Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 127: A nhất muốn sưu hồn
Có lẽ bởi tiếng ca của A Nhất mà Kim Mạc có thể chấp nhận cái chết của hai vị sư đệ.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt mếu máo của hắn.
Sinh ra và lớn lên bên trong tông môn thanh vắng nên tính tình của hắn từ nhỏ vốn lầm lì. Phải đến khi hai người Mộc Thanh và Mộc Hi được Nhập Mộc đưa vào tông môn thì cuộc sống của hắn mới đổi khác. Cặp song sinh lắm chuyện này như kéo dán, gắn kết đệ tử các đường lại với nhau.
Hôm đó có hai đứa bé phá cửa động phủ, khăng khăng kéo hắn ra ngoài.
- Sư huynh! Mau ra coi Đường sư tỷ kích hoạt Bàn Cổ đời thứ ba.
- Là Đường sư huynh!
- Là Đường sư tỷ!
…
Kim Mạc vừa khóc vừa cười, để lệ nóng rửa sạch u mê trong mắt, làm hắn tỉnh táo lại.
Hắn cầm chén rượu trên bàn rồi thuấn di đến sau lưng của A Nhất.
Sau khi dứt khoát rót chén rượu kính đồng môn xong hắn khẽ gọi:
- Sư thúc!
A Nhất đứng dậy, hít sâu một hơi, không chút chần chừ nói với Kim Mạc:
- Sư điệt! Sưu hồn Vương Cẩn Chi!
Lời vừa dứt, bên tai hắn liền vang lên tiếng cười cợt chế nhạo và cả tiếng cổ vũ ủng hộ.
- Nhân hoàng đạo mạo thanh cao, chán ghét sát nghiệp ở đâu rồi?
- Sưu hồn sẽ chết người đó!
- Phải như vậy hắn mới biết được điều nên biết!
- Chết chắc! Chết chắc!
- Chúng ta sắp có bạn mới!
Bóng tối vẫn chưa muốn nuốt lấy A Nhất. Nó đang chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc hắn yếu ớt nhất.
…
Trong lúc A Nhất đối mặt với bóng tối của bản thân thì một nữ tử có nhân quả với hắn cũng đang phải đối mặt với bóng tối của chính nàng.
Thanh Hư môn đã sụp đổ để lại một mảnh di tích không gian bất ổn. Nơi này cũng đã thành lối vào cổ giới. Trong khoảng không gian vô định u ám đó, Mạc Nguyệt đang đứng trước mặt một cánh cổng lớn gấp trăm lần nàng.
Mạc Nguyệt sau khi tế luyện Tinh Không Chi Môn thì đã được sinh mệnh đầu tiên khâm điểm Cổ Hoàng, lấy đạo hiệu Minh Nguyệt.
Nàng đã chăm chú quan sát Tinh Không Chi Môn cũng hơn trăm năm rồi.
Bên trên nó có khắc hình một con rùa cõng một ngọn núi, trôi trên mặt nước đen kịt như U Minh. Các vì tinh tú xoay quanh ngọn núi theo các quỹ đạo hỗn loạn. Xoay quanh các vì tinh tú lại là các vị diện lớn nhỏ ẩn hiện.
Những điêu khắc này lúc nhúc vận chuyển.
Đôi lúc dưới mặt nước lại có bàn tay tham lam thò ra chụp lấy một vị tinh tú rồi kéo nó vào U Minh. Đỉnh núi thấy cảnh này thì lại từ bi phóng ra một điểm sáng thế chỗ cho tinh tú vừa bị diệt đi kia.
Luân hồi mãi là vậy, không tha cho bất kì thứ gì.
Ngay cả con rùa cõng cả thế giới cũng đã tỏ ra mệt mỏi, mí mặt già nua nhăn nheo cũng sắp cụp xuống, muốn nghỉ ngơi.
Ban đầu nó chỉ cõng một tấm bia đá mà thôi, không biết từ lúc nào bia đá đã hóa thành ngọn núi nặng nề. Rồi cũng không biết từ lúc nào, ngọn núi lại biến thành một tiểu thiên thế giới.
Con rùa đá cuối cùng cũng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu. Thời cơ nàng chờ đợi bao lâu cũng tới. Mạc Nguyệt đặt hai tay lên hai cánh cửa, ra sức đẩy mở nó.
Tất cả các điêu khắc sống động trên cửa dao động mãnh liệt rồi ngừng hẳn lại.
…
Cánh cửa của vận mệnh chậm rãi hé mở.
Qua khe cửa hẹp nàng nhìn thấy một thế giới của mây vụ và tinh quang đầy màu sắc. Giữa đám hỗn độn ấy có một tròng mắt vạn tay. Những đôi tay xương xẩu đang bận rộn sắp xếp những con sứa trong suốt. Bên trong mỗi con sứa đều có chứa một viên minh châu sáng lấp lánh.
Mạc Nguyệt kinh ngạc nhìn tròng mắt thật lâu thế nên tròng mắt cũng nhìn trở lại Mạc Nguyệt.
Thanh âm của cổ ngữ vang lên trong thế giới rực rỡ:
- Nó là kẻ dũng cảm! Nó là ngọn lửa đỏ rực không sợ bóng tối, lại không biết rằng trong bóng tối mù lòa có sự sáng suốt…
Hương thơm của Mạn Đà La Hoa ôm lấy nàng, cảm giác ấm áp khiến nàng thảnh thơi, tựa như đã trút bỏ tất cả gánh nặng.
Sương khói và ánh sao hòa quyện vào nhau thành dòng sữa ngọt ngào rồi huyễn hóa thành một đoạn hình ảnh.
Ở trong biển Mạn Đà La Hoa trắng tinh như bạch y của thiếu niên. Hắn đứng đó, đôi tròng mắt trắng đục nhìn thiếu nữ váy đỏ, mỉm cười. Nụ cười thiên chân vô tà sưởi ấm tâm hồn nàng.
Thiếu niên tiến lại gần rồi ôm lấy thiếu nữ. Giọng nói an bình, vô bi, vô hỉ thủ thỉ bên tai:
- Trả lại cho ngươi!
Thế rồi vòng tay của hắn lạnh dần làm nàng khó thở, cố ôm chặt lấy hắn, cố níu giữ lấy chút ấm áp còn sót lại.
Thiếu niên mù trút hơi thở cuối cùng trên bờ vai gầy.
Biển Mạn Đà La Hoa trắng héo úa làm dinh dưỡng cho mầm sống mới đâm chồi nảy lộc, để Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi nhuộm cả chân trời.
…
Khi đoạn hình ảnh cẩu huyết kết thúc thì cổ ngữ lại vang lên:
- Nó sẽ làm gì khi ánh sáng nằm bên trong bóng tối? Nó sẽ làm gì khi nguyện ước của nó nằm bên trong ác mộng?
Cánh cửa lớn đóng sầm lại để Mạc Nguyệt đứng trong hư không tối tăm và lạnh lẽo, đầy những mảnh kiến trúc vỡ nát của Thanh Hư môn.
Mạc Nguyệt siết chặt tay, ngọn lửa trong mắt nàng vẫn kiên định cháy.
Con rùa cõng ngọn núi lớn vẫn nhắm mắt, ngủ mệt.
Đôi bàn tay thon dài lại một lần nữa đẩy đại môn to lớn.
Lần này, Tinh Không Chi Môn mở toang, đưa nàng đến một căn mật thất đầy sách.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt mếu máo của hắn.
Sinh ra và lớn lên bên trong tông môn thanh vắng nên tính tình của hắn từ nhỏ vốn lầm lì. Phải đến khi hai người Mộc Thanh và Mộc Hi được Nhập Mộc đưa vào tông môn thì cuộc sống của hắn mới đổi khác. Cặp song sinh lắm chuyện này như kéo dán, gắn kết đệ tử các đường lại với nhau.
Hôm đó có hai đứa bé phá cửa động phủ, khăng khăng kéo hắn ra ngoài.
- Sư huynh! Mau ra coi Đường sư tỷ kích hoạt Bàn Cổ đời thứ ba.
- Là Đường sư huynh!
- Là Đường sư tỷ!
…
Kim Mạc vừa khóc vừa cười, để lệ nóng rửa sạch u mê trong mắt, làm hắn tỉnh táo lại.
Hắn cầm chén rượu trên bàn rồi thuấn di đến sau lưng của A Nhất.
Sau khi dứt khoát rót chén rượu kính đồng môn xong hắn khẽ gọi:
- Sư thúc!
A Nhất đứng dậy, hít sâu một hơi, không chút chần chừ nói với Kim Mạc:
- Sư điệt! Sưu hồn Vương Cẩn Chi!
Lời vừa dứt, bên tai hắn liền vang lên tiếng cười cợt chế nhạo và cả tiếng cổ vũ ủng hộ.
- Nhân hoàng đạo mạo thanh cao, chán ghét sát nghiệp ở đâu rồi?
- Sưu hồn sẽ chết người đó!
- Phải như vậy hắn mới biết được điều nên biết!
- Chết chắc! Chết chắc!
- Chúng ta sắp có bạn mới!
Bóng tối vẫn chưa muốn nuốt lấy A Nhất. Nó đang chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc hắn yếu ớt nhất.
…
Trong lúc A Nhất đối mặt với bóng tối của bản thân thì một nữ tử có nhân quả với hắn cũng đang phải đối mặt với bóng tối của chính nàng.
Thanh Hư môn đã sụp đổ để lại một mảnh di tích không gian bất ổn. Nơi này cũng đã thành lối vào cổ giới. Trong khoảng không gian vô định u ám đó, Mạc Nguyệt đang đứng trước mặt một cánh cổng lớn gấp trăm lần nàng.
Mạc Nguyệt sau khi tế luyện Tinh Không Chi Môn thì đã được sinh mệnh đầu tiên khâm điểm Cổ Hoàng, lấy đạo hiệu Minh Nguyệt.
Nàng đã chăm chú quan sát Tinh Không Chi Môn cũng hơn trăm năm rồi.
Bên trên nó có khắc hình một con rùa cõng một ngọn núi, trôi trên mặt nước đen kịt như U Minh. Các vì tinh tú xoay quanh ngọn núi theo các quỹ đạo hỗn loạn. Xoay quanh các vì tinh tú lại là các vị diện lớn nhỏ ẩn hiện.
Những điêu khắc này lúc nhúc vận chuyển.
Đôi lúc dưới mặt nước lại có bàn tay tham lam thò ra chụp lấy một vị tinh tú rồi kéo nó vào U Minh. Đỉnh núi thấy cảnh này thì lại từ bi phóng ra một điểm sáng thế chỗ cho tinh tú vừa bị diệt đi kia.
Luân hồi mãi là vậy, không tha cho bất kì thứ gì.
Ngay cả con rùa cõng cả thế giới cũng đã tỏ ra mệt mỏi, mí mặt già nua nhăn nheo cũng sắp cụp xuống, muốn nghỉ ngơi.
Ban đầu nó chỉ cõng một tấm bia đá mà thôi, không biết từ lúc nào bia đá đã hóa thành ngọn núi nặng nề. Rồi cũng không biết từ lúc nào, ngọn núi lại biến thành một tiểu thiên thế giới.
Con rùa đá cuối cùng cũng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu. Thời cơ nàng chờ đợi bao lâu cũng tới. Mạc Nguyệt đặt hai tay lên hai cánh cửa, ra sức đẩy mở nó.
Tất cả các điêu khắc sống động trên cửa dao động mãnh liệt rồi ngừng hẳn lại.
…
Cánh cửa của vận mệnh chậm rãi hé mở.
Qua khe cửa hẹp nàng nhìn thấy một thế giới của mây vụ và tinh quang đầy màu sắc. Giữa đám hỗn độn ấy có một tròng mắt vạn tay. Những đôi tay xương xẩu đang bận rộn sắp xếp những con sứa trong suốt. Bên trong mỗi con sứa đều có chứa một viên minh châu sáng lấp lánh.
Mạc Nguyệt kinh ngạc nhìn tròng mắt thật lâu thế nên tròng mắt cũng nhìn trở lại Mạc Nguyệt.
Thanh âm của cổ ngữ vang lên trong thế giới rực rỡ:
- Nó là kẻ dũng cảm! Nó là ngọn lửa đỏ rực không sợ bóng tối, lại không biết rằng trong bóng tối mù lòa có sự sáng suốt…
Hương thơm của Mạn Đà La Hoa ôm lấy nàng, cảm giác ấm áp khiến nàng thảnh thơi, tựa như đã trút bỏ tất cả gánh nặng.
Sương khói và ánh sao hòa quyện vào nhau thành dòng sữa ngọt ngào rồi huyễn hóa thành một đoạn hình ảnh.
Ở trong biển Mạn Đà La Hoa trắng tinh như bạch y của thiếu niên. Hắn đứng đó, đôi tròng mắt trắng đục nhìn thiếu nữ váy đỏ, mỉm cười. Nụ cười thiên chân vô tà sưởi ấm tâm hồn nàng.
Thiếu niên tiến lại gần rồi ôm lấy thiếu nữ. Giọng nói an bình, vô bi, vô hỉ thủ thỉ bên tai:
- Trả lại cho ngươi!
Thế rồi vòng tay của hắn lạnh dần làm nàng khó thở, cố ôm chặt lấy hắn, cố níu giữ lấy chút ấm áp còn sót lại.
Thiếu niên mù trút hơi thở cuối cùng trên bờ vai gầy.
Biển Mạn Đà La Hoa trắng héo úa làm dinh dưỡng cho mầm sống mới đâm chồi nảy lộc, để Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi nhuộm cả chân trời.
…
Khi đoạn hình ảnh cẩu huyết kết thúc thì cổ ngữ lại vang lên:
- Nó sẽ làm gì khi ánh sáng nằm bên trong bóng tối? Nó sẽ làm gì khi nguyện ước của nó nằm bên trong ác mộng?
Cánh cửa lớn đóng sầm lại để Mạc Nguyệt đứng trong hư không tối tăm và lạnh lẽo, đầy những mảnh kiến trúc vỡ nát của Thanh Hư môn.
Mạc Nguyệt siết chặt tay, ngọn lửa trong mắt nàng vẫn kiên định cháy.
Con rùa cõng ngọn núi lớn vẫn nhắm mắt, ngủ mệt.
Đôi bàn tay thon dài lại một lần nữa đẩy đại môn to lớn.
Lần này, Tinh Không Chi Môn mở toang, đưa nàng đến một căn mật thất đầy sách.
Tác giả :
Everstill