Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 196: Từ tiên sinh là kẻ đào mỏ
Đạt được toàn thư của【Sát Lục Thần Đồ】từ tấm da trên người La Sinh, Từ Hiền tuy khinh thường học võ công trong đó nhưng cũng không trở ngại việc hắn duyệt đọc nội dung thần đồ để tìm cách khắc chế Sát Thần Môn.
Hoặc có thể nói chính xác hơn là Sát Đồng, bởi theo cái cách mà Từ Hiền vừa làm gỏi Dương Văn Quảng ban nãy, trừ khi là La Sinh sống lại, bằng không thì đám tàn dư của Sát Thần Môn chẳng phải vấn đề gì quá to tát với hắn.
Trong người Từ Hiền không có Sát Lục Khí, nên dù biết đủ loại bí pháp thì hắn vẫn không thể điều khiển được Sát Đồng, nhưng để gây tổn hại cho nó thì quả thật không có gì khó.
Và chỉ cần chớp được thời cơ, hắn muốn tiêu diệt Sát Đồng cũng là chuyện khả thi.
Tiếp Thiên Vân Đào, Tinh Hà Dục Chuyển vừa bị Sát Đồng phá giải, Từ Hiền liền đổi sang chiêu Mộ Vân Hợp Bích tấn công nó.
Hắn chồm người tới trước, kiếm trong tay lấy một quỹ tích vô cùng kỳ dị, chia thành ba đoạn biến hóa để xuất chiêu.
Đoạn thứ nhất, kiếm của hắn đâm tới ngực Sát Đồng, nhưng được nửa đường lại chuyển sang đoạn thứ hai, nhắm đến yết hầu.
Chờ lúc mũi kiếm chỉ còn cách nửa thước liền thấy máu, kiếm chiêu đột ngột thay đổi sang đoạn thứ ba, lấy một góc độ hết sức quỷ dị đâm đến mi tâm của mục tiêu, quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nhưng đó là nhận định của hai tên Huyền Kiếm Vệ, còn đối với Sát Đồng mà nói, thủ đoạn này của Từ Hiền chỉ là trò trẻ con.
Dựa vào thứ thân pháp có tốc độ vượt xa tốc độ xuất kiếm của Từ Hiền, Sát Đồng trong chớp mắt đã hụp người xuống né khỏi chiêu Mộ Vân Hợp Bích này.
Hai cái chân ngắn chuyển động nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh, thân hình của nó bỗng chốc hóa thành một làn khói đen, nhoáng cái đã vòng đến sau lưng Từ Hiền.
Sát Đồng ngồi xổm xuống, trong cơn điện quang hỏa thạch, nó dùng đoản kiếm trong tay tặng cho Từ Hiền một phát Thiên Niên Sát.
Lông tơ dựng đứng, trán đổ mồ hôi lạnh, Từ Hiền quả thật bị độc thủ của Sát Đồng dọa điếng hồn, trong khoảnh khắc ấy hắn đã vượt qua giới hạn tốc độ của bản thân, thuận theo tư thế chồm người mà lộn một vòng về phía trước, né được đòn hiểm chiêu này của nó.
Hai chân vừa chạm đất, cảm nhận được kình phong ập tới sau lưng, dù suýt nữa thì phải hát “hoa cúc tàn, bi thương trải đầy sàn” nhưng Từ Hiền vẫn chẳng hề nao núng, cả thân mình xoay ngang nửa vòng rồi lập tức ngã người ra sau, vừa tránh được cú đâm nhắm vào hông mình từ Sát Đồng, vừa trả lại cho nó một chiêu Xuy Mai Địch Oán.
Lạc nhật dung kim, mộ vân hợp bích, nhân tại hà xứ?
Nhiễm liễu yên nùng, xuy mai địch oán, xuân ý tri kỷ hứa?
Ánh chiều tà như hoàng kim nóng chảy, chạng vạng mây bỗng hợp lại thành trăng, ta lại đang ở nơi nào?
Cành liễu thấm đẫm sắc khói nồng, ai thổi Mai Hoa Lạc, tiếng sáo nghe ai oán, xuân ý liệu còn được mấy hôm?
Một chiêu Xuy Mai Địch Oán nối tiếp một chiêu Mộ Vân Hợp Bích, kiếm khí trước đó chưa tan, nay lại phối hợp cùng một kiếm này của Từ Hiền để tấn công địch nhân, binh chia hai đường, cùng chém xuống tay trái tay phải của Sát Đồng.
Sát Đồng vốn dĩ có thể dễ dàng tránh đi, nhưng đúng lúc này, Từ Hiền bất chợt ngưng lại việc thổi sáo, thay vào đó lại lẩm nhẩm một câu chú ngữ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Khói đen vừa bốc lên đã biến mất, chân trái của Sát Đồng vừa nhấc lên nửa đường liền cứng lại, đoản kiếm trong tay cũng không kịp vung ra đỡ đòn, trong khoảnh khắc này, Sát Đồng đánh mất đi ưu thế tốc độ của mình, trở thành bia nhắm sống trước hai luồng kiếm khí mỏng manh nhưng vô cùng sắc bén của Từ Hiền.
Bịch! Bịch!
Leng keng!
Hàn quang lóe lên, máu không chảy ra, chỉ có hắc khí lượn lờ, hai cánh tay của Sát Đồng rơi trên đất, không còn thuộc về cơ thể của nó nữa.
Từ Hiền không dám đắc ý vong hình, bởi ngày nào chưa phế được năng lực di chuyển của nó thì ngày đó Sát Đồng vẫn còn nguy hiểm.
Vậy nên thừa lúc Sát Đồng còn chưa hết bị chú ngữ ảnh hưởng, Hiệp khí trong Đan Điền lập tức chạy lên tay phải, theo các đầu ngón tay bám vào trên lưỡi kiếm, Từ Hiền xuất tiếp một chiêu Cô Quang Tự Chiếu, gọt mất hai chân của Sát Đồng.
Đúng lúc này, Lý Tự Thành cũng phi thân mà tới, trường côn quét ngang tạo thành kình phong thổi tung y phục của hắn, côn thế uy mãnh vô song, tựa như một con mãnh long quá giang đang gào thét đầy giận dữ, đánh bay hết thảy những thứ dám cản đường mình.
Tứ chi của Sát Đồng bị cuồng phong thổi văng lên cao, nó lúc này đã thoát khỏi ảnh hưởng của chú ngữ nhưng khổ nỗi muốn lết cũng không được, chỉ có thể nằm im chịu trận, hứng trọn một thức Bình Địa Long Phi của Lý Tự Thành.
OÀNH!
Khói đen phọt ra ngoài, dù có Sát Lục khí hộ thể, phần lưng của Sát Đồng vẫn bị Lý Tự Thành đánh lõm vào trong nửa đoạn, đủ để thấy gã thiếu niên to xác kia sở hữu thứ sức mạnh kinh hồn đến mức nào.
Nhưng gã lại không có chút nào kiêu ngạo vì chuyện ấy, gặp Sát Đồng bị Từ Hiền gọt mất tứ chi, gã biết con quái vật này coi như đã phế, bây giờ có đánh chết nó thì cũng chẳng có gì để tự hào, trên mặt xuất hiện một chút hậm hực vì cướp quái không thành.
Từ Hiền mặc kệ tên đồ đệ nhà mình tự hào hay không tự hào, như một hình phạt cho việc gã không chịu nghe lời, hắn chỉ vào các phần thân xác của Sát Đồng và nói với gã rằng: “Tự Thành, đập chúng nó cho ra bã thì thôi.”
Mất đi chủ nhân thì Sát Đồng không thể tái sinh, nhưng Từ Hiền vì cẩn thận nên vẫn muốn nghiền nó thành tro mới chịu an tâm.
“Vâng, tiên sinh.” Được tiên sinh giao phó trách nhiệm, Lý Tự Thành chỉ có thể nghe theo, mười thành công lực đủ mười thành, gã liên tục vung hơn trăm côn đập xuống đầu, mình, tay, chân của Sát Đồng.
Hai mắt gã trợn to, mặt mũi đỏ bừng, trông như có thù oán mấy trăm đời với con quái vật này vậy.
Lúc này thì sư huynh đệ Trần Liên Thành và Chu Hồng đã niệm xong bài Tâm Kinh, thấy đại cuộc đã định, họ và hai tên Huyền Kiếm Vệ cùng nhau chạy tới hội hợp với Từ Hiền.
Thương Long Quy Hải!
Thương Long Quy Hải!
Thương Long Quy Hải!
Thấy cảnh Lý Tự Thành vung côn đập đất như giã chày vào cối, nghe âm thanh phành phành phành liên tục đánh vào màn nhĩ, Chu Hồng chợt sinh ra vài phần sợ hãi trước vị thiếu niên to xác bằng tuổi mình, dùng vẻ mặt e dè hỏi Từ Hiền: “Từ đại ca, vị đồ đệ này của ngươi… đang làm gì thế?”
Từ Hiền thu kiếm vào trong tay áo, bắt gặp nét mặt của gã, hắn bèn cười khẽ đáp lại: “Diệt cỏ tận gốc.”
Chu Hồng nghe vậy liền nhớ tới những tin tức về Sát Thần Môn mà sư huynh đã nói với gã, ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, bộ dạng hung bạo của Lý Tự Thành lúc này vẫn khiến gã cảm thấy kinh khủng vô cùng, chỉ có thể ôm thái độ kính nhi viễn chi.
Trương kiếm vệ cũng có thái độ giống như Chu Hồng, sau lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, tưởng tượng tới cảnh Lý Tự Thành cũng có thể xử trí mình như cách mà gã đang giải quyết Sát Đồng lúc này, hắn chỉ cảm thấy da gà nổi lên khắp người, sống lưng lạnh toát.
Rùng mình một cái, Trương kiếm vệ vội xua tan đi hình ảnh khủng bố trong đầu, chắp kiếm vái Từ Hiền mà rằng: “Từ tiên sinh, nếu không có sự xuất hiện của ngươi, e rằng hai người bọn ta cùng với Trần thiếu hiệp, Chu thiếu hiệp đều phải bỏ mạng nơi đây. Đại ân đại đức quả thật không cách nào nói hết!”
Lý kiếm vệ và Trần Liên Thành cũng chắp kiếm lên bái, Chu Hồng thấy ba người họ đều hành lễ rồi mới luống cuống học theo, không cầm ngược mà lại cầm thuận chuôi kiếm, trông giống như đang lấy kiếm làm nhang để cúng bái Từ Hiền.
Ý cười hiện lên trong mắt Từ Hiền, hắn chợt cảm thấy thiếu niên này cũng thật thú vị, hẳn là ở Nga My có không ít người thích trêu chọc gã.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong nhất niệm mà thôi, chuyển ánh mắt đến ba người còn lại, Từ Hiền lập tức cười nhạt một tiếng mà rằng:
“Nào có ân đức gì, các vị chớ nên cung kính như thế, Từ Hiền này thật không dám nhận lấy. Ác đồ gây hại nhân gian, người người đều có nghĩa vụ tru diệt, tại hạ cũng chỉ làm chuyện trong phận sự, quả thật không đáng gọi là ân đức.”
Bọn Chu Hồng cũng không cúi lâu, nghe hắn nói xong liền ngẩng đầu lên. Thấy vẻ mặt hắn thản nhiên như không, ánh mắt thanh minh sáng láng, Lý kiếm vệ lập tức hiểu được những lời Từ Hiền mới nói đúng là chân tâm thực ý, bèn cất giọng than thở:
“Đức độ bậc này, Từ tiên sinh không những là kỳ tài võ đạo, mà còn là hạng người cao khiết vậy!”
Những người còn lại cũng gật đầu bảo “lời này chí phải”, còn Từ Hiền thì lại là một phen lắc đầu bảo rằng “không dám nhận, không dám nhận”.
Nhưng khen ngợi, nịnh hót suông như vậy quả thật không có nghĩa lý gì, vậy nên Trần Liên Thành mới đề nghị với hắn rằng:
“Từ tiên sinh, ngươi làm người khiêm tốn, thi ân bất cầu báo, nhưng bọn ta cũng không thể làm kẻ vong ân bội nghĩa được. Chi bằng thế này, mời ngươi và quý đồ cùng theo ta đến gặp sư trưởng, có sự chứng kiến của trưởng bối, ta và sư đệ lại chính thức cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, hẳn cũng thành một phen giai thoại, nếu truyền đi ắt được giang hồ tán tụng, ngươi thấy vậy có được chăng?”
Cái gọi là “chính thức cảm tạ” tất nhiên sẽ không chỉ là cảm ơn suông mà còn dính dáng đến vật chất, mà dựa vào độ giàu có của Nga My thì chỉ cần Từ Hiền gật đầu, không gian trữ vật của hắn bảo đảm sẽ mập lên trông thấy.
Đó là còn chưa kể đến danh vọng mà Từ Hiền có thể đạt được thông qua chuyện này.
Võ đạo kỳ tài vượt cấp giết địch, tiêu diệt Sát Đồng, giải cứu môn hạ Nga My, dựa vào những dữ kiện này lại thêm địa vị của Nga My trên giang hồ, ắt hẳn chẳng mất mấy hôm là Từ Hiền có thể tự xưng danh nhân võ lâm, ngôi sao mới của ngày mai.
Nhưng đó hoàn toàn không phải điều hắn muốn.
Nụ cười chợt tắt, Từ Hiền xụ mặt, âm thanh đột nhiên trầm xuống: “Trần huynh chẳng lẽ nghĩ Từ Hiền này cần giang hồ tán tụng hay sao? Cần ngươi mời trưởng bối làm chứng hay sao?”
Phất tay áo một cái, Từ Hiền quay lưng lại với bọn Trần Liên Thành, giọng điệu lạnh lùng: “Tại hạ chỉ nói một lần này thôi, nếu các vị còn muốn nhắc tới cảm ân, cảm tạ gì đó, vậy chúng ta coi như không quen biết, chỉ trách họ Từ này không xứng kết giao với các ngươi vậy.”
Cơn giận dữ của Từ Hiền có vài phần là thật, kẻ khác lúc nào cũng muốn vang danh thiên hạ nhưng hắn thì không, bởi hắn còn chưa muốn chết nhanh như vậy.
Người sợ nổi danh heo sợ mập, trước khi con heo thành tinh, Từ Hiền chỉ có ý định làm một tên giang hồ tiểu tốt.
Trần Liên Thành lại muốn giúp hắn nổi danh, mặc dù chỉ là ý tốt, nhưng chẳng phải trong lúc vô tình cũng đẩy hắn vào chỗ chết hay sao?
Hoặc có thể nói chính xác hơn là Sát Đồng, bởi theo cái cách mà Từ Hiền vừa làm gỏi Dương Văn Quảng ban nãy, trừ khi là La Sinh sống lại, bằng không thì đám tàn dư của Sát Thần Môn chẳng phải vấn đề gì quá to tát với hắn.
Trong người Từ Hiền không có Sát Lục Khí, nên dù biết đủ loại bí pháp thì hắn vẫn không thể điều khiển được Sát Đồng, nhưng để gây tổn hại cho nó thì quả thật không có gì khó.
Và chỉ cần chớp được thời cơ, hắn muốn tiêu diệt Sát Đồng cũng là chuyện khả thi.
Tiếp Thiên Vân Đào, Tinh Hà Dục Chuyển vừa bị Sát Đồng phá giải, Từ Hiền liền đổi sang chiêu Mộ Vân Hợp Bích tấn công nó.
Hắn chồm người tới trước, kiếm trong tay lấy một quỹ tích vô cùng kỳ dị, chia thành ba đoạn biến hóa để xuất chiêu.
Đoạn thứ nhất, kiếm của hắn đâm tới ngực Sát Đồng, nhưng được nửa đường lại chuyển sang đoạn thứ hai, nhắm đến yết hầu.
Chờ lúc mũi kiếm chỉ còn cách nửa thước liền thấy máu, kiếm chiêu đột ngột thay đổi sang đoạn thứ ba, lấy một góc độ hết sức quỷ dị đâm đến mi tâm của mục tiêu, quả thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nhưng đó là nhận định của hai tên Huyền Kiếm Vệ, còn đối với Sát Đồng mà nói, thủ đoạn này của Từ Hiền chỉ là trò trẻ con.
Dựa vào thứ thân pháp có tốc độ vượt xa tốc độ xuất kiếm của Từ Hiền, Sát Đồng trong chớp mắt đã hụp người xuống né khỏi chiêu Mộ Vân Hợp Bích này.
Hai cái chân ngắn chuyển động nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh, thân hình của nó bỗng chốc hóa thành một làn khói đen, nhoáng cái đã vòng đến sau lưng Từ Hiền.
Sát Đồng ngồi xổm xuống, trong cơn điện quang hỏa thạch, nó dùng đoản kiếm trong tay tặng cho Từ Hiền một phát Thiên Niên Sát.
Lông tơ dựng đứng, trán đổ mồ hôi lạnh, Từ Hiền quả thật bị độc thủ của Sát Đồng dọa điếng hồn, trong khoảnh khắc ấy hắn đã vượt qua giới hạn tốc độ của bản thân, thuận theo tư thế chồm người mà lộn một vòng về phía trước, né được đòn hiểm chiêu này của nó.
Hai chân vừa chạm đất, cảm nhận được kình phong ập tới sau lưng, dù suýt nữa thì phải hát “hoa cúc tàn, bi thương trải đầy sàn” nhưng Từ Hiền vẫn chẳng hề nao núng, cả thân mình xoay ngang nửa vòng rồi lập tức ngã người ra sau, vừa tránh được cú đâm nhắm vào hông mình từ Sát Đồng, vừa trả lại cho nó một chiêu Xuy Mai Địch Oán.
Lạc nhật dung kim, mộ vân hợp bích, nhân tại hà xứ?
Nhiễm liễu yên nùng, xuy mai địch oán, xuân ý tri kỷ hứa?
Ánh chiều tà như hoàng kim nóng chảy, chạng vạng mây bỗng hợp lại thành trăng, ta lại đang ở nơi nào?
Cành liễu thấm đẫm sắc khói nồng, ai thổi Mai Hoa Lạc, tiếng sáo nghe ai oán, xuân ý liệu còn được mấy hôm?
Một chiêu Xuy Mai Địch Oán nối tiếp một chiêu Mộ Vân Hợp Bích, kiếm khí trước đó chưa tan, nay lại phối hợp cùng một kiếm này của Từ Hiền để tấn công địch nhân, binh chia hai đường, cùng chém xuống tay trái tay phải của Sát Đồng.
Sát Đồng vốn dĩ có thể dễ dàng tránh đi, nhưng đúng lúc này, Từ Hiền bất chợt ngưng lại việc thổi sáo, thay vào đó lại lẩm nhẩm một câu chú ngữ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Khói đen vừa bốc lên đã biến mất, chân trái của Sát Đồng vừa nhấc lên nửa đường liền cứng lại, đoản kiếm trong tay cũng không kịp vung ra đỡ đòn, trong khoảnh khắc này, Sát Đồng đánh mất đi ưu thế tốc độ của mình, trở thành bia nhắm sống trước hai luồng kiếm khí mỏng manh nhưng vô cùng sắc bén của Từ Hiền.
Bịch! Bịch!
Leng keng!
Hàn quang lóe lên, máu không chảy ra, chỉ có hắc khí lượn lờ, hai cánh tay của Sát Đồng rơi trên đất, không còn thuộc về cơ thể của nó nữa.
Từ Hiền không dám đắc ý vong hình, bởi ngày nào chưa phế được năng lực di chuyển của nó thì ngày đó Sát Đồng vẫn còn nguy hiểm.
Vậy nên thừa lúc Sát Đồng còn chưa hết bị chú ngữ ảnh hưởng, Hiệp khí trong Đan Điền lập tức chạy lên tay phải, theo các đầu ngón tay bám vào trên lưỡi kiếm, Từ Hiền xuất tiếp một chiêu Cô Quang Tự Chiếu, gọt mất hai chân của Sát Đồng.
Đúng lúc này, Lý Tự Thành cũng phi thân mà tới, trường côn quét ngang tạo thành kình phong thổi tung y phục của hắn, côn thế uy mãnh vô song, tựa như một con mãnh long quá giang đang gào thét đầy giận dữ, đánh bay hết thảy những thứ dám cản đường mình.
Tứ chi của Sát Đồng bị cuồng phong thổi văng lên cao, nó lúc này đã thoát khỏi ảnh hưởng của chú ngữ nhưng khổ nỗi muốn lết cũng không được, chỉ có thể nằm im chịu trận, hứng trọn một thức Bình Địa Long Phi của Lý Tự Thành.
OÀNH!
Khói đen phọt ra ngoài, dù có Sát Lục khí hộ thể, phần lưng của Sát Đồng vẫn bị Lý Tự Thành đánh lõm vào trong nửa đoạn, đủ để thấy gã thiếu niên to xác kia sở hữu thứ sức mạnh kinh hồn đến mức nào.
Nhưng gã lại không có chút nào kiêu ngạo vì chuyện ấy, gặp Sát Đồng bị Từ Hiền gọt mất tứ chi, gã biết con quái vật này coi như đã phế, bây giờ có đánh chết nó thì cũng chẳng có gì để tự hào, trên mặt xuất hiện một chút hậm hực vì cướp quái không thành.
Từ Hiền mặc kệ tên đồ đệ nhà mình tự hào hay không tự hào, như một hình phạt cho việc gã không chịu nghe lời, hắn chỉ vào các phần thân xác của Sát Đồng và nói với gã rằng: “Tự Thành, đập chúng nó cho ra bã thì thôi.”
Mất đi chủ nhân thì Sát Đồng không thể tái sinh, nhưng Từ Hiền vì cẩn thận nên vẫn muốn nghiền nó thành tro mới chịu an tâm.
“Vâng, tiên sinh.” Được tiên sinh giao phó trách nhiệm, Lý Tự Thành chỉ có thể nghe theo, mười thành công lực đủ mười thành, gã liên tục vung hơn trăm côn đập xuống đầu, mình, tay, chân của Sát Đồng.
Hai mắt gã trợn to, mặt mũi đỏ bừng, trông như có thù oán mấy trăm đời với con quái vật này vậy.
Lúc này thì sư huynh đệ Trần Liên Thành và Chu Hồng đã niệm xong bài Tâm Kinh, thấy đại cuộc đã định, họ và hai tên Huyền Kiếm Vệ cùng nhau chạy tới hội hợp với Từ Hiền.
Thương Long Quy Hải!
Thương Long Quy Hải!
Thương Long Quy Hải!
Thấy cảnh Lý Tự Thành vung côn đập đất như giã chày vào cối, nghe âm thanh phành phành phành liên tục đánh vào màn nhĩ, Chu Hồng chợt sinh ra vài phần sợ hãi trước vị thiếu niên to xác bằng tuổi mình, dùng vẻ mặt e dè hỏi Từ Hiền: “Từ đại ca, vị đồ đệ này của ngươi… đang làm gì thế?”
Từ Hiền thu kiếm vào trong tay áo, bắt gặp nét mặt của gã, hắn bèn cười khẽ đáp lại: “Diệt cỏ tận gốc.”
Chu Hồng nghe vậy liền nhớ tới những tin tức về Sát Thần Môn mà sư huynh đã nói với gã, ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng hiểu thì hiểu, bộ dạng hung bạo của Lý Tự Thành lúc này vẫn khiến gã cảm thấy kinh khủng vô cùng, chỉ có thể ôm thái độ kính nhi viễn chi.
Trương kiếm vệ cũng có thái độ giống như Chu Hồng, sau lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, tưởng tượng tới cảnh Lý Tự Thành cũng có thể xử trí mình như cách mà gã đang giải quyết Sát Đồng lúc này, hắn chỉ cảm thấy da gà nổi lên khắp người, sống lưng lạnh toát.
Rùng mình một cái, Trương kiếm vệ vội xua tan đi hình ảnh khủng bố trong đầu, chắp kiếm vái Từ Hiền mà rằng: “Từ tiên sinh, nếu không có sự xuất hiện của ngươi, e rằng hai người bọn ta cùng với Trần thiếu hiệp, Chu thiếu hiệp đều phải bỏ mạng nơi đây. Đại ân đại đức quả thật không cách nào nói hết!”
Lý kiếm vệ và Trần Liên Thành cũng chắp kiếm lên bái, Chu Hồng thấy ba người họ đều hành lễ rồi mới luống cuống học theo, không cầm ngược mà lại cầm thuận chuôi kiếm, trông giống như đang lấy kiếm làm nhang để cúng bái Từ Hiền.
Ý cười hiện lên trong mắt Từ Hiền, hắn chợt cảm thấy thiếu niên này cũng thật thú vị, hẳn là ở Nga My có không ít người thích trêu chọc gã.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong nhất niệm mà thôi, chuyển ánh mắt đến ba người còn lại, Từ Hiền lập tức cười nhạt một tiếng mà rằng:
“Nào có ân đức gì, các vị chớ nên cung kính như thế, Từ Hiền này thật không dám nhận lấy. Ác đồ gây hại nhân gian, người người đều có nghĩa vụ tru diệt, tại hạ cũng chỉ làm chuyện trong phận sự, quả thật không đáng gọi là ân đức.”
Bọn Chu Hồng cũng không cúi lâu, nghe hắn nói xong liền ngẩng đầu lên. Thấy vẻ mặt hắn thản nhiên như không, ánh mắt thanh minh sáng láng, Lý kiếm vệ lập tức hiểu được những lời Từ Hiền mới nói đúng là chân tâm thực ý, bèn cất giọng than thở:
“Đức độ bậc này, Từ tiên sinh không những là kỳ tài võ đạo, mà còn là hạng người cao khiết vậy!”
Những người còn lại cũng gật đầu bảo “lời này chí phải”, còn Từ Hiền thì lại là một phen lắc đầu bảo rằng “không dám nhận, không dám nhận”.
Nhưng khen ngợi, nịnh hót suông như vậy quả thật không có nghĩa lý gì, vậy nên Trần Liên Thành mới đề nghị với hắn rằng:
“Từ tiên sinh, ngươi làm người khiêm tốn, thi ân bất cầu báo, nhưng bọn ta cũng không thể làm kẻ vong ân bội nghĩa được. Chi bằng thế này, mời ngươi và quý đồ cùng theo ta đến gặp sư trưởng, có sự chứng kiến của trưởng bối, ta và sư đệ lại chính thức cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, hẳn cũng thành một phen giai thoại, nếu truyền đi ắt được giang hồ tán tụng, ngươi thấy vậy có được chăng?”
Cái gọi là “chính thức cảm tạ” tất nhiên sẽ không chỉ là cảm ơn suông mà còn dính dáng đến vật chất, mà dựa vào độ giàu có của Nga My thì chỉ cần Từ Hiền gật đầu, không gian trữ vật của hắn bảo đảm sẽ mập lên trông thấy.
Đó là còn chưa kể đến danh vọng mà Từ Hiền có thể đạt được thông qua chuyện này.
Võ đạo kỳ tài vượt cấp giết địch, tiêu diệt Sát Đồng, giải cứu môn hạ Nga My, dựa vào những dữ kiện này lại thêm địa vị của Nga My trên giang hồ, ắt hẳn chẳng mất mấy hôm là Từ Hiền có thể tự xưng danh nhân võ lâm, ngôi sao mới của ngày mai.
Nhưng đó hoàn toàn không phải điều hắn muốn.
Nụ cười chợt tắt, Từ Hiền xụ mặt, âm thanh đột nhiên trầm xuống: “Trần huynh chẳng lẽ nghĩ Từ Hiền này cần giang hồ tán tụng hay sao? Cần ngươi mời trưởng bối làm chứng hay sao?”
Phất tay áo một cái, Từ Hiền quay lưng lại với bọn Trần Liên Thành, giọng điệu lạnh lùng: “Tại hạ chỉ nói một lần này thôi, nếu các vị còn muốn nhắc tới cảm ân, cảm tạ gì đó, vậy chúng ta coi như không quen biết, chỉ trách họ Từ này không xứng kết giao với các ngươi vậy.”
Cơn giận dữ của Từ Hiền có vài phần là thật, kẻ khác lúc nào cũng muốn vang danh thiên hạ nhưng hắn thì không, bởi hắn còn chưa muốn chết nhanh như vậy.
Người sợ nổi danh heo sợ mập, trước khi con heo thành tinh, Từ Hiền chỉ có ý định làm một tên giang hồ tiểu tốt.
Trần Liên Thành lại muốn giúp hắn nổi danh, mặc dù chỉ là ý tốt, nhưng chẳng phải trong lúc vô tình cũng đẩy hắn vào chỗ chết hay sao?
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt