Hiệp Nữ Khuynh Thành
Quyển 2 - Chương 48: Đầm Thiên Trì
Đoàn người dừng trước đầm Thiên Trì, chỉ thấy một làn sương mù màn trắng bao trùm đến vô tận, ngoài ra không còn thấy bất cứ thứ gì khác.
“Ta phải làm gì?” ánh mắt Tây đế dừng lại trên người Hoa Mãn Nguyệt.
Đông đế cùng với Nam đế đã đến đây nhiều lần nên biết khá rõ, chỉ cần đặt chân vào vùng sương mù kia thì sẽ bị hút xuống, dù có công lực cao đến đâu cũng không thể thoát lên được. Nếu ngày trước hai người bọn họ không thông minh hợp lực lại thì khó có thể thoát nổi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn cảnh sắc trước mặt nói nhẹ như không: “Mọi người cứ ngự kiếm phi hành, ra khỏi vùng sương trắng thì bàn bạc bước tiếp theo!”
Đông đế, Nam đế ngớ ra. Vùng sương trắng này chưa phải là đích cuối cùng ư? Trong khi bọn họ đang suy nghĩ thì giọng nói lạnh lùng của Hoa Mãn Nguyệt lần nữa vang lên.
“Các vị hãy cẩn thận, sương này có thể gây ra ảo giác, có thể thoát ra được hay không còn phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người!”
Hoa Mãn Nguyệt cũng không dám coi thường, sương mù này không những có thể gây ra ảo giác mà còn có thể khiến tâm tính người lạc trong nó bất ổn, hành động trở nên rối loạn khó kiểm soát.
Đoàn người cố gắng tĩnh tâm phi vào trong vùng sương trắng.
Vừa tiến vào vùng sương trắng, Khuynh Thành đã có cảm nhận rằng nó khá giống với chướng khí ở chốn phàm trần, chỉ cần là người có ý niệm mạnh mẽ thì việc đi xuyên qua chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng điều này chỉ đúng với Khuynh Thành mà thôi. Khuynh Thành với Lạc Nhi vốn là nhất thể, thứ sương trắng này chính là hồn phách của Lạc Nhi rơi xuống năm xưa nên Khuynh Thành chẳng thấy sợ gì là chuyện đương nhiên, còn những người khác thì...
Tây đế vừa vào vùng sương trắng bỗng trợn mắt lao thẳng vào Hoa Mãn Nguyệt.
“Ta phải giết ngươi, phải giết ngươi!”
Hoa Mãn Nguyệt là người thần giới, là anh trai của Lạc Nhi nhưng công lực của anh còn kém xa nên vừa bước vào cũng cảm thấy có chút khó chịu. Hoa Mãn Nguyệt nhìn thấy Tây đế lao vào mình thì đoán chắc rằng ông ta đã bị màn sương trắng này làm rối loạn. Anh vội tăng tốc tránh đi, lướt nhanh về phía trước.
Đôi mắt Hư Trúc lúc này trừng lớn, sát khí tản ra khắp toàn thân.
“Chưởng môn, ha ha... vị trí trưởng môn là của ta, là của ta! Chờ ta cướp được báu vật trở về sẽ giết sạch các ngươi! Lão già Thanh Hư dám coi thường ta, lại dám mắng ta là đồ ngu! Ta chịu đựng lão ta đủ rồi Lão ta nghĩ lão ta là ai mà có tư cách giáo huấn ta chứ? Lão tưởng ta không biết bí mật của lão sao?”
Đang phi hành bên cạnh Hư Trúc, mắt Đông đế cùng Nam đế sáng lên, nếu bọn họ biết được bí mật của Thanh Hư đạo trưởng thì lo gì không khống chế được lão chứ?
“Hư Trúc! Thanh Hư đạo trưởng có bí mật gì xấu à?” Đông đế áp sát Hư Trúc khẽ hỏi.
Nam đế thấy thế cũng định tiếp cận Hư Trúc thì lại bị Đông đế đánh văng ra. Nam đế tức giận tập trung nội lực tạt thẳng vào Đông đế.
Hư Trúc ngoảnh nhìn Đông đế, ánh mắt oán hận.
“Đừng tưởng ta không nhận ra ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để khoắng báu vật. Ta mà mang báu vật về nhất định ngươi sẽ giết người diệt khẩu. Ngươi đừng vọng tưởng, chờ ta lấy được báu vật rồi sẽ giết chết ngươi!”
Hư Trúc như nhìn thấy Thanh Hư đạo trưởng đang đứng trước mặt mình.
“Thanh Hư, ông có tư cách gì mà làm chưởng môn chứ? Sao ông dám...”
Đông đế cùng Nam đế căng thẳng nhìn anh ta, vừa rồi Nam đế phá vỡ pháp thuật của Đông đế, cả hai đều hiểu rõ sự nguy hiểm của vùng sương trắng nên không dám đối đầu.
“Dám làm sao? Ngươi đã biết những gì rồi?”
Nam đế lập tức vận nội lực kiềm chế Đông đế rồi nhanh chóng phi thân đến trước Hư Trúc.
“Lại đây, ta nói cho ngươi biết!”
“Được!” Nam đế tò mò tiến đến, Thanh Hư đạo trưởng là thế lực mạnh nhất thành Bắc đế, chỉ cần ông ta nắm được Thanh Hư đạo quán thì còn sợ gì những vị đế khác chứ?
“Nói đi, mau nói đi!” Nam đế tiến sát đến cạnh Hư Trúc.
Nhưng là Hư Trúc lúc này là đang thấy Thanh Hư đạo trưởng chứ không phải Nam đế, Hư Trúc thấy Thanh Hư đạo trưởng đang gào lên mắng chửi hắn: “Ngươi là đồ ngớ ngẩn, ngươi là đồ ngu! Đồ ngu!”
Mọi uất hận cùng ô nhục Hư Trúc dồn vào lòng bàn tay, anh ta giáng cho ‘Thanh Hư đạo trưởng’ một cái tát kinh người, ánh mắt hằn lên sát khí, một lưỡi dao găm tẩm kịch độc đâm thẳng vào người Nam đế.
“Thanh Hư ngươi chết đi! Nhà ngươi yên tâm, ít bữa nữa ta sẽ giết luôn con đàn bà ấy cho nó đi cùng ngươi!” Hư Trúc cười độc ác trong khi Nam đế đang chật vật với lưỡi dao kịch độc của Hư Trúc.
“Ngươi...ngươi dám đánh lén ta ư?” Nam đế đùng đùng nổi giận phang thẳng cho Hư Trúc một chưởng bất cháp kịch độc trong người.
Nhưng Hư Trúc dù có thộn đến mấy thì cũng là đại đệ tử của Thanh Hư đạo quán, công lực không hề non kém. Thêm vào đó, Hư Trúc lại còn là con ruột của Thanh Hư đạo trưởng nên tất nhiên Thanh Hư đạo trưởng luôn ưu ái dạy hắn nhiều tuyệt chiêu hơn rồi.
Nam đế cùng với Hư Trúc hỗn chiến. Đông đế đứng bên cạnh ánh mắt bất giác trở nên đục ngầu, Đông đế nhanh chóng lao vào Nam đế đang bị thương.
Nam đế như hóa điên, ông ta bất chấp vết thương trên người cùng với Đông đế đang truy kích mà rượt đuổi hỗn chiến với Hư Trúc. Cả ba người lao vào tàn sát lẫn nhau.
Những người không liên quan khác thì cảm thấy có chút quái dị, họ đã phi hành lâu như thế rồi mà vẫn chưa nhìn thấy điểm kết thúc của màn sương trắng, cảm giác bức bối trong người ngày càng nặng nề.
“Gay rồi! Nếu chúng ta tiếp tục phi hành thì mọi người sẽ loạn tính hóa điên mất!”
n Ly, Hồng Loan cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi bắt đầu khó chịu, cả đám không ai bảo ai nhìn về phía Khuynh Thành.
Khuynh Thành thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người dừng lại, còn mình thì đứng trên cao quan sát màn sương trắng một lượt.
“Mọi người hãy tĩnh tâm điều hòa khí thở, tuyệt đối không được nóng nảy kẻo tâm tính sẽ bị tác động rồi phát điên như bọn họ thì gay! Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách không thì cả đám sẽ bỏ mạng nơi này mất!”
Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi sẽ xuống bên dưới sương trắng xem sao!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan nghe vậy đồng thanh nói: “Chúng tôi đi cùng với cô!”
Khuynh Thành nhìn chúng bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Hai ngươi không tin ta?”
“Không phải thế...”
“Nếu vậy thì ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta!” Khuynh Thành nói rồi nhanh chóng lao vào làn sương trắng.
n Ly thấy vậy đáy mắt lóe lên tia quái dị rồi cũng nhanh chóng lao vào màn sương dầy đặc.
Kim Bằng nhìn thấy vậy định lao theo thì lại bị Hồng Loan cản lại: “Yên tâm, cô ta không làm hại Khuynh Thành đâu!”
“Ta phải làm gì?” ánh mắt Tây đế dừng lại trên người Hoa Mãn Nguyệt.
Đông đế cùng với Nam đế đã đến đây nhiều lần nên biết khá rõ, chỉ cần đặt chân vào vùng sương mù kia thì sẽ bị hút xuống, dù có công lực cao đến đâu cũng không thể thoát lên được. Nếu ngày trước hai người bọn họ không thông minh hợp lực lại thì khó có thể thoát nổi.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn cảnh sắc trước mặt nói nhẹ như không: “Mọi người cứ ngự kiếm phi hành, ra khỏi vùng sương trắng thì bàn bạc bước tiếp theo!”
Đông đế, Nam đế ngớ ra. Vùng sương trắng này chưa phải là đích cuối cùng ư? Trong khi bọn họ đang suy nghĩ thì giọng nói lạnh lùng của Hoa Mãn Nguyệt lần nữa vang lên.
“Các vị hãy cẩn thận, sương này có thể gây ra ảo giác, có thể thoát ra được hay không còn phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người!”
Hoa Mãn Nguyệt cũng không dám coi thường, sương mù này không những có thể gây ra ảo giác mà còn có thể khiến tâm tính người lạc trong nó bất ổn, hành động trở nên rối loạn khó kiểm soát.
Đoàn người cố gắng tĩnh tâm phi vào trong vùng sương trắng.
Vừa tiến vào vùng sương trắng, Khuynh Thành đã có cảm nhận rằng nó khá giống với chướng khí ở chốn phàm trần, chỉ cần là người có ý niệm mạnh mẽ thì việc đi xuyên qua chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng điều này chỉ đúng với Khuynh Thành mà thôi. Khuynh Thành với Lạc Nhi vốn là nhất thể, thứ sương trắng này chính là hồn phách của Lạc Nhi rơi xuống năm xưa nên Khuynh Thành chẳng thấy sợ gì là chuyện đương nhiên, còn những người khác thì...
Tây đế vừa vào vùng sương trắng bỗng trợn mắt lao thẳng vào Hoa Mãn Nguyệt.
“Ta phải giết ngươi, phải giết ngươi!”
Hoa Mãn Nguyệt là người thần giới, là anh trai của Lạc Nhi nhưng công lực của anh còn kém xa nên vừa bước vào cũng cảm thấy có chút khó chịu. Hoa Mãn Nguyệt nhìn thấy Tây đế lao vào mình thì đoán chắc rằng ông ta đã bị màn sương trắng này làm rối loạn. Anh vội tăng tốc tránh đi, lướt nhanh về phía trước.
Đôi mắt Hư Trúc lúc này trừng lớn, sát khí tản ra khắp toàn thân.
“Chưởng môn, ha ha... vị trí trưởng môn là của ta, là của ta! Chờ ta cướp được báu vật trở về sẽ giết sạch các ngươi! Lão già Thanh Hư dám coi thường ta, lại dám mắng ta là đồ ngu! Ta chịu đựng lão ta đủ rồi Lão ta nghĩ lão ta là ai mà có tư cách giáo huấn ta chứ? Lão tưởng ta không biết bí mật của lão sao?”
Đang phi hành bên cạnh Hư Trúc, mắt Đông đế cùng Nam đế sáng lên, nếu bọn họ biết được bí mật của Thanh Hư đạo trưởng thì lo gì không khống chế được lão chứ?
“Hư Trúc! Thanh Hư đạo trưởng có bí mật gì xấu à?” Đông đế áp sát Hư Trúc khẽ hỏi.
Nam đế thấy thế cũng định tiếp cận Hư Trúc thì lại bị Đông đế đánh văng ra. Nam đế tức giận tập trung nội lực tạt thẳng vào Đông đế.
Hư Trúc ngoảnh nhìn Đông đế, ánh mắt oán hận.
“Đừng tưởng ta không nhận ra ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để khoắng báu vật. Ta mà mang báu vật về nhất định ngươi sẽ giết người diệt khẩu. Ngươi đừng vọng tưởng, chờ ta lấy được báu vật rồi sẽ giết chết ngươi!”
Hư Trúc như nhìn thấy Thanh Hư đạo trưởng đang đứng trước mặt mình.
“Thanh Hư, ông có tư cách gì mà làm chưởng môn chứ? Sao ông dám...”
