Hình Hôn – Hôn Nhân Giả
Chương 3-2
Mà nhóm hồ bằng cẩu hữu của nhìn Đoạn thành bộ dáng một chút liền về nhà ” đàn ông đã kết hôn “, dồn dập biểu thị lo lắng —— đều nói cãi nhau có thể xúc tiến tình cảm, Đoạn Châu tiếp tục như vậy, sẽ không thật sự bị bẻ thẳng đi? Sau đó bọn họ dồn dập biểu thị, nếu quả thật như vậy, đó nhất định là tin tức lớn nhất trong vòng—— so với loại ai với ai vốn là thấy ngứa mắt lẫn nhau mà cuối cùng ở cùng nhau còn lớn hơn.
Đoạn Châu nghe nói suy đoán như vậy, cảm tưởng chỉ có im lặng tuyệt đối—— bị bẻ thẳng tiền đề cũng phải là cậu ta là con gái a —— từ khi bị phát hiện là nam, Diệp Tân ở nhà mặc đồ càng ngày càng tùy ý, T shirt, sơ mi, quần lót, gì gì đó, muốn làm bộ cậu ta là nữ nhân đều không có điều kiện.
Đoạn Châu có lần hiếu kỳ hỏi cậu, nói: Cậu là thích cải trang đi, tại sao hiện tại ở nhà cũng không mặc đồ con gái?
Diệp Tân hỏi lại: Anh thích tôi mặc đồ con gái?
Hỏi như vậy xong sau đó Diệp Tân cảm thấy được có cái gì không đúng, một lần nữa đánh chữ hỏi: Không phải, tôi là nói anh nhìn tôi mặc đồ con gái sẽ vừa mắt sao? Sẽ cảm thấy thoải mái một chút?
Đoạn Châu còn muốn trả lời vấn đề trước—— Diệp Tân mặc đồ con gái vẫn là rất dễ nhìn, thế nhưng biết cậu là nam sau đó nhìn liền có chút không tự nhiên. Mà hiện tại Diệp Tân thay đổi một cách hỏi khác, Đoạn Châu liền biết nói thế nào: Đều không khác mấy đi, nam trang khả năng vừa mắt một chút.
Diệp Tân gật gật đầu biểu thị đã biết.
Đoạn Châu còn nói: Cậu không cần bởi vì tôi mà tận lực đi thay đổi chính mình… Nếu cậu thích mặc nữ trang thì cứ mặc đi, không cần đặc biệt đổi về nam trang.
Diệp Tân trên điện thoại di động gõ xuống một hàng chữ: Tôi tuy rằng yêu thích ở trước mặt người khác mặc đồ con gái, mà cũng không phải biến thái đến yêu thích thời điểm nào cũng mặc. Rất nhiều cô gái đều là về nhà liền thay y phục đem cái bra cởi ra, huống hồ tôi vốn là nam… Mỗi thời mỗi khắc đều mặc khẳng định không thoải mái. Tôi mặc đồ con gái, chẳng qua là cảm thấy như vậy ở trước mặt người khác càng có cảm giác an toàn. Anh hiểu ý của tôi không?
Đoạn Châu nói: … Cậu không cần tới nói mình là biến thái.
Diệp Tân nở nụ cười.
Sau đó cậu liền nghe đến Đoạn Châu tự mình tổng kết ra một cái kết luận: Cho nên cậu là nói cậu cảm thấy được ở trước mặt tôi rất có cảm giác an toàn cho nên không cần mặc đồ con gái?
Diệp Tân nhớ mình không phải ý này a, mà thật giống lại có chút cái cảm giác này? Nhưng là Đoạn Châu là lạ, có chút ám muội, nhưng mình liền không nghĩ ra cái gì để nói sửa lại, nhất thời có chút lúng túng. Diệp Tân trầm mặc một hồi, sau đó nói “Tôi đi nấu cơm” để trốn tránh cái vấn đề này.
Kỳ thực sau đó ngẫm lại giải thích cũng được: Bởi vì là bạn bè.
Thế nhưng lúc đó thế nào cũng không nghĩ đến điểm này?
Mà Đoạn Châu nhìn Diệp Tân đi vào nhà bếp, thoạt nhìn như ngượng ngùng, đột nhiên cảm thấy, có chút thú vị. Sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Tại sao cậu lúc trước mặc đồ con gái cùng mình giả kết hôn? —— Diệp Tân lúc đó cho ra lý do bây giờ nhìn lại thế nào đều cảm thấy rất giả —— cho nên sẽ không phảithật ra là bởi vì đối với mình có ý cho nên mới làm như vậy đi? Đoạn Châu đột nhiên có chút tự luyến nghĩ đến.
—— sau đó hai năm qua nhẫn nhục chịu khó nấu cơm giặt quần áo cho mình, mỗi lần mình đi ra ngoài ăn chơi trụy lạc, chính cậu chỉ có một mình yên lặng trốn trong ổ chăn ghen tuông, thương tâm lau nước mắt…
Đoạn Châu não bổ não bổ, dần dần liền cẩu huyết — — — cố sự của một tra công tiện thụ liền sinh ra như thế.
Bất quá tự luyến là tự luyến, Đoạn Châu vẫn có thông minh, có lý trí —— ánh mắt Diệp Tân nhìn mình có chỗ nào như nhìn một người cậu thích chứ? Cùng ánh mắt nhìn Lâm Phi có sự khác biệt sao?
Sau đó nghĩ đến Lâm Phi, Đoạn Châu liền đột nhiên nghĩ—— hắn sẽ không thích Diệp Tân đi? Lâm Phi khổ sở thầm mến Diệp Tân, mà Diệp Tân lại một chút cũng không biết chuyện, vẫn cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, vô cùng ngược tâm… Sau đó cuối cùng không chịu đựng được thầm mến thống khổ tỏ tình…
Vừa nghĩ như thế, đột nhiên cảm giác không xong, xem thế nào cũng cảm thấy Lâm Phi rất khổ bức, mà Diệp Tân cứ như vậy lập tức liền bị người cướp đoạt đi.
Thế là, lúc ăn cơm, Đoạn Châu có chút phân tâm. Hắn trù trừ một hồi, cuối cùng mở miệng hỏi: Lâm Phi… Có phải là yêu thích cậu không?
Sau đó, Diệp Tân đã bị sặc. Ho khan rất lâu cuối cùng hòa hoãn, cậu mới có tinh lực lấy điện thoại di động ra đánh chữ: Chúng tôi chỉ là bạn tốt, anh thế nào lại hỏi như vậy?
Đoạn Châu hơi lúng túng, nói: Chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi.
Bạn tốt có thiên tài mới tin đó. Đoạn Châu trong lòng nghĩ.
Bất quá nếu Diệp Tân phủ nhận hơn nữa nhìn bộ dáng không biết chuyện… Cũng là không cần lại tiếp tục hỏi làm cho hậu tri hậu giác suy nghĩ nhiều sau đó thành sự thật.
Cơm xong, Đoạn Châu tiến vào nhà bếp, nói tôi giúp cậu rửa chén.
Diệp Tân cự tuyệt. Mà Đoạn Châu kiên trì, nói ông cho cậu giúp ông làm việc nhà, Diệp Tân có chút không nói: Hai năm trước anh thế nào để ý đến?
Bất quá thấy hắn kiên trì, cũng là theo hắn đi, mãi đến tận đối phương đánh nát hai cái đĩa.
Diệp Tân đem Đoạn Châu đuổi ra khỏi nhà bếp —— thực sự là càng giúp càng loạn.
Đoạn Châu cũng thở dài, chính mình thế nào tay chân vụng về cả cái đĩa đều rửa không xong? Nha, đều là bởi vì chúng nó sai ở chỗ là gốm sứ đi —— có cơ hội đem bộ đồ ăn đều đổi thành inox thật là tốt.
Đoạn Châu hướng về Diệp Tân đề nghị như vậy, lấy được lời đáp là: Anh quả thật nhiều tiền sinh nông nỗi a.
Bất quá lần này xuống dưới, thu hoạch cũng không phải là không có —— trước đây, hai người làm bằng hữu, có loại cảm giác “Tương kính như tân”, vui vẻ là vui vẻ, hiểu ngầm cũng coi như hiểu ngầm, bất quá luôn cảm giác là quân tử chi giao nhạt như nước —— thoạt nhìn quan hệ rất tốt, nhưng thủy chung khách khí; mà hiện tại, quan hệ bọn hắn tiến hơn một bước, có chuyện cười có chơi đùa lẫn nhau, nhìn cậu rất rỗi rãnh lại đây cho ta nô dịch một chút cũng không phải là không có, thật giống ít đi ràng buộc, trở nên càng giống như bạn bè tốt.
Lâm Phi chế nhạo nói, chậc chậc chậc, biến sáng sủa a, đến cùng vẫn là yêu a.
Diệp Tân đưa hắn hai chữ: Ha ha.
Nói thật, cậu sẽ không thật sự…? Hả? Lâm Phi nghiêm túc hỏi.
Diệp Tân lắc đầu.
Tên kia ca hát ở đây? Lâm Phi tiếp tục hỏi.
