Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 205: Nguyên nhân diệt môn, phi hoa, huyết tự
Quay trở lại với mật thất tại hầm mỏ bỏ hoang, Từ Hiền buông quyển bí tịch trong tay xuống, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu hồi tưởng lại những gì mình được Thất Diệp Tổ Sư dạy dỗ.
Ngẫm lại mấy chỗ yếu quyết trong thủ pháp, các đầu ngón tay của hắn bất tri bất giác cử động, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một vòng xoáy chân khí, lúc thì nhanh mà lúc lại chậm, khi thì phình to khi thì teo nhỏ, vặn vẹo trong giới hạn của năm ngón tay, trạng thái trông có vẻ không ổn định, khó lòng nắm bắt.
Nhưng đây không phải dấu hiệu xấu, bởi【Thất Diệp Phi Hoa】lợi hại ở chỗ có thể biến hóa khôn lường, khiến đối thủ khi gặp phải liền vô pháp dự đoán được quỹ tích của phi hoa, muốn né cũng né không được, muốn tránh cũng tránh không xong, chả biết đường nào mà lần.
Tàn thiên【Thất Diệp Phi Hoa】mà Triệu lão yêu bà “trộm” được từ trên người An Lăng, luyện đến cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh có thể khiến một đóa phi hoa chuyển vị bảy lần trên đường bay.
Còn đối với phiên bản【Thất Diệp Phi Hoa】mà Từ Hiền vừa học, hắn dễ dàng làm được việc đó nếu luyện tới trình độ Giá Khinh Tựu Thục.
Còn khi đạt đến giới hạn của Lư Hỏa Thuần Thanh, Từ Hiền có thể cùng một lúc khiến bảy đóa phi hoa mỗi đóa chuyển vị bảy lần, dựa vào đó một mình bày【Thất Sát Phi Hoa Trận】tiêu diệt địch thủ, uy lực phải nói là lợi hại vô cùng.
Nhưng để đạt tới cảnh giới đó, nếu không có hai, ba năm tu hành chăm chỉ thì Từ Hiền sợ là khó mà làm được, bởi thiên phú sử dụng ám khí của hắn cũng không phải là quá tốt.
‘Trừ khi ta có thể một lần nữa tiến vào nơi đó.’
Thầm nghĩ, Từ Hiền nhìn xuống quyển【Hiệp Đạo Thiên Thư】đang trải trước mặt mình, trong đầu một lần nữa sinh ra ý niệm muốn chuyển hoá【Thất Diệp Phi Hoa】thành Võ Đạo Tinh Hoa.
[Bí tịch các hạ định chuyển đổi là võ học phẩm chất Tuyệt Phẩm, các hạ có xác nhận chuyển đổi hay không?]
[Có / Không]
Từ Hiền vừa định xác nhận “có”, nhưng vào phút chót hắn liền nhận ra có gì đó không đúng, thế là lập tức dừng lại.
‘Không còn là nguyên thư? Lẽ nào võ học nguyên thư chỉ có thể lĩnh ngộ một lần liền mất đi thần hiệu vốn có?’ Từ Hiền chợt nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nguyên thư ngoài hệ thống, có rất nhiều bí ẩn đều không rõ.
‘Cũng không đúng, nghe nói các đại phái khi truyền dạy cho đệ tử có công với môn phái đều dùng võ học nguyên thư, mà tổ sư gia của bọn họ hiển nhiên không thể sống đến giờ này để ghi chép bí tịch, huống hồ cũng chỉ có bản chép tay đầu tiên mới có thể hóa thành nguyên thư mà thôi, nếu vậy…’
Mắt lộ tinh quang, Từ Hiền chợt nhớ lại Hứa phu nhân từng nói sau khi lĩnh ngộ nguyên thư, trình độ của môn võ công mà hắn mới học sẽ lập tức đạt tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông, nhưng cảnh giới【Thất Diệp Phi Hoa】của Từ Hiền lúc này lại chỉ là Sơ Khuy Môn Kính.