Đông đế cùng Nam đế căng thẳng nhìn anh ta, vừa rồi Nam đế phá vỡ pháp thuật của Đông đế, cả hai đều hiểu rõ sự nguy hiểm của vùng sương trắng nên không dám đối đầu.
“Dám làm sao? Ngươi đã biết những gì rồi?”
Nam đế lập tức vận nội lực kiềm chế Đông đế rồi nhanh chóng phi thân đến trước Hư Trúc.
“Lại đây, ta nói cho ngươi biết!”
“Được!” Nam đế tò mò tiến đến, Thanh Hư đạo trưởng là thế lực mạnh nhất thành Bắc đế, chỉ cần ông ta nắm được Thanh Hư đạo quán thì còn sợ gì những vị đế khác chứ?
“Nói đi, mau nói đi!” Nam đế tiến sát đến cạnh Hư Trúc.
Nhưng là Hư Trúc lúc này là đang thấy Thanh Hư đạo trưởng chứ không phải Nam đế, Hư Trúc thấy Thanh Hư đạo trưởng đang gào lên mắng chửi hắn: “Ngươi là đồ ngớ ngẩn, ngươi là đồ ngu! Đồ ngu!”
Mọi uất hận cùng ô nhục Hư Trúc dồn vào lòng bàn tay, anh ta giáng cho ‘Thanh Hư đạo trưởng’ một cái tát kinh người, ánh mắt hằn lên sát khí, một lưỡi dao găm tẩm kịch độc đâm thẳng vào người Nam đế.
“Thanh Hư ngươi chết đi! Nhà ngươi yên tâm, ít bữa nữa ta sẽ giết luôn con đàn bà ấy cho nó đi cùng ngươi!” Hư Trúc cười độc ác trong khi Nam đế đang chật vật với lưỡi dao kịch độc của Hư Trúc.
“Ngươi...ngươi dám đánh lén ta ư?” Nam đế đùng đùng nổi giận phang thẳng cho Hư Trúc một chưởng bất cháp kịch độc trong người.
Nhưng Hư Trúc dù có thộn đến mấy thì cũng là đại đệ tử của Thanh Hư đạo quán, công lực không hề non kém. Thêm vào đó, Hư Trúc lại còn là con ruột của Thanh Hư đạo trưởng nên tất nhiên Thanh Hư đạo trưởng luôn ưu ái dạy hắn nhiều tuyệt chiêu hơn rồi.
Nam đế cùng với Hư Trúc hỗn chiến. Đông đế đứng bên cạnh ánh mắt bất giác trở nên đục ngầu, Đông đế nhanh chóng lao vào Nam đế đang bị thương.
Nam đế như hóa điên, ông ta bất chấp vết thương trên người cùng với Đông đế đang truy kích mà rượt đuổi hỗn chiến với Hư Trúc. Cả ba người lao vào tàn sát lẫn nhau.
Những người không liên quan khác thì cảm thấy có chút quái dị, họ đã phi hành lâu như thế rồi mà vẫn chưa nhìn thấy điểm kết thúc của màn sương trắng, cảm giác bức bối trong người ngày càng nặng nề.
“Gay rồi! Nếu chúng ta tiếp tục phi hành thì mọi người sẽ loạn tính hóa điên mất!”
n Ly, Hồng Loan cùng với Lưu Hương Nguyệt Nhi bắt đầu khó chịu, cả đám không ai bảo ai nhìn về phía Khuynh Thành.
Khuynh Thành thấy vậy liền ra hiệu cho mọi người dừng lại, còn mình thì đứng trên cao quan sát màn sương trắng một lượt.
“Mọi người hãy tĩnh tâm điều hòa khí thở, tuyệt đối không được nóng nảy kẻo tâm tính sẽ bị tác động rồi phát điên như bọn họ thì gay! Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách không thì cả đám sẽ bỏ mạng nơi này mất!”
Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Tôi sẽ xuống bên dưới sương trắng xem sao!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan nghe vậy đồng thanh nói: “Chúng tôi đi cùng với cô!”
Khuynh Thành nhìn chúng bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Hai ngươi không tin ta?”
“Không phải thế...”
“Nếu vậy thì ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta!” Khuynh Thành nói rồi nhanh chóng lao vào làn sương trắng.
n Ly thấy vậy đáy mắt lóe lên tia quái dị rồi cũng nhanh chóng lao vào màn sương dầy đặc.
Kim Bằng nhìn thấy vậy định lao theo thì lại bị Hồng Loan cản lại: “Yên tâm, cô ta không làm hại Khuynh Thành đâu!”
Tác giả :
Đường Khả Điền