Hình Đồ
Chương 418: Binh lâm thành hạ 2
Sách lược của Lục Giả vô cùng rõ ràng.
Đầu tiên cần thuyết phục Vương Khác ở Tiết quận, đạt thành một hiệp nghị với Lưu Khám. Từ khi Hàm Dương thất đức, việc khống chế phía trên của nước Tần càng ngày càng yếu kém. Vương Khác với tư cách là Lão Tần Nhân, chống đỡ được đến bây giờ, có thể nói là đã dùng hết toàn lực. hiện nay Tiết quận vô cùng mệt mỏi, cần tiếp tục có minh hữu ủng hộ. Mà Lý Do ở Đông quận lại bị Bồ tướng quân Sài Võ gắt gao cuốn lấy. Mặc dù nói là chiếm ưu thế của cục diện phía trên, nhưng đích thực là bị Sài Võ quấy rầy chật vật không chịu nổi, khó có dư lực. Chương Hàm bị quân Ngụy ngăn chặn, hơn nữa lại đang bị đại quân của Hạng Lương nhìn chằm chằm, cũng vô pháp trợ giúp.
Lúc trước, Vương Khác còn có viện quân ở quận Đông Hải. Nhưng bây giờ Tư Mã Lan chết rồi, Tiết quận một mình tác chiến, đối mặt với thanh thế Tề vương Điền Đam ngày càng lớn, Vương Khác thực sự là cần một chút viện trợ. Làm phấn chấn quân tâm cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn hiện tại. Lưu Khám cùng Vương Khác là bạn cố tri, lúc này đưa ra viện thủ, Vương Khác nhất định sẽ không cự tuyệt ban longhoi.
Chỉ cần cùng Vương Khác kết minh thành công, như vậy Lưu Khám sẽ có vốn liếng đi đàm phán với Chương Hàm. Nếu không, một khi Vương Khác cùng Lưu Khám rút khỏi Tiết quận và Tứ Thủy, Chương Hàm liền phải đối mặt với cục diện nghĩa quân lớn tụ hợp. Hơn mười vạn quân Sở, hơn mười vạn quân Tề, còn có quân Ngụy… Chương Hàm lựa chọn như thế nào? Chương Hàm chỉ cần gật đầu, đồng ý chế trụ chủ lực của quân Sở, Lưu Khám liền có đầy đủ vốn liếng cùng nghĩa quân cò kè mặc cả. Chắc chắn quân Sở cũng không muốn dây dưa ở Lâu Thương quá lâu.
Bảo vệ Lâu Thương, có thể duy trì phía nam vùng Sơn Đông trở nên vi diệu cân đối, Lưu Khám có thể từ đó mưu lợi bất chính. Lâu Thương kiên trì được càng lâu thì càng nhiều chỗ tốt, mặc kệ Chương Hàm cũng vậy, quân Sở cũng thế, đều không mong muốn tiếp tục bộ dạng dây dưa như vậy.
Lưu Khám đọc đi đọc lại từng câu từng chữ, trong lòng hết sức tán thưởng Lục Giả.
- A Tu, nàng cảm thấy mưu kế lần này của Lục tiên sinh thế nào?
Lữ Tu từ chối cho ý kiến:
- Nếu huynh cảm thấy tốt vậy chính là tốt rồi… Muội chỉ là một nữ nhân, đâu hiểu được nhiều chuyện phức tạp như vậy.
- Đã như vậy, ta muốn ủy thác cho Lục tiên sinh toàn quyền tiến hành việc này, nàng thấy thế nào?
Lữ Tu suy nghĩ một chút, khẽ nói:
- Ủy thác cho Lục tiên sinh tiến hành việc này, tất nhiên là tốt. Nhưng muội lo lắng, Lục tiên sinh có thể mượn cơ hội này hay không … Chàng cũng biết đấy, nếu như chàng ủy thác cho y toàn quyền thao tác, chẳng khác nào đem phía bắc Tứ Thủy quận, đều cho Lục tiên sinh khống chế.
Lưu Khám hiểu rõ ý tứ của Lữ Tu.
Nàng là lo lắng, Lục Giả phát triển an toàn ở huyện Bái a!
Một khi để cho Lục Giả toàn quyền xử lý việc này, đồng nghĩa với việc đều giao binh mã, vật tư, nhân viên ở ba vùng huyện Bái, Bành thành và huyện Lưu cho Lục Giả… Nếu như đến lúc đó Lục Giả có hai lòng, vậy coi như đồng nghĩa với việc đưa lưng mình đưa cho người ta đâm.
Lưu Khám trầm ngâm không nói.
Sau một hồi lâu, hắn cắn răng nói:
- Tuy nói Lục tiên sinh và ta quen biêt không lâu, nhưng đã ủy thác cho y, ta đây cũng chỉ có thể đi tin tưởng y.
- Phu quân đã hạ quyết tâm, thiếp thân cũng không có dị nghị.
Ngay sau đó, Lưu Khám lập tức viết thư hồi âm, cũng mang ấn tín của mình, nhanh chóng giao cho Tín sử. Lữ Tu vẫn sợ xảy ra chuyện gì, còn phái theo Tư Mã Hỉ đi cùng đến huyện Bái. Sau khi xử lý xong mọi việc, trời đã sáng rõ…
Sau khi triều hội, tin tức đại thắng từ huyện Từ truyền đến, làm cho mọi người không thể thiếu được một phen vui vẻ hoan hô chúc mừng. Thúc Tôn Thông sai người ở trong thành Lâu Thương, tuyên bố khắp nơi về tin tức thắng trận ở huyện Từ, làm phấn chấn sĩ khí của dân chúng Lâu Thương. Đồng thời, y cũng nhắc nhở Lưu Khám, đại thắng ở Từ huyện không phải đã chấm dứt, đây chỉ là một sự bắt đầu khác mà thôi. Với tính tình của người Sở, bị đại bại này, nhất định sẽ điên cuồng phản công.
Đối với việc này, Lưu Khám tất nhiên là cũng hiểu rõ trong lòng. Nhưng hắn vẫn khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của Thúc Tôn Thông, phái ra hơn mười đội ngũ thám báo, tăng cường điều tra đối với quân Sở.
Đến giữa trưa, thám báo báo lại: đại quân của Sở quân đã vượt qua Hoài Thủy, đang tiến gần về phía Lâu Thương.
- Vậy Quán Anh bọn họ hiện tại thế nào?
Thám báo nói:
- Sở bộ nhân mã của Quán Anh tướng quân đêm qua đánh lén quân tiên phong của quân Sở, rạng sáng nay đã rút lui khỏi, hiện nay không rõ đi về phía nào.
Lưu Khám không khỏi thở phào, nhìn Thúc Tôn Thông và Giả Thiệu cười cười.
Lúc hoàng hôn, đội tiên phong của quân Sở đã đến dưới thành Lâu Thương. Lưu Khám nhận được tin tức, lập tức đem người lên thành lâu, hướng ra xa nhìn.
Chỉ thấy ở ngoài thành Lâu Thương, một đạo nhân mã xếp thành hàng dài đứng trang nghiêm. Áo giáp màu vàng đất, là màu sắc đặc hữu của quân Sở, ánh tà dương một màu huyết hồng. Tám nghìn kỵ quân đứng trang nghiêm dưới thành, cờ lớn bay phần phật. Một viên đại tướng đang ngồi trên một con thần mã Ô Truy, tay cầm một cây Bàn long kích dài tám tấc, giáp đen, khôi đen, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, đang phóng ngựa chạy xung quanh trước trận.
- Tần cẩu Lâu Thương, thiên binh Đại Sở đã tới, các ngươi còn không mau hiến thành nhận lấy cái chết? Hạng Tịch ở đây, ai dám đánh với ta một trận?
Lưu Khám nghe thấy, không khỏi tập trung để nhìn.
Đồng thời hắn không khỏi cất tiếng cười to:
- Thì ra là bại tướng dưới tay ta ở Trữ La Sơn. Hạng Tịch, còn nhận ra ta hay không?
Đầu tiên cần thuyết phục Vương Khác ở Tiết quận, đạt thành một hiệp nghị với Lưu Khám. Từ khi Hàm Dương thất đức, việc khống chế phía trên của nước Tần càng ngày càng yếu kém. Vương Khác với tư cách là Lão Tần Nhân, chống đỡ được đến bây giờ, có thể nói là đã dùng hết toàn lực. hiện nay Tiết quận vô cùng mệt mỏi, cần tiếp tục có minh hữu ủng hộ. Mà Lý Do ở Đông quận lại bị Bồ tướng quân Sài Võ gắt gao cuốn lấy. Mặc dù nói là chiếm ưu thế của cục diện phía trên, nhưng đích thực là bị Sài Võ quấy rầy chật vật không chịu nổi, khó có dư lực. Chương Hàm bị quân Ngụy ngăn chặn, hơn nữa lại đang bị đại quân của Hạng Lương nhìn chằm chằm, cũng vô pháp trợ giúp.
Lúc trước, Vương Khác còn có viện quân ở quận Đông Hải. Nhưng bây giờ Tư Mã Lan chết rồi, Tiết quận một mình tác chiến, đối mặt với thanh thế Tề vương Điền Đam ngày càng lớn, Vương Khác thực sự là cần một chút viện trợ. Làm phấn chấn quân tâm cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn hiện tại. Lưu Khám cùng Vương Khác là bạn cố tri, lúc này đưa ra viện thủ, Vương Khác nhất định sẽ không cự tuyệt ban longhoi.
Chỉ cần cùng Vương Khác kết minh thành công, như vậy Lưu Khám sẽ có vốn liếng đi đàm phán với Chương Hàm. Nếu không, một khi Vương Khác cùng Lưu Khám rút khỏi Tiết quận và Tứ Thủy, Chương Hàm liền phải đối mặt với cục diện nghĩa quân lớn tụ hợp. Hơn mười vạn quân Sở, hơn mười vạn quân Tề, còn có quân Ngụy… Chương Hàm lựa chọn như thế nào? Chương Hàm chỉ cần gật đầu, đồng ý chế trụ chủ lực của quân Sở, Lưu Khám liền có đầy đủ vốn liếng cùng nghĩa quân cò kè mặc cả. Chắc chắn quân Sở cũng không muốn dây dưa ở Lâu Thương quá lâu.
Bảo vệ Lâu Thương, có thể duy trì phía nam vùng Sơn Đông trở nên vi diệu cân đối, Lưu Khám có thể từ đó mưu lợi bất chính. Lâu Thương kiên trì được càng lâu thì càng nhiều chỗ tốt, mặc kệ Chương Hàm cũng vậy, quân Sở cũng thế, đều không mong muốn tiếp tục bộ dạng dây dưa như vậy.
Lưu Khám đọc đi đọc lại từng câu từng chữ, trong lòng hết sức tán thưởng Lục Giả.
- A Tu, nàng cảm thấy mưu kế lần này của Lục tiên sinh thế nào?
Lữ Tu từ chối cho ý kiến:
- Nếu huynh cảm thấy tốt vậy chính là tốt rồi… Muội chỉ là một nữ nhân, đâu hiểu được nhiều chuyện phức tạp như vậy.
- Đã như vậy, ta muốn ủy thác cho Lục tiên sinh toàn quyền tiến hành việc này, nàng thấy thế nào?
Lữ Tu suy nghĩ một chút, khẽ nói:
- Ủy thác cho Lục tiên sinh tiến hành việc này, tất nhiên là tốt. Nhưng muội lo lắng, Lục tiên sinh có thể mượn cơ hội này hay không … Chàng cũng biết đấy, nếu như chàng ủy thác cho y toàn quyền thao tác, chẳng khác nào đem phía bắc Tứ Thủy quận, đều cho Lục tiên sinh khống chế.
Lưu Khám hiểu rõ ý tứ của Lữ Tu.
Nàng là lo lắng, Lục Giả phát triển an toàn ở huyện Bái a!
Một khi để cho Lục Giả toàn quyền xử lý việc này, đồng nghĩa với việc đều giao binh mã, vật tư, nhân viên ở ba vùng huyện Bái, Bành thành và huyện Lưu cho Lục Giả… Nếu như đến lúc đó Lục Giả có hai lòng, vậy coi như đồng nghĩa với việc đưa lưng mình đưa cho người ta đâm.
Lưu Khám trầm ngâm không nói.
Sau một hồi lâu, hắn cắn răng nói:
- Tuy nói Lục tiên sinh và ta quen biêt không lâu, nhưng đã ủy thác cho y, ta đây cũng chỉ có thể đi tin tưởng y.
- Phu quân đã hạ quyết tâm, thiếp thân cũng không có dị nghị.
Ngay sau đó, Lưu Khám lập tức viết thư hồi âm, cũng mang ấn tín của mình, nhanh chóng giao cho Tín sử. Lữ Tu vẫn sợ xảy ra chuyện gì, còn phái theo Tư Mã Hỉ đi cùng đến huyện Bái. Sau khi xử lý xong mọi việc, trời đã sáng rõ…
Sau khi triều hội, tin tức đại thắng từ huyện Từ truyền đến, làm cho mọi người không thể thiếu được một phen vui vẻ hoan hô chúc mừng. Thúc Tôn Thông sai người ở trong thành Lâu Thương, tuyên bố khắp nơi về tin tức thắng trận ở huyện Từ, làm phấn chấn sĩ khí của dân chúng Lâu Thương. Đồng thời, y cũng nhắc nhở Lưu Khám, đại thắng ở Từ huyện không phải đã chấm dứt, đây chỉ là một sự bắt đầu khác mà thôi. Với tính tình của người Sở, bị đại bại này, nhất định sẽ điên cuồng phản công.
Đối với việc này, Lưu Khám tất nhiên là cũng hiểu rõ trong lòng. Nhưng hắn vẫn khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của Thúc Tôn Thông, phái ra hơn mười đội ngũ thám báo, tăng cường điều tra đối với quân Sở.
Đến giữa trưa, thám báo báo lại: đại quân của Sở quân đã vượt qua Hoài Thủy, đang tiến gần về phía Lâu Thương.
- Vậy Quán Anh bọn họ hiện tại thế nào?
Thám báo nói:
- Sở bộ nhân mã của Quán Anh tướng quân đêm qua đánh lén quân tiên phong của quân Sở, rạng sáng nay đã rút lui khỏi, hiện nay không rõ đi về phía nào.
Lưu Khám không khỏi thở phào, nhìn Thúc Tôn Thông và Giả Thiệu cười cười.
Lúc hoàng hôn, đội tiên phong của quân Sở đã đến dưới thành Lâu Thương. Lưu Khám nhận được tin tức, lập tức đem người lên thành lâu, hướng ra xa nhìn.
Chỉ thấy ở ngoài thành Lâu Thương, một đạo nhân mã xếp thành hàng dài đứng trang nghiêm. Áo giáp màu vàng đất, là màu sắc đặc hữu của quân Sở, ánh tà dương một màu huyết hồng. Tám nghìn kỵ quân đứng trang nghiêm dưới thành, cờ lớn bay phần phật. Một viên đại tướng đang ngồi trên một con thần mã Ô Truy, tay cầm một cây Bàn long kích dài tám tấc, giáp đen, khôi đen, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, đang phóng ngựa chạy xung quanh trước trận.
- Tần cẩu Lâu Thương, thiên binh Đại Sở đã tới, các ngươi còn không mau hiến thành nhận lấy cái chết? Hạng Tịch ở đây, ai dám đánh với ta một trận?
Lưu Khám nghe thấy, không khỏi tập trung để nhìn.
Đồng thời hắn không khỏi cất tiếng cười to:
- Thì ra là bại tướng dưới tay ta ở Trữ La Sơn. Hạng Tịch, còn nhận ra ta hay không?
Tác giả :
Canh Tân