Hiểu Đi Hi Đến
Chương 39: Một động tiên khác
Với sinh viên mà nói, đi ăn không phải để nói chuyện tình cảm mà tiếp nhận tinh khí đất trời mới quan trọng, và cần chú ý nhất là lợi ích thiết thực. Không chỉ thu nạp văn hóa ẩm thực của mọi nơi trên thế giới mà phải nhiều thật nhiều mới tốt.
Thế nên, những quầy thức ăn vỉa hè quanh trường đại học là nơi thích hợp để chi tiền ăn uống nhất.
Rời khỏi đại học Khôn Hoa bằng cửa sau, rẽ vào một con đường hơi hẹp là tới ngay khu phố nhỏ rất nhộn nhịp nọ. Bên trái là những quầy nho nhỏ rất dễ thương, bán quần áo, trang sức, mấy thứ đồ lặt vặt, còn có cả đồ công nghệ, trước quầy bày đủ thứ hàng hóa la liệt, trông như chợ bán sỉ. Bên phải lại là dãy bán đồ ăn, trà sữa, hàu chiên, trùng biển đông lạnh, gà chiên xù, chả ngũ vị, đậu hũ thúi, cái gì cũng có. Mùi thơm bay tới khiến người ta phải nhễu nước miếng.
Tề Cách Cách đi trước, giới thiệu những tinh túy của con đường này với bộ dạng cực kì kiêu ngạo, tay nắm chặt ví tiền của Khang Hi, khí phách chi tiền, chỉ Mẫn Lệ Ảnh mua món này đến món khác.
Hiểu Hiểu cầm xâu cá viên chiên cà-ri mà Cách Cách đã nhiệt liệt đề cử rằng đó là một trong những tinh hoa ở đây. Quả thật rất ngon, cô ăn uống vui vẻ. Còn Khang Hi phải mang khẩu trang để tránh tai mắt người khác nên chẳng hưởng thụ được gì, thế nhưng vẫn đang sướng âm ỉ như trước, nắm bàn tay nhỏ kia mới nguồn vui của anh.
Đi bộ chừng hai mươi phút, Hiểu Hiểu không hất tay ra lần nào, thế nên Khang Hi không cần ăn cũng thấy no. Ăn uống gì chứ, bảo nhịn đói ba ngày anh cũng chịu.
Trong miệng Tề Cách Cách toàn đồ ăn, phồng má hỏi: “Cô ơi, trà sữa của tiệm này ngon lắm, cô có muốn uống một ly hay không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Không, cô no rồi.” Cùng đi tới đây, cô đã ăn không ít.
“Không sao ạ, mua về được mà.” Có ví tiền của Khang Hi trong tay, cô nhóc xài chẳng tiếc, vội vàng lấy tiền để Mẫn Lệ Ảnh mua một li mang về.
Hiểu Hiểu đang cầm xâu cá viên, không thể nhận thêm trà sữa. Vừa định bỏ tay Khang Hi để cầm thì anh đã duỗi tay đón lấy, tay còn lại càng nắm chặt hơn. Cách Cách mua thêm vài xâu ăn vặt, anh cũng cầm gọn. Hiểu Hiểu ăn hết xâu này thì anh lại đưa cho xâu khác, lưu loát tự nhiên, hoàn toàn không hề có cảm giác chật vật.
Bốn người tiếp tục đi về trước, càng đi thì người càng thưa thớt dần, không lâu sau, một ngôi nhà hai tầng xuất hiện trong tầm mắt. Trang trí ngoài cổng rất coi trọng chi tiết, đường rải đá cuội, hai bên cửa đặt hai bồn cây phú quý, đỏ xanh xen vào nhau trông rất bắt mắt. Bảng hiệu được treo trên cổng sơn đỏ, chỉ viết một chữ duy nhất – Trúc, màu xanh, theo lối viết thảo trên nền gỗ tự nhiên nên trông càng tao nhã.
Đây chẳng giống tiệm cơm, trái lại cứ như một bảo tàng.
Cách Cách đẩy cửa đi vào, Hiểu Hiểu và Khang Hi một ôm bụng nghi ngờ bước theo.
Trong nhà có ghế ăn thật, thế nhưng chỉ chừng mười cái, lại không lớn, đều là bàn cho một hoặc hai người ngồi. Ấy mà lại có nhiều tủ kiếng hơn cả, có lớn có nhỏ, đựng đầy những mô hình kiến trúc, trông như một phòng trưng bày.
Cách Cách quen cửa quen nẻo lắc cái chuông nhỏ trên quầy, tiếng lanh lảnh vui tai, tựa tiếng chuông gió.
Cô bé gọi: “Dì Tần! Dì Tần! Bốn heo con tới rồi! Xin cơm! Muốn được ăn no!”
Cùng theo đó, có tiếng động từ cầu thang truyền tới. Một người phụ nữ đi xuống, vì cúi đầu nên không nhìn rõ mặt mũi, vóc người nhỏ nhắn xinh xẻo, mặc đồ theo kiểu thời Đường bằng lụa màu tím than, thêu đầy hoa văn màu xanh. Màu sắc phối trang nhã theo phong cách xưa, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy quê mùa cổ lỗ. Dì búi tóc, cắm một cây trâm bạc đã cũ, bước đi chầm chậm khiến tua rua lay lay, cực kì thanh nhã, xinh đẹp.
Dì xuống lầu, ngẩng đầu lên, khuôn mặt ấy khiến người khác cảm thấy thật đáng tiếc.
Dì ấy có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, vì cũng có tuổi nên dù khóe mắt có vết chân chim, thế nhưng đôi con ngươi ấy vẫn rất có thần. Mặt trắng môi đỏ, một nửa khuôn mặt láng mịn xinh đẹp, thế nhưng nửa phần kia lại bị một vết sẹo che mất. Nếu không có vết sẹo ấy, tin rằng chỉ cần ngoái đầu nhìn lại bằng đôi mắt trong veo một lần thì muôn nghìn đóa hồng nở rộ cũng không thể che lấp được sự xinh đẹp kia. Dì đứng đó, như có một làn hương thoang thoảng tỏa ra khắp căn phòng, chầm chậm lan vào lòng mỗi người.
Dì đi tới, eo thon chập chờn, thướt tha như cành liễu xanh, đầy quyến rũ.
Cách Cách tỏ ra rất thân thiết, chạy tới khoác tay, “Dì Tần, phòng nhỏ ở lầu trên có ai không, con dẫn cô giáo tới đây, chuyện này liên quan đến đại nghiệp nhận cô trò của con, thế nên dì nhất định phải giúp đấy!”
“Nhận cô trò?” Người phụ nữ được gọi là dì Tần kia, ngoài phong thái quyến rũ bên ngoài, ngay cả giọng nói cũng mềm mại du dương như hoàng oanh.
Cô nhóc chỉ vào Hiểu Hiểu, “Đây là cô giáo của con, nữ võ thần, đánh nhau giỏi đến mức trên đời không tìm được địch thủ luôn đấy!” Nói xong, lại giới thiệu, “Cô ơi, đây là dì Tần, chủ tiệm ăn này, tên một chữ Viện, viện có nghĩa xinh đẹp đấy ạ.”
Tần Viện gật đầu mỉm cười với Hiểu Hiểu, lại đẩy mũi Cách Cách, “Con bé nghịch ngợm này, không sợ người khác chê cười à.”
“Chê cười gì chứ ạ, không phải dì Tần từng nói con gái phải mạnh mẽ sao?”
Dì lại đẩy trán Cách Cách, nụ cười trên mặt đầy vẻ yêu chiều, “Dì sợ Tiểu Mẫn bị con làm hư mất thôi.”
“Không đâu ạ, gan Tiểu Mẫn nhỏ, phải theo con để luyện cho lớn thêm.”
“Không nói lại con!” Dì cười bảo, “Phòng nhỏ trên lầu vừa có người rời đi, dì đang dọn dẹp, mọi người chờ dưới đây một chút.”
“Hay quá!” Cách Cách vỗ tay nói, “Lần này tới đúng dịp rồi.”
Tần Viện lại lên lầu, Cách Cách kéo Hiểu Hiểu qua một bên, đưa thực đơn cho cô, “Cô giáo, cô gọi món đi, đừng khách sáo, em có tiền mà.”
Khang Hi ở sau, đưa một quả hạt dẻ cho cô, “Là tiền của cậu.”
“Vâng, của cậu, không phải cháu.” Cô nhóc dẩu môi, bồi thêm, “Sau này cũng không phải của cháu nên bây giờ có cơ hội thì cháu phải xài nhiều một chút.”
Hiểu Hiểu đã quen với cách đối đáp ở chung của hai cậu cháu, một cặp yêu nghiệt. Cô nhìn xung quanh, rất tò mò không biết tại sao đây lại là một tiệm cơm, đưa mắt nhìn thực đơn.
Cô ngạc nhiên: “Đây là quán lẩu?”
Cách Cách gật đầu, “Dạ phải, trông không giống phải không ạ.”
Nào chỉ không giống thôi, có quán lẩu nào lại trưng bày nhiều mô hình kiến trúc đâu chứ.
“Đây là thánh địa của ngành kiến trúc tụi em đó. Có lịch sử lâu đời lắm rồi, chủ cũ ở đây vốn là một kiến trúc sư cực kì nổi tiếng, sau khi về hưu bác mở tiệm này. Vì ngành nổi tiếng nhất ở Khôn Hoa là kiến trúc, bác ấy cũng tốt nghiệp từ đây ra, thế nên nếu sinh viên kiến trúc tới đây ăn sẽ được giảm giá tám phần trăm, còn được nhìn thấy những tác phẩm của bác ấy lúc còn sống. Khu vực dưới lầu này không để ăn cơm, là góc học tập đấy ạ. Trừ được tham quan những tác phẩm kia thì còn có thể đọc miễn phí những ghi chép được lưu lại của bác ấy, cả sách báo nữa.”
Hiểu Hiểu biết, vài người có tín ngưỡng một cách bẩm sinh, dù mình có nhiều tiền hay tài năng gì thì cũng không quên bồi dưỡng cho đời sau. Đây là tuýp nhân cách rộng lượng, như Thiệu Dật Phu (*) vậy, rất nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục. Ông cho rằng nếu dân tộc Trung Hoa muốn phát triển hưng thịnh thì việc hỗ trợ giáo dục, dẫn dắt những thanh niên tài giỏi, những nhân tài trẻ của Trung Hoa mới là điều quan trọng nhất. Đại học Dật Phu chính là phương thức hỗ trợ giúp đỡ cho ngành giáo dục một cách mạnh mẽ nhất của ông. Xem ra, chủ tiệm này cũng là một người như vậy.
(*) Thiệu Dật Phu là một doanh nhân hàng đầu trong lĩnh vực giải trí tại Hồng Kông (còn gọi là cha đẻ TVB), đồng thời là một nhà từ thiện. Ông là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong ngành công nghiệp giải trí châu Á.
Nghĩ tới Lục Nguyên của trường Khôn Hoa, đúng là khác nhau một trời một vực.
***
Bốn người ngồi được một chốc, sau khi nghe thấy tiếng gọi vang của Tần Viện thì cùng nhau lên lầu hai. Trên đường lên lầu hai, khi đi qua khung cửa nhỏ đóng bằng trúc biếc mới hay vẫn còn một động tiên.
Phòng ăn trên lầu hai lớn hơn tầng dưới nhiều, trần đã được xử lý trông cao hơn, kết cấu nhà lệch tầng, ý tưởng rất độc đáo. Trần nhà được vẽ một bức tranh sơn dầu màu sắc về cảnh bầu trời, tường mô phỏng bức tranh lập thể về cách non xanh nước biếc, những chỗ lệch tầng với cảnh trời trong vắt, trên tường là cảnh núi non trùng điệp. Khắp nơi có đủ loại kỳ hoa dị thảo được làm bằng lụa, khó phân biệt thiệt giả. Trong những góc trống là những bụi trúc được đốt sáng, có nơi lại cảnh đào nở rộ tỏa hương, thi thoảng những thùng loa âm tường truyền tiếng nước chảy róc rách, tiếng côn trùng gáy giòn dã, khiến người ta có cảm giác như được đi vào chốn đào nguyên trong truyền thuyết.
Tần Viện dẫn đường đi trước, cười nói luôn. Bốn người đi theo vào căn đình nhỏ lát ngói xanh, khiến những ‘phong cảnh’ bên ngoài đập vào mắt như ẩn như hiện. Không khí trong tiệm không ẩm ướt dơ dáy giống một quán lẩu bình thường mà lại mang tới một cảm giác về bầu không khí tươi mát sau cơn mưa.
Một nơi đầy tâm sức chỉnh chu thế này, cho dù chỉ đi một vòng thôi cũng cảm thấy đáng giá.
Cách Cách thấy Hiểu Hiểu và Khang Hi nhìn chăm chú, nói rất tự hào: “Sao ạ, một nơi tốt phải đúng không.”
Khang Hi không tiếc lời khen: “Không tệ, rất đặc sắc.”
Sau khi Hiểu Hiểu ngồi xuống, nhìn xung quanh, vẫn không thể tin được đây là một quán lẩu gia đình. Nơi này không giống tiệm cơm, giống chỗ để thưởng thức phong cảnh thì đúng hơn.
Cô thầm thở dài trong bụng, đúng là cậu cháu, đến ăn uống cũng có sở thích độc đáo như nhau.
Cách Cách tự đánh trống tự thổi kèn, “Tề Cách Cách đã đề cử thì đương nhiên đều là hàng cao cấp rồi. Dì Tần phải đón một 100 khách một ngày, nếu không phải nhờ đi theo cháu thì mọi người không vào được đâu.”
Khang Hi ngồi xuống cạnh Hiểu Hiểu, giúp cô xé giấy bọc chén đũa, “Được rồi, theo cháu có thịt ăn.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi, có điều hôm nay không chỉ có thịt ăn đâu ạ.” Cô nhóc quay đầu nói với Tần Viện: “Dì Tần, cháu muốn gọi một phần lẩu uyên ương (*), một bên là nước súp nấm tự nhiên, một bên là nước lèo cay. Mỗi loại một phần, há cảo cầu gai, nhân trứng cá, bánh bạch tuột nướng sốt ngũ vị, há cảo nhân trứng tôm, nhân thịt hải sâm, nhân cá tuyết trộn phô mai; thịt bò vo viên chiên giòn thì hai phần, một con cá đa bảo (**), chia nửa cay nửa không, mười tôm biển, một phần kem đậu hũ. Ngó sen tươi, tần ô, cải thảo, mỗi loại một phần.”
(*) Lẩu uyên ương: loại lẩu hai ngăn, như nồi nước lèo của bên mình.
(**) Cá này có nguồn gốc thì Địa Trung Hải, hình như Việt Nam mình không có.
Nghe gọi đồ ăn trôi chảy thế kia, có thể thấy cô nhóc này đã tới đây ăn không ít.
“Cô ơi, cô còn muốn ăn gì nữa không?” Tề Cách Cách niềm nở rót trà cho Hiểu Hiểu.
Trên đường đi, Hiểu Hiểu đã ăn không ít rồi, nào dám gọi thêm, cười lắc đầu.
Cách Cách đảo tròng mắt, lại nói: “Quên mất không gọi ốc vòi voi (*), ngon lắm đấy ạ.” Cô nhóc lấm lét liếc Khang Hi, “Ăn gì bổ đấy đó cậu!”
(*) Ốc vòi voi, hay còn gọi là tu hài hay con thụt thò, có giá trị kinh tế. Nhìn nó trống giống của quý, lại các hương vị đặc biệt, tốt cho nam giới nên Cách Cách mới đùa như vậy.
Khang Hi hung dữ trừng cô nhóc. Anh mà cần bổ gì nữa, đã chuẩn bị súng ống ra trận xong xuôi cả rồi.
Hai cậu cháu đưa mắt ra hiệu khiến Hiểu Hiểu ngồi ở giữa chả hiểu đầu tai cua nheo gì.
“Tiểu Mẫn, cậu có muốn gọi thêm món gì không?”
Mẫn Lệ Ảnh thấy Cách Cách huơ huơ bóp tiền, đã bày tỏ quá rõ, lí nhí gọi thêm: “Bí đao!”
Từ nhỏ cô bé đã thích ăn bí đao, có bí đao thì đủ thỏa mãn.
Cách Cách tỏ ra tiếc rèn sắt không thành thép, “Vậy cho cháu thêm một phần bí đao!”
Cô nhóc hài lòng rút tay về, làm nũng với Tần Viện: “Dì Tần nói người ta mau mang thức ăn lên đi, cháu đói sắp xỉu rồi.”
Hiểu Hiểu suýt nữa đã phun hết trà trong miệng. Trên đường đến đây, cô nhóc này đã ăn không ít thế mà vẫn còn đói sao!? Dạ dày cấu tạo kiểu gì thế?
Khang Hi ngồi bên cạnh cứ tủm tỉm cười, với anh mà nói, ăn cái gì không quan trọng, chủ là ăn với ai.
Tần Viện ghi thực đơn, một cầm trong tay, tờ được in thì đặt trên bàn trà ở cách đó không xa, “Lên ngay thôi!”
Mẫn Lệ Ảnh lại lí nhí nói: “Dì Tần, nước ô mai nữa ạ.”
Cách Cách vỗ trán, “Đúng đúng! Xem trí nhớ của con này, không thể thiếu món nước ô mai của dì Tần được.”
“Vậy để dì mang nước ô mai lên trước!” Tần Viện cười rồi đi ra.
Một lát sau, dì mang hai bình nước ô mai tới, một lớn một nhỏ, qua thành bình thủy tinh có thể nhìn thấy màu nước ô mai đỏ hồng rất đúng chuẩn, lại còn ngửi thấy hương hoa quế ngòn ngọt.
Khang Hi cầm bình nhỏ, nhanh chóng rót cho Hiểu Hiểu một ly.
Hiểu Hiểu ăn hơi no, vừa hay có nước ô mai cho dễ tiêu, liền cầm li uống một ngụm.
Đột nhiên Cách Cách kêu lên: “Cô giáo, đừng uống!”
Đã trễ mất rồi. Nước ô mai chảy vào cổ họng, chua đến nỗi miệng Hiểu Hiểu tứa đầy nước dãi, mắt híp chặt.
“Chua quá!” Chua đến mức muốn rụng cả răng.
Cách Cách bưng bình ô mai nhỏ về phía mình, “Đây là cho Tiểu Mẫn đấy ạ. Cậu ấy thích chua, phải càng chua càng tốt, loại bình thường thì cậu ấy lại thấy ngọt quá. Dì Tần tốt bụng, lần nào Tiểu Mẫn đến, dì cũng cố tình pha một bình rất chua cho. Tiếc là dì Tần không ham, chứ với thái độ phục vụ thế này, muốn mở mười chi nhánh cũng được tuốt!”
Chua quá nên mặt Hiểu Hiểu nhăn nhúm, vội vàng uống trà cho trôi bớt. Khi vị chua qua rồi, cô nhìn Mẫn Lệ Ảnh đang uống một cách thích thú, chẳng có vẻ gì là chua, còn tỏ ra rất hưởng thụ.
Hiểu Hiểu không nhịn được mà hỏi: “Sao em uống được thế?”
Mẫn Lệ Ảnh cười ngượng ngùng, “Từ nhỏ em đã thích uống gì đó chua chua. Lúc học bài mệt quá, trong nhà nghèo, không mua nổi những thức uống để tập trung tinh thần, café lại càng là thứ xa xỉ, thế nên sau đó em phát hiện vị chua có thể giúp tinh thần được tỉnh táo, rồi cũng thành thói quen.”
“Không chỉ thế đâu ạ, mỗi lần ăn bánh bao hấp, nếu trong đĩa có giấm thì cậu ấy còn bưng lên để húp nữa đấy.”
Mẫn Lệ Ảnh đỏ mặt giải thích, “Trong giấm có nước hấp bánh bao, rất… rất ngon.”
Cách Cách lập tức tỏ ra nhăn nhó, “Cậu đừng nói nữa, chỉ nghe thôi mà tớ thấy miệng ứa nước bọt rồi này.”
Thật ra cũng chẳng có gì kì lạ, có người không thấy cay thì ăn không ngon, người lại thích đồ ngọt. Mỗi người một sở thích thôi mà.
Nói chuyện được một lúc thì Tần Viện lại nhanh nhẹn bưng đồ ăn lên, trong nồi đồng, một bên là nước lèo màu đỏ rực, khói bốc mù mịt, một bên nước lèo lại trong veo, mùi hương thanh nhạt.
Cách Cách cầm đũa, liên tục cho đồ ăn vào nồi lẩu, hai mắt sáng trưng như đèn pha, lại còn tranh thủ pha cho Hiểu Hiểu một chén nước chấm đặc biệt.
Bữa ăn rất vui, Cách Cách còn kể không ít những chuyện thú vị về Khang Hi, cái miệng nhỏ nhắn nói hoài không dứt.
“Có lần Tiểu Hi đóng một phim hợp tác với người Ấn. Ông ta lại rất kiêu ngạo, cứ nói trong bốn quốc gia có nền văn minh lớn thì Ấn Độ mới là nước có nền văn hóa lớn nhất. Tiểu Hi cực kì không phục, liền hỏi ông ta có biết dùng đũa Trung Quốc không? Ông ta bảo dùng tay mới là cách ăn cao nhã nhất, không chỉ thức ăn mà cái gì cũng dùng tay bốc được. Sau khi quay xong…” Cô nhóc đập bàn phá ra cười bảo, “Tiểu Hi liền mời ông ta đi ăn lẩu!”
Hiểu Hiểu cười đến mức quên ăn, có phần không tin. Không phải anh là thanh niên tốt của xã hội à, sao lại gài bẫy người ta như vậy.
Điều này khác với Khang Hi mà cô luôn biết.
Hiểu Hiểu quay qua Khang Hi, “Anh đưa ông ta đi ăn lẩu thật à?”
Khang Hi hừ, bảo: “Tôi chỉ dạy ông ta cách ăn cơm chính xác nhất, không lải nhải nữa.”
Cô mím môi cười, “Chơi xấu thật!” Có thể tưởng tượng khuôn mặt của người anh em Ấn Độ kia thối hoắc đến mức nào.
“Có à?” Vậy mà Khang Hi chẳng có tí tự giác, lột vỏ tôm cho vào chén cô.
Lại cái bộ không chịu thừa nhận như thế nữa rồi, Hiểu Hiểu cười, lại nhớ về từng chuyện, từng chuyện giữa mình và Khang Hi. Có nên thấy may mắn hay không, ít nhất anh chưa bao giờ gài bẫy hay làm gì cô cả.
Mãi nghĩ, đột nhiên nhận ra, không chỉ chưa từng cài bẫy, anh còn đối xử với cô rất tốt, như bây giờ vậy, sẽ bóc vỏ, đặt thịt tôm vào bát cô, đồ ăn anh gắp cho, luôn là món Hiểu Hiểu thích ăn.
Vậy mà so với Khang Hi, cô hoàn toàn không hiểu gì về anh cả. Anh thích ăn gì, cô không biết; muốn thứ gì, cô cũng chẳng hay.
Trừ nghề nghiệp tên họ, cô gần như chẳng biết gì.
Đây không phải là cách cư xử giữa bạn bè thân thiết với nhau…
***
Khang Hi thấy cô bỗng trở nên yên lặng, không chỉ không nói tiếng nào, còn chẳng ăn gì cả, cảm thấy kì lạ, “sao vậy?”
Cô lắc đầu, thấy tôm chất đầy trong bát, lấy đũa gắp phân nửa ra cho anh, “Tôi không ăn hết nhiều vậy đâu!”
Anh chẳng từ chối, lại gắp một đũa tần ô nóng hổi từ trong nồi, “Vậy ăn nhiều rau một chút.”
Khang Hi nắm rõ thói quen ăn uống của Hiểu Hiểu như lòng bàn tay, trừ rau cầu, ai đưa rau gì cô cũng không từ chối.
Hiểu Hiểu nhìn bát mình, từ đầu đến giờ chưa có lúc nào để trống, đưa mắt nhìn bát anh, thế mà lại chẳng có gì. Cô cố gắng nhớ lại ban nãy anh ăn món gì, có gắp không ít bánh bạch tuộc nướng (*), chắc là anh thích ăn món này rồi.
(*) Món ăn của Nhật Bản, hay còn gọi là Takoyaki.
Cô lấy muôi đục lỗ đặt bên cạnh nồi, vớt bánh bạch tuộc ra.
“Hiểu Hiểu, đây không phải mực.” Cô thích ăn mực nhưng lại chưa bao giờ đụng vào bạch tuộc. Hai thứ này hao hao nhau nên anh cứ tưởng là cô nhầm.
Sao cô lại không phân biệt được mực và bạch tuột cơ chứ? Hiểu Hiểu vớt bạch tuột cho vào bát Khang Hi, “Anh thích ăn mà.”
Khang Hi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô gắp đồ ăn cho mình.
Sự thay đổi bất ngờ này khiến Khang Hi cảm thấy sửng sốt, cũng chẳng quan tâm bánh bạch tuộc chìm dưới đáy nồi lâu, đã chín đến nhũn ra, cắn không được nhưng vẫn nuốt hết vào bụng.
“Anh thích ăn gì nữa không? Để tôi gắp giúp cho!”
Hiểu Hiểu tự kiểm điểm, không thể cứ để anh cho đi mãi, cô cũng muốn đối tốt với anh một chút.
Đây mới là cách cư xử đúng đắn nhất, từ bây giờ sẽ làm thế.
Hạnh phúc tới quá nhanh, quá bất ngờ. Trong lòng Khang Hi cảm thấy rất kích động, vừa định nói chuyện thì Cách Cách đưa mắt nhìn sang, trong đôi ngươi kia lóe tia giảo hoạt.
“Cái này em biết rõ nhất đấy. Tiểu Hi thích ăn cá tuyết phô mai vo viên.” Nói xong, cô bé liền quay đầu ra ngoài cửa hô: “Dì Tần ơi, cho cháu một phần cá tuyết phô mai nha, à không, hai phần ạ!”
Gọi xong, Cách Cách cười hì hì bổ sung, “Em cũng thích!”
Trông cách gọi món như thế, ngược lại, Hiểu Hiểu không biết rốt cuộc là Cách Cách thích hay Khang Hi thích.
Cô quay qua hỏi Khang Hi, “Anh thích thật không?”
Anh gật đầu, “Thích!”
Chỉ là không thích đến mức như Cách Cách thôi.
Tần Viện ở ngoài đáp, nhanh chóng bưng hai phần chả cá tuyết nhân pho mát lên.
Hiểu Hiểu nhanh nhẹn cầm muôi bỏ vào để trần cho anh hai viên, bộ dạng tỏ ra rất chăm chú, như thể đang làm chuyện gì cực kì quan trọng.
Hơi nóng bốc lên, hàng lông mày lá liễu, môi anh đào hé mở, đôi ngươi như mặt biển gợn sóng trong đêm, hấp háy đầy linh khí, cứ như cô yêu nữ được vẽ trong tranh. Chờ chả cá chín rồi, khóe mắt cong cong, lộ ra hai cái má lúm đáng yêu, càng hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Cô vớt ra, đặt vào chén anh, “Được rồi, coi chừng nóng!”
Ấy vậy mà Khang Hi lại quay qua chỗ khác, che mắt lại.
Thế là có ý gì? Chẳng lẽ chê cô trần không tốt?
Hiểu Hiểu ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Cảnh này đẹp quá, tôi không dám nhìn.”
Hiểu Hiểu: “…”
Trần viên chả cá thôi, lấy đâu ra cảnh với hình. Lúc người này đùa giỡn, khiến người ta cảm thấy thật đáng đánh đòn!
Ăn lẩu xong, bốn người rời khỏi tiệm lẩu. Cách Cách vỗ cái bụng tròn ủm, mặt mày thỏa mãn khoác tay Mẫn Lệ Ảnh. Dù đã qua chín giờ tối nhưng mấy ngọn đèn dầu của các quầy bán đồ ăn vặt bên đường vẫn sáng trưng, náo nhiệt lắm.
Khang Hi còn hạnh phúc hơn cô nhóc nhiều. Bước chân hơi loạng choạng như say rượu.
Tới trước cửa trường học, Cách Cách sực nhớ tới chuyện học võ, vội vàng hỏi: “Cô ơi, bao giờ chúng ta học võ được ạ?”
Hiểu Hiểu lại chưa nghĩ tới chuyện ấy. Thế nhưng nay không muốn cũng phải nhận cô học trò này, phải nghĩ thật kĩ xem nên học lúc nào.
Khang Hi đi tới, khẽ cốc đầu cô nhóc, “Học gì, để nghỉ hè rồi tính!”
Anh không phản đối việc học võ. Con gái học chút thuật phòng thân cũng tốt thôi, coi như để tự vệ, nhưng không thể là lúc này. Còn chưa theo đuổi vợ thành công, sao có thể để cô nhóc này làm khổ được.
Cách Cách dẩu môi: “Từ đây đến nghỉ hè còn lâu lắm.”
“Lâu gì? Còn một tháng thôi, bây giờ cháu lo ôn bài để chuẩn bị thi cử cho tốt đi.” Kiến trúc không như những ngành khác, cuối tháng sáu mỗi năm là có một cuộc thi Cơ học đất.
Nghe thấy ba chữ Cơ học đất là Cách Cách thấy đau hết cả đầu. Gần đây cô nhóc lại tham gia những hoạt động xã hội nên cũng không ôn tập tốt.
“Dạ vâng!” Cách Cách rũ đầu, coi như đã đồng ý.
Tranh thủ Hiểu Hiểu không chú ý, Khang Hi lấy chìa khóa xe đưa cho Cách Cách, “Cậu đỗ xe ở bãi đậu xe trong trường, cuối tuần này cháu lái xe về giúp cậu.”
Cách Cách nhận lấy chìa khóa, ngẩn người, “Vậy cậu về bằng cách nào?”
“Ngồi xe cô cháu về!”
Gần đây Cách Cách tham gia hoạt động trên trường, mấy tháng liền không về nhà, cô nhóc đã quen, nếu có thể không về thì cũng không về, vì thế không biết chuyện Khang Hi đã chuyển ra ngoài, đoán rằng vì anh muốn dành thời gian ở bên Hiểu Hiểu nhiều hơn.
“Tuân mệnh!” Cách Cách cúi chào dí dỏm, tuân thủ nhiệm vụ của cháu gái một cách cực kì nghiêm túc, chuẩn bị kéo Mẫn Lệ Ảnh về phòng ký túc xá. Còn chưa dợm bước đi thì lại Khang Hi kéo cổ áo lại.
“Sao thế ạ?”
Khang Hi đưa tay, lòng bàn tay hướng lên, “Tự giác đi, đưa đây!” Anh chưa hề quên ví tiền của mình vẫn còn trong tay cô nhóc này.
Cách Cách giậm chân, làu bàu: “Keo kiệt!”
Đưa trả ví tiền một cách rất không tình nguyện, tranh thủ anh chưa kịp lấy thì giật lại rút vài tờ trăm tệ ra, nói như thật: “Đây là phí hỗ trợ!”
Hôm nay cháu đã nói tốt cho cậu biết là bao nhiêu, không thể thiếu chút tiền trà sữa được.
Anh nhéo mũi cô nhóc, “Nhóc tham tiền!”
Từ lúc Cách Cách vào đại học, anh đếm rất kĩ mình đã kí bao nhiêu tờ poster.
Cách Cách cười hì hì lấy tiền, đảo tròng mắt rồi đi tới nói nhỏ vào tai anh: “Mau mau ôm mợ vào tay đi ạ, nhưng mà đừng làm mợ to bụng nhanh quá nha, hè này cháu muốn học võ cơ.”
Nói xong, vội vàng kéo Mẫn Lệ Ảnh chạy biến, để lại Khang Hi đứng dở khóc dở cười,
***
Ngày hôm sau, Hiểu Hiểu vẫn đến đội đặc công làm việc như bình thường, và cũng mang hộp cơm tình yêu Khang Hi làm cho như thường lệ.
Bữa trưa, cô vừa định tìm một chỗ yên tĩnh nào đó để ăn cơm thì Cảnh Táp gọi điện tới, giọng nói cực kì kích động.
“Hiểu Hiểu, Trương Chí Dao thật sự là một tên biến thái!” Cô nói vội, không nguyên nhân không kết quả mà chỉ mắng lớn như vậy.
Hiểu Hiểu ngắt lời, “Đã tra được gì?”
Cô không hề quên việc bảo Cảnh Táp điều tra giá sách.
Cảnh Táp nói như bắn súng liên thanh: “Sách đen, đĩa đen, lại còn đồ chơi tình dục, cả một rương đựng đồ ngược đãi, tất cả đều được giấu trong tường đằng sau giá sách.”
Giá sách chỉ là mặt tiền thôi, đằng sau còn ẩn chứa bí mật khác. Sau khi bọn họ đẩy giá sách ra mới phát hiện tường là giả, đẩy nhẹ sẽ xuất hiện một ngăn tủ nhỏ, chất đầy những thứ đầy sắc dục bên trong.
“Có khoảng mười con búp bê tình dục, lại còn bảy tám loại roi, sao người này lại có giấu vật như vậy trong trường được chứ!”
Hiểu Hiểu cười nói: “Trên đời này có sinh vật nào giỏi tìm đồ hơn các bà vợ đâu chứ?”
Tiền riêng mà cũng tìm được thì huống chi những thứ khác.
“Đúng rồi, sao cậu biết giá sách có vấn đề?” Câu hỏi này đã quanh quẩn trong đầu Cảnh Táp suốt cả sáng nay, rất tò mò không biết vì sao Hiểu Hiểu lại phát hiện ra được.
Hiểu Hiểu không đáp, hỏi tiếp: “Tớ đã bảo Tào Chấn điều tra về mối liên quan của ba người chết cách đây 15-20 năm trước, có tin tức gì không?”
Cảnh Táp nói: “Tiểu Lý đang điều tra, chắc chiều nay sẽ có kết quả thôi.”
“Được, vậy khi nào kết quả thì báo tớ biết ngay lập tức.” Nói xong, cô cúp điện thoại ngay.
Cảnh Táp trừng mắt nhìn điện thoại, lần nào cũng chẳng chịu nói thêm nửa câu, gì mà vội vàng đến vậy?
“Cảnh đội, nên xử lý mấy thứ này thế nào?”
“Mang về hết! Niêm phong lại! Đây là vật chứng!”
Thế nên, những quầy thức ăn vỉa hè quanh trường đại học là nơi thích hợp để chi tiền ăn uống nhất.
Rời khỏi đại học Khôn Hoa bằng cửa sau, rẽ vào một con đường hơi hẹp là tới ngay khu phố nhỏ rất nhộn nhịp nọ. Bên trái là những quầy nho nhỏ rất dễ thương, bán quần áo, trang sức, mấy thứ đồ lặt vặt, còn có cả đồ công nghệ, trước quầy bày đủ thứ hàng hóa la liệt, trông như chợ bán sỉ. Bên phải lại là dãy bán đồ ăn, trà sữa, hàu chiên, trùng biển đông lạnh, gà chiên xù, chả ngũ vị, đậu hũ thúi, cái gì cũng có. Mùi thơm bay tới khiến người ta phải nhễu nước miếng.
Tề Cách Cách đi trước, giới thiệu những tinh túy của con đường này với bộ dạng cực kì kiêu ngạo, tay nắm chặt ví tiền của Khang Hi, khí phách chi tiền, chỉ Mẫn Lệ Ảnh mua món này đến món khác.
Hiểu Hiểu cầm xâu cá viên chiên cà-ri mà Cách Cách đã nhiệt liệt đề cử rằng đó là một trong những tinh hoa ở đây. Quả thật rất ngon, cô ăn uống vui vẻ. Còn Khang Hi phải mang khẩu trang để tránh tai mắt người khác nên chẳng hưởng thụ được gì, thế nhưng vẫn đang sướng âm ỉ như trước, nắm bàn tay nhỏ kia mới nguồn vui của anh.
Đi bộ chừng hai mươi phút, Hiểu Hiểu không hất tay ra lần nào, thế nên Khang Hi không cần ăn cũng thấy no. Ăn uống gì chứ, bảo nhịn đói ba ngày anh cũng chịu.
Trong miệng Tề Cách Cách toàn đồ ăn, phồng má hỏi: “Cô ơi, trà sữa của tiệm này ngon lắm, cô có muốn uống một ly hay không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Không, cô no rồi.” Cùng đi tới đây, cô đã ăn không ít.
“Không sao ạ, mua về được mà.” Có ví tiền của Khang Hi trong tay, cô nhóc xài chẳng tiếc, vội vàng lấy tiền để Mẫn Lệ Ảnh mua một li mang về.
Hiểu Hiểu đang cầm xâu cá viên, không thể nhận thêm trà sữa. Vừa định bỏ tay Khang Hi để cầm thì anh đã duỗi tay đón lấy, tay còn lại càng nắm chặt hơn. Cách Cách mua thêm vài xâu ăn vặt, anh cũng cầm gọn. Hiểu Hiểu ăn hết xâu này thì anh lại đưa cho xâu khác, lưu loát tự nhiên, hoàn toàn không hề có cảm giác chật vật.
Bốn người tiếp tục đi về trước, càng đi thì người càng thưa thớt dần, không lâu sau, một ngôi nhà hai tầng xuất hiện trong tầm mắt. Trang trí ngoài cổng rất coi trọng chi tiết, đường rải đá cuội, hai bên cửa đặt hai bồn cây phú quý, đỏ xanh xen vào nhau trông rất bắt mắt. Bảng hiệu được treo trên cổng sơn đỏ, chỉ viết một chữ duy nhất – Trúc, màu xanh, theo lối viết thảo trên nền gỗ tự nhiên nên trông càng tao nhã.
Đây chẳng giống tiệm cơm, trái lại cứ như một bảo tàng.
Cách Cách đẩy cửa đi vào, Hiểu Hiểu và Khang Hi một ôm bụng nghi ngờ bước theo.
Trong nhà có ghế ăn thật, thế nhưng chỉ chừng mười cái, lại không lớn, đều là bàn cho một hoặc hai người ngồi. Ấy mà lại có nhiều tủ kiếng hơn cả, có lớn có nhỏ, đựng đầy những mô hình kiến trúc, trông như một phòng trưng bày.
Cách Cách quen cửa quen nẻo lắc cái chuông nhỏ trên quầy, tiếng lanh lảnh vui tai, tựa tiếng chuông gió.
Cô bé gọi: “Dì Tần! Dì Tần! Bốn heo con tới rồi! Xin cơm! Muốn được ăn no!”
Cùng theo đó, có tiếng động từ cầu thang truyền tới. Một người phụ nữ đi xuống, vì cúi đầu nên không nhìn rõ mặt mũi, vóc người nhỏ nhắn xinh xẻo, mặc đồ theo kiểu thời Đường bằng lụa màu tím than, thêu đầy hoa văn màu xanh. Màu sắc phối trang nhã theo phong cách xưa, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy quê mùa cổ lỗ. Dì búi tóc, cắm một cây trâm bạc đã cũ, bước đi chầm chậm khiến tua rua lay lay, cực kì thanh nhã, xinh đẹp.
Dì xuống lầu, ngẩng đầu lên, khuôn mặt ấy khiến người khác cảm thấy thật đáng tiếc.
Dì ấy có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, vì cũng có tuổi nên dù khóe mắt có vết chân chim, thế nhưng đôi con ngươi ấy vẫn rất có thần. Mặt trắng môi đỏ, một nửa khuôn mặt láng mịn xinh đẹp, thế nhưng nửa phần kia lại bị một vết sẹo che mất. Nếu không có vết sẹo ấy, tin rằng chỉ cần ngoái đầu nhìn lại bằng đôi mắt trong veo một lần thì muôn nghìn đóa hồng nở rộ cũng không thể che lấp được sự xinh đẹp kia. Dì đứng đó, như có một làn hương thoang thoảng tỏa ra khắp căn phòng, chầm chậm lan vào lòng mỗi người.
Dì đi tới, eo thon chập chờn, thướt tha như cành liễu xanh, đầy quyến rũ.
Cách Cách tỏ ra rất thân thiết, chạy tới khoác tay, “Dì Tần, phòng nhỏ ở lầu trên có ai không, con dẫn cô giáo tới đây, chuyện này liên quan đến đại nghiệp nhận cô trò của con, thế nên dì nhất định phải giúp đấy!”
“Nhận cô trò?” Người phụ nữ được gọi là dì Tần kia, ngoài phong thái quyến rũ bên ngoài, ngay cả giọng nói cũng mềm mại du dương như hoàng oanh.
Cô nhóc chỉ vào Hiểu Hiểu, “Đây là cô giáo của con, nữ võ thần, đánh nhau giỏi đến mức trên đời không tìm được địch thủ luôn đấy!” Nói xong, lại giới thiệu, “Cô ơi, đây là dì Tần, chủ tiệm ăn này, tên một chữ Viện, viện có nghĩa xinh đẹp đấy ạ.”
Tần Viện gật đầu mỉm cười với Hiểu Hiểu, lại đẩy mũi Cách Cách, “Con bé nghịch ngợm này, không sợ người khác chê cười à.”
“Chê cười gì chứ ạ, không phải dì Tần từng nói con gái phải mạnh mẽ sao?”
Dì lại đẩy trán Cách Cách, nụ cười trên mặt đầy vẻ yêu chiều, “Dì sợ Tiểu Mẫn bị con làm hư mất thôi.”
“Không đâu ạ, gan Tiểu Mẫn nhỏ, phải theo con để luyện cho lớn thêm.”
“Không nói lại con!” Dì cười bảo, “Phòng nhỏ trên lầu vừa có người rời đi, dì đang dọn dẹp, mọi người chờ dưới đây một chút.”
“Hay quá!” Cách Cách vỗ tay nói, “Lần này tới đúng dịp rồi.”
Tần Viện lại lên lầu, Cách Cách kéo Hiểu Hiểu qua một bên, đưa thực đơn cho cô, “Cô giáo, cô gọi món đi, đừng khách sáo, em có tiền mà.”
Khang Hi ở sau, đưa một quả hạt dẻ cho cô, “Là tiền của cậu.”
“Vâng, của cậu, không phải cháu.” Cô nhóc dẩu môi, bồi thêm, “Sau này cũng không phải của cháu nên bây giờ có cơ hội thì cháu phải xài nhiều một chút.”
Hiểu Hiểu đã quen với cách đối đáp ở chung của hai cậu cháu, một cặp yêu nghiệt. Cô nhìn xung quanh, rất tò mò không biết tại sao đây lại là một tiệm cơm, đưa mắt nhìn thực đơn.
Cô ngạc nhiên: “Đây là quán lẩu?”
Cách Cách gật đầu, “Dạ phải, trông không giống phải không ạ.”
Nào chỉ không giống thôi, có quán lẩu nào lại trưng bày nhiều mô hình kiến trúc đâu chứ.
“Đây là thánh địa của ngành kiến trúc tụi em đó. Có lịch sử lâu đời lắm rồi, chủ cũ ở đây vốn là một kiến trúc sư cực kì nổi tiếng, sau khi về hưu bác mở tiệm này. Vì ngành nổi tiếng nhất ở Khôn Hoa là kiến trúc, bác ấy cũng tốt nghiệp từ đây ra, thế nên nếu sinh viên kiến trúc tới đây ăn sẽ được giảm giá tám phần trăm, còn được nhìn thấy những tác phẩm của bác ấy lúc còn sống. Khu vực dưới lầu này không để ăn cơm, là góc học tập đấy ạ. Trừ được tham quan những tác phẩm kia thì còn có thể đọc miễn phí những ghi chép được lưu lại của bác ấy, cả sách báo nữa.”
Hiểu Hiểu biết, vài người có tín ngưỡng một cách bẩm sinh, dù mình có nhiều tiền hay tài năng gì thì cũng không quên bồi dưỡng cho đời sau. Đây là tuýp nhân cách rộng lượng, như Thiệu Dật Phu (*) vậy, rất nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục. Ông cho rằng nếu dân tộc Trung Hoa muốn phát triển hưng thịnh thì việc hỗ trợ giáo dục, dẫn dắt những thanh niên tài giỏi, những nhân tài trẻ của Trung Hoa mới là điều quan trọng nhất. Đại học Dật Phu chính là phương thức hỗ trợ giúp đỡ cho ngành giáo dục một cách mạnh mẽ nhất của ông. Xem ra, chủ tiệm này cũng là một người như vậy.
(*) Thiệu Dật Phu là một doanh nhân hàng đầu trong lĩnh vực giải trí tại Hồng Kông (còn gọi là cha đẻ TVB), đồng thời là một nhà từ thiện. Ông là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong ngành công nghiệp giải trí châu Á.
Nghĩ tới Lục Nguyên của trường Khôn Hoa, đúng là khác nhau một trời một vực.
***
Bốn người ngồi được một chốc, sau khi nghe thấy tiếng gọi vang của Tần Viện thì cùng nhau lên lầu hai. Trên đường lên lầu hai, khi đi qua khung cửa nhỏ đóng bằng trúc biếc mới hay vẫn còn một động tiên.
Phòng ăn trên lầu hai lớn hơn tầng dưới nhiều, trần đã được xử lý trông cao hơn, kết cấu nhà lệch tầng, ý tưởng rất độc đáo. Trần nhà được vẽ một bức tranh sơn dầu màu sắc về cảnh bầu trời, tường mô phỏng bức tranh lập thể về cách non xanh nước biếc, những chỗ lệch tầng với cảnh trời trong vắt, trên tường là cảnh núi non trùng điệp. Khắp nơi có đủ loại kỳ hoa dị thảo được làm bằng lụa, khó phân biệt thiệt giả. Trong những góc trống là những bụi trúc được đốt sáng, có nơi lại cảnh đào nở rộ tỏa hương, thi thoảng những thùng loa âm tường truyền tiếng nước chảy róc rách, tiếng côn trùng gáy giòn dã, khiến người ta có cảm giác như được đi vào chốn đào nguyên trong truyền thuyết.
Tần Viện dẫn đường đi trước, cười nói luôn. Bốn người đi theo vào căn đình nhỏ lát ngói xanh, khiến những ‘phong cảnh’ bên ngoài đập vào mắt như ẩn như hiện. Không khí trong tiệm không ẩm ướt dơ dáy giống một quán lẩu bình thường mà lại mang tới một cảm giác về bầu không khí tươi mát sau cơn mưa.
Một nơi đầy tâm sức chỉnh chu thế này, cho dù chỉ đi một vòng thôi cũng cảm thấy đáng giá.
Cách Cách thấy Hiểu Hiểu và Khang Hi nhìn chăm chú, nói rất tự hào: “Sao ạ, một nơi tốt phải đúng không.”
Khang Hi không tiếc lời khen: “Không tệ, rất đặc sắc.”
Sau khi Hiểu Hiểu ngồi xuống, nhìn xung quanh, vẫn không thể tin được đây là một quán lẩu gia đình. Nơi này không giống tiệm cơm, giống chỗ để thưởng thức phong cảnh thì đúng hơn.
Cô thầm thở dài trong bụng, đúng là cậu cháu, đến ăn uống cũng có sở thích độc đáo như nhau.
Cách Cách tự đánh trống tự thổi kèn, “Tề Cách Cách đã đề cử thì đương nhiên đều là hàng cao cấp rồi. Dì Tần phải đón một 100 khách một ngày, nếu không phải nhờ đi theo cháu thì mọi người không vào được đâu.”
Khang Hi ngồi xuống cạnh Hiểu Hiểu, giúp cô xé giấy bọc chén đũa, “Được rồi, theo cháu có thịt ăn.”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi, có điều hôm nay không chỉ có thịt ăn đâu ạ.” Cô nhóc quay đầu nói với Tần Viện: “Dì Tần, cháu muốn gọi một phần lẩu uyên ương (*), một bên là nước súp nấm tự nhiên, một bên là nước lèo cay. Mỗi loại một phần, há cảo cầu gai, nhân trứng cá, bánh bạch tuột nướng sốt ngũ vị, há cảo nhân trứng tôm, nhân thịt hải sâm, nhân cá tuyết trộn phô mai; thịt bò vo viên chiên giòn thì hai phần, một con cá đa bảo (**), chia nửa cay nửa không, mười tôm biển, một phần kem đậu hũ. Ngó sen tươi, tần ô, cải thảo, mỗi loại một phần.”
(*) Lẩu uyên ương: loại lẩu hai ngăn, như nồi nước lèo của bên mình.
(**) Cá này có nguồn gốc thì Địa Trung Hải, hình như Việt Nam mình không có.
Nghe gọi đồ ăn trôi chảy thế kia, có thể thấy cô nhóc này đã tới đây ăn không ít.
“Cô ơi, cô còn muốn ăn gì nữa không?” Tề Cách Cách niềm nở rót trà cho Hiểu Hiểu.
Trên đường đi, Hiểu Hiểu đã ăn không ít rồi, nào dám gọi thêm, cười lắc đầu.
Cách Cách đảo tròng mắt, lại nói: “Quên mất không gọi ốc vòi voi (*), ngon lắm đấy ạ.” Cô nhóc lấm lét liếc Khang Hi, “Ăn gì bổ đấy đó cậu!”
(*) Ốc vòi voi, hay còn gọi là tu hài hay con thụt thò, có giá trị kinh tế. Nhìn nó trống giống của quý, lại các hương vị đặc biệt, tốt cho nam giới nên Cách Cách mới đùa như vậy.
Khang Hi hung dữ trừng cô nhóc. Anh mà cần bổ gì nữa, đã chuẩn bị súng ống ra trận xong xuôi cả rồi.
Hai cậu cháu đưa mắt ra hiệu khiến Hiểu Hiểu ngồi ở giữa chả hiểu đầu tai cua nheo gì.
“Tiểu Mẫn, cậu có muốn gọi thêm món gì không?”
Mẫn Lệ Ảnh thấy Cách Cách huơ huơ bóp tiền, đã bày tỏ quá rõ, lí nhí gọi thêm: “Bí đao!”
Từ nhỏ cô bé đã thích ăn bí đao, có bí đao thì đủ thỏa mãn.
Cách Cách tỏ ra tiếc rèn sắt không thành thép, “Vậy cho cháu thêm một phần bí đao!”
Cô nhóc hài lòng rút tay về, làm nũng với Tần Viện: “Dì Tần nói người ta mau mang thức ăn lên đi, cháu đói sắp xỉu rồi.”
Hiểu Hiểu suýt nữa đã phun hết trà trong miệng. Trên đường đến đây, cô nhóc này đã ăn không ít thế mà vẫn còn đói sao!? Dạ dày cấu tạo kiểu gì thế?
Khang Hi ngồi bên cạnh cứ tủm tỉm cười, với anh mà nói, ăn cái gì không quan trọng, chủ là ăn với ai.
Tần Viện ghi thực đơn, một cầm trong tay, tờ được in thì đặt trên bàn trà ở cách đó không xa, “Lên ngay thôi!”
Mẫn Lệ Ảnh lại lí nhí nói: “Dì Tần, nước ô mai nữa ạ.”
Cách Cách vỗ trán, “Đúng đúng! Xem trí nhớ của con này, không thể thiếu món nước ô mai của dì Tần được.”
“Vậy để dì mang nước ô mai lên trước!” Tần Viện cười rồi đi ra.
Một lát sau, dì mang hai bình nước ô mai tới, một lớn một nhỏ, qua thành bình thủy tinh có thể nhìn thấy màu nước ô mai đỏ hồng rất đúng chuẩn, lại còn ngửi thấy hương hoa quế ngòn ngọt.
Khang Hi cầm bình nhỏ, nhanh chóng rót cho Hiểu Hiểu một ly.
Hiểu Hiểu ăn hơi no, vừa hay có nước ô mai cho dễ tiêu, liền cầm li uống một ngụm.
Đột nhiên Cách Cách kêu lên: “Cô giáo, đừng uống!”
Đã trễ mất rồi. Nước ô mai chảy vào cổ họng, chua đến nỗi miệng Hiểu Hiểu tứa đầy nước dãi, mắt híp chặt.
“Chua quá!” Chua đến mức muốn rụng cả răng.
Cách Cách bưng bình ô mai nhỏ về phía mình, “Đây là cho Tiểu Mẫn đấy ạ. Cậu ấy thích chua, phải càng chua càng tốt, loại bình thường thì cậu ấy lại thấy ngọt quá. Dì Tần tốt bụng, lần nào Tiểu Mẫn đến, dì cũng cố tình pha một bình rất chua cho. Tiếc là dì Tần không ham, chứ với thái độ phục vụ thế này, muốn mở mười chi nhánh cũng được tuốt!”
Chua quá nên mặt Hiểu Hiểu nhăn nhúm, vội vàng uống trà cho trôi bớt. Khi vị chua qua rồi, cô nhìn Mẫn Lệ Ảnh đang uống một cách thích thú, chẳng có vẻ gì là chua, còn tỏ ra rất hưởng thụ.
Hiểu Hiểu không nhịn được mà hỏi: “Sao em uống được thế?”
Mẫn Lệ Ảnh cười ngượng ngùng, “Từ nhỏ em đã thích uống gì đó chua chua. Lúc học bài mệt quá, trong nhà nghèo, không mua nổi những thức uống để tập trung tinh thần, café lại càng là thứ xa xỉ, thế nên sau đó em phát hiện vị chua có thể giúp tinh thần được tỉnh táo, rồi cũng thành thói quen.”
“Không chỉ thế đâu ạ, mỗi lần ăn bánh bao hấp, nếu trong đĩa có giấm thì cậu ấy còn bưng lên để húp nữa đấy.”
Mẫn Lệ Ảnh đỏ mặt giải thích, “Trong giấm có nước hấp bánh bao, rất… rất ngon.”
Cách Cách lập tức tỏ ra nhăn nhó, “Cậu đừng nói nữa, chỉ nghe thôi mà tớ thấy miệng ứa nước bọt rồi này.”
Thật ra cũng chẳng có gì kì lạ, có người không thấy cay thì ăn không ngon, người lại thích đồ ngọt. Mỗi người một sở thích thôi mà.
Nói chuyện được một lúc thì Tần Viện lại nhanh nhẹn bưng đồ ăn lên, trong nồi đồng, một bên là nước lèo màu đỏ rực, khói bốc mù mịt, một bên nước lèo lại trong veo, mùi hương thanh nhạt.
Cách Cách cầm đũa, liên tục cho đồ ăn vào nồi lẩu, hai mắt sáng trưng như đèn pha, lại còn tranh thủ pha cho Hiểu Hiểu một chén nước chấm đặc biệt.
Bữa ăn rất vui, Cách Cách còn kể không ít những chuyện thú vị về Khang Hi, cái miệng nhỏ nhắn nói hoài không dứt.
“Có lần Tiểu Hi đóng một phim hợp tác với người Ấn. Ông ta lại rất kiêu ngạo, cứ nói trong bốn quốc gia có nền văn minh lớn thì Ấn Độ mới là nước có nền văn hóa lớn nhất. Tiểu Hi cực kì không phục, liền hỏi ông ta có biết dùng đũa Trung Quốc không? Ông ta bảo dùng tay mới là cách ăn cao nhã nhất, không chỉ thức ăn mà cái gì cũng dùng tay bốc được. Sau khi quay xong…” Cô nhóc đập bàn phá ra cười bảo, “Tiểu Hi liền mời ông ta đi ăn lẩu!”
Hiểu Hiểu cười đến mức quên ăn, có phần không tin. Không phải anh là thanh niên tốt của xã hội à, sao lại gài bẫy người ta như vậy.
Điều này khác với Khang Hi mà cô luôn biết.
Hiểu Hiểu quay qua Khang Hi, “Anh đưa ông ta đi ăn lẩu thật à?”
Khang Hi hừ, bảo: “Tôi chỉ dạy ông ta cách ăn cơm chính xác nhất, không lải nhải nữa.”
Cô mím môi cười, “Chơi xấu thật!” Có thể tưởng tượng khuôn mặt của người anh em Ấn Độ kia thối hoắc đến mức nào.
“Có à?” Vậy mà Khang Hi chẳng có tí tự giác, lột vỏ tôm cho vào chén cô.
Lại cái bộ không chịu thừa nhận như thế nữa rồi, Hiểu Hiểu cười, lại nhớ về từng chuyện, từng chuyện giữa mình và Khang Hi. Có nên thấy may mắn hay không, ít nhất anh chưa bao giờ gài bẫy hay làm gì cô cả.
Mãi nghĩ, đột nhiên nhận ra, không chỉ chưa từng cài bẫy, anh còn đối xử với cô rất tốt, như bây giờ vậy, sẽ bóc vỏ, đặt thịt tôm vào bát cô, đồ ăn anh gắp cho, luôn là món Hiểu Hiểu thích ăn.
Vậy mà so với Khang Hi, cô hoàn toàn không hiểu gì về anh cả. Anh thích ăn gì, cô không biết; muốn thứ gì, cô cũng chẳng hay.
Trừ nghề nghiệp tên họ, cô gần như chẳng biết gì.
Đây không phải là cách cư xử giữa bạn bè thân thiết với nhau…
***
Khang Hi thấy cô bỗng trở nên yên lặng, không chỉ không nói tiếng nào, còn chẳng ăn gì cả, cảm thấy kì lạ, “sao vậy?”
Cô lắc đầu, thấy tôm chất đầy trong bát, lấy đũa gắp phân nửa ra cho anh, “Tôi không ăn hết nhiều vậy đâu!”
Anh chẳng từ chối, lại gắp một đũa tần ô nóng hổi từ trong nồi, “Vậy ăn nhiều rau một chút.”
Khang Hi nắm rõ thói quen ăn uống của Hiểu Hiểu như lòng bàn tay, trừ rau cầu, ai đưa rau gì cô cũng không từ chối.
Hiểu Hiểu nhìn bát mình, từ đầu đến giờ chưa có lúc nào để trống, đưa mắt nhìn bát anh, thế mà lại chẳng có gì. Cô cố gắng nhớ lại ban nãy anh ăn món gì, có gắp không ít bánh bạch tuộc nướng (*), chắc là anh thích ăn món này rồi.
(*) Món ăn của Nhật Bản, hay còn gọi là Takoyaki.
Cô lấy muôi đục lỗ đặt bên cạnh nồi, vớt bánh bạch tuộc ra.
“Hiểu Hiểu, đây không phải mực.” Cô thích ăn mực nhưng lại chưa bao giờ đụng vào bạch tuộc. Hai thứ này hao hao nhau nên anh cứ tưởng là cô nhầm.
Sao cô lại không phân biệt được mực và bạch tuột cơ chứ? Hiểu Hiểu vớt bạch tuột cho vào bát Khang Hi, “Anh thích ăn mà.”
Khang Hi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô gắp đồ ăn cho mình.
Sự thay đổi bất ngờ này khiến Khang Hi cảm thấy sửng sốt, cũng chẳng quan tâm bánh bạch tuộc chìm dưới đáy nồi lâu, đã chín đến nhũn ra, cắn không được nhưng vẫn nuốt hết vào bụng.
“Anh thích ăn gì nữa không? Để tôi gắp giúp cho!”
Hiểu Hiểu tự kiểm điểm, không thể cứ để anh cho đi mãi, cô cũng muốn đối tốt với anh một chút.
Đây mới là cách cư xử đúng đắn nhất, từ bây giờ sẽ làm thế.
Hạnh phúc tới quá nhanh, quá bất ngờ. Trong lòng Khang Hi cảm thấy rất kích động, vừa định nói chuyện thì Cách Cách đưa mắt nhìn sang, trong đôi ngươi kia lóe tia giảo hoạt.
“Cái này em biết rõ nhất đấy. Tiểu Hi thích ăn cá tuyết phô mai vo viên.” Nói xong, cô bé liền quay đầu ra ngoài cửa hô: “Dì Tần ơi, cho cháu một phần cá tuyết phô mai nha, à không, hai phần ạ!”
Gọi xong, Cách Cách cười hì hì bổ sung, “Em cũng thích!”
Trông cách gọi món như thế, ngược lại, Hiểu Hiểu không biết rốt cuộc là Cách Cách thích hay Khang Hi thích.
Cô quay qua hỏi Khang Hi, “Anh thích thật không?”
Anh gật đầu, “Thích!”
Chỉ là không thích đến mức như Cách Cách thôi.
Tần Viện ở ngoài đáp, nhanh chóng bưng hai phần chả cá tuyết nhân pho mát lên.
Hiểu Hiểu nhanh nhẹn cầm muôi bỏ vào để trần cho anh hai viên, bộ dạng tỏ ra rất chăm chú, như thể đang làm chuyện gì cực kì quan trọng.
Hơi nóng bốc lên, hàng lông mày lá liễu, môi anh đào hé mở, đôi ngươi như mặt biển gợn sóng trong đêm, hấp háy đầy linh khí, cứ như cô yêu nữ được vẽ trong tranh. Chờ chả cá chín rồi, khóe mắt cong cong, lộ ra hai cái má lúm đáng yêu, càng hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Cô vớt ra, đặt vào chén anh, “Được rồi, coi chừng nóng!”
Ấy vậy mà Khang Hi lại quay qua chỗ khác, che mắt lại.
Thế là có ý gì? Chẳng lẽ chê cô trần không tốt?
Hiểu Hiểu ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Cảnh này đẹp quá, tôi không dám nhìn.”
Hiểu Hiểu: “…”
Trần viên chả cá thôi, lấy đâu ra cảnh với hình. Lúc người này đùa giỡn, khiến người ta cảm thấy thật đáng đánh đòn!
Ăn lẩu xong, bốn người rời khỏi tiệm lẩu. Cách Cách vỗ cái bụng tròn ủm, mặt mày thỏa mãn khoác tay Mẫn Lệ Ảnh. Dù đã qua chín giờ tối nhưng mấy ngọn đèn dầu của các quầy bán đồ ăn vặt bên đường vẫn sáng trưng, náo nhiệt lắm.
Khang Hi còn hạnh phúc hơn cô nhóc nhiều. Bước chân hơi loạng choạng như say rượu.
Tới trước cửa trường học, Cách Cách sực nhớ tới chuyện học võ, vội vàng hỏi: “Cô ơi, bao giờ chúng ta học võ được ạ?”
Hiểu Hiểu lại chưa nghĩ tới chuyện ấy. Thế nhưng nay không muốn cũng phải nhận cô học trò này, phải nghĩ thật kĩ xem nên học lúc nào.
Khang Hi đi tới, khẽ cốc đầu cô nhóc, “Học gì, để nghỉ hè rồi tính!”
Anh không phản đối việc học võ. Con gái học chút thuật phòng thân cũng tốt thôi, coi như để tự vệ, nhưng không thể là lúc này. Còn chưa theo đuổi vợ thành công, sao có thể để cô nhóc này làm khổ được.
Cách Cách dẩu môi: “Từ đây đến nghỉ hè còn lâu lắm.”
“Lâu gì? Còn một tháng thôi, bây giờ cháu lo ôn bài để chuẩn bị thi cử cho tốt đi.” Kiến trúc không như những ngành khác, cuối tháng sáu mỗi năm là có một cuộc thi Cơ học đất.
Nghe thấy ba chữ Cơ học đất là Cách Cách thấy đau hết cả đầu. Gần đây cô nhóc lại tham gia những hoạt động xã hội nên cũng không ôn tập tốt.
“Dạ vâng!” Cách Cách rũ đầu, coi như đã đồng ý.
Tranh thủ Hiểu Hiểu không chú ý, Khang Hi lấy chìa khóa xe đưa cho Cách Cách, “Cậu đỗ xe ở bãi đậu xe trong trường, cuối tuần này cháu lái xe về giúp cậu.”
Cách Cách nhận lấy chìa khóa, ngẩn người, “Vậy cậu về bằng cách nào?”
“Ngồi xe cô cháu về!”
Gần đây Cách Cách tham gia hoạt động trên trường, mấy tháng liền không về nhà, cô nhóc đã quen, nếu có thể không về thì cũng không về, vì thế không biết chuyện Khang Hi đã chuyển ra ngoài, đoán rằng vì anh muốn dành thời gian ở bên Hiểu Hiểu nhiều hơn.
“Tuân mệnh!” Cách Cách cúi chào dí dỏm, tuân thủ nhiệm vụ của cháu gái một cách cực kì nghiêm túc, chuẩn bị kéo Mẫn Lệ Ảnh về phòng ký túc xá. Còn chưa dợm bước đi thì lại Khang Hi kéo cổ áo lại.
“Sao thế ạ?”
Khang Hi đưa tay, lòng bàn tay hướng lên, “Tự giác đi, đưa đây!” Anh chưa hề quên ví tiền của mình vẫn còn trong tay cô nhóc này.
Cách Cách giậm chân, làu bàu: “Keo kiệt!”
Đưa trả ví tiền một cách rất không tình nguyện, tranh thủ anh chưa kịp lấy thì giật lại rút vài tờ trăm tệ ra, nói như thật: “Đây là phí hỗ trợ!”
Hôm nay cháu đã nói tốt cho cậu biết là bao nhiêu, không thể thiếu chút tiền trà sữa được.
Anh nhéo mũi cô nhóc, “Nhóc tham tiền!”
Từ lúc Cách Cách vào đại học, anh đếm rất kĩ mình đã kí bao nhiêu tờ poster.
Cách Cách cười hì hì lấy tiền, đảo tròng mắt rồi đi tới nói nhỏ vào tai anh: “Mau mau ôm mợ vào tay đi ạ, nhưng mà đừng làm mợ to bụng nhanh quá nha, hè này cháu muốn học võ cơ.”
Nói xong, vội vàng kéo Mẫn Lệ Ảnh chạy biến, để lại Khang Hi đứng dở khóc dở cười,
***
Ngày hôm sau, Hiểu Hiểu vẫn đến đội đặc công làm việc như bình thường, và cũng mang hộp cơm tình yêu Khang Hi làm cho như thường lệ.
Bữa trưa, cô vừa định tìm một chỗ yên tĩnh nào đó để ăn cơm thì Cảnh Táp gọi điện tới, giọng nói cực kì kích động.
“Hiểu Hiểu, Trương Chí Dao thật sự là một tên biến thái!” Cô nói vội, không nguyên nhân không kết quả mà chỉ mắng lớn như vậy.
Hiểu Hiểu ngắt lời, “Đã tra được gì?”
Cô không hề quên việc bảo Cảnh Táp điều tra giá sách.
Cảnh Táp nói như bắn súng liên thanh: “Sách đen, đĩa đen, lại còn đồ chơi tình dục, cả một rương đựng đồ ngược đãi, tất cả đều được giấu trong tường đằng sau giá sách.”
Giá sách chỉ là mặt tiền thôi, đằng sau còn ẩn chứa bí mật khác. Sau khi bọn họ đẩy giá sách ra mới phát hiện tường là giả, đẩy nhẹ sẽ xuất hiện một ngăn tủ nhỏ, chất đầy những thứ đầy sắc dục bên trong.
“Có khoảng mười con búp bê tình dục, lại còn bảy tám loại roi, sao người này lại có giấu vật như vậy trong trường được chứ!”
Hiểu Hiểu cười nói: “Trên đời này có sinh vật nào giỏi tìm đồ hơn các bà vợ đâu chứ?”
Tiền riêng mà cũng tìm được thì huống chi những thứ khác.
“Đúng rồi, sao cậu biết giá sách có vấn đề?” Câu hỏi này đã quanh quẩn trong đầu Cảnh Táp suốt cả sáng nay, rất tò mò không biết vì sao Hiểu Hiểu lại phát hiện ra được.
Hiểu Hiểu không đáp, hỏi tiếp: “Tớ đã bảo Tào Chấn điều tra về mối liên quan của ba người chết cách đây 15-20 năm trước, có tin tức gì không?”
Cảnh Táp nói: “Tiểu Lý đang điều tra, chắc chiều nay sẽ có kết quả thôi.”
“Được, vậy khi nào kết quả thì báo tớ biết ngay lập tức.” Nói xong, cô cúp điện thoại ngay.
Cảnh Táp trừng mắt nhìn điện thoại, lần nào cũng chẳng chịu nói thêm nửa câu, gì mà vội vàng đến vậy?
“Cảnh đội, nên xử lý mấy thứ này thế nào?”
“Mang về hết! Niêm phong lại! Đây là vật chứng!”
Tác giả :
Khuyển Thần Khuyển Khuyển