Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 79
Doanh trại.
Ngu Nguyệt Trác ngồi ở ghế chủ tướng, nghe cấp dưới báo cáo, thần sắc khó lường. Phía dưới, vài giáo úy đang dò xét, trong lòng có chút khẩn trương, cảm thấy tướng quân bí hiểm như thế này thật nguy hiểm, bởi không ai có thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, có đưa ra một ý tưởng tà ác nào hay không, thật đúng là làm người ta lo chết mất.
Nhớ đến buổi sáng hôm nay khi tướng quân đến đã mạnh mẽ phê bình sự náo loạn của mấy người, vài vị giáo úy trong lòng đã không rét mà run, càng không dám coi thường vị tướng quân trẻ tuổi mà nổi danh này.
Đúng lúc này, lại có một binh lính tiến vào, báo cáo: “Tướng quân, Vu giáo úy ở cánh rừng phía Tây Bắc phát hiện một vài nhân vật khả nghi, đang giam giữ lại thẩm vấn.”
Nghe xong, vài giáo úy ở đây nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn chủ tướng, đã thấy trên gương mặt tuấn nhã của hắn lộ ra nụ cười tà ác, trong mắt hiện lên ác ý không thể nào che được, trong lòng không khỏi run lên, trực giác cho thấy những người kia sẽ không gặp may rồi.
“Đi, để bản tướng nhìn một cái.”
Ở trong nhà giam, vài tên phạm nhân đang bị dùng hình ép trên tường, gương mặt phù nề, tứ chi vô lực, trong không khí đầy mùi máu tươi, chỉ nhìn thôi đã thấy thảm thiết, nhưng những tướng lĩnh ở đây không có chút động dung, nhìn thì hiểu họ đã thành thói quen.
Đang hình hành phạm nhân thì thấy tướng quân đến, vội cho dừng động tác, Vu giáo úy tiến lên hành lễ: “Tướng quân.”
“Chính Phong, có kết quả chưa?” Ngu Nguyệt Trác thân thiết hỏi.
Chính Phong là tên của Vu giáo úy, hắn là tâm phúc của Ngu Nguyệt Trác, cũng là người đi theo hắn lâu nhất, Vu Chính Phong làm việc cẩn thận, bình thường nhiệm vụ giao cho hắn đều hoàn thành viên mãn, nên Ngu Nguyệt Trác luôn yên tâm. Vu Chính Phong nhìn mới hai mươi, khuôn mặt kiên nghị, tính cách kiên nhẫn, làm việc cũng cẩn thận và tỉ mỉ.
“Tướng quân, bọn chúng rất kín miệng, bất kể dùng hình thế nào cũng không chịu nói, nếu không phải thuộc hạ phát hiện sớm, bọn chúng đã cắn lưỡi tự sát.” Vu Chính Phong mím môi, thần sắc nghiêm túc: “Có điều, bọn thuộc hạ phát hiện ngực trái bọn chúng có một thứ nhìn như đồ của bộ tộc ở thảo nguyên Bắc Việt. Chỉ là thuộc hạ học thức không nhiều, nên nhìn không ra xuất xứ từ bộ tộc nào.”
Bọn họ đều đã ở Bắc Việt rất lâu, vì để bảo vệ biên giới Đại Sở - Bắc Việt mà cũng chịu không ít khổ cực, đã thâm nhập sâu, đối với tình hình Bắc Việt cũng hiểu biết chút chút.
Bắc Việt khác Đại Sở ở chỗ không phải chỉ có một dân tộc. Bắc Việt có đến mấy chục bộ tộc lớn nhỏ không đồng nhất hình thành trên thảo nguyên, không cùng phong tục, chỉ cần không cẩn thận sẽ phát sinh xung đột. Khi Đại Sở kiến quốc, Bắc Việt không thống nhất các bộ tộc lại, thế lực chỉ rải rác nên không có tính uy hiếp, không như hiện tại đã tập hợp lại thành tập khối muốn đi xâm lược.
Tan ra ắt có ngày tập hợp, đến mấy trăm năm sau khi Đại Sở dựng nước, Bắc Việt xuất hiện một người tài hiếm có, hắn có thể lợi dụng được các cánh quân xuất sắc của các bộ tộc Bắc Việt thống nhất lại, sau đó thành lập Vương Đình Bắc Việt, quản lý toàn bộ thảo nguyên, hình hành một vương quốc uy hiếp Đại Sở.
Đương nhiên, tuy là Bắc Việt đã thống nhất, nhưng các bộ tộc vẫn giữ lại các phong tục, các bộ lạc ủng hộ Vương Đình, cùng Vương Đình trấn thủ tứ phương, kiếm kế sinh tồn, xem như một loại lợi dụng nhau cùng phát triển. Đến khi Vương Đình bị phá, Bắc Việt lại tan rã, cúi đầu với Đại Sở, ký kết một hiệp ước không bình đẳng, các bộ tộc không thể không theo Vương Đình, sau đó vâng theo hiệp ước hằng năm giao nộp tiến cống.
Bắc Việt có mấy chục bộ tộc lớn nhỏ, binh lính Đại Sở từng vì chiến tranh mà nghiên cứu các bộ tộc này, nhưng không thành, thậm chí bọn họ chỉ biết qua loa một chút, dù sao một dân tộc một quốc gia từ thành lập hưng suy đến diệt vong, qua một vài nét bút khó có thể khái quát, rất nhiều điều không thể biết được. Đặc biệt một dân tộc ở nơi khí hậu khắc nghiệt, trừ việc bọn họ có một phương pháp độc đáo từ đời xưa để lại, còn ai sẽ chú ý?
Trong lúc nhất thời, không ai có thể biết được phạm nhân đến từ bộ tộc nào của Bắc Việt.
*****
Nhà lao có chút ánh sáng heo hắt, Ngu Nguyệt Trác nhìn thứ trong ngực một phạm nhân. Người nọ bị hành hình đến da tróc thịt bong, nhưng người hành hình lại cố ý bảo toàn địa phương có hình xăm, trừ bỏ một chút vết máu, không có gì bị phá hư.
Đó là hình xăm màu xanh nhìn như trâu lại có vẻ giống dê, nhưng không ôn thuần như hai động vật này, ngược lại để lộ ra một loại hơi thở thần bí mà dữ tợn, càng nhìn lâu, lại càng cảm thấy động vật kia muốn sống lại cắn người. Trước kia, khi Ngu Nguyệt Trác ở Bắc Việt, có nghe một chút tin tức, càng là bộ tộc xa xưa, bọn họ lại càng có hình xăm hung mãnh, như vậy mới có thể đấu tranh toàn thắng, để bộ tộc được phồn vinh cùng hưng thịnh. Có thể nói, mấy người này phỏng chừng thần bí lại cường đại, có thể nhìn ra, đây là một số bộ tộc không có lòng thuần phục của Bắc Việt.
Nghĩ đến đây, mắt không khỏi lộ ra trào phúng, chiến tranh chính là như vậy, không phải ngươi thì là ta sẽ chết, căn bản không có công bằng. Ngươi không phục, liền đánh đến khi ngươi thần phục mới thôi. Ngu Nguyệt Trác không e ngại chiến tranh, nếu thảo nguyên Bắc Việt còn ai không phục, hắn liền đánh cho bọn họ phục mới thôi.
Ngu Nguyệt Trác cân nhắc, “Nếu nói ở Đại Sở ai là người hiểu biết về Bắc Việt, chính là Ôn Tử Tu. Mà hiện tại, Ôn Tử Tu đang ở xa kinh thành, nhất thời không thể xuất hiện ngay được. Trong doanh trại chúng ta, có ai là quen thuộc với Bắc Việt nữa không?”
Vài giáo uy nghe xong mà âm thầm buồn bực. Bọn họ đương nhiên nghe tiếng đương kim thái sư Ôn Lương tuổi trẻ lại đọc nhiều sách vở, là nhân tài hiếm có. Năm đó Vương Đình Bắc Việt có thể dễ dàng lụi bại, cũng là nhờ kế hoạch của Ôn Lương, người không cần có mặt, nhưng cũng mang lại chiến thắng. Đối với Ôn Lương mưu kế chồng chất, không ai không kính nể. Chỉ là hiện tại Ôn Lương không thể lập tức xuất hiện, mà tướng quân lại là người hành động mau lẹ, không muốn kéo dài. Haizzz…
“Tướng quân, có thể tìm Tưởng quân sư hay không?” Giáo úy Mục Quang Trung lên tiếng, “Thuộc hạ nghe nói, Tưởng quân sư có nghiêm cứu sâu về phong tục của Bắc Việt.”
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, gật đầu.
Nhà lao chật chội, không khí có mùi hôi thối cùng máu me, không dễ chịu chút nào, nhưng vị tướng quân trẻ tuổi lại như bình thường, không có cảm giác gì, thần sắc tự nhiên ngồi trên ghế, nghe vài cấp dưới phân tích thuận tiện chờ người mời quân sư lại.
Mọi người đều phân tích hai ngày này trong doanh trại có sự náo loạn cũng là do có người kích động, tuy đã nhanh được trấn áp, không có ảnh hưởng gì, nhưng nghĩ lại, khiến cho người ta cảm giác được sự bất thường, khiến cho không thể không tỉnh ngộ.
Tâm tư Ngu Nguyệt Trác biến hóa kỳ lạ, suy nghĩ của hắn so với nhiều người khác thâm sâu hơn, hơn nữa lại không thể hiện ra. Ngu Nguyệt Trác đương nhiên cũng ngửi được mùi âm mưu trong này, đặc biệt việc Vu giáo úy bắt được mấy phạm nhân kia, càng làm hắn khẳng định chắn chắc.
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác đã có đáp án, nay chỉ còn chờ người đến xác thực thôi.
Rất nhanh, Tưởng quân sư đã đến.
Tưởng quân sư là một nam nhân đã trên dưới bốn mươi, lúc đến còn mang theo một quyển sách, biểu tình có chút ngốc, hiển nhiên là khi binh lính được lệnh, liền trực tiếp xách người lại đây. Nhìn bộ dáng này khiến cho người nhìn có chút buồn cười.
Tưởng quân sư rất nhanh phục hồi tinh thần, nhìn tình huống trong lao cũng không kinh hoảng, vội sửa lại y quan hành lễ với tướng quân, nghe được mục đích tướng quân mời hắn đến, Tưởng quân sư lập tức đến quan sát hình xăm trên người phạm nhân, càng nhìn thần sắc càng nghiêm túc.
Tưởng quân sư rất nhanh đã nghiên cứu xong, lại nói với Ngu Nguyệt Trác: “Tướng quân, thuộc hạ từng đọc được ở một quyển sách nói, đây là hình xăm của bộ tộc ở Tây Nam Bắc Việt.” (Chính là cái bộ tộc mà bạn Diêm Ly Trần nhận ra lúc ở phủ tướng quân ấy!)
Nghe vậy, mọi người đều lộ ra biểu tình cao hứng, có người hưng phấn hỏi: “Tưởng quân sư, hình xăm kia biểu lộ gì? Trong sách nói thế nào?”
“Thuộc hạ nhớ có một quyển chuyên ghi lại văn hóa của các bộ tộc ở Bắc Việt, là một quyển sách thuộc hạ quý nhất.” Nói xong, trên mặt lộ ra biểu tình xấu hổ: “Chỉ là thuộc hạ học nghệ không tinh, khi đó chữ viết ghi lại là một loại chữ viết cổ xưa, thuộc hạ nghiên cứu cũng chỉ có thể nhận ra vài mặt chữ, không hiểu được hàm ý trong đó.”
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, trong lòng hiểu việc hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây, đoán chừng vẫn nên mời Ôn Tử Tu đến. Nếu mà ngay cả Ôn Tử Tu cũng không hiểu, bọn họ chỉ có thể đến bộ tộc đó tìm người phiên dịch, như vậy mới giải quyết được vấn đề.
Hiểu được việc này không thể gấp, Ngu Nguyệt Trác chậm rãi phân phó trông coi phạm nhân, liền rời đi, đang muốn về nghỉ ngơi, lại thấy Phù Cửu đột nhiên kích động chạy tới, nhìn thấy vài giáo úy bên người hắn, lại có chút chần trì không tiến.
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác chợt động, nói vài câu cùng các giáo úy, lại an bài cho họ, để bọn họ rời đi, rồi mang theo Phù Cửu về trướng.
"Chuyện gì mà lại kích động như vậy?"
Phù Cửu không kịp hành lễ, lo lắng nói: “Tướng quân, vừa rồi thị vệ trong phủ lại đây nói, trong phủ có thích khách, phu nhân bị kinh hãi, sinh non.”
“Phanh” một tiếng, thị vệ tuần tra bên ngoài nghe một âm thanh vang lên từ trướng chủ soái, sợ là phát sinh tình huống gì đó, vội chạy đến đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một bàn tay xốc mành trướng lên, sau đó là sắc mặt trầm tĩnh, tướng quân lững thững đi ra.
Loại sắc mặt này so với việc sáng nay biết có người có âm mưu kích động còn nguy hiểm hơn, làm cho thị vệ run người theo bản năng. Doanh trại đều chung một nhân thức, khi tướng quân cười đến cao nhã, là tương đối vô hại, sẽ chỉ vô ý hại người một phen thôi. Nhưng khi hắn bình tĩnh, lững thững, chứng tỏ, thế giới này sẽ không được hay ho.
Vừa vặn lúc này, Vu giáo úy cũng mang tư liệu lại, thấy thế ngạc nhiên nói: “Tướng quân, ngài muốn đi đâu?” Tuy chưa hiểu rõ bộ tộc kia đến kinh thành làm gì, nhưng âm mưu này chưa tìm hiểu được, Vu giáo úy hy vọng tướng quân sẽ ở lại quân doanh.
“Hồi kinh! Chính Phong, hai ngày tới có chuyện gì, ngươi được toàn quyền xử lý.”
Thanh âm vang lên, người đã đi xa, rất nhanh liền ra khỏi doanh trại, sau đó – dưới ánh mắt của mọi người, nhìn thấy một tướng quân xưa nay anh minh thần tướng thế nhưng lại đập đầu vào một gốc cây đại thụ trước cửa doanh trại.
"..."
Mọi người đều há to miệng, nghĩ mình đang gặp ảo giác, chỉ có Phù Cửu yên lặng cúi đầu, trong lòng nhịn cười mà có chút bi thương, bởi hắn biết khi tướng quân nhận tin tức phu nhân “khó sinh” đã có tâm trạng nào. Rốt cuộc phải đặt người đó ở địa vị nào mới có thể khiến một nam nhân xưa nay luôn cường đại lại có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy?
Trong khi mọi người đang ngây ra, Ngu Nguyệt Trác vẫn bình tĩnh đi tiếp, thân ảnh nhanh chóng biến mất dưới tầm mắt mọi người.
*******
Ở phủ tướng quân, đang huyên náo, mỗi người đều mang trong mình lo lắng không thôi.
Diêu thị đang niệm Phật, tinh thần cũng không đặt ở đây, nhìn động tác máy móc của bà cũng đủ hiểu trong lòng bà không bình tĩnh thế nào. Có điều khi nhìn thấy nữ nhi như một nha đầu chạy đến không còn điểm gì thục nữ, nhịn không được mà trách mắng: “Nguyệt Quyên, sao lại không có quy củ thể thống gì như vậy? Đại tẩu con sinh đứa nhỏ, một cô nương như con lo lắng cái gì?”
Ngu Nguyệt Quyên khó nén lo lắng trên mặt, nhưng bị mẫu thân trách, không dám làm càn, chỉ có thể ngồi xuống, nhìn chằm chằm ra cửa một hồi, nhịn không được hỏi: “Nương, đại, đại tẩu sẽ không sao chứ?”
Nghe vậy, Diêu Thanh Thanh bên cạnh cũng lo lắng khẩn trương nhìn chằm chằm Diêu thị.
Từ lúc A Manh đau bụng muốn sinh đến giờ cũng được hai canh giờ, đối với người bình thường sinh đứa nhỏ mà nói, thời gian không lâu lắm, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại vô cùng lâu, nghe thanh âm bên trong, đều làm cho hai cô nương trẻ tuổi sợ sệt, đặc biệt đứa nhỏ muốn ra sớm nửa tháng, khiến cho các nàng cảm thấy sinh non, không biết có nguy hiểm gì hay không.
Diêu thị bình tĩnh hơn hai cô nương kia, an ủi: “Không sao, thái y nói rồi, đứa nhỏ đã chín tháng, sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa bình thường Ngọc Nhân đều điều dưỡng tốt, thân thể tốt, nên không vất vả lắm.”
“Nhưng là… có phải lâu quá rồi hay không?” Diêu Thanh Thanh hỏi.
Nghe vậy, Diêu thị nhịn không được nở nụ cười, nhìn hai cô nương đang trông mong, nói: “Nữ nhân sinh đứa nhỏ, thời gian không giống nhau, có nhanh có chậm, nhanh thì vài canh giờ, chậm thì vài ngày, kiên nhẫn chờ thôi.”
Diêu Thanh Thanh cười cười, “Vậy không phải sẽ đau thật lâu sao?” Thân thể A Manh mảnh khảnh như vậy, có thể chịu được sao?
Ngu Nguyệt Quyên nhìn nhìn phòng sinh, trong lòng đối với câu hỏi của Diêu Thanh Thanh có chút kích thích.
“Nữ nhân nào cũng phải trải qua, không có việc gì.” Diêu thị tiếp tục lấy kinh nghiệm từng trải qua truyền đạt cho hai cô nương đang bị dọa kia.
Lúc này, một thanh âm trong suốt lạnh như băng vang lên: “Như thế này là sao?”
Ba người đồng loạt nhìn thiếu niên bay từ nóc nhà xuống, thấy hắn vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt tràn ngập nghi vấn, nhịn không được mà kéo khóe miệng.
Các nàng nhớ đến khi A Manh bắt đầu đau bụng, thiếu niên này đột nhiên hành động, đầu tiên uy hiếp tiểu tử thối trong bụng A Manh cố chịu đựng, sau đó liền biến mất trong nháy mắt, có điều chỉ một khắc sau, vị đại gia này liền mang một cô nương trở về - chính là người mà Diêu Thanh Thanh và A Manh đều tín nhiệm – Dung Nhan, sau đó tự mình khiêng cô nương kia vào phòng sinh. Nếu không phải Dung Nhan dùng thuốc bột ép hắn ra ngoài, thiếu niên này có lẽ sẽ không đi ra ngoài rồi.
Nam nhân ở trong phòng sinh còn ra thể thống gì?
Các nha hoàn chuẩn bị quỳ hành lễ, ai ngờ hắn chỉ bình tĩnh nói một câu: “Còn không kiến thức nữ nhân làm sao sinh đứa nhỏ…” Sau đó thấy Dung Nhan đuổi người thật sự tốt. Cho dù giống như thần tiên, cũng là giống đực, làm sao có thể tiến vào phòng sinh?
Diêu thị hắng giọng, hồi đáp: “Trần công tử, loại chuyện này bình thường không sai lệch nhiều. Hơn nữa, nếu nữ nhân không đau một chút, sẽ không trân quý đứa nhỏ, đây là thiên tính. Khụ, Trần công tử, con dâu ta mới vào đó hai canh giờ, còn thời gian dài nữa, ngươi…”
Diêu thị chưa nói xong, phòng sinh đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, làm mọi người đều khẩn trương, sau đó là tiếng khóc có chút thất thanh, cuối cùng là tiếng bà đỡ cao hứng: “Sinh, sinh, là tiểu thiếu gia…”
"..."
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn Diêu thị, không phải nói còn vài canh giờ sao, đây là tình huống gì?
Sau một lúc, Diêm Ly Trần bình tĩnh liếc Diêu thị một cái, nói: “Xem ra tiểu tử thối không muốn chờ vài canh giờ nữa đâu, không hổ là con của Nguyệt Trác, tính tình bá đạo thật giống cha nó.”
"..."
Mọi người: =__=! Vì sao lời này lại có phần quỷ dị vậy?
Khi mọi người còn đang đờ đẫn, một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhìn hiện trường yên tĩnh, trong lòng căng thẳng, một loại thống khổ tràn ra toàn bộ trái tim, làm hắn đau đến không nói lên lời, khi phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy trong mắt tan vỡ, như có một chất lỏng gì đó không cho phép chợt lăn ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm phía cửa lớn.
Đám người Diêu thị, Ngu Nguyệt Quyên, Diêu Thanh Thanh giật mình nhìn nam nhân kia một thân chật vật, quần áo bẩn nhìn không ra màu sắc, trên đầu cũng tơi tả, nhìn như bị ai mai phục đánh lén, làm sao còn bộ dáng như hồi sáng xuất môn, ba nữ nhân thấy lo lắng trong lòng.
"Đại ca?"
"Nguyệt Trác?"
"Biểu ca?"
Diêu thị cùng đám người Ngu Nguyệt Quyên lo lắng kêu một tiếng, thấy hắn đứng ở cửa, quay lưng về phía các nàng, không hiểu hắn làm sao, nhưng hơi thở bi ai khiến các nàng cực lo lắng. Chỉ có Diêm Ly Trần thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.
Tất cả mọi việc phát sinh chỉ trong một phút thời gian ngắn ngủi, vừa vặn người ở trong phòng sinh đưa bé con ra, một bà đỡ cao hứng mở cửa, đang muốn tuyên bố chuyện tốt, lại bị nam nhân đứng ở cửa dọa sợ. May mắn bà đỡ cũng nhận ra tướng quân đại nhân, không nghĩ nhiều, cao hứng nói: “Chúc mừng tướng quân, phu nhân sinh một tiểu tử mập mạp, mẹ con bình an.”
Ngu Nguyệt Trác choáng váng, nhìn có chút đờ đẫn, trong mắt có chút hồng hồng.
Đại khái vì Ngu Nguyệt Trác hiếm khi có biểu hiện như thế, người ở ngoài phòng chờ cũng có chút phản ứng chậm, đến khi Dung Nhan mang bé con ôm đến trước cửa, mọi người mới có phản ứng, không khỏi cao hứng kêu lên.
Diêm Ly Trần là người đầu tiên tiến lên xem bé con, hắn ỷ vào mình võ nghệ cao cường, tốc độ nhanh, đến trước mặt Dung Nhan, nhìn bé con lộ ra gương mặt đỏ ửng, sau đó bình tĩnh nói: “Thì ra tiểu tử thối có bộ dáng này, vừa nhìn là biết con ngươi.”
Một câu cuối cùng khiến cho mọi người đều ngẩn người.
Mọi người tiếp tục: = khẩu = vì sao bọn họ cảm thấy vị thần tiên này dường như càng ngày càng mất khí chất thần tiên?
Ngu Nguyệt Trác bình thản nhìn hắn một cái, bình thản nói một tiếng: "Cút!"
Ngu Nguyệt Trác ngồi ở ghế chủ tướng, nghe cấp dưới báo cáo, thần sắc khó lường. Phía dưới, vài giáo úy đang dò xét, trong lòng có chút khẩn trương, cảm thấy tướng quân bí hiểm như thế này thật nguy hiểm, bởi không ai có thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, có đưa ra một ý tưởng tà ác nào hay không, thật đúng là làm người ta lo chết mất.
Nhớ đến buổi sáng hôm nay khi tướng quân đến đã mạnh mẽ phê bình sự náo loạn của mấy người, vài vị giáo úy trong lòng đã không rét mà run, càng không dám coi thường vị tướng quân trẻ tuổi mà nổi danh này.
Đúng lúc này, lại có một binh lính tiến vào, báo cáo: “Tướng quân, Vu giáo úy ở cánh rừng phía Tây Bắc phát hiện một vài nhân vật khả nghi, đang giam giữ lại thẩm vấn.”
Nghe xong, vài giáo úy ở đây nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn chủ tướng, đã thấy trên gương mặt tuấn nhã của hắn lộ ra nụ cười tà ác, trong mắt hiện lên ác ý không thể nào che được, trong lòng không khỏi run lên, trực giác cho thấy những người kia sẽ không gặp may rồi.
“Đi, để bản tướng nhìn một cái.”
Ở trong nhà giam, vài tên phạm nhân đang bị dùng hình ép trên tường, gương mặt phù nề, tứ chi vô lực, trong không khí đầy mùi máu tươi, chỉ nhìn thôi đã thấy thảm thiết, nhưng những tướng lĩnh ở đây không có chút động dung, nhìn thì hiểu họ đã thành thói quen.
Đang hình hành phạm nhân thì thấy tướng quân đến, vội cho dừng động tác, Vu giáo úy tiến lên hành lễ: “Tướng quân.”
“Chính Phong, có kết quả chưa?” Ngu Nguyệt Trác thân thiết hỏi.
Chính Phong là tên của Vu giáo úy, hắn là tâm phúc của Ngu Nguyệt Trác, cũng là người đi theo hắn lâu nhất, Vu Chính Phong làm việc cẩn thận, bình thường nhiệm vụ giao cho hắn đều hoàn thành viên mãn, nên Ngu Nguyệt Trác luôn yên tâm. Vu Chính Phong nhìn mới hai mươi, khuôn mặt kiên nghị, tính cách kiên nhẫn, làm việc cũng cẩn thận và tỉ mỉ.
“Tướng quân, bọn chúng rất kín miệng, bất kể dùng hình thế nào cũng không chịu nói, nếu không phải thuộc hạ phát hiện sớm, bọn chúng đã cắn lưỡi tự sát.” Vu Chính Phong mím môi, thần sắc nghiêm túc: “Có điều, bọn thuộc hạ phát hiện ngực trái bọn chúng có một thứ nhìn như đồ của bộ tộc ở thảo nguyên Bắc Việt. Chỉ là thuộc hạ học thức không nhiều, nên nhìn không ra xuất xứ từ bộ tộc nào.”
Bọn họ đều đã ở Bắc Việt rất lâu, vì để bảo vệ biên giới Đại Sở - Bắc Việt mà cũng chịu không ít khổ cực, đã thâm nhập sâu, đối với tình hình Bắc Việt cũng hiểu biết chút chút.
Bắc Việt khác Đại Sở ở chỗ không phải chỉ có một dân tộc. Bắc Việt có đến mấy chục bộ tộc lớn nhỏ không đồng nhất hình thành trên thảo nguyên, không cùng phong tục, chỉ cần không cẩn thận sẽ phát sinh xung đột. Khi Đại Sở kiến quốc, Bắc Việt không thống nhất các bộ tộc lại, thế lực chỉ rải rác nên không có tính uy hiếp, không như hiện tại đã tập hợp lại thành tập khối muốn đi xâm lược.
Tan ra ắt có ngày tập hợp, đến mấy trăm năm sau khi Đại Sở dựng nước, Bắc Việt xuất hiện một người tài hiếm có, hắn có thể lợi dụng được các cánh quân xuất sắc của các bộ tộc Bắc Việt thống nhất lại, sau đó thành lập Vương Đình Bắc Việt, quản lý toàn bộ thảo nguyên, hình hành một vương quốc uy hiếp Đại Sở.
Đương nhiên, tuy là Bắc Việt đã thống nhất, nhưng các bộ tộc vẫn giữ lại các phong tục, các bộ lạc ủng hộ Vương Đình, cùng Vương Đình trấn thủ tứ phương, kiếm kế sinh tồn, xem như một loại lợi dụng nhau cùng phát triển. Đến khi Vương Đình bị phá, Bắc Việt lại tan rã, cúi đầu với Đại Sở, ký kết một hiệp ước không bình đẳng, các bộ tộc không thể không theo Vương Đình, sau đó vâng theo hiệp ước hằng năm giao nộp tiến cống.
Bắc Việt có mấy chục bộ tộc lớn nhỏ, binh lính Đại Sở từng vì chiến tranh mà nghiên cứu các bộ tộc này, nhưng không thành, thậm chí bọn họ chỉ biết qua loa một chút, dù sao một dân tộc một quốc gia từ thành lập hưng suy đến diệt vong, qua một vài nét bút khó có thể khái quát, rất nhiều điều không thể biết được. Đặc biệt một dân tộc ở nơi khí hậu khắc nghiệt, trừ việc bọn họ có một phương pháp độc đáo từ đời xưa để lại, còn ai sẽ chú ý?
Trong lúc nhất thời, không ai có thể biết được phạm nhân đến từ bộ tộc nào của Bắc Việt.
*****
Nhà lao có chút ánh sáng heo hắt, Ngu Nguyệt Trác nhìn thứ trong ngực một phạm nhân. Người nọ bị hành hình đến da tróc thịt bong, nhưng người hành hình lại cố ý bảo toàn địa phương có hình xăm, trừ bỏ một chút vết máu, không có gì bị phá hư.
Đó là hình xăm màu xanh nhìn như trâu lại có vẻ giống dê, nhưng không ôn thuần như hai động vật này, ngược lại để lộ ra một loại hơi thở thần bí mà dữ tợn, càng nhìn lâu, lại càng cảm thấy động vật kia muốn sống lại cắn người. Trước kia, khi Ngu Nguyệt Trác ở Bắc Việt, có nghe một chút tin tức, càng là bộ tộc xa xưa, bọn họ lại càng có hình xăm hung mãnh, như vậy mới có thể đấu tranh toàn thắng, để bộ tộc được phồn vinh cùng hưng thịnh. Có thể nói, mấy người này phỏng chừng thần bí lại cường đại, có thể nhìn ra, đây là một số bộ tộc không có lòng thuần phục của Bắc Việt.
Nghĩ đến đây, mắt không khỏi lộ ra trào phúng, chiến tranh chính là như vậy, không phải ngươi thì là ta sẽ chết, căn bản không có công bằng. Ngươi không phục, liền đánh đến khi ngươi thần phục mới thôi. Ngu Nguyệt Trác không e ngại chiến tranh, nếu thảo nguyên Bắc Việt còn ai không phục, hắn liền đánh cho bọn họ phục mới thôi.
Ngu Nguyệt Trác cân nhắc, “Nếu nói ở Đại Sở ai là người hiểu biết về Bắc Việt, chính là Ôn Tử Tu. Mà hiện tại, Ôn Tử Tu đang ở xa kinh thành, nhất thời không thể xuất hiện ngay được. Trong doanh trại chúng ta, có ai là quen thuộc với Bắc Việt nữa không?”
Vài giáo uy nghe xong mà âm thầm buồn bực. Bọn họ đương nhiên nghe tiếng đương kim thái sư Ôn Lương tuổi trẻ lại đọc nhiều sách vở, là nhân tài hiếm có. Năm đó Vương Đình Bắc Việt có thể dễ dàng lụi bại, cũng là nhờ kế hoạch của Ôn Lương, người không cần có mặt, nhưng cũng mang lại chiến thắng. Đối với Ôn Lương mưu kế chồng chất, không ai không kính nể. Chỉ là hiện tại Ôn Lương không thể lập tức xuất hiện, mà tướng quân lại là người hành động mau lẹ, không muốn kéo dài. Haizzz…
“Tướng quân, có thể tìm Tưởng quân sư hay không?” Giáo úy Mục Quang Trung lên tiếng, “Thuộc hạ nghe nói, Tưởng quân sư có nghiêm cứu sâu về phong tục của Bắc Việt.”
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, gật đầu.
Nhà lao chật chội, không khí có mùi hôi thối cùng máu me, không dễ chịu chút nào, nhưng vị tướng quân trẻ tuổi lại như bình thường, không có cảm giác gì, thần sắc tự nhiên ngồi trên ghế, nghe vài cấp dưới phân tích thuận tiện chờ người mời quân sư lại.
Mọi người đều phân tích hai ngày này trong doanh trại có sự náo loạn cũng là do có người kích động, tuy đã nhanh được trấn áp, không có ảnh hưởng gì, nhưng nghĩ lại, khiến cho người ta cảm giác được sự bất thường, khiến cho không thể không tỉnh ngộ.
Tâm tư Ngu Nguyệt Trác biến hóa kỳ lạ, suy nghĩ của hắn so với nhiều người khác thâm sâu hơn, hơn nữa lại không thể hiện ra. Ngu Nguyệt Trác đương nhiên cũng ngửi được mùi âm mưu trong này, đặc biệt việc Vu giáo úy bắt được mấy phạm nhân kia, càng làm hắn khẳng định chắn chắc.
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác đã có đáp án, nay chỉ còn chờ người đến xác thực thôi.
Rất nhanh, Tưởng quân sư đã đến.
Tưởng quân sư là một nam nhân đã trên dưới bốn mươi, lúc đến còn mang theo một quyển sách, biểu tình có chút ngốc, hiển nhiên là khi binh lính được lệnh, liền trực tiếp xách người lại đây. Nhìn bộ dáng này khiến cho người nhìn có chút buồn cười.
Tưởng quân sư rất nhanh phục hồi tinh thần, nhìn tình huống trong lao cũng không kinh hoảng, vội sửa lại y quan hành lễ với tướng quân, nghe được mục đích tướng quân mời hắn đến, Tưởng quân sư lập tức đến quan sát hình xăm trên người phạm nhân, càng nhìn thần sắc càng nghiêm túc.
Tưởng quân sư rất nhanh đã nghiên cứu xong, lại nói với Ngu Nguyệt Trác: “Tướng quân, thuộc hạ từng đọc được ở một quyển sách nói, đây là hình xăm của bộ tộc ở Tây Nam Bắc Việt.” (Chính là cái bộ tộc mà bạn Diêm Ly Trần nhận ra lúc ở phủ tướng quân ấy!)
Nghe vậy, mọi người đều lộ ra biểu tình cao hứng, có người hưng phấn hỏi: “Tưởng quân sư, hình xăm kia biểu lộ gì? Trong sách nói thế nào?”
“Thuộc hạ nhớ có một quyển chuyên ghi lại văn hóa của các bộ tộc ở Bắc Việt, là một quyển sách thuộc hạ quý nhất.” Nói xong, trên mặt lộ ra biểu tình xấu hổ: “Chỉ là thuộc hạ học nghệ không tinh, khi đó chữ viết ghi lại là một loại chữ viết cổ xưa, thuộc hạ nghiên cứu cũng chỉ có thể nhận ra vài mặt chữ, không hiểu được hàm ý trong đó.”
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, trong lòng hiểu việc hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây, đoán chừng vẫn nên mời Ôn Tử Tu đến. Nếu mà ngay cả Ôn Tử Tu cũng không hiểu, bọn họ chỉ có thể đến bộ tộc đó tìm người phiên dịch, như vậy mới giải quyết được vấn đề.
Hiểu được việc này không thể gấp, Ngu Nguyệt Trác chậm rãi phân phó trông coi phạm nhân, liền rời đi, đang muốn về nghỉ ngơi, lại thấy Phù Cửu đột nhiên kích động chạy tới, nhìn thấy vài giáo úy bên người hắn, lại có chút chần trì không tiến.
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác chợt động, nói vài câu cùng các giáo úy, lại an bài cho họ, để bọn họ rời đi, rồi mang theo Phù Cửu về trướng.
"Chuyện gì mà lại kích động như vậy?"
Phù Cửu không kịp hành lễ, lo lắng nói: “Tướng quân, vừa rồi thị vệ trong phủ lại đây nói, trong phủ có thích khách, phu nhân bị kinh hãi, sinh non.”
“Phanh” một tiếng, thị vệ tuần tra bên ngoài nghe một âm thanh vang lên từ trướng chủ soái, sợ là phát sinh tình huống gì đó, vội chạy đến đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên một bàn tay xốc mành trướng lên, sau đó là sắc mặt trầm tĩnh, tướng quân lững thững đi ra.
Loại sắc mặt này so với việc sáng nay biết có người có âm mưu kích động còn nguy hiểm hơn, làm cho thị vệ run người theo bản năng. Doanh trại đều chung một nhân thức, khi tướng quân cười đến cao nhã, là tương đối vô hại, sẽ chỉ vô ý hại người một phen thôi. Nhưng khi hắn bình tĩnh, lững thững, chứng tỏ, thế giới này sẽ không được hay ho.
Vừa vặn lúc này, Vu giáo úy cũng mang tư liệu lại, thấy thế ngạc nhiên nói: “Tướng quân, ngài muốn đi đâu?” Tuy chưa hiểu rõ bộ tộc kia đến kinh thành làm gì, nhưng âm mưu này chưa tìm hiểu được, Vu giáo úy hy vọng tướng quân sẽ ở lại quân doanh.
“Hồi kinh! Chính Phong, hai ngày tới có chuyện gì, ngươi được toàn quyền xử lý.”
Thanh âm vang lên, người đã đi xa, rất nhanh liền ra khỏi doanh trại, sau đó – dưới ánh mắt của mọi người, nhìn thấy một tướng quân xưa nay anh minh thần tướng thế nhưng lại đập đầu vào một gốc cây đại thụ trước cửa doanh trại.
"..."
Mọi người đều há to miệng, nghĩ mình đang gặp ảo giác, chỉ có Phù Cửu yên lặng cúi đầu, trong lòng nhịn cười mà có chút bi thương, bởi hắn biết khi tướng quân nhận tin tức phu nhân “khó sinh” đã có tâm trạng nào. Rốt cuộc phải đặt người đó ở địa vị nào mới có thể khiến một nam nhân xưa nay luôn cường đại lại có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy?
Trong khi mọi người đang ngây ra, Ngu Nguyệt Trác vẫn bình tĩnh đi tiếp, thân ảnh nhanh chóng biến mất dưới tầm mắt mọi người.
*******
Ở phủ tướng quân, đang huyên náo, mỗi người đều mang trong mình lo lắng không thôi.
Diêu thị đang niệm Phật, tinh thần cũng không đặt ở đây, nhìn động tác máy móc của bà cũng đủ hiểu trong lòng bà không bình tĩnh thế nào. Có điều khi nhìn thấy nữ nhi như một nha đầu chạy đến không còn điểm gì thục nữ, nhịn không được mà trách mắng: “Nguyệt Quyên, sao lại không có quy củ thể thống gì như vậy? Đại tẩu con sinh đứa nhỏ, một cô nương như con lo lắng cái gì?”
Ngu Nguyệt Quyên khó nén lo lắng trên mặt, nhưng bị mẫu thân trách, không dám làm càn, chỉ có thể ngồi xuống, nhìn chằm chằm ra cửa một hồi, nhịn không được hỏi: “Nương, đại, đại tẩu sẽ không sao chứ?”
Nghe vậy, Diêu Thanh Thanh bên cạnh cũng lo lắng khẩn trương nhìn chằm chằm Diêu thị.
Từ lúc A Manh đau bụng muốn sinh đến giờ cũng được hai canh giờ, đối với người bình thường sinh đứa nhỏ mà nói, thời gian không lâu lắm, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại vô cùng lâu, nghe thanh âm bên trong, đều làm cho hai cô nương trẻ tuổi sợ sệt, đặc biệt đứa nhỏ muốn ra sớm nửa tháng, khiến cho các nàng cảm thấy sinh non, không biết có nguy hiểm gì hay không.
Diêu thị bình tĩnh hơn hai cô nương kia, an ủi: “Không sao, thái y nói rồi, đứa nhỏ đã chín tháng, sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa bình thường Ngọc Nhân đều điều dưỡng tốt, thân thể tốt, nên không vất vả lắm.”
“Nhưng là… có phải lâu quá rồi hay không?” Diêu Thanh Thanh hỏi.
Nghe vậy, Diêu thị nhịn không được nở nụ cười, nhìn hai cô nương đang trông mong, nói: “Nữ nhân sinh đứa nhỏ, thời gian không giống nhau, có nhanh có chậm, nhanh thì vài canh giờ, chậm thì vài ngày, kiên nhẫn chờ thôi.”
Diêu Thanh Thanh cười cười, “Vậy không phải sẽ đau thật lâu sao?” Thân thể A Manh mảnh khảnh như vậy, có thể chịu được sao?
Ngu Nguyệt Quyên nhìn nhìn phòng sinh, trong lòng đối với câu hỏi của Diêu Thanh Thanh có chút kích thích.
“Nữ nhân nào cũng phải trải qua, không có việc gì.” Diêu thị tiếp tục lấy kinh nghiệm từng trải qua truyền đạt cho hai cô nương đang bị dọa kia.
Lúc này, một thanh âm trong suốt lạnh như băng vang lên: “Như thế này là sao?”
Ba người đồng loạt nhìn thiếu niên bay từ nóc nhà xuống, thấy hắn vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt tràn ngập nghi vấn, nhịn không được mà kéo khóe miệng.
Các nàng nhớ đến khi A Manh bắt đầu đau bụng, thiếu niên này đột nhiên hành động, đầu tiên uy hiếp tiểu tử thối trong bụng A Manh cố chịu đựng, sau đó liền biến mất trong nháy mắt, có điều chỉ một khắc sau, vị đại gia này liền mang một cô nương trở về - chính là người mà Diêu Thanh Thanh và A Manh đều tín nhiệm – Dung Nhan, sau đó tự mình khiêng cô nương kia vào phòng sinh. Nếu không phải Dung Nhan dùng thuốc bột ép hắn ra ngoài, thiếu niên này có lẽ sẽ không đi ra ngoài rồi.
Nam nhân ở trong phòng sinh còn ra thể thống gì?
Các nha hoàn chuẩn bị quỳ hành lễ, ai ngờ hắn chỉ bình tĩnh nói một câu: “Còn không kiến thức nữ nhân làm sao sinh đứa nhỏ…” Sau đó thấy Dung Nhan đuổi người thật sự tốt. Cho dù giống như thần tiên, cũng là giống đực, làm sao có thể tiến vào phòng sinh?
Diêu thị hắng giọng, hồi đáp: “Trần công tử, loại chuyện này bình thường không sai lệch nhiều. Hơn nữa, nếu nữ nhân không đau một chút, sẽ không trân quý đứa nhỏ, đây là thiên tính. Khụ, Trần công tử, con dâu ta mới vào đó hai canh giờ, còn thời gian dài nữa, ngươi…”
Diêu thị chưa nói xong, phòng sinh đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, làm mọi người đều khẩn trương, sau đó là tiếng khóc có chút thất thanh, cuối cùng là tiếng bà đỡ cao hứng: “Sinh, sinh, là tiểu thiếu gia…”
"..."
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn Diêu thị, không phải nói còn vài canh giờ sao, đây là tình huống gì?
Sau một lúc, Diêm Ly Trần bình tĩnh liếc Diêu thị một cái, nói: “Xem ra tiểu tử thối không muốn chờ vài canh giờ nữa đâu, không hổ là con của Nguyệt Trác, tính tình bá đạo thật giống cha nó.”
"..."
Mọi người: =__=! Vì sao lời này lại có phần quỷ dị vậy?
Khi mọi người còn đang đờ đẫn, một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhìn hiện trường yên tĩnh, trong lòng căng thẳng, một loại thống khổ tràn ra toàn bộ trái tim, làm hắn đau đến không nói lên lời, khi phục hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy trong mắt tan vỡ, như có một chất lỏng gì đó không cho phép chợt lăn ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm phía cửa lớn.
Đám người Diêu thị, Ngu Nguyệt Quyên, Diêu Thanh Thanh giật mình nhìn nam nhân kia một thân chật vật, quần áo bẩn nhìn không ra màu sắc, trên đầu cũng tơi tả, nhìn như bị ai mai phục đánh lén, làm sao còn bộ dáng như hồi sáng xuất môn, ba nữ nhân thấy lo lắng trong lòng.
"Đại ca?"
"Nguyệt Trác?"
"Biểu ca?"
Diêu thị cùng đám người Ngu Nguyệt Quyên lo lắng kêu một tiếng, thấy hắn đứng ở cửa, quay lưng về phía các nàng, không hiểu hắn làm sao, nhưng hơi thở bi ai khiến các nàng cực lo lắng. Chỉ có Diêm Ly Trần thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.
Tất cả mọi việc phát sinh chỉ trong một phút thời gian ngắn ngủi, vừa vặn người ở trong phòng sinh đưa bé con ra, một bà đỡ cao hứng mở cửa, đang muốn tuyên bố chuyện tốt, lại bị nam nhân đứng ở cửa dọa sợ. May mắn bà đỡ cũng nhận ra tướng quân đại nhân, không nghĩ nhiều, cao hứng nói: “Chúc mừng tướng quân, phu nhân sinh một tiểu tử mập mạp, mẹ con bình an.”
Ngu Nguyệt Trác choáng váng, nhìn có chút đờ đẫn, trong mắt có chút hồng hồng.
Đại khái vì Ngu Nguyệt Trác hiếm khi có biểu hiện như thế, người ở ngoài phòng chờ cũng có chút phản ứng chậm, đến khi Dung Nhan mang bé con ôm đến trước cửa, mọi người mới có phản ứng, không khỏi cao hứng kêu lên.
Diêm Ly Trần là người đầu tiên tiến lên xem bé con, hắn ỷ vào mình võ nghệ cao cường, tốc độ nhanh, đến trước mặt Dung Nhan, nhìn bé con lộ ra gương mặt đỏ ửng, sau đó bình tĩnh nói: “Thì ra tiểu tử thối có bộ dáng này, vừa nhìn là biết con ngươi.”
Một câu cuối cùng khiến cho mọi người đều ngẩn người.
Mọi người tiếp tục: = khẩu = vì sao bọn họ cảm thấy vị thần tiên này dường như càng ngày càng mất khí chất thần tiên?
Ngu Nguyệt Trác bình thản nhìn hắn một cái, bình thản nói một tiếng: "Cút!"
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực