Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 43
Mùa xuân đúng là thật nhiều mưa phùn. Mưa xuân làm cho cảnh sắc mùa xuân thêm đặc biệt, mưa bụi rơi trên khắp các tảng đá cùng mái hiên, tích thành từng giọt lớn rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề.
A Manh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ u ám, tâm tình không khỏi bị ảnh hưởng tạo cảm giác phiền muộn.
Chờ nha hoàn sửa sang lại vạt áo cho nàng xong, nam nhân đang đứng bên cửa sổ quay người lại, âm thầm đánh giá nàng, trên mặt lại lộ ra ý cười tao nhã, quả nhiên phong cảnh đẹp, thưởng thức người đẹp làm lòng người say mê.
"A Manh, lại đây."
A Manh nghe lời đi qua, để cho nam nhân ôn nhu ôm lấy người mình, sau đó để hắn nắm tay đi ra khỏi cửa.
Nhóm nha hoàn hầu hạ trong phòng không khỏi lộ ra biểu tình hâm mộ, trong mắt các nàng, tướng quân tuấn nhã đối với phu nhân có thể nói là tình thâm ý trọng, không biết đã giết chết bao nhiêu cõi lòng các quý nữ, chậm trí những gia nhân của Ngu gia, dù chỉ ở chung vài ngày, cũng thấy được tướng quân đối với phu nhân yêu yêu thương thương, đây là số ít trong số các nữ tử trên thế gian được hưởng vinh sủng từ trượng phu, khiến cho biết bao người hâm mộ. Nhưng dù hâm mộ thế nào thì Ngu Nguyệt Trác trên thế gian này chỉ có một, làm việc quang minh hào phóng, không ai có thể so sánh.
A Manh nhìn thấy biểu tình của các nha hoàn, sau đó lại liếc nhìn trượng phu, khóe miệng khẽ mếu. Nàng thật không biết vì sao hắn lại lộ ra biểu tình thâm tình trọng nghĩa với nàng, khiến người ngoài luôn hâm mộ cùng ghen tỵ với nàng mà nói: “Ngu tướng quân đối với phu nhân thật là tình thâm a…” Khi đó, nàng cảm thấy thực có cảm giác vô lực.
Ra khỏi cửa, Ngu Nguyệt Trác còn khiến cho hạ nhân hâm mộ hơn, tự mình nhận ô trong tay Phù Cửu, lại tự mình che cho nàng đi đến viện của lão thái quân.
Sân Tế Vũ Trung có vài phần cổ điển, hết thảy đều có cảm giác mông lung. Chỉ là trời mưa thật không đúng lúc, trước là làm ướt giày, sau là ướt váy, cái cảm giác lành lạnh này khiến cho tâm tình người ta không thể tốt lên được. Trên hành lang, đại khái đi hết một nén nhang, rốt cuộc đến viện của lão thái quân.
Vào cửa, liền có nha hoàn ra tiếp nhận ô trong tay họ, nhân tiện còn đưa khăn mặt để bọn họ lau nước dính trên người.
“Cửu ca nhi đã đến, lão phu nhân đang ở bên trong chờ các ngươi đó.” Một người đi ra cười nói, bà mặc rất được, nụ cười cung kính trên mặt lại không mất đi sự thân thiết, vừa đủ khiến cho người ta không thể bắt lỗi. Bà là người hầu hạ bên cạnh lão thái quân, trong đám hạ nhân ở Ngu phủ cũng có một thân phận, ngay cả đám người Ngu đại bá, khi thấy bà cũng phải cung kính kêu một tiếng “Lâm mẹ.”
“Lâm mẹ, làm phiền, Nguyệt Trác mang con dâu đến chào tổ mẫu.” Ngu Nguyệt Trác cười nói, thần sắc đối với Lâm mẹ cực kỳ thân thiết.
Thấy thế, A Manh cũng nhu thuận theo gọi một tiếng Lâm mẹ, sau đó bảo nha hoàn phía sau đem lễ vật đã được chuẩn bị tốt đưa cho Lâm mẹ.
Lâm mẹ cười cười, thoải mãi nhận lễ gặp mặt của thiếu gia cùng thiếu phu nhân, đây là phần thưởng của người mới với hạ nhân, các nàng làm hạ nhân đương nhiên đều có thể lấy, cầm lấy hà bao ước lượng, trong lòng thấy có ấn tượng tốt với Ngu Nguyệt Trác cùng A Manh. Thiếu gia và thiếu phu nhân đều có lòng, hạ nhân bọn họ đều thích.
Nghĩ đến Ngu Nguyệt Trác vừa mới về nhà ra mắt, sau khi vào sân của lão thái quân, đối với một ít ma ma cùng nha hoàn lâu năm đều mở miệng chào hỏi, A Manh đều nhanh ý bảo nha hoàn cấp lễ gặp mặt cho họ, một đường tiến đến, vui mừng gặp mặt, mà Ngu Nguyệt Trác cũng đổi lại được một chút tin tức.
Vào cửa chính, lão thái quân đã ngồi ở kia chờ bọn hắn.
Lão thái quân cũng không tính là già, ước chừng tầm năm mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn liền thấy sự phú quý, ung dung của lão phu nhân. Chỉ là ánh mắt có chút sắc bén khiến cho người ta hiểu được bà cũng không phải là người hiền lành. Trên thực tế địa vị của lão thái quân ở Ngu gia cũng không hề thấp, tuy hiện tại bà tuy nói không quan tâm công việc, nhưng mọi chuyện ở Ngu gia, bà vẫn là người có tiếng nói. Ví dụ chuyện A Manh nhập vào gia phả, dù thúc bá đều đồng ý, nhưng chỉ cần lão thái quân không gật đầu, thì xem như cũng không xong.
A Manh được Ngu Nguyệt Trác tiết lộ, thúc bá trong nhà đã cùng hắn đàm phán tốt, chỉ còn chờ lão thái quân đồng ý. A Manh không biết Ngu Nguyệt Trác làm sao có thể thuyết phục người của Ngu gia, nhưng nàng biết điều kiện có lẽ sẽ hơi khắc nghiệt, điều này làm tâm tình của nàng có phần không tốt. Giờ là lão thái quân này… A Manh cảm thấy từ lúc bọn họ trở về đến giờ, có nghe được những lời đồn đại về lão thái quân tính tình có phần cổ quái.
Vừa hành lễ xong, Ngu Nguyệt Trác liền đứng đối diện lão thái quân cười nói: “Tổ mẫu, tôn nhi đưa con dâu đến gặp mặt ngài. Nghe nói, thời gian trước người bị bệnh, tôn nhi không dám quấy rầy người nghỉ ngơi uống thuốc, tôn nhi trong lòng có chút hổ thẹn.”
“Con người già đi, tật xấu tự nhiên nhiều hơn, ở nơi này có nhiều người hầu hạ, thế nào lại cần một đại nam nhân đến chăm sóc?” Tầm mắt lão phu nhân lướt từ tôn tử đến cháu dâu, cũng cười nói: “Cửu ca nha, ngồi đi. Người đâu, mang trà đến cho Cửu ca nhi cùng vợ hắn.”
Nha hoàn thanh thúy đáp lời, đem trà và bánh lên, chờ xong xuôi, lão thái quân lại nói: “Đã quen với cuộc sống chưa? Từ ngày phụ thân ngươi qua đời, ngươi đã mười năm chưa về tổ trạch, các tổ tôn mới sinh hạ không ít. Hiện nay ngươi cũng là người có chức tước, lại được Hoàng Thượng phong đại tướng quân, tổ mẫu thật cao hứng, tin rằng phụ thân ngươi cũng sẽ kiêu hãnh vì ngươi…”
Sau đó, lão thái quân cùng Ngu Nguyệt Trác bắt đầu trình diện một tiết mục hồi tổ thân thiết, hai người nói chút chuyện cũ, biểu lộ tình cảm vô cùng chân thành tha thiết, trong phòng, có một số lão nha hoàn cũng theo bọn họ ngẫu nhiên nói thêm vài câu, không khí thật hòa thuận vui vẻ.
Nói chuyện một hồi, lão thái quân vẫy tay cho hạ nhân trong phòng rời đi, sau đó bắt đầu đánh giá A Manh.
A Manh cười cười nhìn lão nhân gia, cố gắng không làm ra chuyện gì thất lễ. Nàng lớn lên trong hòa bình, kiếp này không có trải quan bất kỳ tiết mục tranh đấu, lừa đảo nào, trong mắt lão thái quân hiển nhiên là không đạt, cho nên lão thái quân nhìn vài lần, đánh giá lên xuống một hồi, liền dời mắt đi.
“Cửu ca nhi, nếu vì tốt cho Ngu thị, người con dâu này, ta thực không thích.” Lão thái quân bình tĩnh nói.
Ngu gia kén vợ kén chồng cho con cháu đều lấy lợi ích làm điều kiện tiên quyết, bọn họ không hẳn chọn đối tượng quyền thế, mà sẽ chọn đối tượng thuận lợi giúp đỡ Ngu gia phát triển. A Manh mặc dù có cha làm Ngự sử, nhưng thực sự là vẫn chưa đủ.
Có một đại tướng quân ở Ngu gia, tất cả mọi người đương nhiên cao hứng. Chỉ là cao hứng đi qua, một ít người Ngu gia nhớ đến nguyên nhân phụ thân Ngu Nguyệt Trác sớm hy sinh, trong lòng có chút cảm giác bối rối.
Cho nên, đối với Ngu Nguyệt Trác, người Ngu gia có tình cảm thực phức tạp.
Hiện tại, trừ bỏ ba người bọn họ, không còn hạ nhân nào khác, Ngu Nguyệt Trác cũng thu lại tươi cười trên mặt, bình thản nói: “Tôn nhi thích là tốt rồi.” Nói xong, nhìn A Manh đang ngồi im tựa như một pho tượng bé gái xinh đẹp, ánh mắt khẽ động, “Hơn nữa, nàng là con dâu mà phụ thân đã chọn cho tôn nhi.”
A Manh: =_=! Hai người này coi nàng không tồn tại sao?
“Ta biết là như thế, mới có thể để tứ thúc ngươi đi cầu hôn cho ngươi. Phụ thân ngươi thật tốt…” Ngu lão thái quân lộ ra một chút thần sắc hối hận, “Là Ngu gia chúng ta có lỗi với hai cha con ngươi, nếu ngươi oán chúng ta, thì …”
Phụ thân Ngu Nguyệt Trác không phải là con của lão thái quân, chỉ là con của vợ kế, lão thái quân đối với con của vợ kế cũng không để ý, giờ là cháu của vợ kế, cảm tình càng lãnh đạm. Cả đời bà vì Ngu gia mà phụng dưỡng, trong lòng bà Ngu thị mới là quan trọng. Cho nên, dù đã xảy ra chuyện gì, hiện tại tôn tử không dựa vào gia tộc mà lập nên công danh, bà không thể không thay đổi một chút thái độ với hắn.
Ngu Nguyệt Trác vẫn cười cười như cũ, con người đen thâm thúy, “Đó là lựa chọn của phụ thân, tôn nhi luôn tôn trọng.” Phụ thân vì Ngu gia mà hiếu tôn, vì Ngu gia mà kính dâng sinh mệnh cũng không kêu một tiếng. Nhưng hắn không thế, trời sinh cho hắn tính cách cực đoan, trong lòng không nhận thức sự đồng cảm với gia tộc, đương nhiên không có ý thức trách nhiệm cũng như sứ mệnh gia tộc, cho nên hắn hoàn toàn tương phản với tôn chỉ của Ngu gia.
Có thể nói, hiện tại hắn nguyện trung thành với Hoàng đế, cùng Ngu gia không có quan hệ, bất cứ kẻ nào cũng không có quan hệ, cho nên hắn có thể tiêu sái lạnh nhạt trải quan vô tận phú quý. Ba năm trước đây, Sùng Đức hoàng đế gặp muôn vàn khó khăn, không để ý đến lời phản đối của chúng thần, phong cho hắn một chức nho nhỏ trong giáo úy, lệnh cho hắn đi Tây Bắc chống lại Bắc Việt.
Bất quá lão thái quân lại hiểu nhầm ý của hắn, thấy hắn nói nói, trong lòng có chút cao hứng, nhìn A Manh cũng thuận mắt hơn, còn nói thêm: “Ngu gia cũng như hoàng đế Đại Sở tồn tại như nhau vĩnh viễn, từ xưa, đại gia tộc bị quân vương nghị kỵ là điều khó tránh, cho nên vì Ngu gia, ở một thời điểm nào đó, hy sinh là không thể tránh khỏi.”
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, không xem mồm.
“Cho nên các ngươi đừng trách ta ngày đó, hiện tại trong tay ngươi cầm hơn phân nửa binh quyền, không biết có bao nhiêu người nhìn xem, chờ Ngu gia phạm sai lầm. Vì Ngu gia, rất nhiều việc chúng ta không thể không xen vào, chỉ có thể ủy khuất các ngươi. Có một số việc, các thúc bá của ngươi nhìn không ra, ngươi cũng đừng trách họ.”
Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác gật đầu: “Tổ mẫu, tôn nhi hiểu được.” Cho nên, thực không trách hắn cùng Ngu thị trở mặt, không cho những người đó mặt mũi, bởi hắn biết chỉ cần hắn vẫn là đại tướng quân, vô luận hắn đối với Ngu gia thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng. Hắn đáp ứng phụ thận không hủy Ngu thị, nhưng không đáp ứng không gây phiền toái cho Ngu thị.
Nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng lão thái quân càng cao hứng, trên mặt lại càng áy náy, “Mặc kệ thế nào, ngươi cũng là con cháu Ngu gia, ngươi có ngày hôm nay, tổ mẫu cũng thật cao hứng vì ngươi.”
"Cám ơn tổ mẫu."
“Tốt, ngày mai đi đón mẫu thân ngươi cùng muội muội trở lại, sau đó tổ chức nghi thức nhập gia phả cho con dâu.” Lão thái quân nói.
A Manh nháy mắt mấy cái, thế là xong? Nàng rõ ràng cảm nhận được ác ý của Ngu Nguyệt Trác, nghe bọn họ nói chuyện của phụ thân Ngu Nguyệt Trác, nhưng mà hắn không có hành động gì khác, hai người nói hai ba câu, đã định xong mọi việc sao?
Xem ra, nàng thật sự không thích hợp tranh đấu.
Có kết quả này, khiến cho tâm tình nàng có chút phức tạp. Theo lời Ngu Nguyệt Trác, nàng thật sự đã ngồi im lặng, căn bản không biểu hiện gì cả, hết thảy giao cho hắn xử lý. Tuy rằng hắn thích bắt nạt nàng, nhưng phần lớn thời gian, hắn lại luôn dùng cách của mình để bảo vệ nàng, không cho nàng tiếp xúc với chuyện dơ bẩn.
Trong lòng A Manh chứa nhiều nghi hoặc, nhưng khi Ngu Nguyệt Trác mỉm cười nhìn qua, vội đứng dậy quỳ xuống, “Ngọc Nhân cảm ơn tổ mẫu thành toàn.”
Lão phu nhân khóe môi tươi cười, gọi nha hoàn hầu phòng vào, sau đó cấp cho cô dâu lễ gặp mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buồn ngủ quá, thật sự không biết chính mình đang viết cái gì... TAT, ngủ đã.
Editor nói: Mong tác giả đừng có viết trong lúc ngủ, thực sự ta không hiểu nàng đang viết cái gì, phải đọc đi đọc lại rất nhiều mới đoán ra được ý của nàng. Híc!
A Manh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ u ám, tâm tình không khỏi bị ảnh hưởng tạo cảm giác phiền muộn.
Chờ nha hoàn sửa sang lại vạt áo cho nàng xong, nam nhân đang đứng bên cửa sổ quay người lại, âm thầm đánh giá nàng, trên mặt lại lộ ra ý cười tao nhã, quả nhiên phong cảnh đẹp, thưởng thức người đẹp làm lòng người say mê.
"A Manh, lại đây."
A Manh nghe lời đi qua, để cho nam nhân ôn nhu ôm lấy người mình, sau đó để hắn nắm tay đi ra khỏi cửa.
Nhóm nha hoàn hầu hạ trong phòng không khỏi lộ ra biểu tình hâm mộ, trong mắt các nàng, tướng quân tuấn nhã đối với phu nhân có thể nói là tình thâm ý trọng, không biết đã giết chết bao nhiêu cõi lòng các quý nữ, chậm trí những gia nhân của Ngu gia, dù chỉ ở chung vài ngày, cũng thấy được tướng quân đối với phu nhân yêu yêu thương thương, đây là số ít trong số các nữ tử trên thế gian được hưởng vinh sủng từ trượng phu, khiến cho biết bao người hâm mộ. Nhưng dù hâm mộ thế nào thì Ngu Nguyệt Trác trên thế gian này chỉ có một, làm việc quang minh hào phóng, không ai có thể so sánh.
A Manh nhìn thấy biểu tình của các nha hoàn, sau đó lại liếc nhìn trượng phu, khóe miệng khẽ mếu. Nàng thật không biết vì sao hắn lại lộ ra biểu tình thâm tình trọng nghĩa với nàng, khiến người ngoài luôn hâm mộ cùng ghen tỵ với nàng mà nói: “Ngu tướng quân đối với phu nhân thật là tình thâm a…” Khi đó, nàng cảm thấy thực có cảm giác vô lực.
Ra khỏi cửa, Ngu Nguyệt Trác còn khiến cho hạ nhân hâm mộ hơn, tự mình nhận ô trong tay Phù Cửu, lại tự mình che cho nàng đi đến viện của lão thái quân.
Sân Tế Vũ Trung có vài phần cổ điển, hết thảy đều có cảm giác mông lung. Chỉ là trời mưa thật không đúng lúc, trước là làm ướt giày, sau là ướt váy, cái cảm giác lành lạnh này khiến cho tâm tình người ta không thể tốt lên được. Trên hành lang, đại khái đi hết một nén nhang, rốt cuộc đến viện của lão thái quân.
Vào cửa, liền có nha hoàn ra tiếp nhận ô trong tay họ, nhân tiện còn đưa khăn mặt để bọn họ lau nước dính trên người.
“Cửu ca nhi đã đến, lão phu nhân đang ở bên trong chờ các ngươi đó.” Một người đi ra cười nói, bà mặc rất được, nụ cười cung kính trên mặt lại không mất đi sự thân thiết, vừa đủ khiến cho người ta không thể bắt lỗi. Bà là người hầu hạ bên cạnh lão thái quân, trong đám hạ nhân ở Ngu phủ cũng có một thân phận, ngay cả đám người Ngu đại bá, khi thấy bà cũng phải cung kính kêu một tiếng “Lâm mẹ.”
“Lâm mẹ, làm phiền, Nguyệt Trác mang con dâu đến chào tổ mẫu.” Ngu Nguyệt Trác cười nói, thần sắc đối với Lâm mẹ cực kỳ thân thiết.
Thấy thế, A Manh cũng nhu thuận theo gọi một tiếng Lâm mẹ, sau đó bảo nha hoàn phía sau đem lễ vật đã được chuẩn bị tốt đưa cho Lâm mẹ.
Lâm mẹ cười cười, thoải mãi nhận lễ gặp mặt của thiếu gia cùng thiếu phu nhân, đây là phần thưởng của người mới với hạ nhân, các nàng làm hạ nhân đương nhiên đều có thể lấy, cầm lấy hà bao ước lượng, trong lòng thấy có ấn tượng tốt với Ngu Nguyệt Trác cùng A Manh. Thiếu gia và thiếu phu nhân đều có lòng, hạ nhân bọn họ đều thích.
Nghĩ đến Ngu Nguyệt Trác vừa mới về nhà ra mắt, sau khi vào sân của lão thái quân, đối với một ít ma ma cùng nha hoàn lâu năm đều mở miệng chào hỏi, A Manh đều nhanh ý bảo nha hoàn cấp lễ gặp mặt cho họ, một đường tiến đến, vui mừng gặp mặt, mà Ngu Nguyệt Trác cũng đổi lại được một chút tin tức.
Vào cửa chính, lão thái quân đã ngồi ở kia chờ bọn hắn.
Lão thái quân cũng không tính là già, ước chừng tầm năm mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn liền thấy sự phú quý, ung dung của lão phu nhân. Chỉ là ánh mắt có chút sắc bén khiến cho người ta hiểu được bà cũng không phải là người hiền lành. Trên thực tế địa vị của lão thái quân ở Ngu gia cũng không hề thấp, tuy hiện tại bà tuy nói không quan tâm công việc, nhưng mọi chuyện ở Ngu gia, bà vẫn là người có tiếng nói. Ví dụ chuyện A Manh nhập vào gia phả, dù thúc bá đều đồng ý, nhưng chỉ cần lão thái quân không gật đầu, thì xem như cũng không xong.
A Manh được Ngu Nguyệt Trác tiết lộ, thúc bá trong nhà đã cùng hắn đàm phán tốt, chỉ còn chờ lão thái quân đồng ý. A Manh không biết Ngu Nguyệt Trác làm sao có thể thuyết phục người của Ngu gia, nhưng nàng biết điều kiện có lẽ sẽ hơi khắc nghiệt, điều này làm tâm tình của nàng có phần không tốt. Giờ là lão thái quân này… A Manh cảm thấy từ lúc bọn họ trở về đến giờ, có nghe được những lời đồn đại về lão thái quân tính tình có phần cổ quái.
Vừa hành lễ xong, Ngu Nguyệt Trác liền đứng đối diện lão thái quân cười nói: “Tổ mẫu, tôn nhi đưa con dâu đến gặp mặt ngài. Nghe nói, thời gian trước người bị bệnh, tôn nhi không dám quấy rầy người nghỉ ngơi uống thuốc, tôn nhi trong lòng có chút hổ thẹn.”
“Con người già đi, tật xấu tự nhiên nhiều hơn, ở nơi này có nhiều người hầu hạ, thế nào lại cần một đại nam nhân đến chăm sóc?” Tầm mắt lão phu nhân lướt từ tôn tử đến cháu dâu, cũng cười nói: “Cửu ca nha, ngồi đi. Người đâu, mang trà đến cho Cửu ca nhi cùng vợ hắn.”
Nha hoàn thanh thúy đáp lời, đem trà và bánh lên, chờ xong xuôi, lão thái quân lại nói: “Đã quen với cuộc sống chưa? Từ ngày phụ thân ngươi qua đời, ngươi đã mười năm chưa về tổ trạch, các tổ tôn mới sinh hạ không ít. Hiện nay ngươi cũng là người có chức tước, lại được Hoàng Thượng phong đại tướng quân, tổ mẫu thật cao hứng, tin rằng phụ thân ngươi cũng sẽ kiêu hãnh vì ngươi…”
Sau đó, lão thái quân cùng Ngu Nguyệt Trác bắt đầu trình diện một tiết mục hồi tổ thân thiết, hai người nói chút chuyện cũ, biểu lộ tình cảm vô cùng chân thành tha thiết, trong phòng, có một số lão nha hoàn cũng theo bọn họ ngẫu nhiên nói thêm vài câu, không khí thật hòa thuận vui vẻ.
Nói chuyện một hồi, lão thái quân vẫy tay cho hạ nhân trong phòng rời đi, sau đó bắt đầu đánh giá A Manh.
A Manh cười cười nhìn lão nhân gia, cố gắng không làm ra chuyện gì thất lễ. Nàng lớn lên trong hòa bình, kiếp này không có trải quan bất kỳ tiết mục tranh đấu, lừa đảo nào, trong mắt lão thái quân hiển nhiên là không đạt, cho nên lão thái quân nhìn vài lần, đánh giá lên xuống một hồi, liền dời mắt đi.
“Cửu ca nhi, nếu vì tốt cho Ngu thị, người con dâu này, ta thực không thích.” Lão thái quân bình tĩnh nói.
Ngu gia kén vợ kén chồng cho con cháu đều lấy lợi ích làm điều kiện tiên quyết, bọn họ không hẳn chọn đối tượng quyền thế, mà sẽ chọn đối tượng thuận lợi giúp đỡ Ngu gia phát triển. A Manh mặc dù có cha làm Ngự sử, nhưng thực sự là vẫn chưa đủ.
Có một đại tướng quân ở Ngu gia, tất cả mọi người đương nhiên cao hứng. Chỉ là cao hứng đi qua, một ít người Ngu gia nhớ đến nguyên nhân phụ thân Ngu Nguyệt Trác sớm hy sinh, trong lòng có chút cảm giác bối rối.
Cho nên, đối với Ngu Nguyệt Trác, người Ngu gia có tình cảm thực phức tạp.
Hiện tại, trừ bỏ ba người bọn họ, không còn hạ nhân nào khác, Ngu Nguyệt Trác cũng thu lại tươi cười trên mặt, bình thản nói: “Tôn nhi thích là tốt rồi.” Nói xong, nhìn A Manh đang ngồi im tựa như một pho tượng bé gái xinh đẹp, ánh mắt khẽ động, “Hơn nữa, nàng là con dâu mà phụ thân đã chọn cho tôn nhi.”
A Manh: =_=! Hai người này coi nàng không tồn tại sao?
“Ta biết là như thế, mới có thể để tứ thúc ngươi đi cầu hôn cho ngươi. Phụ thân ngươi thật tốt…” Ngu lão thái quân lộ ra một chút thần sắc hối hận, “Là Ngu gia chúng ta có lỗi với hai cha con ngươi, nếu ngươi oán chúng ta, thì …”
Phụ thân Ngu Nguyệt Trác không phải là con của lão thái quân, chỉ là con của vợ kế, lão thái quân đối với con của vợ kế cũng không để ý, giờ là cháu của vợ kế, cảm tình càng lãnh đạm. Cả đời bà vì Ngu gia mà phụng dưỡng, trong lòng bà Ngu thị mới là quan trọng. Cho nên, dù đã xảy ra chuyện gì, hiện tại tôn tử không dựa vào gia tộc mà lập nên công danh, bà không thể không thay đổi một chút thái độ với hắn.
Ngu Nguyệt Trác vẫn cười cười như cũ, con người đen thâm thúy, “Đó là lựa chọn của phụ thân, tôn nhi luôn tôn trọng.” Phụ thân vì Ngu gia mà hiếu tôn, vì Ngu gia mà kính dâng sinh mệnh cũng không kêu một tiếng. Nhưng hắn không thế, trời sinh cho hắn tính cách cực đoan, trong lòng không nhận thức sự đồng cảm với gia tộc, đương nhiên không có ý thức trách nhiệm cũng như sứ mệnh gia tộc, cho nên hắn hoàn toàn tương phản với tôn chỉ của Ngu gia.
Có thể nói, hiện tại hắn nguyện trung thành với Hoàng đế, cùng Ngu gia không có quan hệ, bất cứ kẻ nào cũng không có quan hệ, cho nên hắn có thể tiêu sái lạnh nhạt trải quan vô tận phú quý. Ba năm trước đây, Sùng Đức hoàng đế gặp muôn vàn khó khăn, không để ý đến lời phản đối của chúng thần, phong cho hắn một chức nho nhỏ trong giáo úy, lệnh cho hắn đi Tây Bắc chống lại Bắc Việt.
Bất quá lão thái quân lại hiểu nhầm ý của hắn, thấy hắn nói nói, trong lòng có chút cao hứng, nhìn A Manh cũng thuận mắt hơn, còn nói thêm: “Ngu gia cũng như hoàng đế Đại Sở tồn tại như nhau vĩnh viễn, từ xưa, đại gia tộc bị quân vương nghị kỵ là điều khó tránh, cho nên vì Ngu gia, ở một thời điểm nào đó, hy sinh là không thể tránh khỏi.”
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, không xem mồm.
“Cho nên các ngươi đừng trách ta ngày đó, hiện tại trong tay ngươi cầm hơn phân nửa binh quyền, không biết có bao nhiêu người nhìn xem, chờ Ngu gia phạm sai lầm. Vì Ngu gia, rất nhiều việc chúng ta không thể không xen vào, chỉ có thể ủy khuất các ngươi. Có một số việc, các thúc bá của ngươi nhìn không ra, ngươi cũng đừng trách họ.”
Nghe xong, Ngu Nguyệt Trác gật đầu: “Tổ mẫu, tôn nhi hiểu được.” Cho nên, thực không trách hắn cùng Ngu thị trở mặt, không cho những người đó mặt mũi, bởi hắn biết chỉ cần hắn vẫn là đại tướng quân, vô luận hắn đối với Ngu gia thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng. Hắn đáp ứng phụ thận không hủy Ngu thị, nhưng không đáp ứng không gây phiền toái cho Ngu thị.
Nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng lão thái quân càng cao hứng, trên mặt lại càng áy náy, “Mặc kệ thế nào, ngươi cũng là con cháu Ngu gia, ngươi có ngày hôm nay, tổ mẫu cũng thật cao hứng vì ngươi.”
"Cám ơn tổ mẫu."
“Tốt, ngày mai đi đón mẫu thân ngươi cùng muội muội trở lại, sau đó tổ chức nghi thức nhập gia phả cho con dâu.” Lão thái quân nói.
A Manh nháy mắt mấy cái, thế là xong? Nàng rõ ràng cảm nhận được ác ý của Ngu Nguyệt Trác, nghe bọn họ nói chuyện của phụ thân Ngu Nguyệt Trác, nhưng mà hắn không có hành động gì khác, hai người nói hai ba câu, đã định xong mọi việc sao?
Xem ra, nàng thật sự không thích hợp tranh đấu.
Có kết quả này, khiến cho tâm tình nàng có chút phức tạp. Theo lời Ngu Nguyệt Trác, nàng thật sự đã ngồi im lặng, căn bản không biểu hiện gì cả, hết thảy giao cho hắn xử lý. Tuy rằng hắn thích bắt nạt nàng, nhưng phần lớn thời gian, hắn lại luôn dùng cách của mình để bảo vệ nàng, không cho nàng tiếp xúc với chuyện dơ bẩn.
Trong lòng A Manh chứa nhiều nghi hoặc, nhưng khi Ngu Nguyệt Trác mỉm cười nhìn qua, vội đứng dậy quỳ xuống, “Ngọc Nhân cảm ơn tổ mẫu thành toàn.”
Lão phu nhân khóe môi tươi cười, gọi nha hoàn hầu phòng vào, sau đó cấp cho cô dâu lễ gặp mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buồn ngủ quá, thật sự không biết chính mình đang viết cái gì... TAT, ngủ đã.
Editor nói: Mong tác giả đừng có viết trong lúc ngủ, thực sự ta không hiểu nàng đang viết cái gì, phải đọc đi đọc lại rất nhiều mới đoán ra được ý của nàng. Híc!
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực