Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 20: Kết cục của những đứa trẻ trước đó
‘Nếu không có thằng ngu đó…’
Không thể nghi ngờ, Tiêu Chiến Viêm hận Từ Hiền, nhưng y càng hận thằng ngu kia hơn.
Mặc dù hôm qua hắn đã bị đường chủ hóa kiếp, nhưng Tiêu Chiến Viêm thề chờ đến Địa phủ sẽ đi tìm hắn để báo mối hận này.
Y trừng to mắt nhìn Từ Hiền, trả lời câu hỏi trước đó của hắn: “Phải, đó chính là ta. Vậy thì thế nào?”
Giọng nói lạnh lùng, thái độ có vẻ bất cần khiến Từ Hiền hơi nhíu mày lại, hắn trực tiếp hỏi thứ mà mình muốn biết:
“Chỉ trong một tháng mà đã hạ độc thủ với hàng trăm đứa trẻ, các ngươi đến cùng có mục đích gì?”
Nếu nhiệm vụ đã yêu cầu hắn tìm hiểu chân tướng, vậy thì chắc hẳn không đơn giản như buôn bán nhân khẩu bình thường.
Lại chợt nghe Tiêu Chiến Viêm há mồm cười to, nụ cười như điên như dại, giống như nghe phải câu chuyện cười thiên cổ vậy.
Mạch máu vỡ ra, nhưng y cũng không để tâm đến nữa, há mồm thở dốc nói rằng: “Ha ha ha, hàng trăm đứa trẻ? Đó chỉ là con số lẻ mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Từ Hiền nghe vậy, song nhãn co rụt lại, cả người run lên vì phẫn nộ.
Tiêu Chiến Viêm không thấy rõ biểu cảm của hắn, y chỉ nói tiếp:
“Hơn nữa rất đáng tiếc là, dù ngươi có tha chết thì ta cũng không trả lời được, bởi chính ta cũng không biết.”
Sau đó giở giọng trêu tức Từ Hiền:
“Ta chỉ là hạng lâu la, có lẽ đường chủ có thể nói cho ngươi, nếu như ngươi không bị hắn giết, ha ha ha!”
Từ Hiền không thất vọng, bởi hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ nhắc nhở của nhiệm vụ.
Hắn cũng không có ý định tha cho Tiêu Chiến Viêm, bởi Ác Khí của kẻ này đã nuốt chửng luôn Thiện Khí rồi, kích cỡ còn lớn gấp đôi luồng Ác Khí của Hứa phu nhân.
Nhưng lời nói của y lại khiến hắn có được một số tin tức:
“Đường chủ? Tiên Thiên?”
Tiêu Chiến Viêm lết người đến dựa vào vách tường bên phải, thở dốc đáp lại: “Hộc… Ngươi… đoán đúng, hơn nữa cũng chỉ là một chức vụ.”
‘Một chức vụ? Tiên Thiên cảnh thì làm đường chủ, tổ chức của bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu người? Trên đường chủ còn có ai?’
Trong lòng Từ Hiền xuất hiện nhiều lo nghĩ, nhưng ngoài mặt không lộ chút biểu tình nào. Hắn dùng thái độ hờ hững chậm rãi tra hỏi những gì mình còn nghi vấn.
“Có bao nhiêu đường chủ? Khặc khặc, ta không biết được. Ta chỉ biết mỗi một huyện đều có một vị đường chủ tọa trấn, thế nào, cảm thấy sợ sao?”
Thời gian một khắc đã qua, hiệu quả suy nhược của【Nhược Linh Tán – Hiệp】đã hết, nhưng Tiêu Chiến Viêm cũng không còn cơ hội lật kèo.
Nãy giờ vẫn không thấy bất kì một đứa trẻ nào đến đây, y sao còn không biết Từ Hiền đã dặn trước để bọn chúng không cần tới học.
Khẽ liếc lên trần nhà một cái, Tiêu Chiến Viêm dùng ánh mắt trêu đùa nhìn Từ Hiền, cất giọng tếu táo:
“Nể tình trò chuyện nãy giờ, ta lại cho ngươi biết một tin vui nữa vậy. Nói thế nào mà, những đứa trẻ bị bọn ta bắt đi ấy, chúng bị đường chủ dẫn đến một chỗ rất là bí mật, một quãng thời gian sau ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì?”
Thấy y tỏ vẻ thần bí, Từ Hiền cũng phối hợp với người sắp chết, hắn hơi chồm người tới phía trước rồi hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”
“Thi thể, khặc khặc! Thi thể của bọn chúng, nếu tụ lại có thể chất thành núi đấy, ngươi xem có phải tin vui không, ha ha ha.”
Tiêu Chiến Viêm cười như thể gặp phải thứ gì buồn cười lắm vậy, lúc đầu còn kìm nén đôi chút, sau đó thì không kiêng nể gì cả mà há to mồm cười.
Nhưng Từ Hiền chỉ cảm thấy tâm can lạnh lẽo, sát ý xẹt qua mắt hắn, viên bi sắt thứ mười rời tay, bắn thủng cùi chỏ tay phải của Tiêu Chiến Viêm.
Tứ chi của y đã bị hắn phế toàn bộ.
Nhưng Tiêu Chiến Viêm không rên một tiếng, y chỉ tiếp tục cười to, như thể nhạo báng sự bất lực của Từ Hiền khi chỉ có thể hành xác kẻ đã bại trận như y, không có năng lực để cứu lấy những đứa trẻ kia.
Tay vịn xe lăn bị Từ Hiền bóp nát, dằm gỗ đâm vào trong da thịt kích thích dây thần kinh của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó tâm trạng kích động đã trở nên lắng lại, nhưng lửa phẫn nộ thì vẫn còn, khó mà dập tắt.
Mặc dù biết việc đó không phải lỗi của mình, nhưng khi nghe được cảnh tượng mà Tiêu Chiến Viêm nói đến, hắn vẫn nổi lên lòng giận dữ, thương cảm và tự trách.
Không chỉ Từ Hiền, mà bất cứ ai còn có lương tri đều sẽ giống như hắn mà thôi.
‘Hiệp, nghe sao mà nặng nề quá…’
Từ Hiền mở mắt ra, hàn khí lạnh lẽo, thần quang khiếp người. Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Chiến Viêm như đang nhìn một con vật, thần sắc đạm mạc, âm thanh cũng đạm mạc:
“Tước đoạt nội tạng?”
Tiêu Chiến Viêm giống như thấy kim quang xẹt qua trong mắt Từ Hiền, y không biết đó có phải ảo giác của mình hay không, dù sao khoảng cách giữa hai bên cũng không gần.
Y chỉ cảm thấy ánh mắt lúc này của tên tiên sinh dạy học tàn phế kia khiến lông tơ trên người mình dựng đứng cả lên. Tiêu Chiến Viêm cười gượng:
“Hà… ha, ta cũng không biết có phải hay không. Trong đống xác ấy, có đứa bị gọt chỉ còn lại thân mình, có đứa mất tay mất chân, có đứa bị mổ bụng phanh ngực, ruột lòi ra ngoài, có đứa chỉ bị chặt đầu, những đứa may mắn nhất thì thân thể vẫn còn nguyên vẹn.”
Nói xong y liền để ý thái độ của Từ Hiền, nhưng chỉ thấy hắn “ồ” một tiếng nhẹ nhàng, nghe không ra tâm tư tình cảm trong đó, biểu cảm trên mặt vẫn cứ trơ trơ.
Sau đó Tiêu Chiến Viêm liền thấy Từ Hiền điều khiển xe lăn tiến về phía mình, môi mím chặt không nói một lời.
Hàn ý tràn ngập trong học đường.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Vẻ khủng hoảng dần hiện trên gương mặt của y, càng lúc càng đậm. Tiêu Chiến Viêm muốn chạy trốn, nhưng tứ chỉ tổn thương khiến y chỉ có thể lết người đi những khoảng rất ngắn.
Lúc thật sự phải đối mặt với cái chết, Tiêu Chiến Viêm cũng không thể tỏ vẻ bất cần như lúc ban đầu, mất đi năng lực phản kháng, y cũng sợ hãi chẳng khác gì những người bình thường. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Nhưng trong mắt Từ Hiền không có con người nào ở đây ngoài hắn cả, trước mắt hắn chỉ có một con trùng hại cần bị loại bỏ.
Diệt trùng thì dùng thuốc là tốt nhất, nên lúc này tay trái của hắn đã cầm lấy một chiếc lọ màu trắng.
Từ Hiền nhìn xuống Tiêu Chiến Viêm bằng nửa con mắt, giọng nói âm u như lời thẩm phán của Diêm la thiên tử vọng từ tầng mười Địa ngục lên nhân gian:
“Ngươi biết không, thứ trong tay của ta gọi là Hóa Thi Phấn, ngươi đã được trải nghiệm qua hai lần rồi.”
Tiêu Chiến Viêm chợt nhớ lấy cảm giác lúc thân thể mình bị ăn mòn, cả người run lên dữ dội, y bỗng như nổi cơn điên, gào lên trong cuồng dại:
“Mau cứu taa! Mau cứu taaa! Công lao cho ngươi hết, mau cứu taaaaaa!”
“Trùng hại cần phải bị loại bỏ, giữ lại có ích gì?”
Từ Hiền nâng cánh tay lên để chéo ngang ngực, giơ chiếc lọ trong tay ngang mặt mình. Hắn chậm rãi giới thiệu tỉ mỉ loại độc dược của mình cho Tiêu Chiến Viêm nghe:
“Thứ này rất thần kỳ, bởi nếu dùng lên thiện nhân thì nó hoàn toàn vô dụng, nhưng nếu bôi lên da dẻ của ác nhân thì sẽ luyện hóa đến xương cốt không còn, chỉ để lại một bãi nước vàng.”
Hắn sửa đổi một chút công dụng của【Hóa Thi Phấn – Hiệp】nhưng Tiêu Chiến Viêm làm sao biết được, y chỉ cảm thấy giọng nói lạnh nhạt của Từ Hiền lúc này chẳng khác nào âm thanh gào khóc của các oan hồn, oan hồn của những đứa trẻ vô tội bị y bắt cóc.
“Ngươi nói thử xem, thứ nước đó liệu có phải là nước ở dưới Hoàng Tuyền không? Diêm vương gia phát hiện mùi thối của bọn ác nhân, không kìm lòng được nữa nên mới tự mình chèo thuyền vượt giới đến cướp hồn phách mang về trừng trị, lúc đi thì để nước Hoàng Tuyền đọng lại nhân gian?”
Trước câu hỏi chẳng cần câu trả lời của Từ Hiền, Tiêu Chiến Viêm chỉ còn khan cổ gào trong tuyệt vọng: “CỨU TAAA!!!”
“Sẽ không có ai cứu ngươi. Nguyện cho ngươi kiếp sau được đầu thai đúng với bản chất của mình. Vĩnh biệt, loài sâu bọ!”
Từ Hiền nói lời phán xử cuối cùng, dùng ngón cái ngón giữa và ngón vô danh kẹp lấy chiếc lọ trong tay. Chiếc lọ đã bị giơ cao quá đỉnh đầu, trông như hắn định ném cả một lọ xuống người Tiêu Chiến Viêm vậy.
Ngay lúc cánh tay hắn hạ xuống như đã ném ra, tiếng ngói vỡ vang lên, nước mưa đổ vào trong học đường.
Một tên hắc y nhân lao xuống từ bên trên, kiếm trong tay chĩa thẳng về phía hậu tâm của Từ Hiền.
Góc độ và tốc độ của một kiếm này là cực kỳ hiểm, hơn nữa cũng chọn được thời cơ tuyệt hảo, nhân lúc Từ Hiền ra tay kết liễu Tiêu Chiến Viêm tạo thành sơ hở, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Hắc y nhân trên căn bản là không có ý định cứu Tiêu Chiến Viêm, hắn chỉ muốn tận dụng cơ hội tốt nhất để hạ Từ Hiền mà thôi.
Trong tổ chức không tồn tại hai chữ tình nghĩa.
Không đề phòng, Từ Hiền chắc chắn phải chết!
Nhưng hắn không đề phòng sao?
“Chờ chính là ngươi.”
~o0o~
Không thể nghi ngờ, Tiêu Chiến Viêm hận Từ Hiền, nhưng y càng hận thằng ngu kia hơn.
Mặc dù hôm qua hắn đã bị đường chủ hóa kiếp, nhưng Tiêu Chiến Viêm thề chờ đến Địa phủ sẽ đi tìm hắn để báo mối hận này.
Y trừng to mắt nhìn Từ Hiền, trả lời câu hỏi trước đó của hắn: “Phải, đó chính là ta. Vậy thì thế nào?”
Giọng nói lạnh lùng, thái độ có vẻ bất cần khiến Từ Hiền hơi nhíu mày lại, hắn trực tiếp hỏi thứ mà mình muốn biết:
“Chỉ trong một tháng mà đã hạ độc thủ với hàng trăm đứa trẻ, các ngươi đến cùng có mục đích gì?”
Nếu nhiệm vụ đã yêu cầu hắn tìm hiểu chân tướng, vậy thì chắc hẳn không đơn giản như buôn bán nhân khẩu bình thường.
Lại chợt nghe Tiêu Chiến Viêm há mồm cười to, nụ cười như điên như dại, giống như nghe phải câu chuyện cười thiên cổ vậy.
Mạch máu vỡ ra, nhưng y cũng không để tâm đến nữa, há mồm thở dốc nói rằng: “Ha ha ha, hàng trăm đứa trẻ? Đó chỉ là con số lẻ mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Từ Hiền nghe vậy, song nhãn co rụt lại, cả người run lên vì phẫn nộ.
Tiêu Chiến Viêm không thấy rõ biểu cảm của hắn, y chỉ nói tiếp:
“Hơn nữa rất đáng tiếc là, dù ngươi có tha chết thì ta cũng không trả lời được, bởi chính ta cũng không biết.”
Sau đó giở giọng trêu tức Từ Hiền:
“Ta chỉ là hạng lâu la, có lẽ đường chủ có thể nói cho ngươi, nếu như ngươi không bị hắn giết, ha ha ha!”
Từ Hiền không thất vọng, bởi hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ nhắc nhở của nhiệm vụ.
Hắn cũng không có ý định tha cho Tiêu Chiến Viêm, bởi Ác Khí của kẻ này đã nuốt chửng luôn Thiện Khí rồi, kích cỡ còn lớn gấp đôi luồng Ác Khí của Hứa phu nhân.
Nhưng lời nói của y lại khiến hắn có được một số tin tức:
“Đường chủ? Tiên Thiên?”
Tiêu Chiến Viêm lết người đến dựa vào vách tường bên phải, thở dốc đáp lại: “Hộc… Ngươi… đoán đúng, hơn nữa cũng chỉ là một chức vụ.”
‘Một chức vụ? Tiên Thiên cảnh thì làm đường chủ, tổ chức của bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu người? Trên đường chủ còn có ai?’
Trong lòng Từ Hiền xuất hiện nhiều lo nghĩ, nhưng ngoài mặt không lộ chút biểu tình nào. Hắn dùng thái độ hờ hững chậm rãi tra hỏi những gì mình còn nghi vấn.
“Có bao nhiêu đường chủ? Khặc khặc, ta không biết được. Ta chỉ biết mỗi một huyện đều có một vị đường chủ tọa trấn, thế nào, cảm thấy sợ sao?”
Thời gian một khắc đã qua, hiệu quả suy nhược của【Nhược Linh Tán – Hiệp】đã hết, nhưng Tiêu Chiến Viêm cũng không còn cơ hội lật kèo.
Nãy giờ vẫn không thấy bất kì một đứa trẻ nào đến đây, y sao còn không biết Từ Hiền đã dặn trước để bọn chúng không cần tới học.
Khẽ liếc lên trần nhà một cái, Tiêu Chiến Viêm dùng ánh mắt trêu đùa nhìn Từ Hiền, cất giọng tếu táo:
“Nể tình trò chuyện nãy giờ, ta lại cho ngươi biết một tin vui nữa vậy. Nói thế nào mà, những đứa trẻ bị bọn ta bắt đi ấy, chúng bị đường chủ dẫn đến một chỗ rất là bí mật, một quãng thời gian sau ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì?”
Thấy y tỏ vẻ thần bí, Từ Hiền cũng phối hợp với người sắp chết, hắn hơi chồm người tới phía trước rồi hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”
“Thi thể, khặc khặc! Thi thể của bọn chúng, nếu tụ lại có thể chất thành núi đấy, ngươi xem có phải tin vui không, ha ha ha.”
Tiêu Chiến Viêm cười như thể gặp phải thứ gì buồn cười lắm vậy, lúc đầu còn kìm nén đôi chút, sau đó thì không kiêng nể gì cả mà há to mồm cười.
Nhưng Từ Hiền chỉ cảm thấy tâm can lạnh lẽo, sát ý xẹt qua mắt hắn, viên bi sắt thứ mười rời tay, bắn thủng cùi chỏ tay phải của Tiêu Chiến Viêm.
Tứ chi của y đã bị hắn phế toàn bộ.
Nhưng Tiêu Chiến Viêm không rên một tiếng, y chỉ tiếp tục cười to, như thể nhạo báng sự bất lực của Từ Hiền khi chỉ có thể hành xác kẻ đã bại trận như y, không có năng lực để cứu lấy những đứa trẻ kia.
Tay vịn xe lăn bị Từ Hiền bóp nát, dằm gỗ đâm vào trong da thịt kích thích dây thần kinh của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó tâm trạng kích động đã trở nên lắng lại, nhưng lửa phẫn nộ thì vẫn còn, khó mà dập tắt.
Mặc dù biết việc đó không phải lỗi của mình, nhưng khi nghe được cảnh tượng mà Tiêu Chiến Viêm nói đến, hắn vẫn nổi lên lòng giận dữ, thương cảm và tự trách.
Không chỉ Từ Hiền, mà bất cứ ai còn có lương tri đều sẽ giống như hắn mà thôi.
‘Hiệp, nghe sao mà nặng nề quá…’
Từ Hiền mở mắt ra, hàn khí lạnh lẽo, thần quang khiếp người. Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Chiến Viêm như đang nhìn một con vật, thần sắc đạm mạc, âm thanh cũng đạm mạc:
“Tước đoạt nội tạng?”
Tiêu Chiến Viêm giống như thấy kim quang xẹt qua trong mắt Từ Hiền, y không biết đó có phải ảo giác của mình hay không, dù sao khoảng cách giữa hai bên cũng không gần.
Y chỉ cảm thấy ánh mắt lúc này của tên tiên sinh dạy học tàn phế kia khiến lông tơ trên người mình dựng đứng cả lên. Tiêu Chiến Viêm cười gượng:
“Hà… ha, ta cũng không biết có phải hay không. Trong đống xác ấy, có đứa bị gọt chỉ còn lại thân mình, có đứa mất tay mất chân, có đứa bị mổ bụng phanh ngực, ruột lòi ra ngoài, có đứa chỉ bị chặt đầu, những đứa may mắn nhất thì thân thể vẫn còn nguyên vẹn.”
Nói xong y liền để ý thái độ của Từ Hiền, nhưng chỉ thấy hắn “ồ” một tiếng nhẹ nhàng, nghe không ra tâm tư tình cảm trong đó, biểu cảm trên mặt vẫn cứ trơ trơ.
Sau đó Tiêu Chiến Viêm liền thấy Từ Hiền điều khiển xe lăn tiến về phía mình, môi mím chặt không nói một lời.
Hàn ý tràn ngập trong học đường.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Vẻ khủng hoảng dần hiện trên gương mặt của y, càng lúc càng đậm. Tiêu Chiến Viêm muốn chạy trốn, nhưng tứ chỉ tổn thương khiến y chỉ có thể lết người đi những khoảng rất ngắn.
Lúc thật sự phải đối mặt với cái chết, Tiêu Chiến Viêm cũng không thể tỏ vẻ bất cần như lúc ban đầu, mất đi năng lực phản kháng, y cũng sợ hãi chẳng khác gì những người bình thường. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Nhưng trong mắt Từ Hiền không có con người nào ở đây ngoài hắn cả, trước mắt hắn chỉ có một con trùng hại cần bị loại bỏ.
Diệt trùng thì dùng thuốc là tốt nhất, nên lúc này tay trái của hắn đã cầm lấy một chiếc lọ màu trắng.
Từ Hiền nhìn xuống Tiêu Chiến Viêm bằng nửa con mắt, giọng nói âm u như lời thẩm phán của Diêm la thiên tử vọng từ tầng mười Địa ngục lên nhân gian:
“Ngươi biết không, thứ trong tay của ta gọi là Hóa Thi Phấn, ngươi đã được trải nghiệm qua hai lần rồi.”
Tiêu Chiến Viêm chợt nhớ lấy cảm giác lúc thân thể mình bị ăn mòn, cả người run lên dữ dội, y bỗng như nổi cơn điên, gào lên trong cuồng dại:
“Mau cứu taa! Mau cứu taaa! Công lao cho ngươi hết, mau cứu taaaaaa!”
“Trùng hại cần phải bị loại bỏ, giữ lại có ích gì?”
Từ Hiền nâng cánh tay lên để chéo ngang ngực, giơ chiếc lọ trong tay ngang mặt mình. Hắn chậm rãi giới thiệu tỉ mỉ loại độc dược của mình cho Tiêu Chiến Viêm nghe:
“Thứ này rất thần kỳ, bởi nếu dùng lên thiện nhân thì nó hoàn toàn vô dụng, nhưng nếu bôi lên da dẻ của ác nhân thì sẽ luyện hóa đến xương cốt không còn, chỉ để lại một bãi nước vàng.”
Hắn sửa đổi một chút công dụng của【Hóa Thi Phấn – Hiệp】nhưng Tiêu Chiến Viêm làm sao biết được, y chỉ cảm thấy giọng nói lạnh nhạt của Từ Hiền lúc này chẳng khác nào âm thanh gào khóc của các oan hồn, oan hồn của những đứa trẻ vô tội bị y bắt cóc.
“Ngươi nói thử xem, thứ nước đó liệu có phải là nước ở dưới Hoàng Tuyền không? Diêm vương gia phát hiện mùi thối của bọn ác nhân, không kìm lòng được nữa nên mới tự mình chèo thuyền vượt giới đến cướp hồn phách mang về trừng trị, lúc đi thì để nước Hoàng Tuyền đọng lại nhân gian?”
Trước câu hỏi chẳng cần câu trả lời của Từ Hiền, Tiêu Chiến Viêm chỉ còn khan cổ gào trong tuyệt vọng: “CỨU TAAA!!!”
“Sẽ không có ai cứu ngươi. Nguyện cho ngươi kiếp sau được đầu thai đúng với bản chất của mình. Vĩnh biệt, loài sâu bọ!”
Từ Hiền nói lời phán xử cuối cùng, dùng ngón cái ngón giữa và ngón vô danh kẹp lấy chiếc lọ trong tay. Chiếc lọ đã bị giơ cao quá đỉnh đầu, trông như hắn định ném cả một lọ xuống người Tiêu Chiến Viêm vậy.
Ngay lúc cánh tay hắn hạ xuống như đã ném ra, tiếng ngói vỡ vang lên, nước mưa đổ vào trong học đường.
Một tên hắc y nhân lao xuống từ bên trên, kiếm trong tay chĩa thẳng về phía hậu tâm của Từ Hiền.
Góc độ và tốc độ của một kiếm này là cực kỳ hiểm, hơn nữa cũng chọn được thời cơ tuyệt hảo, nhân lúc Từ Hiền ra tay kết liễu Tiêu Chiến Viêm tạo thành sơ hở, đánh cho hắn trở tay không kịp.
Hắc y nhân trên căn bản là không có ý định cứu Tiêu Chiến Viêm, hắn chỉ muốn tận dụng cơ hội tốt nhất để hạ Từ Hiền mà thôi.
Trong tổ chức không tồn tại hai chữ tình nghĩa.
Không đề phòng, Từ Hiền chắc chắn phải chết!
Nhưng hắn không đề phòng sao?
“Chờ chính là ngươi.”
~o0o~
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt