Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!
Chương 15: Sinh nhật buồn - quá khứ,biến khỏi cậu chủ ta
Tôi muốn nói nhưng miệng cứ lắp bắp quá,không nói lên được cái gì.Ngại gì chứ con nhỏ ngốc,người ta không để ý gì đến mày đâu,không phải lo.Tôi tự trấn an mình rồi cố ép bản thân nói ra.
“Thiện Ân…có đây…không ạ?”
“Không!”
Anh ấy trả lời một cách thẳng thừng với khuôn mặt lạnh lùng.Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh ấy lúc trước,nhất là cái lúc,anh ấy gặp chị Thiện Ân…Nếu hắn không có ở đây thì còn chờ gì nữa,đi khỏi đây thôi.Tôi vội đứng dậy nói với anh ấy và chuẩn bị chạy đi.
“X…Xin lỗi vì đã làm phiền anh…”
Bỗng anh ấy kéo tôi lại,tôi bị trượt chân và ngã xuống.Anh Minh lại gần ngồi xuống đỡ tôi.Ahhh…hôm nay sinh nhật mình,sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước đến giờ.Hai cặp mắt đang song song nhìn nhau.Thình thịch..thình thịch..hiuhiu.Nhưng anh ấy nào có cảm nhận được gì,chỉ riêng mình tôi thôi.Vẫn là cái khuôn mặt lạnh lùng đối với tôi.
“Sinh nhật Ân mà Ân chạy đi đâu rồi à?Tìm hết nơi chưa?”
“*Gật*”
“Chắc là nó ở đấy…theo tôi.”
Anh Minh đứng dậy và đi trước,tôi mới giật mình đứng dậy theo.Anh ấy định dẫn tôi đi đâu…chẳng lẽ đến chỗ mà những lúc hắn buồn hắn thường hay đến đó.Giống tôi,khóc thì sẽ chui vào tủ quần áo.Anh Minh dẫn tôi đến một căn phòng mà tôi chưa từng đặt chân tới hay từng đi qua.Nó cũng gần gần tầng thượng.Và khi mở cánh cửa ra,tôi ngơ ngác nhìn.Những bức tường không phải được làm bằng gạch đá mà được làm bằng những tấm kính trong suốt.Mái che thì hình vòm và những khung kính được xếp với nhau như bề mặt của viên kim cương.Tôi có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao xuyên qua bức tường kính – cả một dãy ngân hà.Như đang ở bên trong lòng của viên kim cương vô giá…thật hạnh phúc.Hắn cũng biết chọn nơi hạnh phúc nhất của mình ấy nhỉ.Căn phòng này còn có cả kính thiên văn,tôi cứ nghịch nghịch khắp căn phòng mà quên mất rằng đang đi tìm hắn.Cho đến khi tiếng gọi thân thiết từ anh Minh cất lên.
“Ânnn..em ở đâu?”
“C..cậu chủ!!!”
Chúng tôi cùng nhau lật cả căn phòng lên,nhưng không thấy hắn.Tên ngốc đó ở đâu rồi…Tự dưng anh Minh không tìm nữa mà đứng nhìn bức tường..???Có gì đặc biệt ở đó chăng.. Cũng kỳ,tất cả những bức tường kia đều là kính…chỉ có riêng bức tường mà anh Minh đang nhìn được làm bằng gạch và đầy những bức tranh ngộ nghĩnh đầy kỷ niệm tuổi thơ.Hắn vẽ xấu ghê.
“Anh đang làm…”
“Shhh….”
Anh ấy kêu tôi trật tự,tôi cũng im lặng nghe theo.Khi không gian yên tĩnh đi,tôi nghe có tiếng nói bên kia bức tường,hình như là giọng của hắn.Tên ngốc đó làm gì bên đó thế… Ò^Ó.
“Bên kia là phòng nào vậy?”
“Phòng thờ bà của Thiện Ân.”
“Sao cậu chủ lại ở trong phòng đó…”
“Hôm nay…là ngày giỗ của bà nội Ân.”
Tôi bất ngờ,bà hắn mất ngay trong ngày sinh nhật của hắn.Vậy ra đó là lý do hắn không tổ chức sinh nhật và lúc nhìn thấy tiệc sinh nhật tôi làm,hắn đã chạy đi.Tôi im lặng nghe…im lặng nghe giọng nói run run như sắp khóc của hắn.Có vẻ như hắn đang càu nhàu.
“Tại sao họ lại có thể ngang nhiên tổ chức sinh nhật trong ngày giỗ của bà chứ…Không ai hiểu gì cả…cả chị cũng không hiểu…Con ước cái ngày con sinh ra không bao giờ xuất hiện,con ghét nó…”
Tôi nghe mà bực cả cõi lòng…tay tôi nắm chặt và định xông vào thì bị anh ấy ngăn lại bảo rằng người lạ không được phép vào.Nhưng tôi nào có thể chịu nổi…
“Anh mở giúp em được không…?”
Anh ấy nhìn tôi tỏ vẻ như không được.Rồi cứ nhìn tôi một lúc lâu như vậy,anh ấy có thể hiểu được sự tức giận đang bùng cháy tôi đến mức nào.Anh cứ yên tâm,em không thể làm loạn nơi thiêng liêng nhất tòa lâu đài này được.Anh Minh đẩy nhẹ bức tường ra,hắn đang ngồi một góc và giật mình khi nhìn thấy tôi.Tôi bước nhẹ đến trước cửa,cúi xuống.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm.”
“Cậu đến đây làm gì?Người lạ không được phép vào.Biến ra!!”
Hắn lao tới với khuôn mặt đầy tức giận,đưa tay định đẩy tôi ra ngoài.Để xem sự tức giận của ai nhiều hơn,tên ngốc.Tôi nhanh cầm tay hắn hất ra và gạt chân hắn một cái.Hắn ngã xuống nhưng rồi không chống trả lại nữa.Hắn khóc,đầu tóc rối bù.Tôi ngồi xuống,lấy tay vuốt tóc mái hắt lên.Và nói một câu thật ngắn gọn nhưng không kém sự thâm thúy.
“Cậu chủ ngốc.”
“Cậu là cái quái gì mà nói tôi như vậy.”
Tôi cười,hắn khóc nhưng vẫn không để người khác động tới cái tôi của hắn.Con trai khóc không có nghĩa là yếu đuối...nhưng lại có nghĩa là ĐÀN BÀ (_^_).Tôi không muốn thương hại cậu ta chút nào bởi sẽ làm mất đi cái bản chất vốn có của hắn.Nếu mất đi thì sẽ cảm thấy kỳ lắm.Nhưng…
“Cái ngày quan trọng nhất là cái ngày cậu chủ sinh ra…vậy mà cậu chủ lại nói là không muốn nó xuất hiện sao?”
“Tôi không quan tâm”.
“Hmm….để tôi nói nó quan trọng thế nào nhé!”
“Tôi không quan tâm.”
“Nếu không có ngày đó thì cậu sẽ không thể được sinh ra.Mà nếu không được sinh ra thì bà cậu sẽ không cảm thấy hạnh phúc vì không có cậu.Nguyên…cũng không thể tìm được một người con trai mà cậu ấy thích.Và cả tôi…sẽ không bao giờ được gặp cậu.”
Hắn ngẩng mặt lên,nước mắt đọng lại bên khóe mắt đỏ.Đôi mắt trở nên long lanh hơn bao giờ hết.Bỗng hắn cầm chặt cổ tay tôi và để ra khỏi chán hắn.Ah,xin lỗi vì đã động đến “cục vàng của ba mẹ cậu”.Hắn nắm chặt,nắm thật chặt…khiến tôi đau nhưng phải kiềm chế,tôi đang dạy dỗ hắn mà.Hắn không nói gì cả,cậu ta có thể kết thúc cuộc đối thoại này bất cứ lúc nào.Đừng hòng…cậu phải đứng dậy đi chứ.
“Liệu bà cậu trên kia..có cảm thấy được hạnh phúc khi thấy cậu thế này…”
“Cậu đừng nói nữa.”
“Bà cậu không vui đâu…”
“CẬU ĐỪNG NÓI NỮA!!TÔI KHÔNG NGH…”
“Hôm nay…là sinh nhật tôi.”
“…”
“Tặng cho tôi đi…nụ cười của cậu.Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cậu đâu.”
Hắn tỏ ra bất ngờ.Người hắn như đông cứng lại và hắn cũng không nói gì cả.Tôi nghĩ hắn cần có sự cho phép của bà…đứa cháu trai ngoan…Tôi bỏ tay hắn ra và bước tới trước bàn thờ.Tôi không biết có nên không,nó có xúc phạm đến nơi thiêng liêng này hay không.Nhưng liệu bà ấy có thể cho qua,cậu ta suy sụp lắm rồi.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm.Bà có thể cho Thiện Ân tổ chức sinh nhật không?”
Tôi buồn cười thật đấy,người đã mất thì làm gì có thể trả lời có hay không chứ.Hắn đờ đẫn ra nhìn,anh Minh cũng ngạc nhiên nhìn,cả hai người họ.Bỗng cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ và vào đến căn phòng.Làn gió nhẹ,vậy là bà Thiện Ân đã đồng ý chăng.Thình thịch…sợ vãi @@...Tiếng gọi “bà” của hắn vang lên thật nhỏ và cái giọng run run đầy sự bất ngờ.
“Cảm ơn bà.”
Tôi cúi xuống và đi đến chỗ hắn,đặt hai bàn tay lên vai hắn.Đến giờ mặt hắn vẫn tràn đầy sự bất ngờ,tôi cũng bất ngờ không kém nhưng phải giả vờ thật ngầu để hắn nhận ra hắn sai biết chừng nào.
“Vậy là được rồi..phải không?”
Hắn cười và lau đi nước mắt của hắn.Đứng dậy và quay lưng đi nhưng rồi hắn lại quay lại phía tôi nở một nụ cười khác.
“Đi thôi,đến chỗ bữa tiệc của tôi và cậu.”
“Ừ!!”
Tôi cười.Thật tốt quá,cậu ta đã trở lại rồi.Sinh nhật cậu,tôi chúc cậu mạnh mẽ,thật mạnh mẽ hơn nữa…để có thể sống sót trong cái thứ gọi là cuộc sống này.Tôi định chạy theo hắn nhưng lại thấy anh Minh đang đứng đó.Nên mời anh ấy đi chứ nhỉ..có thể hắn không cho phép nhưng tôi cho : hôm nay là sinh nhật tôi nữa mà.Tôi từ từ bước ra ngoài và đóng của vào.Nhìn anh ấy một lúc,anh ấy nhìn tôi như kiểu tôi là phù thủy ấy.Cơn gió đó chỉ là tình cờ thôi…chắc vậy…ahihi.Tôi liền liều cầm tay anh Minh kéo tới bữa tiệc.Tôi đã nhanh chóng gọi chị Thiện Ân rằng hắn sẽ đến.Nhưng không ngờ,họ lại nhanh tới vậy,một tràng pháo nữa được bắn lên.Hắn cũng thật bất ngờ nhưng lần này khác,cười trong sự sung sướng.Nguyên chạy tới chỗ Thiện Ân và trao quà.Bữa tiệc này không phải sự ngạc nhiên duy nhất mà tôi dành cho hắn,tôi còn trang bị cho cả Nguyên bộ đồng phục hầu gái của nhà hắn.Nguyên mặc thật sự dễ thương không chịu được ≥v≤.
“Cảm ơn Nguyên nhiều…Nhưng sao Nguyên mặc thế này?”
“T..tại Tú bắt mặc đó…”
Mặt Nguyên đỏ bừng lên,hắn quay sang tôi cười rồi cốc đầu tôi một cái.
“Làm cái gì thế hả?”
“Nguyên mặc đẹp không?”
“Ừ thì…đẹp…”
Thiện Ân ngại ngại gãi đầu.Không khí bữa tiệc ngày càng trở nên nóng hơn : vì tình yêu nóng bỏng của họ…Thứ tình yêu mà chính tôi cũng đã phải bỏ cuộc…Thật mạnh mẽ.Tự dưng Nguyên từ từ đi đến chỗ tôi rút ra một món quà.Nguyên còn nhớ sinh nhật tôi ư *mắt long lanh*.Tôi lao vào ôm Nguyên thật sung sướng và hạnh phúc.Vui quá,hạnh phúc quá,sinh nhật KHÔNG BÌNH THƯỜNG nhất của tôi…Chúng tôi bắt đầu phá tiệc,bật nhạc nhảy múa reo hò.Mặc dù chỉ có năm người và thức ăn hầu như cũng đã nguội hết rồi nhưng niềm vui vẫn mãi là trên hết.Nhiều lúc những cơn gió thổi nhẹ qua bữa tiệc.Bà của Thiện Ân chắc cũng đang tham dự bữa tiệc này.Vậy là,sáu người nhỉ.Khi bữa tiệc kết thúc,chúng tôi tiễn Nguyên về.Nguyên đi về với một nụ cười vui vẻ,tỏa sáng không kém gì chị Thiện Ân.Bốn chúng tôi đi về phía tòa lâu đài kia,tôi vừa đi vừa nhảy chân sáo và nhìn vào quà sinh nhật của Nguyên.Hắn nhìn thấy tôi như vậy nào để tôi yên,lúc nào cũng phải kháy tôi một chút.
“Chắc khi nào sinh nhật tôi phải kêu cô gọi bà tôi về nhỉ?”
“Thôi đi…lúc đấy tôi sợ muốn chết…;;^;;”
“À mà cậu chưa tặng tôi quà sinh nhật?”
“Tặng bữa tiệc đấy là quá đủ rồi.”
“Thằng nhóc kia..quên cảm ơn ai đó rồi nhỉ?”
“Vâng ạ,cảm ơn bà chằn…”
Chị ấy bất ngờ rượt theo Thiện Ân,hắn cũng nhanh chân chạy mất…tít vào trong tòa lâu đài kia.Và bây giờ trên sân nhà hắn,chỉ còn hai chúng tôi – tôi và anh Minh.Nhưng tôi chỉ im lặng.Biết nói gì bây giờ,chẳng có gì để nói cả,mà có thì tôi cũng không nói được.Thình thịch…thình thịch…Tìm tôi đang vang lên thật rộn ra.Thỉnh thoảng tôi có ngước lên nhìn anh ấy xíu,vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó.Mới có thế này thôi mà anh ấy đã tỏ ra thật lạnh lùng như vậy thì lúc tôi tỏ tình anh ấy chắc sẽ tỏ ra như không quen quá.Tôi nghĩ mình nên kìm nén cảm xúc này thì hơn,không nên nói gì cả chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt nhất.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tôi giật mình,anh ấy vừa chúc tôi sao.Ah,thật hạnh phúc quá đi thôi.Tôi muốn nhảy cẫng lên nhưng phải kiềm chế,phải thật bình tĩnh.Nói vậy nhưng tôi cảm thấy mặt mình đang nóng ran lên.
“C..cảm ơn anh nhiều…”
Chỉ với hai câu nhưng cuộc đối thoại đã kết thúc…Một khoảng không gian im lặng khác lại bắt đầu.Không nói gì cả,không làm gì cả,chỉ đi bên cạnh anh ấy nhưng tôi cũng cảm thấy có chút hạnh phúc.Ah,cái sân Nội Bài này bình thường bao la rộng lớn đến vậy mà bây giờ thật là ngắn ngủn.Đến trước cánh cửa của tòa lâu đài này rồi.Khi nhai chúng tôi tiến vào phòng khách,đường ai nấy đi.Ai đó chào đi,ai đó tạm biệt đi,để chúng ta có thể nói chuyện với nhau nữa.Anh ấy đi theo đường khác,tôi đứng lại nhìn.Và rồi cũng cất lên tiếng nói nhỏ nhoi.
“Chúc..ngủ ngon…”
“Ừ..chào.”
Anh ấy chào lại với một nụ cười rồi chân bước đi.Thành công rồi,vậy là chúng tôi có thể nói chuyện tiếp ở lần gặp mặt sau đúng không..đúng không…hiuhiu…Tôi về phòng của hắn,không hiểu sao thấy bây giờ mệt quá.Nhanh nhanh rồi còn về nghỉ…Vừa mới bước vào phòng đã thấy hắn đứng trước cửa sổ tay chắp đằng sau trông oai lắm.Tôi nghĩ chắc là hắn đang tưởng nhớ gì đó nên cứ rón rén lấy đồ của mình rồi về.Tay tôi với lấy cái nắm cửa thì tiếng của hắn cất lên làm tôi giật mình.
“Đi đâu thế?”
“Đi về..chứ đi đâu…?”
“Ai cho cậu về….”
“Bình thường có cần ai cho đâu…”
Hắn lao tới tôi,tay đập vào cánh cửa,một tiếng “cộp” vang lên.Hắn cúi mặt xuống đất.Tôi giật mình,chẳng lẽ hắn định trả thù cho cái vụ vừa nãy….Cái vụ mà tôi chạm vào “cục vàng của ba mẹ hắn”…Nhưng tôi đã lầm,hắn đã nói ra một từ khiến tôi bất ngờ.Tuy nó nhỏ nhưng tôi có thể nghe thấy,“Cảm ơn”.Hắn ngẩng mặt lên cười.Hắn vừa cảm ơn tôi ư…hai từ mà dù cho trời có sập hắn cũng sẽ không bao giờ cất lên.Rồi mặt hắn lại thay đổi,bây giờ chuyển sang mặt kiểu khinh khinh.
“Thế có cầm không?”
“Cầm gì?”
Hắn đưa mắt ra bàn tay đang chạm lên tường của hắn.Tôi quay ra nhìn,một thứ đang lóe sáng trong bàn tay hắn.Bỗng hắn thả tay ra làm tôi phải vội hứng lấy nó.Đó…đó là một cái móc khóa hình ngôi sao…Bảo thảo nào vừa nãy nghe một tiếng “cộp”.
“Gì..gì đây?”
“Quà sinh nhật của cậu đấy!”
“Nhưng cậu tặng rồi mà…”
“Cái này á?Chẳng có ý nghĩa gì cả!!”
Hắn chỉ vào cái miệng của hắn đang giả vờ cười.Không có ý nghĩa ư…nó làm cậu đứng lên trong cuộc sống này đấy.Vừa thấy bực mình nhưng cũng thấy vui.Tôi hí hửng cầm xem và mở cửa ra để đi về.
“Cảm ơn nhé!! ^_^”
Cậu chủ,tôi có treo quà sinh nhật của tôi lên cặp của cậu đấy,hi vọng cậu thấy chúng.Sinh nhật vui vẻ.
“Thiện Ân…có đây…không ạ?”
“Không!”
Anh ấy trả lời một cách thẳng thừng với khuôn mặt lạnh lùng.Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh ấy lúc trước,nhất là cái lúc,anh ấy gặp chị Thiện Ân…Nếu hắn không có ở đây thì còn chờ gì nữa,đi khỏi đây thôi.Tôi vội đứng dậy nói với anh ấy và chuẩn bị chạy đi.
“X…Xin lỗi vì đã làm phiền anh…”
Bỗng anh ấy kéo tôi lại,tôi bị trượt chân và ngã xuống.Anh Minh lại gần ngồi xuống đỡ tôi.Ahhh…hôm nay sinh nhật mình,sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước đến giờ.Hai cặp mắt đang song song nhìn nhau.Thình thịch..thình thịch..hiuhiu.Nhưng anh ấy nào có cảm nhận được gì,chỉ riêng mình tôi thôi.Vẫn là cái khuôn mặt lạnh lùng đối với tôi.
“Sinh nhật Ân mà Ân chạy đi đâu rồi à?Tìm hết nơi chưa?”
“*Gật*”
“Chắc là nó ở đấy…theo tôi.”
Anh Minh đứng dậy và đi trước,tôi mới giật mình đứng dậy theo.Anh ấy định dẫn tôi đi đâu…chẳng lẽ đến chỗ mà những lúc hắn buồn hắn thường hay đến đó.Giống tôi,khóc thì sẽ chui vào tủ quần áo.Anh Minh dẫn tôi đến một căn phòng mà tôi chưa từng đặt chân tới hay từng đi qua.Nó cũng gần gần tầng thượng.Và khi mở cánh cửa ra,tôi ngơ ngác nhìn.Những bức tường không phải được làm bằng gạch đá mà được làm bằng những tấm kính trong suốt.Mái che thì hình vòm và những khung kính được xếp với nhau như bề mặt của viên kim cương.Tôi có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao xuyên qua bức tường kính – cả một dãy ngân hà.Như đang ở bên trong lòng của viên kim cương vô giá…thật hạnh phúc.Hắn cũng biết chọn nơi hạnh phúc nhất của mình ấy nhỉ.Căn phòng này còn có cả kính thiên văn,tôi cứ nghịch nghịch khắp căn phòng mà quên mất rằng đang đi tìm hắn.Cho đến khi tiếng gọi thân thiết từ anh Minh cất lên.
“Ânnn..em ở đâu?”
“C..cậu chủ!!!”
Chúng tôi cùng nhau lật cả căn phòng lên,nhưng không thấy hắn.Tên ngốc đó ở đâu rồi…Tự dưng anh Minh không tìm nữa mà đứng nhìn bức tường..???Có gì đặc biệt ở đó chăng.. Cũng kỳ,tất cả những bức tường kia đều là kính…chỉ có riêng bức tường mà anh Minh đang nhìn được làm bằng gạch và đầy những bức tranh ngộ nghĩnh đầy kỷ niệm tuổi thơ.Hắn vẽ xấu ghê.
“Anh đang làm…”
“Shhh….”
Anh ấy kêu tôi trật tự,tôi cũng im lặng nghe theo.Khi không gian yên tĩnh đi,tôi nghe có tiếng nói bên kia bức tường,hình như là giọng của hắn.Tên ngốc đó làm gì bên đó thế… Ò^Ó.
“Bên kia là phòng nào vậy?”
“Phòng thờ bà của Thiện Ân.”
“Sao cậu chủ lại ở trong phòng đó…”
“Hôm nay…là ngày giỗ của bà nội Ân.”
Tôi bất ngờ,bà hắn mất ngay trong ngày sinh nhật của hắn.Vậy ra đó là lý do hắn không tổ chức sinh nhật và lúc nhìn thấy tiệc sinh nhật tôi làm,hắn đã chạy đi.Tôi im lặng nghe…im lặng nghe giọng nói run run như sắp khóc của hắn.Có vẻ như hắn đang càu nhàu.
“Tại sao họ lại có thể ngang nhiên tổ chức sinh nhật trong ngày giỗ của bà chứ…Không ai hiểu gì cả…cả chị cũng không hiểu…Con ước cái ngày con sinh ra không bao giờ xuất hiện,con ghét nó…”
Tôi nghe mà bực cả cõi lòng…tay tôi nắm chặt và định xông vào thì bị anh ấy ngăn lại bảo rằng người lạ không được phép vào.Nhưng tôi nào có thể chịu nổi…
“Anh mở giúp em được không…?”
Anh ấy nhìn tôi tỏ vẻ như không được.Rồi cứ nhìn tôi một lúc lâu như vậy,anh ấy có thể hiểu được sự tức giận đang bùng cháy tôi đến mức nào.Anh cứ yên tâm,em không thể làm loạn nơi thiêng liêng nhất tòa lâu đài này được.Anh Minh đẩy nhẹ bức tường ra,hắn đang ngồi một góc và giật mình khi nhìn thấy tôi.Tôi bước nhẹ đến trước cửa,cúi xuống.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm.”
“Cậu đến đây làm gì?Người lạ không được phép vào.Biến ra!!”
Hắn lao tới với khuôn mặt đầy tức giận,đưa tay định đẩy tôi ra ngoài.Để xem sự tức giận của ai nhiều hơn,tên ngốc.Tôi nhanh cầm tay hắn hất ra và gạt chân hắn một cái.Hắn ngã xuống nhưng rồi không chống trả lại nữa.Hắn khóc,đầu tóc rối bù.Tôi ngồi xuống,lấy tay vuốt tóc mái hắt lên.Và nói một câu thật ngắn gọn nhưng không kém sự thâm thúy.
“Cậu chủ ngốc.”
“Cậu là cái quái gì mà nói tôi như vậy.”
Tôi cười,hắn khóc nhưng vẫn không để người khác động tới cái tôi của hắn.Con trai khóc không có nghĩa là yếu đuối...nhưng lại có nghĩa là ĐÀN BÀ (_^_).Tôi không muốn thương hại cậu ta chút nào bởi sẽ làm mất đi cái bản chất vốn có của hắn.Nếu mất đi thì sẽ cảm thấy kỳ lắm.Nhưng…
“Cái ngày quan trọng nhất là cái ngày cậu chủ sinh ra…vậy mà cậu chủ lại nói là không muốn nó xuất hiện sao?”
“Tôi không quan tâm”.
“Hmm….để tôi nói nó quan trọng thế nào nhé!”
“Tôi không quan tâm.”
“Nếu không có ngày đó thì cậu sẽ không thể được sinh ra.Mà nếu không được sinh ra thì bà cậu sẽ không cảm thấy hạnh phúc vì không có cậu.Nguyên…cũng không thể tìm được một người con trai mà cậu ấy thích.Và cả tôi…sẽ không bao giờ được gặp cậu.”
Hắn ngẩng mặt lên,nước mắt đọng lại bên khóe mắt đỏ.Đôi mắt trở nên long lanh hơn bao giờ hết.Bỗng hắn cầm chặt cổ tay tôi và để ra khỏi chán hắn.Ah,xin lỗi vì đã động đến “cục vàng của ba mẹ cậu”.Hắn nắm chặt,nắm thật chặt…khiến tôi đau nhưng phải kiềm chế,tôi đang dạy dỗ hắn mà.Hắn không nói gì cả,cậu ta có thể kết thúc cuộc đối thoại này bất cứ lúc nào.Đừng hòng…cậu phải đứng dậy đi chứ.
“Liệu bà cậu trên kia..có cảm thấy được hạnh phúc khi thấy cậu thế này…”
“Cậu đừng nói nữa.”
“Bà cậu không vui đâu…”
“CẬU ĐỪNG NÓI NỮA!!TÔI KHÔNG NGH…”
“Hôm nay…là sinh nhật tôi.”
“…”
“Tặng cho tôi đi…nụ cười của cậu.Tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cậu đâu.”
Hắn tỏ ra bất ngờ.Người hắn như đông cứng lại và hắn cũng không nói gì cả.Tôi nghĩ hắn cần có sự cho phép của bà…đứa cháu trai ngoan…Tôi bỏ tay hắn ra và bước tới trước bàn thờ.Tôi không biết có nên không,nó có xúc phạm đến nơi thiêng liêng này hay không.Nhưng liệu bà ấy có thể cho qua,cậu ta suy sụp lắm rồi.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm.Bà có thể cho Thiện Ân tổ chức sinh nhật không?”
Tôi buồn cười thật đấy,người đã mất thì làm gì có thể trả lời có hay không chứ.Hắn đờ đẫn ra nhìn,anh Minh cũng ngạc nhiên nhìn,cả hai người họ.Bỗng cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ và vào đến căn phòng.Làn gió nhẹ,vậy là bà Thiện Ân đã đồng ý chăng.Thình thịch…sợ vãi @@...Tiếng gọi “bà” của hắn vang lên thật nhỏ và cái giọng run run đầy sự bất ngờ.
“Cảm ơn bà.”
Tôi cúi xuống và đi đến chỗ hắn,đặt hai bàn tay lên vai hắn.Đến giờ mặt hắn vẫn tràn đầy sự bất ngờ,tôi cũng bất ngờ không kém nhưng phải giả vờ thật ngầu để hắn nhận ra hắn sai biết chừng nào.
“Vậy là được rồi..phải không?”
Hắn cười và lau đi nước mắt của hắn.Đứng dậy và quay lưng đi nhưng rồi hắn lại quay lại phía tôi nở một nụ cười khác.
“Đi thôi,đến chỗ bữa tiệc của tôi và cậu.”
“Ừ!!”
Tôi cười.Thật tốt quá,cậu ta đã trở lại rồi.Sinh nhật cậu,tôi chúc cậu mạnh mẽ,thật mạnh mẽ hơn nữa…để có thể sống sót trong cái thứ gọi là cuộc sống này.Tôi định chạy theo hắn nhưng lại thấy anh Minh đang đứng đó.Nên mời anh ấy đi chứ nhỉ..có thể hắn không cho phép nhưng tôi cho : hôm nay là sinh nhật tôi nữa mà.Tôi từ từ bước ra ngoài và đóng của vào.Nhìn anh ấy một lúc,anh ấy nhìn tôi như kiểu tôi là phù thủy ấy.Cơn gió đó chỉ là tình cờ thôi…chắc vậy…ahihi.Tôi liền liều cầm tay anh Minh kéo tới bữa tiệc.Tôi đã nhanh chóng gọi chị Thiện Ân rằng hắn sẽ đến.Nhưng không ngờ,họ lại nhanh tới vậy,một tràng pháo nữa được bắn lên.Hắn cũng thật bất ngờ nhưng lần này khác,cười trong sự sung sướng.Nguyên chạy tới chỗ Thiện Ân và trao quà.Bữa tiệc này không phải sự ngạc nhiên duy nhất mà tôi dành cho hắn,tôi còn trang bị cho cả Nguyên bộ đồng phục hầu gái của nhà hắn.Nguyên mặc thật sự dễ thương không chịu được ≥v≤.
“Cảm ơn Nguyên nhiều…Nhưng sao Nguyên mặc thế này?”
“T..tại Tú bắt mặc đó…”
Mặt Nguyên đỏ bừng lên,hắn quay sang tôi cười rồi cốc đầu tôi một cái.
“Làm cái gì thế hả?”
“Nguyên mặc đẹp không?”
“Ừ thì…đẹp…”
Thiện Ân ngại ngại gãi đầu.Không khí bữa tiệc ngày càng trở nên nóng hơn : vì tình yêu nóng bỏng của họ…Thứ tình yêu mà chính tôi cũng đã phải bỏ cuộc…Thật mạnh mẽ.Tự dưng Nguyên từ từ đi đến chỗ tôi rút ra một món quà.Nguyên còn nhớ sinh nhật tôi ư *mắt long lanh*.Tôi lao vào ôm Nguyên thật sung sướng và hạnh phúc.Vui quá,hạnh phúc quá,sinh nhật KHÔNG BÌNH THƯỜNG nhất của tôi…Chúng tôi bắt đầu phá tiệc,bật nhạc nhảy múa reo hò.Mặc dù chỉ có năm người và thức ăn hầu như cũng đã nguội hết rồi nhưng niềm vui vẫn mãi là trên hết.Nhiều lúc những cơn gió thổi nhẹ qua bữa tiệc.Bà của Thiện Ân chắc cũng đang tham dự bữa tiệc này.Vậy là,sáu người nhỉ.Khi bữa tiệc kết thúc,chúng tôi tiễn Nguyên về.Nguyên đi về với một nụ cười vui vẻ,tỏa sáng không kém gì chị Thiện Ân.Bốn chúng tôi đi về phía tòa lâu đài kia,tôi vừa đi vừa nhảy chân sáo và nhìn vào quà sinh nhật của Nguyên.Hắn nhìn thấy tôi như vậy nào để tôi yên,lúc nào cũng phải kháy tôi một chút.
“Chắc khi nào sinh nhật tôi phải kêu cô gọi bà tôi về nhỉ?”
“Thôi đi…lúc đấy tôi sợ muốn chết…;;^;;”
“À mà cậu chưa tặng tôi quà sinh nhật?”
“Tặng bữa tiệc đấy là quá đủ rồi.”
“Thằng nhóc kia..quên cảm ơn ai đó rồi nhỉ?”
“Vâng ạ,cảm ơn bà chằn…”
Chị ấy bất ngờ rượt theo Thiện Ân,hắn cũng nhanh chân chạy mất…tít vào trong tòa lâu đài kia.Và bây giờ trên sân nhà hắn,chỉ còn hai chúng tôi – tôi và anh Minh.Nhưng tôi chỉ im lặng.Biết nói gì bây giờ,chẳng có gì để nói cả,mà có thì tôi cũng không nói được.Thình thịch…thình thịch…Tìm tôi đang vang lên thật rộn ra.Thỉnh thoảng tôi có ngước lên nhìn anh ấy xíu,vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó.Mới có thế này thôi mà anh ấy đã tỏ ra thật lạnh lùng như vậy thì lúc tôi tỏ tình anh ấy chắc sẽ tỏ ra như không quen quá.Tôi nghĩ mình nên kìm nén cảm xúc này thì hơn,không nên nói gì cả chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt nhất.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tôi giật mình,anh ấy vừa chúc tôi sao.Ah,thật hạnh phúc quá đi thôi.Tôi muốn nhảy cẫng lên nhưng phải kiềm chế,phải thật bình tĩnh.Nói vậy nhưng tôi cảm thấy mặt mình đang nóng ran lên.
“C..cảm ơn anh nhiều…”
Chỉ với hai câu nhưng cuộc đối thoại đã kết thúc…Một khoảng không gian im lặng khác lại bắt đầu.Không nói gì cả,không làm gì cả,chỉ đi bên cạnh anh ấy nhưng tôi cũng cảm thấy có chút hạnh phúc.Ah,cái sân Nội Bài này bình thường bao la rộng lớn đến vậy mà bây giờ thật là ngắn ngủn.Đến trước cánh cửa của tòa lâu đài này rồi.Khi nhai chúng tôi tiến vào phòng khách,đường ai nấy đi.Ai đó chào đi,ai đó tạm biệt đi,để chúng ta có thể nói chuyện với nhau nữa.Anh ấy đi theo đường khác,tôi đứng lại nhìn.Và rồi cũng cất lên tiếng nói nhỏ nhoi.
“Chúc..ngủ ngon…”
“Ừ..chào.”
Anh ấy chào lại với một nụ cười rồi chân bước đi.Thành công rồi,vậy là chúng tôi có thể nói chuyện tiếp ở lần gặp mặt sau đúng không..đúng không…hiuhiu…Tôi về phòng của hắn,không hiểu sao thấy bây giờ mệt quá.Nhanh nhanh rồi còn về nghỉ…Vừa mới bước vào phòng đã thấy hắn đứng trước cửa sổ tay chắp đằng sau trông oai lắm.Tôi nghĩ chắc là hắn đang tưởng nhớ gì đó nên cứ rón rén lấy đồ của mình rồi về.Tay tôi với lấy cái nắm cửa thì tiếng của hắn cất lên làm tôi giật mình.
“Đi đâu thế?”
“Đi về..chứ đi đâu…?”
“Ai cho cậu về….”
“Bình thường có cần ai cho đâu…”
Hắn lao tới tôi,tay đập vào cánh cửa,một tiếng “cộp” vang lên.Hắn cúi mặt xuống đất.Tôi giật mình,chẳng lẽ hắn định trả thù cho cái vụ vừa nãy….Cái vụ mà tôi chạm vào “cục vàng của ba mẹ hắn”…Nhưng tôi đã lầm,hắn đã nói ra một từ khiến tôi bất ngờ.Tuy nó nhỏ nhưng tôi có thể nghe thấy,“Cảm ơn”.Hắn ngẩng mặt lên cười.Hắn vừa cảm ơn tôi ư…hai từ mà dù cho trời có sập hắn cũng sẽ không bao giờ cất lên.Rồi mặt hắn lại thay đổi,bây giờ chuyển sang mặt kiểu khinh khinh.
“Thế có cầm không?”
“Cầm gì?”
Hắn đưa mắt ra bàn tay đang chạm lên tường của hắn.Tôi quay ra nhìn,một thứ đang lóe sáng trong bàn tay hắn.Bỗng hắn thả tay ra làm tôi phải vội hứng lấy nó.Đó…đó là một cái móc khóa hình ngôi sao…Bảo thảo nào vừa nãy nghe một tiếng “cộp”.
“Gì..gì đây?”
“Quà sinh nhật của cậu đấy!”
“Nhưng cậu tặng rồi mà…”
“Cái này á?Chẳng có ý nghĩa gì cả!!”
Hắn chỉ vào cái miệng của hắn đang giả vờ cười.Không có ý nghĩa ư…nó làm cậu đứng lên trong cuộc sống này đấy.Vừa thấy bực mình nhưng cũng thấy vui.Tôi hí hửng cầm xem và mở cửa ra để đi về.
“Cảm ơn nhé!! ^_^”
Cậu chủ,tôi có treo quà sinh nhật của tôi lên cặp của cậu đấy,hi vọng cậu thấy chúng.Sinh nhật vui vẻ.
Tác giả :
Hải Quân