Hồ Ca Phiêu Hương Ký
Chương 16: Sở Linh...kích tình (2)
Sờ qua sờ lại cơ thể của Kha La một lúc, Sở Linh không tiếp tục sờ nữa mà chống ngọc thủ lên người hắn ngồi dậy, tách hai đùi ngọc ra ngồi phía trên đồ vật to lớn cưng cứng mỏng bỏng của hắn, một tay tách hai cánh hoa hồng hào của hắn ra, tay còn lại dẫn dắt đồ vật to lớn nóng bỏng của Kha La mà ma sát lên thịt mềm giữa hai cái hoa hồng hào của nàng một hồi, không biết nên làm gì tiếp theo.
Kha La nhìn nàng chỉ ma xác huynh đệ của mình vào hoa huyệt của nàng, tự mình khiêu lấy xuân thủy không ngừng chảy ra không biết làm gì tiếp theo, chờ nàng ma sát huynh đệ hắn ngay vị trí hắn nâng huynh đệ của mình lên một cái chuẩn xác mà phá tan phòng tuyến cuối cùng của nàng đi sâu vào trong, giọt giọt huyết đào của Sở Linh chậm rãi chảy xuôi theo huynh đệ của hắn...
Khi đồ vật to lớn cứng rắn nóng bỏng của Kha La phá tan phòng tuyến cuối cùng của nàng, một cảm giác đau đớn căng đầy từ hạ thân truyền đến cho nàng, hại lệ châu chảy xuống hai bên má hồng của nàng, hai mài nhíu lại một cái. Sở Linh không phải là cảnh giới Hư Tiên như Chu Mị mà nàng chỉ có cảnh giới Chân Đan đỉnh cho nên khi hắn tiến vào trong người nàng, nàng không có nhanh chống mà loạn khởi như Chu Mị.
Một lúc lâu sau, khi đã thích ứng với kích cỡ huynh đệ của hắn, Sở Linh mới kiều mị đưa ánh mắt hàm xuân có cài tia oán trách nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mới dụ hoặc một tiếng nói với hắn.
-Đồ vật của chàng, xuýt chút đã xé nát nhân gia, ta phải hảo hảo mà trừng phạt hắn...
-....
Nói xong kiều đồn đầy đặn của nàng chậm rãi hạ xuống, dần dần nuốt trọn huynh đệ của hắn vào trong u động của nàng, khi u động của Sở Linh nuốt hết đồ vật cứng rắn nóng bỏng của Kha La vào trong, nàng rên rỉ một tiếng thoải mái cùng thích thú, kiều đồn của nàng bắt đầu loạn khởi, xuân thủy của nàng cũng theo nới hai người kết hợp mà chảy xuống. Cảm giác mềm mại nhưng chật hẹp lại từ huynh đệ truyền đến, cùng mỗi lần kiều đồn của nàng hạ xuống huynh đệ của hắn điều đỉnh đến hoa tâm của Sở Linh, cảm giác vi diệu không ngừng truyền đến cho hắn.
Nhìn hai nhũ phong tròn trịa tuyết trắng điểm xuyến hai nụ hoa hồng hào cùng tiểu hồng đậu đã nhô cao của nàng không ngừng nhảy nhót lên xuống của Sở Linh một lúc, hai tay rãnh rỗi của Kha La nắm lấy bắt đầu nhào nặn, bị Kha La nắm lấy nhũ phong nhào nặn cùng khoái cảm dưới hạ thân không ngừng trùng kích.
Sở Linh bắt đầu lớn tiếng rên rỉ lớn tiếng hơn dâm mị hơn, hơi thở trở nên nhanh chóng, làn da tuyết trắng noãn nà của nàng phủ thêm một tần ửng hồng lộ ra càng mê người hơn. Cảm giác u động của Sơ Linh không ngừng bóp chặc lấy huynh đệ của mình hơn, ý niệm hắn khẽ động đem tất cả xuân dược trong người của Sở Linh lấy hết ra cơ thể của nàng, đánh thức ý thức chân thật đang ngủ say của nàng dậy..
Khi xuân dược trong cơ thể nàng toàn bộ biến mất, tinh thần chân chính của nàng cũng được hắn đánh thức hoàn toàn, nàng cảm thấy mông của mình không ngừng nhã ra nuốt vào một đồ vật to lớn cứng rắn bóng bỏng của nam nhân, ngực thì bị hai tay hắn nhào nặn thành đủ mọi hình thù, nàng suy nghĩ một chút thì cho ra kết luận “mọi thứ là do tên nam nhân tuyệt mỹ này bày ra”. Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng nàng cũng không có oán trách hắn, đồ vật của hắn cũng đã lấy đi trinh tiết của nàng, có oán trách cũng vô ích, thế thì tận hưởng đi. Kiều đồn Sở Linh không có dừng lại trong khi nàng suy nghĩ mà chỉ chậm đi một nhịp, nàng vừa loạn động kiều đồn thần thái cũng không có thai đổi biến thành lạnh lùng mà trở nên càng dâm mị hơn, nàng vừa rên rỉ vừa hỏi hắn.
-Tất..tất ưm..ưm là do ưm..là do chàng bày ra..ưm đúng không...
-Chính là do ta, nàng có hận ta không..
Nghe được Kha La xác nhận tất cả, động tác của Sở Linh càng tăng nhanh hơn tiếng rên rỉ càng dụ hoặc mê người hơn, rồi nàng lãnh ngâm một tiếng cao vút, ngã nằm xuống người hắn.
-Ân...ngô..thiếp không..xong.. Ngô...
Sở Linh nằm trên người của hắn không ngừng run rẩy, u động ra sức mà bóp chặc lấy huynh đệ của hắn, xuân thủy nóng hổi không ngừng phun ra từ hoa tâm của nàng bao phủ lấy huynh đệ của hắn..
Hắn là lại dùng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng của Sở Linh một lần nữa, rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần sau khi vấn đỉnh vu sơn, vẽ mặt dâm mị không thay đổi mà nhìn hắn, giọng mang mị hoặc nhìn hắn nói.
-Thiếp không hận chàng, thiếp muốn nữa...
Nói xong Sở Linh lại tiếp tục như một nữ kỵ sĩ, không ngừng trên người của Kha La đồi lấy một lần lại một lần, khi hắn xuất vào trong người nàng lần thứ ba, nàng mới ngã nằm trên người hắn rên rỉ nho nhỏ thở dốc lấy, hạ chân nàng vẫn quấn chặc lấy hông hắn không cho huynh đệ còn đang cứng rắn của hắn rút ra, hai ngọc thủ quấn chặc trên cổ hắn, gắt gao đè ép song phong tròn trịa tuyết trắng cao ngạo của nàng trên ngực hắn.
Nghỉ ngơi một hồi sau nàng nới nhuyễn nhược ngẩn đầu nhỏ lên nhìn Kha La như cầu xin.
-Huynh giúp ta tìm lại mẫu thân, cùng giết hai người..
-A..nàng nói là hai tên này sau..
Nghe nàng hỏi hắn phất tay một cái thi triển Vọng Ảnh Tâm Kính, hiện ra hình ảnh hai tên đã truy đuổi nàng bên trong, cả hai tên đang nằm trong một dấu ấn bằng bàn tay to lớn, cơ thể nát như huyết thủy, chỉ còn hai cái đầu là nguyên vẹn, vẫn giữ nét mặt phẫn nộ cùng tiếc nuối, vị trị vẫn là phía trên tuyệt cốc.
Nhìn đến hình ảnh trong Vọng Ảnh Tâm Kính, hai mắt hàm xuân của Sở Linh hiện lên thêm một luồn hả hê ý, thần thái dâm mị trên gương mặt xinh đẹp xuân quang tứ xạ đầy thỏa mãn của Sở Linh lại hiện lên, kiều đồn đầy đặn vễnh lên của nàng lại động đậy, giọng nói dụ hoặc lại vang lên.
- Tướng..công, nhân gia muốn chàng thô bạo ta..
Kha La nhìn nàng như vậy, ánh mắt tức giận nhìn nàng vỗ mạnh hai cái lên kiều đồn của nàng mấy cái nói.
-Tiểu yêu tinh, đừng làm thương mình..
Khi tay hắn vỗ lên kiều đồn của nàng, sóng ba đào mãnh liệt nổi lên, cảnh quang mê người làm hắn lại muốn tiếp tục ăn nàng, nhưng rất nhanh lại áp chế xuống, đặt tay lên nhẹ nhàng xoa diệu đi vì lực đạo hắn hơi mạnh nên hằng lên trên kiều đồn của nàng dấu tay đỏ chót.
Kiều đồn của Sở Linh bị hắn đánh mấy cái, rất đau nhưng đồ vật của hắn còn trong u động của nàng, nên làm cho nàng rên lên một tiếng, giọng dụ hoặc mang theo ủy khuất nói.
-Tướng..công, nhân gia cũng chỉ muốn trả công chàng thôi mà, sau lại đánh mông nhân gia.
Tuy Sở Linh kêu hai tiếng “tướng công” hơi ngập ngừng nhưng vẫn thuần thục nói ra, nói thật đã lớn như vậy nhưng nàng cũng không có bị đáng mông qua, nay bị hắn đánh mấy cái nàng cũng ngựng ngùng đấy, những nghĩ kĩ lại thì đồ vật to lớn cứng rắn nóng bỏng còn đang trong người nàng đấy nên nàng cũng không có khựng ngùng tiểu nữ nhân gì hết, vẫn là nũng nịu nói với hắn.
-Nàng đừng làm thương mình, nói xem mẫu thân của nàng hạ lạc ở nơi nào ta sẽ tìm về cho nàng.
-Ân..cái này là phải kể đến sáu năm trước khi thiếp mười bảy tuổi...
-A..nàng năm nay đã hai mươi ba rồi a..
Không để nàng kể xong Kha La đã chen ngang lời nàng mà hỏi một câu, bị hắn chen ngang lời nói của mình Sở Linh không có tỏ ra tức giận, nàng giả giọng buồn rầu mà nói.
-Tướng công có phải chàng chê nhân gia lớn tuổi hơn chàng hay không..
Nghe lời nói của nàng, Kha La bỏng đứng hình vài giây nghĩ “ách tuổi của ta có thể còn lớn hơn cả tổ tiên của nàng mười lần a”, nghĩ thì nghĩ nhưng hắn cũng bền bộn mà nói nàng...
-Nương tử, nàng có muốn biết ta bao nhiêu tuổi không..
-Muốn a, cả tên của chàng nữa, đã làm nhân gia như vậy mà chàng không nói tên chàng cho nhân gia nghe..
-Ách..cái này lát nữa nàng sẽ biết, bây giờ ta nói cho nàng tuổi của ta....
-Ân...
-Ta đã.....
-Oa...không ngờ nhân gia lại bị một lão nhân ăn mất a...hu..hu
-....
Nghe xong số tuổi của Kha La, Sở Linh giả bộ khóc lóc lên, chọc cho hắn cười không thôi, cười xong hắn mới hỏi nàng.
-Nương tử, mẫu thân của nàng tên là gì a.
-A..mẫu thân thiếp tên là Hàn Thuyên Thuyên..
-Ân..vậy là được rồi, mẫu thân của nàng hiện giờ không có nguy hiểm gì a.
-Thật vậy..chàng không có gạt nhân gia chứ..
-Thật..
-Không có gạt nhân gia cho nhân gia yên lòng chứ.
-Ừm...
Cả hai người hỏi người đáp một hồi, khi nhìn thấy cái gật đầu kiên định của Kha La, Sở Tuyết mới không có truy hỏi tiếp. Còn hắn thì chỉ có thể bất đắc dĩ mà lừa nàng một sự việc nhỏ, tuy mẫu thân của nàng không có ở không a, nàng bị một cái siêu cấp mỹ nữ long tộc dùng đuôi long vĩ kiền rất xung sướng a. Hắn xắc định được cụ thể vị trí của nàng sao, biết được hai nàng ấy là bị nhốt a...không quan tâm thêm nữa bây giờ tà hỏa của hắn lại đốt lên rồi, Kha La không có ý đi áp chế làm gì, ôm lấy Sở Linh rồi nói.
-Nương tử, giờ ta sẽ đưa muội đi gặp tỷ muội của nàng..
-A..nhân gia là kẻ đến sau ư..chàng thật hoa tâm..khách khách... Nhưng nhân gia thích.
-Nàng không muốn quay lại là chính nàng sau..
-....
Nghe Kha La hỏi như thế, nàng hơi ngẩn ra xong rồi mới cười dụ hoặc, mị nhãn ném một cái cho hắn nói.
-Nhân gia trong lòng không còn lo lắng...không muốn làm mặt lạnh nữa, nhân gia muốn làm hảo nương tử của chàng thôi...
-A..hắc..hắc.. Nàng thật đáng yêu..
Nghe Sở Linh nói như vậy hắn mới hiểu được nàng lạnh lùng là vì đưa sắc mặt ra cho cừu nhân cùng lòng lo lắng nên mới suốt ngày làm lạnh mình... rồi ôm nàng biến mất tại chỗ..
Kha La nhìn nàng chỉ ma xác huynh đệ của mình vào hoa huyệt của nàng, tự mình khiêu lấy xuân thủy không ngừng chảy ra không biết làm gì tiếp theo, chờ nàng ma sát huynh đệ hắn ngay vị trí hắn nâng huynh đệ của mình lên một cái chuẩn xác mà phá tan phòng tuyến cuối cùng của nàng đi sâu vào trong, giọt giọt huyết đào của Sở Linh chậm rãi chảy xuôi theo huynh đệ của hắn...
Khi đồ vật to lớn cứng rắn nóng bỏng của Kha La phá tan phòng tuyến cuối cùng của nàng, một cảm giác đau đớn căng đầy từ hạ thân truyền đến cho nàng, hại lệ châu chảy xuống hai bên má hồng của nàng, hai mài nhíu lại một cái. Sở Linh không phải là cảnh giới Hư Tiên như Chu Mị mà nàng chỉ có cảnh giới Chân Đan đỉnh cho nên khi hắn tiến vào trong người nàng, nàng không có nhanh chống mà loạn khởi như Chu Mị.
Một lúc lâu sau, khi đã thích ứng với kích cỡ huynh đệ của hắn, Sở Linh mới kiều mị đưa ánh mắt hàm xuân có cài tia oán trách nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mới dụ hoặc một tiếng nói với hắn.
-Đồ vật của chàng, xuýt chút đã xé nát nhân gia, ta phải hảo hảo mà trừng phạt hắn...
-....
Nói xong kiều đồn đầy đặn của nàng chậm rãi hạ xuống, dần dần nuốt trọn huynh đệ của hắn vào trong u động của nàng, khi u động của Sở Linh nuốt hết đồ vật cứng rắn nóng bỏng của Kha La vào trong, nàng rên rỉ một tiếng thoải mái cùng thích thú, kiều đồn của nàng bắt đầu loạn khởi, xuân thủy của nàng cũng theo nới hai người kết hợp mà chảy xuống. Cảm giác mềm mại nhưng chật hẹp lại từ huynh đệ truyền đến, cùng mỗi lần kiều đồn của nàng hạ xuống huynh đệ của hắn điều đỉnh đến hoa tâm của Sở Linh, cảm giác vi diệu không ngừng truyền đến cho hắn.
Nhìn hai nhũ phong tròn trịa tuyết trắng điểm xuyến hai nụ hoa hồng hào cùng tiểu hồng đậu đã nhô cao của nàng không ngừng nhảy nhót lên xuống của Sở Linh một lúc, hai tay rãnh rỗi của Kha La nắm lấy bắt đầu nhào nặn, bị Kha La nắm lấy nhũ phong nhào nặn cùng khoái cảm dưới hạ thân không ngừng trùng kích.
Sở Linh bắt đầu lớn tiếng rên rỉ lớn tiếng hơn dâm mị hơn, hơi thở trở nên nhanh chóng, làn da tuyết trắng noãn nà của nàng phủ thêm một tần ửng hồng lộ ra càng mê người hơn. Cảm giác u động của Sơ Linh không ngừng bóp chặc lấy huynh đệ của mình hơn, ý niệm hắn khẽ động đem tất cả xuân dược trong người của Sở Linh lấy hết ra cơ thể của nàng, đánh thức ý thức chân thật đang ngủ say của nàng dậy..
Khi xuân dược trong cơ thể nàng toàn bộ biến mất, tinh thần chân chính của nàng cũng được hắn đánh thức hoàn toàn, nàng cảm thấy mông của mình không ngừng nhã ra nuốt vào một đồ vật to lớn cứng rắn bóng bỏng của nam nhân, ngực thì bị hai tay hắn nhào nặn thành đủ mọi hình thù, nàng suy nghĩ một chút thì cho ra kết luận “mọi thứ là do tên nam nhân tuyệt mỹ này bày ra”. Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng nàng cũng không có oán trách hắn, đồ vật của hắn cũng đã lấy đi trinh tiết của nàng, có oán trách cũng vô ích, thế thì tận hưởng đi. Kiều đồn Sở Linh không có dừng lại trong khi nàng suy nghĩ mà chỉ chậm đi một nhịp, nàng vừa loạn động kiều đồn thần thái cũng không có thai đổi biến thành lạnh lùng mà trở nên càng dâm mị hơn, nàng vừa rên rỉ vừa hỏi hắn.
-Tất..tất ưm..ưm là do ưm..là do chàng bày ra..ưm đúng không...
-Chính là do ta, nàng có hận ta không..
Nghe được Kha La xác nhận tất cả, động tác của Sở Linh càng tăng nhanh hơn tiếng rên rỉ càng dụ hoặc mê người hơn, rồi nàng lãnh ngâm một tiếng cao vút, ngã nằm xuống người hắn.
-Ân...ngô..thiếp không..xong.. Ngô...
Sở Linh nằm trên người của hắn không ngừng run rẩy, u động ra sức mà bóp chặc lấy huynh đệ của hắn, xuân thủy nóng hổi không ngừng phun ra từ hoa tâm của nàng bao phủ lấy huynh đệ của hắn..
Hắn là lại dùng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng của Sở Linh một lần nữa, rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần sau khi vấn đỉnh vu sơn, vẽ mặt dâm mị không thay đổi mà nhìn hắn, giọng mang mị hoặc nhìn hắn nói.
-Thiếp không hận chàng, thiếp muốn nữa...
Nói xong Sở Linh lại tiếp tục như một nữ kỵ sĩ, không ngừng trên người của Kha La đồi lấy một lần lại một lần, khi hắn xuất vào trong người nàng lần thứ ba, nàng mới ngã nằm trên người hắn rên rỉ nho nhỏ thở dốc lấy, hạ chân nàng vẫn quấn chặc lấy hông hắn không cho huynh đệ còn đang cứng rắn của hắn rút ra, hai ngọc thủ quấn chặc trên cổ hắn, gắt gao đè ép song phong tròn trịa tuyết trắng cao ngạo của nàng trên ngực hắn.
Nghỉ ngơi một hồi sau nàng nới nhuyễn nhược ngẩn đầu nhỏ lên nhìn Kha La như cầu xin.
-Huynh giúp ta tìm lại mẫu thân, cùng giết hai người..
-A..nàng nói là hai tên này sau..
Nghe nàng hỏi hắn phất tay một cái thi triển Vọng Ảnh Tâm Kính, hiện ra hình ảnh hai tên đã truy đuổi nàng bên trong, cả hai tên đang nằm trong một dấu ấn bằng bàn tay to lớn, cơ thể nát như huyết thủy, chỉ còn hai cái đầu là nguyên vẹn, vẫn giữ nét mặt phẫn nộ cùng tiếc nuối, vị trị vẫn là phía trên tuyệt cốc.
Nhìn đến hình ảnh trong Vọng Ảnh Tâm Kính, hai mắt hàm xuân của Sở Linh hiện lên thêm một luồn hả hê ý, thần thái dâm mị trên gương mặt xinh đẹp xuân quang tứ xạ đầy thỏa mãn của Sở Linh lại hiện lên, kiều đồn đầy đặn vễnh lên của nàng lại động đậy, giọng nói dụ hoặc lại vang lên.
- Tướng..công, nhân gia muốn chàng thô bạo ta..
Kha La nhìn nàng như vậy, ánh mắt tức giận nhìn nàng vỗ mạnh hai cái lên kiều đồn của nàng mấy cái nói.
-Tiểu yêu tinh, đừng làm thương mình..
Khi tay hắn vỗ lên kiều đồn của nàng, sóng ba đào mãnh liệt nổi lên, cảnh quang mê người làm hắn lại muốn tiếp tục ăn nàng, nhưng rất nhanh lại áp chế xuống, đặt tay lên nhẹ nhàng xoa diệu đi vì lực đạo hắn hơi mạnh nên hằng lên trên kiều đồn của nàng dấu tay đỏ chót.
Kiều đồn của Sở Linh bị hắn đánh mấy cái, rất đau nhưng đồ vật của hắn còn trong u động của nàng, nên làm cho nàng rên lên một tiếng, giọng dụ hoặc mang theo ủy khuất nói.
-Tướng..công, nhân gia cũng chỉ muốn trả công chàng thôi mà, sau lại đánh mông nhân gia.
Tuy Sở Linh kêu hai tiếng “tướng công” hơi ngập ngừng nhưng vẫn thuần thục nói ra, nói thật đã lớn như vậy nhưng nàng cũng không có bị đáng mông qua, nay bị hắn đánh mấy cái nàng cũng ngựng ngùng đấy, những nghĩ kĩ lại thì đồ vật to lớn cứng rắn nóng bỏng còn đang trong người nàng đấy nên nàng cũng không có khựng ngùng tiểu nữ nhân gì hết, vẫn là nũng nịu nói với hắn.
-Nàng đừng làm thương mình, nói xem mẫu thân của nàng hạ lạc ở nơi nào ta sẽ tìm về cho nàng.
-Ân..cái này là phải kể đến sáu năm trước khi thiếp mười bảy tuổi...
-A..nàng năm nay đã hai mươi ba rồi a..
Không để nàng kể xong Kha La đã chen ngang lời nàng mà hỏi một câu, bị hắn chen ngang lời nói của mình Sở Linh không có tỏ ra tức giận, nàng giả giọng buồn rầu mà nói.
-Tướng công có phải chàng chê nhân gia lớn tuổi hơn chàng hay không..
Nghe lời nói của nàng, Kha La bỏng đứng hình vài giây nghĩ “ách tuổi của ta có thể còn lớn hơn cả tổ tiên của nàng mười lần a”, nghĩ thì nghĩ nhưng hắn cũng bền bộn mà nói nàng...
-Nương tử, nàng có muốn biết ta bao nhiêu tuổi không..
-Muốn a, cả tên của chàng nữa, đã làm nhân gia như vậy mà chàng không nói tên chàng cho nhân gia nghe..
-Ách..cái này lát nữa nàng sẽ biết, bây giờ ta nói cho nàng tuổi của ta....
-Ân...
-Ta đã.....
-Oa...không ngờ nhân gia lại bị một lão nhân ăn mất a...hu..hu
-....
Nghe xong số tuổi của Kha La, Sở Linh giả bộ khóc lóc lên, chọc cho hắn cười không thôi, cười xong hắn mới hỏi nàng.
-Nương tử, mẫu thân của nàng tên là gì a.
-A..mẫu thân thiếp tên là Hàn Thuyên Thuyên..
-Ân..vậy là được rồi, mẫu thân của nàng hiện giờ không có nguy hiểm gì a.
-Thật vậy..chàng không có gạt nhân gia chứ..
-Thật..
-Không có gạt nhân gia cho nhân gia yên lòng chứ.
-Ừm...
Cả hai người hỏi người đáp một hồi, khi nhìn thấy cái gật đầu kiên định của Kha La, Sở Tuyết mới không có truy hỏi tiếp. Còn hắn thì chỉ có thể bất đắc dĩ mà lừa nàng một sự việc nhỏ, tuy mẫu thân của nàng không có ở không a, nàng bị một cái siêu cấp mỹ nữ long tộc dùng đuôi long vĩ kiền rất xung sướng a. Hắn xắc định được cụ thể vị trí của nàng sao, biết được hai nàng ấy là bị nhốt a...không quan tâm thêm nữa bây giờ tà hỏa của hắn lại đốt lên rồi, Kha La không có ý đi áp chế làm gì, ôm lấy Sở Linh rồi nói.
-Nương tử, giờ ta sẽ đưa muội đi gặp tỷ muội của nàng..
-A..nhân gia là kẻ đến sau ư..chàng thật hoa tâm..khách khách... Nhưng nhân gia thích.
-Nàng không muốn quay lại là chính nàng sau..
-....
Nghe Kha La hỏi như thế, nàng hơi ngẩn ra xong rồi mới cười dụ hoặc, mị nhãn ném một cái cho hắn nói.
-Nhân gia trong lòng không còn lo lắng...không muốn làm mặt lạnh nữa, nhân gia muốn làm hảo nương tử của chàng thôi...
-A..hắc..hắc.. Nàng thật đáng yêu..
Nghe Sở Linh nói như vậy hắn mới hiểu được nàng lạnh lùng là vì đưa sắc mặt ra cho cừu nhân cùng lòng lo lắng nên mới suốt ngày làm lạnh mình... rồi ôm nàng biến mất tại chỗ..
Tác giả :
Tiểu Hồ Ca