Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!
Chương 39: Thức tỉnh và sự thật
Hình ảnh hiện ra mờ ảo ngay lúc này đây là một bức tường trắng.Tôi có thể nghe được tiếng bíp bíp phát ra ở ngay gần tôi.Ánh sáng soi hẳn vào mặt,thật chói.Tôi cố gắng cử động,sao ê ẩm thế này.Vận động ngón tay,ngón chân một chút cho đỡ mỏi nào,123 123.Được rồi,tôi cố gắng ngồi dậy.Bất giác nhìn mọi thứ xung quanh.Một cái bình hoa,một bịch nước trắng đang được truyền vào người.Đây là bệnh viện.Có ai đó đang gục mặt bên giường.Mái tóc vàng,tên Thiện Ân hả...Phải rồi,mình vì cứu hắn nên bị xe tông phải,geez,nghĩ lại mà thấy đau ;;^;;.Tôi chạm từ từ vào tóc hắn.Trời ơi,ước mơ bấy lâu của mình,chạm được vào mái tóc của hắn rồi.Mượt và mềm,thích ghê,y như tóc con gái.Mà sao cậu ta lại ở đây?Ba mẹ mình đâu rồi.Đáng lẽ ra khi thức dậy thì phải thấy mẹ nằm bên chứ,sao lại là hắn.Bỗng hắn giật mình ngẩng mặt lên.
“Chậc,lại ngủ mất tiêu rồi…”
Cậu ta ngơ ngẩn nhìn sang tôi.Rồi đôi mắt đang lơ mơ kia to dần lên.Mặt hắn hiện rõ tâm trạng cực kỳ bất ngờ của hắn.Hắn bật phắt dậy và lao về phía tôi khiến tôi giật mình.
“C..cậu tỉnh bao giờ thế?Cậu nhận ra tôi không?”
Tôi chẳng nói gì mà chỉ nhìn vào nụ cười của hắn.Hắn dậy rồi,phải cho một trận cho đầu óc thông minh,sáng sủa ra.
“Để tôi gọi bác sĩ!!”
Hắn quay đi.Ah,định chạy hả?Tôi nhanh tay túm lấy áo hắn.Hắn quay lại nhìn tôi chằm chằm.
“Lại đây chút…được không?”
Thật bất ngờ.Hắn không nghi ngờ gì mà cúi xuống gần sát tôi.Cơ hội đây rồi.Tôi cộc mấy phát vào đầu cậu ta.Cậu ta kêu đau oai oái nhưng không hiểu sao lại cười.
“Tên ngốc,tên ngốc.Còn cười à??”
“Ahaha!!Vậy là cậu vẫn bình thường…”
“Ừ.Không bình thường thì tôi còn nói chuyện với cậu như này à?”
“Để tôi gọi bác sĩ với gia đình cậu đến!!Đợi nhá!!”
Thế là hắn chạy đi luôn.Gì mà quan tâm mình dữ vậy.Sau một hồi,cả nhà tôi đã có mặt đông đủ.Bác sĩ làm đi làm lại cái việc kiểm tra dù tôi có trả lời đúng hết mọi câu hỏi.Tôi bình thường mà.Cái xe ấy tông vào tôi như muỗi chích inox,muahahahaha.Bác sĩ cũng bảo với tôi là mọi thứ đều ổn,tôi cứ gật đầu mà cảm ơn.Và sau khi bác sĩ đi,tôi còn nhận thêm hàng ngàn câu hỏi từ gia đình.Được mọi người quan tâm hạnh phúc thấy mồ.Nhìn mọi người cười tươi roi rói,mình càng cảm thấy hạnh phúc hơn.Hắn lặng lẽ hơn trước,chỉ nhìn tôi rồi cười.
“Tú khỏe thật đấy nhể?Bình thường là ai cũng bất tỉnh mấy tháng trời,rồi lúc tỉnh quên béng mọi thứ!!”
“Oh…Anh là ai đấy nhỉ?”
“Anh Hải đây mà!!Em không nhớ hả?? ;;^;;”
“Không!!”
“Lúc kiểm tra em có nhớ anh mà…ahuhu..”
“Em đùa vậy thôi.Ai lại quên người-anh-họ-ám-em-họ đến mức được ghi vào lịch sử chứ?”
“À rồi…May ghê…^v^”
“Con cứ làm anh họ sợ…”
Tôi cười.Bỗng tôi nhìn thấy ai đang lén lút ngoài kia.
“Ai bên ngoài đấy ạ?”
Người đó nghe thấy tôi nói thì giật mình tính chạy đi nhưng hình như lại bình tâm mà quay trở lại.Khi mọi người trong căn phòng nhìn thấy người đó thì ai vẻ mặt cũng rất bất ngờ.Đặc biệt là hắn bởi,người đó chính là Nguyên.
”Ô Nguyên đấy hả?Vào đi cháu!!”
“V..vâng”
Nguyên rụt rè cầm bó hoa đi vào.Hắn và anh họ nhìn Nguyên với vẻ mặt đậm chất buồn và đau khổ.Nguyên đưa bó hoa cho tôi và chúc tôi chóng khỏe.Tôi thì cười và mời Nguyên ở lại chơi.Thật lạ là Nguyên lại đồng ý.Một kế hoạch gì của cậu nữa đây,Nguyên?
“À.Các cháu ở lại chơi với Tú nhé?Cô chú đi ra ngoài có việc.”
Không ai trong ba người họ đáp lại.Ba mẹ tôi cũng không nói gì nữa mà đi.Không khí u ám tràn ngập căn phòng.Cảm giác thật khó chịu…hiuhiu.Mọi thứ đều im ắng,tôi còn không dám nuốt nước bọt.Mình phải mau nó giải thoát khỏi căn phòng này,chịu hết nổi rồi.Phải có ai đó trong bốn người lên tiếng.
“Hoa của Nguyên đẹp và thơm ghê…”
Nguyên chỉ cười.Không gian lại trở nên im lặng,bất lực rồi.Chẳng có gì để nói hết.Bốn chúng tôi trước đây nói còn không hết,ai cũng tranh nhau nói.Mà bây giờ thì…hix.
“Ân và Nam ngồi xuống được không?Nguyên…có chút chuyện muốn…nói…”
Không gian im lặng như tan biến hẳn đi vì câu nói của Nguyên.Ba người chúng tôi bất ngờ.Hắn với anh Hải ban đầu thì chần chừ,song hai người bắt đầu tranh nhau cái ghế.Khi mọi thứ dần trở nên ổn định,ba chúng tôi lặng lẽ nhìn Nguyên và đợi Nguyên nói.Nhìn ba người họ hồi hộp chưa kìa.Chuyện Nguyên muốn nói?Chẳng lẽ Nguyên tính nói cho họ hết mọi chuyện sao?Mong là hai người họ giữ được bình tĩnh,nhất là hắn.Người tôi lo lắng nhất bây giờ là cậu đấy,cậu chủ.
“Nguyên…không biết bắt đầu từ đâu nữa…”
“Bà…cứ nó đi.Khó hiểu hay không Nam Hải này hiểu…hiểu hết…”
“Cảm ơn ông.Tui…sẽ cố gắng nói dễ hiểu nhất…”
Mọi người đều chăm chú lắng nghe Nguyên nói.Đúng như tôi nghĩ,Nguyên đang giải thích về mọi việc làm của Nguyên.Chuyện là bố Nguyên không may đi nhầm đường nên công ty gần bị phá sản.Ông đã nhờ những người giàu có và quyền lực.Ban đầu không ai đồng ý,nhưng mãi sau,chủ tịch công ti đã đồng ý giúp với một điều kiện.Nguyên phải làm con dâu nhà đó.Nguyên vì bố,vì mẹ nên đã đồng ý.Vậy nên,mọi chuyện đã xảy ra với hai đứa con trai yêu Nguyên nhất trần gian.Trong câu chuyện,Nguyên đã không ngừng xin lỗi và khóc nức nở.Hắn và anh tôi,hai người họ đều cúi mặt xuống.Dù cho có ai đó nói chuyện mà nếu chuyện đó không có vui vẻ gì thì không gian u ám sẽ không ngừng dày đặc hơn.Ôi trời,hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi.Tôi xin cậu đừng gây loạn nữa,xin cậu đấy…Hắn đứng lên và lại gần Nguyên.Nguyên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Bởi đôi mắt đó bây giờ lạnh như băng,không phải một ánh mắt rực lửa khiến tôi sợ như trước nữa.Nhưng ánh mắt này có khiến tôi có cảm giác tốt hơn đâu,nó còn tệ hơn.Nó khiến tôi lạnh cả sống lưng >~<
Hắn đứng thật sát Nguyên rồi ôm Nguyên vào lòng khiến cả ba người đều bất ngờ.Nguyên bắt đầu run rẩy.
“Ân…hiểu rồi…”
“Nguyên thật sự rất xin lỗi…oa oa…”
Nguyên cũng ghì chặt hắn vào người và khóc to dần,to dần lên.Đây quả thực là một tấn bi kịch.Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và đã lấy đi hàng ngàn lít nước mắt từ họ.Anh tôi tuy không khóc,nhưng tôi biết trái tim anh ấy đang khóc rất nhiều.
“Kiếp sau nhất định,Nguyên sẽ mãi mãi là của Ân..Đồng ý chứ?”
“Ừm…ừm…ừm…TvT”
Tôi xấu hổ quay ngoắt mặt đi.Hai người hãy tin tưởng,kiếp sau nhất định hai người sẽ mãi là đôi uyên ương đẹp nhất.Đẹp hơn cả Dương Quá với Tiểu Long Nữ,hơn cả Sam Sam với Phong Đằng,tôi đảm bảo đấy.Tôi thấy anh họ tôi đang suýt xoa cái tay trên ghế,liền nhìn chằm chằm.
“Này,đừng có nhìn anh kiểu thế.”
“Lạnh à?Đóng cửa sổ nhé?”
Anh tôi nhăn nhó chỉ vào hai người đàg ôm nhau đằng kia.Tôi cười.
“Sao thế?Bình thường chen vào cơ mà…”
“Anh chịu thua...”
Tội nghiệp.Phải thú nhận anh họ tôi là người mà tôi khó nhìn được cảm xúc nhất.Chẳng biết bây giờ anh ta đang nghĩ gì nữa.Nếu là tôi tôi sẽ chẳng nói lên nửa lời,cứ nghĩ anh ta cũng vậy.Dù sao,lòng người cũng khó đoán mà.
Hai người họ ôm nhau suốt nửa tiếng đồng hồ.Chắc ngủ luôn quá…Anh tôi đứng phắt dậy,hình như chịu không nổi rồi.Anh ta cầm đầu hai người kéo ra hai bên.
“Thôi đi nha!!Đến lượt tao”
“Cái thằng phá đám,tao thách mày động vào người Nguyên đấy!!…”
Nguyên chậm rãi lau nước mắt rồi nở một nụ cười.Vậy là sướng rồi chứ gì…ahaha!!
“Anh để yên họ ôm xíu nữa..”
“Em còn chán mà cậy móng chân rồi còn gì!!”
Tôi liền phi ngay cái gối vào mặt anh ta.Người gì đâu mà vô duyên =^=.
“Mà…cô giáo nói Thảo chuyển nhà là sao?”
“Ừm.Nguyên sang Mỹ.”
“Cái gì?”
Tôi bật phắt dậy nhưng bị ngay quả nhức đầu,đau ahuhu ;;^;;.Anh tôi lao tới đỡ tôi ngồi xuống.
“Tú!Bình tĩnh,ngồi yên!!”
“Chuyển là chuyển thế nào?”
“Thì chuyển…”
“Không cho đi đâu,ahuhu.Thiện Ân ngăn Nguyên lại đi,Thiện Ân!!…”
“Nguyên nhớ phải giữ gìn sức khỏe,ăn uống đều đặn nhé…”
Nói xong hắn liền chạy đi.Anh tôi đành phải đuổi theo hắn.Tại sao hắn….?Cái tên đó….Ah!!!Nguyên bỗng thở một hơi thật dài.
“Nguyên…”
“Xin lỗi,vì đã không nói cho Tú biết sớm…”
“Sớm muộn không quan trọng.Nguyên không được đi đâu hết!!”
“Nguyên nghĩ nên rời xa nơi này sớm.Nếu không,Nguyên sẽ lại phải lòng Ân rồi lại làm rối tung mọi chuyện lên mất…’’
“Nguyên…”
“Nguyên hứa sẽ gửi thư cho mọi người đều đặn.Mọi người đừng lo nhé!!”
Hiểu rồi.Đúng rồi.Nguyên đã sắp đặt mọi thứ rồi mà.Mọi thứ đều là tốt cho chúng tôi.Phải rồi…huhu.
“Bao giờ Nguyên đi?”
“Chủ nhật...”
“Ừm,đủ thời gian Tú hồi phục…”
Nước mắt lại tràn ra.Phải ngăn lại,phải ngăn lại…Oa oa...
“T…Tú..”
“Tú xin lỗi.Tú ích kỷ quá…Nguyên kệ Tú đi…”
Nguyên lại gần và ôm tôi.Hai chúng tôi lại cùng khóc.Chỉ có hai đứa cứ gào thét với nhau,buồn cười chưa kìa…hahaha TvT.Cười nhạt toẹt Ú^Ù…hiuhiu.
“Chậc,lại ngủ mất tiêu rồi…”
Cậu ta ngơ ngẩn nhìn sang tôi.Rồi đôi mắt đang lơ mơ kia to dần lên.Mặt hắn hiện rõ tâm trạng cực kỳ bất ngờ của hắn.Hắn bật phắt dậy và lao về phía tôi khiến tôi giật mình.
“C..cậu tỉnh bao giờ thế?Cậu nhận ra tôi không?”
Tôi chẳng nói gì mà chỉ nhìn vào nụ cười của hắn.Hắn dậy rồi,phải cho một trận cho đầu óc thông minh,sáng sủa ra.
“Để tôi gọi bác sĩ!!”
Hắn quay đi.Ah,định chạy hả?Tôi nhanh tay túm lấy áo hắn.Hắn quay lại nhìn tôi chằm chằm.
“Lại đây chút…được không?”
Thật bất ngờ.Hắn không nghi ngờ gì mà cúi xuống gần sát tôi.Cơ hội đây rồi.Tôi cộc mấy phát vào đầu cậu ta.Cậu ta kêu đau oai oái nhưng không hiểu sao lại cười.
“Tên ngốc,tên ngốc.Còn cười à??”
“Ahaha!!Vậy là cậu vẫn bình thường…”
“Ừ.Không bình thường thì tôi còn nói chuyện với cậu như này à?”
“Để tôi gọi bác sĩ với gia đình cậu đến!!Đợi nhá!!”
Thế là hắn chạy đi luôn.Gì mà quan tâm mình dữ vậy.Sau một hồi,cả nhà tôi đã có mặt đông đủ.Bác sĩ làm đi làm lại cái việc kiểm tra dù tôi có trả lời đúng hết mọi câu hỏi.Tôi bình thường mà.Cái xe ấy tông vào tôi như muỗi chích inox,muahahahaha.Bác sĩ cũng bảo với tôi là mọi thứ đều ổn,tôi cứ gật đầu mà cảm ơn.Và sau khi bác sĩ đi,tôi còn nhận thêm hàng ngàn câu hỏi từ gia đình.Được mọi người quan tâm hạnh phúc thấy mồ.Nhìn mọi người cười tươi roi rói,mình càng cảm thấy hạnh phúc hơn.Hắn lặng lẽ hơn trước,chỉ nhìn tôi rồi cười.
“Tú khỏe thật đấy nhể?Bình thường là ai cũng bất tỉnh mấy tháng trời,rồi lúc tỉnh quên béng mọi thứ!!”
“Oh…Anh là ai đấy nhỉ?”
“Anh Hải đây mà!!Em không nhớ hả?? ;;^;;”
“Không!!”
“Lúc kiểm tra em có nhớ anh mà…ahuhu..”
“Em đùa vậy thôi.Ai lại quên người-anh-họ-ám-em-họ đến mức được ghi vào lịch sử chứ?”
“À rồi…May ghê…^v^”
“Con cứ làm anh họ sợ…”
Tôi cười.Bỗng tôi nhìn thấy ai đang lén lút ngoài kia.
“Ai bên ngoài đấy ạ?”
Người đó nghe thấy tôi nói thì giật mình tính chạy đi nhưng hình như lại bình tâm mà quay trở lại.Khi mọi người trong căn phòng nhìn thấy người đó thì ai vẻ mặt cũng rất bất ngờ.Đặc biệt là hắn bởi,người đó chính là Nguyên.
”Ô Nguyên đấy hả?Vào đi cháu!!”
“V..vâng”
Nguyên rụt rè cầm bó hoa đi vào.Hắn và anh họ nhìn Nguyên với vẻ mặt đậm chất buồn và đau khổ.Nguyên đưa bó hoa cho tôi và chúc tôi chóng khỏe.Tôi thì cười và mời Nguyên ở lại chơi.Thật lạ là Nguyên lại đồng ý.Một kế hoạch gì của cậu nữa đây,Nguyên?
“À.Các cháu ở lại chơi với Tú nhé?Cô chú đi ra ngoài có việc.”
Không ai trong ba người họ đáp lại.Ba mẹ tôi cũng không nói gì nữa mà đi.Không khí u ám tràn ngập căn phòng.Cảm giác thật khó chịu…hiuhiu.Mọi thứ đều im ắng,tôi còn không dám nuốt nước bọt.Mình phải mau nó giải thoát khỏi căn phòng này,chịu hết nổi rồi.Phải có ai đó trong bốn người lên tiếng.
“Hoa của Nguyên đẹp và thơm ghê…”
Nguyên chỉ cười.Không gian lại trở nên im lặng,bất lực rồi.Chẳng có gì để nói hết.Bốn chúng tôi trước đây nói còn không hết,ai cũng tranh nhau nói.Mà bây giờ thì…hix.
“Ân và Nam ngồi xuống được không?Nguyên…có chút chuyện muốn…nói…”
Không gian im lặng như tan biến hẳn đi vì câu nói của Nguyên.Ba người chúng tôi bất ngờ.Hắn với anh Hải ban đầu thì chần chừ,song hai người bắt đầu tranh nhau cái ghế.Khi mọi thứ dần trở nên ổn định,ba chúng tôi lặng lẽ nhìn Nguyên và đợi Nguyên nói.Nhìn ba người họ hồi hộp chưa kìa.Chuyện Nguyên muốn nói?Chẳng lẽ Nguyên tính nói cho họ hết mọi chuyện sao?Mong là hai người họ giữ được bình tĩnh,nhất là hắn.Người tôi lo lắng nhất bây giờ là cậu đấy,cậu chủ.
“Nguyên…không biết bắt đầu từ đâu nữa…”
“Bà…cứ nó đi.Khó hiểu hay không Nam Hải này hiểu…hiểu hết…”
“Cảm ơn ông.Tui…sẽ cố gắng nói dễ hiểu nhất…”
Mọi người đều chăm chú lắng nghe Nguyên nói.Đúng như tôi nghĩ,Nguyên đang giải thích về mọi việc làm của Nguyên.Chuyện là bố Nguyên không may đi nhầm đường nên công ty gần bị phá sản.Ông đã nhờ những người giàu có và quyền lực.Ban đầu không ai đồng ý,nhưng mãi sau,chủ tịch công ti đã đồng ý giúp với một điều kiện.Nguyên phải làm con dâu nhà đó.Nguyên vì bố,vì mẹ nên đã đồng ý.Vậy nên,mọi chuyện đã xảy ra với hai đứa con trai yêu Nguyên nhất trần gian.Trong câu chuyện,Nguyên đã không ngừng xin lỗi và khóc nức nở.Hắn và anh tôi,hai người họ đều cúi mặt xuống.Dù cho có ai đó nói chuyện mà nếu chuyện đó không có vui vẻ gì thì không gian u ám sẽ không ngừng dày đặc hơn.Ôi trời,hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi.Tôi xin cậu đừng gây loạn nữa,xin cậu đấy…Hắn đứng lên và lại gần Nguyên.Nguyên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Bởi đôi mắt đó bây giờ lạnh như băng,không phải một ánh mắt rực lửa khiến tôi sợ như trước nữa.Nhưng ánh mắt này có khiến tôi có cảm giác tốt hơn đâu,nó còn tệ hơn.Nó khiến tôi lạnh cả sống lưng >~<
Hắn đứng thật sát Nguyên rồi ôm Nguyên vào lòng khiến cả ba người đều bất ngờ.Nguyên bắt đầu run rẩy.
“Ân…hiểu rồi…”
“Nguyên thật sự rất xin lỗi…oa oa…”
Nguyên cũng ghì chặt hắn vào người và khóc to dần,to dần lên.Đây quả thực là một tấn bi kịch.Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và đã lấy đi hàng ngàn lít nước mắt từ họ.Anh tôi tuy không khóc,nhưng tôi biết trái tim anh ấy đang khóc rất nhiều.
“Kiếp sau nhất định,Nguyên sẽ mãi mãi là của Ân..Đồng ý chứ?”
“Ừm…ừm…ừm…TvT”
Tôi xấu hổ quay ngoắt mặt đi.Hai người hãy tin tưởng,kiếp sau nhất định hai người sẽ mãi là đôi uyên ương đẹp nhất.Đẹp hơn cả Dương Quá với Tiểu Long Nữ,hơn cả Sam Sam với Phong Đằng,tôi đảm bảo đấy.Tôi thấy anh họ tôi đang suýt xoa cái tay trên ghế,liền nhìn chằm chằm.
“Này,đừng có nhìn anh kiểu thế.”
“Lạnh à?Đóng cửa sổ nhé?”
Anh tôi nhăn nhó chỉ vào hai người đàg ôm nhau đằng kia.Tôi cười.
“Sao thế?Bình thường chen vào cơ mà…”
“Anh chịu thua...”
Tội nghiệp.Phải thú nhận anh họ tôi là người mà tôi khó nhìn được cảm xúc nhất.Chẳng biết bây giờ anh ta đang nghĩ gì nữa.Nếu là tôi tôi sẽ chẳng nói lên nửa lời,cứ nghĩ anh ta cũng vậy.Dù sao,lòng người cũng khó đoán mà.
Hai người họ ôm nhau suốt nửa tiếng đồng hồ.Chắc ngủ luôn quá…Anh tôi đứng phắt dậy,hình như chịu không nổi rồi.Anh ta cầm đầu hai người kéo ra hai bên.
“Thôi đi nha!!Đến lượt tao”
“Cái thằng phá đám,tao thách mày động vào người Nguyên đấy!!…”
Nguyên chậm rãi lau nước mắt rồi nở một nụ cười.Vậy là sướng rồi chứ gì…ahaha!!
“Anh để yên họ ôm xíu nữa..”
“Em còn chán mà cậy móng chân rồi còn gì!!”
Tôi liền phi ngay cái gối vào mặt anh ta.Người gì đâu mà vô duyên =^=.
“Mà…cô giáo nói Thảo chuyển nhà là sao?”
“Ừm.Nguyên sang Mỹ.”
“Cái gì?”
Tôi bật phắt dậy nhưng bị ngay quả nhức đầu,đau ahuhu ;;^;;.Anh tôi lao tới đỡ tôi ngồi xuống.
“Tú!Bình tĩnh,ngồi yên!!”
“Chuyển là chuyển thế nào?”
“Thì chuyển…”
“Không cho đi đâu,ahuhu.Thiện Ân ngăn Nguyên lại đi,Thiện Ân!!…”
“Nguyên nhớ phải giữ gìn sức khỏe,ăn uống đều đặn nhé…”
Nói xong hắn liền chạy đi.Anh tôi đành phải đuổi theo hắn.Tại sao hắn….?Cái tên đó….Ah!!!Nguyên bỗng thở một hơi thật dài.
“Nguyên…”
“Xin lỗi,vì đã không nói cho Tú biết sớm…”
“Sớm muộn không quan trọng.Nguyên không được đi đâu hết!!”
“Nguyên nghĩ nên rời xa nơi này sớm.Nếu không,Nguyên sẽ lại phải lòng Ân rồi lại làm rối tung mọi chuyện lên mất…’’
“Nguyên…”
“Nguyên hứa sẽ gửi thư cho mọi người đều đặn.Mọi người đừng lo nhé!!”
Hiểu rồi.Đúng rồi.Nguyên đã sắp đặt mọi thứ rồi mà.Mọi thứ đều là tốt cho chúng tôi.Phải rồi…huhu.
“Bao giờ Nguyên đi?”
“Chủ nhật...”
“Ừm,đủ thời gian Tú hồi phục…”
Nước mắt lại tràn ra.Phải ngăn lại,phải ngăn lại…Oa oa...
“T…Tú..”
“Tú xin lỗi.Tú ích kỷ quá…Nguyên kệ Tú đi…”
Nguyên lại gần và ôm tôi.Hai chúng tôi lại cùng khóc.Chỉ có hai đứa cứ gào thét với nhau,buồn cười chưa kìa…hahaha TvT.Cười nhạt toẹt Ú^Ù…hiuhiu.
Tác giả :
Hải Quân