Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 41: Hóa ra là tiểu tốt lạc đàn
Từ Hiền ngó theo hướng mà mai hoa phiêu bay tới, không phát hiện bóng người nào.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng có lẽ địch nhân ẩn núp quá kỹ lưỡng, vẫn là không một bóng người.
‘Lẽ nào là thổ phỉ?’
Từ Hiền suy đoán thân phận kẻ địch, dù sao buổi tối một thân một mình rất dễ khiến người ta nổi lòng tham đánh cướp.
Nếu vậy Từ Hiền chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, gặp phải tên cướp không có ánh mắt, chẳng thấy trên người hắn không có gì đáng tiền hay sao, tay nải rơi ra cũng toàn rau củ quả.
Kỳ thật kẻ đang ẩn nấp trong tối cũng ngáo ngơ đây.
Hắn đang trên đường hội họp với đường chủ thì phát hiện Từ Hiền, không ức chế được Sát Lục Khí trong người, lại thấy Từ Hiền mang tay nải to nên mới ra tay với hắn, ngờ đâu tài vật trong tưởng tượng của hắn lại là một đám rau củ.
Hơn nữa từ phản xạ né đòn vừa rồi của Từ Hiền, hắn cũng nhận ra là tên này không phải miếng mồi dễ nuốt như mình nghĩ.
Không trách được hắn,【Trục Nhật Thần Bộ】không có ưu điểm về tốc độ nên hắn tưởng đó chỉ là khinh công hạng xoàng, dẫn tới coi thường Từ Hiền.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, biết mình chọc trúng thứ dữ cũng không có ý định bỏ chạy, hắn như hóa thành một con độc xà ẩn núp trong hắc ám, chờ cơ hội để cho Từ Hiền một đòn chí mạng.
Dù sao đi nữa thì giết chết võ giả cũng giúp Sát Lục Khí của hắn tăng trưởng mạnh hơn giết người bình thường rất nhiều, dẫu chẳng chiếm được tiền tài thì vẫn không hề lỗ lã.
Hắn muốn đợi Từ Hiền mất cảnh giác để xuất thủ, nhưng hành động kế tiếp của Từ Hiền lại khiến hắn hoàn toàn mất đi năng lực lý giải.
‘Hắn đây là… chờ chết?’
Lúc này, chỉ thấy Từ Hiền đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi buông lỏng như thể mời gọi hắn hãy đến chiếm đoạt lấy mình vậy.
Sau đó, Từ Hiền bỗng cho hắn một cảm giác chẳng khác gì người chết, khí tức hoàn toàn biến mất, quái lạ vô cùng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ nghĩ Từ Hiền chỉ là một tảng đá, một cái cây bình thường trong rừng rậm.
Lo sợ có trá, hắn sinh lòng do dự, cuối cùng quyết định chờ một lúc nữa xem thực hư thế nào, dù là bỏ lỡ cơ hội cũng không tiếc, bởi sinh mệnh chỉ có một lần, hắn không dám mạo hiểm.
Hắn lại không biết, một khoảnh khắc do dự phải trả giá bằng cả cuộc đời.
Từ Hiền ngồi xuống đất, tâm vô tạp niệm.
Phế chi thể, truất thông minh, ly hình khứ tri, đồng vu đại thông, chính thị Tọa Vong.
Vật ngã lưỡng vong, nhịp đập trong người hòa cùng vận luật của đại tự nhiên, tinh thần thì siêu thoát đến một thế giới riêng biệt.
Mảnh thiên địa này, Từ Hiền đạt được một loại cảm nhận rõ ràng, chi tiết từ nó, hắn đã tìm thấy chỗ dị biệt.
Một loại cảm giác quen thuộc, thứ mùi hôi tanh quen thuộc, sát tâm khát máu quen thuộc.
‘Vẫn là bọn chúng.’
Từ Hiền đã nhận ra kẻ địch là ai, hoặc nói đúng hơn là đến từ thế lực nào, sát ý của hắn cũng dâng lên.
Trời phương Nam, bóng nhạn vắng hồi lâu.
Bởi biên thùy đã chìm trong bể máu.
Không phải máu trong khói lửa chiến tranh biên ải.
Máu những đứa trẻ vô tội…
…phải được trả bằng máu của bọn ác quỷ hình người này.
Một cơn gió thổi qua, kẻ đang nấp trong tối không hiểu sao chợt cảm thấy sau gáy mình lành lạnh.
Chợt có một tiếng xé gió vang lên, tim hắn đập nhanh dữ dội, trong đầu đánh lên hồi chuông báo hiệu câu hồn sứ giả sắp đến đón mình.
‘Ta bị phát hiện? Sao có thể…’
Bản năng cầu sinh cứu hắn một mạng, đổ người sang một bên, chỉ thấy thân cây mà hắn núp vào bị thứ gì đó bắn thủng, dù trong lúc nguy cấp hắn kịp bảo vệ chỗ yếu hiểm của mình, nhưng thứ đó vẫn đục cho bả vai phải của hắn một cái lỗ máu.
‘Võ học Trung Thừa.’
Hắn lập tức có kết luận về bản lĩnh của đối thủ, tâm như chìm xuống đáy vực.
Đối với những người muốn tìm một hai bản võ học nhập đạo ra hồn cũng khó như lên trời giống hắn, đây là một kẻ địch mà hắn không nên trêu vào.
‘Chạy!’
Hắn lập tức làm theo quyết định mà mình cho là đúng đắn nhất, nhưng mọi thứ đã muộn.
Soạt!
Lại một tiếng xé gió vang lên,【Đạn Chỉ Thần Thông】chính là môn võ học đòi mạng hắn.
Nếu là lúc trước có thể Từ Hiền còn để cho kẻ địch thoát được, bởi vì hắn di chuyển không tiện, nhưng nay hai chân đã khỏi, lại cường kiện dẻo dai hơn trước, còn học được khinh công, hắn liền vận khí đuổi theo, tay búng bi sắt.
Số bi sắt trong trận chiến ngày hôm qua đã được hắn gom nhặt lại, mặc dù thiếu mất vài viên nhưng số lượng là thừa để sử dụng lúc này.
Vút!
Toác!
Từ Hiền từ trên cành cây đáp người xuống, hai chân dẫm mạnh trên đất, hạ bàn hết sức vững chắc. Hắn phất mạnh tay áo, nhưng bi sắt không còn trượt xuống lòng bàn tay nữa.
Không phải vì Từ Hiền sử dụng hết, mà vì địch nhân đã phơi thây trước viên bi thứ hai của hắn.
Một đòn sau đầu, xuyên thủng vào não.
Trận chiến ngày hôm qua gặp phải hắc y nhân có quả tim lệch vị khiến hắn không ưu tiên nhắm vào ngực nữa, mà đổi sang nhắm vào sọ của kẻ địch.
Bởi kết cấu não chẳng thể dị đi đâu được, dù sao hộp sọ chỉ có nhiêu đó, một đòn tất tử.
Sinh cơ tiêu tán, Từ Hiền nghe tiếng nhắc nhở mình nhận được 50 điểm Thiện Ác của hệ thống, chậm rãi tiến đến gần thi thể của địch nhân.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Từ Hiền mặt lạnh như tiền, lấy【Hiệp Đạo Thiên Thư】ra bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Như mọi khi, từ trong thi thể của kẻ địch có kim quang bay ra, dung nhập vào trong thiên thư.
Tranh chân dung, lý lịch chi tiết tội ác đã làm, các cảnh tượng lướt qua như đèn kéo quân, cuối cùng để lại một điểm kim quang.
Chỉ là điểm kim quang này không nhấp nháy mời gọi Từ Hiền chạm vào, nó vẫn còn non.
Từ Hiền không rõ cần giết bao nhiêu ác nhân mới đủ điều kiện tối thiểu cho việc ngộ đạo, hắn trước đó giết chết bốn tên ác đồ Hậu Thiên, hiệp trợ đánh giết một tên Tiên Thiên cũng chỉ sinh thành hai điểm.
‘Đoán chừng phải xem Ác Khí của kẻ địch cao tới mức nào.’
Theo những gì thiên thư báo cho Từ Hiền về lai lịch của tên xấu số này thì hắn trước đây cũng là sơn tặc, mới gia nhập Sát Thần Môn không được bao lâu nên thời gian giết người tích công lực không đủ, chỉ vừa đạt đến Hậu Thiên lục trọng mà thôi.
Nhìn cái xác, ngẫm nghĩ một lúc, Từ Hiền quyết định đem nó về nhà phi tang.
Nơi hoang dã vắng người, hắn đáng lẽ có thể trực tiếp bỏ lại cho dã thú xâu xé, nhưng suy nghĩ lại thấy có chút không ổn.
Bởi vì chưa biết chừng người của Sát Thần Môn có thể tìm tới cái xác này, sau đó dựa vào thủ đoạn đặc biệt nào đấy tra được ra hắn thì rách việc.
Đây không phải Từ Hiền nói chuyện giật gân, mà có căn cứ rõ ràng. Cả một buổi chiều ngâm mình trong thư viện, hắn cũng không phải là không có thu hoạch.
Trong số tạp thư ghi lại kỳ văn dị sự, Từ Hiền phát hiện một quyển sách nói về kỳ công dị thuật, mới biết đó không phải chỉ riêng hệ thống mới có.
Theo sách ghi lại, kỳ công dị thuật chia làm chín bậc, trong đó cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất.
Môn【Trúc Cốt Công】mà Hứa đại phu từng nhắc đến chính là một loại kỳ công dị thuật, có môn kỳ công này, dù là xương cốt trong người bị rút hết đi cũng có thể trong thời gian ngắn tái sinh đầy đủ như cũ.
Kỳ công dị thuật tên như ý nghĩa, không phải võ học thông thường mà là các loại thủ đoạn thần kỳ, quái dị, sử dụng có thể đạt được hiệu quả phi thường, không cách nào giải thích.
Lại như【Bối Đồng Thuật】có thể khiến bản thân nhìn được sau lưng mình dù không quay người lại, lại như【Tín Ngưỡng Chi Dược】có thể để người ta nhảy từ trên cao sơn vạn trượng xuống mà không chết, miễn là rơi vào đống cỏ khỏ, bụi rậm hoặc ụ rơm.
Theo Từ Hiền thì kỳ công dị thuật đã có thể xem là phép thuật, nó gần như chẳng còn nằm trong phạm trù võ công.
Vậy nên biết đâu đường chủ kia có một môn dị thuật nào đó có diệu dụng như đọc được ký ức từ xác chết, triệu tập quỷ hồn về hỏi chuyện thì rách việc.
Cẩn tắc vô áy náy, dù cảm thấy hơi tởm lợm nhưng Từ Hiền vẫn cắn môi lại mà nhét thi thể vào trong ống tay áo của mình.
Từ Hiền chỉ có một bình【Hóa Thi Phấn – Hiệp】thôi, nếu dùng ở đây thì phải đợi nó khô mới thu về được, hắn cũng chẳng muốn ngủ nơi màn trời chiếu đất thế này.
Huống chi biết đâu lại có môn đồ Sát Thần Môn xuất hiện, nếu là Tiên Thiên cảnh thì kết cục của hắn chỉ có chết.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lập tức nhặt lại rau củ rơi trên đất, sau đó vận khinh công với tốc độ tối đa chạy về nhà tranh.
Trận chiến ngắn ngủi vừa rồi không khiến hắn có tiến bộ gì thêm, đối thủ quá yếu, sống không quá hai chỉ.
Nhưng cũng nhờ đó mà Từ Hiền phát hiện【Tọa Vong Kinh】không hoàn toàn vô dụng trong chiến đấu, miễn là tìm được thời cơ sử dụng thích hợp thì nó có thể đạt được hiệu quả khó lường.
~o0o~
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng có lẽ địch nhân ẩn núp quá kỹ lưỡng, vẫn là không một bóng người.
‘Lẽ nào là thổ phỉ?’
Từ Hiền suy đoán thân phận kẻ địch, dù sao buổi tối một thân một mình rất dễ khiến người ta nổi lòng tham đánh cướp.
Nếu vậy Từ Hiền chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, gặp phải tên cướp không có ánh mắt, chẳng thấy trên người hắn không có gì đáng tiền hay sao, tay nải rơi ra cũng toàn rau củ quả.
Kỳ thật kẻ đang ẩn nấp trong tối cũng ngáo ngơ đây.
Hắn đang trên đường hội họp với đường chủ thì phát hiện Từ Hiền, không ức chế được Sát Lục Khí trong người, lại thấy Từ Hiền mang tay nải to nên mới ra tay với hắn, ngờ đâu tài vật trong tưởng tượng của hắn lại là một đám rau củ.
Hơn nữa từ phản xạ né đòn vừa rồi của Từ Hiền, hắn cũng nhận ra là tên này không phải miếng mồi dễ nuốt như mình nghĩ.
Không trách được hắn,【Trục Nhật Thần Bộ】không có ưu điểm về tốc độ nên hắn tưởng đó chỉ là khinh công hạng xoàng, dẫn tới coi thường Từ Hiền.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, biết mình chọc trúng thứ dữ cũng không có ý định bỏ chạy, hắn như hóa thành một con độc xà ẩn núp trong hắc ám, chờ cơ hội để cho Từ Hiền một đòn chí mạng.
Dù sao đi nữa thì giết chết võ giả cũng giúp Sát Lục Khí của hắn tăng trưởng mạnh hơn giết người bình thường rất nhiều, dẫu chẳng chiếm được tiền tài thì vẫn không hề lỗ lã.
Hắn muốn đợi Từ Hiền mất cảnh giác để xuất thủ, nhưng hành động kế tiếp của Từ Hiền lại khiến hắn hoàn toàn mất đi năng lực lý giải.
‘Hắn đây là… chờ chết?’
Lúc này, chỉ thấy Từ Hiền đột nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi buông lỏng như thể mời gọi hắn hãy đến chiếm đoạt lấy mình vậy.
Sau đó, Từ Hiền bỗng cho hắn một cảm giác chẳng khác gì người chết, khí tức hoàn toàn biến mất, quái lạ vô cùng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ nghĩ Từ Hiền chỉ là một tảng đá, một cái cây bình thường trong rừng rậm.
Lo sợ có trá, hắn sinh lòng do dự, cuối cùng quyết định chờ một lúc nữa xem thực hư thế nào, dù là bỏ lỡ cơ hội cũng không tiếc, bởi sinh mệnh chỉ có một lần, hắn không dám mạo hiểm.
Hắn lại không biết, một khoảnh khắc do dự phải trả giá bằng cả cuộc đời.
Từ Hiền ngồi xuống đất, tâm vô tạp niệm.
Phế chi thể, truất thông minh, ly hình khứ tri, đồng vu đại thông, chính thị Tọa Vong.
Vật ngã lưỡng vong, nhịp đập trong người hòa cùng vận luật của đại tự nhiên, tinh thần thì siêu thoát đến một thế giới riêng biệt.
Mảnh thiên địa này, Từ Hiền đạt được một loại cảm nhận rõ ràng, chi tiết từ nó, hắn đã tìm thấy chỗ dị biệt.
Một loại cảm giác quen thuộc, thứ mùi hôi tanh quen thuộc, sát tâm khát máu quen thuộc.
‘Vẫn là bọn chúng.’
Từ Hiền đã nhận ra kẻ địch là ai, hoặc nói đúng hơn là đến từ thế lực nào, sát ý của hắn cũng dâng lên.
Trời phương Nam, bóng nhạn vắng hồi lâu.
Bởi biên thùy đã chìm trong bể máu.
Không phải máu trong khói lửa chiến tranh biên ải.
Máu những đứa trẻ vô tội…
…phải được trả bằng máu của bọn ác quỷ hình người này.
Một cơn gió thổi qua, kẻ đang nấp trong tối không hiểu sao chợt cảm thấy sau gáy mình lành lạnh.
Chợt có một tiếng xé gió vang lên, tim hắn đập nhanh dữ dội, trong đầu đánh lên hồi chuông báo hiệu câu hồn sứ giả sắp đến đón mình.
‘Ta bị phát hiện? Sao có thể…’
Bản năng cầu sinh cứu hắn một mạng, đổ người sang một bên, chỉ thấy thân cây mà hắn núp vào bị thứ gì đó bắn thủng, dù trong lúc nguy cấp hắn kịp bảo vệ chỗ yếu hiểm của mình, nhưng thứ đó vẫn đục cho bả vai phải của hắn một cái lỗ máu.
‘Võ học Trung Thừa.’
Hắn lập tức có kết luận về bản lĩnh của đối thủ, tâm như chìm xuống đáy vực.
Đối với những người muốn tìm một hai bản võ học nhập đạo ra hồn cũng khó như lên trời giống hắn, đây là một kẻ địch mà hắn không nên trêu vào.
‘Chạy!’
Hắn lập tức làm theo quyết định mà mình cho là đúng đắn nhất, nhưng mọi thứ đã muộn.
Soạt!
Lại một tiếng xé gió vang lên,【Đạn Chỉ Thần Thông】chính là môn võ học đòi mạng hắn.
Nếu là lúc trước có thể Từ Hiền còn để cho kẻ địch thoát được, bởi vì hắn di chuyển không tiện, nhưng nay hai chân đã khỏi, lại cường kiện dẻo dai hơn trước, còn học được khinh công, hắn liền vận khí đuổi theo, tay búng bi sắt.
Số bi sắt trong trận chiến ngày hôm qua đã được hắn gom nhặt lại, mặc dù thiếu mất vài viên nhưng số lượng là thừa để sử dụng lúc này.
Vút!
Toác!
Từ Hiền từ trên cành cây đáp người xuống, hai chân dẫm mạnh trên đất, hạ bàn hết sức vững chắc. Hắn phất mạnh tay áo, nhưng bi sắt không còn trượt xuống lòng bàn tay nữa.
Không phải vì Từ Hiền sử dụng hết, mà vì địch nhân đã phơi thây trước viên bi thứ hai của hắn.
Một đòn sau đầu, xuyên thủng vào não.
Trận chiến ngày hôm qua gặp phải hắc y nhân có quả tim lệch vị khiến hắn không ưu tiên nhắm vào ngực nữa, mà đổi sang nhắm vào sọ của kẻ địch.
Bởi kết cấu não chẳng thể dị đi đâu được, dù sao hộp sọ chỉ có nhiêu đó, một đòn tất tử.
Sinh cơ tiêu tán, Từ Hiền nghe tiếng nhắc nhở mình nhận được 50 điểm Thiện Ác của hệ thống, chậm rãi tiến đến gần thi thể của địch nhân.
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Từ Hiền mặt lạnh như tiền, lấy【Hiệp Đạo Thiên Thư】ra bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Như mọi khi, từ trong thi thể của kẻ địch có kim quang bay ra, dung nhập vào trong thiên thư.
Tranh chân dung, lý lịch chi tiết tội ác đã làm, các cảnh tượng lướt qua như đèn kéo quân, cuối cùng để lại một điểm kim quang.
Chỉ là điểm kim quang này không nhấp nháy mời gọi Từ Hiền chạm vào, nó vẫn còn non.
Từ Hiền không rõ cần giết bao nhiêu ác nhân mới đủ điều kiện tối thiểu cho việc ngộ đạo, hắn trước đó giết chết bốn tên ác đồ Hậu Thiên, hiệp trợ đánh giết một tên Tiên Thiên cũng chỉ sinh thành hai điểm.
‘Đoán chừng phải xem Ác Khí của kẻ địch cao tới mức nào.’
Theo những gì thiên thư báo cho Từ Hiền về lai lịch của tên xấu số này thì hắn trước đây cũng là sơn tặc, mới gia nhập Sát Thần Môn không được bao lâu nên thời gian giết người tích công lực không đủ, chỉ vừa đạt đến Hậu Thiên lục trọng mà thôi.
Nhìn cái xác, ngẫm nghĩ một lúc, Từ Hiền quyết định đem nó về nhà phi tang.
Nơi hoang dã vắng người, hắn đáng lẽ có thể trực tiếp bỏ lại cho dã thú xâu xé, nhưng suy nghĩ lại thấy có chút không ổn.
Bởi vì chưa biết chừng người của Sát Thần Môn có thể tìm tới cái xác này, sau đó dựa vào thủ đoạn đặc biệt nào đấy tra được ra hắn thì rách việc.
Đây không phải Từ Hiền nói chuyện giật gân, mà có căn cứ rõ ràng. Cả một buổi chiều ngâm mình trong thư viện, hắn cũng không phải là không có thu hoạch.
Trong số tạp thư ghi lại kỳ văn dị sự, Từ Hiền phát hiện một quyển sách nói về kỳ công dị thuật, mới biết đó không phải chỉ riêng hệ thống mới có.
Theo sách ghi lại, kỳ công dị thuật chia làm chín bậc, trong đó cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất.
Môn【Trúc Cốt Công】mà Hứa đại phu từng nhắc đến chính là một loại kỳ công dị thuật, có môn kỳ công này, dù là xương cốt trong người bị rút hết đi cũng có thể trong thời gian ngắn tái sinh đầy đủ như cũ.
Kỳ công dị thuật tên như ý nghĩa, không phải võ học thông thường mà là các loại thủ đoạn thần kỳ, quái dị, sử dụng có thể đạt được hiệu quả phi thường, không cách nào giải thích.
Lại như【Bối Đồng Thuật】có thể khiến bản thân nhìn được sau lưng mình dù không quay người lại, lại như【Tín Ngưỡng Chi Dược】có thể để người ta nhảy từ trên cao sơn vạn trượng xuống mà không chết, miễn là rơi vào đống cỏ khỏ, bụi rậm hoặc ụ rơm.
Theo Từ Hiền thì kỳ công dị thuật đã có thể xem là phép thuật, nó gần như chẳng còn nằm trong phạm trù võ công.
Vậy nên biết đâu đường chủ kia có một môn dị thuật nào đó có diệu dụng như đọc được ký ức từ xác chết, triệu tập quỷ hồn về hỏi chuyện thì rách việc.
Cẩn tắc vô áy náy, dù cảm thấy hơi tởm lợm nhưng Từ Hiền vẫn cắn môi lại mà nhét thi thể vào trong ống tay áo của mình.
Từ Hiền chỉ có một bình【Hóa Thi Phấn – Hiệp】thôi, nếu dùng ở đây thì phải đợi nó khô mới thu về được, hắn cũng chẳng muốn ngủ nơi màn trời chiếu đất thế này.
Huống chi biết đâu lại có môn đồ Sát Thần Môn xuất hiện, nếu là Tiên Thiên cảnh thì kết cục của hắn chỉ có chết.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lập tức nhặt lại rau củ rơi trên đất, sau đó vận khinh công với tốc độ tối đa chạy về nhà tranh.
Trận chiến ngắn ngủi vừa rồi không khiến hắn có tiến bộ gì thêm, đối thủ quá yếu, sống không quá hai chỉ.
Nhưng cũng nhờ đó mà Từ Hiền phát hiện【Tọa Vong Kinh】không hoàn toàn vô dụng trong chiến đấu, miễn là tìm được thời cơ sử dụng thích hợp thì nó có thể đạt được hiệu quả khó lường.
~o0o~
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt