Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 40: Lão học cứu há chẳng phải toàn thư?
Từ Hiền giật mình, quay người lại liền thấy lão thủ thư đang mỉm cười nhìn hắn.
Gặp bước chân của lão phù phiếm, hắn lập tức biết lão không có võ công trong người, thầm trách bản thân sơ suất.
Dựa vào công lực của Từ Hiền, sao có thể bị người bình thường áp sát mà chẳng hay gì cho được.
Khổ nỗi vì gấp rút muốn tìm ra chân tướng hung án mà chú tâm tìm đọc, đến mức quên cả tự thân an nguy, không để lại tinh thần đề phòng cảnh giác.
Thầm ghi nhớ bài học lần này, Từ Hiền nhìn ra ngoài trời, thấy đã chập tối, liền biết thư viện phải đóng cửa, thế là đành cười xin lỗi lão thủ thư:
“Thật có lỗi quá, vãn sinh mải mê không để ý giờ giấc, trì hoãn công việc của trưởng lão.”
Hắn trả lại quyển sách trong tay về vị trí cũ, vòng hai tay lại để trước người, tám ngón tay đặt lên nhau, hai ngón cái hướng lên, hơi khom người bái một cái, tỏ vẻ cáo lỗi.
Lão thủ thư sống hơn nửa đời người vẫn chưa thấy qua lễ nghi này, thầm than kỳ lạ, cũng cảm thấy kẻ hậu học này thú vị.
Trong mắt lão thì người trẻ tuổi thích đọc sách đều là loại người mà lão yêu thích, huống chi đọc đến quên hết thời gian như Từ Hiền.
Vậy nên lão thủ thư cười đến híp cả mắt, nếp nhăn trên mặt cộm hết lên, bảo với Từ Hiền rằng: “Trì hoãn cái gì, không sao cả. Người trẻ tuổi mà, đọc sách tốt, đọc sách tốt!”
Thấy lão hiền lành như vậy, Từ Hiền cũng nhẹ giọng, ôn hòa đáp lại: “Vâng, đa tạ trưởng lão lý giải cho vãn sinh.”
“Có chi mà cần tạ. Tiểu hữu, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết đang tìm gì đây, không phải tự kiêu chớ sách trong thư viện lão hủ đã đọc qua bảy tám phần mười, nông sâu đều có, ngươi nói ra chưa biết chừng ta có thể giải đáp.”
Lão thủ thư tiến lại cầm lấy tay hắn, vỗ vỗ lên mu bàn tay.
Từ Hiền cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình giông, chớ trông lão già vậy nhưng hai tay vẫn còn khí lực đấy.
Nghe những lời của lão, Từ Hiền mới chợt nhận ra bản thân tự đại.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy, nhà có một lão như có một bảo, kiến thức của người già là vô giá, huống chi còn là người đắm chìm trong thư hải mấy chục năm, hắn sao lại bỏ gần cầu xa, tự mình khổ sở tìm kiếm?
Thế là Từ Hiền uyển chuyển hỏi lão thủ thư xem trong quá khứ có các vụ hung án bắt cóc lượng lớn hài đồng nào không? Hơn nữa sau khi bị bắt một thời gian còn gặp cảnh tàn sát thảm thiết, hung đồ lại không làm buôn bán nô lệ hay cướp nội tạng gì cả.
Này coi như hắn hỏi đúng người, lão thủ thư đúng là từng thấy qua rất nhiều hung án bắt cóc trẻ nhỏ ở trong sách, nhưng đáng tiếc hệ thống chẳng phản ứng gì, không có vụ nào là chân tướng mà hắn muốn.
“Ái chà chà, lão hủ cũng xem qua những ghi chép có loại hung phạm này, bắt cóc hơn vạn người cũng có, nhưng chưa từng có tiền lệ bắt xong chỉ giết như tiểu hữu nói. Lạ thay, lạ thay!”
“Trưởng lão cũng chưa thấy qua sao?”
Từ Hiền có vẻ thất vọng, chẳng lẽ hắn phải đến thư viện ở các huyện khác tìm kiếm, thậm chí tiến về phủ, quận mới có được đáp án? Sợ rằng lúc ấy lại thêm không biết bao nhiêu đứa trẻ gặp độc thủ.
Lão thủ thư cũng hơi xấu hổ, lúc nãy tự hào mình đọc nhiều sách, nhưng vừa bị hỏi một câu đã không giải đáp được. Lão cũng chỉ đành nói sang chuyện khác để chữa thẹn:
“Phải rồi, đừng cứ trưởng lão, trưởng lão, lão hủ họ Tiền, tiểu hữu không chê thì gọi một tiếng Tiền lão là được. Thấy tiểu hữu lạ mặt, hẳn không phải người trong huyện, trò chuyện nãy giờ vẫn chưa rõ danh tính, có thể cho lão hủ được hay?”
Từ Hiền giấu nỗi thất vọng trong lòng, thần thái vẫn bình thản tự nhiên, khẽ cười đáp lại:
“Vậy vãn sinh cả gan gọi ngài là Tiền lão. Tiền lão, vãn sinh quả thật không phải người trong huyện, ta họ Từ tên Hiền, hiện đang ở Bạch Long Trấn dạy vỡ lòng cho ít đứa trẻ con.”
Tiền lão nghe thấy hắn đang làm nghề dạy học, chợt hai mắt sáng lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ, hiền hòa: “Thất kính, thất kính, không ngờ tiểu hữu là vi nhân sư biểu.”
Chợt lão cúi đầu lẩm bẩm: “Ừm, Bạch Long Trấn, Từ Hiền, tiên sinh dạy học, Từ tiên sinh, Từ…”
Sau đó ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt bất ngờ hỏi rằng: “Có phải là Từ tiên sinh sáng tác Bạch Nương Tử Truyền Kỳ?”
Từ Hiền khẽ gật đầu nói: “Nếu Tiền lão nói là Bạch Xà Truyện thì đúng là vãn sinh viết ra.”
Mặc dù có không ít tình tiết là do hắn tự nghĩ, nhưng Từ Hiền vẫn chỉ nhận là mình viết chứ không phải sáng tác ra.
“Viết tốt, viết tốt. Lão hủ lần đầu đọc được đã cảm thấy cố sự thú vị vô cùng, văn bút cũng có trình độ, còn tưởng là diệu nhân nào đây, không ngờ có thể gặp được tác gia ở đây.”
Thấy lão có vẻ chân tâm thích thú, Từ Hiền định nói ra hắn vốn chỉ mượn nhờ câu chuyện của người khác mà thôi, không phải tác giả chân chính, nhưng lại bị Tiền lão ngắt lời.
Chỉ thấy lão đang thao thao bất tuyệt về sự yêu thích của mình thì đột ngột dừng lại, vỗ tay lên trán như sực nhớ ra gì đó: “Bạch Long Trấn, phải rồi.”
Không để Từ Hiền kịp giải thích, lão bóp chặt tay hắn bảo rằng: “Nghe Từ tiểu hữu nhắc đến Bạch Long Trấn, lão hủ mới nhớ, chuyện mà ngươi muốn biết ta không giải đáp được, nhưng có một người ở quý trấn tám chín phần mười biết lời giải.”
Từ Hiền nghe vậy, lòng chợt dấy lên hi vọng, gạt chuyện giải thích thân phận tác giả qua một bên, vội hỏi: “Tiền lão nói là thật? Xin cho vãn sinh biết vị đó là ai, Từ Hiền cảm ân vô cùng.”
Tiền lão xua tay nói:
“Tiểu hữu quá lời, chỉ là tốn chút nước miếng, ân nghĩa gì ở đây. Nghe lời miêu tả của tiểu hữu khi nãy, lão hủ đoán chừng hung án quái lạ như vậy chỉ có thể là ác khách giang hồ gây nên. Chuyện của giang hồ lão hủ không rõ, nhưng lão đầu Ngô Tam Âm ở quý trấn lại không thể rành hơn.”
Một vị lão đầu họ Ngô ở Bạch Long Trấn, lại là người mà lão học giả như Tiền lão biết tới, như vậy Từ Hiền cũng có thể đoán ra là ai.
“Tiền lão, ý của ngài là Ngô lão tiên sinh?”
Hắn còn nói có phải Ngô lão tiên sinh đã từng dạy học nhiều năm trong trấn hay không, thấy Tiền lão gật đầu liền xác định rõ ràng.
Tiền lão còn cho biết, Ngô lão tiên sinh thuở trẻ kết bạn rất nhiều nhân sĩ võ lâm, đến nay hình như vẫn còn giữ mối quan hệ, thường đến thăm hỏi vào dịp Nguyên Đán. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Có điều Tiền lão cũng chỉ biết đến nhiêu đó thôi, dù sao lão và Ngô lão tiên sinh cũng không thân cận, chỉ là quan hệ thông thường giữa văn nhân với nhau.
Nhưng thế cũng đủ rồi, mặc dù chưa biết chắc Ngô lão tiên sinh có thể giúp mình tìm ra chân tướng hay không, nhưng cũng là một tia hi vọng, còn hơn hắn phải như con ruồi không đầu mò khắp thư viện các nơi.
Mặt trời xuống núi, Từ Hiền vội vàng vái tạ chào từ biệt Tiền lão thủ thư, hứa hẹn lần sau lại tới nhất định mang theo bản chép tay Bạch Xà Truyện do mình đích thân viết tặng cho, khiến lão đầu lúc tiễn hắn đi cười tít cả mắt.
Từ Hiền đẩy xe lăn rồi khỏi Đan Dương Huyện, lúc hắn xuất hiện trên quan đạo thì đã hoàn toàn không còn thấy thái dương, e rằng chạy về đến nhà thì trời cũng tối thui.
Nhưng chẳng sao cả, ban đêm đối với nhân sĩ giang hồ cũng chẳng khác mấy ban ngày, thậm chí còn là thời gian hoạt động chủ yếu của một số đối tượng.
Thuận theo đường cũ, Từ Hiền giấu xe lăn vào trong tay áo, sau đó lại bắt đầu thi triển khinh công.
Cả ngày rồi chưa ăn thứ gì, buổi tối lại chẳng có ai mở tiệm, hắn định nhân lúc đang ở trong rừng mà kiếm chút gì lót bụng.
Thú rừng có lẽ khó gặp, nhưng hái chút quả dại, rau, nấm về xào cũng không phải ý tồi.
Thế là đi được nửa đường, áo ngoài đã bị Từ Hiền cởi ra làm bao tải, phình lên một khối to vác ở sau lưng, xem ra thu hoạch không tệ.
Mặc dù thiếu đi phần thông thạo bổ trợ khi chạy dưới ánh mặt trời, nhưng tiến độ thông thạo của【Trục Nhật Thần Bộ】cũng rất khả quan, ước chừng hắn lại chạy thêm một chuyến từ tiểu trấn lên huyện là có thể đạt tới Giá Khinh Tựu Thục.
Liên tục thi triển khinh công là phải tiêu tốn chân khí, nhưng hắn giờ đã có bảy năm công lực, lại nhờ vào Võ Căn giúp giảm một nửa tiêu hao, thêm đặc tính dẻo dai kiên cường của【Trục Nhật Thần Bộ】nên có thể duy trì rất lâu.
Từ Bạch Long Trấn đến Đan Dương Huyện khoảng chừng trăm dặm đường, thế mà Từ Hiền đi một chuyến chỉ hao tổn khoảng chừng năm thành nội lực, đủ để thấy sức bền.
Tất nhiên cũng không thể thiếu công lao của nội công tâm pháp thượng đẳng như【Giá Y Thần Công】được.
Hai khắc đồng hồ nữa trôi qua, lúc này trăng sao đã hiện đầy trời.
Những tưởng đêm nay là một đêm an bình, Từ Hiền có thể an toàn về tới nhà… nhưng không!
Vút!
Bằng thị lực viễn siêu thường nhân, hắn có thể thấy một vệt đen phóng nhanh về phía mi tâm của mình, lúc nó tới gần hơn thì mới thấy rõ là một cây mai hoa phiêu.
Từ Hiền lộn người né khỏi, tay nải rơi xuống, rau củ lăn lông lốc trên mặt đất.
~o0o~
Gặp bước chân của lão phù phiếm, hắn lập tức biết lão không có võ công trong người, thầm trách bản thân sơ suất.
Dựa vào công lực của Từ Hiền, sao có thể bị người bình thường áp sát mà chẳng hay gì cho được.
Khổ nỗi vì gấp rút muốn tìm ra chân tướng hung án mà chú tâm tìm đọc, đến mức quên cả tự thân an nguy, không để lại tinh thần đề phòng cảnh giác.
Thầm ghi nhớ bài học lần này, Từ Hiền nhìn ra ngoài trời, thấy đã chập tối, liền biết thư viện phải đóng cửa, thế là đành cười xin lỗi lão thủ thư:
“Thật có lỗi quá, vãn sinh mải mê không để ý giờ giấc, trì hoãn công việc của trưởng lão.”
Hắn trả lại quyển sách trong tay về vị trí cũ, vòng hai tay lại để trước người, tám ngón tay đặt lên nhau, hai ngón cái hướng lên, hơi khom người bái một cái, tỏ vẻ cáo lỗi.
Lão thủ thư sống hơn nửa đời người vẫn chưa thấy qua lễ nghi này, thầm than kỳ lạ, cũng cảm thấy kẻ hậu học này thú vị.
Trong mắt lão thì người trẻ tuổi thích đọc sách đều là loại người mà lão yêu thích, huống chi đọc đến quên hết thời gian như Từ Hiền.
Vậy nên lão thủ thư cười đến híp cả mắt, nếp nhăn trên mặt cộm hết lên, bảo với Từ Hiền rằng: “Trì hoãn cái gì, không sao cả. Người trẻ tuổi mà, đọc sách tốt, đọc sách tốt!”
Thấy lão hiền lành như vậy, Từ Hiền cũng nhẹ giọng, ôn hòa đáp lại: “Vâng, đa tạ trưởng lão lý giải cho vãn sinh.”
“Có chi mà cần tạ. Tiểu hữu, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết đang tìm gì đây, không phải tự kiêu chớ sách trong thư viện lão hủ đã đọc qua bảy tám phần mười, nông sâu đều có, ngươi nói ra chưa biết chừng ta có thể giải đáp.”
Lão thủ thư tiến lại cầm lấy tay hắn, vỗ vỗ lên mu bàn tay.
Từ Hiền cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình giông, chớ trông lão già vậy nhưng hai tay vẫn còn khí lực đấy.
Nghe những lời của lão, Từ Hiền mới chợt nhận ra bản thân tự đại.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy, nhà có một lão như có một bảo, kiến thức của người già là vô giá, huống chi còn là người đắm chìm trong thư hải mấy chục năm, hắn sao lại bỏ gần cầu xa, tự mình khổ sở tìm kiếm?
Thế là Từ Hiền uyển chuyển hỏi lão thủ thư xem trong quá khứ có các vụ hung án bắt cóc lượng lớn hài đồng nào không? Hơn nữa sau khi bị bắt một thời gian còn gặp cảnh tàn sát thảm thiết, hung đồ lại không làm buôn bán nô lệ hay cướp nội tạng gì cả.
Này coi như hắn hỏi đúng người, lão thủ thư đúng là từng thấy qua rất nhiều hung án bắt cóc trẻ nhỏ ở trong sách, nhưng đáng tiếc hệ thống chẳng phản ứng gì, không có vụ nào là chân tướng mà hắn muốn.
“Ái chà chà, lão hủ cũng xem qua những ghi chép có loại hung phạm này, bắt cóc hơn vạn người cũng có, nhưng chưa từng có tiền lệ bắt xong chỉ giết như tiểu hữu nói. Lạ thay, lạ thay!”
“Trưởng lão cũng chưa thấy qua sao?”
Từ Hiền có vẻ thất vọng, chẳng lẽ hắn phải đến thư viện ở các huyện khác tìm kiếm, thậm chí tiến về phủ, quận mới có được đáp án? Sợ rằng lúc ấy lại thêm không biết bao nhiêu đứa trẻ gặp độc thủ.
Lão thủ thư cũng hơi xấu hổ, lúc nãy tự hào mình đọc nhiều sách, nhưng vừa bị hỏi một câu đã không giải đáp được. Lão cũng chỉ đành nói sang chuyện khác để chữa thẹn:
“Phải rồi, đừng cứ trưởng lão, trưởng lão, lão hủ họ Tiền, tiểu hữu không chê thì gọi một tiếng Tiền lão là được. Thấy tiểu hữu lạ mặt, hẳn không phải người trong huyện, trò chuyện nãy giờ vẫn chưa rõ danh tính, có thể cho lão hủ được hay?”
Từ Hiền giấu nỗi thất vọng trong lòng, thần thái vẫn bình thản tự nhiên, khẽ cười đáp lại:
“Vậy vãn sinh cả gan gọi ngài là Tiền lão. Tiền lão, vãn sinh quả thật không phải người trong huyện, ta họ Từ tên Hiền, hiện đang ở Bạch Long Trấn dạy vỡ lòng cho ít đứa trẻ con.”
Tiền lão nghe thấy hắn đang làm nghề dạy học, chợt hai mắt sáng lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ, hiền hòa: “Thất kính, thất kính, không ngờ tiểu hữu là vi nhân sư biểu.”
Chợt lão cúi đầu lẩm bẩm: “Ừm, Bạch Long Trấn, Từ Hiền, tiên sinh dạy học, Từ tiên sinh, Từ…”
Sau đó ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt bất ngờ hỏi rằng: “Có phải là Từ tiên sinh sáng tác Bạch Nương Tử Truyền Kỳ?”
Từ Hiền khẽ gật đầu nói: “Nếu Tiền lão nói là Bạch Xà Truyện thì đúng là vãn sinh viết ra.”
Mặc dù có không ít tình tiết là do hắn tự nghĩ, nhưng Từ Hiền vẫn chỉ nhận là mình viết chứ không phải sáng tác ra.
“Viết tốt, viết tốt. Lão hủ lần đầu đọc được đã cảm thấy cố sự thú vị vô cùng, văn bút cũng có trình độ, còn tưởng là diệu nhân nào đây, không ngờ có thể gặp được tác gia ở đây.”
Thấy lão có vẻ chân tâm thích thú, Từ Hiền định nói ra hắn vốn chỉ mượn nhờ câu chuyện của người khác mà thôi, không phải tác giả chân chính, nhưng lại bị Tiền lão ngắt lời.
Chỉ thấy lão đang thao thao bất tuyệt về sự yêu thích của mình thì đột ngột dừng lại, vỗ tay lên trán như sực nhớ ra gì đó: “Bạch Long Trấn, phải rồi.”
Không để Từ Hiền kịp giải thích, lão bóp chặt tay hắn bảo rằng: “Nghe Từ tiểu hữu nhắc đến Bạch Long Trấn, lão hủ mới nhớ, chuyện mà ngươi muốn biết ta không giải đáp được, nhưng có một người ở quý trấn tám chín phần mười biết lời giải.”
Từ Hiền nghe vậy, lòng chợt dấy lên hi vọng, gạt chuyện giải thích thân phận tác giả qua một bên, vội hỏi: “Tiền lão nói là thật? Xin cho vãn sinh biết vị đó là ai, Từ Hiền cảm ân vô cùng.”
Tiền lão xua tay nói:
“Tiểu hữu quá lời, chỉ là tốn chút nước miếng, ân nghĩa gì ở đây. Nghe lời miêu tả của tiểu hữu khi nãy, lão hủ đoán chừng hung án quái lạ như vậy chỉ có thể là ác khách giang hồ gây nên. Chuyện của giang hồ lão hủ không rõ, nhưng lão đầu Ngô Tam Âm ở quý trấn lại không thể rành hơn.”
Một vị lão đầu họ Ngô ở Bạch Long Trấn, lại là người mà lão học giả như Tiền lão biết tới, như vậy Từ Hiền cũng có thể đoán ra là ai.
“Tiền lão, ý của ngài là Ngô lão tiên sinh?”
Hắn còn nói có phải Ngô lão tiên sinh đã từng dạy học nhiều năm trong trấn hay không, thấy Tiền lão gật đầu liền xác định rõ ràng.
Tiền lão còn cho biết, Ngô lão tiên sinh thuở trẻ kết bạn rất nhiều nhân sĩ võ lâm, đến nay hình như vẫn còn giữ mối quan hệ, thường đến thăm hỏi vào dịp Nguyên Đán. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Có điều Tiền lão cũng chỉ biết đến nhiêu đó thôi, dù sao lão và Ngô lão tiên sinh cũng không thân cận, chỉ là quan hệ thông thường giữa văn nhân với nhau.
Nhưng thế cũng đủ rồi, mặc dù chưa biết chắc Ngô lão tiên sinh có thể giúp mình tìm ra chân tướng hay không, nhưng cũng là một tia hi vọng, còn hơn hắn phải như con ruồi không đầu mò khắp thư viện các nơi.
Mặt trời xuống núi, Từ Hiền vội vàng vái tạ chào từ biệt Tiền lão thủ thư, hứa hẹn lần sau lại tới nhất định mang theo bản chép tay Bạch Xà Truyện do mình đích thân viết tặng cho, khiến lão đầu lúc tiễn hắn đi cười tít cả mắt.
Từ Hiền đẩy xe lăn rồi khỏi Đan Dương Huyện, lúc hắn xuất hiện trên quan đạo thì đã hoàn toàn không còn thấy thái dương, e rằng chạy về đến nhà thì trời cũng tối thui.
Nhưng chẳng sao cả, ban đêm đối với nhân sĩ giang hồ cũng chẳng khác mấy ban ngày, thậm chí còn là thời gian hoạt động chủ yếu của một số đối tượng.
Thuận theo đường cũ, Từ Hiền giấu xe lăn vào trong tay áo, sau đó lại bắt đầu thi triển khinh công.
Cả ngày rồi chưa ăn thứ gì, buổi tối lại chẳng có ai mở tiệm, hắn định nhân lúc đang ở trong rừng mà kiếm chút gì lót bụng.
Thú rừng có lẽ khó gặp, nhưng hái chút quả dại, rau, nấm về xào cũng không phải ý tồi.
Thế là đi được nửa đường, áo ngoài đã bị Từ Hiền cởi ra làm bao tải, phình lên một khối to vác ở sau lưng, xem ra thu hoạch không tệ.
Mặc dù thiếu đi phần thông thạo bổ trợ khi chạy dưới ánh mặt trời, nhưng tiến độ thông thạo của【Trục Nhật Thần Bộ】cũng rất khả quan, ước chừng hắn lại chạy thêm một chuyến từ tiểu trấn lên huyện là có thể đạt tới Giá Khinh Tựu Thục.
Liên tục thi triển khinh công là phải tiêu tốn chân khí, nhưng hắn giờ đã có bảy năm công lực, lại nhờ vào Võ Căn giúp giảm một nửa tiêu hao, thêm đặc tính dẻo dai kiên cường của【Trục Nhật Thần Bộ】nên có thể duy trì rất lâu.
Từ Bạch Long Trấn đến Đan Dương Huyện khoảng chừng trăm dặm đường, thế mà Từ Hiền đi một chuyến chỉ hao tổn khoảng chừng năm thành nội lực, đủ để thấy sức bền.
Tất nhiên cũng không thể thiếu công lao của nội công tâm pháp thượng đẳng như【Giá Y Thần Công】được.
Hai khắc đồng hồ nữa trôi qua, lúc này trăng sao đã hiện đầy trời.
Những tưởng đêm nay là một đêm an bình, Từ Hiền có thể an toàn về tới nhà… nhưng không!
Vút!
Bằng thị lực viễn siêu thường nhân, hắn có thể thấy một vệt đen phóng nhanh về phía mi tâm của mình, lúc nó tới gần hơn thì mới thấy rõ là một cây mai hoa phiêu.
Từ Hiền lộn người né khỏi, tay nải rơi xuống, rau củ lăn lông lốc trên mặt đất.
~o0o~
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt