Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
Chương 23: Bản thảo của tử khiêm – số 23
Chuyện của Cẩu Thanh là một biến cố bất ngờ, nhưng mà dù sao thì cái chết bi thảm của hắn cũng đã trở thành một giai thoại.
Có một số tin đồn nếu lan truyền quá lâu sẽ khiến cho người ta dễ chán, khi sự cuồng nhiệt qua đi, con người thường yên tĩnh lại, sau khi tỉnh táo hoàn toàn cũng sẽ nghiệm ra rất nhiều đạo lý.
Chuyện lần này đã tạo ra sự phân hóa trong hàng ngàn người hâm mộ Bạch Hiểu Phong tại hoàng thành, rất nhiều người vẫn còn để ý đến chuyện quan hệ không rõ ràng chẳng biết là thật hay giả giữa hắn và Diêu Tích Hi năm xưa. Mà những nhận xét về con người Bạch Hiểu Phong cũng biến từ khen thành có khen có chê.
Còn đối với Sách La Định, người dân Hoàng thành ngoại trừ vẫn còn chê trách ra thì hình như cũng đã bắt đầu tò mò hơn.
Có người bắt đầu tìm hiểu quá trình trưởng thành của Sách La Định, quá khứ đầy truyền kỳ của hắn hoàn toàn khác với cuộc sống của Bạch Hiểu Phong, cũng khiến cho không ít người hứng thú. Có người lại bắt đầu sùng bái Sách La Định, đặc biệt là một số nam nhân đều cảm thấy hắn sống quá phóng khoáng, không dựa vào gia thế mà tự mình vươn lên, cũng coi như là một anh hùng.
Chuyện Hiểu Nguyệt nổi điên đánh người, mọi người cũng chỉ bị nàng làm cho kinh hãi mà thôi, cũng không tạo thành lời đồn đại quá xa.
Lại qua thêm mấy ngày, phong ba qua đi, Hoàng thành trở lại yên bình.
Tiến độ sửa chữa Thư quán Hiểu Phong rất chậm, khiến cho Sách La Định phải điều năm trăm nhân mã tới.
Những binh lính này làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng nói chẳng rằng chỉ đi làm việc, chưa cần đến ba ngày đã làm xong thư quán mới, việc học hành lại được bắt đầu.
Không khí trong thư quán mấy ngày nay có vẻ khẩn trương, bởi vì Thạch Minh Lượng sắp phải tham gia dự thi nên việc học tập bị gián đoạn lần trước cũng ảnh hưởng đến hắn ít nhiều.
Cũng chẳng biết là người nhà Thạch Minh Lượng đặt quá nhiều kỳ vọng vào hắn, hay là bản thân hắn đặt quá nhiều hi vọng vào lần thi này mà lúc nào cũng ở trong tình trạng lo lắng, ngay cả tối cũng không ngủ, chong đèn học bài.
Bạch Hiểu Phong đã dặn hắn nhiều lần rồi, với sức học của hắn thì việc thi cử cũng dễ dàng thôi, không nên lo lắng quá như thế, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì, Thạch Minh Lượng dù có nằm trên giường, tắt đèn rồi mà vẫn không ngủ được.
Cho nên, ngày nào cũng nhìn thấy hai cái quầng mắt đen sì của Thạch đại tài tử, người cũng gầy đi trông thấy.
Sau giờ học hôm nay, Sách La Định làm một giấc đến tận trưa đã bị Bạch Hiểu Phong phạt chép thơ văn.
“Ngươi cũng thật là, ngủ thì ngủ, việc gì phải ngáy.”. Trình Tử Khiêm ngồi viết cùng Sách La Định trong sân, khác nhau ở chỗ, Sách La Định chép thơ văn còn Tử Khiêm là ghi tin đồn, Sách La Định vừa cầm bút vừa ngáp còn Tử Khiêm lại hăng hái bừng bừng lật giấy ghi.
Sách La Định xoa cổ: “Suốt cả buổi sáng đều là chi hồ giả dã, có quỷ mới không buồn ngủ ấy, lúc nào mới thoát khỏi cái cuộc sống này đây!”.
“Sách La Định.”.
Từ bên ngoài viện, Bạch Hiểu Nguyệt xách theo cái giỏ chạy vào.
Sách La Định ngẩng đầu nhìn, thấy tinh thần Bạch Hiểu Nguyệt có vẻ không tệ, chỉ hơi gầy hơn trước thôi.
“A, Hiểu Nguyệt.”. Trình Tử Khiêm thấy tinh thần Hiểu Nguyệt rất thoải mái, bèn híp mắt cười hỏi thăm nàng: “Được ra khỏi nhà rồi à?”.
“Ừ!”. Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh Sách La Định, liếc nhìn: “Chép thế nào rồi?”.
“Ha.”. Sách La Định tiếp tục ngáp: “Đi đâu à?”.
“Đi mua ba ba.”. Hiểu Nguyệt nghiêng đầu cười lộ ra hai hàng lê qua.
Sách La Định giật khóe miệng: “Điên à, chạy đi xa thế để mua rùa đen…”.
Sách La Định còn chưa nói hết đã bị Hiểu Nguyệt cốc một cái: “Đã nói là ba ba, ngươi muốn ăn đòn sao!”.
Sách La Định xoa đầu nhìn Hiểu Nguyệt, thầm nghĩ ba ba với rùa thì khác gì nhau?
“Đi.”. Hiểu Nguyệt kéo Sách La Định: “Tối chép tiếp.”.
Sách La Định cau mày, thầm nói đi mua rùa thà chép tiếp còn hơn.
Hiểu Nguyệt thấy hắn ngồi im không dậy, nheo mắt lại: “Có đi hay không?”.
Sách La Định nhìn trời, không thể đắc tội Tiểu phu tử được, chẳng còn cách nào khác là thở dài đứng lên.
Hiểu Nguyệt xách giỏ vui vẻ đi ra ngoài.
Tử Khiêm ngậm cán bút suy nghĩ, Hiểu Nguyệt tự mình đi mua ba ba, chắc là mua về để nấu canh bồi bổ cho Thạch Minh Lượng sắp sửa đi thi rồi. Nhưng mà muốn mua phải đi rất xa, phải đi hết phố Đông Hoa nữa.
Gần đây phố Đông Hoa rất đông đúc, cũng có nhiều người đến tham dự cuộc thi lần này mà…
Nghĩ đến đây Tử Khiêm liền cười tít mắt, cảm thấy mình cứ đi theo có khi lại có chuyện để xem, cho nên le te chạy như điên theo.
Vừa mới ra khỏi thư quán, Sách La Định đã thấy không khí hơi khác thường, đám người rảnh rỗi trước kia hình như càng hưng phấn hơn trước thì phải.
“Này.”. Sách La Định tiến lên hai bước đến bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, hỏi: “Đám người này làm gì vậy?”.
Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái: “Này cái gì? Ta không có tên à?”.
Sách La Định đành phải chắp tay lắc lắc với nàng: “Tiểu phu tử.”.
Hiểu Nguyệt mím môi, có vẻ không hài lòng: “Sau này đừng có gọi phu tử nữa, già chết.”.
Sách La Định hỏi thầm trong bụng, nha đầu này hôm nay làm sao vậy, bất đắc dĩ nói: “Vậy gọi thế nào?”.
“Gọi tên ấy.”. Hiểu Nguyệt lầm bầm: “Mọi người gọi sao thì ngươi cứ gọi như vậy là được.”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, người trong thư quán hầu như đều gọi nàng là Hiểu Nguyệt, cho nên cũng gọi một tiếng: “Hiểu Nguyệt.”.
Khóe miệng Hiểu Nguyệt hơi cong lên một chút nhưng nhất định không cho Sách La Định phát hiện.
Hai người đi ngang qua trà lâu lớn nhất phố Đông Hoa, lại nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng hò hét, hình như nghe thấy cái gì mà “đặt bao nhiêu? Tỷ lệ, thua, lãi”…
Sách La Định hăng hái hẳn lên, chạy tới gần xem.
Hiểu Nguyệt đeo giỏ, quay đầu lại chẳng thấy Sách La Định đâu, tìm bốn xung quanh một cái thì thấy hắn đang cầm một tờ giấy đứng trên đỉnh con sư tử đá trước cử trà lâu, nhìn vào bên trong.
Hiểu Nguyệt không còn gì để nói, người này cứ y như con khỉ vậy.
Chạy đến, ngẩng mặt hỏi hắn: “Đang cá cược! Hình như đang bày bàn cược xem lần này ai sẽ đỗ Trạng nguyên!”.
Hiểu Nguyệt nhón chân xem, nhưng mà ngoài cửa đầy người nên nàng không thể nhìn thấy gì, bèn kéo áo Sách La Định: “Người nào được đánh giá cao nhất?”.
“Một người tên là Vương Húc.”. Sách La Định đưa tờ giấy trên tay cho Hiểu Nguyệt, trên đó có ghi tỷ số hiện nay.
“Minh Lượng chỉ xếp hạng ba?”. Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Hắn là đệ nhất tài tử Giang Nam mà! Sao lại không đứng hạng nhất chứ?”.
Sách La Định phất tay, nhảy xuống: “Người mạnh ắt sẽ có kẻ mạnh hơn, hơn nữa, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, quan tâm gì thi đỗ hạng mấy.’.
“Không giống nhau đâu!”. Hiểu Nguyệt nghiêm túc: “Lần thi này Thạch Minh Lượng phải có đỗ hạng nhất thì mới có thể trực tiếp tham gia thi điện, nếu không thì nửa năm nữa phải thi lại, muốn tham gia thi điện sẽ phải chờ thêm chút thời gian.”.
Khóe miệng Sách La Định co giật, thầm nghĩ sao mà có nhiều đám thư ngốc cứ như tre già măng mọc nối tiếp đi thi như vậy chứ, bèn nói: “Sang năm thì sang năm, hắn mới bao nhiêu tuổi? Có người còn thi đến ba bốn mươi tuổi mà vẫn chưa đỗ được tú tài kìa, cho dù hắn có thi thêm mười năm để đỗ được Trạng nguyên cũng không muộn.”.
Hiểu Nguyệt có chút lăn tăn: “Nói thì nói thế… nhưng mà…”.
“Đi thôi, đi mua rùa.”. Sách La Định đi nhanh về phía trước, đi được hai bước lại đột nhiên đứng lại, Hiểu Nguyệt còn đang thất thần đi sau lưng hắn đụng ngay vào, xoa mũi mà ngửa mặt nhìn khó hiểu.
Hình như Sách La Định nghĩ tới cái gì đó, lục quanh người một lượt, lấy ra một lượng bạc, híp mắt hỏi Hiểu Nguyệt: “Có tiền không?”.
Hiểu Nguyệt vỗ túi tiền bên hông, nói: “Có.”.
“Lấy một lượng ra đi.”. Sách La Định cười mỉm.
Hiểu Nguyệt mím môi: “Làm gì?”.
“Hai chúng ta cùng mua một suất.”.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, lấy ra một lượng bạc đưa cho Sách La Định: “Mua Thạch Minh Lượng hả?”.
Sách La Định bĩu bĩu môi nói: “Mặc dù hắn chỉ đứng thứ ba nhưng dù sao cũng được hoan nghênh, đã mua đương nhiên là phải mua người khác rồi.”. Vừa nói ngồi xuống vệ đường xem xét.
Hiểu Nguyệt không vui: “Mua Thạch Minh Lượng!”.
Sách La Định lắc đầu: “Có thắng cũng không kiếm được tiền.”.
“Không được thì không được!”. Hiểu Nguyệt trừng hắn: “Dù gì thì người ta cũng là bạn học của ngươi, đương nhiên phải giúp người mình rồi!”.
Sách La Định thấy nàng nghiêm túc đến độ phồng cả má lên rồi thì vô lực, hảo nam không đấu với nữ, bèn cầm bạc lại nhảy lên bức tượng sư tử đá, ho to một tiếng với đoàn người trong kia: “Này mua Thạch Minh Lượng hai lượng bạc.”.
Vừa mới hô xong, đoàn người đều soàn soạt quay qua nhìn hắn.
Có một đại thúc khuyên hắn: “Mua Thạch Minh Lượng làm gì? Mua Vương Húc đi, Thạch Minh Lượng không được hạng nhất đâu.”.
Sách La Định khó hiểu: “Tại sao? Tên tài tử đó cũng không ít lần thi được hạng nhất.”.
“Đúng vậy, đúng là hắn có thể dành được hạng nhất, nhưng mà Vương Húc này là khắc tinh của hắn. Chỉ cần có Vương Húc tham gia thi thì Thạch Minh Lượng vĩnh viễn cũng chỉ đạt hạng hai mà thôi. Mấy lần mà Thạch Minh Lượng đỗ hạng nhất kia đều là do Vương Húc không tham gia.”. Có nhiều người cũng khuyên Sách La Định như vậy: “Mấy hôm nay Vương Húc mới đến ghi danh dự thi đấy, ngươi không thấy có rất nhiều người vốn mua Thạch Minh Lượng đã chuyển qua mua Vương Húc cả rồi sao?”.
Sách La Định sờ cằm, nhìn Hiểu Nguyệt một cái, hai người đột nhiên hiểu ra vì sao mấy hôm nay Thạch Minh Lượng lại lo lắng.
“Mua Thạch Minh Lượng!”. Hiểu Nguyệt đưa tay cầm lấy bạc trong tay Sách La Định, tiện thể còn đặt thêm mười lượng nữa.
Sách La Định liếc nhìn nàng – Nha đầu ngốc à, nếu đặt nhiều tiền như vậy thì chia ra mua mấy người chứ! Mua cả những ngươi ít được quan tâm ấy!
Hiểu Nguyệt cất phiếu ghi đi, kéo Sách La Định rời khỏi, lúc này lại nghe thấy sau lưng có người nói: “Cái danh hiệu Đệ nhất tài tử Giang Nam của Thạch Minh Lượng kia vốn dĩ chỉ là may mắn mà thôi, hoặc giả nên nói, là bản thiếu gia đây nhường cho hắn mới đúng.”.
Hiểu Nguyệt và Sách La Định cùng quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng màu trắng đứng sau lưng bọn họ, tướng mạo người này khá nổi bật, trông có vẻ biết ăn biết nói, nhất định là có chút lai lịch.
“Vương công tử.”. Trong trà lâu có tiểu nhị biết hắn, ân cần chào hắn.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi là Vương Húc sao?”.
Vương Húc chắp tay với Hiểu Nguyệt: “Cô nương là tiểu muội của Bạch phu tử, Bạch Hiểu Nguyệt phải không?”.
Hiểu Nguyệt gật đầu một cái.
Sách La Định ở phía sau quan sát hai người nói chuyện, thấy Vương Húc này hình như không được đứng đắn cho lắm, cặp mắt cứ nhìn láo nhìn liên.
Vương Húc miệng mồm ngọt xớt hết lời tán dương, tỏ lòng khen ngợi: “Trước giờ vẫn nghe người ta ca ngợi cô nương xinh đẹp thoát tục, vẫn nghĩ là chẳng qua người ta chỉ nói quá mà thôi, nhưng mà hôm nay được gặp mặt người thật mới biết, thì ra những lời tán dương kia vẫn còn chưa đủ.”.
Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái – Ý là đang khen mình xinh đẹp à?
Sách La Định khoanh tay đứng bên cạnh nhìn trời – Chua loét, rụng hết cả răng.
“Bạch cô nương, có thể giúp tại hạ một chuyện nhỏ hay không?”. Vương Húc khiêm tốn lễ độ nói.
Hiểu Nguyệt cũng hơi gật đầu hoàn lễ: “Vương công tử muốn giúp chuyện gì?”.
“Có thể giúp ta đưa một phong thư cho Bạch phu tử được không?”. Vương Húc rút một phong thư từ trong ống tay áo rộng thùng thình của mình ra, đưa cho Hiểu Nguyệt.
Hiểu Nguyệt chưa nhận, hỏi lại: “Đây là thư gì vậy?”.
“Là thư giới thiệu ta muốn nhập học ở Thư quán Hiểu Phong.”. Vương Húc khẽ mỉm cười.
Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Ngươi muốn vào thư quán sao?”.
“Trước đây sức khỏe của ta không tốt cho nên mới bỏ lỡ việc ghi danh, bây giờ bệnh đã khỏi cho nên muốn vào Thư quán.”. Vương Húc cười vô cùng dịu dàng: “Mặt khác, nếu như ta vào thư quán rồi, lần này người thi được hạng nhất cũng là người của thư quán Hiểu Phong.”.
Nói xong cũng chắp tay với Sách La Định ở phía sau Hiểu Nguyệt một cái, nhét thư vào trong tay Hiểu Nguyệt, xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Sách La Định sờ cằm – Nói cứ như lần này hắn chắc chắn được hạng nhất vậy, sao lại tự tin đến thế nhỉ?
Hiểu Nguyệt cầm thư mà ngẩn người, cúi đầu nhìn mấy chữ viết trên phong thư cùng chữ ký một chút… vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt, chữ thật đẹp, đúng là không hề thua Thạch Minh Lượng.
Sách La Định thấy vẻ mặt do dự của Hiểu Nguyệt, bèn kéo nàng đi: “Vậy chẳng phải rất tốt sao, dù sao thì danh sách vào thư quán Hiểu Phong vẫn chưa đầy mà, Vương Húc này nhìn có vẻ rất có năng lực, quan tâm người nào thi đỗ làm gì, miễn là người của thư quán Hiểu Phong chẳng phải là được rồi à.”.
Hiểu Nguyệt nhìn Sách La Định: “Ngươi thấy Thạch Minh Lượng và Vương Húc, hai người này mang đến cho người ta cảm giác thế nào…”.
Không đợi Hiểu Nguyệt nói hết, khóe miệng Sách La Định cũng đã giật rồi: “Mặc dù nhìn tên Vương Húc kia cũng chẳng ra gì nhưng mà so với bốn con rùa con đám Thạch Minh Lượng kia thì mạnh hơn nhiều.”.
Hiểu Nguyệt cũng bất đắc dĩ, mới gặp mà Vương Húc còn biết hành lễ với Sách La Định, bọn Thạch Minh Lượng lại đi bày mưu hại hắn, cho dù cũng chẳng thành công được lần nào.
“Nhỡ đâu Vương Húc vào thư quán rồi, kết quả là hắn thi đỗ Thạch Minh Lượng lại không đỗ thì phải làm sao bây giờ?”. Hiểu Nguyệt lo lắng.
“Trò chơi này mọi người cùng tỷ thí công bằng.”. Sách La Định cảm thấy chẳng sao cả: “Nếu như thật sự Vương Húc học giỏi hơn Thạch Minh Lượng, cho dù có thắng hắn cũng là chuyện đương nhiên.”.
Hiểu Nguyệt vẫn luôn cảm thấy không được thoải mái.
“Nha đầu nàng cũng kỳ quái thật.”. Sách La Định vừa đi vừa cười Hiểu Nguyệt: “Vương tài tử kia khen nàng lên đến tận trời rồi, Thạch Minh Lượng lại chưa từng khen nàng, sao nàng vẫn còn ủng hộ Thạch Minh Lượng chứ.”.
Hiểu Nguyệt ngớ người, ngẩng đầu nhìn Sách La Định: “Hắn khen ta cái gì?”.
Sách La Định bĩu môi: “Ban nãy vừa gặp đã khen liền một mạch rồi, khen nàng đẹp đó, lại còn khen rất nuột nữa.”.
Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Sách La Định.
Sách La Định nhìn lại nàng: “Nhìn cái gì?”.
Hiểu Nguyệt bước lên hai bước, nhỏ giọng hỏi: “Sao ta lại cảm thấy… chua nhỉ?”.
Sách La Định nháy mắt mấy cái, gật đầu: “Thư sinh kia đúng là chua loét.”.
“Chậc chậc.”. Hiểu Nguyệt cười lắc đầu: “Cũng còn có người khác nữa mà…”.
Sách La Định vung tay một cái: “Gần đây có hàng dấm.”.
Hiểu Nguyệt mím môi, lé mắt lườm hắn.
Nhưng sau đó Sách La Định lại chắp tay sau lưng mà đi về phía trước, không nói gì thêm nữa.
Hiểu Nguyệt nhíu mày một cái, chạy theo hai bước, đưa cái giỏ cho hắn: “Xách hộ ta, tay ta mỏi.”.
Sách La Định ghét bỏ: “Nam nhân lớn tướng còn xách theo giỏ người ta cười chết.”.
“Tay mỏi.”. Hiểu Nguyệt đi theo phía sau: “Còn nữa, ngươi đi nhanh quá, ta mỏi.”.
Sách La Định im lặng, đi chậm lại: “Sao nàng lại phiền phức vậy chứ?”.
Hiểu Nguyệt yên lặng đưa giỏ cho hắn: “Nữ nhi luôn phiền toái, cũng tại ngươi ngốc, là nam nhi cần phải chủ động cầm giỏ giúp mới đúng.”.
Sách La Định nhận lấy cái giỏ mà thở dài, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà lần này bước chân cũng đã chậm hơn một chút.
Hiểu Nguyệt đi theo bên cạnh hắn, thấy hắn vừa đi vừa ngắm cảnh nhưng mà lại chẳng nhìn mình cái nào, trong lòng cũng có chút khó chịu – chẳng lẽ việc Sách La Định thực sự có chút ghen tuông ban nãy, lại là do tự mình mơ mộng hão huyền hay sao?
Phía sau hai người, Trình Tử Khiêm vừa lắc đầu theo dõi vừa tiện thể ghi chép lia lịa, miệng cũng chẳng nhàn rỗi chút nào: “Lão Sách à, ngươi không được cứ ngây ngô như vậy đâu, cô nương người ta đã thể hiện rõ ràng như vậy, ngươi làm thế chẳng phải là đã tạt cho người ta một gáo nước lạnh rồi sao.”.
Hiểu Nguyệt đi cả đường mà Sách La Định cũng không hỏi nàng có mệt không, có khát không, cũng không có nói cười với nàng, thậm chí cũng không nhìn nàng nữa.
Trong lòng Hiểu Nguyệt không khỏi cảm thấy u ám, vẫn là mình tự mình đa tình, liệu có phải Sách La Định vẫn luôn coi thường mình không…
Có một số tin đồn nếu lan truyền quá lâu sẽ khiến cho người ta dễ chán, khi sự cuồng nhiệt qua đi, con người thường yên tĩnh lại, sau khi tỉnh táo hoàn toàn cũng sẽ nghiệm ra rất nhiều đạo lý.
Chuyện lần này đã tạo ra sự phân hóa trong hàng ngàn người hâm mộ Bạch Hiểu Phong tại hoàng thành, rất nhiều người vẫn còn để ý đến chuyện quan hệ không rõ ràng chẳng biết là thật hay giả giữa hắn và Diêu Tích Hi năm xưa. Mà những nhận xét về con người Bạch Hiểu Phong cũng biến từ khen thành có khen có chê.
Còn đối với Sách La Định, người dân Hoàng thành ngoại trừ vẫn còn chê trách ra thì hình như cũng đã bắt đầu tò mò hơn.
Có người bắt đầu tìm hiểu quá trình trưởng thành của Sách La Định, quá khứ đầy truyền kỳ của hắn hoàn toàn khác với cuộc sống của Bạch Hiểu Phong, cũng khiến cho không ít người hứng thú. Có người lại bắt đầu sùng bái Sách La Định, đặc biệt là một số nam nhân đều cảm thấy hắn sống quá phóng khoáng, không dựa vào gia thế mà tự mình vươn lên, cũng coi như là một anh hùng.
Chuyện Hiểu Nguyệt nổi điên đánh người, mọi người cũng chỉ bị nàng làm cho kinh hãi mà thôi, cũng không tạo thành lời đồn đại quá xa.
Lại qua thêm mấy ngày, phong ba qua đi, Hoàng thành trở lại yên bình.
Tiến độ sửa chữa Thư quán Hiểu Phong rất chậm, khiến cho Sách La Định phải điều năm trăm nhân mã tới.
Những binh lính này làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng nói chẳng rằng chỉ đi làm việc, chưa cần đến ba ngày đã làm xong thư quán mới, việc học hành lại được bắt đầu.
Không khí trong thư quán mấy ngày nay có vẻ khẩn trương, bởi vì Thạch Minh Lượng sắp phải tham gia dự thi nên việc học tập bị gián đoạn lần trước cũng ảnh hưởng đến hắn ít nhiều.
Cũng chẳng biết là người nhà Thạch Minh Lượng đặt quá nhiều kỳ vọng vào hắn, hay là bản thân hắn đặt quá nhiều hi vọng vào lần thi này mà lúc nào cũng ở trong tình trạng lo lắng, ngay cả tối cũng không ngủ, chong đèn học bài.
Bạch Hiểu Phong đã dặn hắn nhiều lần rồi, với sức học của hắn thì việc thi cử cũng dễ dàng thôi, không nên lo lắng quá như thế, đáng tiếc cũng không có tác dụng gì, Thạch Minh Lượng dù có nằm trên giường, tắt đèn rồi mà vẫn không ngủ được.
Cho nên, ngày nào cũng nhìn thấy hai cái quầng mắt đen sì của Thạch đại tài tử, người cũng gầy đi trông thấy.
Sau giờ học hôm nay, Sách La Định làm một giấc đến tận trưa đã bị Bạch Hiểu Phong phạt chép thơ văn.
“Ngươi cũng thật là, ngủ thì ngủ, việc gì phải ngáy.”. Trình Tử Khiêm ngồi viết cùng Sách La Định trong sân, khác nhau ở chỗ, Sách La Định chép thơ văn còn Tử Khiêm là ghi tin đồn, Sách La Định vừa cầm bút vừa ngáp còn Tử Khiêm lại hăng hái bừng bừng lật giấy ghi.
Sách La Định xoa cổ: “Suốt cả buổi sáng đều là chi hồ giả dã, có quỷ mới không buồn ngủ ấy, lúc nào mới thoát khỏi cái cuộc sống này đây!”.
“Sách La Định.”.
Từ bên ngoài viện, Bạch Hiểu Nguyệt xách theo cái giỏ chạy vào.
Sách La Định ngẩng đầu nhìn, thấy tinh thần Bạch Hiểu Nguyệt có vẻ không tệ, chỉ hơi gầy hơn trước thôi.
“A, Hiểu Nguyệt.”. Trình Tử Khiêm thấy tinh thần Hiểu Nguyệt rất thoải mái, bèn híp mắt cười hỏi thăm nàng: “Được ra khỏi nhà rồi à?”.
“Ừ!”. Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh Sách La Định, liếc nhìn: “Chép thế nào rồi?”.
“Ha.”. Sách La Định tiếp tục ngáp: “Đi đâu à?”.
“Đi mua ba ba.”. Hiểu Nguyệt nghiêng đầu cười lộ ra hai hàng lê qua.
Sách La Định giật khóe miệng: “Điên à, chạy đi xa thế để mua rùa đen…”.
Sách La Định còn chưa nói hết đã bị Hiểu Nguyệt cốc một cái: “Đã nói là ba ba, ngươi muốn ăn đòn sao!”.
Sách La Định xoa đầu nhìn Hiểu Nguyệt, thầm nghĩ ba ba với rùa thì khác gì nhau?
“Đi.”. Hiểu Nguyệt kéo Sách La Định: “Tối chép tiếp.”.
Sách La Định cau mày, thầm nói đi mua rùa thà chép tiếp còn hơn.
Hiểu Nguyệt thấy hắn ngồi im không dậy, nheo mắt lại: “Có đi hay không?”.
Sách La Định nhìn trời, không thể đắc tội Tiểu phu tử được, chẳng còn cách nào khác là thở dài đứng lên.
Hiểu Nguyệt xách giỏ vui vẻ đi ra ngoài.
Tử Khiêm ngậm cán bút suy nghĩ, Hiểu Nguyệt tự mình đi mua ba ba, chắc là mua về để nấu canh bồi bổ cho Thạch Minh Lượng sắp sửa đi thi rồi. Nhưng mà muốn mua phải đi rất xa, phải đi hết phố Đông Hoa nữa.
Gần đây phố Đông Hoa rất đông đúc, cũng có nhiều người đến tham dự cuộc thi lần này mà…
Nghĩ đến đây Tử Khiêm liền cười tít mắt, cảm thấy mình cứ đi theo có khi lại có chuyện để xem, cho nên le te chạy như điên theo.
Vừa mới ra khỏi thư quán, Sách La Định đã thấy không khí hơi khác thường, đám người rảnh rỗi trước kia hình như càng hưng phấn hơn trước thì phải.
“Này.”. Sách La Định tiến lên hai bước đến bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, hỏi: “Đám người này làm gì vậy?”.
Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái: “Này cái gì? Ta không có tên à?”.
Sách La Định đành phải chắp tay lắc lắc với nàng: “Tiểu phu tử.”.
Hiểu Nguyệt mím môi, có vẻ không hài lòng: “Sau này đừng có gọi phu tử nữa, già chết.”.
Sách La Định hỏi thầm trong bụng, nha đầu này hôm nay làm sao vậy, bất đắc dĩ nói: “Vậy gọi thế nào?”.
“Gọi tên ấy.”. Hiểu Nguyệt lầm bầm: “Mọi người gọi sao thì ngươi cứ gọi như vậy là được.”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, người trong thư quán hầu như đều gọi nàng là Hiểu Nguyệt, cho nên cũng gọi một tiếng: “Hiểu Nguyệt.”.
Khóe miệng Hiểu Nguyệt hơi cong lên một chút nhưng nhất định không cho Sách La Định phát hiện.
Hai người đi ngang qua trà lâu lớn nhất phố Đông Hoa, lại nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng hò hét, hình như nghe thấy cái gì mà “đặt bao nhiêu? Tỷ lệ, thua, lãi”…
Sách La Định hăng hái hẳn lên, chạy tới gần xem.
Hiểu Nguyệt đeo giỏ, quay đầu lại chẳng thấy Sách La Định đâu, tìm bốn xung quanh một cái thì thấy hắn đang cầm một tờ giấy đứng trên đỉnh con sư tử đá trước cử trà lâu, nhìn vào bên trong.
Hiểu Nguyệt không còn gì để nói, người này cứ y như con khỉ vậy.
Chạy đến, ngẩng mặt hỏi hắn: “Đang cá cược! Hình như đang bày bàn cược xem lần này ai sẽ đỗ Trạng nguyên!”.
Hiểu Nguyệt nhón chân xem, nhưng mà ngoài cửa đầy người nên nàng không thể nhìn thấy gì, bèn kéo áo Sách La Định: “Người nào được đánh giá cao nhất?”.
“Một người tên là Vương Húc.”. Sách La Định đưa tờ giấy trên tay cho Hiểu Nguyệt, trên đó có ghi tỷ số hiện nay.
“Minh Lượng chỉ xếp hạng ba?”. Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Hắn là đệ nhất tài tử Giang Nam mà! Sao lại không đứng hạng nhất chứ?”.
Sách La Định phất tay, nhảy xuống: “Người mạnh ắt sẽ có kẻ mạnh hơn, hơn nữa, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, quan tâm gì thi đỗ hạng mấy.’.
“Không giống nhau đâu!”. Hiểu Nguyệt nghiêm túc: “Lần thi này Thạch Minh Lượng phải có đỗ hạng nhất thì mới có thể trực tiếp tham gia thi điện, nếu không thì nửa năm nữa phải thi lại, muốn tham gia thi điện sẽ phải chờ thêm chút thời gian.”.
Khóe miệng Sách La Định co giật, thầm nghĩ sao mà có nhiều đám thư ngốc cứ như tre già măng mọc nối tiếp đi thi như vậy chứ, bèn nói: “Sang năm thì sang năm, hắn mới bao nhiêu tuổi? Có người còn thi đến ba bốn mươi tuổi mà vẫn chưa đỗ được tú tài kìa, cho dù hắn có thi thêm mười năm để đỗ được Trạng nguyên cũng không muộn.”.
Hiểu Nguyệt có chút lăn tăn: “Nói thì nói thế… nhưng mà…”.
“Đi thôi, đi mua rùa.”. Sách La Định đi nhanh về phía trước, đi được hai bước lại đột nhiên đứng lại, Hiểu Nguyệt còn đang thất thần đi sau lưng hắn đụng ngay vào, xoa mũi mà ngửa mặt nhìn khó hiểu.
Hình như Sách La Định nghĩ tới cái gì đó, lục quanh người một lượt, lấy ra một lượng bạc, híp mắt hỏi Hiểu Nguyệt: “Có tiền không?”.
Hiểu Nguyệt vỗ túi tiền bên hông, nói: “Có.”.
“Lấy một lượng ra đi.”. Sách La Định cười mỉm.
Hiểu Nguyệt mím môi: “Làm gì?”.
“Hai chúng ta cùng mua một suất.”.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, lấy ra một lượng bạc đưa cho Sách La Định: “Mua Thạch Minh Lượng hả?”.
Sách La Định bĩu bĩu môi nói: “Mặc dù hắn chỉ đứng thứ ba nhưng dù sao cũng được hoan nghênh, đã mua đương nhiên là phải mua người khác rồi.”. Vừa nói ngồi xuống vệ đường xem xét.
Hiểu Nguyệt không vui: “Mua Thạch Minh Lượng!”.
Sách La Định lắc đầu: “Có thắng cũng không kiếm được tiền.”.
“Không được thì không được!”. Hiểu Nguyệt trừng hắn: “Dù gì thì người ta cũng là bạn học của ngươi, đương nhiên phải giúp người mình rồi!”.
Sách La Định thấy nàng nghiêm túc đến độ phồng cả má lên rồi thì vô lực, hảo nam không đấu với nữ, bèn cầm bạc lại nhảy lên bức tượng sư tử đá, ho to một tiếng với đoàn người trong kia: “Này mua Thạch Minh Lượng hai lượng bạc.”.
Vừa mới hô xong, đoàn người đều soàn soạt quay qua nhìn hắn.
Có một đại thúc khuyên hắn: “Mua Thạch Minh Lượng làm gì? Mua Vương Húc đi, Thạch Minh Lượng không được hạng nhất đâu.”.
Sách La Định khó hiểu: “Tại sao? Tên tài tử đó cũng không ít lần thi được hạng nhất.”.
“Đúng vậy, đúng là hắn có thể dành được hạng nhất, nhưng mà Vương Húc này là khắc tinh của hắn. Chỉ cần có Vương Húc tham gia thi thì Thạch Minh Lượng vĩnh viễn cũng chỉ đạt hạng hai mà thôi. Mấy lần mà Thạch Minh Lượng đỗ hạng nhất kia đều là do Vương Húc không tham gia.”. Có nhiều người cũng khuyên Sách La Định như vậy: “Mấy hôm nay Vương Húc mới đến ghi danh dự thi đấy, ngươi không thấy có rất nhiều người vốn mua Thạch Minh Lượng đã chuyển qua mua Vương Húc cả rồi sao?”.
Sách La Định sờ cằm, nhìn Hiểu Nguyệt một cái, hai người đột nhiên hiểu ra vì sao mấy hôm nay Thạch Minh Lượng lại lo lắng.
“Mua Thạch Minh Lượng!”. Hiểu Nguyệt đưa tay cầm lấy bạc trong tay Sách La Định, tiện thể còn đặt thêm mười lượng nữa.
Sách La Định liếc nhìn nàng – Nha đầu ngốc à, nếu đặt nhiều tiền như vậy thì chia ra mua mấy người chứ! Mua cả những ngươi ít được quan tâm ấy!
Hiểu Nguyệt cất phiếu ghi đi, kéo Sách La Định rời khỏi, lúc này lại nghe thấy sau lưng có người nói: “Cái danh hiệu Đệ nhất tài tử Giang Nam của Thạch Minh Lượng kia vốn dĩ chỉ là may mắn mà thôi, hoặc giả nên nói, là bản thiếu gia đây nhường cho hắn mới đúng.”.
Hiểu Nguyệt và Sách La Định cùng quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng màu trắng đứng sau lưng bọn họ, tướng mạo người này khá nổi bật, trông có vẻ biết ăn biết nói, nhất định là có chút lai lịch.
“Vương công tử.”. Trong trà lâu có tiểu nhị biết hắn, ân cần chào hắn.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi là Vương Húc sao?”.
Vương Húc chắp tay với Hiểu Nguyệt: “Cô nương là tiểu muội của Bạch phu tử, Bạch Hiểu Nguyệt phải không?”.
Hiểu Nguyệt gật đầu một cái.
Sách La Định ở phía sau quan sát hai người nói chuyện, thấy Vương Húc này hình như không được đứng đắn cho lắm, cặp mắt cứ nhìn láo nhìn liên.
Vương Húc miệng mồm ngọt xớt hết lời tán dương, tỏ lòng khen ngợi: “Trước giờ vẫn nghe người ta ca ngợi cô nương xinh đẹp thoát tục, vẫn nghĩ là chẳng qua người ta chỉ nói quá mà thôi, nhưng mà hôm nay được gặp mặt người thật mới biết, thì ra những lời tán dương kia vẫn còn chưa đủ.”.
Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái – Ý là đang khen mình xinh đẹp à?
Sách La Định khoanh tay đứng bên cạnh nhìn trời – Chua loét, rụng hết cả răng.
“Bạch cô nương, có thể giúp tại hạ một chuyện nhỏ hay không?”. Vương Húc khiêm tốn lễ độ nói.
Hiểu Nguyệt cũng hơi gật đầu hoàn lễ: “Vương công tử muốn giúp chuyện gì?”.
“Có thể giúp ta đưa một phong thư cho Bạch phu tử được không?”. Vương Húc rút một phong thư từ trong ống tay áo rộng thùng thình của mình ra, đưa cho Hiểu Nguyệt.
Hiểu Nguyệt chưa nhận, hỏi lại: “Đây là thư gì vậy?”.
“Là thư giới thiệu ta muốn nhập học ở Thư quán Hiểu Phong.”. Vương Húc khẽ mỉm cười.
Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Ngươi muốn vào thư quán sao?”.
“Trước đây sức khỏe của ta không tốt cho nên mới bỏ lỡ việc ghi danh, bây giờ bệnh đã khỏi cho nên muốn vào Thư quán.”. Vương Húc cười vô cùng dịu dàng: “Mặt khác, nếu như ta vào thư quán rồi, lần này người thi được hạng nhất cũng là người của thư quán Hiểu Phong.”.
Nói xong cũng chắp tay với Sách La Định ở phía sau Hiểu Nguyệt một cái, nhét thư vào trong tay Hiểu Nguyệt, xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Sách La Định sờ cằm – Nói cứ như lần này hắn chắc chắn được hạng nhất vậy, sao lại tự tin đến thế nhỉ?
Hiểu Nguyệt cầm thư mà ngẩn người, cúi đầu nhìn mấy chữ viết trên phong thư cùng chữ ký một chút… vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt, chữ thật đẹp, đúng là không hề thua Thạch Minh Lượng.
Sách La Định thấy vẻ mặt do dự của Hiểu Nguyệt, bèn kéo nàng đi: “Vậy chẳng phải rất tốt sao, dù sao thì danh sách vào thư quán Hiểu Phong vẫn chưa đầy mà, Vương Húc này nhìn có vẻ rất có năng lực, quan tâm người nào thi đỗ làm gì, miễn là người của thư quán Hiểu Phong chẳng phải là được rồi à.”.
Hiểu Nguyệt nhìn Sách La Định: “Ngươi thấy Thạch Minh Lượng và Vương Húc, hai người này mang đến cho người ta cảm giác thế nào…”.
Không đợi Hiểu Nguyệt nói hết, khóe miệng Sách La Định cũng đã giật rồi: “Mặc dù nhìn tên Vương Húc kia cũng chẳng ra gì nhưng mà so với bốn con rùa con đám Thạch Minh Lượng kia thì mạnh hơn nhiều.”.
Hiểu Nguyệt cũng bất đắc dĩ, mới gặp mà Vương Húc còn biết hành lễ với Sách La Định, bọn Thạch Minh Lượng lại đi bày mưu hại hắn, cho dù cũng chẳng thành công được lần nào.
“Nhỡ đâu Vương Húc vào thư quán rồi, kết quả là hắn thi đỗ Thạch Minh Lượng lại không đỗ thì phải làm sao bây giờ?”. Hiểu Nguyệt lo lắng.
“Trò chơi này mọi người cùng tỷ thí công bằng.”. Sách La Định cảm thấy chẳng sao cả: “Nếu như thật sự Vương Húc học giỏi hơn Thạch Minh Lượng, cho dù có thắng hắn cũng là chuyện đương nhiên.”.
Hiểu Nguyệt vẫn luôn cảm thấy không được thoải mái.
“Nha đầu nàng cũng kỳ quái thật.”. Sách La Định vừa đi vừa cười Hiểu Nguyệt: “Vương tài tử kia khen nàng lên đến tận trời rồi, Thạch Minh Lượng lại chưa từng khen nàng, sao nàng vẫn còn ủng hộ Thạch Minh Lượng chứ.”.
Hiểu Nguyệt ngớ người, ngẩng đầu nhìn Sách La Định: “Hắn khen ta cái gì?”.
Sách La Định bĩu môi: “Ban nãy vừa gặp đã khen liền một mạch rồi, khen nàng đẹp đó, lại còn khen rất nuột nữa.”.
Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Sách La Định.
Sách La Định nhìn lại nàng: “Nhìn cái gì?”.
Hiểu Nguyệt bước lên hai bước, nhỏ giọng hỏi: “Sao ta lại cảm thấy… chua nhỉ?”.
Sách La Định nháy mắt mấy cái, gật đầu: “Thư sinh kia đúng là chua loét.”.
“Chậc chậc.”. Hiểu Nguyệt cười lắc đầu: “Cũng còn có người khác nữa mà…”.
Sách La Định vung tay một cái: “Gần đây có hàng dấm.”.
Hiểu Nguyệt mím môi, lé mắt lườm hắn.
Nhưng sau đó Sách La Định lại chắp tay sau lưng mà đi về phía trước, không nói gì thêm nữa.
Hiểu Nguyệt nhíu mày một cái, chạy theo hai bước, đưa cái giỏ cho hắn: “Xách hộ ta, tay ta mỏi.”.
Sách La Định ghét bỏ: “Nam nhân lớn tướng còn xách theo giỏ người ta cười chết.”.
“Tay mỏi.”. Hiểu Nguyệt đi theo phía sau: “Còn nữa, ngươi đi nhanh quá, ta mỏi.”.
Sách La Định im lặng, đi chậm lại: “Sao nàng lại phiền phức vậy chứ?”.
Hiểu Nguyệt yên lặng đưa giỏ cho hắn: “Nữ nhi luôn phiền toái, cũng tại ngươi ngốc, là nam nhi cần phải chủ động cầm giỏ giúp mới đúng.”.
Sách La Định nhận lấy cái giỏ mà thở dài, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà lần này bước chân cũng đã chậm hơn một chút.
Hiểu Nguyệt đi theo bên cạnh hắn, thấy hắn vừa đi vừa ngắm cảnh nhưng mà lại chẳng nhìn mình cái nào, trong lòng cũng có chút khó chịu – chẳng lẽ việc Sách La Định thực sự có chút ghen tuông ban nãy, lại là do tự mình mơ mộng hão huyền hay sao?
Phía sau hai người, Trình Tử Khiêm vừa lắc đầu theo dõi vừa tiện thể ghi chép lia lịa, miệng cũng chẳng nhàn rỗi chút nào: “Lão Sách à, ngươi không được cứ ngây ngô như vậy đâu, cô nương người ta đã thể hiện rõ ràng như vậy, ngươi làm thế chẳng phải là đã tạt cho người ta một gáo nước lạnh rồi sao.”.
Hiểu Nguyệt đi cả đường mà Sách La Định cũng không hỏi nàng có mệt không, có khát không, cũng không có nói cười với nàng, thậm chí cũng không nhìn nàng nữa.
Trong lòng Hiểu Nguyệt không khỏi cảm thấy u ám, vẫn là mình tự mình đa tình, liệu có phải Sách La Định vẫn luôn coi thường mình không…
Tác giả :
Nhĩ Nhã