Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 67: Từ tiên sinh và thợ rèn
Thuần Minh năm thứ ba, mười lăm tháng chạp, hôm nay là ngày rằm cuối cùng trong năm, chờ đến lần sau đã là Nguyên Tiêu.
Giữa giờ Mão, sau khi hoàn thành việc luyện công mỗi sáng thì Từ Hiền đã lên đường tiến về Bạch Long Trấn.
Đến trưa hắn mới phải lên lớp, vào trấn sớm như vậy chủ yếu là vì một việc khác.
Một môn【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】lại khiến hắn muốn tìm hai phần việc làm thêm, một là đến lò sát sinh như đã nói trước, hai là rèn cho mình một thanh đao tiện tay.
Mặc dù dùng dao chặt thịt heo rất có phong thái của cao thủ ẩn thế, nhưng Từ Hiền tự biết mình, trình độ võ công của hắn xa xa chưa đạt tới mức độ ấy.
‘Tay không đấu dao phay, không kiếm thắng có kiếm đến cùng cũng chỉ là một loại cảnh giới, trong thực chiến nếu gặp đối thủ ngang tầm mà lại thua thiệt về binh khí, ắt khó chiếm phần hơn.’
Cái Nhiếp có thể dùng mộc kiếm đả bại Tinh Hồn, một là do người sau kinh nghiệm đối chiến thiếu thốn, hai là vì tâm cảnh giữa đôi bên có sự chênh lệch.
Nếu đổi lại bậc cao thủ già đời như Vệ Trang, không có Uyên Hồng trong tay, sợ là kiếm thánh Đại Tần không qua được trăm chiêu trước yêu kiếm Sa Xỉ.
Thần tiên đánh nhau còn cậy nhờ pháp bảo, huống chi người trần mắt thịt như nhân sĩ giang hồ?
Chẳng làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất. Từ Hiền muốn tạo một thanh đao cho mình, tất nhiên không thể qua loa xong việc.
Bởi đao chính là tính mạng của đao khách, hắn không nhận mình là đao khách, nhưng một món vũ khí với hắn mà nói cũng có thể xem là nửa cái mạng.
Cho nên hắn đặt mục tiêu là phải tìm đủ mười tấm【Bách Luyện Tinh Thiết】để hợp thành【Thiên Luyện Tinh Thiết】, lại dùng nó chế tạo thanh đao của mình.
Hơn nữa Từ Hiền không thể bỏ bê nghề【Thợ Rèn】như trước đây nữa.
Trong trận chiến ngày hôm qua, hắn đã thấu hiểu sâu sắc sự trọng yếu của trang bị trong chiến đấu.
Nếu như bộ áo giáp nửa mùa của hắn mà được tạo ra lúc【Thợ Rèn】cấp bốn cấp năm, lại thêm【Thiên Luyện Tinh Thiết】làm nguyên liệu, sợ là cảnh giới【Thất Diệp Phi Hoa】của lão yêu bà có cao thêm một bậc cũng đừng hòng khiến hắn đổ máu.
Trong lúc suy nghĩ xem thanh đao đầu tiên của mình nên có tạo hình như thế nào, xe lăn của Từ Hiền đã dừng lại trước tiệm rèn nhà Lý Tự Thành.
Do suy tư quá nhập thần, trên đường hắn không nhận ra rằng rất nhiều dân trấn lén nhìn mình với ánh mắt rất là kỳ lạ, vẻ mặt e dè, thì thầm với nhau chuyện gì đó.
Thấy Từ Hiền đột nhiên dừng lại, những dân trấn gần đó đột ngột ngậm miệng không nói nữa, tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng rất nhiều cặp mắt vẫn như có như không trộm liếc.
Từ Hiền nhạy cảm bậc nào, cảm nhận được ánh mắt của bọn họ bèn quay sang nhìn lại, khẽ gật đầu như chào hỏi.
Đám dân trấn cũng cuống quýt cúi đầu đáp lễ, chỉ là thái độ có phần gượng gạo, sợ sệt, có người bị hắn nhìn liền hốt hoảng quay đầu đi, không dám liếc mắt đến nữa.
‘Kì lạ.’ Từ Hiền nhíu mày một cái rồi liền giãn ra, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng cũng chẳng bận tâm nhiều, chỉ tưởng là do cái danh vọng Tiểu Hữu Danh Khí đang tác quái.
Trong lúc hắn đang nghĩ xem có nên gõ cửa tiệm rèn hay không thì chợt bắt gặp cha của Lý Tự Thành – Lý Đại Ngưu – gánh nước trở về.
Lý đại thúc cũng kinh ngạc khi thấy Từ Hiền xuất hiện ở đây giờ này, gặp hắn mỉm cười chào mình, thợ rèn họ Lý cũng vội vàng đáp lễ, chỉ là nụ cười trên mặt mang có hơi gượng gạo, dường như mang khúc mắc gì khó nói.
Từ Hiền thấy vậy, lại nghĩ đến phản ứng kỳ lạ ban nãy của dân trấn, trong lòng như đã đoán được một hai, bèn nói với Lý Đại Ngưu:
“Lý đại thúc, Từ Hiền hôm nay đến có việc muốn nhờ, hay là chúng ta vào nhà trước rồi nói.”
Lý Đại Ngưu bần thần giây lát, sau đó mới như hồn về tới xác, vội vàng gật đầu: “À… Ờ, ờ!”
Thế là buông đòn gánh xuống mở cửa mời Từ Hiền vào.
Đợi đến khi thân ảnh của hắn và thợ rèn họ Lý biến mất, dân trấn xung quanh liền chụm đầu bàn tán xôn xao, tỏ vẻ quan ngại sâu sắc về một điều gì đó.
Bên trong tiệm rèn, lò lửa vẫn còn đang nguội, Lý Đại Ngưu mời Từ Hiền một chén nước rồi bắt đầu kéo bễ thổi lò, giống như quên mất nên hỏi hắn có chuyện gì muốn nhờ mình.
Tuy sắc mặt của Lý Đại Ngưu âm tình bất định, có phần mất tập trung nhưng động tác thổi bễ vẫn cực kì nhịp nhàng, dù sao đã làm quanh năm suốt tháng, khó mà phạm sai lầm gì cho được.
Từ Hiền cũng giống như quên mục đích của mình, uống một hớp nước thấm giọng, lời nói nhẹ nhàng: “Lý đại thúc, Tự Thành vẫn chưa dậy sao?”
Nghe hắn nói vậy, nét mặt của thợ rèn họ Lý bỗng hơi nặng nề, giọng trầm trầm có phần buồn bực: “Tiểu Ngưu nó còn đang ngủ. Không đúng, hẳn là đang… luyện công.”
Nói đến hai chữ ‘luyện công’, chân mày của Lý Đại Ngưu nhíu lại chặt đến mức đủ kẹp chết một con ruồi.
Từ Hiền thấy thái độ này của y nhưng lại không hề bất ngờ, vẻ mặt bình thản như đã đoán được từ trước.
‘Quả nhiên là vậy. Tự Thành ban đêm cần minh tưởng Long Tượng Công, Lý đại thúc sống chung một nhà với hắn không sớm thì muộn cũng sẽ phát hiện, huống chi hôm qua còn trực tiếp đấu võ giữa bàng quan thiên hạ.’
Vừa nghĩ như vậy, hắn chợt cười nhạt một tiếng, từ tốn nói rằng: “Lý đại thúc, khúc mắc của ngươi, có thể nói ra cho ta nghe thử coi sao.”
Phừng!
Lửa trong lò bắt đầu rực cháy, động tác kéo đẩy vẫn chưa dừng lại, Lý Đại Ngưu quay sang nhìn Từ Hiền với ánh mắt rất phức tạp, trầm giọng hỏi: “Võ nghệ của Tiểu Ngưu, là do Từ tiên sinh dạy?”
Từ Hiền không hề vòng vo, gật đầu đáp gọn: “Phải.”
“Là từ lúc nào?”
“Bốn ngày trước.”
Nghe vậy vẻ mặt của thợ rèn họ Lý liền cứng lại, hôm qua có người nói cho Lý Đại Ngưu, con trai y đánh cho cao thủ giang hồ lòi cả xương ra, tưởng rằng gã tập võ đã lâu, nào ngờ chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi như thế.
“Bốn ngày a… Từ tiên sinh đúng là rất giỏi dạy người.” Lý đại thúc nói câu khen ngợi, vẻ mặt khổ sở.
Từ Hiền lại khẽ lắc đầu, khiêm tốn đáp lại: “Chủ yếu là Tự Thành có tư chất hơn người.”
“Tư chất sao…”
Lý Đại Ngưu buồn bã gật đầu, y cũng biết con trai mình không đơn giản là có đại lực hơn người, mà phải gọi là thần lực trời sinh, từ nhỏ đã có năng lực vác đá đẩy tường, chẳng cần rèn luyện gì mà khỏe hơn cả trâu, rất có khả năng là kẻ sở hữu cân cốt thanh kỳ trong mắt cao thủ võ lâm, được xưng kỳ tài võ đạo.
Nhưng thợ rèn họ Lý không trông mong gì cao xa, so với kỳ tài võ đạo, cao thủ giang hồ gì đó, y chỉ cầu con trai mình có thể sống một đời bình an, rời xa mấy chuyện chém chém giết giết.
Kỳ thật lúc Lý Tự Thành lên tám đã từng có võ đạo cao nhân tới gặp, bảo là muốn thu gã làm đồ đệ, nhưng Lý Đại Ngưu sống chết không chịu, cuối cùng may nhờ có Ngô lão tiên sinh ra mặt nên cao nhân kia cũng đành buông tay.
Kể từ sau đó chẳng còn thấy ai xuất hiện đòi thu Lý Tự Thành làm đệ tử, Lý Đại Ngưu vốn tưởng rằng con mình sẽ không phải dính dáng với giang hồ hiểm ác kia, không ngờ hôm qua vừa ra ngoài một chuyến, lúc trở về đã hay tin dữ.
Lý Tự Thành không những học được võ công, thế mà còn quyết đấu ác nhân giang hồ, đánh nhau sống chết với người ta.
Khi Lý Đại Ngưu về trấn thì trời đã sẩm tối, vốn đang vui vẻ vì xong một mối làm ăn lớn thì nghe hàng xóm báo tin, sau đó liền bàng hoàng chết lặng.
Y vốn nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ xông vào nhà định hỏi tội Lý Tự Thành, nhưng thấy gã đang tĩnh tâm tọa thiền liền ngậm miệng không nói.
Lý Đại Ngưu không hiểu võ đạo, nhưng y cũng từng nghe qua cái gì đang luyện công không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng, nên sao dám làm kinh động con mình.
Lý Tự Thành Tọa Vong một đêm, Lý Đại Ngưu mất ngủ một đêm.
Y trằn trọc cho tới hừng đông, cũng tự mình nghĩ thông, chuyện bây giờ đã như nước đổ khó hốt, đến cả nơi biên thùy hẻo lánh như vậy mà Lý Tự Thành cũng có thể dính vô ân oán giang hồ, sợ là kẻ trời sinh thần lực như gã chú định phải bước chân vào chốn thị phi ấy.
Có một câu nói không chỉ ứng dụng với đám con nợ, mà còn với những người sinh ra để đi con đường võ đạo:
Ngươi không tìm đến giang hồ, giang hồ cũng sẽ tìm đến ngươi.
Câu này từ nhỏ Lý đại thúc đã nghe Triệu lão bá nói lúc đang kể chuyện giang hồ hiệp khách, khi đó họ Triệu tuy còn trẻ trung lắm nhưng cũng đã là người thuyết thư.
Lúc đó đứa nhỏ Lý Đại Ngưu không hiểu, bây giờ kẻ làm cha Lý Đại Ngưu đã hiểu.
Dù đã tự mình thông suốt, nhưng trong ngực Lý Đại Ngưu vẫn như mắc một hòn đá tảng, hơn nữa có một điều y còn phải hỏi Từ Hiền:
“Từ tiên sinh, ta nghe có người nói là ngươi vì chạy trốn kẻ thù nên mới đến Bạch Long Trấn mai danh ẩn tích. Nhưng ngày hôm qua kẻ thù của ngươi đã tìm tới, vì vậy còn kết thù với Tiểu Ngưu, sự thật có phải thế không?”
Y gằn giọng mà hỏi, hơi thở ồm ồm như con trâu rừng, một tay cầm thanh sắt bỏ vào lò nung, một tay siết chặt búa.
Không cần hoài nghi việc thợ rèn họ Lý có dám liều mạng với Từ Hiền hay không nếu nghe hắn nói phải.
Giữa giờ Mão, sau khi hoàn thành việc luyện công mỗi sáng thì Từ Hiền đã lên đường tiến về Bạch Long Trấn.
Đến trưa hắn mới phải lên lớp, vào trấn sớm như vậy chủ yếu là vì một việc khác.
Một môn【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】lại khiến hắn muốn tìm hai phần việc làm thêm, một là đến lò sát sinh như đã nói trước, hai là rèn cho mình một thanh đao tiện tay.
Mặc dù dùng dao chặt thịt heo rất có phong thái của cao thủ ẩn thế, nhưng Từ Hiền tự biết mình, trình độ võ công của hắn xa xa chưa đạt tới mức độ ấy.
‘Tay không đấu dao phay, không kiếm thắng có kiếm đến cùng cũng chỉ là một loại cảnh giới, trong thực chiến nếu gặp đối thủ ngang tầm mà lại thua thiệt về binh khí, ắt khó chiếm phần hơn.’
Cái Nhiếp có thể dùng mộc kiếm đả bại Tinh Hồn, một là do người sau kinh nghiệm đối chiến thiếu thốn, hai là vì tâm cảnh giữa đôi bên có sự chênh lệch.
Nếu đổi lại bậc cao thủ già đời như Vệ Trang, không có Uyên Hồng trong tay, sợ là kiếm thánh Đại Tần không qua được trăm chiêu trước yêu kiếm Sa Xỉ.
Thần tiên đánh nhau còn cậy nhờ pháp bảo, huống chi người trần mắt thịt như nhân sĩ giang hồ?
Chẳng làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất. Từ Hiền muốn tạo một thanh đao cho mình, tất nhiên không thể qua loa xong việc.
Bởi đao chính là tính mạng của đao khách, hắn không nhận mình là đao khách, nhưng một món vũ khí với hắn mà nói cũng có thể xem là nửa cái mạng.
Cho nên hắn đặt mục tiêu là phải tìm đủ mười tấm【Bách Luyện Tinh Thiết】để hợp thành【Thiên Luyện Tinh Thiết】, lại dùng nó chế tạo thanh đao của mình.
Hơn nữa Từ Hiền không thể bỏ bê nghề【Thợ Rèn】như trước đây nữa.
Trong trận chiến ngày hôm qua, hắn đã thấu hiểu sâu sắc sự trọng yếu của trang bị trong chiến đấu.
Nếu như bộ áo giáp nửa mùa của hắn mà được tạo ra lúc【Thợ Rèn】cấp bốn cấp năm, lại thêm【Thiên Luyện Tinh Thiết】làm nguyên liệu, sợ là cảnh giới【Thất Diệp Phi Hoa】của lão yêu bà có cao thêm một bậc cũng đừng hòng khiến hắn đổ máu.
Trong lúc suy nghĩ xem thanh đao đầu tiên của mình nên có tạo hình như thế nào, xe lăn của Từ Hiền đã dừng lại trước tiệm rèn nhà Lý Tự Thành.
Do suy tư quá nhập thần, trên đường hắn không nhận ra rằng rất nhiều dân trấn lén nhìn mình với ánh mắt rất là kỳ lạ, vẻ mặt e dè, thì thầm với nhau chuyện gì đó.
Thấy Từ Hiền đột nhiên dừng lại, những dân trấn gần đó đột ngột ngậm miệng không nói nữa, tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng rất nhiều cặp mắt vẫn như có như không trộm liếc.
Từ Hiền nhạy cảm bậc nào, cảm nhận được ánh mắt của bọn họ bèn quay sang nhìn lại, khẽ gật đầu như chào hỏi.
Đám dân trấn cũng cuống quýt cúi đầu đáp lễ, chỉ là thái độ có phần gượng gạo, sợ sệt, có người bị hắn nhìn liền hốt hoảng quay đầu đi, không dám liếc mắt đến nữa.
‘Kì lạ.’ Từ Hiền nhíu mày một cái rồi liền giãn ra, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng cũng chẳng bận tâm nhiều, chỉ tưởng là do cái danh vọng Tiểu Hữu Danh Khí đang tác quái.
Trong lúc hắn đang nghĩ xem có nên gõ cửa tiệm rèn hay không thì chợt bắt gặp cha của Lý Tự Thành – Lý Đại Ngưu – gánh nước trở về.
Lý đại thúc cũng kinh ngạc khi thấy Từ Hiền xuất hiện ở đây giờ này, gặp hắn mỉm cười chào mình, thợ rèn họ Lý cũng vội vàng đáp lễ, chỉ là nụ cười trên mặt mang có hơi gượng gạo, dường như mang khúc mắc gì khó nói.
Từ Hiền thấy vậy, lại nghĩ đến phản ứng kỳ lạ ban nãy của dân trấn, trong lòng như đã đoán được một hai, bèn nói với Lý Đại Ngưu:
“Lý đại thúc, Từ Hiền hôm nay đến có việc muốn nhờ, hay là chúng ta vào nhà trước rồi nói.”
Lý Đại Ngưu bần thần giây lát, sau đó mới như hồn về tới xác, vội vàng gật đầu: “À… Ờ, ờ!”
Thế là buông đòn gánh xuống mở cửa mời Từ Hiền vào.
Đợi đến khi thân ảnh của hắn và thợ rèn họ Lý biến mất, dân trấn xung quanh liền chụm đầu bàn tán xôn xao, tỏ vẻ quan ngại sâu sắc về một điều gì đó.
Bên trong tiệm rèn, lò lửa vẫn còn đang nguội, Lý Đại Ngưu mời Từ Hiền một chén nước rồi bắt đầu kéo bễ thổi lò, giống như quên mất nên hỏi hắn có chuyện gì muốn nhờ mình.
Tuy sắc mặt của Lý Đại Ngưu âm tình bất định, có phần mất tập trung nhưng động tác thổi bễ vẫn cực kì nhịp nhàng, dù sao đã làm quanh năm suốt tháng, khó mà phạm sai lầm gì cho được.
Từ Hiền cũng giống như quên mục đích của mình, uống một hớp nước thấm giọng, lời nói nhẹ nhàng: “Lý đại thúc, Tự Thành vẫn chưa dậy sao?”
Nghe hắn nói vậy, nét mặt của thợ rèn họ Lý bỗng hơi nặng nề, giọng trầm trầm có phần buồn bực: “Tiểu Ngưu nó còn đang ngủ. Không đúng, hẳn là đang… luyện công.”
Nói đến hai chữ ‘luyện công’, chân mày của Lý Đại Ngưu nhíu lại chặt đến mức đủ kẹp chết một con ruồi.
Từ Hiền thấy thái độ này của y nhưng lại không hề bất ngờ, vẻ mặt bình thản như đã đoán được từ trước.
‘Quả nhiên là vậy. Tự Thành ban đêm cần minh tưởng Long Tượng Công, Lý đại thúc sống chung một nhà với hắn không sớm thì muộn cũng sẽ phát hiện, huống chi hôm qua còn trực tiếp đấu võ giữa bàng quan thiên hạ.’
Vừa nghĩ như vậy, hắn chợt cười nhạt một tiếng, từ tốn nói rằng: “Lý đại thúc, khúc mắc của ngươi, có thể nói ra cho ta nghe thử coi sao.”
Phừng!
Lửa trong lò bắt đầu rực cháy, động tác kéo đẩy vẫn chưa dừng lại, Lý Đại Ngưu quay sang nhìn Từ Hiền với ánh mắt rất phức tạp, trầm giọng hỏi: “Võ nghệ của Tiểu Ngưu, là do Từ tiên sinh dạy?”
Từ Hiền không hề vòng vo, gật đầu đáp gọn: “Phải.”
“Là từ lúc nào?”
“Bốn ngày trước.”
Nghe vậy vẻ mặt của thợ rèn họ Lý liền cứng lại, hôm qua có người nói cho Lý Đại Ngưu, con trai y đánh cho cao thủ giang hồ lòi cả xương ra, tưởng rằng gã tập võ đã lâu, nào ngờ chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi như thế.
“Bốn ngày a… Từ tiên sinh đúng là rất giỏi dạy người.” Lý đại thúc nói câu khen ngợi, vẻ mặt khổ sở.
Từ Hiền lại khẽ lắc đầu, khiêm tốn đáp lại: “Chủ yếu là Tự Thành có tư chất hơn người.”
“Tư chất sao…”
Lý Đại Ngưu buồn bã gật đầu, y cũng biết con trai mình không đơn giản là có đại lực hơn người, mà phải gọi là thần lực trời sinh, từ nhỏ đã có năng lực vác đá đẩy tường, chẳng cần rèn luyện gì mà khỏe hơn cả trâu, rất có khả năng là kẻ sở hữu cân cốt thanh kỳ trong mắt cao thủ võ lâm, được xưng kỳ tài võ đạo.
Nhưng thợ rèn họ Lý không trông mong gì cao xa, so với kỳ tài võ đạo, cao thủ giang hồ gì đó, y chỉ cầu con trai mình có thể sống một đời bình an, rời xa mấy chuyện chém chém giết giết.
Kỳ thật lúc Lý Tự Thành lên tám đã từng có võ đạo cao nhân tới gặp, bảo là muốn thu gã làm đồ đệ, nhưng Lý Đại Ngưu sống chết không chịu, cuối cùng may nhờ có Ngô lão tiên sinh ra mặt nên cao nhân kia cũng đành buông tay.
Kể từ sau đó chẳng còn thấy ai xuất hiện đòi thu Lý Tự Thành làm đệ tử, Lý Đại Ngưu vốn tưởng rằng con mình sẽ không phải dính dáng với giang hồ hiểm ác kia, không ngờ hôm qua vừa ra ngoài một chuyến, lúc trở về đã hay tin dữ.
Lý Tự Thành không những học được võ công, thế mà còn quyết đấu ác nhân giang hồ, đánh nhau sống chết với người ta.
Khi Lý Đại Ngưu về trấn thì trời đã sẩm tối, vốn đang vui vẻ vì xong một mối làm ăn lớn thì nghe hàng xóm báo tin, sau đó liền bàng hoàng chết lặng.
Y vốn nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ xông vào nhà định hỏi tội Lý Tự Thành, nhưng thấy gã đang tĩnh tâm tọa thiền liền ngậm miệng không nói.
Lý Đại Ngưu không hiểu võ đạo, nhưng y cũng từng nghe qua cái gì đang luyện công không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng, nên sao dám làm kinh động con mình.
Lý Tự Thành Tọa Vong một đêm, Lý Đại Ngưu mất ngủ một đêm.
Y trằn trọc cho tới hừng đông, cũng tự mình nghĩ thông, chuyện bây giờ đã như nước đổ khó hốt, đến cả nơi biên thùy hẻo lánh như vậy mà Lý Tự Thành cũng có thể dính vô ân oán giang hồ, sợ là kẻ trời sinh thần lực như gã chú định phải bước chân vào chốn thị phi ấy.
Có một câu nói không chỉ ứng dụng với đám con nợ, mà còn với những người sinh ra để đi con đường võ đạo:
Ngươi không tìm đến giang hồ, giang hồ cũng sẽ tìm đến ngươi.
Câu này từ nhỏ Lý đại thúc đã nghe Triệu lão bá nói lúc đang kể chuyện giang hồ hiệp khách, khi đó họ Triệu tuy còn trẻ trung lắm nhưng cũng đã là người thuyết thư.
Lúc đó đứa nhỏ Lý Đại Ngưu không hiểu, bây giờ kẻ làm cha Lý Đại Ngưu đã hiểu.
Dù đã tự mình thông suốt, nhưng trong ngực Lý Đại Ngưu vẫn như mắc một hòn đá tảng, hơn nữa có một điều y còn phải hỏi Từ Hiền:
“Từ tiên sinh, ta nghe có người nói là ngươi vì chạy trốn kẻ thù nên mới đến Bạch Long Trấn mai danh ẩn tích. Nhưng ngày hôm qua kẻ thù của ngươi đã tìm tới, vì vậy còn kết thù với Tiểu Ngưu, sự thật có phải thế không?”
Y gằn giọng mà hỏi, hơi thở ồm ồm như con trâu rừng, một tay cầm thanh sắt bỏ vào lò nung, một tay siết chặt búa.
Không cần hoài nghi việc thợ rèn họ Lý có dám liều mạng với Từ Hiền hay không nếu nghe hắn nói phải.
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt