Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 52: Một đồng xu khuấy động phong vân
Ngô Háo, Hậu Thiên thập nhất trọng, giỏi dùng tiên pháp, cước pháp.
Triệu Thất Hoa, Hậu Thiên thập nhị trọng, trượng pháp, kiếm pháp, ám khí ba môn đều tinh thông.
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.
Từ Hiền mặt đầy bình thản nhìn một nam một nữ, một trẻ một già vừa xuất hiện kia, có điều lòng của hắn lại trầm xuống.
So với hai người này, Liễu Tư Tài chỉ có thể xem là hạng đầu đường xó chợ.
Thậm chí trong số những kẻ địch mà hắn từng đối mặt, Triệu Thất Hoa với tam tuyệt công phu cho Từ Hiền cảm giác nguy hiểm chỉ thua hắc y nhân Tiên Thiên cảnh của Sát Thần Môn mà thôi.
Hắn giấu tận mọi cảm xúc, môi khẽ nhếch lên cười, lấy ánh mắt hờ hững nhìn Ngô Triệu song ác, tay trái đưa lên khoát một cái, nhẹ giọng nói với Hổ ma ma: “Triệu thẩm, ngươi dẫn Tiểu Hổ về nhà thôi.”
Sau đó mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của ba tên ác nhân khi thấy mình rút【Trọng Đạo Xích】ra từ trong tay áo, hắn nghiêm giọng bảo rằng: “Đồng học Tiểu Hổ, ngoan ngoãn theo mẹ ngươi về nhà.”
Triệu Tiểu Hổ muốn học thần công giống con trâu bự, vốn đâu chịu như vậy, nhưng vừa thấy tiên sinh cầm thước trên tay là nó liền biến thành một con mèo nhỏ.
Hổ ma ma cũng thấy hoàn cảnh bây giờ không ổn lắm, nhất là khi có thêm hai nhân sĩ võ lâm nữa xuất hiện, nên rất thức thời kéo con mình đi khỏi chỗ này, hơn nữa thà đi đường vòng chứ chẳng dại gì băng qua ngã tư đường.
Ngô Háo và Triệu Thất Hoa để mặc cho hai mẹ con rời đi, ánh nhìn vẫn chỉ tập trung lên người bạch y công tử đối diện.
Có lẽ hai người tôn trọng đạo nghĩa giang hồ, không muốn lấy bình dân yếu đuối uy hiếp đối thủ. Hoặc cũng có thể vì sợ nếu ra tay bắt người sẽ bộc lộ sơ hở cho Từ Hiền tận dụng.
Song phương lần đầu gặp mặt, Ngô, Triệu chưa rõ nhân phẩm của hắn ra sao, liệu sẽ vì bằng hữu buông tay chịu trói, hay là bất chấp an nguy của họ để tiêu diệt kẻ địch.
Loại người có tâm tư ti tiện, khi phỏng đoán kẻ khác cũng chỉ nghĩ đến những điều ti tiện.
Thấy hai mẹ con Tiểu Hổ đã đi khuất, Từ Hiền thầm nhẹ nhõm trong lòng.
Thật ra hắn cũng muốn để Lý Tự Thành rời đi, nhưng Từ Hiền biết dù mình có lấy【Trọng Đạo Xích】ra uy hiếp thì gã cũng không chịu, nên cũng đành thôi.
Hơn nữa Lý Tự Thành cũng có chút công phu thô thiển, có thể miễn cưỡng tự vệ.
Mắt lộ hàn quang, hai viên bi sắt trượt xuống tay trái lẫn tay phải của Từ Hiền, chân khí trong người sôi sục dữ dội, nếu áp tai vào bụng dưới của hắn, người ta có thể nghe thấy tiếng đì đùng của sấm chớp.
Thái dương vốn còn đang treo cao, lúc này đã bị mây đen che mất, giữa con phố vắng người chợt có gió lạnh thổi qua.
Tóc mai đong đưa, tay áo lay động.
Kim quang xẹt qua, Từ Hiền chẳng hề chớp mắt dù chỉ một lần, đôi thần mục quan sát nhất cử nhất động của bọn ác nhân bên kia phố, như thể phán quan Địa phủ trông chừng bọn tội quỷ trong ngục.
Liễu Tư Tài thì hắn hoàn toàn không biết, nhưng Ngô Háo và Triệu Thất Hoa lại khiến Từ Hiền cảm thấy như đã từng gặp ở nơi nào.
Vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu hắn, từng gương mặt thay phiên hiện lên, những người hắn đã gặp từ lúc lên ba cho tới ngày hôm nay.
Sát na phương hoa, Từ Hiền đã tìm thấy người có liên quan.
Lý Phú Sinh, tên gian tặc đầu tiên đến khai trương món【Đạn Chỉ Thần Thông】của hắn.
Đúng là hôm nay Từ Hiền mới lần đầu gặp mặt Ngô Háo và Triệu Thất Hoa, nhưng trước đó hắn đã thấy bọn họ xuất hiện khi【Hiệp Đạo Thiên Thư】tái hiện nhật ký phạm tội của Lý Phú Sinh.
Trong trận hỗn chiến để tranh đoạt một món bảo vật, Ngô Triệu hai người chính là kẻ đã tạo thành thương thế của Lý Phú Sinh, tạo điều kiện để Từ Hiền có thể giết chết y.
Hắn cảm thấy cần phải cảm tạ bọn họ một câu đây.
Lý Phú Sinh vốn nên bị hai người đánh chết từ lúc đó, nhưng bởi vì y từ bỏ bảo vật trong tay mình nên mới thoát được một kiếp.
Chuyện tiếp theo thì Từ Hiền không biết:
Đợi đến khi Triệu bà bà và Ngô Háo giết chết hết thảy người cạnh tranh, bọn họ mới nhận ra thứ Lý Phú Sinh từ bỏ là đồ giả, bảo vật chân chính đã bị y đánh tráo mang đi.
Tưởng chừng hai người đã hết hi vọng đạt được món đồ ấy thì Liễu Tư Tài xuất hiện.
Họ Liễu công phu qua quýt bình thường nhưng lại sở hữu một con dị thú là Truy Tung Thử.
Cũng như hai người, Liễu Tư Tài cũng đang tìm kiếm món bảo vật mà Lý Phú Sinh đang có, và Truy Tung Thử chính là thủ hạ đắc lực để giúp hắn săn đuổi.
Truy Tung Thử bộ dạng bình thường, trông không khác mấy chuột lang.
Nhưng con chuột này có một năng lực đặc biệt mà những người họ hàng khác không có, đó chính là chỉ cần nó nhìn qua vật gì, thậm chí không cần ngửi mùi hay đánh dấu nhưng dù cho cách xa thiên sơn vạn lý nó cũng có thể tìm đến vật đó.
Khi Ngô Háo và Triệu Thất Hoa biết họ Liễu có con chuột này thì mừng lắm, cảm thấy vẫn còn hi vọng tìm tới Lý Phú Sinh.
Thế là hai người tìm cách kết phường với hắn, lúc luận bàn bèn giấu diếm một phần võ công, tỏ vẻ bản lĩnh của cả bả chỉ sàn sàn như nhau nên có thể bình khởi bình tọa hợp tác.
Hơn nữa vì Liễu Tư Tài có Truy Tung Thử, hai người còn tôn hắn làm kẻ dẫn đầu.
Sau khi kết phường làm bậy, trên đường tìm kiếm Lý Phú Sinh, ba họ Liễu Triệu Ngô nhờ Truy Tung Thử đã đánh giết được những kẻ cũng sở hữu món bảo vật ấy, đợi đến Bạch Long Trấn thì mỗi người đã thủ một món trong tay.
Chuyện sau đó thì cũng rõ ràng, Truy Tung Thử phát hiện bảo vật của Lý Phú Sinh ở trong trấn nên vọt vào tìm kiếm, đồng học Tiểu Hổ phát hiện nó đang chạy nhảy trên phố, thấy con chuột đáng yêu không kìm được muốn bắt nên cuối cùng suýt thì bị xe ngựa của Liễu Tư Tài đụng trúng.
Nếu bây giờ Từ Hiền đang ở học đường, hắn sẽ phát hiện một con chuột lang chạy lung tung trong lớp của mình, bộ dạng như muốn tìm gì đó nhưng tìm mãi không ra, ánh mắt hoảng hốt vô cùng.
Thứ mà nó đang tìm chính là đồng xu mà Từ Hiền đạt được sau khi giết Lý Phú Sinh: Tàng Vân Lệnh.
Dựa vào những gì thấy trong thiên thư, lại thêm kiến thức mà mình biết được khi lục lọi tạp thư ở Đan Dương thư viện, Từ Hiền coi như hiểu rõ công dụng của đồng tiền này.
Nam Càn là một tiểu quốc nằm cạnh Đại Xương, nơi đấy có một thế lực giang hồ gọi Tàng Vân Kiếm Trang, cao thủ đông đúc, rất nhiều thần binh trong thiên hạ đều có xuất xứ ở đây.
Thường cứ năm năm hay mười năm một lần, Tàng Vân Kiếm Trang lại tổ chức một đại hội thưởng kiếm được gọi là Vân Tiêu Kiếm Hội.
Lúc ấy, họ sẽ trưng bày thần binh bảo giáp mà mình đang có cho thiên hạ được biết, giới thiệu tân thần binh, dựng lôi đài để cao thủ võ đạo dùng thần binh quyết đấu, lần nào cũng rầm rộ vô cùng, được cả ba trang báo lớn đưa lên đầu đề.
Tiết Đoan Ngọ năm sau là thời điểm khai hội, Tàng Vân Kiếm Trang đã phát thiệp mời giang hồ hào kiệt trong khắp cửu châu lẫn ngoại vực đến dự hội.
Một vạn Hậu Thiên, một ngàn Tiên Thiên và một trăm Huyền Tàng, đó là số khách mời trong dự tính của Tàng Vân Kiếm Trang.
Thay vì phát thiếp thông thường, họ rải ra giang hồ một thứ tín vật gọi là Tàng Vân Lệnh.
Không cần biết là ai, chỉ cần có Tàng Vân Lệnh trong tay thì được phép tham gia Vân Tiêu Kiếm Hội.
Tàng Vân Lệnh chia làm ba loại: Màu cổ đồng được đưa tới tay võ tu Hậu Thiên, màu trắng bạc là của Tiên Thiên và màu hoàng kim sắc nằm trong tay cao thủ Huyền Tàng.
Giang hồ gió tanh mưa máu, không biết bao nhiêu cao thủ Hậu Thiên cảnh đã bỏ mạng chỉ vì một cái Tàng Vân Lệnh, Tiên Thiên cảnh tuy không nhiều nhưng cũng xảy ra vài trận chém giết, chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Tàng cảnh vì tự trọng thân phận mà không xuất thủ.
Sở dĩ có nhiều người không tiếc cả mạng để tranh đoạt nó là vì Tàng Vân Lệnh không chỉ là tín vật tham dự kiếm hội, nó còn là một tấm phiếu rút thăm may mắn, người sở hữu có cơ hội đạt được một món thần binh từ Tàng Vân Kiếm Trang.
Đối với đại thế lực này, Từ Hiền không sinh được chút hảo cảm nào.
Đồng ý là lăn lộn giang hồ thì ai cũng coi vũ lực là chí thượng, mỗi người đều tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
Nhưng cách mà Tàng Vân Kiếm Trang đặt quy tắc thật sự khiến hắn phản cảm, chỉ nhận vật không nhận người, gián tiếp kích dậy lòng tham của nhân sĩ võ lâm, cuối cùng dẫn đến vô số thi thể ngã xuống.
Quăng ra một khối xương và ngồi xem bọn chó vì tranh ăn mà xâu xé nhau, loại cảm cao cao tại thượng tự cho là siêu việt hơn người ấy, Từ Hiền tin là Tàng Vân Kiếm Trang rất thích thú khi tận hưởng nó.
Dù chưa từng gặp mặt nhưng Tàng Vân Kiếm Trang đã gián tiếp mang đến phiền phức cho hắn, đó chính là ba kẻ trước mắt này.
Nếu có cơ hội đến Nam Càn, hắn cũng không ngại ghé qua chỗ họ một lần xem có kích hoạt nhiệm vụ gì hay không.
Ưu tiên số một của Từ Hiền lúc này là ngăn lại tội ác của Sát Thần Môn, hắn rất không thích sự xuất hiện của những phiền toái không đáng có.
Nhất là khi những phiền toái này có thể nguy hại đến tính mạng của hắn.
Tách!
Một hạt mưa rơi xuống tay vịn, bọt nước vỡ ra tung tóe.
Lòng bàn tay của Từ Hiền ướt đẫm mồ hôi, hắn nhìn thấy tay phải của Ngô Háo đã đặt vào cán roi quấn ở hông.
Ầmm!
Chợt có sét đánh ngang trời, thương khung như nứt ra, ẩn hiện thân hình của một con giao long.
Triệu Thất Hoa, Hậu Thiên thập nhị trọng, trượng pháp, kiếm pháp, ám khí ba môn đều tinh thông.
Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.
Từ Hiền mặt đầy bình thản nhìn một nam một nữ, một trẻ một già vừa xuất hiện kia, có điều lòng của hắn lại trầm xuống.
So với hai người này, Liễu Tư Tài chỉ có thể xem là hạng đầu đường xó chợ.
Thậm chí trong số những kẻ địch mà hắn từng đối mặt, Triệu Thất Hoa với tam tuyệt công phu cho Từ Hiền cảm giác nguy hiểm chỉ thua hắc y nhân Tiên Thiên cảnh của Sát Thần Môn mà thôi.
Hắn giấu tận mọi cảm xúc, môi khẽ nhếch lên cười, lấy ánh mắt hờ hững nhìn Ngô Triệu song ác, tay trái đưa lên khoát một cái, nhẹ giọng nói với Hổ ma ma: “Triệu thẩm, ngươi dẫn Tiểu Hổ về nhà thôi.”
Sau đó mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của ba tên ác nhân khi thấy mình rút【Trọng Đạo Xích】ra từ trong tay áo, hắn nghiêm giọng bảo rằng: “Đồng học Tiểu Hổ, ngoan ngoãn theo mẹ ngươi về nhà.”
Triệu Tiểu Hổ muốn học thần công giống con trâu bự, vốn đâu chịu như vậy, nhưng vừa thấy tiên sinh cầm thước trên tay là nó liền biến thành một con mèo nhỏ.
Hổ ma ma cũng thấy hoàn cảnh bây giờ không ổn lắm, nhất là khi có thêm hai nhân sĩ võ lâm nữa xuất hiện, nên rất thức thời kéo con mình đi khỏi chỗ này, hơn nữa thà đi đường vòng chứ chẳng dại gì băng qua ngã tư đường.
Ngô Háo và Triệu Thất Hoa để mặc cho hai mẹ con rời đi, ánh nhìn vẫn chỉ tập trung lên người bạch y công tử đối diện.
Có lẽ hai người tôn trọng đạo nghĩa giang hồ, không muốn lấy bình dân yếu đuối uy hiếp đối thủ. Hoặc cũng có thể vì sợ nếu ra tay bắt người sẽ bộc lộ sơ hở cho Từ Hiền tận dụng.
Song phương lần đầu gặp mặt, Ngô, Triệu chưa rõ nhân phẩm của hắn ra sao, liệu sẽ vì bằng hữu buông tay chịu trói, hay là bất chấp an nguy của họ để tiêu diệt kẻ địch.
Loại người có tâm tư ti tiện, khi phỏng đoán kẻ khác cũng chỉ nghĩ đến những điều ti tiện.
Thấy hai mẹ con Tiểu Hổ đã đi khuất, Từ Hiền thầm nhẹ nhõm trong lòng.
Thật ra hắn cũng muốn để Lý Tự Thành rời đi, nhưng Từ Hiền biết dù mình có lấy【Trọng Đạo Xích】ra uy hiếp thì gã cũng không chịu, nên cũng đành thôi.
Hơn nữa Lý Tự Thành cũng có chút công phu thô thiển, có thể miễn cưỡng tự vệ.
Mắt lộ hàn quang, hai viên bi sắt trượt xuống tay trái lẫn tay phải của Từ Hiền, chân khí trong người sôi sục dữ dội, nếu áp tai vào bụng dưới của hắn, người ta có thể nghe thấy tiếng đì đùng của sấm chớp.
Thái dương vốn còn đang treo cao, lúc này đã bị mây đen che mất, giữa con phố vắng người chợt có gió lạnh thổi qua.
Tóc mai đong đưa, tay áo lay động.
Kim quang xẹt qua, Từ Hiền chẳng hề chớp mắt dù chỉ một lần, đôi thần mục quan sát nhất cử nhất động của bọn ác nhân bên kia phố, như thể phán quan Địa phủ trông chừng bọn tội quỷ trong ngục.
Liễu Tư Tài thì hắn hoàn toàn không biết, nhưng Ngô Háo và Triệu Thất Hoa lại khiến Từ Hiền cảm thấy như đã từng gặp ở nơi nào.
Vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu hắn, từng gương mặt thay phiên hiện lên, những người hắn đã gặp từ lúc lên ba cho tới ngày hôm nay.
Sát na phương hoa, Từ Hiền đã tìm thấy người có liên quan.
Lý Phú Sinh, tên gian tặc đầu tiên đến khai trương món【Đạn Chỉ Thần Thông】của hắn.
Đúng là hôm nay Từ Hiền mới lần đầu gặp mặt Ngô Háo và Triệu Thất Hoa, nhưng trước đó hắn đã thấy bọn họ xuất hiện khi【Hiệp Đạo Thiên Thư】tái hiện nhật ký phạm tội của Lý Phú Sinh.
Trong trận hỗn chiến để tranh đoạt một món bảo vật, Ngô Triệu hai người chính là kẻ đã tạo thành thương thế của Lý Phú Sinh, tạo điều kiện để Từ Hiền có thể giết chết y.
Hắn cảm thấy cần phải cảm tạ bọn họ một câu đây.
Lý Phú Sinh vốn nên bị hai người đánh chết từ lúc đó, nhưng bởi vì y từ bỏ bảo vật trong tay mình nên mới thoát được một kiếp.
Chuyện tiếp theo thì Từ Hiền không biết:
Đợi đến khi Triệu bà bà và Ngô Háo giết chết hết thảy người cạnh tranh, bọn họ mới nhận ra thứ Lý Phú Sinh từ bỏ là đồ giả, bảo vật chân chính đã bị y đánh tráo mang đi.
Tưởng chừng hai người đã hết hi vọng đạt được món đồ ấy thì Liễu Tư Tài xuất hiện.
Họ Liễu công phu qua quýt bình thường nhưng lại sở hữu một con dị thú là Truy Tung Thử.
Cũng như hai người, Liễu Tư Tài cũng đang tìm kiếm món bảo vật mà Lý Phú Sinh đang có, và Truy Tung Thử chính là thủ hạ đắc lực để giúp hắn săn đuổi.
Truy Tung Thử bộ dạng bình thường, trông không khác mấy chuột lang.
Nhưng con chuột này có một năng lực đặc biệt mà những người họ hàng khác không có, đó chính là chỉ cần nó nhìn qua vật gì, thậm chí không cần ngửi mùi hay đánh dấu nhưng dù cho cách xa thiên sơn vạn lý nó cũng có thể tìm đến vật đó.
Khi Ngô Háo và Triệu Thất Hoa biết họ Liễu có con chuột này thì mừng lắm, cảm thấy vẫn còn hi vọng tìm tới Lý Phú Sinh.
Thế là hai người tìm cách kết phường với hắn, lúc luận bàn bèn giấu diếm một phần võ công, tỏ vẻ bản lĩnh của cả bả chỉ sàn sàn như nhau nên có thể bình khởi bình tọa hợp tác.
Hơn nữa vì Liễu Tư Tài có Truy Tung Thử, hai người còn tôn hắn làm kẻ dẫn đầu.
Sau khi kết phường làm bậy, trên đường tìm kiếm Lý Phú Sinh, ba họ Liễu Triệu Ngô nhờ Truy Tung Thử đã đánh giết được những kẻ cũng sở hữu món bảo vật ấy, đợi đến Bạch Long Trấn thì mỗi người đã thủ một món trong tay.
Chuyện sau đó thì cũng rõ ràng, Truy Tung Thử phát hiện bảo vật của Lý Phú Sinh ở trong trấn nên vọt vào tìm kiếm, đồng học Tiểu Hổ phát hiện nó đang chạy nhảy trên phố, thấy con chuột đáng yêu không kìm được muốn bắt nên cuối cùng suýt thì bị xe ngựa của Liễu Tư Tài đụng trúng.
Nếu bây giờ Từ Hiền đang ở học đường, hắn sẽ phát hiện một con chuột lang chạy lung tung trong lớp của mình, bộ dạng như muốn tìm gì đó nhưng tìm mãi không ra, ánh mắt hoảng hốt vô cùng.
Thứ mà nó đang tìm chính là đồng xu mà Từ Hiền đạt được sau khi giết Lý Phú Sinh: Tàng Vân Lệnh.
Dựa vào những gì thấy trong thiên thư, lại thêm kiến thức mà mình biết được khi lục lọi tạp thư ở Đan Dương thư viện, Từ Hiền coi như hiểu rõ công dụng của đồng tiền này.
Nam Càn là một tiểu quốc nằm cạnh Đại Xương, nơi đấy có một thế lực giang hồ gọi Tàng Vân Kiếm Trang, cao thủ đông đúc, rất nhiều thần binh trong thiên hạ đều có xuất xứ ở đây.
Thường cứ năm năm hay mười năm một lần, Tàng Vân Kiếm Trang lại tổ chức một đại hội thưởng kiếm được gọi là Vân Tiêu Kiếm Hội.
Lúc ấy, họ sẽ trưng bày thần binh bảo giáp mà mình đang có cho thiên hạ được biết, giới thiệu tân thần binh, dựng lôi đài để cao thủ võ đạo dùng thần binh quyết đấu, lần nào cũng rầm rộ vô cùng, được cả ba trang báo lớn đưa lên đầu đề.
Tiết Đoan Ngọ năm sau là thời điểm khai hội, Tàng Vân Kiếm Trang đã phát thiệp mời giang hồ hào kiệt trong khắp cửu châu lẫn ngoại vực đến dự hội.
Một vạn Hậu Thiên, một ngàn Tiên Thiên và một trăm Huyền Tàng, đó là số khách mời trong dự tính của Tàng Vân Kiếm Trang.
Thay vì phát thiếp thông thường, họ rải ra giang hồ một thứ tín vật gọi là Tàng Vân Lệnh.
Không cần biết là ai, chỉ cần có Tàng Vân Lệnh trong tay thì được phép tham gia Vân Tiêu Kiếm Hội.
Tàng Vân Lệnh chia làm ba loại: Màu cổ đồng được đưa tới tay võ tu Hậu Thiên, màu trắng bạc là của Tiên Thiên và màu hoàng kim sắc nằm trong tay cao thủ Huyền Tàng.
Giang hồ gió tanh mưa máu, không biết bao nhiêu cao thủ Hậu Thiên cảnh đã bỏ mạng chỉ vì một cái Tàng Vân Lệnh, Tiên Thiên cảnh tuy không nhiều nhưng cũng xảy ra vài trận chém giết, chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Tàng cảnh vì tự trọng thân phận mà không xuất thủ.
Sở dĩ có nhiều người không tiếc cả mạng để tranh đoạt nó là vì Tàng Vân Lệnh không chỉ là tín vật tham dự kiếm hội, nó còn là một tấm phiếu rút thăm may mắn, người sở hữu có cơ hội đạt được một món thần binh từ Tàng Vân Kiếm Trang.
Đối với đại thế lực này, Từ Hiền không sinh được chút hảo cảm nào.
Đồng ý là lăn lộn giang hồ thì ai cũng coi vũ lực là chí thượng, mỗi người đều tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
Nhưng cách mà Tàng Vân Kiếm Trang đặt quy tắc thật sự khiến hắn phản cảm, chỉ nhận vật không nhận người, gián tiếp kích dậy lòng tham của nhân sĩ võ lâm, cuối cùng dẫn đến vô số thi thể ngã xuống.
Quăng ra một khối xương và ngồi xem bọn chó vì tranh ăn mà xâu xé nhau, loại cảm cao cao tại thượng tự cho là siêu việt hơn người ấy, Từ Hiền tin là Tàng Vân Kiếm Trang rất thích thú khi tận hưởng nó.
Dù chưa từng gặp mặt nhưng Tàng Vân Kiếm Trang đã gián tiếp mang đến phiền phức cho hắn, đó chính là ba kẻ trước mắt này.
Nếu có cơ hội đến Nam Càn, hắn cũng không ngại ghé qua chỗ họ một lần xem có kích hoạt nhiệm vụ gì hay không.
Ưu tiên số một của Từ Hiền lúc này là ngăn lại tội ác của Sát Thần Môn, hắn rất không thích sự xuất hiện của những phiền toái không đáng có.
Nhất là khi những phiền toái này có thể nguy hại đến tính mạng của hắn.
Tách!
Một hạt mưa rơi xuống tay vịn, bọt nước vỡ ra tung tóe.
Lòng bàn tay của Từ Hiền ướt đẫm mồ hôi, hắn nhìn thấy tay phải của Ngô Háo đã đặt vào cán roi quấn ở hông.
Ầmm!
Chợt có sét đánh ngang trời, thương khung như nứt ra, ẩn hiện thân hình của một con giao long.
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt