Hiếu Gia Hoàng Hậu
Chương 12: Thập phân hảo nguyệt, bất chiếu nhân viên [1]
“Lộ tòng kim dạ bạch
Nguyệt thị cố hương minh” [2].
——[1] Chưa tìm được nguồn và bản dịch của hai câu này.
Tạm dịch:
“Trăng thập toàn thập mỹ
Chẳng soi trọn bóng người.”
[2] Hai câu thơ trích trong bài “Nguyệt dạ ức xá đề” của Đỗ Phủ.
Dịch thơ:
“Đêm nay sương móc rơi trắng xóa
Trăng nơi cố hương vẫn sáng ngời”.——
Tiết Trung thu, là ngày vui cả gia đình đoàn viên. Nhưng tiết Trung thu năm nay, không có rượu hoa quế mẫu thân tự tay ủ, không có bánh tiểu nguyệt a tỷ cố ý làm cho ta, không có đèn kéo quân các ca ca tỉ mỉ chế tác, không có câu chuyện Hằng Nga trốn lên cung trăng phụ thân kể ta nghe, lại càng không có cảnh cả nhà sum họp cùng nhau ngắm cảnh thưởng trăng, chỉ có lầu cao, tường chắn vây lấy điện Chiêu Dương quạnh quẽ vô hạn. Ta lặng yên như một con búp bê sứ, không động đậy ngồi trước gương, để mặc Hứa cô cô vấn mái tóc dài của ta thành kiểu “ngàn sao nâng nguyệt” hoa lệ phiền phức. Lông mày như vẽ, mắt sáng tựa sao, nữ tử cao quý xinh đẹp trong gương: gương mặt nhẵn mịn, tóc dài đen nhánh, hoàn toàn để lộ ra khí sắc thanh xuân. Nhưng ở trong cung điện lạnh lẽo này, thanh xuân của ta đang chậm rãi phai tàn.
“Tiểu thư, người xinh đẹp như vậy, nam nhân nào nhìn thấy mà không động tâm. Hoàng thượng đêm này nhìn thấy người, hì hì…”. Hứa cô cô không nói tiếp nữa, chỉ cười khúc khích một mình. Hắn sẽ như vậy sao? Trong lòng ta không ôm hi vọng quá lớn. Nhưng có một giọng nói khe khẽ vẫn hưa từ bỏ ý định ở đáy lòng ta nhẹ nhàng hỏi: hắn sẽ như vậy sao? Lạc Nhi chạy vào đại điện: “Nương nương, Thái hậu giá lâm, đang ở ngoài điện!”. Thái hậu? Trong lòng ta “bừng” một tiếng nổi lên lửa giận. Mạc Phu nhân này thực sự là gan to bằng trời, tưởng rằng bản thân vào ở trong điện Từ Dương, thì chính là thái hậu danh chính ngôn thuận? Vậy uy nghiêm của Hoàng hậu Tư Đồ gia đặt vào đâu? Có một số việc ta có thể mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không biết, nhưng chuyện này là trăm nghìn con mắt trong hậu cung nhìn vào. Mạc Phu nhân, Thái hậu, hừ! Chuyện nực cười!
Ta “xoạt” một tiếng đứng dậy, lạnh lùng phân phó: “Vậy hãy để cho vị Thái hậu này từ từ chờ đợi bên ngoài điện đi”. Ta quay sang Hứa cô cô: “Hứa cô cô, lấy quần áo đêm nay bổn cung phải mặc, dùng hương hoa mân côi ướp cẩn thận một chút”. Ta từ nhỏ đã yêu thích mùi hương mân côi, bởi vì đây là hương thơm trên người a tỷ ta. “Hương mân côi đích thực là dễ chịu, nữ hài tử Tư Đồ gia đều giống nhau, yêu thích mùi hương này”. Giọng nói ôn hòa từ ngoài điện truyền vào, ta thoáng ngẩn ra, thanh âm này sao lại quen thuộc như thế? Ta đột ngột quay đầu, nhìn thấy một bóng người cao gầy từ ngoài điện chậm rãi tiến vào, váy màu tím nhạt, áo khoác màu đen, dung nhan xinh đẹp, phong thái ung dung, không phải biểu cô Thái hậu Hiếu Vân thì còn có thể là ai?
“Biểu cô cô” ta bước nhanh tới ngênh đón, nhào vào vòng tay giang rộng của bà. Tuy rằng bình thường ta và biểu cô cũng không thân cận cho lắm, nhưng ở nơi hậu cung sâu thẳm, cô quạnh, bất cứ người nào của Tư Đồ gia cũng đều khiến ta cảm thấy thân thiết. Trên người cô cô có mùi mân côi dễ chịu, khiến cho ta có cảm giác như được về nhà. Ta đột nhiên phản ứng lại, vội vàng quỳ gối hành lễ: “Nhi thần tham kiến Thái hậu”. Bà là cô cô của ta, nhưng vẫn là Thái hậu. Ta là Hoàng hậu Tư Đồ gia, bà là Thái hậu Tư Đồ gia, điều này không thể nào thay đổi. “Gia nhi, đứng lên đi. Nơi này không có người ngoài, không cần câu nệ những thứ này”. Biểu cô đỡ ta đứng dậy, nắm tay của ta đi tới ngồi một bên trên tháp quý phi. Hai người sóng vai ngồi xuống, tay của cô cô vẫn không buông ra. “Ai gia từ điện Trường Dương trở về, chuyện đầu tiên chính là tới đây thăm con. Đứa trẻ này, con gầy quá rồi”. Ánh lệ lấp lóe trong đôi mắt biểu cô. “Mấy ngày nay con phải chịu ủy khuất, ai gia đều đã nghe Liêu cô cô kể lại. Thực là làm khó con. Tiện nhân này, dám đổi biện pháp mưu hại con, lúc trước đáng lẽ ai gia nên…”. Giọng nói của biểu cô tràn đầy oán hận, bàn tay đang nắm tay ta đột nhiên xiết chặt, khiến tay của ta bị xiết đến đau đớn.
“Biểu cô cô, không có chuyện gì. Con vẫn có thể ứng phó được”. Giọng nói của ta đầy sợ hãi, ở trước mặt người nhà, cảm giác oan ức bỗng nổi lên.
“Hồi cung cũng đã ngơ ngẩn chừng mười ngày rồi. Người đã già rồi, vẫn là điện Trường Dương thích hợp với sinh hoạt của lão thái bà này hơn. Hơn nữa, nơi đó cách Tiên Đế cũng gần, ai gia cũng không phải lo lắng điều gì”. Khi nói tới Tiên Đế, trong ánh mắt biểu cô tỏa ra sự bình yên nhẹ nhàng, ngay cả ta là người ngoài cuộc cũng bị cảm hóa, khiến ta chợt có một niềm kích động muốn khóc. Trong lòng ta thầm nghĩ, bọn họ lúc đó nhất định là tình cảm rất sâu đậm. “Phùng cô cô, mang hành lí của ai gia chuyển về điện Từ Dương trước đi. Ai gia còn muốn ở lại điện Chiêu Dương một lát”. Biểu cô phân phó.
“Thái hậu nương nương” Liêu cô cô đứng một bên muốn nói lại thôi, dáng vẻ khổ sở. “Điện Từ Dương… chuyện này…” Liêu cô cô nhìn ta tìm kiếm sợ trợ giúp. Ta hiểu ý, cũng khó trách Liêu cô cô cảm thấy khó xử, đây quả thực là một chuyện khó có thể mở miệng. “Biểu cô cô, Mạc Phu nhân mấy ngày trước đã chuyển vào điện Từ Dương”. Nói xong những lời này, ta cũng không muốn nhìn vẻ mặt của biểu cô, nhìn Hoàng hậu Tư Đồ gia bị người ta ức hiếp như vậy, ta cũng sinh ra cảm giác bi thương mèo khóc chuột. “Ừ, thật sao?”. Ta kinh ngạc nhìn biểu cô vẫn bình tĩnh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bà. Trong đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng của biểu cô không nhìn ra một chút tâm tình rung động nào. “Phùng cô cô, đưa hành lý của ai gia đến điện Từ Dương, giao cho chấp sự cô cô của điện Từ Dương, nói ai gia sau một canh giờ nữa sẽ qua, để nàng thu dọn cho xong điện Từ Dương, dọn hết những thứ không sạch sẽ ra ngoài”. “Nô tì tuân chỉ”. Phùng cô cô cung kính lui ra. “Liêu cô cô, lát nữa để Mạc Phu nhân tới điện Từ Dương hầu hạ, dùng nhiều thị nữ chải đầu như vậy rồi, chỉ có nàng là tay nghề tốt nhất”.
Thái hậu để tần phi của Tiên Đế hầu hạ, cũng không phải là chuyện không thể. Ta nghĩ, dù đã qua nhiều năm như vậy, niềm phẫn hận khi bị chính tì nữ bên cạnh phản bội, biểu cô vẫn không thể buông xuống được. Ta định khuyên nhủ biểu cô một câu, bây giờ đã không giống ngày trước, nhi tử của “tiện nhân” trong miệng của bà bây giờ đã là thánh thượng. Nhưng nhìn thái độ kiên định của biểu cô, ta lại không nói ra được. Biểu cô đã không còn gì nữa, trượng phu mất rồi, con trai cũng mất, con dâu không còn, nếu như chút tôn nghiêm còn sót lại này ta cũng không để cho bà giữ lại, thì bà còn cái gì đây? Tiễn biểu cô đi rồi, ta một mình đứng trên đình lang nhìn ra xa. Trời thu, cảm giác lạnh giá dần dần rõ rệt, ta không nhịn được rùng mình. Nhìn sắc thu hiu quạnh, ta không khỏi lo lắng cho tương lai mờ mịt của chính mình và tiền đồ của Tư Đồ gia. Biểu cô nhục mạ Mạc Phu nhân như vậy, Thượng Quan Bùi sẽ chịu để yên sao?
Điện Hi Dương đèn rực rỡ mới lên, ca múa mừng cảnh thái bình, quạt lụa nhẹ tựa hoa bay, người đẹp duyên dáng mỹ lệ. Ngẩng đầu lên, trăng tròn trong sáng, cúi đầu nhìn, sóng nước mênh mang. Ta đi theo quan chủ trì xuyên qua cây cầu nhỏ sau điện Hi Dương, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng cảnh đẹp tựa chốn bồng lai này.
“Năm nay trăng đúng là rất tròn”. Giọng nói của biểu cô xa xăm, thời điểm trăng tròn người đoàn viên này, bà nhất định là tưởng niệm trượng phu và nhi tử ở một thế giới khác. Ta nhìn về phía biểu cô, gò má của bà dưới ánh trăng nhu hòa tỏa ra ánh sáng rực rỡ như trân trâu, ngay cả ta cũng phải cảm thán một tiếng trước vẻ đẹp của bà. Biểu cô cùng lắm mới chừng bốn mươi tuổi, lại bảo dưỡng tốt như vậy, nhìn qua nhiều nhất là ba mươi. Nhưng gương mặt đẹp thì thế nào? Nữ tử là vì người tri kỉ mà trang dung, nay người tri kỉ đã qua đời, nào còn để ý gì tới hoa dung kiều nhan nữa? Thanh âm vang dội của quan chủ trì vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm”. Ta đỡ tay biểu cô, cất bước vào điện Hi Dương, quần thần ào ào quỳ xuống hành lễ. “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Ta nâng mất, nhìn thấy phụ thân, đại ca và tam ca, nụ cười nhất thời hiện lên trên gương mặt. Cánh tay tam ca tuy rằng còn quấn băng, nhưng tinh thần nhìn qua tốt hơn rất nhiều. “Chúng ái khanh hãy bình thân”. Tư thái của biểu cô vẫn trước sau như một.
Đang khi nói chuyện, thanh âm của quan chủ trì lại vang lên từ phía sau: “Hoàng thượng giá lâm. Thái phi Mạc Phu nhân giá lâm. Các vị nương nương hậu cung giá đáo”. Ta nương theo tiếng vang nhìn lại, thấy Thượng Quan Bùi mặc một thân áo bào đỏ thẫm, có vẻ như rất phấn chấn, mái tóc buộc cao, không khác biệt là bao so với vẻ tuấn tú phiêu dật trong ấn tượng của ta. Hắn dìu một người phụ nữ trung niên nhỏ nhắn, ta nghĩ vị này hẳn là Mạc Phu nhân trong truyền thuyết. Ta không khỏi nhìn kĩ bà ta thêm vài lần, cuộc sống an nhàn hiện tại xem ra cũng không thể bù đắp cho những vết tích gian khổ trước đây để lại trên người bà ta. Lớp trang điểm đậm vẫn không che giấu nổi nếp nhăn nơi khóe mắt và ánh mắt đục mờ. Nhưng dù không nói tới những vết tích của tháng năm này, thì bà ta vẫn chỉ là một nữ nhân tướng mạo bình thường, quả thực là không thể so sánh với biểu cô nhã nhặn cao quý bên cạnh ta. Lúc trước bà ta rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc Tiên Đế?
“Thần thiếp tham kiến thánh giá”. Ta chầm chậm hạ người phúc lễ trước mặt hắn. “Hoàng hậu hãy bình thân”. Giọng nói của hắn lạnh lùng, nghe không ra cảm giác vui mừng của ngày lễ lớn. Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Bùi đã hướng về phía biểu cô quỳ lạy: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu”. Tất cả phi tần hậu cung phía sau hắn, bao gồm cả Mạc Phu nhân đều quỳ xuống hành lễ, cung cung kính kính đồng thanh: “Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Ta nhìn ra được, biểu cô rất hưởng thụ thời khắc đứng trên vạn người này, trên mặt bà tràn đầy kiêu ngạo cùng niềm hạnh phúc không chân thực. Nhi tử tình địch của bà, cho dù không nguyện ý, nhưng ở trước mặt tất cả mọi người, vẫn phải dựa theo quy củ quỳ xuống gọi bà một tiếng mẫu hậu. Đây có lẽ là chiến lợi phẩm cuối cùng của biểu cô trong trận chiến không thể giành thắng lợi này.
“Hoàng thượng, đứng dậy đi”. Thanh âm của biểu cô ôn nhu như nước, ngay cả ta đều phải cảm thán khả năng diễn kịch của bà thật tốt, xem ra ta còn rất nhiều thứ phải học trên con đường đi tới điện Chiêu Dương. “Hoàng thượng trăm công nhìn việc, thực sự là cực khổ rồi. Ai gia nhìn mà cũng cảm thấy đau lòng”. Biểu cô một tay dắt Hoàng thượng, một tay dắt ta, dáng vẻ mẫu từ tử hiếu hòa thuận, đi về vị trí chủ tọa. Ta không nhịn được quay đầu liếc nhìn Mạc Phu nhân, bà ta chỉ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, lẳng lặng đi theo sau lưng, trên đầu là tầng tầng lớp lớp trang sức dường như có thể đè ép bà ta xuống, so với thân thể gầy yếu lại có chút cảm giác buồn cười. Nữ nhân như vậy, nhìn thế nào cũng không giống chủ mưu của sự kiện bát thuốc kia.
Thái hậu ngồi phía sau bức rèm che, còn ta và Thượng Quan Bùi là lần đầu tiên trong vòng ba tháng sóng vai ngồi bên cạnh nhau. Chúng ta tuy rằng gần trong gang tấc, thế nhưng ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc. Ta đang suy nghĩ làm sao mở miệng phá vỡ tình cảnh bế tắc này, thì Thượng Quan Bùi đã lên tiếng trước: “Hoàng hậu, mấy ngày nay, trẫm không đến điện Chiêu Dương thăm nàng, là bởi vì trẫm mới đăng cơ không lâu, quốc sự bận rộn…”. “Thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng bảo trọng thân thể”. Ngữ điệu của ta không cao, mặt lại đỏ lên trước, chỉ có thể cúi đầu xuống thật sâu. Hắn cho là ta thẹn thùng, bật lên tiếng cười. Nhưng thật ra ta cúi đầu là cố nén nước mắt, hài cốt của cậu còn chưa lạnh, ta đã ở đây miễn cưỡng vui cười với ngươi. Hắn đột nhiên tiến sát lại gần thân thể ta, tựa bên cần cổ ta thấp giọng nói một câu: “Đêm nay trẫm đến điện Chiêu Dương”. Hơi thở của hắn lan ra trên cổ ta, gây cảm giác ngưa ngứa. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đầy ý cười, căn bản không nhìn thấy sự bi thương vừa rồi: “Thần thiếp cung nghênh thánh giá” ta khẽ nâng mày liếc mắt, quyến rũ nở nụ cười, lại bổ sung thêm một câu: “Thần thiếp ở Ngọc Thang trì cung nghênh thánh giá”. Hắn thoạt tiên là sững sờ, tiếp đó bất cười ha ha.
Phụ thân mang theo hai ca ca tới chúc rượu, còn chưa đứng lại, Thượng Quan Bùi đã bưng chén rượu đứng dậy trước: “Lão Tể tướng, một chén này nên là ta mời ngài mới đúng. Nói xong một hơi cạn sạch, khiến cho phụ thân ta kinh hãi, cũng vội vàng uống sạch rượu trong chén. “Lão Tể tướng, ngài vừa là trọng thần tam triều, lại là nhạc phụ của trẫm, ngài đối với hoàng triều Thượng Quan có cống hiến to lớn, trẫm trong lòng đều hiểu. Còn có hai vị quốc cữu, cũng là trụ cột tài năng của triều đình, sau nãy trẫm còn phải dựa vào các vị, cùng gây dựng nghiệp lớn”. Giọng nói của Thượng Quan Bùi rất thành khẩn, nếu không phải đã biết rõ cục diện của chúng ta hiện tại, thì ngay cả ta cũng đều phải tin tưởng thành ý của hắn. “Chúng thần kinh hoảng!”. Phụ thân ta và hai vị huynh trưởng vội vã quỳ xuống. Thượng Quan Bùi liền vội vàng tiến lên vài bước, đỡ phụ thân ta dậy: “Chuyện của Yến Vương, trẫm cũng rất bất an. Việc này đến đây dừng lại thôi, tiền tài Hạ gia giao nộp cũng đủ động viên bách tính gặp tai họa ở phương Bắc. Chuyện đập lớn vỡ đê trẫm cũng không muốn liên lụy tới nhiều người nữa”. Lời này của Thượng Quan Bùi vừa nói ra, ta ngược lại lại sinh ra một cảm giác bất an, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra nguyên cớ, chỉ cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt.
“Nói chút chuyện vui đi”. Trên mặt Thượng Quan Bùi đột nhiên tràn đầy ý cười: “Nhị quốc cữu – Trấn Quan Đại Tướng quân, từ khi nguyên phối phu nhân Khởi An Quận chúa khó sinh mà qua đời, vẫn còn chưa tái hôn”. “Nhị đệ thâm tình đối với nhị đệ muội đã mất, nếu như hắn không muốn lấy kế thất, chúng ta cũng không muốn ép hắn”. Đại ca nghe thấy nửa lời đầu của Thượng Quan Bùi, chân mày càng nhíu chặt hơn. “Ai. Có câu nói, bất hiếu có ba việc, vô hậu là lớn nhất. Cho dù không thể quên được vong thê, nhưng cũng không thể không có con nối dõi. Như vậy đi, muội muội của Đinh Phu nhân năm nay vừa tròn mười chín tuổi, tài mạo đều tốt. Trẫm liền làm chủ, giả nàng cho Trấn Quan Đại Tướng quân, chọn ngày lành tháng tốt để Tư Đồ Giác về kinh thành thành hôn đi”. Thượng Quan Bùi chủ ý đã định, không cho phép người khác phản bác. Hắn quay đầu nhìn về phía ta, khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu, hỉ sự như vậy là thân càng thêm thân, nàng không vui mừng sao?”. Hắn nắm tay ta, dáng vẻ vô cùng phấn khởi. Ta chỉ có thể gật đầu mỉm cười, liên tục nói vui mừng, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Nguyệt thị cố hương minh” [2].
——[1] Chưa tìm được nguồn và bản dịch của hai câu này.
Tạm dịch:
“Trăng thập toàn thập mỹ
Chẳng soi trọn bóng người.”
[2] Hai câu thơ trích trong bài “Nguyệt dạ ức xá đề” của Đỗ Phủ.
Dịch thơ:
“Đêm nay sương móc rơi trắng xóa
Trăng nơi cố hương vẫn sáng ngời”.——
Tiết Trung thu, là ngày vui cả gia đình đoàn viên. Nhưng tiết Trung thu năm nay, không có rượu hoa quế mẫu thân tự tay ủ, không có bánh tiểu nguyệt a tỷ cố ý làm cho ta, không có đèn kéo quân các ca ca tỉ mỉ chế tác, không có câu chuyện Hằng Nga trốn lên cung trăng phụ thân kể ta nghe, lại càng không có cảnh cả nhà sum họp cùng nhau ngắm cảnh thưởng trăng, chỉ có lầu cao, tường chắn vây lấy điện Chiêu Dương quạnh quẽ vô hạn. Ta lặng yên như một con búp bê sứ, không động đậy ngồi trước gương, để mặc Hứa cô cô vấn mái tóc dài của ta thành kiểu “ngàn sao nâng nguyệt” hoa lệ phiền phức. Lông mày như vẽ, mắt sáng tựa sao, nữ tử cao quý xinh đẹp trong gương: gương mặt nhẵn mịn, tóc dài đen nhánh, hoàn toàn để lộ ra khí sắc thanh xuân. Nhưng ở trong cung điện lạnh lẽo này, thanh xuân của ta đang chậm rãi phai tàn.
“Tiểu thư, người xinh đẹp như vậy, nam nhân nào nhìn thấy mà không động tâm. Hoàng thượng đêm này nhìn thấy người, hì hì…”. Hứa cô cô không nói tiếp nữa, chỉ cười khúc khích một mình. Hắn sẽ như vậy sao? Trong lòng ta không ôm hi vọng quá lớn. Nhưng có một giọng nói khe khẽ vẫn hưa từ bỏ ý định ở đáy lòng ta nhẹ nhàng hỏi: hắn sẽ như vậy sao? Lạc Nhi chạy vào đại điện: “Nương nương, Thái hậu giá lâm, đang ở ngoài điện!”. Thái hậu? Trong lòng ta “bừng” một tiếng nổi lên lửa giận. Mạc Phu nhân này thực sự là gan to bằng trời, tưởng rằng bản thân vào ở trong điện Từ Dương, thì chính là thái hậu danh chính ngôn thuận? Vậy uy nghiêm của Hoàng hậu Tư Đồ gia đặt vào đâu? Có một số việc ta có thể mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không biết, nhưng chuyện này là trăm nghìn con mắt trong hậu cung nhìn vào. Mạc Phu nhân, Thái hậu, hừ! Chuyện nực cười!
Ta “xoạt” một tiếng đứng dậy, lạnh lùng phân phó: “Vậy hãy để cho vị Thái hậu này từ từ chờ đợi bên ngoài điện đi”. Ta quay sang Hứa cô cô: “Hứa cô cô, lấy quần áo đêm nay bổn cung phải mặc, dùng hương hoa mân côi ướp cẩn thận một chút”. Ta từ nhỏ đã yêu thích mùi hương mân côi, bởi vì đây là hương thơm trên người a tỷ ta. “Hương mân côi đích thực là dễ chịu, nữ hài tử Tư Đồ gia đều giống nhau, yêu thích mùi hương này”. Giọng nói ôn hòa từ ngoài điện truyền vào, ta thoáng ngẩn ra, thanh âm này sao lại quen thuộc như thế? Ta đột ngột quay đầu, nhìn thấy một bóng người cao gầy từ ngoài điện chậm rãi tiến vào, váy màu tím nhạt, áo khoác màu đen, dung nhan xinh đẹp, phong thái ung dung, không phải biểu cô Thái hậu Hiếu Vân thì còn có thể là ai?
“Biểu cô cô” ta bước nhanh tới ngênh đón, nhào vào vòng tay giang rộng của bà. Tuy rằng bình thường ta và biểu cô cũng không thân cận cho lắm, nhưng ở nơi hậu cung sâu thẳm, cô quạnh, bất cứ người nào của Tư Đồ gia cũng đều khiến ta cảm thấy thân thiết. Trên người cô cô có mùi mân côi dễ chịu, khiến cho ta có cảm giác như được về nhà. Ta đột nhiên phản ứng lại, vội vàng quỳ gối hành lễ: “Nhi thần tham kiến Thái hậu”. Bà là cô cô của ta, nhưng vẫn là Thái hậu. Ta là Hoàng hậu Tư Đồ gia, bà là Thái hậu Tư Đồ gia, điều này không thể nào thay đổi. “Gia nhi, đứng lên đi. Nơi này không có người ngoài, không cần câu nệ những thứ này”. Biểu cô đỡ ta đứng dậy, nắm tay của ta đi tới ngồi một bên trên tháp quý phi. Hai người sóng vai ngồi xuống, tay của cô cô vẫn không buông ra. “Ai gia từ điện Trường Dương trở về, chuyện đầu tiên chính là tới đây thăm con. Đứa trẻ này, con gầy quá rồi”. Ánh lệ lấp lóe trong đôi mắt biểu cô. “Mấy ngày nay con phải chịu ủy khuất, ai gia đều đã nghe Liêu cô cô kể lại. Thực là làm khó con. Tiện nhân này, dám đổi biện pháp mưu hại con, lúc trước đáng lẽ ai gia nên…”. Giọng nói của biểu cô tràn đầy oán hận, bàn tay đang nắm tay ta đột nhiên xiết chặt, khiến tay của ta bị xiết đến đau đớn.
“Biểu cô cô, không có chuyện gì. Con vẫn có thể ứng phó được”. Giọng nói của ta đầy sợ hãi, ở trước mặt người nhà, cảm giác oan ức bỗng nổi lên.
“Hồi cung cũng đã ngơ ngẩn chừng mười ngày rồi. Người đã già rồi, vẫn là điện Trường Dương thích hợp với sinh hoạt của lão thái bà này hơn. Hơn nữa, nơi đó cách Tiên Đế cũng gần, ai gia cũng không phải lo lắng điều gì”. Khi nói tới Tiên Đế, trong ánh mắt biểu cô tỏa ra sự bình yên nhẹ nhàng, ngay cả ta là người ngoài cuộc cũng bị cảm hóa, khiến ta chợt có một niềm kích động muốn khóc. Trong lòng ta thầm nghĩ, bọn họ lúc đó nhất định là tình cảm rất sâu đậm. “Phùng cô cô, mang hành lí của ai gia chuyển về điện Từ Dương trước đi. Ai gia còn muốn ở lại điện Chiêu Dương một lát”. Biểu cô phân phó.
“Thái hậu nương nương” Liêu cô cô đứng một bên muốn nói lại thôi, dáng vẻ khổ sở. “Điện Từ Dương… chuyện này…” Liêu cô cô nhìn ta tìm kiếm sợ trợ giúp. Ta hiểu ý, cũng khó trách Liêu cô cô cảm thấy khó xử, đây quả thực là một chuyện khó có thể mở miệng. “Biểu cô cô, Mạc Phu nhân mấy ngày trước đã chuyển vào điện Từ Dương”. Nói xong những lời này, ta cũng không muốn nhìn vẻ mặt của biểu cô, nhìn Hoàng hậu Tư Đồ gia bị người ta ức hiếp như vậy, ta cũng sinh ra cảm giác bi thương mèo khóc chuột. “Ừ, thật sao?”. Ta kinh ngạc nhìn biểu cô vẫn bình tĩnh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bà. Trong đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng của biểu cô không nhìn ra một chút tâm tình rung động nào. “Phùng cô cô, đưa hành lý của ai gia đến điện Từ Dương, giao cho chấp sự cô cô của điện Từ Dương, nói ai gia sau một canh giờ nữa sẽ qua, để nàng thu dọn cho xong điện Từ Dương, dọn hết những thứ không sạch sẽ ra ngoài”. “Nô tì tuân chỉ”. Phùng cô cô cung kính lui ra. “Liêu cô cô, lát nữa để Mạc Phu nhân tới điện Từ Dương hầu hạ, dùng nhiều thị nữ chải đầu như vậy rồi, chỉ có nàng là tay nghề tốt nhất”.
Thái hậu để tần phi của Tiên Đế hầu hạ, cũng không phải là chuyện không thể. Ta nghĩ, dù đã qua nhiều năm như vậy, niềm phẫn hận khi bị chính tì nữ bên cạnh phản bội, biểu cô vẫn không thể buông xuống được. Ta định khuyên nhủ biểu cô một câu, bây giờ đã không giống ngày trước, nhi tử của “tiện nhân” trong miệng của bà bây giờ đã là thánh thượng. Nhưng nhìn thái độ kiên định của biểu cô, ta lại không nói ra được. Biểu cô đã không còn gì nữa, trượng phu mất rồi, con trai cũng mất, con dâu không còn, nếu như chút tôn nghiêm còn sót lại này ta cũng không để cho bà giữ lại, thì bà còn cái gì đây? Tiễn biểu cô đi rồi, ta một mình đứng trên đình lang nhìn ra xa. Trời thu, cảm giác lạnh giá dần dần rõ rệt, ta không nhịn được rùng mình. Nhìn sắc thu hiu quạnh, ta không khỏi lo lắng cho tương lai mờ mịt của chính mình và tiền đồ của Tư Đồ gia. Biểu cô nhục mạ Mạc Phu nhân như vậy, Thượng Quan Bùi sẽ chịu để yên sao?
Điện Hi Dương đèn rực rỡ mới lên, ca múa mừng cảnh thái bình, quạt lụa nhẹ tựa hoa bay, người đẹp duyên dáng mỹ lệ. Ngẩng đầu lên, trăng tròn trong sáng, cúi đầu nhìn, sóng nước mênh mang. Ta đi theo quan chủ trì xuyên qua cây cầu nhỏ sau điện Hi Dương, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng cảnh đẹp tựa chốn bồng lai này.
“Năm nay trăng đúng là rất tròn”. Giọng nói của biểu cô xa xăm, thời điểm trăng tròn người đoàn viên này, bà nhất định là tưởng niệm trượng phu và nhi tử ở một thế giới khác. Ta nhìn về phía biểu cô, gò má của bà dưới ánh trăng nhu hòa tỏa ra ánh sáng rực rỡ như trân trâu, ngay cả ta cũng phải cảm thán một tiếng trước vẻ đẹp của bà. Biểu cô cùng lắm mới chừng bốn mươi tuổi, lại bảo dưỡng tốt như vậy, nhìn qua nhiều nhất là ba mươi. Nhưng gương mặt đẹp thì thế nào? Nữ tử là vì người tri kỉ mà trang dung, nay người tri kỉ đã qua đời, nào còn để ý gì tới hoa dung kiều nhan nữa? Thanh âm vang dội của quan chủ trì vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm”. Ta đỡ tay biểu cô, cất bước vào điện Hi Dương, quần thần ào ào quỳ xuống hành lễ. “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Ta nâng mất, nhìn thấy phụ thân, đại ca và tam ca, nụ cười nhất thời hiện lên trên gương mặt. Cánh tay tam ca tuy rằng còn quấn băng, nhưng tinh thần nhìn qua tốt hơn rất nhiều. “Chúng ái khanh hãy bình thân”. Tư thái của biểu cô vẫn trước sau như một.
Đang khi nói chuyện, thanh âm của quan chủ trì lại vang lên từ phía sau: “Hoàng thượng giá lâm. Thái phi Mạc Phu nhân giá lâm. Các vị nương nương hậu cung giá đáo”. Ta nương theo tiếng vang nhìn lại, thấy Thượng Quan Bùi mặc một thân áo bào đỏ thẫm, có vẻ như rất phấn chấn, mái tóc buộc cao, không khác biệt là bao so với vẻ tuấn tú phiêu dật trong ấn tượng của ta. Hắn dìu một người phụ nữ trung niên nhỏ nhắn, ta nghĩ vị này hẳn là Mạc Phu nhân trong truyền thuyết. Ta không khỏi nhìn kĩ bà ta thêm vài lần, cuộc sống an nhàn hiện tại xem ra cũng không thể bù đắp cho những vết tích gian khổ trước đây để lại trên người bà ta. Lớp trang điểm đậm vẫn không che giấu nổi nếp nhăn nơi khóe mắt và ánh mắt đục mờ. Nhưng dù không nói tới những vết tích của tháng năm này, thì bà ta vẫn chỉ là một nữ nhân tướng mạo bình thường, quả thực là không thể so sánh với biểu cô nhã nhặn cao quý bên cạnh ta. Lúc trước bà ta rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc Tiên Đế?
“Thần thiếp tham kiến thánh giá”. Ta chầm chậm hạ người phúc lễ trước mặt hắn. “Hoàng hậu hãy bình thân”. Giọng nói của hắn lạnh lùng, nghe không ra cảm giác vui mừng của ngày lễ lớn. Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Bùi đã hướng về phía biểu cô quỳ lạy: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu”. Tất cả phi tần hậu cung phía sau hắn, bao gồm cả Mạc Phu nhân đều quỳ xuống hành lễ, cung cung kính kính đồng thanh: “Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Ta nhìn ra được, biểu cô rất hưởng thụ thời khắc đứng trên vạn người này, trên mặt bà tràn đầy kiêu ngạo cùng niềm hạnh phúc không chân thực. Nhi tử tình địch của bà, cho dù không nguyện ý, nhưng ở trước mặt tất cả mọi người, vẫn phải dựa theo quy củ quỳ xuống gọi bà một tiếng mẫu hậu. Đây có lẽ là chiến lợi phẩm cuối cùng của biểu cô trong trận chiến không thể giành thắng lợi này.
“Hoàng thượng, đứng dậy đi”. Thanh âm của biểu cô ôn nhu như nước, ngay cả ta đều phải cảm thán khả năng diễn kịch của bà thật tốt, xem ra ta còn rất nhiều thứ phải học trên con đường đi tới điện Chiêu Dương. “Hoàng thượng trăm công nhìn việc, thực sự là cực khổ rồi. Ai gia nhìn mà cũng cảm thấy đau lòng”. Biểu cô một tay dắt Hoàng thượng, một tay dắt ta, dáng vẻ mẫu từ tử hiếu hòa thuận, đi về vị trí chủ tọa. Ta không nhịn được quay đầu liếc nhìn Mạc Phu nhân, bà ta chỉ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, lẳng lặng đi theo sau lưng, trên đầu là tầng tầng lớp lớp trang sức dường như có thể đè ép bà ta xuống, so với thân thể gầy yếu lại có chút cảm giác buồn cười. Nữ nhân như vậy, nhìn thế nào cũng không giống chủ mưu của sự kiện bát thuốc kia.
Thái hậu ngồi phía sau bức rèm che, còn ta và Thượng Quan Bùi là lần đầu tiên trong vòng ba tháng sóng vai ngồi bên cạnh nhau. Chúng ta tuy rằng gần trong gang tấc, thế nhưng ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc. Ta đang suy nghĩ làm sao mở miệng phá vỡ tình cảnh bế tắc này, thì Thượng Quan Bùi đã lên tiếng trước: “Hoàng hậu, mấy ngày nay, trẫm không đến điện Chiêu Dương thăm nàng, là bởi vì trẫm mới đăng cơ không lâu, quốc sự bận rộn…”. “Thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng bảo trọng thân thể”. Ngữ điệu của ta không cao, mặt lại đỏ lên trước, chỉ có thể cúi đầu xuống thật sâu. Hắn cho là ta thẹn thùng, bật lên tiếng cười. Nhưng thật ra ta cúi đầu là cố nén nước mắt, hài cốt của cậu còn chưa lạnh, ta đã ở đây miễn cưỡng vui cười với ngươi. Hắn đột nhiên tiến sát lại gần thân thể ta, tựa bên cần cổ ta thấp giọng nói một câu: “Đêm nay trẫm đến điện Chiêu Dương”. Hơi thở của hắn lan ra trên cổ ta, gây cảm giác ngưa ngứa. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đầy ý cười, căn bản không nhìn thấy sự bi thương vừa rồi: “Thần thiếp cung nghênh thánh giá” ta khẽ nâng mày liếc mắt, quyến rũ nở nụ cười, lại bổ sung thêm một câu: “Thần thiếp ở Ngọc Thang trì cung nghênh thánh giá”. Hắn thoạt tiên là sững sờ, tiếp đó bất cười ha ha.
Phụ thân mang theo hai ca ca tới chúc rượu, còn chưa đứng lại, Thượng Quan Bùi đã bưng chén rượu đứng dậy trước: “Lão Tể tướng, một chén này nên là ta mời ngài mới đúng. Nói xong một hơi cạn sạch, khiến cho phụ thân ta kinh hãi, cũng vội vàng uống sạch rượu trong chén. “Lão Tể tướng, ngài vừa là trọng thần tam triều, lại là nhạc phụ của trẫm, ngài đối với hoàng triều Thượng Quan có cống hiến to lớn, trẫm trong lòng đều hiểu. Còn có hai vị quốc cữu, cũng là trụ cột tài năng của triều đình, sau nãy trẫm còn phải dựa vào các vị, cùng gây dựng nghiệp lớn”. Giọng nói của Thượng Quan Bùi rất thành khẩn, nếu không phải đã biết rõ cục diện của chúng ta hiện tại, thì ngay cả ta cũng đều phải tin tưởng thành ý của hắn. “Chúng thần kinh hoảng!”. Phụ thân ta và hai vị huynh trưởng vội vã quỳ xuống. Thượng Quan Bùi liền vội vàng tiến lên vài bước, đỡ phụ thân ta dậy: “Chuyện của Yến Vương, trẫm cũng rất bất an. Việc này đến đây dừng lại thôi, tiền tài Hạ gia giao nộp cũng đủ động viên bách tính gặp tai họa ở phương Bắc. Chuyện đập lớn vỡ đê trẫm cũng không muốn liên lụy tới nhiều người nữa”. Lời này của Thượng Quan Bùi vừa nói ra, ta ngược lại lại sinh ra một cảm giác bất an, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra nguyên cớ, chỉ cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt.
“Nói chút chuyện vui đi”. Trên mặt Thượng Quan Bùi đột nhiên tràn đầy ý cười: “Nhị quốc cữu – Trấn Quan Đại Tướng quân, từ khi nguyên phối phu nhân Khởi An Quận chúa khó sinh mà qua đời, vẫn còn chưa tái hôn”. “Nhị đệ thâm tình đối với nhị đệ muội đã mất, nếu như hắn không muốn lấy kế thất, chúng ta cũng không muốn ép hắn”. Đại ca nghe thấy nửa lời đầu của Thượng Quan Bùi, chân mày càng nhíu chặt hơn. “Ai. Có câu nói, bất hiếu có ba việc, vô hậu là lớn nhất. Cho dù không thể quên được vong thê, nhưng cũng không thể không có con nối dõi. Như vậy đi, muội muội của Đinh Phu nhân năm nay vừa tròn mười chín tuổi, tài mạo đều tốt. Trẫm liền làm chủ, giả nàng cho Trấn Quan Đại Tướng quân, chọn ngày lành tháng tốt để Tư Đồ Giác về kinh thành thành hôn đi”. Thượng Quan Bùi chủ ý đã định, không cho phép người khác phản bác. Hắn quay đầu nhìn về phía ta, khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu, hỉ sự như vậy là thân càng thêm thân, nàng không vui mừng sao?”. Hắn nắm tay ta, dáng vẻ vô cùng phấn khởi. Ta chỉ có thể gật đầu mỉm cười, liên tục nói vui mừng, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Tác giả :
Thai Thành Liễu