm chế ngọn lửa giận kia. May mắn cho đám binh lính ở phía xa, sau 150 năm tu luyện bên trong Huyết giới, ý chí của hắn đã được tôi luyện thành huyền thiết vạn năm.
Ai dám nói thiếu niên này yếu ớt? Thử hỏi cả thế gian, có mấy ai mạnh mẽ được như hắn.
Như lúc Bồ Đề tự bị công phá, cho dù là các La Hán luôn nói câu "vô tâm!" cũng phải nổi cơn thịnh nộ, giết đến đỏ mắt.
A Nhất rống to, tiếng hét như sấm vang vọng bên trong hẻm núi. Tiếng hét ai oán muốn hỏi đám người đó tại sao lại phá tổ ấm của hắn.
Người trẻ tuổi hít vào một hơi sâu, thở ra làn khói trắng. Một quyền mang hết oán hận của hắn làm vách núi cao vời vợi rung động. Từng vết nứt như mạng nhện lan nhanh như chớp. Một quyền lại một quyền khiến núi đá nứt toác. Vách núi bên phải còn chưa kịp sụp đổ thì A Nhất đã tung cước đạp mạnh vào vách núi bên trái. Mặt đất cứng cáp dưới chân trụ không chống cự nổi áp lực liền chấn động, lún sâu đến mắt cá chân.
Đá sập, lấp kín hẻm núi nên gió cũng ngừng rít gào.
Phải phá lối vào, lòng hắn đau như cắt.
A Nhất nhớ rất rõ lần đầu khi Tịch Diệt Đạo tổ dẫn hắn về tông môn. Khi nhìn thấy hẻm núi này, hắn đã bị khí thế của thiên nhiên làm cho choáng ngợp. Mãi mãi hắn đều sẽ không quên cảm giác hôm đó.
Thanh niên cởi bỏ y phục lộ ra cơ thể gầy gò nhưng cơ bắp rõ ràng, rút sợi dây cột tóc đỏ chót trên đầu. Búi tóc củ tỏi xõa tung xuống, vài sợi lòa xòa trước trán che đi đôi mắt vô thần.
Người trẻ tuổi nhẹ dạ và cố chấp thế nhưng lại không ngu dốt. Binh lính phàm nhân không có thủ đoạn để lập tức xuất hiện ở nơi này ngay khi mùa oán hồn vừa khởi động, nhất định là phải có thủ đoạn của tiên nhân giúp đỡ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. A Nhất tính toán rằng kẻ địch đã có kế sách để đối phó với hắn.
Nắm chặt đôi bàn tay trống rỗng, hắn hối hận vì đã không mang Cửu U Thất Sát Nha bên mình.
- Không sao! Tiên nhân không thể vào đây!
Nghĩ như vậy, trong lòng A Nhất an tâm hơn hẳn. Hắn nhảy lên cao, treo người trên vách núi, ngón tay bấu sâu vào đá.
- Ta là núi! Ta là...
Thiên Âm chi hồn thức giấc, làn da của A Nhất trở nên sần sùi, màu sắc cũng đổi thành màu nâu xám y hệt màu của núi đá.
…
Trên mảnh đất khô cằn bên ngoài hẻm núi, đám binh lính nhìn thấy lối vào sụp đổ liền dừng lại.
Vị nguyên soái trẻ tuổi, Hầu Diễn quay trở lại bên cạnh một cỗ chiến xa nhìn như đầu lâu của một con yêu thú.
- Bẩm báo công chúa, lối vào đã bị phá nát.
Lãnh Vân Khanh đã được căn dặn về sự hiện diện của một con chó giữ nhà ở Âm Ảnh tông, thế nên nàng không mấy bất ngờ.
- Không sao! Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian! Mau sai binh lính phá đá.
Cũng may binh lính tấn công là của Lưu Ly. Nếu như là Đại Tề thì Hỏa Diễm pháo đã nhanh phá nát đá núi cản đường.
…
Ngay lúc này, ở trên Bình Long thảo nguyên bên ngoài Tây châu, các tu sĩ lần lượt đến rồi lần lượt rời đi. Đó là chưa kể đến những vị lão tổ đang ẩn mình chờ đợi, không xuất đầu lộ diện.
Bất chợt hai đôi bàn tay to lớn xé mở hư không, một con cự thú một mắt thò đầu ra ngoài, nở nụ cười dữ tợn coi như chào hỏi đám tu sĩ bé nhỏ đang sợ mất mật ở dưới rồi lại rời đi. Thế nhưng mùi tử thi thối rữa từ miệng của quái thú vẫn còn vương lại, làm một vài tên tu sĩ đến xem náo nhiệt nôn mửa không ngớt.
Một đám tán tu ẩn mình trong bìa rừng phía Nam của bình nguyên đang tụ tập bàn tán:
- Đó chẳng phải là cự thú chiến tranh của Ý Linh môn sao?
- Thật không ngờ ngay cả đám thuần thú sư đó cũng có hứng thú với Thiên Âm chi hồn.
- Vậy là đạo hữu không biết rồi! Tương truyền lúc Thiên Nguyên tông vừa xuất hiện, Ý Linh môn đã dẫn theo gần như tất cả yêu thú trong tông môn đến để chèn ép. Cũng vì bảo vệ Thiên Nguyên tông mà Âm Ảnh tông đã kết thù với bọn họ. Nghe đâu đánh đến hôn thiên ám địa!
- Đúng! Đúng! Lần đó nếu không phải có Bồ Đề tự đứng ra thì Ý Linh môn cũng chẳng dễ dàng bỏ qua như vậy.
- Nhưng mà vì sao Ý Linh môn lại quan tâm đến Thiên Nguyên tông như vậy? Bọn họ ở tận cực bắc của Bắc Câu Lư châu kia mà.
Mọi người đang suy ngẫm thì có lão nhân lên tiếng:
- Kì thật chuyện này không ai biết rõ! Nhưng mà lúc trước có lời đồn rằng Thiên Nguyên tông vốn không phải khởi nguồn từ Huyền Không đại lục. Nghe đâu…
Chợt một tên tu sĩ lớn tiếng cắt ngang làm lão nhân nhíu mày.
- Các ngươi nhìn kìa! Là tiên thuyền của Kinh Hồng môn.
Ở trên trời cao, năm chiếc tiên thuyền lộng lẫy từ xa hướng lại; xung quanh là bạch hạc bay lượn. Hương thơm nhàn nhạt tựa thiên nữ rải hoa nhanh chóng đẩy lùi mùi hôi thối ban nãy.
- Các vị tiên tử của Kinh Hồng môn sao cũng lặn lội đường xa đến nơi này? Chẳng lẽ bọn họ cũng có hứng thú với Thiên Âm chi hồn sao?
- Chắc không đâu! Bọn họ ghét cay ghét đắng hồn thuật…
Lão nhân tiên phong đạo cốt cười cợt:
- Lúc trước lão phu nghe nói Hỏa Dung chân nhân và Tứ Đế từng đột nhập Kinh Hồng môn để rình xem đệ tử tắm, chắc hẳn là vì chuyện này đi.
Cả đám người gật gù, dẫu sao thì việc Kinh Hồng môn vô cùng coi trọng danh tiết người người đều biết đến.
- Lát nữa nếu người của Thất Tâm môn cũng xuất hiện thì có chuyện hay để xem rồi.
- Đúng! Đúng! Cơ hội có thể đoạt được Thiên Âm chi hồn, nếu Thất Tâm môn không đến thì mặt trời mọc ở phía Tây.
Lão nhân cười, vuốt chòm râu bạc trắng rồi nói:
- Lão phu thì nghĩ rằng bọn họ đã đến từ sớm, sợ rằng đang lẩn trốn ngay bên trong đám người chúng ta nữa kìa.
Lời nói ma mị của lão nhân làm cả đám người phá lên cười. Nhưng mà, không được bao lâu thì tiếng cười chợt tắt lịm. Một đám tu sĩ trở nên vô thần, không nói năng gì nữa, máy móc đi theo lão nhân vào sâu trong rừng.
Tác giả :
Everstill