Diệp Tân sững sờ, sau đó nhíu mày lại, rồi giãn ra, liền lắc đầu.
Lâm Phi: … Như vậy cũng tốt, không cần khổ bức. Hơn nữa người kia cũng không phải thật thích.
Diệp Tân cười cười, dùng tay ra hiệu, cảm ơn.
Đoạn Châu nghe nói suy đoán như vậy, cảm tưởng chỉ có im lặng tuyệt đối—— bị bẻ thẳng tiền đề cũng phải là cậu ta là con gái a —— từ khi bị phát hiện là nam, Diệp Tân ở nhà mặc đồ càng ngày càng tùy ý, T shirt, sơ mi, quần lót, gì gì đó, muốn làm bộ cậu ta là nữ nhân đều không có điều kiện.
Đoạn Châu có lần hiếu kỳ hỏi cậu, nói: Cậu là thích cải trang đi, tại sao hiện tại ở nhà cũng không mặc đồ con gái?
Diệp Tân hỏi lại: Anh thích tôi mặc đồ con gái?
Hỏi như vậy xong sau đó Diệp Tân cảm thấy được có cái gì không đúng, một lần nữa đánh chữ hỏi: Không phải, tôi là nói anh nhìn tôi mặc đồ con gái sẽ vừa mắt sao? Sẽ cảm thấy thoải mái một chút?
Đoạn Châu còn muốn trả lời vấn đề trước—— Diệp Tân mặc đồ con gái vẫn là rất dễ nhìn, thế nhưng biết cậu là nam sau đó nhìn liền có chút không tự nhiên. Mà hiện tại Diệp Tân thay đổi một cách hỏi khác, Đoạn Châu liền biết nói thế nào: Đều không khác mấy đi, nam trang khả năng vừa mắt một chút.
Diệp Tân gật gật đầu biểu thị đã biết.
Đoạn Châu còn nói: Cậu không cần bởi vì tôi mà tận lực đi thay đổi chính mình… Nếu cậu thích mặc nữ trang thì cứ mặc đi, không cần đặc biệt đổi về nam trang.
Diệp Tân trên điện thoại di động gõ xuống một hàng chữ: Tôi tuy rằng yêu thích ở trước mặt người khác mặc đồ con gái, mà cũng không phải biến thái đến yêu thích thời điểm nào cũng mặc. Rất nhiều cô gái đều là về nhà liền thay y phục đem cái bra cởi ra, huống hồ tôi vốn là nam… Mỗi thời mỗi khắc đều mặc khẳng định không thoải mái. Tôi mặc đồ con gái, chẳng qua là cảm thấy như vậy ở trước mặt người khác càng có cảm giác an toàn. Anh hiểu ý của tôi không?
Đoạn Châu nói: … Cậu không cần tới nói mình là biến thái.
Diệp Tân nở nụ cười.
Sau đó cậu liền nghe đến Đoạn Châu tự mình tổng kết ra một cái kết luận: Cho nên cậu là nói cậu cảm thấy được ở trước mặt tôi rất có cảm giác an toàn cho nên không cần mặc đồ con gái?
Diệp Tân nhớ mình không phải ý này a, mà thật giống lại có chút cái cảm giác này? Nhưng là Đoạn Châu là lạ, có chút ám muội, nhưng mình liền không nghĩ ra cái gì để nói sửa lại, nhất thời có chút lúng túng. Diệp Tân trầm mặc một hồi, sau đó nói “Tôi đi nấu cơm” để trốn tránh cái vấn đề này.
Kỳ thực sau đó ngẫm lại giải thích cũng được: Bởi vì là bạn bè.
Thế nhưng lúc đó thế nào cũng không nghĩ đến điểm này?
Mà Đoạn Châu nhìn Diệp Tân đi vào nhà bếp, thoạt nhìn như ngượng ngùng, đột nhiên cảm thấy, có chút thú vị. Sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Tại sao cậu lúc trước mặc đồ con gái cùng mình giả kết hôn? —— Diệp Tân lúc đó cho ra lý do bây giờ nhìn lại thế nào đều cảm thấy rất giả —— cho nên sẽ không phảithật ra là bởi vì đối với mình có ý cho nên mới làm như vậy đi? Đoạn Châu đột nhiên có chút tự luyến nghĩ đến.
—— sau đó hai năm qua nhẫn nhục chịu khó nấu cơm giặt quần áo cho mình, mỗi lần mình đi ra ngoài ăn chơi trụy lạc, chính cậu chỉ có một mình yên lặng trốn trong ổ chăn ghen tuông, thương tâm lau nước mắt…
Đoạn Châu não bổ não bổ, dần dần liền cẩu huyết — — — cố sự của một tra công tiện thụ liền sinh ra như thế.
Bất quá tự luyến là tự luyến, Đoạn Châu vẫn có thông minh, có lý trí —— ánh mắt Diệp Tân nhìn mình có chỗ nào như nhìn một người cậu thích chứ? Cùng ánh mắt nhìn Lâm Phi có sự khác biệt sao?
Sau đó nghĩ đến Lâm Phi, Đoạn Châu liền đột nhiên nghĩ—— hắn sẽ không thích Diệp Tân đi? Lâm Phi khổ sở thầm mến Diệp Tân, mà Diệp Tân lại một chút cũng không biết chuyện, vẫn cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, vô cùng ngược tâm… Sau đó cuối cùng không chịu đựng được thầm mến thống khổ tỏ tình…
Vừa nghĩ như thế, đột nhiên cảm giác không xong, xem thế nào cũng cảm thấy Lâm Phi rất khổ bức, mà Diệp Tân cứ như vậy lập tức liền bị người cướp đoạt đi.
Thế là, lúc ăn cơm, Đoạn Châu có chút phân tâm. Hắn trù trừ một hồi, cuối cùng mở miệng hỏi: Lâm Phi… Có phải là yêu thích cậu không?
Sau đó, Diệp Tân đã bị sặc. Ho khan rất lâu cuối cùng hòa hoãn, cậu mới có tinh lực lấy điện thoại di động ra đánh chữ: Chúng tôi chỉ là bạn tốt, anh thế nào lại hỏi như vậy?
Đoạn Châu hơi lúng túng, nói: Chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi.
Bạn tốt có thiên tài mới tin đó. Đoạn Châu trong lòng nghĩ.
Bất quá nếu Diệp Tân phủ nhận hơn nữa nhìn bộ dáng không biết chuyện… Cũng là không cần lại tiếp tục hỏi làm cho hậu tri hậu giác suy nghĩ nhiều sau đó thành sự thật.
Cơm xong, Đoạn Châu tiến vào nhà bếp, nói tôi giúp cậu rửa chén.
Diệp Tân cự tuyệt. Mà Đoạn Châu kiên trì, nói ông cho cậu giúp ông làm việc nhà, Diệp Tân có chút không nói: Hai năm trước anh thế nào để ý đến?
Bất quá thấy hắn kiên trì, cũng là theo hắn đi, mãi đến tận đối phương đánh nát hai cái đĩa.
Diệp Tân đem Đoạn Châu đuổi ra khỏi nhà bếp —— thực sự là càng giúp càng loạn.
Đoạn Châu cũng thở dài, chính mình thế nào tay chân vụng về cả cái đĩa đều rửa không xong? Nha, đều là bởi vì chúng nó sai ở chỗ là gốm sứ đi —— có cơ hội đem bộ đồ ăn đều đổi thành inox thật là tốt.
Đoạn Châu hướng về Diệp Tân đề nghị như vậy, lấy được lời đáp là: Anh quả thật nhiều tiền sinh nông nỗi a.
Bất quá lần này xuống dưới, thu hoạch cũng không phải là không có —— trước đây, hai người làm bằng hữu, có loại cảm giác “Tương kính như tân”, vui vẻ là vui vẻ, hiểu ngầm cũng coi như hiểu ngầm, bất quá luôn cảm giác là quân tử chi giao nhạt như nước —— thoạt nhìn quan hệ rất tốt, nhưng thủy chung khách khí; mà hiện tại, quan hệ bọn hắn tiến hơn một bước, có chuyện cười có chơi đùa lẫn nhau, nhìn cậu rất rỗi rãnh lại đây cho ta nô dịch một chút cũng không phải là không có, thật giống ít đi ràng buộc, trở nên càng giống như bạn bè tốt.
Lâm Phi chế nhạo nói, chậc chậc chậc, biến sáng sủa a, đến cùng vẫn là yêu a.
Diệp Tân đưa hắn hai chữ: Ha ha.
Nói thật, cậu sẽ không thật sự…? Hả? Lâm Phi nghiêm túc hỏi.
Diệp Tân lắc đầu.
Tên kia ca hát ở đây? Lâm Phi tiếp tục hỏi.
Diệp Tân sững sờ, sau đó nhíu mày lại, rồi giãn ra, liền lắc đầu.
Lâm Phi: … Như vậy cũng tốt, không cần khổ bức. Hơn nữa người kia cũng không phải thật thích.
Diệp Tân cười cười, dùng tay ra hiệu, cảm ơn.
Tác giả :
Tề Sở