Hiệp Hành Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 3: Chín năm nóng lạnh!
Hách Khải ‘nhìn vào’ hệ thống trong đầu mình, số liệu ở đó ghi rõ ràng: La Hán Quyền của hắn đã đạt tới cấp 10, chỉ cần luyện thêm một thời gian nữa là sẽ đạt tới Vô Cực. Đến lúc đó, hắn sẽ được luyện Dịch Cân Kinh!
Vì tâm trạng quá kích động mà Hách Khải thậm chí quên mất thiếu nữ tóc dài xinh đẹp đứng bên cạnh xem mình luyện quyền, hắn cứ thế vụt qua bên cạnh thiếu nữ đang ngẩn ngơ đó, đi về phía nhà ăn.
Chín năm, những chín năm đấy! Để luyện bộ ngoại công đầu tiên này tới Vô Cực, hắn đã mất tới chín năm rồi đấy!
Khi hắn mới đi đến cái thế giới này, rồi lựa chọn môn ngoại công đầu tiên từ cái ‘phần mềm gian lận’ – hệ thống thì hắn đã cảm thấy mọi chuyện có vẻ quá dễ dàng, đạt được nội lực thật dễ dàng! Có được nội lực rồi, sẽ cưới vợ này, mua cái gì này, đi tới nơi nào này…
Nhưng tiếc rằng đây lại không phải là game! Mặc dù hắn có cái hệ thống game này, nhưng đây lại là một thế giới thực sự chứ không phải một thế giới trong game. Nói cách khác, hắn không tìm được bất kỳ cách nào để có thể thu được điểm kinh nghiệm…
Đúng vậy, một thứ trong game mà ít ai để ý tới, nhưng lại là thứ quan trong nhất: điểm kinh nghiệm! Điểm kinh nghiệm chẳng những có thể dùng để tăng cấp độ cho nhân vật mà còn có thể dùng để tăng cấp độ của võ công. Sau khi đã cộng đủ điểm kinh nghiệm để võ công đạt tới cấp mười, tiếp đó lại đi đánh cọc gỗ một lát là môn ngoại công này sẽ đạt tới mức Vô Cực. Trong game thì cả quá trình đó cũng chỉ cần hơn mười giây là làm xong, nhưng đây lại là một thế giới thực, hắn biết kiếm đâu ra điểm kinh nghiệm đây!?
Lúc đầu, Hách Khải cho rằng có thể thu được điểm kinh nghiệm bằng cách sát sinh, vì vậy hắn đã tự nguyện xin làm rất nhiều việc trong nhà ăn của cô nhi viện, bao gồm mổ cá, giết gà các kiểu. Hắn cho rằng tuy ít nhưng vẫn sẽ nhận được điểm kinh nghiệm, thế nhưng hắn lại chẳng nhận được dù chỉ là 1 điểm. Về phần giết người… Hách Khải cũng không cho là cái cơ thể của đứa nhóc chín tuổi này có thể giết được ai. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định đi giết người…
Việc không thể kiếm được điểm kinh nghiệm đã làm cho hắn chán nản tới một tháng liền. Sau đó, hắn lại tỉnh ngộ một lần nữa. Hắn nhận ra chỉ còn một biện pháp để có thể luyện La Hán Quyền tới Vô Cực mà mình chưa thử, đó chính là ‘đánh cọc gõ’ (1) …
Hắn đã tìm được một ghi chú về ‘hướng dẫn chơi’ trong hệ thống, trong đó có nói: “mỗi lần sử dụng võ công không phải của NPC tại một bãi đất trống sẽ thu được một lượng nhỏ kinh nghiệm võ công, kinh nghiệm võ công không thể làm cấp độ nhân vật tăng lên nhưng có thể làm tăng cấp võ công”. Đây là một cách nhằm ép người chơi luyện cấp chậm lại và đi thực hiện các nhiệm vụ của cốt truyện, hoặc cũng có thể là điều kiện để có thể học được võ công của game. Thế nhưng, đây lại là lựa chọn duy nhất của Hách Khải! Vậy là, để giải quyết vấn đề này, từ khi tầm chín tuổi, Hách Khải đã bắt đầu tập luyện bộ võ công mà ai cũng cười nhạo kia. Họ đều nói đó là thứ võ công rác rưởi, thứ kỹ năng rẻ tiền, là thứ quyền pháp không thể nào luyện được nội lực. Mà sự thật là hệ số quyền pháp của thứ võ công này cũng chỉ có 20 điểm, là một thứ hạng bét trong game! Thế nhưng, đây lại là bộ võ công Phật môn duy nhất mà hắn có thể học được lúc đó – La Hán Quyền.
Trong game này, người chơi có thể chọn các lớp nhân vật theo thứ tự là: Quyền, Kiếm, Đao, Kỳ Môn. Đây là bốn lớp nhân vật chia theo các môn ngoại công, mỗi nhân vật đều được tăng hiệu quả tập luyện và sử dụng các môn ngoại công theo đúng lớp của mình. Ví dụ như nhân vật của lớp Quyền thì sẽ được tăng cường uy lực khi sử dụng ngoại công loại quyền pháp, bên cạnh đó còn được giảm bớt tiêu hao thể lực và nội lực khi sử dụng quyền pháp. Ba lớp còn lại cũng giống như vậy.
Ngoài bốn lớp nhân vật này còn có ba lớp nhân vật đặc biệt là Tuyệt Thế Thiên Cương, Hồi Thiên Thánh Thủ và Nhân Giả Vô Địch. Cũng không phải là ba lớp nhân vật này mạnh hơn bốn lớp nhân vật chia theo ngoại công, mà là mỗi lớp trong số này đều có những năng lực đặc biệt mà các lớp khác không có. Ví dụ như Tuyệt Thế Thiên Cương có thể luyện được tất cả các loại nội công tâm pháp - bất kể chúng có thuộc tính gì, và còn có thể sử dụng những nội công tâm pháp đó để công kích… Đây đúng là mẫu nhân vật khiến cho Hách Khải phải thèm nhỏ dãi, ít nhất là trong thế giới hiện thực như thế này, hắn chắc chắn sẽ muốn làm Tuyệt Thế Thiên Cương. Tiếc rằng, nhân vật hắn chọn không phải là Tuyệt Thế Thiên Cương…
Tiếp đó là Hồi Thiên Thánh Thủ. Lớp nhân vật này có thể tự động hồi phục máu, nội lực, thể lực, nội thương, giải độc… Nếu như ở trong game thì có lẽ cũng chẳng thấy lớp nhân vật này có gì ưu tú, nhưng nếu lớp nhân vật này lại có trong thế giới thực, thế thì chắc chắn là ‘tấm thân bất tử’ rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy nó mạnh tới biến thái. Lớp nhân vật này cũng làm cho Hách Khải thèm nhỏ dãi! Tiếc là, hắn cũng không chọn nhân vật này…
Nhân vật mà hắn chọn là Nhân Giả Vô Địch – một lớp nhân vật được gọi là ‘vừa mạnh nhất mà cũng vừa yếu nhất’… Trong game, trước khi Thức Tỉnh thì Nhân Giả Vô Địch được gọi là rác rưởi, là yếu nhất và ai cũng công nhận điều này. Đó là vì nhân vật này không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào ngoài có thêm 100 điểm chỉ số chính – tà. Nhưng trong một thế giới hiện thực thì cái chỉ số đó chẳng là gì khác ngoài một đống cặn bã! Thế giới thực không phải là thế giới số hóa trong game, một người tà ác hay lương thiện không phải do mấy chỉ số đó quyết định. Ngoài ra, lớp nhân vật này không còn bất kỳ một ưu thế hay khả năng đặc biệt nào khác, là loại nhân vật hoàn toàn không có thế mạnh, thậm chí còn không bằng NPC, thực sự là rác rưởi và yếu nhất…
Tuy nhiên, hai chữ ‘vô địch’ trong tên của nhân vật này cũng không phải chỉ là vẽ ra cho đẹp. Một khi Nhân Giả Vô Địch đã thực hiện được Thức Tỉnh thì sẽ có được một kỹ năng được mệnh danh là mạnh nhất trong game. Kỹ năng đó tên là… Hiệp Hành Thiên Hạ!
Tất cả mọi đòn tấn công đều sẽ kèm theo ít nhất một trong số sáu loại hiệu ứng, tất cả mọi thế phòng ngự cũng đều kèm theo ít nhất một trong các loại hiệu quả đặc biệt. Là vô địch tuyệt đối! Vậy nên mới có tên là Nhân Giả Vô Địch!
Nhưng vẫn là câu nói lúc trước: đây là thế giới thực! Lúc này, cả điểm kinh nghiệm Hách Khải cũng không kiếm được thì hắn Thức Tỉnh bằng cách nào? Có được nội công tâm pháp mạnh nhất – Lục Như Chân Long Quyết bằng cách nào? Nếu như Nhân Giả không thể Thức Tỉnh… vậy thì rửa mặt rồi đi ngủ còn có ích ấy chứ! (2)
Dù sao đi nữa, muốn sống sót thì vẫn phải làm việc cần làm, mặc cho Hách Khải hối hận vì lựa chọn của mình tới mức nào thì cuối cùng hắn cũng bắt đầu luyện tập La Hán Quyền. Cứ như vậy, hắn ngày ngày tập quyền, xuân đi thu đến, chín mùa nóng lạnh! Nếu như trong game, hắn chỉ cần đánh cột gỗ khoảng 100 lần là võ công sẽ đạt tới Vô Cực thì sau khi võ công đó được đưa vào thế giới thực, hắn phải đánh cột gỗ… mười tám triệu lần! Cũng có nghĩa là: nếu mỗi ngày đánh cột gỗ 5000 lần, thì phải mất khoảng mười năm…
Hách Khải vừa đi đường vừa cẩn thận xem xét nội dung trong hệ thống. Tuy hắn đã thuộc lòng tất cả các tính năng của hệ thống, chỉ số của nhân vật và nội dung của các loại bí tịch võ công, nhưng lúc này hắn vẫn xem xét cực kỳ cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Cứ đi như vậy một lúc lâu thì cũng đến được nhà ăn, lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở mạnh ra một hơi, đưa ý thức rời khỏi hệ thống, một lần nữa tập trung vào thế giới thực.
( La Hán Quyền đã đạt tới cấp 10, tiếp theo chỉ cần lên thêm một cấp nữa thì sẽ đạt tới Vô Cực. Nếu tính thời gian thì có lẽ sẽ hoàn thành trước khi tròn mười năm. Nói cách khác, trước sinh nhật tròn mười chín tuổi, ta có thể được tu luyện Dịch Cân Kinh. Giờ chỉ hy vọng học Dịch Cân Kinh sẽ có được nội lực ngay. Phải biết rằng trong game thì các môn nội công không cần điểm kinh nghiệm, chỉ cần học vào là có thể tăng cấp. Hơn nữa, ngoài Tuyệt Thế Thiên Cương thì cũng không còn nhân vật nào có thể sử dụng nội công để công kích… Chỉ mong hệ thống đừng có lừa bố (3), nếu thay đổi thành nội công cũng cần kinh nghiệm thì ta thà chết đi cho xong. )
Hách Khải vừa thầm than thở vừa bước vào nhà ăn, sờ vào túi tiền gần như đã nhẵn không còn gì của mình rồi thở dài. Sau đó, hắn dùng chỗ tiền còn lại mua một đống lớn bánh màn thầu loại rẻ nhất. Tuy không mua nổi các loại trứng, thịt nhưng dù sao thì hắn cũng rèn luyện rất nhiều, cần phải ăn rất nhiều để lấy sức, vậy nên ngoài bánh màn thầu thì hắn còn rất thường xuyên ăn đậu và nước đậu…
( Sắp dùng hết học bổng rồi! Cũng vì sức ăn của ta quá lớn. Dù sao thì mỗi ngày phải đánh 5000 quyền, mà mỗi quyền cũng đều phải đủ lực, đúng tư thế thì mới thu được điểm kinh nghiệm. Chứ nếu cứ vung tay múa chân loạn xạ mà cũng được điểm kinh nghiệm thì một ngày ta đánh 100000 quyền cũng chẳng thành vấn đề… Ài, vấn là vấn đề về thể lực! Hiện tại, thân thể của ta đã đi tới giới hạn của sức chịu đựng rồi, nếu một ngày còn luyện tập nhiều hơn nữa thì sợ là sẽ tiểu ra máu mất! Nếu thân thể mà không chịu nổi nữa thì đúng là chết chắc rồi. Chỉ hy vọng việc làm ăn của anh bạn thân tốt một chút, sẽ giúp được mình nhiều hơn một phần. )
Thân thể của Hách Khải rất gầy ốm. Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy đối với người luyện võ, bởi xưa nay vẫn có câu “nghèo văn giàu võ”. Câu tục ngữ đó đã nói rõ hết thảy: người muốn luyện võ thì không thể không có vật chất ở mức khá giả. Chẳng cần phải nói tới những vấn đề quá to tát, chỉ riêng việc mỗi ngày đều phải làm công việc cực kỳ tốn thể lực mà đến cả thịt mỡ cũng không có để ăn, vậy thì chỉ sau vài tuần là thân thể sẽ phát bệnh, còn luyện võ gì được nữa? Hơn nữa, trong cái thế giới tôn thờ nội lực này, tất cả mọi người đều cố gắng rèn luyện thân thể tới mức cực hạn, khiến cho từ trong ra ngoài cơ thể đều sinh ra lực lượng to lớn, nếu như điều kiện thân thể không tốt thì làm sao bọn họ làm được việc đó? Vậy nên trong thế giới này, tuy không ai cấm tầng lớp bình dân luyện võ công, nhưng bình dân mà có thể luyện được nội lực thì không phải là trong một trăm nghìn người có một người, mà có lẽ phải là trong một triệu người, thậm chí mười triệu người mới có một người như vậy. Trong đó, ngoài lý do các gia tộc, quan lớn, những kẻ giàu có chiếm đoạt, lũng đoạn thị trường bí kíp thì nguyên nhân lớn nhất chính là do tầng lớp bình dân không đủ tiền tài để có thể giúp họ rèn luyện thân thể tới cực hạn.
“Choang!”
Một cái chén lớn đột nhiên được ném ngay xuống mặt bàn trước mặt Hách Khải. Tuy là bị ném đi nhưng người làm chuyện đó chắc chắn là đã khống chế lực rất chuẩn, vậy nên canh thịt trong chén không hề bị văng ra ngoài một chút nào, cái chén vừa chạm xuống mặt bàn là lập tức đứng yên, không lắc lư một chút nào. Chỉ cần một chiêu đó đã đủ cho thấy tài nghệ của người ra tay, Hách Khải nhìn thấy vậy thì đồng tử không khỏi co rút lại.
Nhìn kỹ lại thì Hách Khải thấy một thiếu nữ xinh đẹp vừa ngồi xuống cùng bàn, đối diện với mình, chính là người đẹp tóc dài đứng xem hắn luyện quyền ở trong rừng. Thiếu nữ xinh đẹp lúc này đang nhìn hắn với vẻ hơi tức giận: “Vừa rồi gọi mà anh không thèm đứng lại, tôi còn tưởng anh vội đi đâu, hóa ra lại chạy tới đây ăn cơm? Mà anh đang ăn gì thế này!? Đã luyện một bộ quyền pháp tới mức đại thành mà còn ăn uống như thế này sao? Thịt đâu? Canh đâu? Xương đâu? Đừng có nói với tôi là anh đã ngần này tuổi rồi, còn luyện một bộ ngạnh quyền tới đại thành mà còn không biết người luyện võ phải ăn uống thế nào nhé? Chẳng lẽ anh định cố tình để cơ thể hỏng mất nên mới ăn vậy à?”
Hách Khải nhìn nhìn thiếu nữ xinh đẹp rồi lại ngó chén canh thịt vừa rơi ngay trước mặt kia, sau đó chẳng những không tức giận mà còn tươi cười hớn hở, cũng không quan tâm là có mất mặt hay không, bưng ngay chén canh lên, ngửa cổ uống ừng ực. Sau khi uống hết canh, còn lại xương và thịt vụn cũng nhai nát rồi nuốt luôn.
Thiếu nữ xinh đẹp thấy cảnh này thì chẳng những không cảm thấy Hách Khải thô bỉ, mà ngược lại, cô thể hiện một biểu cảm mà chỉ có thể thấy ở con gái nhà võ: vẻ tán thưởng hiện rõ trong đôi mắt. Trong đầu cô chợt hiện lên một ý tưởng, cảm thấy không nhịn được nên nói: “Tôi thấy thiên phú của anh không tồi, hay là học võ cùng tôi đi!”
“H…ả? Học võ… không phải học nấu ăn à?”
Chú thích:1. Đánh cọc gỗ: cọc gỗ là vật dùng để người luyện võ tập chiêu thức. (xem Diệp Vấn để biết thêm chi tiết :D) 2. Rửa mặt rồi đi ngủ: tác giả chơi chữ: không “tỉnh” được thì “đi ngủ”. 3. Tác giả viết như vậy, Hách Khải xưng “bố” với hệ thống, chắc hẳn là cay cú lắm
Lời bình:Người đẹp muốn kết bạn, nhưng Hách Khải lại có nỗi khổ của mình! Làm sao bây giờ? Cùng tiếp tục theo dõi cuộc sống game trong thế giới thực của Hách Khải nhé! Hiệp Hành Thiên Hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!
Vì tâm trạng quá kích động mà Hách Khải thậm chí quên mất thiếu nữ tóc dài xinh đẹp đứng bên cạnh xem mình luyện quyền, hắn cứ thế vụt qua bên cạnh thiếu nữ đang ngẩn ngơ đó, đi về phía nhà ăn.
Chín năm, những chín năm đấy! Để luyện bộ ngoại công đầu tiên này tới Vô Cực, hắn đã mất tới chín năm rồi đấy!
Khi hắn mới đi đến cái thế giới này, rồi lựa chọn môn ngoại công đầu tiên từ cái ‘phần mềm gian lận’ – hệ thống thì hắn đã cảm thấy mọi chuyện có vẻ quá dễ dàng, đạt được nội lực thật dễ dàng! Có được nội lực rồi, sẽ cưới vợ này, mua cái gì này, đi tới nơi nào này…
Nhưng tiếc rằng đây lại không phải là game! Mặc dù hắn có cái hệ thống game này, nhưng đây lại là một thế giới thực sự chứ không phải một thế giới trong game. Nói cách khác, hắn không tìm được bất kỳ cách nào để có thể thu được điểm kinh nghiệm…
Đúng vậy, một thứ trong game mà ít ai để ý tới, nhưng lại là thứ quan trong nhất: điểm kinh nghiệm! Điểm kinh nghiệm chẳng những có thể dùng để tăng cấp độ cho nhân vật mà còn có thể dùng để tăng cấp độ của võ công. Sau khi đã cộng đủ điểm kinh nghiệm để võ công đạt tới cấp mười, tiếp đó lại đi đánh cọc gỗ một lát là môn ngoại công này sẽ đạt tới mức Vô Cực. Trong game thì cả quá trình đó cũng chỉ cần hơn mười giây là làm xong, nhưng đây lại là một thế giới thực, hắn biết kiếm đâu ra điểm kinh nghiệm đây!?
Lúc đầu, Hách Khải cho rằng có thể thu được điểm kinh nghiệm bằng cách sát sinh, vì vậy hắn đã tự nguyện xin làm rất nhiều việc trong nhà ăn của cô nhi viện, bao gồm mổ cá, giết gà các kiểu. Hắn cho rằng tuy ít nhưng vẫn sẽ nhận được điểm kinh nghiệm, thế nhưng hắn lại chẳng nhận được dù chỉ là 1 điểm. Về phần giết người… Hách Khải cũng không cho là cái cơ thể của đứa nhóc chín tuổi này có thể giết được ai. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định đi giết người…
Việc không thể kiếm được điểm kinh nghiệm đã làm cho hắn chán nản tới một tháng liền. Sau đó, hắn lại tỉnh ngộ một lần nữa. Hắn nhận ra chỉ còn một biện pháp để có thể luyện La Hán Quyền tới Vô Cực mà mình chưa thử, đó chính là ‘đánh cọc gõ’ (1) …
Hắn đã tìm được một ghi chú về ‘hướng dẫn chơi’ trong hệ thống, trong đó có nói: “mỗi lần sử dụng võ công không phải của NPC tại một bãi đất trống sẽ thu được một lượng nhỏ kinh nghiệm võ công, kinh nghiệm võ công không thể làm cấp độ nhân vật tăng lên nhưng có thể làm tăng cấp võ công”. Đây là một cách nhằm ép người chơi luyện cấp chậm lại và đi thực hiện các nhiệm vụ của cốt truyện, hoặc cũng có thể là điều kiện để có thể học được võ công của game. Thế nhưng, đây lại là lựa chọn duy nhất của Hách Khải! Vậy là, để giải quyết vấn đề này, từ khi tầm chín tuổi, Hách Khải đã bắt đầu tập luyện bộ võ công mà ai cũng cười nhạo kia. Họ đều nói đó là thứ võ công rác rưởi, thứ kỹ năng rẻ tiền, là thứ quyền pháp không thể nào luyện được nội lực. Mà sự thật là hệ số quyền pháp của thứ võ công này cũng chỉ có 20 điểm, là một thứ hạng bét trong game! Thế nhưng, đây lại là bộ võ công Phật môn duy nhất mà hắn có thể học được lúc đó – La Hán Quyền.
Trong game này, người chơi có thể chọn các lớp nhân vật theo thứ tự là: Quyền, Kiếm, Đao, Kỳ Môn. Đây là bốn lớp nhân vật chia theo các môn ngoại công, mỗi nhân vật đều được tăng hiệu quả tập luyện và sử dụng các môn ngoại công theo đúng lớp của mình. Ví dụ như nhân vật của lớp Quyền thì sẽ được tăng cường uy lực khi sử dụng ngoại công loại quyền pháp, bên cạnh đó còn được giảm bớt tiêu hao thể lực và nội lực khi sử dụng quyền pháp. Ba lớp còn lại cũng giống như vậy.
Ngoài bốn lớp nhân vật này còn có ba lớp nhân vật đặc biệt là Tuyệt Thế Thiên Cương, Hồi Thiên Thánh Thủ và Nhân Giả Vô Địch. Cũng không phải là ba lớp nhân vật này mạnh hơn bốn lớp nhân vật chia theo ngoại công, mà là mỗi lớp trong số này đều có những năng lực đặc biệt mà các lớp khác không có. Ví dụ như Tuyệt Thế Thiên Cương có thể luyện được tất cả các loại nội công tâm pháp - bất kể chúng có thuộc tính gì, và còn có thể sử dụng những nội công tâm pháp đó để công kích… Đây đúng là mẫu nhân vật khiến cho Hách Khải phải thèm nhỏ dãi, ít nhất là trong thế giới hiện thực như thế này, hắn chắc chắn sẽ muốn làm Tuyệt Thế Thiên Cương. Tiếc rằng, nhân vật hắn chọn không phải là Tuyệt Thế Thiên Cương…
Tiếp đó là Hồi Thiên Thánh Thủ. Lớp nhân vật này có thể tự động hồi phục máu, nội lực, thể lực, nội thương, giải độc… Nếu như ở trong game thì có lẽ cũng chẳng thấy lớp nhân vật này có gì ưu tú, nhưng nếu lớp nhân vật này lại có trong thế giới thực, thế thì chắc chắn là ‘tấm thân bất tử’ rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy nó mạnh tới biến thái. Lớp nhân vật này cũng làm cho Hách Khải thèm nhỏ dãi! Tiếc là, hắn cũng không chọn nhân vật này…
Nhân vật mà hắn chọn là Nhân Giả Vô Địch – một lớp nhân vật được gọi là ‘vừa mạnh nhất mà cũng vừa yếu nhất’… Trong game, trước khi Thức Tỉnh thì Nhân Giả Vô Địch được gọi là rác rưởi, là yếu nhất và ai cũng công nhận điều này. Đó là vì nhân vật này không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào ngoài có thêm 100 điểm chỉ số chính – tà. Nhưng trong một thế giới hiện thực thì cái chỉ số đó chẳng là gì khác ngoài một đống cặn bã! Thế giới thực không phải là thế giới số hóa trong game, một người tà ác hay lương thiện không phải do mấy chỉ số đó quyết định. Ngoài ra, lớp nhân vật này không còn bất kỳ một ưu thế hay khả năng đặc biệt nào khác, là loại nhân vật hoàn toàn không có thế mạnh, thậm chí còn không bằng NPC, thực sự là rác rưởi và yếu nhất…
Tuy nhiên, hai chữ ‘vô địch’ trong tên của nhân vật này cũng không phải chỉ là vẽ ra cho đẹp. Một khi Nhân Giả Vô Địch đã thực hiện được Thức Tỉnh thì sẽ có được một kỹ năng được mệnh danh là mạnh nhất trong game. Kỹ năng đó tên là… Hiệp Hành Thiên Hạ!
Tất cả mọi đòn tấn công đều sẽ kèm theo ít nhất một trong số sáu loại hiệu ứng, tất cả mọi thế phòng ngự cũng đều kèm theo ít nhất một trong các loại hiệu quả đặc biệt. Là vô địch tuyệt đối! Vậy nên mới có tên là Nhân Giả Vô Địch!
Nhưng vẫn là câu nói lúc trước: đây là thế giới thực! Lúc này, cả điểm kinh nghiệm Hách Khải cũng không kiếm được thì hắn Thức Tỉnh bằng cách nào? Có được nội công tâm pháp mạnh nhất – Lục Như Chân Long Quyết bằng cách nào? Nếu như Nhân Giả không thể Thức Tỉnh… vậy thì rửa mặt rồi đi ngủ còn có ích ấy chứ! (2)
Dù sao đi nữa, muốn sống sót thì vẫn phải làm việc cần làm, mặc cho Hách Khải hối hận vì lựa chọn của mình tới mức nào thì cuối cùng hắn cũng bắt đầu luyện tập La Hán Quyền. Cứ như vậy, hắn ngày ngày tập quyền, xuân đi thu đến, chín mùa nóng lạnh! Nếu như trong game, hắn chỉ cần đánh cột gỗ khoảng 100 lần là võ công sẽ đạt tới Vô Cực thì sau khi võ công đó được đưa vào thế giới thực, hắn phải đánh cột gỗ… mười tám triệu lần! Cũng có nghĩa là: nếu mỗi ngày đánh cột gỗ 5000 lần, thì phải mất khoảng mười năm…
Hách Khải vừa đi đường vừa cẩn thận xem xét nội dung trong hệ thống. Tuy hắn đã thuộc lòng tất cả các tính năng của hệ thống, chỉ số của nhân vật và nội dung của các loại bí tịch võ công, nhưng lúc này hắn vẫn xem xét cực kỳ cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Cứ đi như vậy một lúc lâu thì cũng đến được nhà ăn, lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở mạnh ra một hơi, đưa ý thức rời khỏi hệ thống, một lần nữa tập trung vào thế giới thực.
( La Hán Quyền đã đạt tới cấp 10, tiếp theo chỉ cần lên thêm một cấp nữa thì sẽ đạt tới Vô Cực. Nếu tính thời gian thì có lẽ sẽ hoàn thành trước khi tròn mười năm. Nói cách khác, trước sinh nhật tròn mười chín tuổi, ta có thể được tu luyện Dịch Cân Kinh. Giờ chỉ hy vọng học Dịch Cân Kinh sẽ có được nội lực ngay. Phải biết rằng trong game thì các môn nội công không cần điểm kinh nghiệm, chỉ cần học vào là có thể tăng cấp. Hơn nữa, ngoài Tuyệt Thế Thiên Cương thì cũng không còn nhân vật nào có thể sử dụng nội công để công kích… Chỉ mong hệ thống đừng có lừa bố (3), nếu thay đổi thành nội công cũng cần kinh nghiệm thì ta thà chết đi cho xong. )
Hách Khải vừa thầm than thở vừa bước vào nhà ăn, sờ vào túi tiền gần như đã nhẵn không còn gì của mình rồi thở dài. Sau đó, hắn dùng chỗ tiền còn lại mua một đống lớn bánh màn thầu loại rẻ nhất. Tuy không mua nổi các loại trứng, thịt nhưng dù sao thì hắn cũng rèn luyện rất nhiều, cần phải ăn rất nhiều để lấy sức, vậy nên ngoài bánh màn thầu thì hắn còn rất thường xuyên ăn đậu và nước đậu…
( Sắp dùng hết học bổng rồi! Cũng vì sức ăn của ta quá lớn. Dù sao thì mỗi ngày phải đánh 5000 quyền, mà mỗi quyền cũng đều phải đủ lực, đúng tư thế thì mới thu được điểm kinh nghiệm. Chứ nếu cứ vung tay múa chân loạn xạ mà cũng được điểm kinh nghiệm thì một ngày ta đánh 100000 quyền cũng chẳng thành vấn đề… Ài, vấn là vấn đề về thể lực! Hiện tại, thân thể của ta đã đi tới giới hạn của sức chịu đựng rồi, nếu một ngày còn luyện tập nhiều hơn nữa thì sợ là sẽ tiểu ra máu mất! Nếu thân thể mà không chịu nổi nữa thì đúng là chết chắc rồi. Chỉ hy vọng việc làm ăn của anh bạn thân tốt một chút, sẽ giúp được mình nhiều hơn một phần. )
Thân thể của Hách Khải rất gầy ốm. Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy đối với người luyện võ, bởi xưa nay vẫn có câu “nghèo văn giàu võ”. Câu tục ngữ đó đã nói rõ hết thảy: người muốn luyện võ thì không thể không có vật chất ở mức khá giả. Chẳng cần phải nói tới những vấn đề quá to tát, chỉ riêng việc mỗi ngày đều phải làm công việc cực kỳ tốn thể lực mà đến cả thịt mỡ cũng không có để ăn, vậy thì chỉ sau vài tuần là thân thể sẽ phát bệnh, còn luyện võ gì được nữa? Hơn nữa, trong cái thế giới tôn thờ nội lực này, tất cả mọi người đều cố gắng rèn luyện thân thể tới mức cực hạn, khiến cho từ trong ra ngoài cơ thể đều sinh ra lực lượng to lớn, nếu như điều kiện thân thể không tốt thì làm sao bọn họ làm được việc đó? Vậy nên trong thế giới này, tuy không ai cấm tầng lớp bình dân luyện võ công, nhưng bình dân mà có thể luyện được nội lực thì không phải là trong một trăm nghìn người có một người, mà có lẽ phải là trong một triệu người, thậm chí mười triệu người mới có một người như vậy. Trong đó, ngoài lý do các gia tộc, quan lớn, những kẻ giàu có chiếm đoạt, lũng đoạn thị trường bí kíp thì nguyên nhân lớn nhất chính là do tầng lớp bình dân không đủ tiền tài để có thể giúp họ rèn luyện thân thể tới cực hạn.
“Choang!”
Một cái chén lớn đột nhiên được ném ngay xuống mặt bàn trước mặt Hách Khải. Tuy là bị ném đi nhưng người làm chuyện đó chắc chắn là đã khống chế lực rất chuẩn, vậy nên canh thịt trong chén không hề bị văng ra ngoài một chút nào, cái chén vừa chạm xuống mặt bàn là lập tức đứng yên, không lắc lư một chút nào. Chỉ cần một chiêu đó đã đủ cho thấy tài nghệ của người ra tay, Hách Khải nhìn thấy vậy thì đồng tử không khỏi co rút lại.
Nhìn kỹ lại thì Hách Khải thấy một thiếu nữ xinh đẹp vừa ngồi xuống cùng bàn, đối diện với mình, chính là người đẹp tóc dài đứng xem hắn luyện quyền ở trong rừng. Thiếu nữ xinh đẹp lúc này đang nhìn hắn với vẻ hơi tức giận: “Vừa rồi gọi mà anh không thèm đứng lại, tôi còn tưởng anh vội đi đâu, hóa ra lại chạy tới đây ăn cơm? Mà anh đang ăn gì thế này!? Đã luyện một bộ quyền pháp tới mức đại thành mà còn ăn uống như thế này sao? Thịt đâu? Canh đâu? Xương đâu? Đừng có nói với tôi là anh đã ngần này tuổi rồi, còn luyện một bộ ngạnh quyền tới đại thành mà còn không biết người luyện võ phải ăn uống thế nào nhé? Chẳng lẽ anh định cố tình để cơ thể hỏng mất nên mới ăn vậy à?”
Hách Khải nhìn nhìn thiếu nữ xinh đẹp rồi lại ngó chén canh thịt vừa rơi ngay trước mặt kia, sau đó chẳng những không tức giận mà còn tươi cười hớn hở, cũng không quan tâm là có mất mặt hay không, bưng ngay chén canh lên, ngửa cổ uống ừng ực. Sau khi uống hết canh, còn lại xương và thịt vụn cũng nhai nát rồi nuốt luôn.
Thiếu nữ xinh đẹp thấy cảnh này thì chẳng những không cảm thấy Hách Khải thô bỉ, mà ngược lại, cô thể hiện một biểu cảm mà chỉ có thể thấy ở con gái nhà võ: vẻ tán thưởng hiện rõ trong đôi mắt. Trong đầu cô chợt hiện lên một ý tưởng, cảm thấy không nhịn được nên nói: “Tôi thấy thiên phú của anh không tồi, hay là học võ cùng tôi đi!”
“H…ả? Học võ… không phải học nấu ăn à?”
Chú thích:1. Đánh cọc gỗ: cọc gỗ là vật dùng để người luyện võ tập chiêu thức. (xem Diệp Vấn để biết thêm chi tiết :D) 2. Rửa mặt rồi đi ngủ: tác giả chơi chữ: không “tỉnh” được thì “đi ngủ”. 3. Tác giả viết như vậy, Hách Khải xưng “bố” với hệ thống, chắc hẳn là cay cú lắm
Lời bình:Người đẹp muốn kết bạn, nhưng Hách Khải lại có nỗi khổ của mình! Làm sao bây giờ? Cùng tiếp tục theo dõi cuộc sống game trong thế giới thực của Hách Khải nhé! Hiệp Hành Thiên Hạ được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!
Tác giả :
Zhttty