Hiệp Nữ Khuynh Thành
Quyển 2 - Chương 10
Nên nhớ rằng hồi đầu anh ta đã có cái thái độ kia với Tiên đế, không ngờ anh ta vẫn dá
“Ngày đại thọ của Tiên đế, tôi đâu dám không đến?”
Hai người đang nói chuyện thì một người hầu đến nói: “Thanh Hư đạo trưởng, yến tiệc mừng thọ Tiên đế đã bắt đầu, mời đạo trưởng về chỗ ngồi ạ!”
Bấy giờ cả toán người mới trở ra.
Sinh nhật Tiên đế có khác, hết sức bề thế hoành tráng.
Ước tính, có lẽ phải đến một hai nghìn bàn tiệc! Diệp Khuynh Thành không sao biết hết tên các món ăn bày trên bàn.
Mọi ngày ở trong Thanh Hư đạo quán, cô đã cảm thấy bữa ăn quá xa xỉ, không ngờ ở chỗ Tiên đế còn xa xỉ hơn.
“Tiên đế đến!”
Ngay sau tiếng hô trang nghiêm, Tiên đế từ từ bước ra.
Tiên đế. Vậy là Khuynh Thành đã nhìn thấy ông ta.
Hai bàn tay cô bất giác nắm chặt.
Rõ ràng là Tiên đế đang đứng cách họ rất xa, thế mà vài lần tàn ảnh chập chờn nối nhau, ông ta đã ngồi ngay trên ngai vàng rồi.
Tốc độ nhanh thật.
Khuynh Thành không thể không trầm trồ.
Ngay Hồng Loan khinh khinh bất cần cũng thầm khen ngợi; có điều, so với tốc độ của nó thì ông ta vẫn còn kém một chút.
Rồi, người ta đua nhau ninh nọt tang bốc, dâng lễ vật.
Tiên đế cũng cảm thấy hơi phiền hà, ông xua tay, nói: “Yến tiệc bắt đầu đi thôi!”
Diệp Khuynh Thành bỗng đứng dậy, nói: “Tiên đế! Tiểu nữ Diệp Khuynh Thành cũng có một thứ lễ vật biếu Tiên đế.”
Diệp Khuynh Thành. Có thể nói, mấy tháng nay cái tên này luôn vang như sấm rền bên tai.
Khuynh Thành thầm cười nhạt, liệu ông ta cho rằng cô phải gây ồn ào như thế là để làm gì?
Cô chờ đợi cái ngày hôm nay, để ông ta nhớ ra cô.
Phải làm thế thì cô mới có thể trao củ nhân sâm của Huyết Sâm đến tận tay Tiên đế.
Khi trước, Huyết Sâm đã dặn dò cô hàng trăm lần rằng nhất định phải đưa tận tay ông ta.
Cô đâu có thể làm trái lời hứa?
“Thế ư? Tiên đế ta đây nghe nói ngươi có vườn Vạn Thú, có đúng vậy không?”
Diệp Khuynh Thành rất đàng hoàng đúng mực đứng lên, nói: “Tiểu nữ không có vườn Vạn Thú. Chẳng biết ai đã tung tin đồn nhảm ấy, khiến tiểu nữ phải trốn trong Thanh Hư đạo quán tròn ba tháng trời!”
“À ra thế. Vậy ngươi định dâng Tiên đế lễ vật gì?”
Diệp Khuynh Thành bước lên, mở nhẫn không gian lấy ra một củ nhân sâm giống hệt hình người, nói: “Đây là lễ vật tiểu nữ muốn biếu Tiên đế.”
Mọi người đang ngồi trên ghế suýt nữa ngã phệt xuống đất.
Trò hề gì thế này?
Chuyện về cái vườn Vạn Thú ầm ĩ xôn xao, để rồi rốt cuộc biến thành một củ nhân sâm vớ vẩn chẳng đáng nhìn.
Nhất là những vị đã từng truy sát Diệp Khuynh Thành, lúc này tức quá chỉ muốn đập đầu vào tường.
Họ đã bị một cô gái ranh con bỡn cợt.
“Một củ nhân sâm?”
“Bẩm Tiên đế, đây không phải nhân sâm bình thường. Nếu ngài chưa tin thì cứ cầm mà xem đi!”
Tiên đế cười ha hả. Cô gái đi xuyên không gian này dí dỏm thật!
Hôm nay tâm trạng rất vui. Được!
Dù sao thì vườn Vạn Thú cũng chưa tái xuất giang hồ, thì cứ xem một lát có sao đâu? Ông ta không tin nó có thể làm hại ông ta được.
“Trình lên đây!”
Một thị nữ đứng bên Tiên đế nói “xin vâng”, rồi bước xuống.
Cô ta nhìn Khuynh Thành một lượt, thấy không có mối nguy nào, mới đưa tay ra cầm củ nhân sâm hình đứa trẻ con trên tay Khuynh Thành.
“Tha Tiên đế, đây ạ.”
Hai tay cô ta nâng củ nhân sâm đến trước mặt Tiên đế.
Tiên đế cười vang, rồi nói: “Tiên đế ta đây sẽ nhìn tận nơi, xem nó khác thường chỗ nào.”
Ông ta cầm củ nhân sâm rồi mân mê trong tay.
Bỗng nhiên, củ nhân sâm như có linh hồn sống, nó tự tách đôi.
Một đạo kim quang bỗng lóe ra từ củ nhân sâm.
Chói đến nỗi không ai dám mở mắt.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngớ ra. Nó… nó là gì thế?
Đạo kim quang mỗi lúc một mạnh, sát khí đậm đặc cũng lan tỏa khắp nơi.
Đây… đây là… khí lưu của Chiến thần Trọng Lâu!
Hơi thở của Chiến thần Trọng Lâu. Đúng rồi!
Không! Không thể có chuyện này.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Trọng Lâu đã chết từ rất lâu, cho nên, đâu có thể là Trọng Lâu? Đâu có thể như vậy?
Không riêng gì Tiên đế, mà từng người đang có mặt ở đây cũng đều cảm nhận ra làn sát khí cực mạnh này.
Không khí đặc quánh mùi vị khát máu.
“Tiên đế không ngờ ta sẽ trở lại, đúng không?”
Giọng của Trọng Lâu bỗng vang lên trong không khí.
Đạo kim quang cực mạnh ấy dần dần nhạt đi, rồi một hình người lộ ra.
Kim quang càng lúc càng mờ ảo, hình người càng lúc càng rõ nét.
Người này… chẳng phải Chiến thần thì còn ai vào đây nữa?
Trọng Lâu. Trời ơi! Đúng là Chiến thần Trọng Lâu rồi!
Toàn thể điện Kim Hoa bỗng dưng sôi lên! Trọng Lâu vốn đã chết, nay lại sống lại như một chuyện thần kỳ.
Sắc mặt Tiên đế hơi tái đi, ông ta cũng thấy kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Năm xưa rõ ràng là ông ta đã giết Trọng Lâu, sao hắn ta có thể sống lại như thế này?
Ông ta đã đích thân xuống phàm trần kiểm tra vườn Vạn Thú, nó rành rành vẫn đang ở thế giới nhân gian.
Trọng Lâu… Trọng Lâu sao có thể lại xuất hiện trước mắt ông ta?
“Tiên đế, thế nào? Không nhận ra ta à?”
Đôi mắt phượng của Trọng Lâu hơi lim dim, khóe miệng hơi động đậy, khuôn mặt đầy vẻ kiêu hùng cứng cỏi.
Đôi mắt ông bắn ra tia lạnh, cặp lông mày rậm đen cong như hai lưỡi mác, bộ ngực vạm vỡ, uy phong, vạn người không địch nổi.
Giọng ông vang dội chí khí ngất trời vạn trượng cao.
Gân cốt cứng mạnh như sắt như đồng, đường bệ như tỳ hưu lay trời chuyển đất.
Lưng thẳng vai rộng, tiềm tàng sức mạnh khổng lồ bền bỉ.
Trọng Lâu… người này là Chiến thần Trọng Lâu mà truyền thuyết vẫn nhắc đến!
Ông ta… ông ta đã chết rồi kia mà? Sao lại mọc ra từ một củ nhân sâm có hình hài một đứa trẻ con?
“Tiên đế, đã đến lúc phải tính sổ món nợ giữa chúng ta rồi.”
“Ngươi…”
Sắc mặt Tiên đế hơi khó coi. Ông ta dẫu ngủ mê cũng không ngờ Trọng Lâu lại chưa chết!
Trọng Lâu lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi phát ra những âm thanh khô không khốc như băng đóng cứng suốt ngàn năm, khiến người lạnh buốt thấu xương.
“Hôm nay ngươi mừng thọ, ta tạm tha cho. Ta là Chiến thần của tiên giới, ta không như một số kẻ chuyên giở thủ đoạn nham hiểm độc ác. Ba ngày sau, tại suối Bích Lạc, sẽ quyết chiến sinh tử!”
Lạnh lùng buông ngần ấy câu, rồi quay người, ngước mắt nhìn.
Đưa tay tóm tàn ảnh của Khuynh Thành và Hồng Loan, chớp lòa, rồi tất cả tan biến không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ còn lại đám đông khách a lúng túng không biết làm gì, đứng đó nhìn Tiên đế.
Thanh Hư đạo trưởng nào ngờ không những chẳng có vườn Vạn Thú mà còn mọc ra Chiến thần. Ông ta rất lộn ruột khi nghĩ đến ba tháng trời săn đón hầu hạ Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan.
Ông ta đứng dậy chắp hai tay: “Xem ra hôm nay Tiên đế không vui lắm, tại hạ Thanh Hư ở Thanh Hư Quán xin cáo từ vậy!”
Tiếp đó Hoa Mãn Nguyệt cũng đứng lên, giơ hai tay vặn hông vươn vai, ngáp một cái rồi nói: “Lưu Hương Nguyệt Nhi, chúng ta cũng về thôi, hết trò để xem rồi.”
Những người khác cũng đua nhau đứng lên cáo lui.
Tiên đế ngồi trên kia không nói một câu, hai tay nắm lại rõ chặt.
Dường như ông không hề nhìn thấy họ. Cuối cùng chỉ còn ba vị Đông đế, Tây đế, Nam đế.
“Bắc đế…”
Nam đế vừa mở miệng thì Bắc đế đã nhảy dựng dậy, gầm lên như sấm: “Cút đi! Các người cút cả đi! Các người tưởng ta sợ hắn chắc? Ba ngày nữa. Các người cứ chờ sẽ thấy!”
Nam đế vốn có thiện chí an ủi ông ta, nào ngờ lại bị ông ta nói vỗ mặt như vậy. Bèn hừ hừ lạnh lùng rồi biến mất. Đông đế và Tây đế vốn dĩ không thật hòa hợp với Bắc đế, hôm nay cũng đến dự gọi là có mặt cho xong.
Lúc này thấy thế, hai vị cũng không nói nửa lời, biến luôn.
Bắc đế vẫn thấy cái đầu mình ong ong không ngớt.
“Ngày đại thọ của Tiên đế, tôi đâu dám không đến?”
Hai người đang nói chuyện thì một người hầu đến nói: “Thanh Hư đạo trưởng, yến tiệc mừng thọ Tiên đế đã bắt đầu, mời đạo trưởng về chỗ ngồi ạ!”
Bấy giờ cả toán người mới trở ra.
Sinh nhật Tiên đế có khác, hết sức bề thế hoành tráng.
Ước tính, có lẽ phải đến một hai nghìn bàn tiệc! Diệp Khuynh Thành không sao biết hết tên các món ăn bày trên bàn.
Mọi ngày ở trong Thanh Hư đạo quán, cô đã cảm thấy bữa ăn quá xa xỉ, không ngờ ở chỗ Tiên đế còn xa xỉ hơn.
“Tiên đế đến!”
Ngay sau tiếng hô trang nghiêm, Tiên đế từ từ bước ra.
Tiên đế. Vậy là Khuynh Thành đã nhìn thấy ông ta.
Hai bàn tay cô bất giác nắm chặt.
Rõ ràng là Tiên đế đang đứng cách họ rất xa, thế mà vài lần tàn ảnh chập chờn nối nhau, ông ta đã ngồi ngay trên ngai vàng rồi.
Tốc độ nhanh thật.
Khuynh Thành không thể không trầm trồ.
Ngay Hồng Loan khinh khinh bất cần cũng thầm khen ngợi; có điều, so với tốc độ của nó thì ông ta vẫn còn kém một chút.
Rồi, người ta đua nhau ninh nọt tang bốc, dâng lễ vật.
Tiên đế cũng cảm thấy hơi phiền hà, ông xua tay, nói: “Yến tiệc bắt đầu đi thôi!”
Diệp Khuynh Thành bỗng đứng dậy, nói: “Tiên đế! Tiểu nữ Diệp Khuynh Thành cũng có một thứ lễ vật biếu Tiên đế.”
Diệp Khuynh Thành. Có thể nói, mấy tháng nay cái tên này luôn vang như sấm rền bên tai.
Khuynh Thành thầm cười nhạt, liệu ông ta cho rằng cô phải gây ồn ào như thế là để làm gì?
Cô chờ đợi cái ngày hôm nay, để ông ta nhớ ra cô.
Phải làm thế thì cô mới có thể trao củ nhân sâm của Huyết Sâm đến tận tay Tiên đế.
Khi trước, Huyết Sâm đã dặn dò cô hàng trăm lần rằng nhất định phải đưa tận tay ông ta.
Cô đâu có thể làm trái lời hứa?
“Thế ư? Tiên đế ta đây nghe nói ngươi có vườn Vạn Thú, có đúng vậy không?”
Diệp Khuynh Thành rất đàng hoàng đúng mực đứng lên, nói: “Tiểu nữ không có vườn Vạn Thú. Chẳng biết ai đã tung tin đồn nhảm ấy, khiến tiểu nữ phải trốn trong Thanh Hư đạo quán tròn ba tháng trời!”
“À ra thế. Vậy ngươi định dâng Tiên đế lễ vật gì?”
Diệp Khuynh Thành bước lên, mở nhẫn không gian lấy ra một củ nhân sâm giống hệt hình người, nói: “Đây là lễ vật tiểu nữ muốn biếu Tiên đế.”
Mọi người đang ngồi trên ghế suýt nữa ngã phệt xuống đất.
Trò hề gì thế này?
Chuyện về cái vườn Vạn Thú ầm ĩ xôn xao, để rồi rốt cuộc biến thành một củ nhân sâm vớ vẩn chẳng đáng nhìn.
Nhất là những vị đã từng truy sát Diệp Khuynh Thành, lúc này tức quá chỉ muốn đập đầu vào tường.
Họ đã bị một cô gái ranh con bỡn cợt.
“Một củ nhân sâm?”
“Bẩm Tiên đế, đây không phải nhân sâm bình thường. Nếu ngài chưa tin thì cứ cầm mà xem đi!”
Tiên đế cười ha hả. Cô gái đi xuyên không gian này dí dỏm thật!
Hôm nay tâm trạng rất vui. Được!
Dù sao thì vườn Vạn Thú cũng chưa tái xuất giang hồ, thì cứ xem một lát có sao đâu? Ông ta không tin nó có thể làm hại ông ta được.
“Trình lên đây!”
Một thị nữ đứng bên Tiên đế nói “xin vâng”, rồi bước xuống.
Cô ta nhìn Khuynh Thành một lượt, thấy không có mối nguy nào, mới đưa tay ra cầm củ nhân sâm hình đứa trẻ con trên tay Khuynh Thành.
“Tha Tiên đế, đây ạ.”
Hai tay cô ta nâng củ nhân sâm đến trước mặt Tiên đế.
Tiên đế cười vang, rồi nói: “Tiên đế ta đây sẽ nhìn tận nơi, xem nó khác thường chỗ nào.”
Ông ta cầm củ nhân sâm rồi mân mê trong tay.
Bỗng nhiên, củ nhân sâm như có linh hồn sống, nó tự tách đôi.
Một đạo kim quang bỗng lóe ra từ củ nhân sâm.
Chói đến nỗi không ai dám mở mắt.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngớ ra. Nó… nó là gì thế?
Đạo kim quang mỗi lúc một mạnh, sát khí đậm đặc cũng lan tỏa khắp nơi.
Đây… đây là… khí lưu của Chiến thần Trọng Lâu!
Hơi thở của Chiến thần Trọng Lâu. Đúng rồi!
Không! Không thể có chuyện này.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Trọng Lâu đã chết từ rất lâu, cho nên, đâu có thể là Trọng Lâu? Đâu có thể như vậy?
Không riêng gì Tiên đế, mà từng người đang có mặt ở đây cũng đều cảm nhận ra làn sát khí cực mạnh này.
Không khí đặc quánh mùi vị khát máu.
“Tiên đế không ngờ ta sẽ trở lại, đúng không?”
Giọng của Trọng Lâu bỗng vang lên trong không khí.
Đạo kim quang cực mạnh ấy dần dần nhạt đi, rồi một hình người lộ ra.
Kim quang càng lúc càng mờ ảo, hình người càng lúc càng rõ nét.
Người này… chẳng phải Chiến thần thì còn ai vào đây nữa?
Trọng Lâu. Trời ơi! Đúng là Chiến thần Trọng Lâu rồi!
Toàn thể điện Kim Hoa bỗng dưng sôi lên! Trọng Lâu vốn đã chết, nay lại sống lại như một chuyện thần kỳ.
Sắc mặt Tiên đế hơi tái đi, ông ta cũng thấy kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Năm xưa rõ ràng là ông ta đã giết Trọng Lâu, sao hắn ta có thể sống lại như thế này?
Ông ta đã đích thân xuống phàm trần kiểm tra vườn Vạn Thú, nó rành rành vẫn đang ở thế giới nhân gian.
Trọng Lâu… Trọng Lâu sao có thể lại xuất hiện trước mắt ông ta?
“Tiên đế, thế nào? Không nhận ra ta à?”
Đôi mắt phượng của Trọng Lâu hơi lim dim, khóe miệng hơi động đậy, khuôn mặt đầy vẻ kiêu hùng cứng cỏi.
Đôi mắt ông bắn ra tia lạnh, cặp lông mày rậm đen cong như hai lưỡi mác, bộ ngực vạm vỡ, uy phong, vạn người không địch nổi.
Giọng ông vang dội chí khí ngất trời vạn trượng cao.
Gân cốt cứng mạnh như sắt như đồng, đường bệ như tỳ hưu lay trời chuyển đất.
Lưng thẳng vai rộng, tiềm tàng sức mạnh khổng lồ bền bỉ.
Trọng Lâu… người này là Chiến thần Trọng Lâu mà truyền thuyết vẫn nhắc đến!
Ông ta… ông ta đã chết rồi kia mà? Sao lại mọc ra từ một củ nhân sâm có hình hài một đứa trẻ con?
“Tiên đế, đã đến lúc phải tính sổ món nợ giữa chúng ta rồi.”
“Ngươi…”
Sắc mặt Tiên đế hơi khó coi. Ông ta dẫu ngủ mê cũng không ngờ Trọng Lâu lại chưa chết!
Trọng Lâu lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi phát ra những âm thanh khô không khốc như băng đóng cứng suốt ngàn năm, khiến người lạnh buốt thấu xương.
“Hôm nay ngươi mừng thọ, ta tạm tha cho. Ta là Chiến thần của tiên giới, ta không như một số kẻ chuyên giở thủ đoạn nham hiểm độc ác. Ba ngày sau, tại suối Bích Lạc, sẽ quyết chiến sinh tử!”
Lạnh lùng buông ngần ấy câu, rồi quay người, ngước mắt nhìn.
Đưa tay tóm tàn ảnh của Khuynh Thành và Hồng Loan, chớp lòa, rồi tất cả tan biến không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ còn lại đám đông khách a lúng túng không biết làm gì, đứng đó nhìn Tiên đế.
Thanh Hư đạo trưởng nào ngờ không những chẳng có vườn Vạn Thú mà còn mọc ra Chiến thần. Ông ta rất lộn ruột khi nghĩ đến ba tháng trời săn đón hầu hạ Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan.
Ông ta đứng dậy chắp hai tay: “Xem ra hôm nay Tiên đế không vui lắm, tại hạ Thanh Hư ở Thanh Hư Quán xin cáo từ vậy!”
Tiếp đó Hoa Mãn Nguyệt cũng đứng lên, giơ hai tay vặn hông vươn vai, ngáp một cái rồi nói: “Lưu Hương Nguyệt Nhi, chúng ta cũng về thôi, hết trò để xem rồi.”
Những người khác cũng đua nhau đứng lên cáo lui.
Tiên đế ngồi trên kia không nói một câu, hai tay nắm lại rõ chặt.
Dường như ông không hề nhìn thấy họ. Cuối cùng chỉ còn ba vị Đông đế, Tây đế, Nam đế.
“Bắc đế…”
Nam đế vừa mở miệng thì Bắc đế đã nhảy dựng dậy, gầm lên như sấm: “Cút đi! Các người cút cả đi! Các người tưởng ta sợ hắn chắc? Ba ngày nữa. Các người cứ chờ sẽ thấy!”
Nam đế vốn có thiện chí an ủi ông ta, nào ngờ lại bị ông ta nói vỗ mặt như vậy. Bèn hừ hừ lạnh lùng rồi biến mất. Đông đế và Tây đế vốn dĩ không thật hòa hợp với Bắc đế, hôm nay cũng đến dự gọi là có mặt cho xong.
Lúc này thấy thế, hai vị cũng không nói nửa lời, biến luôn.
Bắc đế vẫn thấy cái đầu mình ong ong không ngớt.
Tác giả :
Đường Khả Điền