Hình Hôn – Hôn Nhân Giả
Chương 4-2
Tắc xi đưa Diệp Tân về tới dưới lầu, Diệp Tân mở cửa xe, lúc này mới phát hiện chân đau lợi hại.Cậu nhịn đau khấp khễnh tiến vào tòa nhà, đi thang máy lên lầu về nhà, sau đó an vị ở huyền quan.
Thời điểm Đoạn Châu nghe được động tĩnh đi ra, liền thấy Diệp Tân ngồi ở huyền quan ngẩn người.
Đoạn Châu hỏi: Cậu không sao chứ? Sau đó đi tới vỗ vỗ lưng Diệp Tân.
Diệp Tân phục hồi tinh thần lại liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu một cái biểu thị không có chuyện gì, liền cởi giày vào nhà.
Vẫn cứ khập khễnh.
Đoạn Châu tiến lên kéo cậu, nói: Cậu sắc mặt không được tốt, chân này… Là bị té?
Diệp Tân gật gật đầu, vô lực nở nụ cười, làm cái ngôn ngữ bằng tay biểu thị mình đi tắm trước, sau đó liền tránh ra Đoạn Châu trở về phòng của mình.
Đoạn Châu cảm thấy rất không đúng —— Diệp Tân chắc chắn sẽ không bởi vì ngã sấp xuống mà một bộ tinh thần không ăn thua như vậy, cậu tối nay đi ra ngoài cùng bạn bè ban nhạc tụ hội, chẳng lẽ đã xảy ra cái gì chuyện không vui? Xảy ra tranh chấp?
Đoạn Châu liền não bổ tình cảnh Diệp Tân gây gổ với người sau đó bị đẩy ngã, càng não bổ càng cảm thấy chân thực, cuối cùng không nhịn được nghĩ gọi điện thoại cho Lâm Phi hỏi một chút.
Mà khi cầm điện thoại di động lên, hắn mới phát hiện, mình hình như không có số Lâm Phi.
Thế là hắn xác định ở trong phòng tắm của Diệp Tân truyền đến tiếng nước, lén lén lút lút âm thầm vào phòng Diệp Tân, tìm được điện thoại di động bị Diệp Tân tiện tay ném lên giường, đỡ mất công đi tìm —— may là thời điểm Diệp Tân lưu số tên là quy củ dùng tên đầy đủ mà không phải nick name biệt hiệu gì gì đó, Đoạn Châu tìm mấy lần màn hình liền tìm được.
Ấn dãy số Lâm Phi gọi đi, mà điện thoại vang lên rất lâu đều không có người tiếp.
Đoạn Châu nghĩ: Say chết rồi?
Sau đó hắn liền gọi một lần. Lần này cuối cùng có người nhận, bất quá hình như không phải Lâm Phi: Lâm Phi ngủ rồi, ngươi có chuyện gì ngày mai lại tìm hắn đi.
Nói xong liền cúp. Trước khi treo máy, Đoạn Châu mơ hồ hình như nghe có người đang hỏi điện thoại của ai.
Đoạn Châu: …
Đoạn Châu chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, lúc này nhận điện thoại cuối cùng là Lâm Phi.
Lâm Phi ngữ khí mơ mơ màng màng: A lô, ai vậy?
Đoạn Châu nói: Tôi là Đoạn Châu.
Lâm Phi bộ dáng giống như sực tỉnh lại, nói: Đoạn Châu? Có chuyện gì?
Đoạn Châu nói: Các người buổi tối lúc ăn cơm đã xảy ra chuyện gì sao? Thế nào mà Diệp Tân lúc trở về sắc mặt kém như vậy? Hơn nữa bộ dáng còn giống như bị té lộn nhào một cái.
Lâm Phi nói: Diệp Tân bị té? Cậu ấy hiện tại thế nào?
Đoạn Châu nói: Cậu ấy đang tắm, thoạt nhìn không phải rất nghiêm trọng —— các người lúc ăn cơm xảy ra tranh chấp à?
Lâm Phi nói: Không có, lúc ăn cơm không phát sinh cái gì, bất quá sau đó tên ca sĩ kia đem cậu ấy mang đi, có thể là vào lúc ấy…
Đoạn Châu đánh gãy hỏi: Ca sĩ?
Lâm Phi nói: Ừ, Diệp Tân trước đây thích hắn, bất quá hắn sau đó kết hôn rồi, hai người bọn họ sớm không liên quan, cũng không đúng, là vốn là không quan hệ gì. Cũng không biết ngày hôm nay bị trúng khỉ gió gì, tên đó buổi tối lúc ăn cơm lại ngồi xuống chỗ bên cạnh Diệp Tân, sau đó còn về trước, nói cùng Diệp Tân có việc —— Chết tiệt, tên khốn kia sẽ không phải là bắt nạt Diệp Tân đi?!
Đoạn Châu lẳng lặng nghe, chờ Lâm Phi nói xong, mới hỏi: Diệp Tân thích cái tên ca sĩ đó?
Lâm Phi hầm hừ một chút, nói: Đúng đấy, bất quá là chuyện lúc trước, gần đây cậu ấy nói đã không thích. A, anh đừng nói ra a, chuyện này là bí mật, tôi suýt chút nữa đều quên mất.
Đoạn Châu ừ một tiếng, nói: Kia nếu không có chuyện gì tôi cúp trước.
Lâm Phi lại nói: Rõ ràng là anh có chuyện tìm tôi!
Bất quá lời còn chưa nói hết, Đoạn Châu đã cúp máy.
Lâm Phi cảm thấy người này thực sự là bá đạo, sau đó hận hận bấm một cái tin nhắn ngắn gửi cho Diệp Tân: Cậu đêm nay cùng tên kia ra ngoài đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tin nhắn Lâm Phi vừa gửi qua, Đoạn Châu cầm điện thoại di động của Diệp Tân dĩ nhiên là nghe được tiếng nhắc nhở cùng cảm nhận được độ rung.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn mở ra nhìn một chút, sau đó nghĩ, quả nhiên là Lâm Phi gửi tới.
Lòng hiếu kỳ của con người có lúc rất mãnh liệt, đặc biệt là lúc dò xét việc riêng tư người khác.
Đoạn Châu tuy rằng cảm thấy như vậy không được, mà vẫn là không nhịn được xem ghi chép tin nhắn Diệp Tân cùng Lâm Phi.
Ngoại trừ mấy ngày nay thường tán gẫu vụn vặt, còn có chính là Lâm Phi chế nhạo Diệp Tân sẽ không đi thích Đoạn Châu chứ, bị Diệp Tân phủ nhận các loại tin nhắn trêu chọc, nhìn nhìn Đoạn Châu trong lòng tự nhiên tụt dốc. Lên trên nữa, Đoạn Châu liền thấy đoạn đối thoại mấy người bọn bàn luận lúc trước:
Lâm Phi hỏi: Nếu hắn lại cường bạo cậu thì làm sao đây?
Diệp Tân nói: Nói sau đi, cũng coi như là tôi gieo gió gặt bão.
Đoạn Châu nhìn chằm chằm cuộc nói chuyện rất lâu, sau đó thối lui ra khỏi trang chính, cuối cùng khóa màn hình đem điện thoại di động thả lại trên giường.
Hắn nắm tóc, tầng tầng thở phào —— phiền.
Trong phòng tắm tiếng nước vẫn cứ đang tiếp tục. Đoạn Châu nhìn đồng hồ, Diệp Tân đã đi vào có nửa giờ rồi, thế nào còn không ra?
… Không phải là thiếu dưỡng té xỉu ở bên trong đi?
Tiện đà nghĩ đến Diệp Tân miệng không thể nói, coi như phát sinh có chuyện gì cũng không có thể kêu cứu, Đoạn Châu đứng lên, trực tiếp đi tới phía trước cửa phòng tắm, ấn tay xuống, đem cửa mở ra.
Sau đó hắn nhìn thấy, bộ dáng Diệp Tân ngước đầu ở dưới vòi hoa sen xối nước cùng với Diệp Tân nghe được tiếng vang xoay đầu lại nhìn thấy mình liền cứng người lại.
Đoạn Châu mãi đến tận khi Diệp Tân ngồi xổm người xuống đi che chắn bộ phận thân thể mới phản ứng được, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại —— có chút dùng sức.
Bất quá hắn không thời gian lo lắng cảm thụ của cánh cửa—— tình cảnh đó thực sự quá… Đoạn Châu theo bản năng mà bưng kín mũi.
Thời điểm Đoạn Châu nghe được động tĩnh đi ra, liền thấy Diệp Tân ngồi ở huyền quan ngẩn người.
Đoạn Châu hỏi: Cậu không sao chứ? Sau đó đi tới vỗ vỗ lưng Diệp Tân.
Diệp Tân phục hồi tinh thần lại liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu một cái biểu thị không có chuyện gì, liền cởi giày vào nhà.
Vẫn cứ khập khễnh.
Đoạn Châu tiến lên kéo cậu, nói: Cậu sắc mặt không được tốt, chân này… Là bị té?
Diệp Tân gật gật đầu, vô lực nở nụ cười, làm cái ngôn ngữ bằng tay biểu thị mình đi tắm trước, sau đó liền tránh ra Đoạn Châu trở về phòng của mình.
Đoạn Châu cảm thấy rất không đúng —— Diệp Tân chắc chắn sẽ không bởi vì ngã sấp xuống mà một bộ tinh thần không ăn thua như vậy, cậu tối nay đi ra ngoài cùng bạn bè ban nhạc tụ hội, chẳng lẽ đã xảy ra cái gì chuyện không vui? Xảy ra tranh chấp?
Đoạn Châu liền não bổ tình cảnh Diệp Tân gây gổ với người sau đó bị đẩy ngã, càng não bổ càng cảm thấy chân thực, cuối cùng không nhịn được nghĩ gọi điện thoại cho Lâm Phi hỏi một chút.
Mà khi cầm điện thoại di động lên, hắn mới phát hiện, mình hình như không có số Lâm Phi.
Thế là hắn xác định ở trong phòng tắm của Diệp Tân truyền đến tiếng nước, lén lén lút lút âm thầm vào phòng Diệp Tân, tìm được điện thoại di động bị Diệp Tân tiện tay ném lên giường, đỡ mất công đi tìm —— may là thời điểm Diệp Tân lưu số tên là quy củ dùng tên đầy đủ mà không phải nick name biệt hiệu gì gì đó, Đoạn Châu tìm mấy lần màn hình liền tìm được.
Ấn dãy số Lâm Phi gọi đi, mà điện thoại vang lên rất lâu đều không có người tiếp.
Đoạn Châu nghĩ: Say chết rồi?
Sau đó hắn liền gọi một lần. Lần này cuối cùng có người nhận, bất quá hình như không phải Lâm Phi: Lâm Phi ngủ rồi, ngươi có chuyện gì ngày mai lại tìm hắn đi.
Nói xong liền cúp. Trước khi treo máy, Đoạn Châu mơ hồ hình như nghe có người đang hỏi điện thoại của ai.
Đoạn Châu: …
Đoạn Châu chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, lúc này nhận điện thoại cuối cùng là Lâm Phi.
Lâm Phi ngữ khí mơ mơ màng màng: A lô, ai vậy?
Đoạn Châu nói: Tôi là Đoạn Châu.
Lâm Phi bộ dáng giống như sực tỉnh lại, nói: Đoạn Châu? Có chuyện gì?
Đoạn Châu nói: Các người buổi tối lúc ăn cơm đã xảy ra chuyện gì sao? Thế nào mà Diệp Tân lúc trở về sắc mặt kém như vậy? Hơn nữa bộ dáng còn giống như bị té lộn nhào một cái.
Lâm Phi nói: Diệp Tân bị té? Cậu ấy hiện tại thế nào?
Đoạn Châu nói: Cậu ấy đang tắm, thoạt nhìn không phải rất nghiêm trọng —— các người lúc ăn cơm xảy ra tranh chấp à?
Lâm Phi nói: Không có, lúc ăn cơm không phát sinh cái gì, bất quá sau đó tên ca sĩ kia đem cậu ấy mang đi, có thể là vào lúc ấy…
Đoạn Châu đánh gãy hỏi: Ca sĩ?
Lâm Phi nói: Ừ, Diệp Tân trước đây thích hắn, bất quá hắn sau đó kết hôn rồi, hai người bọn họ sớm không liên quan, cũng không đúng, là vốn là không quan hệ gì. Cũng không biết ngày hôm nay bị trúng khỉ gió gì, tên đó buổi tối lúc ăn cơm lại ngồi xuống chỗ bên cạnh Diệp Tân, sau đó còn về trước, nói cùng Diệp Tân có việc —— Chết tiệt, tên khốn kia sẽ không phải là bắt nạt Diệp Tân đi?!
Đoạn Châu lẳng lặng nghe, chờ Lâm Phi nói xong, mới hỏi: Diệp Tân thích cái tên ca sĩ đó?
Lâm Phi hầm hừ một chút, nói: Đúng đấy, bất quá là chuyện lúc trước, gần đây cậu ấy nói đã không thích. A, anh đừng nói ra a, chuyện này là bí mật, tôi suýt chút nữa đều quên mất.
Đoạn Châu ừ một tiếng, nói: Kia nếu không có chuyện gì tôi cúp trước.
Lâm Phi lại nói: Rõ ràng là anh có chuyện tìm tôi!
Bất quá lời còn chưa nói hết, Đoạn Châu đã cúp máy.
Lâm Phi cảm thấy người này thực sự là bá đạo, sau đó hận hận bấm một cái tin nhắn ngắn gửi cho Diệp Tân: Cậu đêm nay cùng tên kia ra ngoài đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tin nhắn Lâm Phi vừa gửi qua, Đoạn Châu cầm điện thoại di động của Diệp Tân dĩ nhiên là nghe được tiếng nhắc nhở cùng cảm nhận được độ rung.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn mở ra nhìn một chút, sau đó nghĩ, quả nhiên là Lâm Phi gửi tới.
Lòng hiếu kỳ của con người có lúc rất mãnh liệt, đặc biệt là lúc dò xét việc riêng tư người khác.
Đoạn Châu tuy rằng cảm thấy như vậy không được, mà vẫn là không nhịn được xem ghi chép tin nhắn Diệp Tân cùng Lâm Phi.
Ngoại trừ mấy ngày nay thường tán gẫu vụn vặt, còn có chính là Lâm Phi chế nhạo Diệp Tân sẽ không đi thích Đoạn Châu chứ, bị Diệp Tân phủ nhận các loại tin nhắn trêu chọc, nhìn nhìn Đoạn Châu trong lòng tự nhiên tụt dốc. Lên trên nữa, Đoạn Châu liền thấy đoạn đối thoại mấy người bọn bàn luận lúc trước:
Lâm Phi hỏi: Nếu hắn lại cường bạo cậu thì làm sao đây?
Diệp Tân nói: Nói sau đi, cũng coi như là tôi gieo gió gặt bão.
Đoạn Châu nhìn chằm chằm cuộc nói chuyện rất lâu, sau đó thối lui ra khỏi trang chính, cuối cùng khóa màn hình đem điện thoại di động thả lại trên giường.
Hắn nắm tóc, tầng tầng thở phào —— phiền.
Trong phòng tắm tiếng nước vẫn cứ đang tiếp tục. Đoạn Châu nhìn đồng hồ, Diệp Tân đã đi vào có nửa giờ rồi, thế nào còn không ra?
… Không phải là thiếu dưỡng té xỉu ở bên trong đi?
Tiện đà nghĩ đến Diệp Tân miệng không thể nói, coi như phát sinh có chuyện gì cũng không có thể kêu cứu, Đoạn Châu đứng lên, trực tiếp đi tới phía trước cửa phòng tắm, ấn tay xuống, đem cửa mở ra.
Sau đó hắn nhìn thấy, bộ dáng Diệp Tân ngước đầu ở dưới vòi hoa sen xối nước cùng với Diệp Tân nghe được tiếng vang xoay đầu lại nhìn thấy mình liền cứng người lại.
Đoạn Châu mãi đến tận khi Diệp Tân ngồi xổm người xuống đi che chắn bộ phận thân thể mới phản ứng được, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại —— có chút dùng sức.
Bất quá hắn không thời gian lo lắng cảm thụ của cánh cửa—— tình cảnh đó thực sự quá… Đoạn Châu theo bản năng mà bưng kín mũi.
Tác giả :
Tề Sở