Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 174: Thế nhân mong tỉnh táo, ta nguyện cả đời say
Giữa giờ Hợi, trăng đã lên cao.
Trong ánh nến chập chờn, Từ Hiền sửa nốt phần vách gần cửa sổ mà Lý Bất Mặc ngồi ban nãy, con ngươi lộ vẻ đăm chiêu.
Đoạn Nghĩa Lâu rõ ràng nhiều năm không tu sửa, các lớp sơn đều tróc hết cả ra.
Ai cũng có thể nhìn thấy được, màu sắc của Tụ Linh Mộc và của thứ gỗ kiến tạo nên Đoạn Nghĩa Lâu rõ ràng không cùng tông, nếu phải sơn lại toàn bộ thì cũng thật dở hơi, bởi ông chủ tửu lâu rõ ràng chẳng thèm quan tâm gì đến vụ sơn siếc này.
Dưới sàn còn có thể dùng thảm để phủ lên, còn trên vách tường…
Ôm ý nghĩ đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Từ Hiền bèn lấy【Thông Linh Chỉ Tập】ra khỏi ống tay áo, xé liền một mạch bốn trang giấy, lại dùng【Truyền Đạo Bút】đề chữ lên đó, mỗi trang là một chữ.
Tâm, Bình, Khí, Hòa.
Lại mài một vài đoạn gỗ làm trục cuộn cho các bức chữ của mình, Từ Hiền để Lý Tự Thành dùng đinh treo chúng nó lên tường, che đi những chỗ mà hắn đã dùng Tụ Linh Mộc đắp vào.
Cách hai thầy trò gần một trượng, Lý Bất Mặc nằm vật ra sàn, không biết lấy từ đâu ra một cái gối để đệm đầu, quanh người lăn lóc mấy vò rượu, nếu tính luôn cả trước khi giao thủ với đám người Trác Thủy Phân thì đếm sơ qua đã đến bảy, tám vò, trong miệng y lúc này còn đang ngậm một cái ống hút tre, nhâm nhi vò Đoạn Nghĩa Tửu thứ chín.
Một đêm uống gần năm nghìn lượng bạc, thế giới của kẻ nghiện rượu, Từ Hiền giơ hai tay biểu thị bản thân không đủ trình độ để hiểu.
Nhìn khắp thiên hạ, kẻ có tiền thực ra rất nhiều, nhưng để tiêu xài hoang phí cỡ Lý Bất Mặc thì chẳng có bao nhiêu.
Nói đi cũng phải nói lại, đối với kẻ sở hữu môn【Tửu Thần Quyết】ảo diệu vô song như y, tiêu tiền uống rượu sao có thể nói là hoang phí cho được?
Chẳng cần minh chứng đâu xa, ngay lúc này đây, Lý Bất Mặc ngửa đầu ra sau nấc một tiếng, khí tức trên người lập tức thâm hậu thêm mấy phần, cương khí đổ ào ào vào Đới mạch, khiến kỳ mạch này từ suối nhỏ hóa thành dòng sông, bản thân y đảo mắt một cái đã trở thành cao thủ Tiên Thiên tầng bảy.
Khai thông được Đới mạch giúp cho quá trình vận hành nội khí của Lý Bất Mặc nhanh chóng và trơn tru hơn trước đó gấp bội, lúc này nếu phải giao đấu với Hàn Phá, tốc độ ra đòn và uy lực chiêu thức của y tất sẽ khiến cho con cóc ghẻ ấy phải kinh ngạc vạn phần.
Bát mạch Tiên Thiên, mỗi một mạch được khai thông chính là một thiên địa khác, càng về sau lại càng chênh lệch, cho nên Lý Bất Mặc có thể lấy cách biệt hai cảnh giới mà không thua trước Hàn Phá đã rất giỏi rồi, dù sao không phải ai cũng biến thái như Từ Hiền, từ đầu tới chân đều là thần công tuyệt học.
Lý Bất Mặc cũng không quan tâm Từ Hiền có biến thái hay không, y chỉ biết là vị Từ tiên sinh mới quen được vài canh giờ này là một kẻ thú vị vô cùng.
Theo y thấy, thân là người có đủ loại bản lĩnh thần kỳ, nhưng Từ Hiền lại ôm lòng đam mê với cái nghề thủ công có vẻ thông thường như thợ mộc, há chẳng phải kỳ nhân?
Nằm xem Từ Hiền bận rộn đã lâu, Lý Bất Mặc dù không hiểu làm mộc nhưng vẫn có thể nhận ra tay nghề của hắn rất không tệ, vừa nhìn đã biết là phải bỏ ra rất nhiều thời gian, công sức mới có được trình độ như bây giờ.
Khi người ta thực sự giỏi trong một việc gì đó, dù ngươi không có chút hiểu biết gì về thứ đó, ngươi vẫn sẽ bị hấp dẫn lúc họ làm nó.
Vậy nên Lý Bất Mặc mới có thể nằm trên sàn xem hơn hai canh giờ mà không biết chán. Gặp Từ Hiền bỗng lấy giấy ra đề chữ, cái cảm giác thích thú trong người Lý Bất Mặc lại càng thêm dồi dào.
Nhìn đến bức chữ TÂM mà Lý Tự Thành vừa treo lên tường, hai mắt y chợt mở to, chân mày nhướn lên ra chiều ngạc nhiên.
Lý Bất Mặc có thể cảm nhận được ý chí ẩn chứa bên trong bức thư pháp, nhận thấy được sự tác động của nó lên tâm trí bản thân.
‘Tâm bình khí hòa, ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh, có gì từ từ nói, không nên tranh đấu, không nên chém giết…’
Lắc đầu một cái xua tan đi âm thanh trong thức hải, Lý Bất Mặc kêu lên thành tiếng: “Thú vị, thú vị!”
Y nhìn qua các bức chữ BÌNH, KHÍ, HÒA, đều cảm nhận được loại ý chí tương tự như bức chữ TÂM, vẻ mừng rỡ hiện rõ lên trên mặt.
Không nhịn được nữa, y bật người lên chạy đến chỗ Từ Hiền, nắm chặt lấy tay của hắn, tình thâm ý thiết mà cầu cạnh hắn:
“Từ tiên sinh, ngươi nhất định phải viết một chữ cho Lý mỗ, một chữ có thần hiệu cũng như mấy chữ này, nhưng ý cảnh phải khác đi. Tốt nhất là loại chữ có thể khiến ta được say ấy, từ lúc đột phá Tiên Thiên đến giờ, từ lúc học cái môn Tửu Thần Quyết chết tiệt này đến giờ, Lý mỗ không biết đã bao nhiêu năm chưa được một lần say đúng nghĩa!”
Than thở một chút, Lý Bất Mặc bóp tay Từ Hiền càng thêm chặt, hai mắt sáng còn hơn kim ngân châu báu, giọng điệu thắm thiết:
“Giờ gặp được Từ tiên sinh ngươi, quả thật là ông trời sắp đặt để ta tìm thấy tri kỷ! Từ tiên sinh, ngươi nhất định phải giúp Lý mỗ, chỉ cần Lý Bất Mặc này có thể say, sau này dù là bất cứ thứ rượu ngon gì, chỉ cần ta đạt được, nhất định chia lại cho ngươi một nửa!”
Lý Bất Mặc yêu rượu như mạng, thế mà nguyện ý chia một nửa số rượu ngon cho Từ Hiền, ấy thế đủ để biết y thèm khát cái cảm giác được say một cách đúng nghĩa như thế nào.
Từ Hiền gặp Thi Quân bỗng chốc hóa thành kẻ thần kinh, lại nghe được yêu cầu có vẻ hết sức hoang đường của y, hắn chỉ biết dở khóc dở cười.
Giật tay ra khỏi gọng kìm của Lý Bất Mặc, nam nam công thụ bất thân, vì để tránh những tiếp xúc tay chân không đáng có, Từ Hiền vội gật đầu đồng ý: “Lý huynh chớ gấp, việc nhỏ mà thôi, ta đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức viết một bức cho ngươi ngay đây.”
Nói rồi bèn xé một đoạn giấy Thông Linh ra, nâng bút long phi phượng vũ, ngang dọc lên xuống mười lăm nét, khi bút rơi cũng là lúc hắn để lại một chữ TÚY lên mặt giấy trắng ngà.
Thể theo yêu cầu của Thi Quân là muốn lúc nào cần cũng có thể say, Từ Hiền chỉ dùng một mẩu giấy nhỏ chừng nửa nắm tay để viết chữ này, thuận tiện cho y có thể mang theo bên mình, lồng vào khung kính làm thành thẻ bài đeo cổ, bội sức hoặc bỏ túi đều được.
Từ Hiền vừa thu hồi【Truyền Đạo Bút】, Lý Bất Mặc liền không nhịn được nữa đưa tay chộp lấy mẩu giấy, đồng tử mở to, trong mắt chỉ còn lại một chữ TÚY.
Mặc cho ý chí trên bức chữ xâm lấn tâm trí bản thân, chẳng mấy chốc mà ánh mắt của Lý Bất Mặc đã trở nên mông lung, mặt đỏ như táo, thân hình lảo đảo, không nhịn được ợ lên một hơi chứa đầy men rượu.
“Ha ha ha, ha ha haa!”
Ngửa mặt lên trời cười to, khóe mắt y thế mà chảy xuống một giọt lệ, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Ta say… Ta, ta say rồi! Say rồi!”
Chạy đến trước cửa sổ, đón từng cơn gió lạnh luồng vào cổ áo, thanh sam tung bay, Lý Bất Mặc dang tay ra như muốn ôm lấy tinh không trước mặt, cất cao giọng ngâm rằng:
“Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh…”
Chuông trống cỗ ngọc nào đáng quý?
Chẳng nguyện chi, chỉ nguyện được say.
Thánh hiền bặt tiếng xưa nay,
Còn người uống rượu danh hay ngàn đời.
“Chỉ nguyện được say, không nguyện tỉnh… Chỉ nguyện được say… không nguyện tỉnh, ha ha ha!”
Lý Bất Mặc cười như rồ như dại, tay ôm vò Đoạn Nghĩa Tửu, vứt bỏ ống hút tre, y đưa lên miệng uống một ngụm lớn, thể nghiệm hết thảy ngọt đắng trong bình rượu ngon, khà một tiếng đầy sảng khoái.
Hôm nay ngày rằm, nhìn ánh trăng vằng vặc trên trời, Lý Bất Mặc đưa vò rượu lên tỏ vẻ mời, sau đó thu về uống thêm một ngụm, tay trái chỉ trăng, cười đầy sảng khoái mà rằng:
“Ta vốn một lòng hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu máng mương. Giờ ta thỏa nguyện được say, nếu đã như vậy, Lý mỗ cũng không cần vấn vương gì minh nguyệt, từ nay lấy rượu để tương tư, cùng tri kỷ phân ưu giải sầu.”
Nghe âm thanh khoái lạc, thản nhiên của y, Từ Hiền có thể cảm giác được rằng Lý Bất Mặc trước đó vốn tâm tồn khúc mắc, nhưng giờ thì đã không còn nữa, tảng đá trong lòng đã bị y vứt đi, thứ ở lại chỉ còn là sự nhẹ nhõm, tự tại.
Như người điên lại như thần tiên, đối với Từ Hiền, đó chính là phong thái hiện giờ của Lý Bất Mặc, tiên phàm lẫn lộn, có thể ăn khói lửa trần gian, cũng có thể siêu thoát nơi thế ngoại.
Nhìn tới chỗ Tụ Linh Mộc duy nhất còn chưa được che đậy, vị trí gần cửa sổ nơi Thi Quân đang đứng, lại nhớ tới hai câu thơ y ngâm lúc Hàn Phá còn ở đây, trí tưởng tượng của Từ Hiền chợt phác họa ra hình ảnh mà hắn muốn.
Nghĩ đến liền làm, Từ Hiền lấy một cuộn giấy thông thường ra khỏi tay áo,【Truyền Đạo Bút】nơi tay, hắn bắt đầu vẽ ra khung cảnh đang ở trong đầu mình.
Đêm vừa tàn, bình minh ló dạng, lênh đênh trên nước, cánh buồm kéo căng, một chiếc thuyền hướng về phía thái dương ở đường chân trời, xung quanh là hải dương bao la, trên bầu trời là hải âu, mây trắng.
Ngay trước cánh buồm, một vị tiên nhân ngự kiếm phi hành, người mặc thanh sam phấp phới trong gió, hai tay chắp ở đằng sau, mặt nhìn đến Đông phương xa xôi, chỉ để lại cho thế nhân một bóng lưng phong hoa tuyệt đại.
Tranh vừa thành, Từ Hiền nhìn qua với ánh mắt hết sức hài lòng, tay lại chọn một cán【Truyền Đạo Bút】khác, bắt đầu đề thơ ở khoảng trời bên phải của bức họa.
Trường phong phá lãng hội hữu thời,
Trực quải vân phàm tế thương hải.
Trong ánh nến chập chờn, Từ Hiền sửa nốt phần vách gần cửa sổ mà Lý Bất Mặc ngồi ban nãy, con ngươi lộ vẻ đăm chiêu.
Đoạn Nghĩa Lâu rõ ràng nhiều năm không tu sửa, các lớp sơn đều tróc hết cả ra.
Ai cũng có thể nhìn thấy được, màu sắc của Tụ Linh Mộc và của thứ gỗ kiến tạo nên Đoạn Nghĩa Lâu rõ ràng không cùng tông, nếu phải sơn lại toàn bộ thì cũng thật dở hơi, bởi ông chủ tửu lâu rõ ràng chẳng thèm quan tâm gì đến vụ sơn siếc này.
Dưới sàn còn có thể dùng thảm để phủ lên, còn trên vách tường…
Ôm ý nghĩ đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Từ Hiền bèn lấy【Thông Linh Chỉ Tập】ra khỏi ống tay áo, xé liền một mạch bốn trang giấy, lại dùng【Truyền Đạo Bút】đề chữ lên đó, mỗi trang là một chữ.
Tâm, Bình, Khí, Hòa.
Lại mài một vài đoạn gỗ làm trục cuộn cho các bức chữ của mình, Từ Hiền để Lý Tự Thành dùng đinh treo chúng nó lên tường, che đi những chỗ mà hắn đã dùng Tụ Linh Mộc đắp vào.
Cách hai thầy trò gần một trượng, Lý Bất Mặc nằm vật ra sàn, không biết lấy từ đâu ra một cái gối để đệm đầu, quanh người lăn lóc mấy vò rượu, nếu tính luôn cả trước khi giao thủ với đám người Trác Thủy Phân thì đếm sơ qua đã đến bảy, tám vò, trong miệng y lúc này còn đang ngậm một cái ống hút tre, nhâm nhi vò Đoạn Nghĩa Tửu thứ chín.
Một đêm uống gần năm nghìn lượng bạc, thế giới của kẻ nghiện rượu, Từ Hiền giơ hai tay biểu thị bản thân không đủ trình độ để hiểu.
Nhìn khắp thiên hạ, kẻ có tiền thực ra rất nhiều, nhưng để tiêu xài hoang phí cỡ Lý Bất Mặc thì chẳng có bao nhiêu.
Nói đi cũng phải nói lại, đối với kẻ sở hữu môn【Tửu Thần Quyết】ảo diệu vô song như y, tiêu tiền uống rượu sao có thể nói là hoang phí cho được?
Chẳng cần minh chứng đâu xa, ngay lúc này đây, Lý Bất Mặc ngửa đầu ra sau nấc một tiếng, khí tức trên người lập tức thâm hậu thêm mấy phần, cương khí đổ ào ào vào Đới mạch, khiến kỳ mạch này từ suối nhỏ hóa thành dòng sông, bản thân y đảo mắt một cái đã trở thành cao thủ Tiên Thiên tầng bảy.
Khai thông được Đới mạch giúp cho quá trình vận hành nội khí của Lý Bất Mặc nhanh chóng và trơn tru hơn trước đó gấp bội, lúc này nếu phải giao đấu với Hàn Phá, tốc độ ra đòn và uy lực chiêu thức của y tất sẽ khiến cho con cóc ghẻ ấy phải kinh ngạc vạn phần.
Bát mạch Tiên Thiên, mỗi một mạch được khai thông chính là một thiên địa khác, càng về sau lại càng chênh lệch, cho nên Lý Bất Mặc có thể lấy cách biệt hai cảnh giới mà không thua trước Hàn Phá đã rất giỏi rồi, dù sao không phải ai cũng biến thái như Từ Hiền, từ đầu tới chân đều là thần công tuyệt học.
Lý Bất Mặc cũng không quan tâm Từ Hiền có biến thái hay không, y chỉ biết là vị Từ tiên sinh mới quen được vài canh giờ này là một kẻ thú vị vô cùng.
Theo y thấy, thân là người có đủ loại bản lĩnh thần kỳ, nhưng Từ Hiền lại ôm lòng đam mê với cái nghề thủ công có vẻ thông thường như thợ mộc, há chẳng phải kỳ nhân?
Nằm xem Từ Hiền bận rộn đã lâu, Lý Bất Mặc dù không hiểu làm mộc nhưng vẫn có thể nhận ra tay nghề của hắn rất không tệ, vừa nhìn đã biết là phải bỏ ra rất nhiều thời gian, công sức mới có được trình độ như bây giờ.
Khi người ta thực sự giỏi trong một việc gì đó, dù ngươi không có chút hiểu biết gì về thứ đó, ngươi vẫn sẽ bị hấp dẫn lúc họ làm nó.
Vậy nên Lý Bất Mặc mới có thể nằm trên sàn xem hơn hai canh giờ mà không biết chán. Gặp Từ Hiền bỗng lấy giấy ra đề chữ, cái cảm giác thích thú trong người Lý Bất Mặc lại càng thêm dồi dào.
Nhìn đến bức chữ TÂM mà Lý Tự Thành vừa treo lên tường, hai mắt y chợt mở to, chân mày nhướn lên ra chiều ngạc nhiên.
Lý Bất Mặc có thể cảm nhận được ý chí ẩn chứa bên trong bức thư pháp, nhận thấy được sự tác động của nó lên tâm trí bản thân.
‘Tâm bình khí hòa, ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh, có gì từ từ nói, không nên tranh đấu, không nên chém giết…’
Lắc đầu một cái xua tan đi âm thanh trong thức hải, Lý Bất Mặc kêu lên thành tiếng: “Thú vị, thú vị!”
Y nhìn qua các bức chữ BÌNH, KHÍ, HÒA, đều cảm nhận được loại ý chí tương tự như bức chữ TÂM, vẻ mừng rỡ hiện rõ lên trên mặt.
Không nhịn được nữa, y bật người lên chạy đến chỗ Từ Hiền, nắm chặt lấy tay của hắn, tình thâm ý thiết mà cầu cạnh hắn:
“Từ tiên sinh, ngươi nhất định phải viết một chữ cho Lý mỗ, một chữ có thần hiệu cũng như mấy chữ này, nhưng ý cảnh phải khác đi. Tốt nhất là loại chữ có thể khiến ta được say ấy, từ lúc đột phá Tiên Thiên đến giờ, từ lúc học cái môn Tửu Thần Quyết chết tiệt này đến giờ, Lý mỗ không biết đã bao nhiêu năm chưa được một lần say đúng nghĩa!”
Than thở một chút, Lý Bất Mặc bóp tay Từ Hiền càng thêm chặt, hai mắt sáng còn hơn kim ngân châu báu, giọng điệu thắm thiết:
“Giờ gặp được Từ tiên sinh ngươi, quả thật là ông trời sắp đặt để ta tìm thấy tri kỷ! Từ tiên sinh, ngươi nhất định phải giúp Lý mỗ, chỉ cần Lý Bất Mặc này có thể say, sau này dù là bất cứ thứ rượu ngon gì, chỉ cần ta đạt được, nhất định chia lại cho ngươi một nửa!”
Lý Bất Mặc yêu rượu như mạng, thế mà nguyện ý chia một nửa số rượu ngon cho Từ Hiền, ấy thế đủ để biết y thèm khát cái cảm giác được say một cách đúng nghĩa như thế nào.
Từ Hiền gặp Thi Quân bỗng chốc hóa thành kẻ thần kinh, lại nghe được yêu cầu có vẻ hết sức hoang đường của y, hắn chỉ biết dở khóc dở cười.
Giật tay ra khỏi gọng kìm của Lý Bất Mặc, nam nam công thụ bất thân, vì để tránh những tiếp xúc tay chân không đáng có, Từ Hiền vội gật đầu đồng ý: “Lý huynh chớ gấp, việc nhỏ mà thôi, ta đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức viết một bức cho ngươi ngay đây.”
Nói rồi bèn xé một đoạn giấy Thông Linh ra, nâng bút long phi phượng vũ, ngang dọc lên xuống mười lăm nét, khi bút rơi cũng là lúc hắn để lại một chữ TÚY lên mặt giấy trắng ngà.
Thể theo yêu cầu của Thi Quân là muốn lúc nào cần cũng có thể say, Từ Hiền chỉ dùng một mẩu giấy nhỏ chừng nửa nắm tay để viết chữ này, thuận tiện cho y có thể mang theo bên mình, lồng vào khung kính làm thành thẻ bài đeo cổ, bội sức hoặc bỏ túi đều được.
Từ Hiền vừa thu hồi【Truyền Đạo Bút】, Lý Bất Mặc liền không nhịn được nữa đưa tay chộp lấy mẩu giấy, đồng tử mở to, trong mắt chỉ còn lại một chữ TÚY.
Mặc cho ý chí trên bức chữ xâm lấn tâm trí bản thân, chẳng mấy chốc mà ánh mắt của Lý Bất Mặc đã trở nên mông lung, mặt đỏ như táo, thân hình lảo đảo, không nhịn được ợ lên một hơi chứa đầy men rượu.
“Ha ha ha, ha ha haa!”
Ngửa mặt lên trời cười to, khóe mắt y thế mà chảy xuống một giọt lệ, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Ta say… Ta, ta say rồi! Say rồi!”
Chạy đến trước cửa sổ, đón từng cơn gió lạnh luồng vào cổ áo, thanh sam tung bay, Lý Bất Mặc dang tay ra như muốn ôm lấy tinh không trước mặt, cất cao giọng ngâm rằng:
“Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh…”
Chuông trống cỗ ngọc nào đáng quý?
Chẳng nguyện chi, chỉ nguyện được say.
Thánh hiền bặt tiếng xưa nay,
Còn người uống rượu danh hay ngàn đời.
“Chỉ nguyện được say, không nguyện tỉnh… Chỉ nguyện được say… không nguyện tỉnh, ha ha ha!”
Lý Bất Mặc cười như rồ như dại, tay ôm vò Đoạn Nghĩa Tửu, vứt bỏ ống hút tre, y đưa lên miệng uống một ngụm lớn, thể nghiệm hết thảy ngọt đắng trong bình rượu ngon, khà một tiếng đầy sảng khoái.
Hôm nay ngày rằm, nhìn ánh trăng vằng vặc trên trời, Lý Bất Mặc đưa vò rượu lên tỏ vẻ mời, sau đó thu về uống thêm một ngụm, tay trái chỉ trăng, cười đầy sảng khoái mà rằng:
“Ta vốn một lòng hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu máng mương. Giờ ta thỏa nguyện được say, nếu đã như vậy, Lý mỗ cũng không cần vấn vương gì minh nguyệt, từ nay lấy rượu để tương tư, cùng tri kỷ phân ưu giải sầu.”
Nghe âm thanh khoái lạc, thản nhiên của y, Từ Hiền có thể cảm giác được rằng Lý Bất Mặc trước đó vốn tâm tồn khúc mắc, nhưng giờ thì đã không còn nữa, tảng đá trong lòng đã bị y vứt đi, thứ ở lại chỉ còn là sự nhẹ nhõm, tự tại.
Như người điên lại như thần tiên, đối với Từ Hiền, đó chính là phong thái hiện giờ của Lý Bất Mặc, tiên phàm lẫn lộn, có thể ăn khói lửa trần gian, cũng có thể siêu thoát nơi thế ngoại.
Nhìn tới chỗ Tụ Linh Mộc duy nhất còn chưa được che đậy, vị trí gần cửa sổ nơi Thi Quân đang đứng, lại nhớ tới hai câu thơ y ngâm lúc Hàn Phá còn ở đây, trí tưởng tượng của Từ Hiền chợt phác họa ra hình ảnh mà hắn muốn.
Nghĩ đến liền làm, Từ Hiền lấy một cuộn giấy thông thường ra khỏi tay áo,【Truyền Đạo Bút】nơi tay, hắn bắt đầu vẽ ra khung cảnh đang ở trong đầu mình.
Đêm vừa tàn, bình minh ló dạng, lênh đênh trên nước, cánh buồm kéo căng, một chiếc thuyền hướng về phía thái dương ở đường chân trời, xung quanh là hải dương bao la, trên bầu trời là hải âu, mây trắng.
Ngay trước cánh buồm, một vị tiên nhân ngự kiếm phi hành, người mặc thanh sam phấp phới trong gió, hai tay chắp ở đằng sau, mặt nhìn đến Đông phương xa xôi, chỉ để lại cho thế nhân một bóng lưng phong hoa tuyệt đại.
Tranh vừa thành, Từ Hiền nhìn qua với ánh mắt hết sức hài lòng, tay lại chọn một cán【Truyền Đạo Bút】khác, bắt đầu đề thơ ở khoảng trời bên phải của bức họa.
Trường phong phá lãng hội hữu thời,
Trực quải vân phàm tế thương hải.
Tác giả :
Phàm Nhân Vọng Nguyệt