Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 40
Ánh trăng trong như nước, gió núi lạnh thấu xương, tiếng côn trùng kêu vang.
Phong cảnh mỹ lễ, hoa trong trăng, cảnh này có thừa lãng mạn để nói chuyện yêu đương.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phía trước không phải là một vách núi cao vạn trượng a! Thật sự nếu ngã một cái chết cái chắc luôn!
A Manh nơm nớp lo sợ nhìn vách núi kia, ánh mắt không thể đo đạc hết được độ cao, chỉ cần liếc mắt sơ qua liền thấy choáng váng đầu óc, không dám nghĩ đến việc nếu sảy chân ngã xuống vách núi thì sẽ ra sao. Nàng vội chạy lại, ôm lấy thắt lưng của nam nhân kia, chôn mặt trước ngực hắn, gắt gao bám lấy không buông.
Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, hành vi ỷ lại của nàng khiến cho tôn nghiêm sở hữu của nam nhân được thỏa mãn, thanh âm của hắn cực ôn hòa, “Mới vừa rồi, nàng nói tướng công nàng tốt nhất, bộ dáng thì tuấn tú lại bất phàm, nàng chỉ yêu một mình ta có phải không?”
“…” Cả người A Manh giật mình một cái, nhịn không được liếc mắt nhìn vách núi phía sau một cái, rốt cuộc chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, “À, đúng thế…”
Ta nói a, cho dù ngươi muốn xác nhận, cũng không cần phải chọn chỗ vách núi này để xác nhận a, đây không phải là bức người phải thừa nhận sao? Biết rõ là nàng nhát gan, lại thức thời, hiện tại cho dù ép nàng đáp ứng làm chuyện thẹn thùng, nàng cũng sẽ không do dự mà gật đầu luôn a.
A Manh đen mặt, cảm thấy Ngu Nguyệt Trác đang bắt nạt mình, hắn hiểu nàng như thế nào thì nàng cũng hiểu hắn như thế, trải qua biết bao năm tháng, cũng không bị lưu mờ dấu vết trong lòng, ngược lại hình như càng thêm rõ ràng hơn. Biết nàng nhát gan, lại mang nàng đến vách núi nói chuyện yêu đương, đây không phải bức nàng bắt buộc phải làm theo ý hắn sao, mặc kệ hắn có nói gì, nàng cũng sẽ phụ họa đồng ý.
Đây là một loại hiểu biết bi ai nha.
Nghe được câu trả lời của nàng, Ngu Nguyệt Trác thập phần sung sướng, nâng cằm nàng lên, ôn ôn nhu nhu liếm môi nàng hôn một cái, cho đến khi không nhịn được mà thô lỗ nuốt trọn môi lưỡi của nàng, mưa rền gió dữ xâm nhập vào miệng nàng, đến khi nàng xụi lơ trong lòng hắn, thân thể được hắn ôm trọn lấy, thậm chí có thể cảm nhận được từng phản ứng dù là nhỏ nhất.
“Nếu yêu ta như thế, về sau không cho phép nói những lời khiến ta tức giận nữa.” Ngu Nguyệt Trác tiếp tục ôn nhu nói, nụ cười sung sướng che kín khuôn mặt hắn, hiển nhiên cực kỳ thích chuyện nàng thổ lộ, thậm chí thấy việc nàng thẳng thắn như thế, so với các loại hàm súc của các quý nữ các đại gia tộc khác khiến hắn yêu thích hơn nhiều.
Uhm, về sau nhất định phải để nàng nói nhiều hơn một chút mới được, không thể để nàng làm hắn buồn!
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác thầm hạ quyết định.
A Manh nhìn vách núi đen, sau đó ngẩng mặt lên nhìn hắn, thấy thần sắc của hắn, trong lòng có chút giật mình, đột nhiên cảm thấy việc nghĩ một đằng nói một nẻo cũng không làm người ta chán ghét, thậm chí lúc này nam nhân kia khiến cho tâm của nàng cũng có chút xao động.
Tuy rằng nàng cũng không phải yêu thương hắn đến độ chết đi sống lại, nhưng tình thân từ ngày bé khiến nàng đối với hắn cũng có cảm tình, chỉ là chưa đạt đến tình yêu mà thôi. Mà tình yêu là cái gì chính bản thân nàng cũng không hiểu, nào dám khẳng định chính mình “yêu đến độ chết đi sống lại”? Lúc này, chỉ là tình thế cấp bách cần bảo vệ bản thân mình thôi, trời mới biết ở trong mắt cổ nhân, chuyện thổ lộ như thế đã là không tuân thủ nữ tắc, chẳng biết xấu hổ, ngay cả đối với sư huynh muội cũng không thể chấp nhận được. Chỉ là, nhìn bộ dáng nam nhân này vẻ mặt vui sướng, cười đến tâm nàng cũng lay động, cảm thấy lúc này hắn thập phần tuấn mỹ.
Ngu Nguyệt Trác ngồi trên chiếu, ôm nàng ngồi trong lòng hắn, để hai chân nàng vắt trên vách đá, để cảm giác được nàng gắt gao ôm hắn – vì đây là nơi an toàn nhất.
“Vừa rồi ta rất tức giận.” Ngu Nguyệt Trác nói, “Bất quá, hiện tại ta không giận nàng, chỉ là bọn hắn dám chạm vào nàng, ta làm sao có thể bỏ qua? Vạn Kiếm Sơn Trang …”
Nghe lời nói của hắn lộ ra nguy hiểm, A Manh hết hồn, kiên trì biện hộ cho mình, “Ta đâu biết võ công, làm sao có thể đánh lại bọn họ? Mà đâu phải ta tự nguyện để bị bắt cóc.”
“Ân, ta biết, nàng nhát gan như vậy, lại rất thức thời, sao dám sau lưng ta hồng hạnh vượt tường.” Nam nhân đương nhiên nói, không để ý đến biểu tình sắp hộc máu của người nào đó, tiếp tục nói, “Mà nàng lại dám để khen nam nhân khác! Ha ha, có nên phạt hay không?”
“… Vị công tử kia đứng trước mặt ta, ta chỉ có thể nhìn hắn thôi, không có ý tứ gì khác.” A Manh đờ đẫn đáp, thì ra nguyên nhân khi đó nàng cảm nhận được sát khí là từ hắn, quả nhiên bưu hãn a, nàng có nên cảm thấy may mắn khi đó tâm lý mình có chút loạn, song mỗi lời nói ra đều khen nam nhân này, thậm chí còn có thể không biết xấu hổ thổ lộ tâm tình trước mặt nam nhân khác hay không?
Xem ra thức thời luôn luôn cứu được bản thân – tuy rằng vẫn có điểm không biết xấu hổ.
Ngu Nguyệt Trác lại cúi đầu thân ái cọ cọ mặt nàng, bàn tay ở trên người nàng sờ đến sờ lui như muốn đem nàng thành vật sở hữu của hắn – chỉ hắn mới có thể chạm vào, không một ai khác được chạm vào nàng. Cảm giác được tay hắn khẽ vuốt bắp đùi mình, khuôn mặt A Manh hồng rực lên, nếu không phải nơi đây là vách núi, nàng sẽ chạy trốn ngay chứ không như bây giờ, để cho nam nhân này tùy ý vuốt ve.
“Hừ, lần này ta tạm tha cho nàng.” Đây chính là ví dụ điển hình của việc vừa chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ của nam nhân, “Còn việc của kẻ tiểu nhân kia, yên tâm đi, thân làm tướng công, ta sẽ báo thù cho nàng.”
A Manh có chút mơ hồ, “Báo thù cái gì?”
Nụ cười của nam nhân kia thập phần tà ác, gương mặt tuấn nhã lại vô cùng gợi cảm, minh chứng cho câu, “Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương.” Hắn nói: “Ta dù rời giang hồ đã lâu, nhưng trước kia cũng từng kết giao với rất nhiều nhân sĩ hắc bạch trên giang hồ, Vạn Tử Y cùng sư huynh nàng ta dám đối xử với nàng như thế, không giáo huấn bọn họ, trong lòng ta không thể an tâm, miễn cho việc nàng lại bị ủy khuất lần nữa. Nếu như phu thê ta lục đục, tình cảm sứt mẻ, bọn họ chính là tội nhân. Không phải thế sao?”
A Manh đờ đẫn, đột nhiên hiểu được. Nàng đã nói mà, với tình tình ác liệt của nam nhân này, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hai người kia. Lúc trước nam nhân này trước mặt Vạn Tử Y cùng sư huynh của nàng một bộ dáng nhân sĩ giảng giải đạo lý khoan dung hoàn toàn là giả vờ, là hắn đang cho Vạn Kiếm sơn trang mặt mũi, không phải để lại mặt mũi cho hai người kia. Cho nên, chọc phải nam nhân này, chắc chắn những ngày kế tiếp của Vạn Tử Y cùng sư huynh nàng ta sẽ cực thê thảm a.
A Manh nhất thời không nói.
Kế tiếp, bên vách núi, A Manh lại một lần nữa trải qua thật nhiều chuyện dày vò, phía sau là vách núi đen, thậm chí còn không thể đo được chiều sâu của vách núi kia, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Thẳng cho đến khi nam nhân kia vừa lòng, mới ôm nàng trở về khách sạn.
*******
Vừa trở lại cửa khách sạn, hai người liền bắt gặp thiếu niên một thân áo trắng đang ôm đàn ngọc trở về.
“Các ngươi đã về.” Diêm Ly Trần khẽ liếc qua một cái, nói: “Xem ra ngươi đi rất đúng lúc, không uổng công ta phát hiện đệ muội biến mất liền chạy đi thông báo cho ngươi.”
Ngu Nguyệt Trác cười lạnh, “Bình thường không phải khi phát hiện ra thì cần cứu người trước sao? Ai lại như ngươi, thờ ơ lạnh nhạt xem trò hay?” Biết rõ hắn vì giải quyết vụ trộm bảo kiếm ở Vạn Kiếm sơn trang mà rời đi sự chú ý, đã dặn dò hắn chiếu cố A Manh, thế mà hắn lại trơ mặt nhìn nữ nhân của mình bị nam nhân khác khiêng đi.
Thật là, trong lòng thật muốn đem nam nhân đã chạm vào nàng chém cho ngàn đao.
“Làm gì có trò hay.” Diêm Ly Trần gật gật đầu, “Nữ nhân kia rất phiền toái, ngươi đối phó vô cùng tốt. Ta tin tưởng khi ta đến Vạn Kiếm sơn trang, người của ngươi cũng đã giải quyết bọn họ. Tốt lắm.”
Ngu Nguyệt Trác suýt chút nữa tức chết, thì ra nguyên nhân người này khoanh tay đứng nhìn là muốn mượn chuyện này để bỏ sự đeo bám của Vạn Tử Y. Ngu Nguyệt Trác cố gắng hạ hỏa trong lòng, phát hiện cùng người như thế tức giận rất không nên, hỏi: “Ngươi muốn xuống núi?”
“Uhm, nhận lời mời của Vạn trang chủ, đến Vạn Kiếm sơn trang giải quyết vụ trộm kiếm, không cần cảm tạ ta, ta tuy chán ghét phiền toái, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ làm chuyện tốt.” Diêm Ly Trần nâng mắt nhìn hắn, “Muốn đồng hành không?”
Ngu Nguyệt Trác quay đi, nhìn thấy phản ứng không thể tin được của A Manh, nói với nàng: “A Manh, nhìn đi, trên thế giới này, còn tồn tại nam nhân vô sỉ hơn, tướng công của nàng mới là tốt nhất đấy!”
A Manh nhìn thiếu niên xuất trần thoát tục như ngọc kia, chần chờ một chút, rốt cuộc gật đầu, thành khẩn nói: “Trước kia là ta hiểu lầm chàng, thật xin lỗi. May mắn chàng không giống Trần công tử, ta yên tâm rồi.”
Ngu Nguyệt Trác vui vẻ nhận lời xin lỗi của nàng, nhìn khóe môi Diêm Ly Trần đang run rẩy, trong lòng lại càng đắc ý.
A Manh nhà hắn, tuy rằng nhát gan lại thức thời, nhưng đôi khi ăn ngay nói thật, mà bộ dáng lại có chút ngây ngốc, khiến cho người đối diện cảm thấy vô lực phản bác, ngay cả nam nhân vô sỉ như Diêm Ly Trần cũng có chút không thể chịu được.
“Ta không đi cùng ngươi, chờ sau khi hồi kinh, ta đến Tây Sơn nhậm chức, không thể rời đi được.” Ngu Nguyệt Trác nói ra hành trình của mình.
Diêm Ly Trần gật gật đầu, sau đó liếc A Manh một cái, đột nhiên nói: “Trên người nàng có hương vị lạ… Thôi, nàng không muốn gặp ta, thì ta phải tự đi tìm nàng.” Nói xong, quay đi, tựa như những hạt bụi dưới ánh trăng, lắc mình một cái liền biến mất.
Như thế được coi là giải thích nguyên nhân vì sao Diêm Ly Trần đối xử như thế với A Manh sao?
A Manh mờ mịt nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn hướng mà nam nhân kia vừa biến mất, “Hắn nói thế là có ý gì?”
Câu trả lời của Ngu Nguyệt Trác là trực tiếp ôm thắt lưng của nàng, sau đó dùng khinh công bay trở về sương phòng của bọn họ, đặt nàng lên giường, bóc quần áo của nàng, sau đó, giống như chó con ở trên người nàng ngửi tới ngửi lui.
"Ngu Nguyệt Trác, chàng là cẩu sao?"
A Manh cả giận nói, luống cuống đem chăn che lại thân thể - mặc dù việc nên làm cũng đã làm, nhưng nàng vẫn không thể quen được việc bản thân mình bị người khác nhìn. Nhưng mà, hai tay rất nhanh bị bắt lấy đặt trên đỉnh đầu, nàng liền như vậy khỏa thân nằm trên giường, toàn thân hiện lên trước mắt nam nhân.
Đêm qua quá mức điên cuồng, trên thân thể nàng có rất nhiều dấu vết, một ít dấu hôn cùng vết cắn dày đặc, dù đã dùng thuốc, nhưng vẫn còn vết xanh tím, thoạt nhìn thấy ghê người.
Nhưng những dấu vết này trong mắt hắn, lại như khiêu khích, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, liếm liếm môi, khàn giọng nói, “Hắn nói, trên người nàng có mùi hương của kẻ khác…”
“Làm sao có thể? Chỉ có của chàng mà!” A Manh quả quyết phản bác, sau đó phát hiện bản thân vừa nói gì, vẻ mặt ảo não.
Ngu Nguyệt Trác thập phần cao hứng, ôm nàng vào ngực, hôn hôn môi nàng, cười nói: “Quả thật như thế, ngoài ta, ai dám chạm vào nàng, ta sẽ giết hắn! Cho dù là nữ nhân cũng không được!” Lại hôn nàng một chút, “Cho nên, về sau, dù là nữ nhân, nàng cũng nên cách xa ra!”
"..."
Khóe miệng A Manh khẽ giật, sau một lúc nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ chàng ăn giấm chua với cả nữ nhân sao?”
“Ta không ăn!” Ngu Nguyệt Trác vẻ mặt chán ghét, “Cái loại hương vị chua xót lại nồng đó ai lại thích ăn? Về sau nàng nấu cơm cũng không được dùng giấm, uhm, nữ nhân trên người có mùi giấm rất thối, nàng đừng chạm vào nó!”
"..."
A Manh thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra.
Thì ra nam nhân này … căn bản không hiểu “giấm chua” nghĩa là gì.
Chàng có thể có điểm thuần khiết thế sao?
**********
Ngày hôm sau, khi A Manh tỉnh lại Ngu Nguyệt Trác cũng không biến mất như ngày hôm qua, mà Tri Xuân cũng như ngày thường đứng ở cửa phòng hầu hạ, giống như không có việc gì xảy ra trong hai ngày qua.
Gọi Tri Xuân vào hầu hạ nàng rửa mặt, đến khi A Manh ngồi trước bàn trang điểm, để nhà hoàn phục vụ mình, đột nhiên hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Tri Xuân nháy mắt mấy cái, nghi hoặc hỏi, “Tiểu thư, ngài nói gì?”
Nhìn nàng bình tĩnh như thế, A Manh lại cảm thấy ngạc nhiên, “Việc đêm qua, ta bị trói rồi bắt đi, ngươi thế nào? Có bị thương ở đâu không?” Khi nàng bị bắt cóc đi, nhà đầu kia không ở bên cạnh nàng, không biết sau đó có khóc hay không.
Tri Xuân bỗng tỉnh ngộ, vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Không có việc gì a, khi nô tỳ tỉnh lại, chỉ thấy Trần công tử, Trần công tử nói cô gia đi cùng ngài, nên nô tỳ không cần lo lắng. Trần công tử thật lợi hại, bộ dáng thì đẹp, đàn lại hay, võ công cao cường, nghe nói là nhạc công ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’ trong cung…”
Nghe nha hoàn nhà mình tôn sùng Diêm Ly Trần, A Manh chỉ có thể =_=, không biết có cái phúc của không biết, nên nói là Diêm Ly Trần thật giỏi lừa gạt. Đặc biết, tối hôm qua khi triền miên cùng Ngu Nguyệt Trác, Ngu Nguyệt Trác “vô tình” để lộ tra nguyên nhân khiến nàng lớn mật hôm trước là vì tiếng đàn của kẻ nào đó, A Manh đối với Diêm Ly Trần ghét đến cực độ, thầm oán hận nguyền rủa hắn một phen.
Bất quá, Diêm Ly Trần ở trong lòng A Manh cũng trở thành một kẻ bí hiểm, khuôn mặt như ngọc, tiếng đàn thần bí khiến cho người ta không thể nhìn thấu, khiến cho người ta phải phòng bị.
A Manh cảm thấy, nếu không phải bắt buộc, nàng tuyệt đối sẽ không đối đầu với Diêm Ly Trần.
Chờ nàng rửa mặt xong, Ngu Nguyệt Trác cho người bưng đồ lên, vô cùng ôn nhu kéo A Manh ngồi vào vị trí dùng bữa.
Dường như tâm tình của hắn cực tốt, tươi cười vô cùng nhu hòa, phong độ nhanh nhẹ, khiến cho người ta nhịn không được mà phải ngắm nhìn hắn.
Tương đối mà nói, A Manh tựa như hũ dưa chua, cả người đau nhức, nhìn thấy hắn tâm trạng vô cùng tốt, ngược lại, càng thấy bức xúc.
Nàng sẽ không bao giờ tin tưởng nam nhân, nam nhân đều là kẻ lừa đảo! Rõ ràng nói chỉ sờ sờ một chút, không làm gì hơn, nhưng kết quả là gì? Còn không phải là đem nàng làm đến hôn mê sao?
Yên lặng dùng xong bữa sáng thời gian đã không còn sớm, Ngu Nguyệt Trác muốn cùng A Manh đi ngắm cảnh sắc núi rừng Ngọc Chỉ Phong.
Ngọc Chỉ Phong tựa như một cô gái tay cầm hoa lan, thật tương xứng với danh xưng “Ngọc Chỉ Phong”. Từ xa nhìn lại, dưới bầu trời màu lam, tầng mây trắng, ngọn núi kia tựa như một bông hoa rực rỡ… Thật sự nhìn kỹ thì lại thấy như bộ ngực lớn nhỏ không đồng nhất của nữ nhân, khiến A Manh thầm nghĩ chợt cười, thật tán thưởng thiên nhiên vô cùng kỳ bí.
“Có gì đáng cười sao?” Ngu Nguyệt Trác cười hỏi.
“Uhm, không có gì.” A Manh thoải mái nói, về nguyên nhân gây cười – xấu xa như vậy, còn lâu nàng mới nói cho hắn nghe.
Ngu Nguyệt Trác cười cười, nắm tay nàng đi ngắm phong cảnh.
Hôm nay, nam nhân này vẫn ôn nhu như cũ, vẫn là cảm giác khiến nàng thụ sủng nhược kinh, nhưng hiện tại nàng không muốn nói chút gì giết phong cảnh, mặc hắn bày ra bộ dạng ôn nhu với mình.
Này, đại để là chuyện đêm qua ngồi trên vách núi nói chuyện yêu đương làm nàng sợ hãi, đột nhiên phát hiện nam nhân này kéo nàng đến vách núi thổ lộ, chuyện này khiến nàng sợ hãi nhưng sự ôn nhu của hắn nàng vẫn cảm nhận được.
Cho nên mới nói, trong lòng A Manh, với gã nam nhân ác ma này, nàng có một sự nhận thức cực cao, do đó cần có đối sách ứng biến.
Ngắm Ngọc Chỉ Phong, hai người chậm rãi đi vào rừng, hưởng thụ cảm giác thế giới chỉ còn một màu xanh biếc.
Mặt trời dần trở nên nóng bức, Ngu Nguyệt Trác nhìn xa xa, nói với A Manh: “Nên trở về thôi.”
A Manh sửng sốt sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.
Cần phải trở về, bọn họ không phải là người giang hồ, không tham gia chuyện giang hồ. Không cần biết là thành Ngu Châu, hay trở lại kinh thành, còn có bao chuyện đang chờ bọn họ.
Phong cảnh mỹ lễ, hoa trong trăng, cảnh này có thừa lãng mạn để nói chuyện yêu đương.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phía trước không phải là một vách núi cao vạn trượng a! Thật sự nếu ngã một cái chết cái chắc luôn!
A Manh nơm nớp lo sợ nhìn vách núi kia, ánh mắt không thể đo đạc hết được độ cao, chỉ cần liếc mắt sơ qua liền thấy choáng váng đầu óc, không dám nghĩ đến việc nếu sảy chân ngã xuống vách núi thì sẽ ra sao. Nàng vội chạy lại, ôm lấy thắt lưng của nam nhân kia, chôn mặt trước ngực hắn, gắt gao bám lấy không buông.
Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, hành vi ỷ lại của nàng khiến cho tôn nghiêm sở hữu của nam nhân được thỏa mãn, thanh âm của hắn cực ôn hòa, “Mới vừa rồi, nàng nói tướng công nàng tốt nhất, bộ dáng thì tuấn tú lại bất phàm, nàng chỉ yêu một mình ta có phải không?”
“…” Cả người A Manh giật mình một cái, nhịn không được liếc mắt nhìn vách núi phía sau một cái, rốt cuộc chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, “À, đúng thế…”
Ta nói a, cho dù ngươi muốn xác nhận, cũng không cần phải chọn chỗ vách núi này để xác nhận a, đây không phải là bức người phải thừa nhận sao? Biết rõ là nàng nhát gan, lại thức thời, hiện tại cho dù ép nàng đáp ứng làm chuyện thẹn thùng, nàng cũng sẽ không do dự mà gật đầu luôn a.
A Manh đen mặt, cảm thấy Ngu Nguyệt Trác đang bắt nạt mình, hắn hiểu nàng như thế nào thì nàng cũng hiểu hắn như thế, trải qua biết bao năm tháng, cũng không bị lưu mờ dấu vết trong lòng, ngược lại hình như càng thêm rõ ràng hơn. Biết nàng nhát gan, lại mang nàng đến vách núi nói chuyện yêu đương, đây không phải bức nàng bắt buộc phải làm theo ý hắn sao, mặc kệ hắn có nói gì, nàng cũng sẽ phụ họa đồng ý.
Đây là một loại hiểu biết bi ai nha.
Nghe được câu trả lời của nàng, Ngu Nguyệt Trác thập phần sung sướng, nâng cằm nàng lên, ôn ôn nhu nhu liếm môi nàng hôn một cái, cho đến khi không nhịn được mà thô lỗ nuốt trọn môi lưỡi của nàng, mưa rền gió dữ xâm nhập vào miệng nàng, đến khi nàng xụi lơ trong lòng hắn, thân thể được hắn ôm trọn lấy, thậm chí có thể cảm nhận được từng phản ứng dù là nhỏ nhất.
“Nếu yêu ta như thế, về sau không cho phép nói những lời khiến ta tức giận nữa.” Ngu Nguyệt Trác tiếp tục ôn nhu nói, nụ cười sung sướng che kín khuôn mặt hắn, hiển nhiên cực kỳ thích chuyện nàng thổ lộ, thậm chí thấy việc nàng thẳng thắn như thế, so với các loại hàm súc của các quý nữ các đại gia tộc khác khiến hắn yêu thích hơn nhiều.
Uhm, về sau nhất định phải để nàng nói nhiều hơn một chút mới được, không thể để nàng làm hắn buồn!
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác thầm hạ quyết định.
A Manh nhìn vách núi đen, sau đó ngẩng mặt lên nhìn hắn, thấy thần sắc của hắn, trong lòng có chút giật mình, đột nhiên cảm thấy việc nghĩ một đằng nói một nẻo cũng không làm người ta chán ghét, thậm chí lúc này nam nhân kia khiến cho tâm của nàng cũng có chút xao động.
Tuy rằng nàng cũng không phải yêu thương hắn đến độ chết đi sống lại, nhưng tình thân từ ngày bé khiến nàng đối với hắn cũng có cảm tình, chỉ là chưa đạt đến tình yêu mà thôi. Mà tình yêu là cái gì chính bản thân nàng cũng không hiểu, nào dám khẳng định chính mình “yêu đến độ chết đi sống lại”? Lúc này, chỉ là tình thế cấp bách cần bảo vệ bản thân mình thôi, trời mới biết ở trong mắt cổ nhân, chuyện thổ lộ như thế đã là không tuân thủ nữ tắc, chẳng biết xấu hổ, ngay cả đối với sư huynh muội cũng không thể chấp nhận được. Chỉ là, nhìn bộ dáng nam nhân này vẻ mặt vui sướng, cười đến tâm nàng cũng lay động, cảm thấy lúc này hắn thập phần tuấn mỹ.
Ngu Nguyệt Trác ngồi trên chiếu, ôm nàng ngồi trong lòng hắn, để hai chân nàng vắt trên vách đá, để cảm giác được nàng gắt gao ôm hắn – vì đây là nơi an toàn nhất.
“Vừa rồi ta rất tức giận.” Ngu Nguyệt Trác nói, “Bất quá, hiện tại ta không giận nàng, chỉ là bọn hắn dám chạm vào nàng, ta làm sao có thể bỏ qua? Vạn Kiếm Sơn Trang …”
Nghe lời nói của hắn lộ ra nguy hiểm, A Manh hết hồn, kiên trì biện hộ cho mình, “Ta đâu biết võ công, làm sao có thể đánh lại bọn họ? Mà đâu phải ta tự nguyện để bị bắt cóc.”
“Ân, ta biết, nàng nhát gan như vậy, lại rất thức thời, sao dám sau lưng ta hồng hạnh vượt tường.” Nam nhân đương nhiên nói, không để ý đến biểu tình sắp hộc máu của người nào đó, tiếp tục nói, “Mà nàng lại dám để khen nam nhân khác! Ha ha, có nên phạt hay không?”
“… Vị công tử kia đứng trước mặt ta, ta chỉ có thể nhìn hắn thôi, không có ý tứ gì khác.” A Manh đờ đẫn đáp, thì ra nguyên nhân khi đó nàng cảm nhận được sát khí là từ hắn, quả nhiên bưu hãn a, nàng có nên cảm thấy may mắn khi đó tâm lý mình có chút loạn, song mỗi lời nói ra đều khen nam nhân này, thậm chí còn có thể không biết xấu hổ thổ lộ tâm tình trước mặt nam nhân khác hay không?
Xem ra thức thời luôn luôn cứu được bản thân – tuy rằng vẫn có điểm không biết xấu hổ.
Ngu Nguyệt Trác lại cúi đầu thân ái cọ cọ mặt nàng, bàn tay ở trên người nàng sờ đến sờ lui như muốn đem nàng thành vật sở hữu của hắn – chỉ hắn mới có thể chạm vào, không một ai khác được chạm vào nàng. Cảm giác được tay hắn khẽ vuốt bắp đùi mình, khuôn mặt A Manh hồng rực lên, nếu không phải nơi đây là vách núi, nàng sẽ chạy trốn ngay chứ không như bây giờ, để cho nam nhân này tùy ý vuốt ve.
“Hừ, lần này ta tạm tha cho nàng.” Đây chính là ví dụ điển hình của việc vừa chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ của nam nhân, “Còn việc của kẻ tiểu nhân kia, yên tâm đi, thân làm tướng công, ta sẽ báo thù cho nàng.”
A Manh có chút mơ hồ, “Báo thù cái gì?”
Nụ cười của nam nhân kia thập phần tà ác, gương mặt tuấn nhã lại vô cùng gợi cảm, minh chứng cho câu, “Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương.” Hắn nói: “Ta dù rời giang hồ đã lâu, nhưng trước kia cũng từng kết giao với rất nhiều nhân sĩ hắc bạch trên giang hồ, Vạn Tử Y cùng sư huynh nàng ta dám đối xử với nàng như thế, không giáo huấn bọn họ, trong lòng ta không thể an tâm, miễn cho việc nàng lại bị ủy khuất lần nữa. Nếu như phu thê ta lục đục, tình cảm sứt mẻ, bọn họ chính là tội nhân. Không phải thế sao?”
A Manh đờ đẫn, đột nhiên hiểu được. Nàng đã nói mà, với tình tình ác liệt của nam nhân này, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hai người kia. Lúc trước nam nhân này trước mặt Vạn Tử Y cùng sư huynh của nàng một bộ dáng nhân sĩ giảng giải đạo lý khoan dung hoàn toàn là giả vờ, là hắn đang cho Vạn Kiếm sơn trang mặt mũi, không phải để lại mặt mũi cho hai người kia. Cho nên, chọc phải nam nhân này, chắc chắn những ngày kế tiếp của Vạn Tử Y cùng sư huynh nàng ta sẽ cực thê thảm a.
A Manh nhất thời không nói.
Kế tiếp, bên vách núi, A Manh lại một lần nữa trải qua thật nhiều chuyện dày vò, phía sau là vách núi đen, thậm chí còn không thể đo được chiều sâu của vách núi kia, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Thẳng cho đến khi nam nhân kia vừa lòng, mới ôm nàng trở về khách sạn.
*******
Vừa trở lại cửa khách sạn, hai người liền bắt gặp thiếu niên một thân áo trắng đang ôm đàn ngọc trở về.
“Các ngươi đã về.” Diêm Ly Trần khẽ liếc qua một cái, nói: “Xem ra ngươi đi rất đúng lúc, không uổng công ta phát hiện đệ muội biến mất liền chạy đi thông báo cho ngươi.”
Ngu Nguyệt Trác cười lạnh, “Bình thường không phải khi phát hiện ra thì cần cứu người trước sao? Ai lại như ngươi, thờ ơ lạnh nhạt xem trò hay?” Biết rõ hắn vì giải quyết vụ trộm bảo kiếm ở Vạn Kiếm sơn trang mà rời đi sự chú ý, đã dặn dò hắn chiếu cố A Manh, thế mà hắn lại trơ mặt nhìn nữ nhân của mình bị nam nhân khác khiêng đi.
Thật là, trong lòng thật muốn đem nam nhân đã chạm vào nàng chém cho ngàn đao.
“Làm gì có trò hay.” Diêm Ly Trần gật gật đầu, “Nữ nhân kia rất phiền toái, ngươi đối phó vô cùng tốt. Ta tin tưởng khi ta đến Vạn Kiếm sơn trang, người của ngươi cũng đã giải quyết bọn họ. Tốt lắm.”
Ngu Nguyệt Trác suýt chút nữa tức chết, thì ra nguyên nhân người này khoanh tay đứng nhìn là muốn mượn chuyện này để bỏ sự đeo bám của Vạn Tử Y. Ngu Nguyệt Trác cố gắng hạ hỏa trong lòng, phát hiện cùng người như thế tức giận rất không nên, hỏi: “Ngươi muốn xuống núi?”
“Uhm, nhận lời mời của Vạn trang chủ, đến Vạn Kiếm sơn trang giải quyết vụ trộm kiếm, không cần cảm tạ ta, ta tuy chán ghét phiền toái, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ làm chuyện tốt.” Diêm Ly Trần nâng mắt nhìn hắn, “Muốn đồng hành không?”
Ngu Nguyệt Trác quay đi, nhìn thấy phản ứng không thể tin được của A Manh, nói với nàng: “A Manh, nhìn đi, trên thế giới này, còn tồn tại nam nhân vô sỉ hơn, tướng công của nàng mới là tốt nhất đấy!”
A Manh nhìn thiếu niên xuất trần thoát tục như ngọc kia, chần chờ một chút, rốt cuộc gật đầu, thành khẩn nói: “Trước kia là ta hiểu lầm chàng, thật xin lỗi. May mắn chàng không giống Trần công tử, ta yên tâm rồi.”
Ngu Nguyệt Trác vui vẻ nhận lời xin lỗi của nàng, nhìn khóe môi Diêm Ly Trần đang run rẩy, trong lòng lại càng đắc ý.
A Manh nhà hắn, tuy rằng nhát gan lại thức thời, nhưng đôi khi ăn ngay nói thật, mà bộ dáng lại có chút ngây ngốc, khiến cho người đối diện cảm thấy vô lực phản bác, ngay cả nam nhân vô sỉ như Diêm Ly Trần cũng có chút không thể chịu được.
“Ta không đi cùng ngươi, chờ sau khi hồi kinh, ta đến Tây Sơn nhậm chức, không thể rời đi được.” Ngu Nguyệt Trác nói ra hành trình của mình.
Diêm Ly Trần gật gật đầu, sau đó liếc A Manh một cái, đột nhiên nói: “Trên người nàng có hương vị lạ… Thôi, nàng không muốn gặp ta, thì ta phải tự đi tìm nàng.” Nói xong, quay đi, tựa như những hạt bụi dưới ánh trăng, lắc mình một cái liền biến mất.
Như thế được coi là giải thích nguyên nhân vì sao Diêm Ly Trần đối xử như thế với A Manh sao?
A Manh mờ mịt nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn hướng mà nam nhân kia vừa biến mất, “Hắn nói thế là có ý gì?”
Câu trả lời của Ngu Nguyệt Trác là trực tiếp ôm thắt lưng của nàng, sau đó dùng khinh công bay trở về sương phòng của bọn họ, đặt nàng lên giường, bóc quần áo của nàng, sau đó, giống như chó con ở trên người nàng ngửi tới ngửi lui.
"Ngu Nguyệt Trác, chàng là cẩu sao?"
A Manh cả giận nói, luống cuống đem chăn che lại thân thể - mặc dù việc nên làm cũng đã làm, nhưng nàng vẫn không thể quen được việc bản thân mình bị người khác nhìn. Nhưng mà, hai tay rất nhanh bị bắt lấy đặt trên đỉnh đầu, nàng liền như vậy khỏa thân nằm trên giường, toàn thân hiện lên trước mắt nam nhân.
Đêm qua quá mức điên cuồng, trên thân thể nàng có rất nhiều dấu vết, một ít dấu hôn cùng vết cắn dày đặc, dù đã dùng thuốc, nhưng vẫn còn vết xanh tím, thoạt nhìn thấy ghê người.
Nhưng những dấu vết này trong mắt hắn, lại như khiêu khích, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, liếm liếm môi, khàn giọng nói, “Hắn nói, trên người nàng có mùi hương của kẻ khác…”
“Làm sao có thể? Chỉ có của chàng mà!” A Manh quả quyết phản bác, sau đó phát hiện bản thân vừa nói gì, vẻ mặt ảo não.
Ngu Nguyệt Trác thập phần cao hứng, ôm nàng vào ngực, hôn hôn môi nàng, cười nói: “Quả thật như thế, ngoài ta, ai dám chạm vào nàng, ta sẽ giết hắn! Cho dù là nữ nhân cũng không được!” Lại hôn nàng một chút, “Cho nên, về sau, dù là nữ nhân, nàng cũng nên cách xa ra!”
"..."
Khóe miệng A Manh khẽ giật, sau một lúc nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ chàng ăn giấm chua với cả nữ nhân sao?”
“Ta không ăn!” Ngu Nguyệt Trác vẻ mặt chán ghét, “Cái loại hương vị chua xót lại nồng đó ai lại thích ăn? Về sau nàng nấu cơm cũng không được dùng giấm, uhm, nữ nhân trên người có mùi giấm rất thối, nàng đừng chạm vào nó!”
"..."
A Manh thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra.
Thì ra nam nhân này … căn bản không hiểu “giấm chua” nghĩa là gì.
Chàng có thể có điểm thuần khiết thế sao?
**********
Ngày hôm sau, khi A Manh tỉnh lại Ngu Nguyệt Trác cũng không biến mất như ngày hôm qua, mà Tri Xuân cũng như ngày thường đứng ở cửa phòng hầu hạ, giống như không có việc gì xảy ra trong hai ngày qua.
Gọi Tri Xuân vào hầu hạ nàng rửa mặt, đến khi A Manh ngồi trước bàn trang điểm, để nhà hoàn phục vụ mình, đột nhiên hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Tri Xuân nháy mắt mấy cái, nghi hoặc hỏi, “Tiểu thư, ngài nói gì?”
Nhìn nàng bình tĩnh như thế, A Manh lại cảm thấy ngạc nhiên, “Việc đêm qua, ta bị trói rồi bắt đi, ngươi thế nào? Có bị thương ở đâu không?” Khi nàng bị bắt cóc đi, nhà đầu kia không ở bên cạnh nàng, không biết sau đó có khóc hay không.
Tri Xuân bỗng tỉnh ngộ, vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Không có việc gì a, khi nô tỳ tỉnh lại, chỉ thấy Trần công tử, Trần công tử nói cô gia đi cùng ngài, nên nô tỳ không cần lo lắng. Trần công tử thật lợi hại, bộ dáng thì đẹp, đàn lại hay, võ công cao cường, nghe nói là nhạc công ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’ trong cung…”
Nghe nha hoàn nhà mình tôn sùng Diêm Ly Trần, A Manh chỉ có thể =_=, không biết có cái phúc của không biết, nên nói là Diêm Ly Trần thật giỏi lừa gạt. Đặc biết, tối hôm qua khi triền miên cùng Ngu Nguyệt Trác, Ngu Nguyệt Trác “vô tình” để lộ tra nguyên nhân khiến nàng lớn mật hôm trước là vì tiếng đàn của kẻ nào đó, A Manh đối với Diêm Ly Trần ghét đến cực độ, thầm oán hận nguyền rủa hắn một phen.
Bất quá, Diêm Ly Trần ở trong lòng A Manh cũng trở thành một kẻ bí hiểm, khuôn mặt như ngọc, tiếng đàn thần bí khiến cho người ta không thể nhìn thấu, khiến cho người ta phải phòng bị.
A Manh cảm thấy, nếu không phải bắt buộc, nàng tuyệt đối sẽ không đối đầu với Diêm Ly Trần.
Chờ nàng rửa mặt xong, Ngu Nguyệt Trác cho người bưng đồ lên, vô cùng ôn nhu kéo A Manh ngồi vào vị trí dùng bữa.
Dường như tâm tình của hắn cực tốt, tươi cười vô cùng nhu hòa, phong độ nhanh nhẹ, khiến cho người ta nhịn không được mà phải ngắm nhìn hắn.
Tương đối mà nói, A Manh tựa như hũ dưa chua, cả người đau nhức, nhìn thấy hắn tâm trạng vô cùng tốt, ngược lại, càng thấy bức xúc.
Nàng sẽ không bao giờ tin tưởng nam nhân, nam nhân đều là kẻ lừa đảo! Rõ ràng nói chỉ sờ sờ một chút, không làm gì hơn, nhưng kết quả là gì? Còn không phải là đem nàng làm đến hôn mê sao?
Yên lặng dùng xong bữa sáng thời gian đã không còn sớm, Ngu Nguyệt Trác muốn cùng A Manh đi ngắm cảnh sắc núi rừng Ngọc Chỉ Phong.
Ngọc Chỉ Phong tựa như một cô gái tay cầm hoa lan, thật tương xứng với danh xưng “Ngọc Chỉ Phong”. Từ xa nhìn lại, dưới bầu trời màu lam, tầng mây trắng, ngọn núi kia tựa như một bông hoa rực rỡ… Thật sự nhìn kỹ thì lại thấy như bộ ngực lớn nhỏ không đồng nhất của nữ nhân, khiến A Manh thầm nghĩ chợt cười, thật tán thưởng thiên nhiên vô cùng kỳ bí.
“Có gì đáng cười sao?” Ngu Nguyệt Trác cười hỏi.
“Uhm, không có gì.” A Manh thoải mái nói, về nguyên nhân gây cười – xấu xa như vậy, còn lâu nàng mới nói cho hắn nghe.
Ngu Nguyệt Trác cười cười, nắm tay nàng đi ngắm phong cảnh.
Hôm nay, nam nhân này vẫn ôn nhu như cũ, vẫn là cảm giác khiến nàng thụ sủng nhược kinh, nhưng hiện tại nàng không muốn nói chút gì giết phong cảnh, mặc hắn bày ra bộ dạng ôn nhu với mình.
Này, đại để là chuyện đêm qua ngồi trên vách núi nói chuyện yêu đương làm nàng sợ hãi, đột nhiên phát hiện nam nhân này kéo nàng đến vách núi thổ lộ, chuyện này khiến nàng sợ hãi nhưng sự ôn nhu của hắn nàng vẫn cảm nhận được.
Cho nên mới nói, trong lòng A Manh, với gã nam nhân ác ma này, nàng có một sự nhận thức cực cao, do đó cần có đối sách ứng biến.
Ngắm Ngọc Chỉ Phong, hai người chậm rãi đi vào rừng, hưởng thụ cảm giác thế giới chỉ còn một màu xanh biếc.
Mặt trời dần trở nên nóng bức, Ngu Nguyệt Trác nhìn xa xa, nói với A Manh: “Nên trở về thôi.”
A Manh sửng sốt sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.
Cần phải trở về, bọn họ không phải là người giang hồ, không tham gia chuyện giang hồ. Không cần biết là thành Ngu Châu, hay trở lại kinh thành, còn có bao chuyện đang chờ bọn họ.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực