Hiệp Hành Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 8-2: Tan vỡ! (2)
Dịch: Sun
Hách Khải ăn một bữa đơn giản trong tiệm ăn nhanh, mối nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn. Hơn nữa, hắn còn sợ rằng Lâm Hùng đã vướng phải tai họa lớn nào đó, vì sợ làm liên lụy đến hắn nên làm ra vẻ trở mặt, không nhận quan hệ, dùng cách này để bảo vệ hắn?
Dù thế nào thì Hách Khải cũng không thấy yên lòng. Vậy nên hắn quyết định không trở lại trường mà bắt xe đi tới khu vực tệ nạn kia để tìm kiếm tung tích của Lâm Hùng. Cũng may là trước kia đã có lần hắn tới đây tìm Lâm Hùng và cũng biết một vài đàn em của tên kia nên cuối cùng cũng đã tìm được một tên đàn em trong số đó, theo dõi tên này và từ đó lại tìm thấy những tên đàn em khác…
Hách Khải lang thang cả đêm như vậy, đến khi trời gần sáng thì cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Lâm Hùng. Nơi này là một nhà dân bình thường, có điều vì là nhà dân trong khu vực tệ nạn nên trên tường đầy những hình vẽ màu sắc kỳ dị nào đó, xung quanh thì đầy bọn nghiện hút, trộm cắp và gái gọi.
Tiêu chuẩn xã hội của thế giới này ước chừng bằng với tiêu chuẩn xã hội đầu thế kỷ 20 trên Trái Đất, và an ninh xã hội của thời kỳ này thì khá là không ổn. Cứ thử tưởng tượng tình hình của những con hẻm u tối của London hay sự hỗn loạn của bến Thượng Hải thời đó thì sẽ rõ. Và cái chỗ này thì cũng giống hệt như vậy! Thực tế là trên đường đi đến đây, Hách Khải đã mấy lần gặp phải bọn trộm cướp tấn công. Nhưng đương nhiên bọn cướp đều chỉ là người bình thường nên cũng không gây ra được bất kỳ uy hiếp nào cho Hách Khải, mỗi lần gặp hắn đều bỏ chạy để đỡ phải dây dưa mất thời gian với bọn chúng.
Hách Khải đứng từ ngoài nhìn vào ngôi nhà mà Lâm Hùng đang ở. Lúc này đã là rạng sáng nên xung quanh rất ít người, hắn quyết định trèo tường vào luôn. Lúc này, tác dụng rèn luyện cánh tay và chân của La Hán Quyền được thể hiện rõ hơn bao giờ hết, giúp hắn trèo tường dễ dàng, nhẹ nhàng tới được cửa sổ của căn phòng Lâm Hùng đang ở, sau đó cẩn thận lắng tai nghe trộm.
Trong phòng có âm thanh một đôi nam nữ, mà còn là âm thanh khi đang làm chuyện tế nhị. Điều này làm cho Hách Khải rất lúng túng. Tuy nhiên trong lòng hắn lúc này đang đầy những nghi vấn, vậy nên chỉ thể cố gắng không gây tiếng động, lẳng lặng chờ đợi. Âm thanh ân ái trong phòng vang lên một hồi lâu, đôi nam nử trong phòng cuối cùng cũng ngừng lại. Sau đó là tiếng bật lửa hút thuốc và những lời thân mật mà đôi nam nữ kia dành cho nhau, mà tiếng của người nam giới chắc chắn là tiếng của Lâm Hùng.
Hách Khải không để những lời tâm tình này của bọn họ vào tai, chỉ kiên nhẫn chờ đợi ngoài cửa sổ. Lại một lúc lâu sau, trong phòng có tiếng rửa mặt, tiếng thu dọn giường chiếu, sau đó hắn đã nghe được những điều mà mình muốn nghe.
“Đại gia, làm vậy không sao chứ? Hôm qua anh không đi gặp huynh đệ của mình à? Chẳng phải anh nói tiền đồ của hắn rất sán lạn hay sao? Bỗng nhiên lạnh nhạt như vậy, lỡ làm cho quan hệ hai người xấu đi thì sao?” Giọng nữ bỗng nhiên hỏi.
Tiếng Lâm Hùng trả lời lập tức vang lên: “Ha, tiền đồ sán lạn ấy hả? Đó là nếu hắn chịu theo đại tỷ nhập ngũ, gia nhập Lý gia thì mới có tiền đồ sán lạn chứ! Còn không thì sao? Chẳng lẽ hắn thật sự có thể trở thành cường giả Nội Lực Cảnh bằng cái bộ quyền pháp rác rưởi kia à? Nếu vậy thật thì có phải cường giả Nội Lực Cảnh hóa ra lại quá rẻ tiền hay không? Cô không biết đâu! cách đây không lâu, đích thân đại công tử của Lý gia đã chính miệng mời chào hắn, muốn truyền cho hắn một bộ quyền pháp hạng nhất cao cấp. Cô có biết hắn làm gì không? Hắn dám từ chối đó! Còn có kẻ ngu đến như vậy nữa sao?”
“A? Võ công hạng nhất? Lại còn là cao cấp nữa sao?” Cô gái kia kinh ngạc hô lên: “Nếu như là em, có phải bán thân đi em cũng đồng ý.”
“Ha ha ha, nói cứ như thể cô còn chưa bán thân ấy.” Lâm Hùng trêu trọc đáp.
Cô gái kia hờn dỗi nói vài câu gì đó, sau đó mới tiếp tục chủ đề: “Vậy bây giờ thì sao? Vì hắn từ chối lời mời nên giờ đại gia không muốn nhìn mặt hắn nữa hả?”
Tiếng Lâm Hùng trả lời lại vang lên: “Cũng không phải như vậy. Trước kia ta nghĩ tiền đồ của hắn sán lạn nên mới ra sức cung phụng cho hắn, hầu hạ hắn như một ông lớn. Nhưng lần này hắn từ chối lời mời đó, có lẽ tương lai đã không còn hy vọng gì rồi. Nếu lúc này mà ta còn cung phụng hắn nữa thì ta mới chính là một thằng đại ngu đấy.”
Cô gái kia lại hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhưng đại gia ơi, chẳng phải trước kia anh nói tình cảm của anh và hắn còn quan trọng hơn cả tính mạng hay sao? Là tình huynh đệ mà?”
“Ha ha ha. Huynh đệ là cái gì? Huynh đệ chẳng phải chính là thứ để ta đem ra để bán đứng hay sao!? Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên cô lăn lộn ở chỗ này à? Cô nhìn khắp mấy con phố này đi, có thằng nào thích nghĩa khí mà sống được lâu hay không? Ngày trước, có lẽ ta đã thực sự dám giao tính mạng của mình cho hắn, nhưng rồi sau nhiều năm cung phụng hắn như vậy, tình cảm lúc đầu có lớn thế nào cũng đã dần phai nhạt, ơn nghĩa có lớn đến đâu cũng dần quên lãng. Lòng người mà, cuối cùng cũng sẽ thay đổi! Ta lăn lộn chốn này lâu như vậy, cũng đã hiểu được từ lâu rồi!”
Cô gái kia tiếp tục hỏi với vẻ đầy khó hiểu: “Nhưng đại gia ơi, lỡ sau sinh nhật thứ mười chín hắn lại chấp nhận lời đề nghị của Lý gia thì sao? Giờ anh lạnh nhạt với hắn như vậy, không sợ đến lúc đó sẽ thành ‘công giã tràng’, thành ‘dùng giỏ trúc để múc nước’ hay sao?”
Lâm Hùng cười phá lên ha hả rồi nói: “Không sao, không sao. Ta rất hiểu hắn. Hơn nữa, tuy ta vì lăn lộn trong giang hồ, bị thế giới xã hội đen dơ bẩn này khiến cho thay đổi lòng dạ, nhưng hắn thì lại chỉ là một tên trạch nam (1) không biết gì khác ngoài võ, chưa bao giờ để ý tới cuộc sống xã hội. Ta hiểu hắn rất rõ mà. Lúc đó chỉ cần tìm bừa một lý do để giải thích là được, hắn chắc chắn sẽ không nghi ngờ hay suy nghĩ gì nhiều. Hắn mà đồng ý với đề nghị kia thật thì có khi đời ta lại một bước lên trời cũng nên. Ha ha ha…”
Hách Khải lẳng lặng bỏ đi. Trên đường về trường, hắn lặng lẽ không nói một tiếng nào. Chính hắn cũng không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, không phải là tức giận, cũng không phải là đau đớn và càng không phải là tuyệt vọng. Nếu thực sự phải dùng một từ ngữ nào đó để hình dung, vậy thì có lẽ cũng là đau đớn, nhưng là đau đớn vì lý tưởng bị hiện thực chà đạp.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, Khước đạo cố nhân tâm dịch biến…
( Cứ ngỡ người xưa lòng không đổi, Chẳng ngờ lòng người cũng đổi thay…)
Hách Khải khẽ lẩm nhẩm một đoạn thơ đã từng đọc khi còn sống trên Địa Cầu, cảm thấy mình có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của Lâm Hùng. Dù sao thì Lâm Hùng cũng đã cung phụng Hách Khải nhiều năm như vậy, hơn nữa đó còn là một sự cung phụng không thấy điểm kết thúc, không thấy hy vọng nào ngoài cái gọi là ‘thiên phú’ khi có thể luyện một bộ quyền pháp rác rưởi tới mức đại thành. Điều đó đã đủ để bất kỳ một nhà đầu tư nào cũng muốn vứt bỏ hắn, cho dù tên của nhà đầu tư đó có là ‘huynh đệ’ đi nữa…
Hơn nữa, giới xã hội đen đúng là một bể thuốc nhuộm khổng lồ. Cho dù trước khi gia nhập xã hội đen, Lâm Hùng thực sự coi hắn là huynh đệ đi nữa, nhưng sau khi chứng kiến thế giới đen tối, dơ bẩn kia, nơi mà người người chỉ tìm cách lừa dối lẫn nhau, vậy mà Lâm Hùng còn có thể cung phụng hắn nhiều năm như vậy – cho dù là vì Lâm Hùng thấy tương lai của Hách Khải sẽ có thành tựu đi nữa, thì cũng đã là quá tốt rồi. Ít nhất là sau cùng Lâm Hùng cũng không làm hại hắn, chỉ là không nhìn thấy được hy vọng cho tương lai nên mới quyết định từ bỏ ‘đầu tư’ mà thôi.
“Ơn nghĩa vẫn là ơn nghĩa! Những năm cung phụng đó, sẽ mang lại cho mày phú quý ngày sau…” Hách Khải thầm quyết định như vậy, lòng cũng cảm thấy dần bình tĩnh lại, mang theo một cõi lòng lạnh băng vì đau đớn, trở về trường học…
Trong căn nhà trong khu tệ nạn, sau khi Hách Khải đã đi một lúc lâu thì có một tên đàn em vào báo với Lâm Hùng rằng Hách Khải đã đi rồi. Lâm Hùng nghe vậy mới thôi nói lảm nhảm với cô gái trên giường, bắt đầu lấy thuốc lá ra hút.
Cô gái kia thấy biểu hiện của Lâm Hùng thì thở dài. Cô ôm lấy hắn từ phía sau rồi nói: “Thật không thể hiểu nổi anh! Sao lại diễn kịch một mình như vậy? Chẳng lẽ cả em cũng không thể chia xẻ hay sao?”
Lâm Hùng gượng cười mà không nói gì, chỉ thò tay xuống dưới giường móc ra một phong bì, bên trong có một xấp tiền. Hắn đưa cho cô gái rồi nói: “Em thì không phải người đàn bà của anh, anh cũng không thể được coi là người đàn ông của em. Chúng ta… đều chỉ là những kẻ giãy giụa cầu sinh mà thôi. Nhưng dù sao em và anh cũng coi như có một chút tình. Em hãy cầm lấy số tiền này, sau này đừng đến tìm anh nữa, cũng đừng nói cho ai biết về màn kịch vừa rồi. Nhớ lấy, dù có chuyện gì xảy ra cùng không được đến tìm anh! Tốt nhất là từ giờ em hãy ra sức nói xấu, chửi rủa anh với các chị em của mình… Đi đi, đừng quay lại nữa!”
Cô gái kia cũng là người từng trải sự đời, vậy nên nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái mét, vội lắp bắp hỏi: “Đã… đã xảy ra chuyện lớn gì ư? Có phải không? Anh đã đắc tội với nhân vật lớn nào sao? Trả lời em đi.”
“Cút!”
Lâm Hùng chẳng những không trả lời mà còn vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt cô gái, đánh cho mặt cô sưng phù, khóe miệng còn bật cả máu, khiến cho cô chợt ngây dại cả người. Khóe mắt Lâm Hùng run lên, cuối cùng vẫn ôm lấy cô rồi thì thầm vào tai: “Nhớ kỹ lời anh nói! Còn nữa… chắc là anh sẽ không đưa em đi trốn được đâu. Nên hãy quên anh đi, tìm một anh nông dân tốt bụng nào mà gả, nơi này không thích hợp cho một cô bé mơ mộng như em đâu! Nơi thủ đô này, không có xã hội thượng lưu mà em hằng mơ mộng đâu! Đó không phải điều mà những kẻ dưới đáy xã hội như chúng ta nên mơ ước đâu em… Tạm biệt em, tiểu Thiến.”
Lúc nói xong, hắn lại cắn răng, tát mạnh cái thứ hai vào má bên kia của cô gái, đồng thời rống to lên: “Con mẹ mày! Mày dám lấy tiền của ông đi nuôi trai à!? Có tin ông đây phế mày không? Còn không biết Lâm Hùng tao là ai à? Mày dám nuôi trai à?! Mẹ kiếp, gà của ông đây mà còn có đứa dám ăn à!?”
Cứ như vậy, thanh âm thật lớn, tiếng gào thật lớn, khiến cho đám đàn em của Lâm Hùng ở ngoài vội chạy vào. Vì cô gái kia là ‘gà’ của một sếp lớn hơn nên bọn đàn em phải vội xông vào khuyên can, vất vả lắm mới ngăn được Lâm Hùng đánh người. Còn cô gái kia cũng vừa mắng lại vừa khóc lóc đi ra. Có điều, không ai để ý rằng, cô không hề khóc thét và kêu gào, mà là đang thật sự khóc vì quá đỗi bi thương…
Lâm Hùng rất thông minh và cũng rất nhạy cảm. Hách Khải đã từng ví hắn với loại chuột trên tàu biển. Khi thuyền sắp chìm, hắn sẽ là kẻ đầu tiên cảm nhận được và cũng sẽ là kẻ đầu tiên chạy khỏi thuyền. Vậy nên hắn đã thay qua mấy đời đại ca, hắn như cá gặp nước trong môi trường này. Nhưng mà… nếu như chẳng những là đắm tàu, mà ngay cả biển rộng cũng đang điên cuồng giận giữ…
Vậy thì chú chuột kia đã không còn chỗ nào để chạy nữa, nó sẽ thế nào đây…
Thế nào đây…
Ngay lúc này…
Lâm Hùng ngồi một mình tại đầu giường, thuốc lá đốt lên một điếu lại một điếu, nơi khóe mắt, nước mắt từng giọt lại từng giọt…
Lời bình:Cuộc đời mấy ai được tới một người anh em quý hơn cả tính mạng? Số phận người anh em đó của Hách Khải sẽ ra sao? Điều gì đang chờ đợi hai người ở phía trước. Đón đọc Hiệp Hành Thiên Hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!
Chú thích:1. Trạch nam: loại con trai không hòa nhập xã hội, không tham gia và để ý đến hoạt động xã hội. Giống như otaku của Nhật.
Hách Khải ăn một bữa đơn giản trong tiệm ăn nhanh, mối nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn. Hơn nữa, hắn còn sợ rằng Lâm Hùng đã vướng phải tai họa lớn nào đó, vì sợ làm liên lụy đến hắn nên làm ra vẻ trở mặt, không nhận quan hệ, dùng cách này để bảo vệ hắn?
Dù thế nào thì Hách Khải cũng không thấy yên lòng. Vậy nên hắn quyết định không trở lại trường mà bắt xe đi tới khu vực tệ nạn kia để tìm kiếm tung tích của Lâm Hùng. Cũng may là trước kia đã có lần hắn tới đây tìm Lâm Hùng và cũng biết một vài đàn em của tên kia nên cuối cùng cũng đã tìm được một tên đàn em trong số đó, theo dõi tên này và từ đó lại tìm thấy những tên đàn em khác…
Hách Khải lang thang cả đêm như vậy, đến khi trời gần sáng thì cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Lâm Hùng. Nơi này là một nhà dân bình thường, có điều vì là nhà dân trong khu vực tệ nạn nên trên tường đầy những hình vẽ màu sắc kỳ dị nào đó, xung quanh thì đầy bọn nghiện hút, trộm cắp và gái gọi.
Tiêu chuẩn xã hội của thế giới này ước chừng bằng với tiêu chuẩn xã hội đầu thế kỷ 20 trên Trái Đất, và an ninh xã hội của thời kỳ này thì khá là không ổn. Cứ thử tưởng tượng tình hình của những con hẻm u tối của London hay sự hỗn loạn của bến Thượng Hải thời đó thì sẽ rõ. Và cái chỗ này thì cũng giống hệt như vậy! Thực tế là trên đường đi đến đây, Hách Khải đã mấy lần gặp phải bọn trộm cướp tấn công. Nhưng đương nhiên bọn cướp đều chỉ là người bình thường nên cũng không gây ra được bất kỳ uy hiếp nào cho Hách Khải, mỗi lần gặp hắn đều bỏ chạy để đỡ phải dây dưa mất thời gian với bọn chúng.
Hách Khải đứng từ ngoài nhìn vào ngôi nhà mà Lâm Hùng đang ở. Lúc này đã là rạng sáng nên xung quanh rất ít người, hắn quyết định trèo tường vào luôn. Lúc này, tác dụng rèn luyện cánh tay và chân của La Hán Quyền được thể hiện rõ hơn bao giờ hết, giúp hắn trèo tường dễ dàng, nhẹ nhàng tới được cửa sổ của căn phòng Lâm Hùng đang ở, sau đó cẩn thận lắng tai nghe trộm.
Trong phòng có âm thanh một đôi nam nữ, mà còn là âm thanh khi đang làm chuyện tế nhị. Điều này làm cho Hách Khải rất lúng túng. Tuy nhiên trong lòng hắn lúc này đang đầy những nghi vấn, vậy nên chỉ thể cố gắng không gây tiếng động, lẳng lặng chờ đợi. Âm thanh ân ái trong phòng vang lên một hồi lâu, đôi nam nử trong phòng cuối cùng cũng ngừng lại. Sau đó là tiếng bật lửa hút thuốc và những lời thân mật mà đôi nam nữ kia dành cho nhau, mà tiếng của người nam giới chắc chắn là tiếng của Lâm Hùng.
Hách Khải không để những lời tâm tình này của bọn họ vào tai, chỉ kiên nhẫn chờ đợi ngoài cửa sổ. Lại một lúc lâu sau, trong phòng có tiếng rửa mặt, tiếng thu dọn giường chiếu, sau đó hắn đã nghe được những điều mà mình muốn nghe.
“Đại gia, làm vậy không sao chứ? Hôm qua anh không đi gặp huynh đệ của mình à? Chẳng phải anh nói tiền đồ của hắn rất sán lạn hay sao? Bỗng nhiên lạnh nhạt như vậy, lỡ làm cho quan hệ hai người xấu đi thì sao?” Giọng nữ bỗng nhiên hỏi.
Tiếng Lâm Hùng trả lời lập tức vang lên: “Ha, tiền đồ sán lạn ấy hả? Đó là nếu hắn chịu theo đại tỷ nhập ngũ, gia nhập Lý gia thì mới có tiền đồ sán lạn chứ! Còn không thì sao? Chẳng lẽ hắn thật sự có thể trở thành cường giả Nội Lực Cảnh bằng cái bộ quyền pháp rác rưởi kia à? Nếu vậy thật thì có phải cường giả Nội Lực Cảnh hóa ra lại quá rẻ tiền hay không? Cô không biết đâu! cách đây không lâu, đích thân đại công tử của Lý gia đã chính miệng mời chào hắn, muốn truyền cho hắn một bộ quyền pháp hạng nhất cao cấp. Cô có biết hắn làm gì không? Hắn dám từ chối đó! Còn có kẻ ngu đến như vậy nữa sao?”
“A? Võ công hạng nhất? Lại còn là cao cấp nữa sao?” Cô gái kia kinh ngạc hô lên: “Nếu như là em, có phải bán thân đi em cũng đồng ý.”
“Ha ha ha, nói cứ như thể cô còn chưa bán thân ấy.” Lâm Hùng trêu trọc đáp.
Cô gái kia hờn dỗi nói vài câu gì đó, sau đó mới tiếp tục chủ đề: “Vậy bây giờ thì sao? Vì hắn từ chối lời mời nên giờ đại gia không muốn nhìn mặt hắn nữa hả?”
Tiếng Lâm Hùng trả lời lại vang lên: “Cũng không phải như vậy. Trước kia ta nghĩ tiền đồ của hắn sán lạn nên mới ra sức cung phụng cho hắn, hầu hạ hắn như một ông lớn. Nhưng lần này hắn từ chối lời mời đó, có lẽ tương lai đã không còn hy vọng gì rồi. Nếu lúc này mà ta còn cung phụng hắn nữa thì ta mới chính là một thằng đại ngu đấy.”
Cô gái kia lại hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhưng đại gia ơi, chẳng phải trước kia anh nói tình cảm của anh và hắn còn quan trọng hơn cả tính mạng hay sao? Là tình huynh đệ mà?”
“Ha ha ha. Huynh đệ là cái gì? Huynh đệ chẳng phải chính là thứ để ta đem ra để bán đứng hay sao!? Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên cô lăn lộn ở chỗ này à? Cô nhìn khắp mấy con phố này đi, có thằng nào thích nghĩa khí mà sống được lâu hay không? Ngày trước, có lẽ ta đã thực sự dám giao tính mạng của mình cho hắn, nhưng rồi sau nhiều năm cung phụng hắn như vậy, tình cảm lúc đầu có lớn thế nào cũng đã dần phai nhạt, ơn nghĩa có lớn đến đâu cũng dần quên lãng. Lòng người mà, cuối cùng cũng sẽ thay đổi! Ta lăn lộn chốn này lâu như vậy, cũng đã hiểu được từ lâu rồi!”
Cô gái kia tiếp tục hỏi với vẻ đầy khó hiểu: “Nhưng đại gia ơi, lỡ sau sinh nhật thứ mười chín hắn lại chấp nhận lời đề nghị của Lý gia thì sao? Giờ anh lạnh nhạt với hắn như vậy, không sợ đến lúc đó sẽ thành ‘công giã tràng’, thành ‘dùng giỏ trúc để múc nước’ hay sao?”
Lâm Hùng cười phá lên ha hả rồi nói: “Không sao, không sao. Ta rất hiểu hắn. Hơn nữa, tuy ta vì lăn lộn trong giang hồ, bị thế giới xã hội đen dơ bẩn này khiến cho thay đổi lòng dạ, nhưng hắn thì lại chỉ là một tên trạch nam (1) không biết gì khác ngoài võ, chưa bao giờ để ý tới cuộc sống xã hội. Ta hiểu hắn rất rõ mà. Lúc đó chỉ cần tìm bừa một lý do để giải thích là được, hắn chắc chắn sẽ không nghi ngờ hay suy nghĩ gì nhiều. Hắn mà đồng ý với đề nghị kia thật thì có khi đời ta lại một bước lên trời cũng nên. Ha ha ha…”
Hách Khải lẳng lặng bỏ đi. Trên đường về trường, hắn lặng lẽ không nói một tiếng nào. Chính hắn cũng không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, không phải là tức giận, cũng không phải là đau đớn và càng không phải là tuyệt vọng. Nếu thực sự phải dùng một từ ngữ nào đó để hình dung, vậy thì có lẽ cũng là đau đớn, nhưng là đau đớn vì lý tưởng bị hiện thực chà đạp.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, Khước đạo cố nhân tâm dịch biến…
( Cứ ngỡ người xưa lòng không đổi, Chẳng ngờ lòng người cũng đổi thay…)
Hách Khải khẽ lẩm nhẩm một đoạn thơ đã từng đọc khi còn sống trên Địa Cầu, cảm thấy mình có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của Lâm Hùng. Dù sao thì Lâm Hùng cũng đã cung phụng Hách Khải nhiều năm như vậy, hơn nữa đó còn là một sự cung phụng không thấy điểm kết thúc, không thấy hy vọng nào ngoài cái gọi là ‘thiên phú’ khi có thể luyện một bộ quyền pháp rác rưởi tới mức đại thành. Điều đó đã đủ để bất kỳ một nhà đầu tư nào cũng muốn vứt bỏ hắn, cho dù tên của nhà đầu tư đó có là ‘huynh đệ’ đi nữa…
Hơn nữa, giới xã hội đen đúng là một bể thuốc nhuộm khổng lồ. Cho dù trước khi gia nhập xã hội đen, Lâm Hùng thực sự coi hắn là huynh đệ đi nữa, nhưng sau khi chứng kiến thế giới đen tối, dơ bẩn kia, nơi mà người người chỉ tìm cách lừa dối lẫn nhau, vậy mà Lâm Hùng còn có thể cung phụng hắn nhiều năm như vậy – cho dù là vì Lâm Hùng thấy tương lai của Hách Khải sẽ có thành tựu đi nữa, thì cũng đã là quá tốt rồi. Ít nhất là sau cùng Lâm Hùng cũng không làm hại hắn, chỉ là không nhìn thấy được hy vọng cho tương lai nên mới quyết định từ bỏ ‘đầu tư’ mà thôi.
“Ơn nghĩa vẫn là ơn nghĩa! Những năm cung phụng đó, sẽ mang lại cho mày phú quý ngày sau…” Hách Khải thầm quyết định như vậy, lòng cũng cảm thấy dần bình tĩnh lại, mang theo một cõi lòng lạnh băng vì đau đớn, trở về trường học…
Trong căn nhà trong khu tệ nạn, sau khi Hách Khải đã đi một lúc lâu thì có một tên đàn em vào báo với Lâm Hùng rằng Hách Khải đã đi rồi. Lâm Hùng nghe vậy mới thôi nói lảm nhảm với cô gái trên giường, bắt đầu lấy thuốc lá ra hút.
Cô gái kia thấy biểu hiện của Lâm Hùng thì thở dài. Cô ôm lấy hắn từ phía sau rồi nói: “Thật không thể hiểu nổi anh! Sao lại diễn kịch một mình như vậy? Chẳng lẽ cả em cũng không thể chia xẻ hay sao?”
Lâm Hùng gượng cười mà không nói gì, chỉ thò tay xuống dưới giường móc ra một phong bì, bên trong có một xấp tiền. Hắn đưa cho cô gái rồi nói: “Em thì không phải người đàn bà của anh, anh cũng không thể được coi là người đàn ông của em. Chúng ta… đều chỉ là những kẻ giãy giụa cầu sinh mà thôi. Nhưng dù sao em và anh cũng coi như có một chút tình. Em hãy cầm lấy số tiền này, sau này đừng đến tìm anh nữa, cũng đừng nói cho ai biết về màn kịch vừa rồi. Nhớ lấy, dù có chuyện gì xảy ra cùng không được đến tìm anh! Tốt nhất là từ giờ em hãy ra sức nói xấu, chửi rủa anh với các chị em của mình… Đi đi, đừng quay lại nữa!”
Cô gái kia cũng là người từng trải sự đời, vậy nên nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái mét, vội lắp bắp hỏi: “Đã… đã xảy ra chuyện lớn gì ư? Có phải không? Anh đã đắc tội với nhân vật lớn nào sao? Trả lời em đi.”
“Cút!”
Lâm Hùng chẳng những không trả lời mà còn vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt cô gái, đánh cho mặt cô sưng phù, khóe miệng còn bật cả máu, khiến cho cô chợt ngây dại cả người. Khóe mắt Lâm Hùng run lên, cuối cùng vẫn ôm lấy cô rồi thì thầm vào tai: “Nhớ kỹ lời anh nói! Còn nữa… chắc là anh sẽ không đưa em đi trốn được đâu. Nên hãy quên anh đi, tìm một anh nông dân tốt bụng nào mà gả, nơi này không thích hợp cho một cô bé mơ mộng như em đâu! Nơi thủ đô này, không có xã hội thượng lưu mà em hằng mơ mộng đâu! Đó không phải điều mà những kẻ dưới đáy xã hội như chúng ta nên mơ ước đâu em… Tạm biệt em, tiểu Thiến.”
Lúc nói xong, hắn lại cắn răng, tát mạnh cái thứ hai vào má bên kia của cô gái, đồng thời rống to lên: “Con mẹ mày! Mày dám lấy tiền của ông đi nuôi trai à!? Có tin ông đây phế mày không? Còn không biết Lâm Hùng tao là ai à? Mày dám nuôi trai à?! Mẹ kiếp, gà của ông đây mà còn có đứa dám ăn à!?”
Cứ như vậy, thanh âm thật lớn, tiếng gào thật lớn, khiến cho đám đàn em của Lâm Hùng ở ngoài vội chạy vào. Vì cô gái kia là ‘gà’ của một sếp lớn hơn nên bọn đàn em phải vội xông vào khuyên can, vất vả lắm mới ngăn được Lâm Hùng đánh người. Còn cô gái kia cũng vừa mắng lại vừa khóc lóc đi ra. Có điều, không ai để ý rằng, cô không hề khóc thét và kêu gào, mà là đang thật sự khóc vì quá đỗi bi thương…
Lâm Hùng rất thông minh và cũng rất nhạy cảm. Hách Khải đã từng ví hắn với loại chuột trên tàu biển. Khi thuyền sắp chìm, hắn sẽ là kẻ đầu tiên cảm nhận được và cũng sẽ là kẻ đầu tiên chạy khỏi thuyền. Vậy nên hắn đã thay qua mấy đời đại ca, hắn như cá gặp nước trong môi trường này. Nhưng mà… nếu như chẳng những là đắm tàu, mà ngay cả biển rộng cũng đang điên cuồng giận giữ…
Vậy thì chú chuột kia đã không còn chỗ nào để chạy nữa, nó sẽ thế nào đây…
Thế nào đây…
Ngay lúc này…
Lâm Hùng ngồi một mình tại đầu giường, thuốc lá đốt lên một điếu lại một điếu, nơi khóe mắt, nước mắt từng giọt lại từng giọt…
Lời bình:Cuộc đời mấy ai được tới một người anh em quý hơn cả tính mạng? Số phận người anh em đó của Hách Khải sẽ ra sao? Điều gì đang chờ đợi hai người ở phía trước. Đón đọc Hiệp Hành Thiên Hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!
Chú thích:1. Trạch nam: loại con trai không hòa nhập xã hội, không tham gia và để ý đến hoạt động xã hội. Giống như otaku của Nhật.
Tác giả :
Zhttty