Hiệp Nữ Khuynh Thành
Quyển 2 - Chương 6
Hoa Mãn Nguyệt chết tiệt thì cứ nhìn dán mắt. Bây giờ cô lại bị một đứa trẻ con chế nhạo.
Cô lập tức bước đến chỗ Khuynh Thành, nói: “Này, cô làm mẹ kiểu gì vậy? Sao lại giáo dục con cái như thế?”
Khuynh Thành cũng rất bực mình. Ngày đầu tiên đi chơi trên tiên giới, cô lại gặp phải một cô gái hùng hổ như thế này.
Cô nguýt dài một cái, phớt lờ, tiếp tục ăn. Rồi chậm rãi nói: “Cái tai nào của cô nghe thấy nó gọi tôi là mẹ thế?”
Ừ nhỉ, đúng là không nghe thấy thật.
Lúc mới bước vào cửa, thì Hoa Mãn Nguyệt chết tiệt nhìn chằm chằm cô ta; bây giờ xuống gác ra về, anh ta vẫn nhìn chăm chú.
“Cô không phải mẹ của nó, thì cô dẫn nó đến đây làm gì?”
“Buồn cười thật! Tôi dẫn ai đến, thì việc gì đến cô?”
Biết là mình đuối lý, Lưu Hương Nguyệt Nhi mặt đỏ nhừ, cũng không biết nên đối đáp ra sao.
Hoa Mãn Nguyệt bước lại, kéo cô ta, nói: “Cô ơi, xin lỗi cô! Tôi thay mặt vợ tôi, xin lỗi cô.”
Đôi mắt đen láy của Hồng Loan không ngớt quan sát Hoa Mãn Nguyệt từ đầu đến chân. Hình như người này không phải người trên tiên giới.
Khả năng miễn dịch đối với đàn ông đẹp trai của Diệp Khuynh Thành xưa nay không cao, anh chàng đẹp trai này lại rất lịch sự nhã nhặn, cho nên cô không tiện nói thêm gì nữa.
“Không sao ạ!”
Chỉ bình thản nói thế, rồi cô lại tiếp tục ăn cơm.
Hoa Mãn Nguyệt vẫn chưa đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành, Lưu Hương Nguyệt Nhi ức quá chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi đời.
“Công tử còn việc gì nữa không?”
Khuynh Thành thấy anh ta không đi và cũng không nói năng gì.
“Muốn hỏi, cô đã lên tiên giới như thế nào? Tôi trông cô không giống người ở trên tiên giới.”
Khuynh Thành cảm thấy chẳng cần phải giấu giếm, vả lại, cô lên được tiên giới là dựa vào bản lĩnh của mình, không có gì xấu hổ cả.
“Công tử thật tinh mắt, đúng là tôi không phải người trên tiên giới.”
“Thế thì cô là…”
“Tôi đi xuyên không gian lên đây.”
Khuynh Thành nói rất đàng hoàng đĩnh đạc.
Ánh mắt Hoa Mãn Nguyệt đầy kinh ngạc.
Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng rất sửng sốt.
Đi xuyên không gian lên đây. Họ thực không dám tưởng tượng.
Đi xuyên không gian. Cô gái này mai kia sẽ không hề đơn giản.
“Tôi chẳng rõ có thể giúp cô việc gì không? Nghe nói đi xuyên không gian thì thân thể phải chịu nhiều khổ sở gian nan. Nếu không vì có việc gấp, chắc cô cũng không xuyên không gian làm gì?”
Mắt Khuynh Thành chợt sáng lên. Anh chàng này quả là thông minh. Chỉ sau vài câu nói đã đoán ra tâm tư của cô.
“Đi tìm người!”
Cô chỉ nhả ra ba chữ cộc lốc.
“Tìm người. Không rõ cô định tìm ai? Tại hạ không có bản lĩnh gì, nhưng nếu cô tìm người thì tại hạ có thể giúp cô ít nhiều.”
Tiên giới bao la, người thì đông đúc.
Thế là anh ta dám nói cứ nhẹ như không.
Nếu mình nói rằng người mình tìm không ở tiên giới này, liệu anh ta có cảm thấy mình bỡn cợt anh ta không?
Khuynh Thành ngước mắt lên, hé cặp môi hồng: “Tiên đế!”
“Tiên đế?”
Hoa Mãn Nguyệt cau mày.
“Công tử có bao giờ nghe nói về Trọng Lâu không?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi có vẻ rất xúc động, nói tranh luôn: “Là Chiến thần! Một cô gái phàm trần như cô thì có quan hệ gì với Chiến thần?”
Giọng cô ta thể hiện rõ sự sùng bái Trọng Lâu, và cũng đậm vẻ coi thường, ý chừng muốn bảo “cô đừng coi rẻ Chiến thần như thế”.
Đủ thấy Trọng Lâu có vị trí rất cao trong lòng cô ta.
Còn Hoa Mãn Nguyệt thì khó chịu lừ mắt nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi: “Chả lẽ ta kém ông ta quá xa hay sao?”
Vẻ đầy ghen tuông hậm hực.
Nhìn hai người, Khuynh Thành có phần ngưỡng mộ họ, thêm chút khát vọng nữa.
Chẳng rõ sau này cô và Lam Tố có giống như cặp đôi này không.
“Anh… đương nhiên đẹp trai hơn ông ta.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi nở nụ cười rõ tươi, rồi cô ngả đầu vào ngực anh ta.
Lúc này nét mặt của Hoa Mãn Nguyệt mới dãn ra.
Khiến Khuynh Thành suýt nữa bật cười. Đôi vợ chồng này từ lúc bước vào cửa cho đến bây giờ chỉ toàn đấu khẩu chí chóe.
Hoa Mãn Nguyệt thấy Hồng Loan vẫn lừ lừ nhìn bọn họ, anh ta ngượng nghịu khẽ khúng khắng ho nhưng tay vẫn ôm lấy Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Chiến thần, Trọng Lâu, không ai trên tiên giới này không biết.”
“Nhưng điều này thì có liên quan gì đến Tiên đế?”
Môi Khuynh Thành khẽ mấp máy, nhỏ nhẹ: “Công tử có biết vườn Vạn Thú không?”
Giọng cô không vang nhưng mọi người quanh đây đều nghe thấy rất rõ.
Những ai đang ăn cơm uống rượu, các động tác bỗng đều dừng lại như chết cứng, bất động.
Ánh mắt họ như những mũi tên sắc nhọn, đều hướng cả về Khuynh Thành.
Hoa Mãn Nguyệt cũng cảm thấy có hiện tượng khác thường, nhưng câu chuyện đang nói dở dang, nếu không tiếp tục chỉ e ở đây sẽ nổ ra một trận ác chiến cũng nên.
Anh ta cười vang, rồi nói: “Cô ơi, cô thích đùa thật! Vườn Vạn Thú, năm xưa ngay Tiên đế còn không lấy được, chẳng lẽ cô lại có nó hay sao?”
“Không có, tôi không có, thật mà!”
Nghe đến đây, những người đang cứng đơ ra kia mới trở lại bình thường.
Họ tiếp tục ăn, tiếp tục uống rượu và trò chuyện như trước.
Tuy nhiên, có thể nhận ra có N cặp mắt vẫn không ngừng dõi nhìn họ.
“Tuy nhiên, tôi có một thứ muốn biếu Tiên đế, chỉ không rõ Tiên đế có dám nhận không.”
Hoa Mãn Nguyệt ngớ ra, nhìn Khuynh Thành. Rồi bỗng vỗ mạnh vào trán mình, anh ta đã hiểu ra.
Chà chà, mình luôn thông minh, thế mà hôm nay lại mắc bẫy cô gái này.
Không buồn sao được?
Cô ta nói toáng lên nhằm bắn tin đến tai Tiên đế, đến lúc đó dù muốn tiếp hay không thì Tiên đế cũng phải tiếp cô ta.
Cô gái này thực không đơn giản! Dám toan tính với cả Tiên đế.
Cũng được, không vấn đề gì! Hoa Mãn Nguyệt này đã trót dính vào chuyện này thì sẽ theo đến cùng. Dù sao mình cũng chẳng ưa gì Tiên đế.
Mẹ kiếp! Lễ mừng thọ lại còn định bảo vợ người ta đến gảy đàn giúp vui. Nghỉ cho khỏe!
“Cô nói thật là hài hước, còn có thứ gì Tiên đế không dám nhận? Tiên đế anh dũng vô song, không ai sánh nổi; năm xưa ngay Chiến thần cũng chẳng địch nổi, phải bỏ mạng dưới bàn tay Tiên đế! Thế thì, khắp thiên hạ còn có thứ gì mà Tiên đế không dám nhận?”
“Anh đã biết tôi mang đến thứ gì chưa, mà dám khoác lác? Tiên đế không sợ Chiến thần, không có nghĩa là ông ấy không sợ các thứ ở trong vườn Vạn Thú.”
“Trong vườn Vạn Thú, chẳng qua toàn là yêu thú; Tiên đế võ công tuyệt đỉnh, thì mấy con yêu thú ranh con ấy có là gì!”
Cả hai cứ như là đang hát đối, mọi người đang có mặt đều nghe rõ từng từ từng chữ của họ.
Khách sạn này tuy không đông khách.
Nhưng, có mặt ở đây đều là các nhân vật không hề đơn giản.
Ngay các vị đại thần của điện Kim Hoa đang ngồi trên tầng lầu cũng dỏng tai nghe.
“Tôi chỉ e… chỉ e Tiên đế sẽ không tiếp tôi.
“Ba tháng nữa sẽ đến lễ mừng thọ Tiên đế, lúc đó cô có thể đến; vào dịp toàn thể tiên giới cùng mừng vui, thì chắc chắn Tiên đế sẽ tiếp cô thôi!”
Khuynh Thành từ từ đứng lên, cô cũng không nói là sẽ đến hay không, Hồng Loan vội gọi ta: “Tiểu nhị, thanh toán!”
Sau đó kẻ đi trước người theo sau, cả hai ra khỏi khách sạn.
Chỉ còn lại đám đông, mỗi người một tâm trạng khác nhau.
Hoa Mãn Nguyệt tuy bị “hớ” với Diệp Khuynh Thành nhưng anh ta vẫn rất nhẹ nhõm. Chính anh cũng đang muốn kiếm cớ để chơi khăm Tiên đế một vố.
Cô lập tức bước đến chỗ Khuynh Thành, nói: “Này, cô làm mẹ kiểu gì vậy? Sao lại giáo dục con cái như thế?”
Khuynh Thành cũng rất bực mình. Ngày đầu tiên đi chơi trên tiên giới, cô lại gặp phải một cô gái hùng hổ như thế này.
Cô nguýt dài một cái, phớt lờ, tiếp tục ăn. Rồi chậm rãi nói: “Cái tai nào của cô nghe thấy nó gọi tôi là mẹ thế?”
Ừ nhỉ, đúng là không nghe thấy thật.
Lúc mới bước vào cửa, thì Hoa Mãn Nguyệt chết tiệt nhìn chằm chằm cô ta; bây giờ xuống gác ra về, anh ta vẫn nhìn chăm chú.
“Cô không phải mẹ của nó, thì cô dẫn nó đến đây làm gì?”
“Buồn cười thật! Tôi dẫn ai đến, thì việc gì đến cô?”
Biết là mình đuối lý, Lưu Hương Nguyệt Nhi mặt đỏ nhừ, cũng không biết nên đối đáp ra sao.
Hoa Mãn Nguyệt bước lại, kéo cô ta, nói: “Cô ơi, xin lỗi cô! Tôi thay mặt vợ tôi, xin lỗi cô.”
Đôi mắt đen láy của Hồng Loan không ngớt quan sát Hoa Mãn Nguyệt từ đầu đến chân. Hình như người này không phải người trên tiên giới.
Khả năng miễn dịch đối với đàn ông đẹp trai của Diệp Khuynh Thành xưa nay không cao, anh chàng đẹp trai này lại rất lịch sự nhã nhặn, cho nên cô không tiện nói thêm gì nữa.
“Không sao ạ!”
Chỉ bình thản nói thế, rồi cô lại tiếp tục ăn cơm.
Hoa Mãn Nguyệt vẫn chưa đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành, Lưu Hương Nguyệt Nhi ức quá chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi đời.
“Công tử còn việc gì nữa không?”
Khuynh Thành thấy anh ta không đi và cũng không nói năng gì.
“Muốn hỏi, cô đã lên tiên giới như thế nào? Tôi trông cô không giống người ở trên tiên giới.”
Khuynh Thành cảm thấy chẳng cần phải giấu giếm, vả lại, cô lên được tiên giới là dựa vào bản lĩnh của mình, không có gì xấu hổ cả.
“Công tử thật tinh mắt, đúng là tôi không phải người trên tiên giới.”
“Thế thì cô là…”
“Tôi đi xuyên không gian lên đây.”
Khuynh Thành nói rất đàng hoàng đĩnh đạc.
Ánh mắt Hoa Mãn Nguyệt đầy kinh ngạc.
Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng rất sửng sốt.
Đi xuyên không gian lên đây. Họ thực không dám tưởng tượng.
Đi xuyên không gian. Cô gái này mai kia sẽ không hề đơn giản.
“Tôi chẳng rõ có thể giúp cô việc gì không? Nghe nói đi xuyên không gian thì thân thể phải chịu nhiều khổ sở gian nan. Nếu không vì có việc gấp, chắc cô cũng không xuyên không gian làm gì?”
Mắt Khuynh Thành chợt sáng lên. Anh chàng này quả là thông minh. Chỉ sau vài câu nói đã đoán ra tâm tư của cô.
“Đi tìm người!”
Cô chỉ nhả ra ba chữ cộc lốc.
“Tìm người. Không rõ cô định tìm ai? Tại hạ không có bản lĩnh gì, nhưng nếu cô tìm người thì tại hạ có thể giúp cô ít nhiều.”
Tiên giới bao la, người thì đông đúc.
Thế là anh ta dám nói cứ nhẹ như không.
Nếu mình nói rằng người mình tìm không ở tiên giới này, liệu anh ta có cảm thấy mình bỡn cợt anh ta không?
Khuynh Thành ngước mắt lên, hé cặp môi hồng: “Tiên đế!”
“Tiên đế?”
Hoa Mãn Nguyệt cau mày.
“Công tử có bao giờ nghe nói về Trọng Lâu không?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi có vẻ rất xúc động, nói tranh luôn: “Là Chiến thần! Một cô gái phàm trần như cô thì có quan hệ gì với Chiến thần?”
Giọng cô ta thể hiện rõ sự sùng bái Trọng Lâu, và cũng đậm vẻ coi thường, ý chừng muốn bảo “cô đừng coi rẻ Chiến thần như thế”.
Đủ thấy Trọng Lâu có vị trí rất cao trong lòng cô ta.
Còn Hoa Mãn Nguyệt thì khó chịu lừ mắt nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi: “Chả lẽ ta kém ông ta quá xa hay sao?”
Vẻ đầy ghen tuông hậm hực.
Nhìn hai người, Khuynh Thành có phần ngưỡng mộ họ, thêm chút khát vọng nữa.
Chẳng rõ sau này cô và Lam Tố có giống như cặp đôi này không.
“Anh… đương nhiên đẹp trai hơn ông ta.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi nở nụ cười rõ tươi, rồi cô ngả đầu vào ngực anh ta.
Lúc này nét mặt của Hoa Mãn Nguyệt mới dãn ra.
Khiến Khuynh Thành suýt nữa bật cười. Đôi vợ chồng này từ lúc bước vào cửa cho đến bây giờ chỉ toàn đấu khẩu chí chóe.
Hoa Mãn Nguyệt thấy Hồng Loan vẫn lừ lừ nhìn bọn họ, anh ta ngượng nghịu khẽ khúng khắng ho nhưng tay vẫn ôm lấy Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Chiến thần, Trọng Lâu, không ai trên tiên giới này không biết.”
“Nhưng điều này thì có liên quan gì đến Tiên đế?”
Môi Khuynh Thành khẽ mấp máy, nhỏ nhẹ: “Công tử có biết vườn Vạn Thú không?”
Giọng cô không vang nhưng mọi người quanh đây đều nghe thấy rất rõ.
Những ai đang ăn cơm uống rượu, các động tác bỗng đều dừng lại như chết cứng, bất động.
Ánh mắt họ như những mũi tên sắc nhọn, đều hướng cả về Khuynh Thành.
Hoa Mãn Nguyệt cũng cảm thấy có hiện tượng khác thường, nhưng câu chuyện đang nói dở dang, nếu không tiếp tục chỉ e ở đây sẽ nổ ra một trận ác chiến cũng nên.
Anh ta cười vang, rồi nói: “Cô ơi, cô thích đùa thật! Vườn Vạn Thú, năm xưa ngay Tiên đế còn không lấy được, chẳng lẽ cô lại có nó hay sao?”
“Không có, tôi không có, thật mà!”
Nghe đến đây, những người đang cứng đơ ra kia mới trở lại bình thường.
Họ tiếp tục ăn, tiếp tục uống rượu và trò chuyện như trước.
Tuy nhiên, có thể nhận ra có N cặp mắt vẫn không ngừng dõi nhìn họ.
“Tuy nhiên, tôi có một thứ muốn biếu Tiên đế, chỉ không rõ Tiên đế có dám nhận không.”
Hoa Mãn Nguyệt ngớ ra, nhìn Khuynh Thành. Rồi bỗng vỗ mạnh vào trán mình, anh ta đã hiểu ra.
Chà chà, mình luôn thông minh, thế mà hôm nay lại mắc bẫy cô gái này.
Không buồn sao được?
Cô ta nói toáng lên nhằm bắn tin đến tai Tiên đế, đến lúc đó dù muốn tiếp hay không thì Tiên đế cũng phải tiếp cô ta.
Cô gái này thực không đơn giản! Dám toan tính với cả Tiên đế.
Cũng được, không vấn đề gì! Hoa Mãn Nguyệt này đã trót dính vào chuyện này thì sẽ theo đến cùng. Dù sao mình cũng chẳng ưa gì Tiên đế.
Mẹ kiếp! Lễ mừng thọ lại còn định bảo vợ người ta đến gảy đàn giúp vui. Nghỉ cho khỏe!
“Cô nói thật là hài hước, còn có thứ gì Tiên đế không dám nhận? Tiên đế anh dũng vô song, không ai sánh nổi; năm xưa ngay Chiến thần cũng chẳng địch nổi, phải bỏ mạng dưới bàn tay Tiên đế! Thế thì, khắp thiên hạ còn có thứ gì mà Tiên đế không dám nhận?”
“Anh đã biết tôi mang đến thứ gì chưa, mà dám khoác lác? Tiên đế không sợ Chiến thần, không có nghĩa là ông ấy không sợ các thứ ở trong vườn Vạn Thú.”
“Trong vườn Vạn Thú, chẳng qua toàn là yêu thú; Tiên đế võ công tuyệt đỉnh, thì mấy con yêu thú ranh con ấy có là gì!”
Cả hai cứ như là đang hát đối, mọi người đang có mặt đều nghe rõ từng từ từng chữ của họ.
Khách sạn này tuy không đông khách.
Nhưng, có mặt ở đây đều là các nhân vật không hề đơn giản.
Ngay các vị đại thần của điện Kim Hoa đang ngồi trên tầng lầu cũng dỏng tai nghe.
“Tôi chỉ e… chỉ e Tiên đế sẽ không tiếp tôi.
“Ba tháng nữa sẽ đến lễ mừng thọ Tiên đế, lúc đó cô có thể đến; vào dịp toàn thể tiên giới cùng mừng vui, thì chắc chắn Tiên đế sẽ tiếp cô thôi!”
Khuynh Thành từ từ đứng lên, cô cũng không nói là sẽ đến hay không, Hồng Loan vội gọi ta: “Tiểu nhị, thanh toán!”
Sau đó kẻ đi trước người theo sau, cả hai ra khỏi khách sạn.
Chỉ còn lại đám đông, mỗi người một tâm trạng khác nhau.
Hoa Mãn Nguyệt tuy bị “hớ” với Diệp Khuynh Thành nhưng anh ta vẫn rất nhẹ nhõm. Chính anh cũng đang muốn kiếm cớ để chơi khăm Tiên đế một vố.
Tác giả :
Đường Khả Điền