Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 92: Cơn lốc mini
Nhờ trải nghiệm bên thế giới tuyến song song, Tạ Loan biết dị năng chữa trị bình thường có thuộc tính quang.
Thiết bị chữa trị thông qua nguyên lý điểu chỉnh ánh sáng phức tạp có thể mô phỏng dị năng chữa trị, làm nó có hiệu quả tương tự.
Vì thế khi đó Tạ Loan muốn dùng thiết bị chữa trị vết thương cho Áo Ny, Lạp Duy mới bảo là khắc thuộc tính.
Dùng dị năng chữa trị điều trị vết thương, lúc mới đầu sẽ có cảm giác đau, thế nhưng vừa nãy hoàn toàn là im hơi lặng tiếng hoàn thành cả quá trình.
Bản thân có tinh thần lực cao cấp, Tạ Loan nhạy cảm với dị năng hơn đại đa số mọi người, anh có thể cảm nhận được dị năng cụ bà dùng để chữa trị vết thương có mình không giống dị năng chữa trị bình thường.
Chính là cảm giác khác biệt này làm Tạ Loan lập tức đuổi theo đối phương.
Anh không thể bỏ qua cơ hội này.
Hai phân hội ở cùng một tinh cầu, di chuyển cũng không tốn quá nhiều thời gian, ngồi trên xe huyền phù nhẹ nhàng vượt qua mấy thành phố, Tạ Loan dẫn cụ bà Bối Lạp quay về phân hội Vân Bảo.
Đi ở phía trước dẫn đường, vừa vào cổng phân hội, Tạ Loan lập tức đi thẳng tới phòng sinh hoạt.
Lúc miêu tả tình huống, Tạ Loan chỉ nói là vết thương do vũ khí đặc biệt tạo thành mà thôi.
Mặc dù đối phương đã đáp ứng, thế nhưng có thể chữa khỏi cho Mạc Lý Sâm hay không thì Tạ Loan cũng không quá chắn chắc, chỉ hi vọng là được mà thôi.
“A Loan, sao về sớm vậy…” Nhìn thấy thanh niên tiến vào phòng sinh hoạt, Hạ Kỳ lộ ra biểu tình kinh ngạc, theo dự đoán thì ít nhất phải là buổi chiều Tạ Loan mới trở lại.
Lại thấy phía sau Tạ Loan còn một người nữa, Hạ Kỳ mở miệng hỏi: “Vị này là…”
“Là người tới thử trị liệu cho Mạc Lý Sâm.” Vì không quá chắc chắn nên Tạ Loan tăng thêm từ thử.
Nghe nói Mạc Lý Sâm đang ở đình viện bên ngoài, Tạ Loan bảo Lâm Nghĩa hộ trợ gọi ông vào phòng nghỉ, anh thì dẫn Bối Lạp tới đó trước.
Muốn tới phòng nghỉ cần đi ngang qua phòng sinh hoạt của ấu tể, lúc Tạ Loan dẫn người đi qua, một bé chim béo màu vàng nhạt từ xa đập cánh bay tới, chuẩn xác bổ nhào vào lòng anh.
Đã diễn ra nhiều lần nên Tạ Loan lập tức phản xạ giơ tay ôm ấu tể.
“Chíp chíp….”
Hai móng vuốt bé xíu đạp đạp lên người thanh niên, ấu tể khố duy nằm trong lòng ngực Tạ Loan, ngẩng đầu phát ra âm thanh trong veo với anh.
Tiếng kêu so với bình thường vang dội hơn một chút, Tạ Loan cúi đầu nhìn đôi cánh nhỏ vẫn không ngừng nhúc nhích của bé, kiềm không được nhẹ nhàng phát ra một âm đơn: “Hử?”
Âm cuối cất cao đại biểu cho nghi vấn, Tạ Loan phát hiện ánh mắt đen lúng liếng của bé sáng lấp lánh, thân thể lông vũ mềm mại cọ sát vào người mình, tiếng kêu lại vừa trong trẻo vừa vang dội.
Cảm giác được ấu tể muốn nói gì đó với mình, hoặc là muốn mình nhìn gì đó, Tạ Loan giơ tay vuốt ve lông vũ mềm mại của bé, chậm rãi hứa: “Bây giờ ta có chuyện phải làm, chờ chốc nữa làm xong rồi ta sẽ lập tức tới ngay.”
“Chíp.” Lông vũ được thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve, ấu tể khố duy ngẩng đầu kêu một tiếng, ánh sáng trong mắt cũng không vì thế mà ảm đạm, vẫn long lanh sáng ngời ngư cũ, bé chim béo từ trong lòng Tạ Loan đập cánh bay trở về kệ gỗ.
Ở bên cạnh nhìn thái độ ôn nhu của thanh niên đối với ấu tể, hảo cảm của Bối Lạp đối với thanh niên trẻ tuổi trước mặt tự nhiên lại tăng cao thêm vài phần.
Những bảo mẫu khác ở trong phòng lúc chăm sóc ấu tể thoạt nhìn cũng rất cẩn thận, về điểm này, phân hội này rõ ràng tốt hơn những phân hội khác.
Tạ Loan đi tới phòng nghỉ, không bao lâu sau, Lâm Nghĩa đã giúp anh gọi người tới.
Không chỉ Mạc Lý Sâm, Trát Lạp Đức vừa vặn hoàn thành xong phần rèn luyện thường ngày cũng tới, bất quá ông nhường lại vị trí thuận lợi cho Mạc Lý Sâm tiến hành trị liệu, bàn thân chui vào trong góc.
Biết tình huống Mạc Lý Sâm, Trát Lạp Đức cũng không quá lạc quan với lần chữa trị này, dù sao đây cũng là vấn đề mà bộ y sư Tinh Minh cũng không giải quyết được.
Trong bộ y sư có rất nhiều nhân viên là bác sĩ xuất sắc trong ngành, sở dĩ Trát Lạp Đức không nói chuyện này lúc Tạ Loan đăng tin tìm người cũng vì không muốn đối phương có suy nghĩ tiêu cực.
Cụ bà tóc hoa râm đeo một chiếc kính lão, thấy đối phương híp mắt quan sát chỗ tay cụt của Mạc Lý Sâm, Trát Lạp Đức càng xem lại càng không quá lạc quan.
Theo quy định của ngành y, với niên kỷ của bác sĩ thì đối phương hẳn đã về hưu rất nhiều năm rồi đi.
Kỹ năng nếu lâu ngày không dùng tới sẽ không còn thuần thục, Trát Lạp Đức im lặng quan sát, bất quá tâm tình đã không mấy lạc quan.
Thế nhưng một lúc sau, Trát Lạp Đức nghe thấy một câu mà ông chứ ngỡ là mình nghe nhầm.
“Không phải vấn đề gì lớn, có thể trị.” Kiểm tra xong vị trí bị thương của Mạc Lý Sâm, cụ bà đẩy gọng kính trên sóng mũi, bình tĩnh đưa ra kết luận.
Lông mày Trát Lạp Đức nhịn không được giật giật, theo bản năng cảm thấy đối phương đang khoác lác, thế nhưng ngay sau đó cảm nhận được một luồng dị năng chập chờn làm ánh mắt ông trợn to.
Không giống hiệu quả ngắn ngủi lúc Tạ Loan chữa trị, loại dị năng đặc biệt này hệt như cơn sóng lan tràn ra xung quanh, làm những người có dị năng trong phòng nghỉ đều cảm nhận được.
Đó không phải dị năng chữa trị hệ quan thông thường, đó là.. dị năng sinh mệnh??
Trừ bỏ Tạ Loan không am hiểu về dị năng sinh mệnh, hai người còn lại trong phòng đều lộ ra ánh mắt kinh dị.
Dị năng sinh mệnh là một loại dị năng biến dị, chỉ cần là dị năng biến dị thì có thể đoán được độ hiếm hoi của nó, người gần nhất sở hữu loại dị năng này cũng là bảy, tám mươi năm trước.
Người này từng gia nhập hội y sư, mới vừa gia nhập đã bộc lộ tài năng, rất nhanh đượct hăng chức lên làm hội trưởng.
Thế nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, đối phương đột nhiên từ chức, hơn nữa còn biến mất không còn tăm hơi, rất nhiều năm sau đó, bọn họ chưa từng nghe nói tới người có dị năng sinh mệnh thứ hai xuất hiện.
“Ngài là Bối Lạp Y Phàm Đặc sao?” Trát Lạp Đức dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi.
Thật ra thì nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc nhìn ra được sự khác biệt của dị năng sinh mệnh cùng dị năng chữa trị, trừ bỏ Bối Lạp, ba người trong phòng nghỉ không phải tinh thần lực quá mạnh mẽ thì cũng đạt được thành cực cực cao về mặt dị năng nên mới có kết quả này.
Sau khi tiến hành bước đầu chữa trị, cụ bà đeo kính không ngờ có người ngoài nghề nhìn ra thân phận của mình, lúc này cũng có chút sửng sốt.
Mắt thấy bầu không khí có chút không đúng, Tạ Loan liền lên tiếng giảng hòa: “Chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, ngài có thể yên tâm.”
Liên quan tới chuyện riêng tư của người khác, Tạ Loan sẽ không lôi ra làm trò đùa.
Giọng điệu của thanh niên rất thành khẩn, Bối Lạp cũng thả lỏng phòng bị, gật đầu với Tạ Loan: “Vừa nãy đã kết thúc quá trình trị liệu ban đầu, muốn chữa khỏi hoàn toàn cần phải điều trị thêm hai lần nữa, chờ sau khi chữa khỏi thì có thể tiến hành nối tay giả.”
Nghe những lời này, biểu tình của mọi người đều lộ rõ vui mừng.
Đồng dạng là chữa trị nhưng khác biệt lớn nhất của dị năng sinh mệnh cùng dị năng chữa trị thông thường chính là dị năng chữa trị chỉ có thể chữa trị hồi phục, mà dị năng sinh mệnh thì trực tiếp phục sinh.
Loại phục sinh này không phải không có hạn chế, giống như chuyện khôi phục cả cánh tay căn bản là không thể nào làm được.
Thế nhưng có thể hoàn toàn chữa khỏi vết thương đã là rất may mắn, Mạc Lý Sâm thực sự không muốn yêu cầu nhiều hơn.
Kết thúc chuyện bên này, Tạ Loan lập tức tuân thủ hứa hẹn chạy tới chỗ ấu tể khố duy. Vừa thấy Tạ Loan tới, bé chim béo vẫn ngoan ngoãn chờ đợi lập tức đập cánh bay tới bên cạnh Tạ Loan.
Tạ Loan theo ấu tể khố duy đi tới đại sảnh, lúc này những bảo mẫu khác cũng đang ở đây, Tạ Loan thấy ấu tể bay tới một vị trí tương đối trống trải.
“Lạp Duy muốn cho ta xem cái gì?” Tạ Loan thực phối hợp đứng yên tại chỗ, ôn nhu hỏi ấu tể.
“Chíp chíp!”
Nghe hai tiếng kêu thanh thúy, Tạ Loan thấy ấu tể đẩy một hộp giấy ở bên cạnh rớt xuống đất, sau đó bé cũng bay xuống theo.
Hệt như một bé gà con đứng trên mặt thảm mềm mại, ấu tể khố duy giang đôi cánh nhỏ làm ra động tác đập cánh, theo động tác của bé một cơn lốc xoáy mini hệt như con quay bay tới cuốn lấy hộp giấy kia.
Là dị năng hệ phong…
Không kịp nghĩ nhiều, Tạ Loan nghe bé chim béo đứng dưới đất phát ra tiếng kêu thanh thúy với mình.
“Chíp, chíp chíp…!”
Nâng đầu dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn thanh niên, lúc đối phương cúi đầu nhìn nó, ấu tể khố duy này liền ưỡn bộ ngực đầy lông tơ của mình lên.
Rõ ràng, bé đang chờ đợi người lớn khen ngợi.
Thiết bị chữa trị thông qua nguyên lý điểu chỉnh ánh sáng phức tạp có thể mô phỏng dị năng chữa trị, làm nó có hiệu quả tương tự.
Vì thế khi đó Tạ Loan muốn dùng thiết bị chữa trị vết thương cho Áo Ny, Lạp Duy mới bảo là khắc thuộc tính.
Dùng dị năng chữa trị điều trị vết thương, lúc mới đầu sẽ có cảm giác đau, thế nhưng vừa nãy hoàn toàn là im hơi lặng tiếng hoàn thành cả quá trình.
Bản thân có tinh thần lực cao cấp, Tạ Loan nhạy cảm với dị năng hơn đại đa số mọi người, anh có thể cảm nhận được dị năng cụ bà dùng để chữa trị vết thương có mình không giống dị năng chữa trị bình thường.
Chính là cảm giác khác biệt này làm Tạ Loan lập tức đuổi theo đối phương.
Anh không thể bỏ qua cơ hội này.
Hai phân hội ở cùng một tinh cầu, di chuyển cũng không tốn quá nhiều thời gian, ngồi trên xe huyền phù nhẹ nhàng vượt qua mấy thành phố, Tạ Loan dẫn cụ bà Bối Lạp quay về phân hội Vân Bảo.
Đi ở phía trước dẫn đường, vừa vào cổng phân hội, Tạ Loan lập tức đi thẳng tới phòng sinh hoạt.
Lúc miêu tả tình huống, Tạ Loan chỉ nói là vết thương do vũ khí đặc biệt tạo thành mà thôi.
Mặc dù đối phương đã đáp ứng, thế nhưng có thể chữa khỏi cho Mạc Lý Sâm hay không thì Tạ Loan cũng không quá chắn chắc, chỉ hi vọng là được mà thôi.
“A Loan, sao về sớm vậy…” Nhìn thấy thanh niên tiến vào phòng sinh hoạt, Hạ Kỳ lộ ra biểu tình kinh ngạc, theo dự đoán thì ít nhất phải là buổi chiều Tạ Loan mới trở lại.
Lại thấy phía sau Tạ Loan còn một người nữa, Hạ Kỳ mở miệng hỏi: “Vị này là…”
“Là người tới thử trị liệu cho Mạc Lý Sâm.” Vì không quá chắc chắn nên Tạ Loan tăng thêm từ thử.
Nghe nói Mạc Lý Sâm đang ở đình viện bên ngoài, Tạ Loan bảo Lâm Nghĩa hộ trợ gọi ông vào phòng nghỉ, anh thì dẫn Bối Lạp tới đó trước.
Muốn tới phòng nghỉ cần đi ngang qua phòng sinh hoạt của ấu tể, lúc Tạ Loan dẫn người đi qua, một bé chim béo màu vàng nhạt từ xa đập cánh bay tới, chuẩn xác bổ nhào vào lòng anh.
Đã diễn ra nhiều lần nên Tạ Loan lập tức phản xạ giơ tay ôm ấu tể.
“Chíp chíp….”
Hai móng vuốt bé xíu đạp đạp lên người thanh niên, ấu tể khố duy nằm trong lòng ngực Tạ Loan, ngẩng đầu phát ra âm thanh trong veo với anh.
Tiếng kêu so với bình thường vang dội hơn một chút, Tạ Loan cúi đầu nhìn đôi cánh nhỏ vẫn không ngừng nhúc nhích của bé, kiềm không được nhẹ nhàng phát ra một âm đơn: “Hử?”
Âm cuối cất cao đại biểu cho nghi vấn, Tạ Loan phát hiện ánh mắt đen lúng liếng của bé sáng lấp lánh, thân thể lông vũ mềm mại cọ sát vào người mình, tiếng kêu lại vừa trong trẻo vừa vang dội.
Cảm giác được ấu tể muốn nói gì đó với mình, hoặc là muốn mình nhìn gì đó, Tạ Loan giơ tay vuốt ve lông vũ mềm mại của bé, chậm rãi hứa: “Bây giờ ta có chuyện phải làm, chờ chốc nữa làm xong rồi ta sẽ lập tức tới ngay.”
“Chíp.” Lông vũ được thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve, ấu tể khố duy ngẩng đầu kêu một tiếng, ánh sáng trong mắt cũng không vì thế mà ảm đạm, vẫn long lanh sáng ngời ngư cũ, bé chim béo từ trong lòng Tạ Loan đập cánh bay trở về kệ gỗ.
Ở bên cạnh nhìn thái độ ôn nhu của thanh niên đối với ấu tể, hảo cảm của Bối Lạp đối với thanh niên trẻ tuổi trước mặt tự nhiên lại tăng cao thêm vài phần.
Những bảo mẫu khác ở trong phòng lúc chăm sóc ấu tể thoạt nhìn cũng rất cẩn thận, về điểm này, phân hội này rõ ràng tốt hơn những phân hội khác.
Tạ Loan đi tới phòng nghỉ, không bao lâu sau, Lâm Nghĩa đã giúp anh gọi người tới.
Không chỉ Mạc Lý Sâm, Trát Lạp Đức vừa vặn hoàn thành xong phần rèn luyện thường ngày cũng tới, bất quá ông nhường lại vị trí thuận lợi cho Mạc Lý Sâm tiến hành trị liệu, bàn thân chui vào trong góc.
Biết tình huống Mạc Lý Sâm, Trát Lạp Đức cũng không quá lạc quan với lần chữa trị này, dù sao đây cũng là vấn đề mà bộ y sư Tinh Minh cũng không giải quyết được.
Trong bộ y sư có rất nhiều nhân viên là bác sĩ xuất sắc trong ngành, sở dĩ Trát Lạp Đức không nói chuyện này lúc Tạ Loan đăng tin tìm người cũng vì không muốn đối phương có suy nghĩ tiêu cực.
Cụ bà tóc hoa râm đeo một chiếc kính lão, thấy đối phương híp mắt quan sát chỗ tay cụt của Mạc Lý Sâm, Trát Lạp Đức càng xem lại càng không quá lạc quan.
Theo quy định của ngành y, với niên kỷ của bác sĩ thì đối phương hẳn đã về hưu rất nhiều năm rồi đi.
Kỹ năng nếu lâu ngày không dùng tới sẽ không còn thuần thục, Trát Lạp Đức im lặng quan sát, bất quá tâm tình đã không mấy lạc quan.
Thế nhưng một lúc sau, Trát Lạp Đức nghe thấy một câu mà ông chứ ngỡ là mình nghe nhầm.
“Không phải vấn đề gì lớn, có thể trị.” Kiểm tra xong vị trí bị thương của Mạc Lý Sâm, cụ bà đẩy gọng kính trên sóng mũi, bình tĩnh đưa ra kết luận.
Lông mày Trát Lạp Đức nhịn không được giật giật, theo bản năng cảm thấy đối phương đang khoác lác, thế nhưng ngay sau đó cảm nhận được một luồng dị năng chập chờn làm ánh mắt ông trợn to.
Không giống hiệu quả ngắn ngủi lúc Tạ Loan chữa trị, loại dị năng đặc biệt này hệt như cơn sóng lan tràn ra xung quanh, làm những người có dị năng trong phòng nghỉ đều cảm nhận được.
Đó không phải dị năng chữa trị hệ quan thông thường, đó là.. dị năng sinh mệnh??
Trừ bỏ Tạ Loan không am hiểu về dị năng sinh mệnh, hai người còn lại trong phòng đều lộ ra ánh mắt kinh dị.
Dị năng sinh mệnh là một loại dị năng biến dị, chỉ cần là dị năng biến dị thì có thể đoán được độ hiếm hoi của nó, người gần nhất sở hữu loại dị năng này cũng là bảy, tám mươi năm trước.
Người này từng gia nhập hội y sư, mới vừa gia nhập đã bộc lộ tài năng, rất nhanh đượct hăng chức lên làm hội trưởng.
Thế nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, đối phương đột nhiên từ chức, hơn nữa còn biến mất không còn tăm hơi, rất nhiều năm sau đó, bọn họ chưa từng nghe nói tới người có dị năng sinh mệnh thứ hai xuất hiện.
“Ngài là Bối Lạp Y Phàm Đặc sao?” Trát Lạp Đức dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi.
Thật ra thì nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc nhìn ra được sự khác biệt của dị năng sinh mệnh cùng dị năng chữa trị, trừ bỏ Bối Lạp, ba người trong phòng nghỉ không phải tinh thần lực quá mạnh mẽ thì cũng đạt được thành cực cực cao về mặt dị năng nên mới có kết quả này.
Sau khi tiến hành bước đầu chữa trị, cụ bà đeo kính không ngờ có người ngoài nghề nhìn ra thân phận của mình, lúc này cũng có chút sửng sốt.
Mắt thấy bầu không khí có chút không đúng, Tạ Loan liền lên tiếng giảng hòa: “Chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, ngài có thể yên tâm.”
Liên quan tới chuyện riêng tư của người khác, Tạ Loan sẽ không lôi ra làm trò đùa.
Giọng điệu của thanh niên rất thành khẩn, Bối Lạp cũng thả lỏng phòng bị, gật đầu với Tạ Loan: “Vừa nãy đã kết thúc quá trình trị liệu ban đầu, muốn chữa khỏi hoàn toàn cần phải điều trị thêm hai lần nữa, chờ sau khi chữa khỏi thì có thể tiến hành nối tay giả.”
Nghe những lời này, biểu tình của mọi người đều lộ rõ vui mừng.
Đồng dạng là chữa trị nhưng khác biệt lớn nhất của dị năng sinh mệnh cùng dị năng chữa trị thông thường chính là dị năng chữa trị chỉ có thể chữa trị hồi phục, mà dị năng sinh mệnh thì trực tiếp phục sinh.
Loại phục sinh này không phải không có hạn chế, giống như chuyện khôi phục cả cánh tay căn bản là không thể nào làm được.
Thế nhưng có thể hoàn toàn chữa khỏi vết thương đã là rất may mắn, Mạc Lý Sâm thực sự không muốn yêu cầu nhiều hơn.
Kết thúc chuyện bên này, Tạ Loan lập tức tuân thủ hứa hẹn chạy tới chỗ ấu tể khố duy. Vừa thấy Tạ Loan tới, bé chim béo vẫn ngoan ngoãn chờ đợi lập tức đập cánh bay tới bên cạnh Tạ Loan.
Tạ Loan theo ấu tể khố duy đi tới đại sảnh, lúc này những bảo mẫu khác cũng đang ở đây, Tạ Loan thấy ấu tể bay tới một vị trí tương đối trống trải.
“Lạp Duy muốn cho ta xem cái gì?” Tạ Loan thực phối hợp đứng yên tại chỗ, ôn nhu hỏi ấu tể.
“Chíp chíp!”
Nghe hai tiếng kêu thanh thúy, Tạ Loan thấy ấu tể đẩy một hộp giấy ở bên cạnh rớt xuống đất, sau đó bé cũng bay xuống theo.
Hệt như một bé gà con đứng trên mặt thảm mềm mại, ấu tể khố duy giang đôi cánh nhỏ làm ra động tác đập cánh, theo động tác của bé một cơn lốc xoáy mini hệt như con quay bay tới cuốn lấy hộp giấy kia.
Là dị năng hệ phong…
Không kịp nghĩ nhiều, Tạ Loan nghe bé chim béo đứng dưới đất phát ra tiếng kêu thanh thúy với mình.
“Chíp, chíp chíp…!”
Nâng đầu dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn thanh niên, lúc đối phương cúi đầu nhìn nó, ấu tể khố duy này liền ưỡn bộ ngực đầy lông tơ của mình lên.
Rõ ràng, bé đang chờ đợi người lớn khen ngợi.
Tác giả :
Tửu Hĩ