Dựa vào dữ kiện này, Từ Hiền giống như đã đoán ra được nguyên nhân vì sao Thất Diệp Môn lại diệt vong.
‘Chế tạo nguyên thư, thánh thủ bậc này… Dù là Thất Diệp Tổ Sư hay là An Lăng tiền bối tìm ra phương pháp, khoan bàn đến nhân phẩm thế nào, nhưng tài năng của họ quả thực có thể xưng là quán tuyệt cổ kim, thiên hạ vô song.’
Từ Hiền thầm cảm khái, sau đó vẫn chưa vội chuyển hóa bí tịch thành Võ Đạo Tinh Hoa, bởi hắn muốn tìm cách khiến【Thất Diệp Phi Hoa】khôi phục lại thành nguyên thư.
‘Đặt trường hợp không phải hàng dùng một lần, lại giả định nó sở hữu cơ chế tiêu hao năng lượng để đạt được hiệu quả thần lâm kỳ cảnh, vậy hẳn phải có cách để sạc lại cho quyển bí kiếp.’
Từ Hiền đưa tay vuốt cằm, sau đó ngó tới chỗ chiếc rương nhỏ dùng để cất chứa bí tịch, bèn dùng mộc kiếm khều chiếc rương đó tới chỗ mình.
Lấy nguyệt quang thạch rọi vào, Từ Hiền lập tức nhận ra được thứ vật liệu làm nên phần đáy của chiếc rương là gì, bởi đó một loại vật liệu gỗ cực kì quen thuộc với hắn.
‘Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng quả thật rất hợp lý, nạp năng lượng mà… Dù sao chẳng mất mát gì, ta cứ thử tạm một tháng, nếu không được lại chuyển hóa cũng chẳng sao.’
Vừa nghĩ đến đó,【Thiên Công Phường】thuận theo ý niệm mà xuất hiện trong tay Từ Hiền, sau đó tinh thần của hắn lập tức tiến vào bên trong, co chân chạy đến Chế Mộc Phường.
Đến khi trở lại thực tại, trên tay Từ Hiền đã cầm theo một cái hộp nhỏ, sau lưng là một chiếc quan tài có hình dáng đơn giản, nhưng chất liệu làm nên lại không đơn giản chút nào.
‘Không biết hệ thống sẽ phán định thế nào?’ Vỗ nhẹ lên nắp quan tài, Từ Hiền giống như nghĩ đến chuyện gì thú vị, khóe miệng bất giác vểnh lên.
Từ Hiền trước tiên cho hai quyển bí tịch vào trong chiếc hộp Tụ Linh Mộc mà hắn mới làm, thu về không gian trữ vật, sau đó liền quay sang mở nắp quan tài.
Phành!
Đặt nắp quan tài qua một bên, Từ Hiền xoay người lại nhìn bộ xương khô, không cúi mình cũng không quỳ bái, sống lưng thẳng tắp, nét mặt nghiêm túc, trầm giọng mà rằng:
“An tiền bối, nếu như ngươi còn tại thế, Từ Hiền này tất lấy kiếm tương ngộ, khiến ngươi trả giá cho tội nghiệt của mình. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cũng nhờ ngươi mà ta học được võ công cao thâm, ân huệ này Từ Hiền vĩnh viễn ghi nhớ, cho nên cũng có quà trả lễ cho ngươi, tin rằng ngươi sẽ thích.”
Vừa dứt lời, hắn liền bước lại gần bộ xương khô, cũng không ngại ghê tởm mà đưa tay chạm vào, sau đó lấy nội lực trong người mình phủ lên bộ xương một tầng chân khí, dựa vào đấy mà giữ cho khung xương được nguyên vẹn, cuối cùng đưa bộ xương khô vào trong quan tài một cách hết sức cẩn thận.
Cạch!
Nhẹ nhàng đóng lại nắp quan tài, đẩy nó sát lại chỗ vách tường bên phải, Từ Hiền lúc này mới để tâm đến dòng chữ được viết bằng máu trên đó.
“KHÔNG PHẢI RỒNG MUỐN GIẾT NGƯỜI, LÀ TRỜI MUỐN GIẾT NGƯỜI”
‘Không phải rồng, là trời… An tiền bối, hết bản đồ kho báu lại đến câu đố khó hiểu, ta rốt cuộc nên nói ngươi ham chơi hay là thích tỏ vẻ huyền bí đây?’
Lắc đầu thở dài, Từ Hiền chỉ có thể để dòng chữ máu này phủ bụi trong biển ký ức của mình.
Đảo mắt một vòng mật thất, nơi đây có lẽ không còn bí mật gì để hắn có thể tìm kiếm, Từ Hiền cho rằng mình nên chuyển sang hoàn thành nhiệm vụ đào khoáng kia rồi.
Giơ viên đá trong tay lên cao, Từ Hiền vốn định phóng người lên gỡ khối【Lưu Âm Thạch】ở trên trần xuống, nhưng một vệt phản quang xẹt qua mắt khiến hắn phải tạm gác ý định đó lại.
Nguyệt quang thạch đưa qua đưa lại, Từ Hiền chợt phát hiện ánh sáng phản chiếu không ngờ lại xuất phát từ chỗ cái bồ đoàn mà bộ xương khô ngồi lên.
Gặp vậy, Từ Hiền bèn bước đến chỗ cái bồ đoàn, thông qua những vết rách, vết thủng mà hắn nhìn thấy được giống như có thứ gì đó làm bằng kim loại giấu bên trong nó.
Chủy thủ tuột xuống tay, hắn nhẹ nhàng vạch một đường giữa cái bồ đoàn, chỉ bung tung tóe, để lộ một đống Thất Diệp Phi Hoa màu trắng bạc.
Nguyệt quang thạch rọi qua, Từ Hiền đếm được có hết thảy mười đóa phi hoa xếp thành một vòng tròn, đóa nào đóa nấy sáng bóng như gương, dù là một chút gỉ sét cũng không có.
“Bảo bối!” Từ Hiền hai mắt sáng ngời, khi dùng【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】giám định, hắn lập tức phát hiện mười cái Thất Diệp Phi Hoa này đang tỏa hào quang màu xanh lục bích, theo hệ thống bình xét thì đây chính là màu sắc của vật phẩm Hi Hữu.
‘Phẩm chất này… Xem ra phải chờ rất lâu nữa ta mới cần tự tay chế tạo Thất Diệp Phi Hoa.’ Từ Hiền mở cờ trong bụng, nghề【Thợ Rèn】của hắn bây giờ chỉ có thể chế tác được vật phẩm Phổ Thông mà thôi, cho nên mười cái Thất Diệp Phi Hoa phẩm chất Hi Hữu trong khoảng thời gian này quả thật có thể xem là bảo bối.
Nghĩ tới thủ pháp cách không thu hồi phi hoa mà mình vừa mới học được, Từ Hiền giữ khoảng cách năm thước với cái bồ đoàn, tay trái duỗi về phía trước, chân khí trong kinh mạch vận hành theo một quỹ tích hết sức đặc biệt, nơi lòng bàn tay chợt xuất hiện một vòng xoáy vô hình.
Leng keng! Leng keng!
Vòng xoáy này không hề sinh ra gió, đến cả không khí xung quanh đều chẳng hề bị nó ảnh hưởng, chỉ có mười đóa Thất Diệp Phi Hoa trên bồ đoàn chợt run lên bần bật, sau đó trong chớp mắt hóa thành một dải sáng màu bạc, tụ hết lại trong lòng bàn tay của Từ Hiền, xếp thành một đóa hoa bảy cánh khá dày.
Lạnh còn hơn băng, đây là cảm giác duy nhất của Từ Hiền khi cầm lấy Thất Diệp Phi Hoa, xem ra đó chính là đặc tính của thứ vật liệu rèn nên món ám khí này.
Đúng lúc này, khối【Lưu Âm Thạch】tưởng chừng đã bặt tiếng lại một lần nữa truyền ra âm thanh, mở đầu vẫn là tiếng cười đầy khả ố của An Lăng.
“Khặc khặc khặc! Nhân phẩm không tệ, hoặc cũng có thể nói là ngươi rất cẩn thận nha, tiểu tử! Nếu mà vừa rồi ngươi dám đập phá di thể của lão tử, vậy không cần ngươi thi triển thủ pháp thu hồi, đám tiểu bảo bối của ta cũng sẽ tự tìm đến ngươi. Thế nào hả, nghe xong có phải sợ đến tè ra quần không? Khửa khửa…”
Từ Hiền mặt không biểu tình, ngẩng đầu nhìn lên, xem ra【Lưu Âm Thạch】bị An Lăng cải tiến còn nhiều hơn những gì hắn nghĩ.
“Thôi nhé tiểu tử, An tiền bối nhà ngươi thật sự ngậm miệng lại đây. À mà phải rồi, nói cho ngươi biết, thật ra chìa khóa mới là bản đồ, còn bản đồ chính là chìa khóa. Lão tử câm đây, hô hô hô…”
Rắc! Loảng xoảng!
Tiếng cười ngưng bặt, khối【Lưu Âm Thạch】cũng theo đó rơi xuống đất vỡ tan tành, cũng đánh vỡ ý đồ lấy nó đút túi của Từ Hiền.
‘Chìa khóa là bản đồ, bản đồ là chìa khóa… An tiền bối, ngươi càng nói lại càng khiến ta giảm đi hứng thú với mật tịch trấn phái của Thất Diệp Môn đấy.’
Từ Hiền khe khẽ thở dài, hắn quyết định chuyện tiếp theo mình phải làm là vung cuốc xóa đi ám ảm về An Lăng trong đầu.
Vậy nên ở bước đầu tiên, Từ Hiền cần trở lại Luyện Thiết Phòng để tạo ra một cây cuốc chim.
Ngẫm lại mấy chỗ yếu quyết trong thủ pháp, các đầu ngón tay của hắn bất tri bất giác cử động, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một vòng xoáy chân khí, lúc thì nhanh mà lúc lại chậm, khi thì phình to khi thì teo nhỏ, vặn vẹo trong giới hạn của năm ngón tay, trạng thái trông có vẻ không ổn định, khó lòng nắm bắt.
Nhưng đây không phải dấu hiệu xấu, bởi【Thất Diệp Phi Hoa】lợi hại ở chỗ có thể biến hóa khôn lường, khiến đối thủ khi gặp phải liền vô pháp dự đoán được quỹ tích của phi hoa, muốn né cũng né không được, muốn tránh cũng tránh không xong, chả biết đường nào mà lần.
Tàn thiên【Thất Diệp Phi Hoa】mà Triệu lão yêu bà “trộm” được từ trên người An Lăng, luyện đến cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh có thể khiến một đóa phi hoa chuyển vị bảy lần trên đường bay.
Còn đối với phiên bản【Thất Diệp Phi Hoa】mà Từ Hiền vừa học, hắn dễ dàng làm được việc đó nếu luyện tới trình độ Giá Khinh Tựu Thục.
Còn khi đạt đến giới hạn của Lư Hỏa Thuần Thanh, Từ Hiền có thể cùng một lúc khiến bảy đóa phi hoa mỗi đóa chuyển vị bảy lần, dựa vào đó một mình bày【Thất Sát Phi Hoa Trận】tiêu diệt địch thủ, uy lực phải nói là lợi hại vô cùng.
Nhưng để đạt tới cảnh giới đó, nếu không có hai, ba năm tu hành chăm chỉ thì Từ Hiền sợ là khó mà làm được, bởi thiên phú sử dụng ám khí của hắn cũng không phải là quá tốt.
‘Trừ khi ta có thể một lần nữa tiến vào nơi đó.’
Thầm nghĩ, Từ Hiền nhìn xuống quyển【Hiệp Đạo Thiên Thư】đang trải trước mặt mình, trong đầu một lần nữa sinh ra ý niệm muốn chuyển hoá【Thất Diệp Phi Hoa】thành Võ Đạo Tinh Hoa.
[Bí tịch các hạ định chuyển đổi là võ học phẩm chất Tuyệt Phẩm, các hạ có xác nhận chuyển đổi hay không?]
[Có / Không]
Từ Hiền vừa định xác nhận “có”, nhưng vào phút chót hắn liền nhận ra có gì đó không đúng, thế là lập tức dừng lại.
‘Không còn là nguyên thư? Lẽ nào võ học nguyên thư chỉ có thể lĩnh ngộ một lần liền mất đi thần hiệu vốn có?’ Từ Hiền chợt nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nguyên thư ngoài hệ thống, có rất nhiều bí ẩn đều không rõ.
‘Cũng không đúng, nghe nói các đại phái khi truyền dạy cho đệ tử có công với môn phái đều dùng võ học nguyên thư, mà tổ sư gia của bọn họ hiển nhiên không thể sống đến giờ này để ghi chép bí tịch, huống hồ cũng chỉ có bản chép tay đầu tiên mới có thể hóa thành nguyên thư mà thôi, nếu vậy…’
Mắt lộ tinh quang, Từ Hiền chợt nhớ lại Hứa phu nhân từng nói sau khi lĩnh ngộ nguyên thư, trình độ của môn võ công mà hắn mới học sẽ lập tức đạt tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông, nhưng cảnh giới【Thất Diệp Phi Hoa】của Từ Hiền lúc này lại chỉ là Sơ Khuy Môn Kính.
Dựa vào dữ kiện này, Từ Hiền giống như đã đoán ra được nguyên nhân vì sao Thất Diệp Môn lại diệt vong.
‘Chế tạo nguyên thư, thánh thủ bậc này… Dù là Thất Diệp Tổ Sư hay là An Lăng tiền bối tìm ra phương pháp, khoan bàn đến nhân phẩm thế nào, nhưng tài năng của họ quả thực có thể xưng là quán tuyệt cổ kim, thiên hạ vô song.’
Từ Hiền thầm cảm khái, sau đó vẫn chưa vội chuyển hóa bí tịch thành Võ Đạo Tinh Hoa, bởi hắn muốn tìm cách khiến【Thất Diệp Phi Hoa】khôi phục lại thành nguyên thư.
‘Đặt trường hợp không phải hàng dùng một lần, lại giả định nó sở hữu cơ chế tiêu hao năng lượng để đạt được hiệu quả thần lâm kỳ cảnh, vậy hẳn phải có cách để sạc lại cho quyển bí kiếp.’
Từ Hiền đưa tay vuốt cằm, sau đó ngó tới chỗ chiếc rương nhỏ dùng để cất chứa bí tịch, bèn dùng mộc kiếm khều chiếc rương đó tới chỗ mình.
Lấy nguyệt quang thạch rọi vào, Từ Hiền lập tức nhận ra được thứ vật liệu làm nên phần đáy của chiếc rương là gì, bởi đó một loại vật liệu gỗ cực kì quen thuộc với hắn.
‘Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng quả thật rất hợp lý, nạp năng lượng mà… Dù sao chẳng mất mát gì, ta cứ thử tạm một tháng, nếu không được lại chuyển hóa cũng chẳng sao.’
Vừa nghĩ đến đó,【Thiên Công Phường】thuận theo ý niệm mà xuất hiện trong tay Từ Hiền, sau đó tinh thần của hắn lập tức tiến vào bên trong, co chân chạy đến Chế Mộc Phường.
Đến khi trở lại thực tại, trên tay Từ Hiền đã cầm theo một cái hộp nhỏ, sau lưng là một chiếc quan tài có hình dáng đơn giản, nhưng chất liệu làm nên lại không đơn giản chút nào.
‘Không biết hệ thống sẽ phán định thế nào?’ Vỗ nhẹ lên nắp quan tài, Từ Hiền giống như nghĩ đến chuyện gì thú vị, khóe miệng bất giác vểnh lên.
Từ Hiền trước tiên cho hai quyển bí tịch vào trong chiếc hộp Tụ Linh Mộc mà hắn mới làm, thu về không gian trữ vật, sau đó liền quay sang mở nắp quan tài.
Phành!
Đặt nắp quan tài qua một bên, Từ Hiền xoay người lại nhìn bộ xương khô, không cúi mình cũng không quỳ bái, sống lưng thẳng tắp, nét mặt nghiêm túc, trầm giọng mà rằng:
“An tiền bối, nếu như ngươi còn tại thế, Từ Hiền này tất lấy kiếm tương ngộ, khiến ngươi trả giá cho tội nghiệt của mình. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cũng nhờ ngươi mà ta học được võ công cao thâm, ân huệ này Từ Hiền vĩnh viễn ghi nhớ, cho nên cũng có quà trả lễ cho ngươi, tin rằng ngươi sẽ thích.”
Vừa dứt lời, hắn liền bước lại gần bộ xương khô, cũng không ngại ghê tởm mà đưa tay chạm vào, sau đó lấy nội lực trong người mình phủ lên bộ xương một tầng chân khí, dựa vào đấy mà giữ cho khung xương được nguyên vẹn, cuối cùng đưa bộ xương khô vào trong quan tài một cách hết sức cẩn thận.
Cạch!
Nhẹ nhàng đóng lại nắp quan tài, đẩy nó sát lại chỗ vách tường bên phải, Từ Hiền lúc này mới để tâm đến dòng chữ được viết bằng máu trên đó.
“KHÔNG PHẢI RỒNG MUỐN GIẾT NGƯỜI, LÀ TRỜI MUỐN GIẾT NGƯỜI”
‘Không phải rồng, là trời… An tiền bối, hết bản đồ kho báu lại đến câu đố khó hiểu, ta rốt cuộc nên nói ngươi ham chơi hay là thích tỏ vẻ huyền bí đây?’
Lắc đầu thở dài, Từ Hiền chỉ có thể để dòng chữ máu này phủ bụi trong biển ký ức của mình.
Đảo mắt một vòng mật thất, nơi đây có lẽ không còn bí mật gì để hắn có thể tìm kiếm, Từ Hiền cho rằng mình nên chuyển sang hoàn thành nhiệm vụ đào khoáng kia rồi.
Giơ viên đá trong tay lên cao, Từ Hiền vốn định phóng người lên gỡ khối【Lưu Âm Thạch】ở trên trần xuống, nhưng một vệt phản quang xẹt qua mắt khiến hắn phải tạm gác ý định đó lại.
Nguyệt quang thạch đưa qua đưa lại, Từ Hiền chợt phát hiện ánh sáng phản chiếu không ngờ lại xuất phát từ chỗ cái bồ đoàn mà bộ xương khô ngồi lên.
Gặp vậy, Từ Hiền bèn bước đến chỗ cái bồ đoàn, thông qua những vết rách, vết thủng mà hắn nhìn thấy được giống như có thứ gì đó làm bằng kim loại giấu bên trong nó.
Chủy thủ tuột xuống tay, hắn nhẹ nhàng vạch một đường giữa cái bồ đoàn, chỉ bung tung tóe, để lộ một đống Thất Diệp Phi Hoa màu trắng bạc.
Nguyệt quang thạch rọi qua, Từ Hiền đếm được có hết thảy mười đóa phi hoa xếp thành một vòng tròn, đóa nào đóa nấy sáng bóng như gương, dù là một chút gỉ sét cũng không có.
“Bảo bối!” Từ Hiền hai mắt sáng ngời, khi dùng【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】giám định, hắn lập tức phát hiện mười cái Thất Diệp Phi Hoa này đang tỏa hào quang màu xanh lục bích, theo hệ thống bình xét thì đây chính là màu sắc của vật phẩm Hi Hữu.
‘Phẩm chất này… Xem ra phải chờ rất lâu nữa ta mới cần tự tay chế tạo Thất Diệp Phi Hoa.’ Từ Hiền mở cờ trong bụng, nghề【Thợ Rèn】của hắn bây giờ chỉ có thể chế tác được vật phẩm Phổ Thông mà thôi, cho nên mười cái Thất Diệp Phi Hoa phẩm chất Hi Hữu trong khoảng thời gian này quả thật có thể xem là bảo bối.
Nghĩ tới thủ pháp cách không thu hồi phi hoa mà mình vừa mới học được, Từ Hiền giữ khoảng cách năm thước với cái bồ đoàn, tay trái duỗi về phía trước, chân khí trong kinh mạch vận hành theo một quỹ tích hết sức đặc biệt, nơi lòng bàn tay chợt xuất hiện một vòng xoáy vô hình.
Leng keng! Leng keng!
Vòng xoáy này không hề sinh ra gió, đến cả không khí xung quanh đều chẳng hề bị nó ảnh hưởng, chỉ có mười đóa Thất Diệp Phi Hoa trên bồ đoàn chợt run lên bần bật, sau đó trong chớp mắt hóa thành một dải sáng màu bạc, tụ hết lại trong lòng bàn tay của Từ Hiền, xếp thành một đóa hoa bảy cánh khá dày.
Lạnh còn hơn băng, đây là cảm giác duy nhất của Từ Hiền khi cầm lấy Thất Diệp Phi Hoa, xem ra đó chính là đặc tính của thứ vật liệu rèn nên món ám khí này.
Đúng lúc này, khối【Lưu Âm Thạch】tưởng chừng đã bặt tiếng lại một lần nữa truyền ra âm thanh, mở đầu vẫn là tiếng cười đầy khả ố của An Lăng.
“Khặc khặc khặc! Nhân phẩm không tệ, hoặc cũng có thể nói là ngươi rất cẩn thận nha, tiểu tử! Nếu mà vừa rồi ngươi dám đập phá di thể của lão tử, vậy không cần ngươi thi triển thủ pháp thu hồi, đám tiểu bảo bối của ta cũng sẽ tự tìm đến ngươi. Thế nào hả, nghe xong có phải sợ đến tè ra quần không? Khửa khửa…”
Từ Hiền mặt không biểu tình, ngẩng đầu nhìn lên, xem ra【Lưu Âm Thạch】bị An Lăng cải tiến còn nhiều hơn những gì hắn nghĩ.
“Thôi nhé tiểu tử, An tiền bối nhà ngươi thật sự ngậm miệng lại đây. À mà phải rồi, nói cho ngươi biết, thật ra chìa khóa mới là bản đồ, còn bản đồ chính là chìa khóa. Lão tử câm đây, hô hô hô…”
Rắc! Loảng xoảng!
Tiếng cười ngưng bặt, khối【Lưu Âm Thạch】cũng theo đó rơi xuống đất vỡ tan tành, cũng đánh vỡ ý đồ lấy nó đút túi của Từ Hiền.
‘Chìa khóa là bản đồ, bản đồ là chìa khóa… An tiền bối, ngươi càng nói lại càng khiến ta giảm đi hứng thú với mật tịch trấn phái của Thất Diệp Môn đấy.’
Từ Hiền khe khẽ thở dài, hắn quyết định chuyện tiếp theo mình phải làm là vung cuốc xóa đi ám ảm về An Lăng trong đầu.
Vậy nên ở bước đầu tiên, Từ Hiền cần trở lại Luyện Thiết Phòng để tạo ra một cây cuốc chim.
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt