Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 35: Từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên (1)
Lý Triêu Thánh thầm mắng lão già keo kiệt, bỗng thấy trước mặt mình lơ lửng một cái mai rùa nhỏ, đồng thời còn có giọng nói như đang trêu trọc truyền đến:
“Nhưng bần đạo ngẫm lại, chỉ mỗi tiểu thái giám cũng không đủ vẹn toàn, nên tặng tiểu hoàng đế con rùa này. Nhớ lấy, lúc gặp nguy hiểm thì gãi bụng dưới của nó ba lần, có thể đảm bảo gặp dữ hóa lành.”
Lý Triêu Thánh trong lòng chợt dâng lên nỗi xấu hổ, có điều vẫn mặt dày mày dạn bắt cái mai rùa vào tay.
Mai rùa chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhưng nặng hơn hai cân, phần mai có màu xanh mướt như trúc, hoa văn trên mai có hình lục giác hết sức đều đặn và rõ ràng, cầm trong tay truyền tới cảm giác trơn mượt, hơn nữa còn lan tỏa hơi ấm ra toàn thân, quả thật thần kỳ, có thể xưng bảo bối.
“Được rồi, không còn gì để dặn dò, nếu đã quyết định Nam hành, bần đạo cũng nên tiễn hai vị lên đường.”
Nghe Càn Thiên Đạo buông lời đuổi khéo, Lý Triêu Thánh vội xua tay nói: “Chậm đã chân nhân, ngài định để Trẫm cứ thế mà đi, không chuẩn bị gì ư?”
Trên tay Càn Thiên Đạo bỗng dưng xuất hiện một cây phất trần hai màu hắc bạch, lão vẫy nhẹ một cái, sau đó bảo rằng:
“Còn chuẩn bị chi? Mai rùa hộ thân bần đạo cũng đưa rồi, an tâm lên đường đi thôi. Hay là có thứ gì trong cung muốn mang theo…”
Đoạn lão gật gù nói tiếp: “…vậy cũng được, có thể rời Tây lâu một chuyến để lấy, bần đạo nghĩ rằng ngoài kia có rất nhiều người đang mong tin của tiểu hoàng đế.”
Nghe lão nói lời mỉa mai, Lý Triêu Thánh lại cười khổ: “Nhưng hiện giờ trên người Trẫm không có tiền tài gì, đến nơi xứ lạ làm sao xoay xở, liệu chân nhân có thể hỗ trợ thêm cho Trẫm một ít kim ngân tài bảo?”
Nghe nhắc đến tiền, Càn Thiên Đạo lập tức mặc kệ: “Tiểu hoàng đế thiên tư thông minh, tài trí tuyệt đỉnh, sao có thể vì tiền sở khốn? Huống chi tiểu thái giám này trên người cũng có ít bạc vụn, bần đạo tin hắn sẽ không để thánh thượng nhà mình chết đói.”
Sắc mặt của Tiểu Bạch Tử tái càng thêm tái, nhìn Càn Thiên Đạo như kẻ máu lạnh, hai tay ôm hông, bóp chặt túi tiền nhỏ của mình.
Biết không có cửa đòi thêm lợi ích, Lý Triêu Thánh đành thở dài: “Chí ít chân nhân cũng để chúng ta thay y phục chứ? Quần áo trên người chúng ta bây giờ, không thích hợp để… ừm?”
Hắn vừa nhìn xuống thì thấy long bào của mình đã biến thành áo vải bình thường, cả thái giám phục của Tiểu Bạch Tử cũng thế, một vàng một xanh, bình dân giản dị.
Nhưng dù giản đơn đến mấy vẫn không thể giấu đi khí chất sang quý trên người Lý Triêu Thánh, cũng không thể che hết vẻ tuấn mỹ yêu dị của Tiểu Bạch Tử.
‘Thật là thần thông vậy.’ Lý Triêu Thánh sợ hãi thán phục, nhớ tới cái phất vừa rồi của Càn Thiên Đạo, xem ra lão đã biến hóa y phục hai người từ lúc ấy.
Tiểu Bạch Tử càng thêm kinh hãi, Lý Triêu Thánh là người thường, nhưng hắn là Tiên Thiên cảnh, thế mà cũng không biết y phục mình bị đổi mất từ khi nao.
‘Thần Mạch cũng không kinh khủng như vậy, lẽ nào là dị thuật cao phẩm nào đó?’
Càn Thiên Đạo không bận tâm đến ý nghĩ của hai người, lão trỏ phất trần về phía trung tâm lầu hai, bảo rằng:
“Chỗ ấy có Bát Quái đồ, tiểu hoàng đế và tiểu thái giám đến đứng tại Càn vị là được, việc còn lại để bần đạo phụ trách.”
Chủ tớ hai người nghe lời làm theo, vượt qua mấy dãy sách, đi đến trung tâm, quả nhiên thấy một Bát quái đồ cỡ lớn được vẽ dưới sàn.
Ba vạch dương là Càn, Lý Triêu Thánh và Tiểu Bạch Tử tìm tới, đứng vào trong ô, sau đó nhìn về phía Càn Thiên Đạo, muốn biết tiếp theo lão định làm gì.
Lúc này, lão đạo sĩ lần đầu đứng dậy, rời khỏi ghế bố, trên tay xuất hiện một cái mâm tròn màu bạc.
Nó dày khoảng hai lóng tay, tạo hình hết sức sắc xảo, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là hai chiếc Bát Quái, một lớn một nhỏ, xếp chồng lên nhau, ở giữa có trục nên có thể xoay được.
Càn Thiên Đạo đẩy nhẹ mặt Bát Quái nhỏ phía trên, nó lập tức xoay tít với tốc độ chóng mặt. Bát Quái đồ dưới chân Lý Triêu Thánh và Tiểu Bạch Tử chợt phát ra một luồng ánh sáng huyền ảo.
Lão đạo sĩ cất cao giọng: “Tiểu hoàng đế, tiểu thái giám, chuyến này thuận lợi, mã đáo thành công…”
Hai người kia còn chưa kịp nói tạ thì nghe lão tiếp lời: “…ra đi thanh thản, không ngày gặp lại.”
Sau đó thân hình của họ liền bị ánh sáng nuốt chửng, ít lâu sau thì cả tòa Tam Dương Điện chỉ còn lại một mình Càn Thiên Đạo.
Nhìn dư quang tiêu tán, Càn Thiên Đạo nở nụ cười sâu xa khó lường, lẩm bẩm một mình: “Hiệp đạo sơ hiện, chậc chậc. Sư đệ, bần đạo chỉ là đến cọ chút khí vận, ngươi sẽ không giận chứ?”
Chợt lão đạo quay người nhìn đại đỉnh, thấy lửa sắp tắt liền hoảng hốt, trên mặt cuống cuồng.
“Ối chết, ối chết! Bần đạo quẳng Tật Phong Phiến đi đâu rồi ấy nhỉ?”
“Thôi xong rồi, thôi xong rồi, linh đan của bần đạo!”
Chẳng biết linh đan của Càn Thiên Đạo có cứu lại được không, chỉ biết rằng chờ đến Nguyên Đán, triều đình Đại Vĩnh liền chiêu cáo thiên hạ: Khai Nguyên Đế mắc phải bệnh lạ, khó lòng lo liệu quốc sự, nên nhường ngôi cho hoàng đệ là Lý Triêu Thần lên ngôi, niên hiệu Long Hưng.
…
Bạch Long Trấn, hẻm Hướng Dương.
Từ Hiền vẻ mặt bình thản nghe tên đệ tử mới thu kể lể chuyện học thần công, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
‘Trong trấn có cao thủ Tiên Thiên như Hứa phu nhân ẩn giấu, lại thêm thiếu niên kỳ tài, thiên phú Kinh Hồng, đây xem như là hai tình tiết ẩn ở tân thủ thôn sao.’
Hắn lại chợt nhớ tới vị lão học cứu gần nhà trưởng trấn: ‘Hẳn là ba, Ngô lão tiên sinh cho ta cảm giác cũng không đơn giản.’
Lý Tự Thành trở thành đệ tử, kết nối số mệnh với hắn, Hứa phu nhân cũng can dự vào nhiệm vụ điều tra Sát Thần Môn, đến nay đã cho hắn chút manh mối ban đầu, rồi lại cứu hắn một mạng.
Chỉ có Ngô lão tiên sinh, ngoại trừ lúc đầu hỗ trợ hắn trở thành lão sư, sau đó cho mượn học đường ở hẻm Hướng Dương, thì không còn tiếp xúc gì nhiều.
‘Xem ra ta cũng nên tìm chút thời gian đến gặp Ngô lão.’
Từ Hiền tạm gác những ý nghĩ trong đầu qua một bên, ra hiệu cho Lý Tự Thành dừng lại, người sau thấy vậy liền thức thời im miệng.
Hắn lấy【Trục Nhật Thần Bộ】đưa cho gã,【Long Tượng Bát Nhã Công】mặc dù uy lực khó lường, nhưng lại không phải võ học nhập đạo, chẳng giúp ích cho việc tăng cao cảnh giới. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Phải biết, đột phá cảnh giới không chỉ giúp khai phá kinh mạch mà còn cường hóa khí huyết, nhục thể của võ tu, khiến tốc độ hành công càng cấp tốc, càng thông thuận, thi triển chiêu thức càng thêm mạnh mẽ, nhanh nhạy.
Cùng một trình độ Dung Hội Quán Thông,【Đạn Chỉ Thần Thông】của Hậu Thiên tam trọng không thể nào sánh bằng lục trọng.
Võ học nhập đạo dù cần lựa chọn tỉ mỉ, cốt phải phù hợp với bản thân, nhưng trong đó có một loại không bao giờ chọn sai được.
Loại đó chính là khinh công.
Chỉ cần khinh công tốt, gặp kẻ địch cảnh giới cao hơn mình cũng có thể chạy, nếu gặp kẻ yếu hơn cũng không đến mức để xổng đi.
Nhập đạo học khinh công, không một chút tật xấu.
“Đây là một bộ võ học nhập đạo, loại hình khinh công, có thể xem là thứ võ công thích hợp nhất cho việc khởi đầu con đường võ đạo.”
Từ Hiền ra hiệu cho Lý Tự Thành khoan vội mở xem bí tịch, hắn muốn trước tiên giảng giải cho gã một số thường thức tập võ.
“Tiên sinh, tại sao lại gọi là võ học nhập đạo?” Lý Tự Thành lập tức thể hiện sự ham học hỏi của mình.
Từ Hiền “ừm” một tiếng, thong dong đáp lại: “Võ học nhập đạo, không có nghĩa là loại võ học này đã đạt tới mức kỹ tiến hồ đạo. Ý nghĩa thực sự của nó là một loại võ học khởi đầu, dẫn ngươi bước vào con đường võ đạo.”
Lý Tự Thành nghe thế, lập tức có nghi hoặc mới: “Vậy nếu không có võ học nhập đạo thì không luyện võ được sao tiên sinh? Nhưng đệ tử bây giờ chẳng cần võ học nhập đạo, thế mà vẫn có thể tu tập Long Tượng Bát Nhã Công một cách bình thường.”
Từ Hiền không trực tiếp đáp lại, hỏi gã một chuyện khác: “Ngươi biết võ đạo có những cảnh giới gì?”
Lý Tự Thành tức khắc đáp lại có bốn cảnh giới, cũng nói rõ tên từng cảnh giới. Từ Hiền dùng tay phải đỡ thái dương, hai chân vắt chéo, mỉm cười hỏi tiếp:
“Vậy ngươi có biết làm sao để từ Hậu Thiên đột phá đến Tiên Thiên?”
Hai mắt Lý Tự Thành bỗng mờ mịt, gã chỉ nghe qua người thuyết thư nêu tên cảnh giới, chứ cụ thể thế nào thì nửa chữ cũng không không, đành thành thật nhận dốt: “Đệ tử ngu muội, xin tiên sinh dạy ta!”
Từ Hiền khoát tay một cái, khẽ lắc đầu bảo: “Ngươi chỉ là không có tri thức tương quan, sao lại gọi là ngu muội?”
Sau đó ngẫm nghĩ trong phút chốc, đoạn nói tiếp: “Hậu Thiên muốn đột phá đến Tiên Thiên, trước tiên cần trải qua bốn phân đoạn, mười hai cảnh giới nhỏ, khai thông thập nhị chính kinh, tức là mỗi cảnh giới tương đương với một đường kinh.”
“Ví dụ như… Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Tràng Kinh và Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh được gọi chung là Thủ Tam Dương, tương đương một phân đoạn.
“Đồng lý như thế, chín kinh còn lại phân biệt là Túc Tam Dương, Thủ Tam Âm và Túc Tam Âm…”
~o0o~
“Nhưng bần đạo ngẫm lại, chỉ mỗi tiểu thái giám cũng không đủ vẹn toàn, nên tặng tiểu hoàng đế con rùa này. Nhớ lấy, lúc gặp nguy hiểm thì gãi bụng dưới của nó ba lần, có thể đảm bảo gặp dữ hóa lành.”
Lý Triêu Thánh trong lòng chợt dâng lên nỗi xấu hổ, có điều vẫn mặt dày mày dạn bắt cái mai rùa vào tay.
Mai rùa chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhưng nặng hơn hai cân, phần mai có màu xanh mướt như trúc, hoa văn trên mai có hình lục giác hết sức đều đặn và rõ ràng, cầm trong tay truyền tới cảm giác trơn mượt, hơn nữa còn lan tỏa hơi ấm ra toàn thân, quả thật thần kỳ, có thể xưng bảo bối.
“Được rồi, không còn gì để dặn dò, nếu đã quyết định Nam hành, bần đạo cũng nên tiễn hai vị lên đường.”
Nghe Càn Thiên Đạo buông lời đuổi khéo, Lý Triêu Thánh vội xua tay nói: “Chậm đã chân nhân, ngài định để Trẫm cứ thế mà đi, không chuẩn bị gì ư?”
Trên tay Càn Thiên Đạo bỗng dưng xuất hiện một cây phất trần hai màu hắc bạch, lão vẫy nhẹ một cái, sau đó bảo rằng:
“Còn chuẩn bị chi? Mai rùa hộ thân bần đạo cũng đưa rồi, an tâm lên đường đi thôi. Hay là có thứ gì trong cung muốn mang theo…”
Đoạn lão gật gù nói tiếp: “…vậy cũng được, có thể rời Tây lâu một chuyến để lấy, bần đạo nghĩ rằng ngoài kia có rất nhiều người đang mong tin của tiểu hoàng đế.”
Nghe lão nói lời mỉa mai, Lý Triêu Thánh lại cười khổ: “Nhưng hiện giờ trên người Trẫm không có tiền tài gì, đến nơi xứ lạ làm sao xoay xở, liệu chân nhân có thể hỗ trợ thêm cho Trẫm một ít kim ngân tài bảo?”
Nghe nhắc đến tiền, Càn Thiên Đạo lập tức mặc kệ: “Tiểu hoàng đế thiên tư thông minh, tài trí tuyệt đỉnh, sao có thể vì tiền sở khốn? Huống chi tiểu thái giám này trên người cũng có ít bạc vụn, bần đạo tin hắn sẽ không để thánh thượng nhà mình chết đói.”
Sắc mặt của Tiểu Bạch Tử tái càng thêm tái, nhìn Càn Thiên Đạo như kẻ máu lạnh, hai tay ôm hông, bóp chặt túi tiền nhỏ của mình.
Biết không có cửa đòi thêm lợi ích, Lý Triêu Thánh đành thở dài: “Chí ít chân nhân cũng để chúng ta thay y phục chứ? Quần áo trên người chúng ta bây giờ, không thích hợp để… ừm?”
Hắn vừa nhìn xuống thì thấy long bào của mình đã biến thành áo vải bình thường, cả thái giám phục của Tiểu Bạch Tử cũng thế, một vàng một xanh, bình dân giản dị.
Nhưng dù giản đơn đến mấy vẫn không thể giấu đi khí chất sang quý trên người Lý Triêu Thánh, cũng không thể che hết vẻ tuấn mỹ yêu dị của Tiểu Bạch Tử.
‘Thật là thần thông vậy.’ Lý Triêu Thánh sợ hãi thán phục, nhớ tới cái phất vừa rồi của Càn Thiên Đạo, xem ra lão đã biến hóa y phục hai người từ lúc ấy.
Tiểu Bạch Tử càng thêm kinh hãi, Lý Triêu Thánh là người thường, nhưng hắn là Tiên Thiên cảnh, thế mà cũng không biết y phục mình bị đổi mất từ khi nao.
‘Thần Mạch cũng không kinh khủng như vậy, lẽ nào là dị thuật cao phẩm nào đó?’
Càn Thiên Đạo không bận tâm đến ý nghĩ của hai người, lão trỏ phất trần về phía trung tâm lầu hai, bảo rằng:
“Chỗ ấy có Bát Quái đồ, tiểu hoàng đế và tiểu thái giám đến đứng tại Càn vị là được, việc còn lại để bần đạo phụ trách.”
Chủ tớ hai người nghe lời làm theo, vượt qua mấy dãy sách, đi đến trung tâm, quả nhiên thấy một Bát quái đồ cỡ lớn được vẽ dưới sàn.
Ba vạch dương là Càn, Lý Triêu Thánh và Tiểu Bạch Tử tìm tới, đứng vào trong ô, sau đó nhìn về phía Càn Thiên Đạo, muốn biết tiếp theo lão định làm gì.
Lúc này, lão đạo sĩ lần đầu đứng dậy, rời khỏi ghế bố, trên tay xuất hiện một cái mâm tròn màu bạc.
Nó dày khoảng hai lóng tay, tạo hình hết sức sắc xảo, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là hai chiếc Bát Quái, một lớn một nhỏ, xếp chồng lên nhau, ở giữa có trục nên có thể xoay được.
Càn Thiên Đạo đẩy nhẹ mặt Bát Quái nhỏ phía trên, nó lập tức xoay tít với tốc độ chóng mặt. Bát Quái đồ dưới chân Lý Triêu Thánh và Tiểu Bạch Tử chợt phát ra một luồng ánh sáng huyền ảo.
Lão đạo sĩ cất cao giọng: “Tiểu hoàng đế, tiểu thái giám, chuyến này thuận lợi, mã đáo thành công…”
Hai người kia còn chưa kịp nói tạ thì nghe lão tiếp lời: “…ra đi thanh thản, không ngày gặp lại.”
Sau đó thân hình của họ liền bị ánh sáng nuốt chửng, ít lâu sau thì cả tòa Tam Dương Điện chỉ còn lại một mình Càn Thiên Đạo.
Nhìn dư quang tiêu tán, Càn Thiên Đạo nở nụ cười sâu xa khó lường, lẩm bẩm một mình: “Hiệp đạo sơ hiện, chậc chậc. Sư đệ, bần đạo chỉ là đến cọ chút khí vận, ngươi sẽ không giận chứ?”
Chợt lão đạo quay người nhìn đại đỉnh, thấy lửa sắp tắt liền hoảng hốt, trên mặt cuống cuồng.
“Ối chết, ối chết! Bần đạo quẳng Tật Phong Phiến đi đâu rồi ấy nhỉ?”
“Thôi xong rồi, thôi xong rồi, linh đan của bần đạo!”
Chẳng biết linh đan của Càn Thiên Đạo có cứu lại được không, chỉ biết rằng chờ đến Nguyên Đán, triều đình Đại Vĩnh liền chiêu cáo thiên hạ: Khai Nguyên Đế mắc phải bệnh lạ, khó lòng lo liệu quốc sự, nên nhường ngôi cho hoàng đệ là Lý Triêu Thần lên ngôi, niên hiệu Long Hưng.
…
Bạch Long Trấn, hẻm Hướng Dương.
Từ Hiền vẻ mặt bình thản nghe tên đệ tử mới thu kể lể chuyện học thần công, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
‘Trong trấn có cao thủ Tiên Thiên như Hứa phu nhân ẩn giấu, lại thêm thiếu niên kỳ tài, thiên phú Kinh Hồng, đây xem như là hai tình tiết ẩn ở tân thủ thôn sao.’
Hắn lại chợt nhớ tới vị lão học cứu gần nhà trưởng trấn: ‘Hẳn là ba, Ngô lão tiên sinh cho ta cảm giác cũng không đơn giản.’
Lý Tự Thành trở thành đệ tử, kết nối số mệnh với hắn, Hứa phu nhân cũng can dự vào nhiệm vụ điều tra Sát Thần Môn, đến nay đã cho hắn chút manh mối ban đầu, rồi lại cứu hắn một mạng.
Chỉ có Ngô lão tiên sinh, ngoại trừ lúc đầu hỗ trợ hắn trở thành lão sư, sau đó cho mượn học đường ở hẻm Hướng Dương, thì không còn tiếp xúc gì nhiều.
‘Xem ra ta cũng nên tìm chút thời gian đến gặp Ngô lão.’
Từ Hiền tạm gác những ý nghĩ trong đầu qua một bên, ra hiệu cho Lý Tự Thành dừng lại, người sau thấy vậy liền thức thời im miệng.
Hắn lấy【Trục Nhật Thần Bộ】đưa cho gã,【Long Tượng Bát Nhã Công】mặc dù uy lực khó lường, nhưng lại không phải võ học nhập đạo, chẳng giúp ích cho việc tăng cao cảnh giới. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Phải biết, đột phá cảnh giới không chỉ giúp khai phá kinh mạch mà còn cường hóa khí huyết, nhục thể của võ tu, khiến tốc độ hành công càng cấp tốc, càng thông thuận, thi triển chiêu thức càng thêm mạnh mẽ, nhanh nhạy.
Cùng một trình độ Dung Hội Quán Thông,【Đạn Chỉ Thần Thông】của Hậu Thiên tam trọng không thể nào sánh bằng lục trọng.
Võ học nhập đạo dù cần lựa chọn tỉ mỉ, cốt phải phù hợp với bản thân, nhưng trong đó có một loại không bao giờ chọn sai được.
Loại đó chính là khinh công.
Chỉ cần khinh công tốt, gặp kẻ địch cảnh giới cao hơn mình cũng có thể chạy, nếu gặp kẻ yếu hơn cũng không đến mức để xổng đi.
Nhập đạo học khinh công, không một chút tật xấu.
“Đây là một bộ võ học nhập đạo, loại hình khinh công, có thể xem là thứ võ công thích hợp nhất cho việc khởi đầu con đường võ đạo.”
Từ Hiền ra hiệu cho Lý Tự Thành khoan vội mở xem bí tịch, hắn muốn trước tiên giảng giải cho gã một số thường thức tập võ.
“Tiên sinh, tại sao lại gọi là võ học nhập đạo?” Lý Tự Thành lập tức thể hiện sự ham học hỏi của mình.
Từ Hiền “ừm” một tiếng, thong dong đáp lại: “Võ học nhập đạo, không có nghĩa là loại võ học này đã đạt tới mức kỹ tiến hồ đạo. Ý nghĩa thực sự của nó là một loại võ học khởi đầu, dẫn ngươi bước vào con đường võ đạo.”
Lý Tự Thành nghe thế, lập tức có nghi hoặc mới: “Vậy nếu không có võ học nhập đạo thì không luyện võ được sao tiên sinh? Nhưng đệ tử bây giờ chẳng cần võ học nhập đạo, thế mà vẫn có thể tu tập Long Tượng Bát Nhã Công một cách bình thường.”
Từ Hiền không trực tiếp đáp lại, hỏi gã một chuyện khác: “Ngươi biết võ đạo có những cảnh giới gì?”
Lý Tự Thành tức khắc đáp lại có bốn cảnh giới, cũng nói rõ tên từng cảnh giới. Từ Hiền dùng tay phải đỡ thái dương, hai chân vắt chéo, mỉm cười hỏi tiếp:
“Vậy ngươi có biết làm sao để từ Hậu Thiên đột phá đến Tiên Thiên?”
Hai mắt Lý Tự Thành bỗng mờ mịt, gã chỉ nghe qua người thuyết thư nêu tên cảnh giới, chứ cụ thể thế nào thì nửa chữ cũng không không, đành thành thật nhận dốt: “Đệ tử ngu muội, xin tiên sinh dạy ta!”
Từ Hiền khoát tay một cái, khẽ lắc đầu bảo: “Ngươi chỉ là không có tri thức tương quan, sao lại gọi là ngu muội?”
Sau đó ngẫm nghĩ trong phút chốc, đoạn nói tiếp: “Hậu Thiên muốn đột phá đến Tiên Thiên, trước tiên cần trải qua bốn phân đoạn, mười hai cảnh giới nhỏ, khai thông thập nhị chính kinh, tức là mỗi cảnh giới tương đương với một đường kinh.”
“Ví dụ như… Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Tràng Kinh và Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh được gọi chung là Thủ Tam Dương, tương đương một phân đoạn.
“Đồng lý như thế, chín kinh còn lại phân biệt là Túc Tam Dương, Thủ Tam Âm và Túc Tam Âm…”
~o0o~
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt